Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
-
37: Kết Thúc Tg1
Lục Bạch là đương sự, thường sẽ bị cảnh sát liên hệ.
Hạ Cẩm Thiên cũng lo lắng ở trường học có quá nhiều lời đồn đãi, nên đã giúp Lục Bạch xin nghỉ dài hạn.
Ngoại trừ chương trình học đặc biệt không thể không ra ngoài, thì để cậu dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi.
Lão sư biết tình huống đặc thù của cậu, nên cũng không làm khó.
Chỉ là dạo này tất cả lão sư bên khoa nghệ thuật đều lén lút muốn Lục Bạch chuyển khoa.
Dù sao thiên phú của Lục Bạch ở lĩnh vực tranh sơn dầu quá cao, loại thiên tài này tất nhiên là phải chuyển sang khoa nghệ thuật để đào tạo chuyên sâu, sao lại có thể tiếp tục ở khoa quản lý? Đây không phải là phí phạm của trời sao?
Nhưng các lão sư khoa quản lý cũng không muốn.
Thành tích của Lục Bạch có thể đạt được học bổng quốc gia, trong tương lai, cho dù không muốn đi con đường truyền thống, có thể tùy tiện chọn đi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Hơn nữa việc này cũng không chậm trễ cậu vẽ tranh, nên sao phải để Lục Bạch chuyển đi?
Vì thế, trong khi chủ nhiệm hai khoa đang tranh đấu gay gắt vì Lục Bạch, kỳ thi cuối kỳ cũng đã tới.
Lúc này đây, không thể nghi ngờ, Lục Bạch vẫn là đệ nhất toàn khoa.
Ngày thông báo thành tích, vừa lúc có môn học ở khoa quản lý hệ.
Lục Bạch vừa lên lớp xong, một mình ôm sách rời khỏi phòng học.
Lớp trưởng nhìn bóng dáng cậu, theo bản năng muốn gọi cậu một câu.
"Lục Bạch!" Hắn cảm thấy chính mình hẳn là phải xin lỗi vì trước kia đã bạo lực lạnh với Lục Bạch, nhưng vừa mới hô lên, đã bị một thanh âm lớn hơn cách đó không xa át đi.
"Tiểu Lục Bạch!" Lớp trưởng ngẩng đầu lên, là đám người Hạ Cẩm Thiên, người vừa gọi là Tiêu Tùy.
"Được quá nha! Bạn học nhỏ, lại là đệ nhất? Nói một chút đi! Nỗ lực như vậy, muốn anh trai tặng quà gì cho cậu? Nếu không thì anh mang cậu đi chơi! Bên kia mới mở một quán ăn, uống rượu không?"
"Đừng nháo." Hạ Cẩm Thiên thấy Tiêu Tùy càng nói càng không đáng tin cậy, đẩy qua một bên, chính mình sờ sờ đầu Lục Bạch, "Gia gia nhớ em, hỏi hôm nay em có trở về ăn cơm chiều không."
"Ăn." Lục Bạch cười, đưa sách cho Hạ Cẩm Thiên, đi theo đám người Hạ Cẩm Thiên, cùng nhau rời đi.
Về phần lớp trưởng đang đứng ở đó, còn có những bạn học cùng lớp cũng muốn xin lỗi Lục Bạch, tất cả đều bị cậu bỏ lại ở sau lưng, trở thành người qua đường không cần quan tâm.
Quá khứ thống khổ, cuối cùng vẫn là từ trong xương cốt của cậu tróc ra.
Mà tương lai càng lóa mắt, rốt cuộc cũng đã đến.
- -------------
5 năm sau, Lục Bạch trở thành họa gia nổi danh toàn cầu.
Về phần Lục Can cùng Lục Diễm cũng lần lượt được phóng thích từ ngục giam.
Lục Diễm không thể chịu đựng được Lục gia, sau khi ra tù liền rời đi.
Ai cũng không biết cuối cùng hắn đã đi đâu.
Lục Can vốn dĩ cũng muốn chạy, nhưng hắn không chịu nổi việc mẹ đau khổ cầu xin, cuối cùng vẫn ở lại, dùng toàn bộ khả năng còn lại để nuôi dưỡng gia đình.
Hắn mai danh ẩn tích, làm công ở một phòng vẽ tranh của một vị sư huynh, dạy trẻ nhỏ những tri thức cơ sở.
Lục Can vẽ đã không còn linh khí, cho dù kỹ xảo có thể giữ lại một ít, nhưng khí khái trước kia vẫn là biến mất.
Chỉ còn lại cục diện đáng buồn.
Cũng giống như Lục Can, đều là một hồi chê cười.
Về phần Lục Quỳnh, lại bởi vì tội danh cùng Lục Du hãm hại và dự mưu giết người, tiếp tục chịu hình phạt.
Hạ Cẩm Thiên khó có được lúc dùng quyền thế để làm việc riêng, anh nhờ người để hai người này ở cùng một nhà tù.
5 năm qua đi, những khoái cảm cấm kỵ khi xưa giờ đã trở thành sự tra tấn lớn nhất của bọn họ, đã từng cho rằng là quý trọng, sau khi lắng đọng lại, nguyên lai tất cả đều là bệ đỡ của tội ác.
Trong thời gian chịu hình phạt, Lục Du đã sớm hối hận, nhưng cố tình vẫn phải ở bên Lục Quỳnh, chịu đựng tra tấn cả đời.
Vì thế, hắn học được cách phát tiết ở trên người Lục Quỳnh.
Nhục mạ, ẩu đả, tất cả những thủ đoạn cấp thấp mà lúc trước hắn khinh thường dùng, bây giờ hắn đều sử dụng ở trên người Lục Quỳnh.
Mà Lục Quỳnh sau khi trộm được hai mươi năm hạnh phúc từ Lục Bạch, rốt cuộc cũng nhận lấy hậu quả, thể nghiệm lại một lần những khổ sở mà năm đó Lục Bạch từng phải chịu đựng.
Còn cha mẹ Lục Bạch, mấy năm trước cũng từng tới tìm Lục Bạch cầu hòa.
Nhưng Lục Bạch chưa bao giờ cho bọn họ mặt mũi.
Thậm chí, mỗi lần bọn họ đi tìm Lục Bạch, sau khi trở về, Lục gia liền sẽ nghênh đón đả kích càng thêm kịch liệt.
Vì thế hiện tại, bọn họ không dám tiếp tục đến cầu tình.
Tình trạng rốt cuộc đã nghịch chuyển.
Năm đó bọn họ vứt bỏ Lục Bạch, trơ mắt nhìn Lục Bạch ngã xuống vũng bùn, hiện tại bị phản phệ, là món nợ bọn họ phải trả.
- -----------
Lại qua ba năm, Lục Bạch đạt được giải thưởng tối cao ở cuộc thi tranh sơn dầu quốc tế, mang vinh quang về cho đất nước.
Cậu tự tay giao cúp cho Hạ lão gia tử, nhìn trong thư phòng lão gia tử lại nhiều thêm một bức tranh của cậu.
Nói đến cũng khéo, lần này bức tranh đoạt giải của Lục Bạch, vẫn như cũ gọi là gia đình.
Nhưng không phải phát tiết giống bức tranh thời đại học.
Lần này, bức tranh của cậu chứa đầy ánh mặt trời, có Hạ lão gia tử hiền từ, lão quản gia luôn nhọc lòng vì bọn họ, vợ chồng Hạ gia vẫn luôn coi cậu như con ruột, còn có Hạ Cẩm Thiên vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.
Mà lúc này, Lục Bạch trong bức tranh, rốt cuộc cũng tìm về cặp mắt chứa đầy sao trời không chút khói mù kia.
Qua hai năm nữa, Lục Bạch rời khỏi quốc nội, ra ngoại quốc sưu tầm phong tục.
Hạ Cẩm Thiên tuy rằng đã cầm quyền, nhưng sợ Lục Bạch không thể tự chiếu cố chính mình, đơn giản bàn giao lại hết thảy, cùng đi luôn.
Mà lúc này, tại quốc nội, Lục Can cũng nhận được tin tức từ trên di động.
Lục Bạch lớn lên đẹp, hàng năm đều đạt được vinh dự, đã trở thành danh nhân trong giới.
Ngay cả người không chú ý tới tranh sơn dầu cũng biết đến tên của cậu.
Bởi vậy, mỗi khi Lục Bạch có hành động lớn gì, trên mạng đều đưa tin.
Thời điểm Lục Can nhận được tin tức, hắn vừa mới kết thúc một ngày làm việc phức tạp.
Bước chậm đi đến địa phương lúc đầu Lục Bạch mở phòng trưng bày tranh vẽ, Lục Can cất di động, theo bản năng dừng bước.
Bởi vì đây là địa điểm đầu tiên, cho nên dù hiện tại Lục Bạch đã nổi tiếng toàn cầu, nhưng cậu vẫn kiên trì mỗi năm tổ chức một lần triển lãm tranh ở nơi này.
Mà phòng trưng bày này, giống như là phòng trưng bày của riêng Lục Bạch, hằng ngày đều phát tin về Lục Bạch.
Trong video, người chủ trì hỏi về câu chuyện cẩu huyết của Lục Bạch thời niên thiếu, Lục Bạch nhẹ nhàng cười.
"Không có gì phải oán hận," ngón tay cậu vuốt ve giấy vẽ trước mặt, trên mặt chỉ có ôn nhu, "Bởi vì ở nơi này, tôi đã có thiên đường."
Đúng vậy! Cuối cùng Lục Bạch đã thoát ly được khỏi đám ác ma bọn họ, tìm được thiên đường thuộc về chính mình.
Nhưng hắn thì sao?
Lục Can che mặt, ngồi xổm xuống, thân thể không chịu nổi mà khóc.
Đời này chuyện hắn hối hận nhất, chính là thời điểm Lục Bạch trở về, không hảo hảo ôm cậu.
Cho nên hiện tại mới rơi vào cục diện tan cửa nát nhà.
【 Đối tượng công lược Lục Can, giá trị hảo cảm 100, đã đạt mốc cao nhất, công lược thành công.
】
- -------------
Ở thế giới này, thân thể Lục Bạch cũng không tốt, mặc dù Hạ Cẩm Thiên đã dưỡng cẩn thận, toàn bộ Hạ gia cũng dùng hết toàn lực chăm sóc cậu.
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn ngã xuống ở tuổi 35.
Trong vòng nửa năm, tình trạng của Lục Bạch chuyển biến bất ngờ, một tháng cuối cùng, cậu gần như hôn mê ở trên giường, căn bản không dậy được.
Hạ Cẩm Thiên giao lại toàn bộ công việc, ngày ngày canh giữ bên người cậu.
Vào một buổi sáng sớm, tinh thần của Lục Bạch tự dưng tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể gỡ máy thở, nói chuyện với Hạ Cẩm Thiên.
Nhưng mà chuyển biến tốt đẹp như vậy cũng không làm Hạ Cẩm Thiên tốt hơn, ngược lại anh đỏ mắt, gọi tất cả những người quen biết vào bệnh viện.
Hồi quang phản chiếu......!Hạ Cẩm Thiên biết, mặc kệ anh lại liều mạng như thế nào, lần này sẽ không giữ được đứa bé yêu dấu của anh.
Nhưng có một câu anh giấu ở trong lòng, nhiều năm như vậy cũng chưa nói ra, nhưng hiện tại, anh muốn nói cho Lục Bạch.
"Kiếp sau, kiếp sau, anh tiếp tục bảo vệ em được không?"
Hạ Cẩm Thiên nói không xong, anh đỏ mắt, gần như rơi lệ.
Mà hệ thống, càng là trực tiếp khóc thành ngốc tử.
"Ô ô ô ô, vì sao thời gian dừng lại ngắn như vậy! Chủ Thần, ta hận ngươi không có tâm."
Mà Lục Bạch lại nhìn chằm chằm Hạ Cẩm Thiên hồi lâu, cuối cùng thở dài, trong giọng nói cũng cất giấu vài phần vì không thể thấy mà tiếc nuối, "Tôi cũng muốn.
Nhưng anh phải tìm được tôi trước nha!"
"Tìm được." Hạ Cẩm Thiên gắt gao nắm lấy tay Lục Bạch, trịnh trọng giống như đang nói lời thề.
"Lục Bạch, mặc kệ em đi nơi nào, anh đều nhất định sẽ tìm được em!"
"Vâng." Lục Bạch nhẹ nhàng lên tiếng, như là đang an ủi Hạ Cẩm Thiên, lại như đang an ủi chính mình.
Đúng lúc này, trong não Lục Bạch truyền đến tiếng hệ thống nhắc nhở.
【 Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ của thế giới thứ nhất đã hoàn thành, đánh giá cấp bậc SSS, mức độ hài lòng của nguyên chủ: SSS.
Đếm ngược 5 giây, bắt đầu rút linh hồn ra】
【5, 4, 3, 2, 1】
【Bắt đầu rút linh hồn ra】
Mơ hồ nghe được Hạ Cẩm Thiên bi thương gọi một tiếng "Lục Bạch!", trước mắt Lục Bạch hiện lên ánh sáng, ngay sau đó, cậu xuất hiện trong một mảnh sao trời, Hạ Cẩm Thiên cũng vậy, thế giới kia cũng vậy, rốt cuộc đều không nhìn thấy.
"Muốn nghỉ ngơi một lúc không?" Cảm thấy cảm xúc của Lục Bạch không ổn, hệ thống cẩn thận dò hỏi.
"Không cần." Ngữ khí Lục Bạch không hề dao động, "Đừng lãng phí thời gian, trực tiếp tiến vào thế giới tiếp theo."
So với việc nghỉ ngơi, Lục Bạch càng hy vọng chính mình bận rộn một ít.
Bởi vì thời gian có thể vuốt phẳng hết thảy tiếc nuối, còn không cam lòng thì sớm muộn gì cũng có thể hóa thành bình đạm.
Hệ thống muốn khuyên bảo, nhưng thấy Lục Bạch kiên trì nên lại lần nữa khởi động trình tự xuyên qua.
Không gian thay đổi lần thứ hai, khi Lục Bạch mở mắt thì thấy mình đang nằm trên một cái giường.
Tuy rằng nhìn thoáng qua thì hoàn cảnh còn tương đối thoải mái, nhưng trên thực tế, tình huống của Lục Bạch không thể xem như quá tốt.
Đồ vật trong phòng có cảm giác quen thuộc, nhưng càng nhiều vẫn là bản năng bài xích đến từ thân thể.
Đặc biệt là những cúp vàng lấp lánh ở trên kệ sách, Lục Bạch giống như nhìn thêm một cái liền sẽ nôn ra.
Đây là tình huống như thế nào? Lục Bạch nhíu mày, qua một lúc lâu mới đỡ choáng váng hơn.
Di động ở trên bàn trà bên cạnh truyền đến chấn động kịch liệt, Lục Bạch cầm điện thoại lên, mở hộp thư ra, phát kiện tên họ người gửi đến là ba chữ người đại diện.
Về phần nội dung......!Không đề cập tới cũng được.
"Ngày mai thức thời chút, Từ tổng bảo cậu làm cái gì, cậu phải làm cái đó.
Nếu lại làm chuyện dư thừa, cậu biết hậu quả rồi đấy."
Lục Bạch ngẫm lại ý tứ trong lời nói này, xem lại đối thoại lúc trước giữa hai người.
Hệ thống tận dụng mọi thứ để nhắc nhở, "Dựa theo phương pháp công lược được đề cử, hẳn là cậu nên trả lời đồng ý, sau đó nhanh chóng liên hệ Từ tổng, cũng chính là kim chủ của cậu, gọi điện thoại, tâm sự, nói cậu yêu anh ta như thế nào."
Nhưng Lục Bạch lại không để ý, chậm rãi lật xem lịch sử trò chuyện dài đến 6 năm với người đại diện này trên di động.
"Cậu đã làm cái gì? Ai cho cậu dùng giọng thật để hát?"
"Ghê tởm! Cậu cao ngạo cho ai xem? Chỉ là một cái ngoạn vật thôi, cậu cũng xứng?"
"Nhớ kỹ thân phận của chính mình, cậu chỉ là thế thân.
Nếu làm không giống trăm phần trăm, vậy cậu lập tức cút!"
Chỉ bằng mấy câu như vậy, Lục Bạch lập tức đã hiểu được tình cảnh hiện tại của chính mình, mà thú vị nhất, vẫn là tên tiểu thuyết cấu thành bối cảnh của thế giới này mà hệ thống vừa cung cấp, 《Sau khi bạch nguyệt quang trở về, phát hiện liếm cẩu(*) của chính mình thế nhưng tìm thế thân 》.
- ----------------
Liếm cẩu(*): chỉ loại người mà trong mối quan hệ tình cảm, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Trong một mối quan hệ bình thường, người con gái không thật sự thích anh ta lắm, luôn cư xử không nóng không lạnh với anh ta.
Nhưng người con trai đó lại luôn cư xử hết sức chiều chuộng, luôn nghe theo lời cô gái đó, chỉ vì gia thế của cô ấy mà không bởi vì tình yêu, thì hành động đó gọi là "liếm cẩu", như chó liếm vậy.
Chó luôn vẫy đuôi và tuân theo mệnh lệnh miễn có đồ ăn ngon..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook