Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
-
2: Chương 1-2
Khi Lục Can về đến nhà không lâu, Lục Bạch cũng theo sau về đến nhà.
Mới vừa đi vào cửa chính, liền thấy Lục Quỳnh đang mặc quần áo ở nhà, an tĩnh dựa vào trong lòng ngực Lục Can cho hắn xem bức tranh mình vẽ hôm nay.
"Ca ca ngươi đừng nói đẹp nữa, mau giúp ta tìm ra khuyết điểm thì ta mới có thể tiến bộ." Lục Quỳnh theo thói quen làm nũng với ca ca, trong mắt đều là ý cười cùng hạnh phúc.
Lục Can giọng điệu cũng vô cùng ôn nhu, hắn ôm Lục Quỳnh dỗ dành, "Chỗ nào có khuyết điểm? Tiểu Quỳnh nhà chúng ta là thiên tài, vẽ cái gì cũng đẹp cả." Vừa nói, hắn vừa thân mật nhéo nhéo mặt đệ đệ.
Không khí giữa hai người cực kỳ hòa hợp, giống như Lục Bạch mới là người ngoài.
Lục Bạch đứng ở bên cạnh nhìn, qua một hồi lâu, Lục Can cùng Lục Quỳnh mới phát hiện hắn đã trở về, đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.
Bất ngờ phát hiện Lục Bạch hôm nay khác hoàn toàn so với trước kia.
Đã không còn sự tự ti cùng áp lực nặng nề, Lục Bạch thản nhiên đứng đó nhìn qua vô cùng ôn hòa.
Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, nhìn rất giống tiểu công tử được thế gia tỉ mỉ giáo dưỡng.
Đặc biệt hơn nữa khó có được khi hắn không mở miệng nói chuyện, an an tĩnh tĩnh.
Lục Bạch rất giống với mẫu thân,.
Lục Can trong nháy mắt thất thần.
【 hảo cảm độ tăng lên hai mươi 】
Hệ thống:??
Lục Bạch: Huyết mạch là sợi dây ràng buộc vững chắc nhất.
Nhưng khoảnh khắc làm cảm tình tăng lên cũng không duy trì được vài giây, Lục Can đang nằm trong lòng ngực Lục Quỳnh cử động, dường như hắn cảm thấy lạnh, tự nhiên hướng vào trong lòng Lục Can cọ cọ.
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Lục Can vội vàng đem người ôm chặt, vuốt tóc của hắn trấn an.
Hai người lại thân mật khăng khít như lúc đầu, mà Lục Bạch đang đứng đó cũng chính xác là người ngoài.
Như mọi ngày, Lục Bạch nhất định sẽ tức giận rồi quay đầu bước đi.
Nhưng mà lần này, hắn lại không có, ngược lại đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hai người.
Lục Can liếc mắt nhìn Lục Bạch một cái, ý tứ chính là muốn hắn đừng nói nhiều, nhanh trở về phòng của chính mình, sau đó ôm Lục Quỳnh đi lên lầu.
Kết quả là khi hắn còn chưa đứng lên, liền thấy Lục Bạch tiến đến gần.
"Ký chủ?" Hệ thống cảm thấy khẩn trương hơn Lục Can, hắn cho rằng Lục Bạch trong lòng có chủ ý không tốt.
Lục Bạch còn cười an ủi hắn, "Ta chỉ đến nhìn xem, đừng lo lắng."
Quả nhiên, liền thấy Lục Bạch trực tiếp đi đến phía sau sô pha, từ sau gáy Lục Quỳnh vươn tay ra, cầm lấy bút trong tay Lục Quỳnh.
"......" Giống như bị hắn ôm lấy từ phía sau, Lục Quỳnh theo bản năng muốn tránh né.
Nhưng Lục Bạch lại nắm lấy tay hắn, dùng bút vẽ mấy cái đường cong trên giấy.
"Tiểu A Quỳnh, tỉ lệ sai rồi nha, đây chính là kỹ xảo cơ sở nhất trong hội họa.
Khi học nghệ thuật khóa tại cao trung không chú ý?"
"Ta......" Lục Quỳnh chợt đỏ mặt, giống như sợ hãi, liều mạng trốn vào trong lòng ngực Lục Can.
Mà Lục Can lại nhăn mi, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Bạch đang nắm tay Lục Quỳnh.
【hảo cảm độ của mục tiêu công lược giảm xuống 1】
【hảo cảm độ của mục tiêu công lược giảm xuống 1】
【hảo cảm độ của mục tiêu công lược giảm xuống 1】
.....!
Lục Bạch còn không có buông tay,thì hảo cảm độ của Lục Can vẫn luôn liên tục giảm xuống, khi giảm gần 10 điểm, Lục Bạch rốt cuộc buông lỏng tay Lục Quỳnh.
"Ngươi xem, cảm xúc con người biến hóa nhanh như thế."
Một giây liền đem giá trị hảo cảm vừa mới tăng lên mất hết, Lục Bạch như vậy làm hệ thống không biết nói thế nào.
Ba huynh đệ Lục gia đối xử với Lục Bạch như đề phòng cướp.
Cho dù hắn và Lục Quỳnh hít thở cùng một bầu không khí, bọn họ cũng đều phải lo lắng đề phòng.
Cũng có thể lý giải, rốt cuộc hiện tại là bọn họ giấu cha mẹ, chèn ép đệ đệ ruột.
Vừa phải làm hoàn mỹ không tì vết, vừa phải duy trì được thân phận của Lục Quỳnh, là vô cùng vất vả.
Đại khái là đã biết điểm mấu chốt của Lục Can, Lục Bạch trực tiếp đi lên lầu.
Không bao lâu sau Lục Can cũng lên tới.
"Ta vào đây." Lục Can gõ cửa sau đó đi vào phòng.
Lục Bạch dựa vào trước bàn, trong tay cầm một chiếc bút vẽ.
Bút vẽ ở đầu ngón tay lướt nhanh trên giấy, giống như đó không phải là vật thể hiện tình cảm lên trên giấy vẽ, mà chỉ là một công cụ bình thường.
Lục Can lập tức nhăn mi.
【 hảo cảm độ giảm xuống 2】.
Lục Can nhanh chóng đi tới, đoạt lấy bút trong tay Lục Bạch rồi đặt trên bàn, âm trầm chất vấn: "Dụng cụ vẽ tranh không phải món đồ chơi để cho ngươi có thể tùy tiện chơi.
Còn có, đột nhiên ngươi tiếp cận Tiểu Quỳnh là muốn làm cái gì?"
"Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì?" Lục Bạch ngẩng đầu, đôi mắt kia cùng hắn giống nhau.
Lục Can đột nhiên nhớ tới buổi tối Lục Bạch xuất hiện.
Cũng không biết là Lục Bạch làm sao biết được chân tướng, đột ngột xuất hiện ở trên đường trở về của bốn huynh đệ bọn họ,ngăn cản trước xe của bọn họ.
Lúc đó Lục Bạch toàn thân rối loạn, nhưng ánh mắt lại vô cùng chuyên chú.
Trong nháy mắt đó, trái tim Lục Can hơi hơi đau đớn một chút.
Hắn đột nhiên ý thức được người trước mặt đây, chính là hắn đệ đệ, mặc dù hắn không thích.
Lục Bạch nhẹ giọng hỏi, "Cha mẹ khi nào trở về?"
"Có lẽ là một thời gian nữa."
"Vậy, bọn họ đã biết sao?"
"......" Lục Can trầm mặc, cuối cùng lựa chọn nói thật, "Còn chưa biết."
"Còn chưa biết." Lục Bạch thở dài, "Ta đã trở về được nửa tháng, ở trong nhà, thân phận vẫn là khách nhân.
Các ngươi luôn bảo ta tạm thời đừng nóng nảy, không được ở trước mặt người ngoài thể hiện ra điều gì khác thường.
Ta đều có thể đáp ứng, nhưng cũng nên có kỳ hạn."
"Ngươi là muốn oán giận với ta?" Lục Can nhíu mày.
Hắn chán ghét nhất chính là loại người thô bỉ, thích gây sự như Lục Bạch.
Lục Bạch lắc đầu, "Không phải oán giận, là rất tò mò.
Các ngươi thật sự tính toán nói cho ba mẹ biết sự tồn tại của ta sao?"
"Không có thân phận, không có chân tướng, trừ bỏ ngươi cùng đại ca nhị ca, ngay cả người hầu trong nhà này đều đem ta xem thành kẻ ăn nhờ ở đậu."
"Đây là nhà của ta, ta trở về nhà của mình là điều đương nhiên, không phải sao? Đâu ra oán giận?"
"Cho nên ngươi là có ý kiến đối với ta?" Lục Can tức giận, khinh thường nói "Lục Bạch, ngươi phải tự biết thân biết phận."
"Thân phận? Ta không phải Lục gia tiểu thiếu gia sao?"
"Đúng vậy, ngươi là.
Nhưng được chúng ta thừa nhận, ngươi mới là." Lục Can không chút khách khí cảnh cáo Lục Bạch, "Nhớ kỹ, làm tốt bổn phận của ngươi, không cần tiếp tục đến gần Tiểu Quỳnh."
"Còn ý kiến của ngươi......" Lục Can cười, "Ngươi muốn nói, ta cũng có thể nghe một chút."
"Nghe một chút, nhưng không thay đổi phải không?" Không kiềm nén nổi sự tức giận, giọng nói của Lục Bạch rốt cuộc trở nên kịch liệt.
"Ngươi muốn nghe, ta liền nói cho ngươi."
"Lục Can, ta chính xác có ý kiến, hơn nữa ta vẫn luôn có ý kiến."
" Thái độ cao cao tại thượng của các ngươi làm ta có ý kiến, cái tên quản gia ngu ngốc ta có ý kiến, những tin đồn nhảm nhí trong trường học ta có ý kiến, ngủ ở phòng cho khách ta có ý kiến, bao gồm các ngươi thiên kiều bách sủng(*) giả đệ đệ ta càng có ý kiến!"
Thiên kiều bách sủng (*): trăm ngàn sủng ái, chiều chuộng
"Ngươi có ý gì?"
"Có ý gì? Ai về chỗ người nấy, Lục Quỳnh cần phải cút đi không đúng sao?"
Một câu này, hoàn toàn chọc trúng điểm mấu chốt trong lòng Lục Can.
"Lục Bạch, chính ngươi phải hiểu được đúng mực.
Lục gia chu cấp ngươi cũng không ít.
Tiền tiêu vặt, quần áo, ăn uống.
Ngươi dựa vào cái gì không bao dung Tiểu Quỳnh? Tiểu Quỳnh thân thể không tốt, ngươi lại khát vọng, mong muốn vị trí này, chẳng lẽ ngươi còn muốn bức tử hắn sao?"
"Bức tử?" Lục Bạch cười nhạo, "Ta có thể sống hai mươi năm, dựa vào cái gì Lục Quỳnh không sống nổi? Bởi vì hắn thân thể không tốt? Bởi vì hắn thiện lương đáng yêu? Vẫn là bởi vì hắn ưu nhã mê người, là niềm kiêu ngạo của Lục gia các ngươi?"
"Nhưng ngươi dựa vào cái gì kết luận ta không so được với hắn? Xét đến cùng, chỉ là các ngươi không muốn nhận ta, không phải sao?"
"Lục Du bất công, đưa ra chủ ý, ngươi cùng lục nhị chính là đồng lõa."
"Giấu giếm ba mẹ, trực tiếp đem thân phận của ta giấu đi, sau đó tiếp tục nuông chiều đệ đệ giả của các ngươi!"
"Thì ra ngươi cũng không ngu!" Lục Can không tức giận trái lại nở nụ cười, "Lục Bạch, ngươi muốn chúng ta nhận ngươi.
Lục Du quyết định phải làm ngươi nhận thức một chút sự khác biệt, ngươi cảm thấy ngươi có điểm nào giống người Lục gia?"
"Dựa vào những bức tranh lung tung rối loạn ngươi vẽ ở phòng vẽ tranh Thiên Quang? Hay phiếu điểm áp chót của ngươi ở khoa kế toán? Vẫn là dựa vào ngôn hành cử chỉ(*) thô bỉ của ngươi?"
Ngôn hành cử chỉ(*): lời nói và cử chỉ
"Ngươi nói xem cha mẹ và chúng ta, như thế nào có thể tiếp thu ngươi như vậy?"
" Dù sao ngươi cũng phải cho chúng ta thời gian đúng không?"
"Để tiếp thu ngươi, một người căn bản không giống người Lục gia."
Câu nói sau cùng của Lục Can, mang theo chút ý cười, giọng điệu châm chọc.
Lục Bạch cúi đầu nở nụ cười, trên mặt không có nửa phần bi thương, ngược lại thản nhiên nói, "Ngươi xem, nói thật cũng không có khó khăn như vậy."
"Lục Can, mỗi ngày mang lên gương mặt ngụy quân tử, ngươi không ghê tởm sao?"
"Ngươi đùa giỡn ta?" Lục Can tức giận.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm lo sợ của quản gia, "Tam thiếu, tiểu thiếu gia hình như không quá thoải mái."
"Chờ đại ca trở về." Lục Can nói lại những lời này rồi lập tức rời đi.
Giá trị hảo cảm tại trong lúc tranh chấp không ngưng lên xuống cuối cùng cũng dừng lại.
Còn có 5 điểm.
Lục Bạch nhắm mắt, tập hợp toàn bộ tin tức đã thu được.
Lục tam không thể làm như không thấy đối với thân phận và huyết thống của hắn, nhưng về sau vẫn là muốn xua đuổi.
Giống như chuyện hắn có thể vẽ tranh, từ khi ở phòng vẽ tranh, Lục Bạch cũng đã ám chỉ cho Lục Can.
Hắn dùng bút chì màu, nhưng cuối cùng nộp lên lại chỉ là một bức tứ bất tượng đen trắng.
Khi hắn tới Lục gia, mang hành lý không nhiều lắm, đại bộ phận đều là dụng cụ vẽ tranh.
Lục Can nếu cẩn thận, là có thể ngửi thấy mùi thuốc màu trong phòng hắn.
Đáng tiếc, Lục Can chính xác là bị mù.
Về phần Lục Quỳnh, băng thanh ngọc khiết đơn thuần thiện lương tiểu thiếu gia, Lục Bạch chỉ có thể nói, bệnh của hắn, tái phát rất đúng lúc.
Không cho Lục Bạch có cơ hội mở ra khe hở trong tâm linh Lục Can.
Cho dù là ôn nhu, hay là xung đột gay gắt, mỗi một lần, đều là tính toán của Lục Bạch.
Lục Bạch nheo lại mắt, đột nhiên đưa ra được một cái kết luận, Lục Quỳnh có lẽ, không, phải nói là Lục Quỳnh đã biết chính mình không phải người nhà Lục gia..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook