Nam Phong Đến Rồi
Chương 12: Cố hương

Chuyển ngữ: Nại

Tuy rằng trước kỳ nghỉ làm hỏng đồ đạc của người khác là chuyện không mấy vui vẻ, nhưng Chu Dục đã nhận sự bồi thường của cô nên Nam Phong chung quy lại có thể an tâm rồi.

Nửa năm sống cuộc sống đại học, thu hoạch rất nhiều, có nam sinh mình thương lần đầu tiên trong cuộc đời, cho dù chỉ là một mối tình thầm thương trộm nhớ không hề suy tính đến tương lai nhưng cũng đủ khiến Nam Phong thỏa mãn rất nhiều.

Mấy năm gần đây, cứ vào tháng giêng, Nam Phong và cả nhà đều về quê của ông bà ngoại tảo mộ.

Quê ngoại cô là một thành phố nhỏ thuộc phía Tây Nam, cũng là nơi xảy ra động đất mấy năm trước.

Cũng chính là trận động đất mà Nam Phong trải qua.

Năm đó cô vừa tốt nghiệp trung học, trúng tuyển vào một trường cấp III trọng điểm, được bố mẹ cho về quê ngoại nghỉ hè, ai ngờ mới đến vài hôm đã gặp phải động đất.

Mọi căn nhà cao tầng đều sụp đổ, dưới đống đổ nát, một nửa cánh tay trái của Nam Phong bị cướp đi, ông bà ngoại của cô từ đó cũng không còn trên cõi đời này nữa.

Thành phố nhỏ nằm trong tâm chấn, số người chết lên đến hơn vạn, mà người còn sống sót trong trận động đất bị tàn phế giống như Nam Phong lại càng nhiều không thể kể hết.

Cả nhà ba người trở về thành phố này là vào mùng Hai tháng giêng.

Mộ phần của ông bà ngoại Nam Phong nằm ở một khu đất ở ngoại ô, nơi đây là nghĩa trang dành cho những người đã bỏ mạng trong trận động đất năm đó.

Khu nghĩa trang nằm trên một ngọn núi nhỏ, đường lên là một lối mòn, đối diện có con sông lớn. những ngày tảo mộ trên núi cao, tuy thời tiết có rét lạnh nhưng người đi tảo mộ vẫn nối đuôi nhau không dứt.

Mấy năm qua đi, đối diện với cơn ác mộng kinh hoàng này, Nam Phong đã sớm bình thản, chỉ là mỗi lần đứng trước mộ của ông bà ngoại, cô không nén nổi đau lòng. Cả nhà cô không lưu lại quá lâu, châm cây nến, đốt vàng hương, tế bái một hồi rồi cả nhà cùng xuống núi.

Đang bước trên con đường mòn xuống núi trở về thành phố, Nam Phong chợt thấy phía đường bên kia có một bóng lưng quen thuộc.

Người đó mặc một bộ quần áo leo núi, lưng đeo một ba lô lớn, đứng bên vệ đường hút thuốc.

"Nam Phong, mau lên xe thôi." Mẹ Tống đứng bên cửa xe, thấy con gái đứng bất động một hồi, xe sắp xuất phát mà vẫn không có động tĩnh, bà đành lên tiếng nhắc nhở.

Nam Phong hoàn hồn, nói với bố mẹ, "Bố, mẹ, con thấy một người bạn, hai người về trước đi, con về sau."

Mẹ Tống nghĩ đến việc con gái thường về đây vào mỗi dịp nghỉ đông và nghỉ hè, chắc chắn quen không ít bạn nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nhắc, "Vậy cũng đừng về trễ quá, mọi người vẫn còn đang nghỉ tết, coi chừng không bắt được xe thì sẽ rất phiền."

Nam Phong cười, "Con biết rồi."

Chờ bố mẹ lái xe đi, Nam Phong không nhanh không chậm bước về phía đối diện sau đó dừng lại ở sau lưng người kia.

Chu Dục không hề để ý đến bước chân đằng sau lưng mình, chắc là người qua đường, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có gì đó lạ lạ.

Anh chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Nam Phong, sắc mặt lạnh lùng ánh lên nét kinh ngạc.

Ký thật gặc được Chu Dục ở đây khiến Nam Phong ngạc nhiên vô cùng, Chu Dục còn chưa lên tiếng, Nam Phong đã hỏi trước, "Sao anh lại ở đây?"

Chu Dục nhăn mày, ném tàn thuốc đi, nửa này sau mới nhàn nhạt trả lời cô, "Đi du lịch."

Quan hệ của Nam Phong và anh chỉ có thể miễn cưỡng coi như có quen biết, gặp nhau trong sân trường, nhiều khi cũng chẳng chào hỏi nhau.

Nhưng về quê cũ xa cách ngàn dặm gặp được nhau, cho dù bình thường Nam Phong chẳng hề có cảm tình gì với anh ta, cũng không tránh khỏi có chút cảm giác "tha hương gặp cố nhân" cho nên cô chủ động tới chào hỏi.

Nhưng mà ngược lại, Chu Dục vô tình gặp được người quen ở đây nhưng phản ứng vẫn rất bình thản.

Nam Phong cảm thấy hơi khó chịu, tự nghĩ chắc mình lại tự chuốc lấy mất mặt rồi. Khi cô chuẩn bị nói lời tạm biệt rồi rời đi thỉ bỗng nhiên cô phát hiện, mắt Chu Dục cụp xuống đỏ đỏ.

Đang muốn nhìn kỹ hơn, Chu Dục nhanh chóng quay người đi, đưa lưng về phía cô tựa người vào lan can.

Nam Phong do dự, bước đến gần Chu Dục một bước, anh thấy vậy cũng bước tránh ra một bước, cô lại bước thêm bước nữa, Chu Dục cũng tránh thêm một bước.

Từ đầu đến cuối cố gắng giữ một khoảng cách nhất định.

Nam Phong đứng im, nhìn chằm chằm vào gò má Chu Dục, cô thăm dò, "Chu Dục, có phải anh gặp chuyện gì không?"

Gió từ sông thổi vào mái tóc hơi dài của anh khiến nó rối nhẹ, cặp mắt đen giấu dưới lớp tóc mái dài dài.

Nam Phong đợi thật lâu, đợi đến lúc Chu Dục đáp lại.

Anh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cô, "Tôi đến thăm mẹ tôi."

Ánh mắt anh bao la mờ mịt, ngữ khí trầm thấp, nhưng khẳng định vừa rồi Nam Phong không nhìn nhầm, mắt Chu Dục rất đỏ.

"Mẹ anh ở đây sao?" cô hỏi.

Cô không hiểu nhiều về gia cảnh của anh, chẳng qua thường nghe đồn là gia thế của Chu Dục rất tốt nên đối với những điều anh làm, nhà trường đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ngược lại cô không cảm thấy gia cảnh của anh tốt lắm, còn nghe Bùi Vân nói Chu Dục thường phải chơi game để kiếm tiền.

Nhìn bộ dạng này của anh ta, sợ rằng gia đình xảy ra chuyện gì đó.

Chu Dục nhìn cô rồi yên lặng trong chốc lát, anh quay đầu nhìn về phía dòng sông, thấp giọng thản nhiên, "Động đất năm đó, mẹ của tôi cũng đang ở đây." Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Bà bị mất tích."

Nam Phong ngạc nhiên,

Mất tích trong trận động đất là ý gì? Cô rõ hơn bất cứ ai.

Nói là mất tích, ngoại trừ có kỳ tích xuất hiện nếu không kết quả chỉ có là "chết không thấy xác"

Tuy sắc mặt Chu Dục vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt vốn có, nhưng rõ ràng ánh mắt không nén nổi thương tâm.

Cô vô thức bước đến, thò tay nắm lấy cánh tay của anh, cô muốn an ủi nhưng cuối cùng lại chẳng biết nên nói cái gì.

Thật lâu cô buông tay ra, chỉ về phía những ngôi mộ sau lưng, cô nói, "Anh xem, những người đi tảo mộ kia đều là những người bị mất đi người thân trong trận động đất năm ấy, ông bà ngoại của tôi cũng thế." Cô nâng cánh tay trái của mình lên, "Còn cả cánh tay này của tôi nữa. Đây là thiên tai, chúng ta đều bất lực. chuyện cũ đã qua, con người chỉ có thể bước tiếp về phía trước thôi."

An ủi tận lực như vậy, Nam Phong thấy những lời đó cũng là để nói cho mình nghe.

Chu Dục nhìn chằm chằm vào cánh tay của cô, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên anh cười một tiếng, "Yên tâm đi, tôi không sao. Chỉ là mỗi lần đến đây đều không nhịn được những suy nghĩ vớ vẩn thôi. Mẹ tôi mất tích đã mấy năm rồi, tôi cũng đã sớm tiếp nhận sự thật này."

Nam Phong nhẹ nhành thở ra, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng này của anh nên bị dọa một chút thôi."

Chu Dục quay đầu nhìn anh, khóe miệng vẽ lên một nụ cười, "Bình thường bộ dạng của tôi như thế nào?"

Nam Phong nói, "Chính là bộ dạng không thèm đếm xỉa đến ai, không thèm quan tâm đến bất cứ chuyện gì."

Chu Dục khẽ cười một tiếng, giống như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, anh hỏi, "Năm đó lúc động đất xảy ra, cô có cảm giác gì?"

Nam Phong suy nghĩ một hồi, cười đáp, "Long trời lở đất."

Cái này giống như một cuộc đối thoại rất đỗi bình thường, địa phương xa lạ, con người quen thuộc, ôm lấy phần hồi ức của bản thân để nói về một câu chuyện chung.

Chu Dục hỏi, "Cô có sợ không?"

Nam Phong đáp, "Đương nhiên là sợ, lúc ấy tôi bị vùi trong một đống đổ nát mười mấy tiếng đồng hồ, thực ra bây giờ có nhiều chi tiết không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ lúc tôi được cứu ra ngoài, toàn bộ ý thức đã trở nên mơ hồ, là một cô bác sĩ đã xử lý vết thương cho tôi, còn cổ vũ tôi. Tôi nhớ cô ấy xoa đầu tôi, cảm giác rất ấm áp, nhớ đó mà tôi cố gắng tỉnh táo, rồi sống sót. Anh cũng biết đó, mất máu quá nhiều mà hôn mê thì hậu quả không thể hình dung được." cô dừng lại một chút, tiếc nuối cất lời, "Đáng tiếc về sau lúc tới bệnh viện rồi thì tôi không gặp cô ấy nữa, muốn thăm dò tin tức của cô ấy cũng không được, nên không có cách nào cảm ơn cả."

Chu Dục run run một hồi lâu, trầm trầm ồ lên một tiếng.

Mang theo chút buồn buồn vô cớ.

Nam Phong không rõ lắm, nhìn anh, Chu Dục khẽ cười, "Thấy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, vị bác sĩ đã cứu cô kia nếu biết cô sống tốt như vậy, bà ấy nhất định sẽ rất vui."

Nam Phong gật đầu, "Hi vọng tôi sẽ không khiến cô ấy thất vọng." cô lấy điện thoại ra xem giờ, "Bây giờ anh có vào thành phố không? Thành phố nhỏ này không giống với thành phố lớn đâu, nếu ở ngoại ô đến qua muộn thì sẽ rất phiền phức."

Chu Dục suy nghĩ một chút, "Cô rất quen thuộc với thành phố này hay sao?"

Nam Phong gật đầu, "Coi như tạm được, hàng năm tôi đều tới đây."

Chu Dục nói, "Vậy hôm nay cô có rảnh không? Hay là dẫn tôi đi dạo một vòng quanh thành phố đi. Tôi đến đây hai, ba lần nhưng chưa lần nào đi thăm xung quanh."

Bởi vì không có tâm trạng.

Nam Phong vui vẻ đồng ý, "Đương nhiên là có thể."

--

Xe buýt vào thành phố rất đông, lúc hai người lên xe, chỉ còn đúng hai ghế trống, một trước, một sau.

Nam Phong ngồi phía trước Chu Dục, tóc của cô rất dài, thẳng tắp, rủ xuống phía sau ghế ngồi giống như một tấm lụa đen thượng hạng.

Cô quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt híp lại, khóe miệng cong cong, dáng vẻ điềm nhiên.

Ác mộng nơi đây mấy năm trước đã không còn quá nhiều ảnh hưởng đối với cô.

Chu Dục yên lặng nhìn Nam Phong, tay không tự chủ được nâng lên, muốn vuốt ve những lọn tóc dài rủ xuống sau ghế của cô. Nhưng khi mới vừa chạm vào, anh cảm thấy như bị điện giật, vội vã thu tay lại.

Tâm tình của anh bỗng nhiên trở lên hỗn loạn.

Thực ra, anh có biết cô từ trước.

Mẹ của anh là bác sĩ ngoại khoa, năm đó mẹ anh đến đây tham gia một khóa huấn luyện, đến được mấy ngày thì gặp phải động đất, sau đó được điều đến khu thiên tai để tham gia cứu viện.

Thực ra lúc đó động đất đã qua, nhưng không ngờ, đội cứu viện vừa đi qua một thị trấn nhỏ nằm trong tâm chấn thì gặp phải dư chấn, đội cứu viện chết ba người, mất tích hai người. một trong số đó là mẹ của anh.

Lúc đó Chu Dục mới lên cấp III, không có cách nào tự mình đến đây. Sau khi biết tin mẹ mình gặp phải chuyện không may, cả ngày anh chỉ có thể ngóng trông các tin tức được đưa về từ khu thiên tai, hi vọng kỳ tích xuất hiện.

Thế nhưng, trên đời này, ký tích thực sự quá ít ỏi.

Về sau, tin tức duy nhất liên quan đến mẹ mình mà Chu Dục biết được đó là một phóng sự của nhà đại địa phương về những nạn nhân may mắn sống sót. Họ phỏng vấn một cô bé bị thương mất đi một nửa cánh tay trái, cô bé đó nói muốn tìm người bác sĩ đã cứu cô ấy để cảm ơn.

Cô bé đó miêu tả, vị bác sĩ là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tóc ngắn ngang tai, nói tiếng phổ thông rất chuẩn, giọng nói rất ấm áp.

Chu Dục biết rõ, người bác sĩ mà cô miêu tả là mẹ anh.

Thật kỳ lạ, trong phóng sự đó anh chỉ thấy cô một lần, rồi lại nhớ như in hình ảnh cô bé mười lăm tuổi đó. Thế nên, mấy năm sau, lúc gặp được cô ngất xỉu trên đường trường, anh chỉ liếc qua là có thể nhận ra cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương