Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
-
Chương 14
Đuôi hồ ly không giống với những chủng loại dã thú khác, chóp đuôi rất nhỏ, phần giữa phình to, lông xù xù, rất thích hợp dùng làm gối.
Đàm Khanh thích nhất là ôm chín cái đuôi của mình cuộn tròn ngủ.
Cho nên, dựa theo ánh mắt của hắn ——
Cái đuôi trên mông nhỏ của nhóc con nhất định là sản phẩm giả mạo không hợp cách.
Hoặc có thể là vừa mới mọc ra, chóp đuôi của Đàm Kỷ Kỷ cực nhỏ, lại mềm nhũn, ngay cả lông cũng là lông mao của thú con.
Lại bởi vì chủ nhân của cái đuôi còn chưa nắm giữ phương pháp khống chế, chỉ có thể để cho cái đuôi nhỏ kia lắc lắc tự do.
Tóm lại.
Cực kì đần độn.
Không giống hồ ly, giống như cún nhỏ ngốc nghếch hơn.
Đàm Khanh dùng ánh mắt chê bai nhìn lướt qua cái đuôi nhỏ, vô cùng hoài nghi đưa tay ra, bấm một cái lên đuôi của nhóc con.
"Ô oa oa oa oa —— "
Sau khi được Hạ Minh Ngọc đối xử tử tế một ngày, Đàm Kỷ Kỷ rốt cuộc phản ứng rằng mình lại bị nhỏ ba bắt nạt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu khóc nức nở.
Đàm Khanh chột dạ rụt nắm tay về, giấu ở sau lưng nói: "Được rồi được rồi đừng khóc, biết là cái đuôi thật rồi!"
Nhóc con khóc đến đỏ cả mắt, ngay cả cái đuôi nhỏ sau mông cũng lắc lắc theo một cái.
A a a!
Thật là đáng chết!
Trước kia Đàm Kỷ Kỷ không thích khóc như vậy, đều do Hạ Minh Ngọc cưng chiều lung tung.
Đàm Khanh tức giận mắng Hạ Minh Ngọc một trăm câu thô tục trong lòng, sau đó đưa tay ra, nhanh tay lẹ mắt kéo cái đuôi nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ từ phía sau mông đến trước mặt nó: "Nhìn nè! Đây là cái gì?"
Ngóc con ngốc manh quả nhiên lập tức bị dời tầm mắt đi, đôi mắt đen to linh lợi nhìn chằm chằm cái đuôi nhung trắng trước mặt, hưng phấn đưa tay nhỏ mập đi bắt.
Vì vậy Đàm Khanh da mặt dày kéo cái đuôi của Đàm Kỷ Kỷ để nói điều kiện với nó: "Cho con chơi cái này, đừng khóc, có được hay không?"
Nhóc con mới tới thế giới này hai tháng còn chưa thấy qua đồ chơi hay như vậy, vừa mềm lại sờ rất thoải mái.
Không chỉ có lông xù, còn biết tự chuyển động.
Nước mắt của Đàm Kỷ Kỷ lập tức dừng lại, chuộc cái đuôi nhỏ của mình từ trong tay Đàm Khanh, hai cái tay nhỏ mập cầm lên nhìn xung quanh.
Âm thanh chói tai rốt cuộc đã biến mất.
Đàm Khanh ngồi xuống cái ván ghế, nghiêng đầu nhìn nhóc con chơi cái đuôi của mình: "Vui không?"
Đàm Kỷ Kỷ chưa học được việc ghi thù, rất vui vẻ lộ ra một nụ cười rực rỡ với Đàm Khanh, kéo cái đuôi lên bỏ vào bên mép không có răng của mình.
Năng lực cảm giác của nhóc con đối với thế giới này vẫn còn có hạn.
Mà bước đầu tiên thú con lớn lên, chính là tuân theo bản năng ăn uống của động vật, phán đoán đồ trước mặt có phải thức ăn hay không.
Trùng hợp là người sinh ra nhóc con này lại là cửu vĩ hồ tệ hại chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Cho nên.
Ở trong phòng khách đơn sơ, Đàm Khanh xoa xoa tay tay, nhờ ánh trăng hứng thú bừng bừng khích lệ Đàm Kỷ Kỷ đang ôm cái đuôi nhỏ của mình: "Hắc hắc, cái đuôi đẹp không? Cắn một cái xem ăn có ngon không nào?"
Nhóc con đơn thuần không biết lòng hồ hiểm ác nhìn ba nhỏ của mình một cái.
Sau đó tràn đầy mong đợi há cái miệng nhỏ nhắn ra, hung hăng cắn lên ——
"Oa —— "
"Ha ha ha ha ha ha ha!!!"
Một tiếng khóc lớn kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vía bỗng nhiên phá vỡ sự yên tĩnh của đêm đông trong khu nhà, thậm chí quạ đen làm tổ trên cành cây khô cũng bị dọa suýt nữa rơi xuống đất.
Đàm Kỷ Kỷ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực không chỉ hung hăng cắn cái đuôi của mình một miếng.
Mà còn cắn một miệng đầy lông hồ ly trắng mềm.
Đàm Khanh ngồi ở trước mặt Đàm Kỷ Kỷ thiếu chút nữa cười đến tắt thở, vỗ bắp đùi đứng lên, giúp Đàm Kỷ Kỷ kéo cái đuôi hồ ly bên mép ra, làm bộ hỏi: "Ăn ngon không?"
Nhóc con càng khóc càng hung.
Lúc này đã sớm vào đêm khuya, ở đây lại cách thành phố quá xa, quá mức hẻo lánh, người sống ở đây không hề trẻ tuổi.
Người lao động dưới tầng chót thành phố sầm uất đã sớm bị khổ lao ăn mòn hết góc cạnh. Bình thường ban ngày của bọn họ cực kì vất vả, gần như căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Đàm Khanh đang chuẩn bị dỗ dành nhóc con giống như bình thường, nhưng không nghĩ tới lần này không biết có phải cảm nhận được sự khác nhau khi ở đây và khi ở với Hạ Minh Ngọc muốn cái gì có cái đó hay không ——
Nói tóm lại.
Đàm Khanh bên trái dỗ dành bên phải lừa gạt, suy nghĩ biện pháp thật lâu, tiếng khóc tủi thân của Đàm Kỷ Kỷ vẫn không thể dừng lại.
Đàm Khanh sắp bị ồn ào đến hôn mê, đã hối hận vừa nãy lừa gạt nhóc con cắn đuôi mình rồi.
Hắn còn chưa nghĩ ra cách để dỗ Đàm Kỷ Kỷ nín khóc, cửa nhà đã bị gõ từ bên ngoài.
Ngoài cửa hình như không chỉ có một người.
Đại khái đều là bị tiếng khóc thê thê thảm thảm của Đàm Kỷ Kỷ đánh thức từ trên giường, bị quấy rầy giấc ngủ quý báu, hàng xóm ngoài cửa nói chuyện cũng rất không khách khí, hùng hùng hổ hổ nói: "Đã trễ thế này khóc cái gì mà khóc? Có biết tích đức một chút hay không ——!"
"Đúng vậy! Nhìn là thấy không biết chịu trách nhiệm! Dạy con kiểu gì thế hả!"
"Còn để cho người ta ngủ hay không?!"
Đàm Khanh buồn rầu đến mức nhăn cả mặt, không thể không dùng chăn đắp lên cái đuôi nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ, sau đó mở cửa ra trong những tiếng đập cửa "ầm ầm ầm".
Người đứng ngoài bị Đàm Khanh đột nhiên mở cửa làm cho sợ hết hồn.
Bọn họ cũng chỗ này được một đoạn thời gian rất dài rồi, nhưng chưa từng phát hiện trong nhà này lại có một cậu thanh niên còn xinh đẹp hơn cả đám minh tinh trên tivi.
Đàm Khanh chắp hai tay, chân thành nói với mấy vị hàng xóm trung niên ngoài cửa: "Thật xin lỗi thật xin lỗi các vị chú dì, ồn ào đến mọi người! Cháu sẽ bịt nhóc con vào trong chăn ngay."
Hàng xóm: "..."
Bịt, trong chăn?
Bầu không khí bỗng nhiên lâm vào yên lặng quỷ dị.
Một bà dì trong đó ấm úng chốc lát mới mở miệng hỏi: "Cậu... không phải là kẻ buôn người chứ?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh lập tức chối: "Không không, dĩ nhiên không phải! Chỉ là bình thường cháu đi làm về muộn, cho nên mới chưa gặp mọi người thôi."
Đám hàng xóm yên lặng chốc lát, định vòng qua trước mặt cậu thanh niên để nhìn đứa trẻ trong phòng, nhưng lại phát hiện cậu ta chắn ở cửa rất kín, căn bản không thấy rõ tình huống trong phòng.
Một ông chú khác dùng tay ngăn bà dì bên cạnh: "Trong đó là con của cậu sao?"
Đàm Khanh vừa được dạy dỗ, lập tức đổi lời nói, nở một nụ cười: "Đúng vậy đúng vậy! Chú cứ yên tâm, vừa rồi cháu chỉ thuận miệng nói, thuận miệng đùa thôi!"
Không biết mấy vị chú bác đứng ở cửa có tin hay không. Bọn họ trố mắt nhìn nhau một hồi, lại ăn ý không tiếp tục răn dạy Đàm Khanh nữa, mà khoan hồng độ lượng xoay người đi.
Phù ——
Nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái.
Đàm Khanh vui mừng khép cửa phòng lại, nhịp bước vui sướng trở lại bên cạnh giường gỗ nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ.
Trên giường, nhóc con mềm nhũn đang nằm sấp, vừa tiếp tục khóc, vừa cẩn thận sờ cái đuôi bị mình gặm trọc một góc.
Đau đớn vừa rồi gần như khiến nó ý thức được rằng đây là mọc ra từ trên người mình, vẻ mặt càng thương tâm.
Đàm Khanh mặt mày ủ dột ngồi ở trước mặt Đàm Kỷ Kỷ: "Con à, đừng khóc nữa được không?"
Đàm Kỷ Kỷ nấc một cái, đôi mắt nâu nhạt tràn đầy khiển trách với ba nhỏ.
Đàm Khanh chỉ cái đuôi mềm mại của nhóc con, hết sức khuyên nhủ: "Nhìn đi con trai, cái đuôi này của con, sau khi trọc sẽ mọc ra dài hơn! Sẽ mọc ra rất nhanh thôi, giống như hồ đỏ và hồ xám lúc trước bị ba cắt trọc nhiều lần á, bây giờ đều tìm được bà xã xinh đẹp rồi!"
Không biết là có phải là nghe được chữ trọc hay không, nước mắt vất vả lắm mới dừng lại của Đàm Kỷ Kỷ lại chảy xuống ào ào, kéo cái đuôi nhỏ: "Ư hức hức hức..."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh cực kì tuyệt vọng.
Hắn cảm thấy nếu cứ mặc cho nhãi con khóc tiếp, chưa cần chờ đến ngày mai, chỉ cần mười phút sau thôi, đám hàng xóm quanh phòng này có thể đến xốc nhà hắn lên mất.
Đàm Khanh thở ra một hơi, đưa ra một ngón tay đối diện Đàm Kỷ Kỷ nói: "Suỵt, cho con xem một thứ, đừng khóc nữa được không?"
Nhóc con không nể mặt hít mũi một cái.
Đàm Khanh búng tay về phía Đàm Kỷ Kỷ, cười híp mắt nói: "Cho chút thể diện đi mà! Biến biến biến —— nhìn nè!"
Trong phút chốc, chín cái đuôi xù vừa trắng vừa to lại mềm mại xuất hiện trước mặt Đàm Kỷ Kỷ.
Mỗi cái đuôi đều mềm mại bóng loáng, giống như gấm lụa thượng hạng, lúc xòe ra như có ánh sáng nở rộ ở giữa đuôi.
Từ phần gốc cái đuôi bắt đầu lên đều là thuần trắng, không có chút tạp sắc nào.
Chỉ là ở chỗ nhọn nhất có một nhúm lông màu bạc, lúc cái đuôi lúc lắc thì để lại từng vệt bóng chồng.
Từ xa nhìn lại, vừa xa hoa lại xinh đẹp.
Đàm Kỷ Kỷ ngốc ngếch mới vừa thích cái đuôi nhỏ của mình, không nghĩ tới ba nhỏ nhà mình còn có đuôi to đẹp hơn cả nó.
Trong phút chốc nhìn thấy, nó còn quên cả nháy mắt, nằm trên giường gỗ nhỏ nhoài người về phía trước, đưa tay muốn nắm lấy cái đuôi của Đàm Khanh.
Nhưng chín cái đuôi đối với nhóc con mà nói, thật ra là quá nhiều.
Nó dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp bắt lấy, trái một cái phải một cái, sau đó phát hiện vẫn còn có bảy cái đuôi to mình không bắt được, rất nhanh đã thả hai cái ban đầu, đưa tay ra bắt bảy cái lúc ẩn lúc hiện còn lại.
Đàm Kỷ Kỷ chơi rất hưng phấn, rất nhanh đã quên mất chuyện phải khóc.
Đàm Khanh đùa bỡn Đàm Kỷ Kỷ cũng rất vui vẻ, lắc cái đuôi trêu nhóc con nhìn trái nhìn phải.
Mặc dù có mấy cái đuôi bất hạnh rơi vào ma chưởng mà xù cả lông lên, nhưng vẫn tốt hơn là nghe nhóc con phát ra tiếng hu hu tuần hoàn.
Hai người chơi một hồi, động tác của Đàm Kỷ Kỷ càng ngày càng chậm.
Hai mắt híp lại, nhưng vẫn không cam lòng buông tay ra khỏi cái đuôi to.
Đàm Khanh vuốt thuận lông từng cái đuôi của mình, qua loa lấy lệ dụ dỗ nói: "Được rồi được rồi, đi ngủ đi ngủ, sau này cho con chơi tiếp."
Đàm Kỷ Kỷ nhấp cái miệng nhỏ nhắn, quyến luyến không thôi mà ngáp một cái.
Đàm Khanh đắp chăn cho Đàm Kỷ Kỷ, đứng dậy đang chuẩn bị đi tắm, liền nghe ngoài cửa lại truyền đến một tiếng gõ.
Ủa.
Nhóc con đã dừng khóc rồi mà, còn có chuyện gì nữa?
Đàm Khanh ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới cửa hỏi: "Ai vậy?"
Xuyên qua mắt mèo.
Ngoài cửa là hai người mặc cảnh phục rất chỉnh tề, đứng thành hàng: "Chúng tôi là công an khu này, có người tố cáo cậu bắt cóc trẻ con. Mời cậu mở cửa đi một chuyến với chúng tôi."
- ---
Editor: Chuyên mục có thể bạn chưa biết, Khanh Khanh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi chú cảnh sát =]]]]]]]]]]
P/s: Cách phân biệt Đàm ba và Đàm con:
+ Đàm con mới có 2 tháng tuổi, trí tuệ cũng 2 tháng tuổi.
+ Đàm ba cũng chỉ có trí tuệ 2 tháng tuổi thôi, khác mỗi chỗ là đẻ được ra Đàm con à =]]]]]]]]
Đàm Kỷ Kỷ: Ba làm ba tui hơi lâu rồi nha.
Đàm Khanh thích nhất là ôm chín cái đuôi của mình cuộn tròn ngủ.
Cho nên, dựa theo ánh mắt của hắn ——
Cái đuôi trên mông nhỏ của nhóc con nhất định là sản phẩm giả mạo không hợp cách.
Hoặc có thể là vừa mới mọc ra, chóp đuôi của Đàm Kỷ Kỷ cực nhỏ, lại mềm nhũn, ngay cả lông cũng là lông mao của thú con.
Lại bởi vì chủ nhân của cái đuôi còn chưa nắm giữ phương pháp khống chế, chỉ có thể để cho cái đuôi nhỏ kia lắc lắc tự do.
Tóm lại.
Cực kì đần độn.
Không giống hồ ly, giống như cún nhỏ ngốc nghếch hơn.
Đàm Khanh dùng ánh mắt chê bai nhìn lướt qua cái đuôi nhỏ, vô cùng hoài nghi đưa tay ra, bấm một cái lên đuôi của nhóc con.
"Ô oa oa oa oa —— "
Sau khi được Hạ Minh Ngọc đối xử tử tế một ngày, Đàm Kỷ Kỷ rốt cuộc phản ứng rằng mình lại bị nhỏ ba bắt nạt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu khóc nức nở.
Đàm Khanh chột dạ rụt nắm tay về, giấu ở sau lưng nói: "Được rồi được rồi đừng khóc, biết là cái đuôi thật rồi!"
Nhóc con khóc đến đỏ cả mắt, ngay cả cái đuôi nhỏ sau mông cũng lắc lắc theo một cái.
A a a!
Thật là đáng chết!
Trước kia Đàm Kỷ Kỷ không thích khóc như vậy, đều do Hạ Minh Ngọc cưng chiều lung tung.
Đàm Khanh tức giận mắng Hạ Minh Ngọc một trăm câu thô tục trong lòng, sau đó đưa tay ra, nhanh tay lẹ mắt kéo cái đuôi nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ từ phía sau mông đến trước mặt nó: "Nhìn nè! Đây là cái gì?"
Ngóc con ngốc manh quả nhiên lập tức bị dời tầm mắt đi, đôi mắt đen to linh lợi nhìn chằm chằm cái đuôi nhung trắng trước mặt, hưng phấn đưa tay nhỏ mập đi bắt.
Vì vậy Đàm Khanh da mặt dày kéo cái đuôi của Đàm Kỷ Kỷ để nói điều kiện với nó: "Cho con chơi cái này, đừng khóc, có được hay không?"
Nhóc con mới tới thế giới này hai tháng còn chưa thấy qua đồ chơi hay như vậy, vừa mềm lại sờ rất thoải mái.
Không chỉ có lông xù, còn biết tự chuyển động.
Nước mắt của Đàm Kỷ Kỷ lập tức dừng lại, chuộc cái đuôi nhỏ của mình từ trong tay Đàm Khanh, hai cái tay nhỏ mập cầm lên nhìn xung quanh.
Âm thanh chói tai rốt cuộc đã biến mất.
Đàm Khanh ngồi xuống cái ván ghế, nghiêng đầu nhìn nhóc con chơi cái đuôi của mình: "Vui không?"
Đàm Kỷ Kỷ chưa học được việc ghi thù, rất vui vẻ lộ ra một nụ cười rực rỡ với Đàm Khanh, kéo cái đuôi lên bỏ vào bên mép không có răng của mình.
Năng lực cảm giác của nhóc con đối với thế giới này vẫn còn có hạn.
Mà bước đầu tiên thú con lớn lên, chính là tuân theo bản năng ăn uống của động vật, phán đoán đồ trước mặt có phải thức ăn hay không.
Trùng hợp là người sinh ra nhóc con này lại là cửu vĩ hồ tệ hại chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Cho nên.
Ở trong phòng khách đơn sơ, Đàm Khanh xoa xoa tay tay, nhờ ánh trăng hứng thú bừng bừng khích lệ Đàm Kỷ Kỷ đang ôm cái đuôi nhỏ của mình: "Hắc hắc, cái đuôi đẹp không? Cắn một cái xem ăn có ngon không nào?"
Nhóc con đơn thuần không biết lòng hồ hiểm ác nhìn ba nhỏ của mình một cái.
Sau đó tràn đầy mong đợi há cái miệng nhỏ nhắn ra, hung hăng cắn lên ——
"Oa —— "
"Ha ha ha ha ha ha ha!!!"
Một tiếng khóc lớn kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vía bỗng nhiên phá vỡ sự yên tĩnh của đêm đông trong khu nhà, thậm chí quạ đen làm tổ trên cành cây khô cũng bị dọa suýt nữa rơi xuống đất.
Đàm Kỷ Kỷ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực không chỉ hung hăng cắn cái đuôi của mình một miếng.
Mà còn cắn một miệng đầy lông hồ ly trắng mềm.
Đàm Khanh ngồi ở trước mặt Đàm Kỷ Kỷ thiếu chút nữa cười đến tắt thở, vỗ bắp đùi đứng lên, giúp Đàm Kỷ Kỷ kéo cái đuôi hồ ly bên mép ra, làm bộ hỏi: "Ăn ngon không?"
Nhóc con càng khóc càng hung.
Lúc này đã sớm vào đêm khuya, ở đây lại cách thành phố quá xa, quá mức hẻo lánh, người sống ở đây không hề trẻ tuổi.
Người lao động dưới tầng chót thành phố sầm uất đã sớm bị khổ lao ăn mòn hết góc cạnh. Bình thường ban ngày của bọn họ cực kì vất vả, gần như căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Đàm Khanh đang chuẩn bị dỗ dành nhóc con giống như bình thường, nhưng không nghĩ tới lần này không biết có phải cảm nhận được sự khác nhau khi ở đây và khi ở với Hạ Minh Ngọc muốn cái gì có cái đó hay không ——
Nói tóm lại.
Đàm Khanh bên trái dỗ dành bên phải lừa gạt, suy nghĩ biện pháp thật lâu, tiếng khóc tủi thân của Đàm Kỷ Kỷ vẫn không thể dừng lại.
Đàm Khanh sắp bị ồn ào đến hôn mê, đã hối hận vừa nãy lừa gạt nhóc con cắn đuôi mình rồi.
Hắn còn chưa nghĩ ra cách để dỗ Đàm Kỷ Kỷ nín khóc, cửa nhà đã bị gõ từ bên ngoài.
Ngoài cửa hình như không chỉ có một người.
Đại khái đều là bị tiếng khóc thê thê thảm thảm của Đàm Kỷ Kỷ đánh thức từ trên giường, bị quấy rầy giấc ngủ quý báu, hàng xóm ngoài cửa nói chuyện cũng rất không khách khí, hùng hùng hổ hổ nói: "Đã trễ thế này khóc cái gì mà khóc? Có biết tích đức một chút hay không ——!"
"Đúng vậy! Nhìn là thấy không biết chịu trách nhiệm! Dạy con kiểu gì thế hả!"
"Còn để cho người ta ngủ hay không?!"
Đàm Khanh buồn rầu đến mức nhăn cả mặt, không thể không dùng chăn đắp lên cái đuôi nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ, sau đó mở cửa ra trong những tiếng đập cửa "ầm ầm ầm".
Người đứng ngoài bị Đàm Khanh đột nhiên mở cửa làm cho sợ hết hồn.
Bọn họ cũng chỗ này được một đoạn thời gian rất dài rồi, nhưng chưa từng phát hiện trong nhà này lại có một cậu thanh niên còn xinh đẹp hơn cả đám minh tinh trên tivi.
Đàm Khanh chắp hai tay, chân thành nói với mấy vị hàng xóm trung niên ngoài cửa: "Thật xin lỗi thật xin lỗi các vị chú dì, ồn ào đến mọi người! Cháu sẽ bịt nhóc con vào trong chăn ngay."
Hàng xóm: "..."
Bịt, trong chăn?
Bầu không khí bỗng nhiên lâm vào yên lặng quỷ dị.
Một bà dì trong đó ấm úng chốc lát mới mở miệng hỏi: "Cậu... không phải là kẻ buôn người chứ?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh lập tức chối: "Không không, dĩ nhiên không phải! Chỉ là bình thường cháu đi làm về muộn, cho nên mới chưa gặp mọi người thôi."
Đám hàng xóm yên lặng chốc lát, định vòng qua trước mặt cậu thanh niên để nhìn đứa trẻ trong phòng, nhưng lại phát hiện cậu ta chắn ở cửa rất kín, căn bản không thấy rõ tình huống trong phòng.
Một ông chú khác dùng tay ngăn bà dì bên cạnh: "Trong đó là con của cậu sao?"
Đàm Khanh vừa được dạy dỗ, lập tức đổi lời nói, nở một nụ cười: "Đúng vậy đúng vậy! Chú cứ yên tâm, vừa rồi cháu chỉ thuận miệng nói, thuận miệng đùa thôi!"
Không biết mấy vị chú bác đứng ở cửa có tin hay không. Bọn họ trố mắt nhìn nhau một hồi, lại ăn ý không tiếp tục răn dạy Đàm Khanh nữa, mà khoan hồng độ lượng xoay người đi.
Phù ——
Nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái.
Đàm Khanh vui mừng khép cửa phòng lại, nhịp bước vui sướng trở lại bên cạnh giường gỗ nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ.
Trên giường, nhóc con mềm nhũn đang nằm sấp, vừa tiếp tục khóc, vừa cẩn thận sờ cái đuôi bị mình gặm trọc một góc.
Đau đớn vừa rồi gần như khiến nó ý thức được rằng đây là mọc ra từ trên người mình, vẻ mặt càng thương tâm.
Đàm Khanh mặt mày ủ dột ngồi ở trước mặt Đàm Kỷ Kỷ: "Con à, đừng khóc nữa được không?"
Đàm Kỷ Kỷ nấc một cái, đôi mắt nâu nhạt tràn đầy khiển trách với ba nhỏ.
Đàm Khanh chỉ cái đuôi mềm mại của nhóc con, hết sức khuyên nhủ: "Nhìn đi con trai, cái đuôi này của con, sau khi trọc sẽ mọc ra dài hơn! Sẽ mọc ra rất nhanh thôi, giống như hồ đỏ và hồ xám lúc trước bị ba cắt trọc nhiều lần á, bây giờ đều tìm được bà xã xinh đẹp rồi!"
Không biết là có phải là nghe được chữ trọc hay không, nước mắt vất vả lắm mới dừng lại của Đàm Kỷ Kỷ lại chảy xuống ào ào, kéo cái đuôi nhỏ: "Ư hức hức hức..."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh cực kì tuyệt vọng.
Hắn cảm thấy nếu cứ mặc cho nhãi con khóc tiếp, chưa cần chờ đến ngày mai, chỉ cần mười phút sau thôi, đám hàng xóm quanh phòng này có thể đến xốc nhà hắn lên mất.
Đàm Khanh thở ra một hơi, đưa ra một ngón tay đối diện Đàm Kỷ Kỷ nói: "Suỵt, cho con xem một thứ, đừng khóc nữa được không?"
Nhóc con không nể mặt hít mũi một cái.
Đàm Khanh búng tay về phía Đàm Kỷ Kỷ, cười híp mắt nói: "Cho chút thể diện đi mà! Biến biến biến —— nhìn nè!"
Trong phút chốc, chín cái đuôi xù vừa trắng vừa to lại mềm mại xuất hiện trước mặt Đàm Kỷ Kỷ.
Mỗi cái đuôi đều mềm mại bóng loáng, giống như gấm lụa thượng hạng, lúc xòe ra như có ánh sáng nở rộ ở giữa đuôi.
Từ phần gốc cái đuôi bắt đầu lên đều là thuần trắng, không có chút tạp sắc nào.
Chỉ là ở chỗ nhọn nhất có một nhúm lông màu bạc, lúc cái đuôi lúc lắc thì để lại từng vệt bóng chồng.
Từ xa nhìn lại, vừa xa hoa lại xinh đẹp.
Đàm Kỷ Kỷ ngốc ngếch mới vừa thích cái đuôi nhỏ của mình, không nghĩ tới ba nhỏ nhà mình còn có đuôi to đẹp hơn cả nó.
Trong phút chốc nhìn thấy, nó còn quên cả nháy mắt, nằm trên giường gỗ nhỏ nhoài người về phía trước, đưa tay muốn nắm lấy cái đuôi của Đàm Khanh.
Nhưng chín cái đuôi đối với nhóc con mà nói, thật ra là quá nhiều.
Nó dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp bắt lấy, trái một cái phải một cái, sau đó phát hiện vẫn còn có bảy cái đuôi to mình không bắt được, rất nhanh đã thả hai cái ban đầu, đưa tay ra bắt bảy cái lúc ẩn lúc hiện còn lại.
Đàm Kỷ Kỷ chơi rất hưng phấn, rất nhanh đã quên mất chuyện phải khóc.
Đàm Khanh đùa bỡn Đàm Kỷ Kỷ cũng rất vui vẻ, lắc cái đuôi trêu nhóc con nhìn trái nhìn phải.
Mặc dù có mấy cái đuôi bất hạnh rơi vào ma chưởng mà xù cả lông lên, nhưng vẫn tốt hơn là nghe nhóc con phát ra tiếng hu hu tuần hoàn.
Hai người chơi một hồi, động tác của Đàm Kỷ Kỷ càng ngày càng chậm.
Hai mắt híp lại, nhưng vẫn không cam lòng buông tay ra khỏi cái đuôi to.
Đàm Khanh vuốt thuận lông từng cái đuôi của mình, qua loa lấy lệ dụ dỗ nói: "Được rồi được rồi, đi ngủ đi ngủ, sau này cho con chơi tiếp."
Đàm Kỷ Kỷ nhấp cái miệng nhỏ nhắn, quyến luyến không thôi mà ngáp một cái.
Đàm Khanh đắp chăn cho Đàm Kỷ Kỷ, đứng dậy đang chuẩn bị đi tắm, liền nghe ngoài cửa lại truyền đến một tiếng gõ.
Ủa.
Nhóc con đã dừng khóc rồi mà, còn có chuyện gì nữa?
Đàm Khanh ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới cửa hỏi: "Ai vậy?"
Xuyên qua mắt mèo.
Ngoài cửa là hai người mặc cảnh phục rất chỉnh tề, đứng thành hàng: "Chúng tôi là công an khu này, có người tố cáo cậu bắt cóc trẻ con. Mời cậu mở cửa đi một chuyến với chúng tôi."
- ---
Editor: Chuyên mục có thể bạn chưa biết, Khanh Khanh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi chú cảnh sát =]]]]]]]]]]
P/s: Cách phân biệt Đàm ba và Đàm con:
+ Đàm con mới có 2 tháng tuổi, trí tuệ cũng 2 tháng tuổi.
+ Đàm ba cũng chỉ có trí tuệ 2 tháng tuổi thôi, khác mỗi chỗ là đẻ được ra Đàm con à =]]]]]]]]
Đàm Kỷ Kỷ: Ba làm ba tui hơi lâu rồi nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook