Nam Phi
-
Chương 6
Hoành Lợi năm thứ mười ba, U vương Ngộ Tử Bá chết bệnh, thế tử Ngộ Quân Khiêm kế thừa tước vị, nhị tử Ngộ Quân Diễm được sắc phong làm U An vương. U vương là huynh trưởng của tiên hoàng, sau khi chết được chôn cất tại Hoàng lăng, Ngộ Quân Khiêm và Ngộ Quân Diễm hộ tống di thể U vương trở về đế đô. Sau khi an táng U vương, Hoàng đế ở trước mắt chúng thần tử dùng khăn lau nước mắt, hết lời khen ngợi. Ngộ Quân Diễm thầm cười lạnh, ngoài mặt lại bất động thanh sắc, nghe Hoàng đế gọi một tiếng Quân Diễm, mới tiến lên quỳ lạy nói: “Có thần.”
Đế vương trẻ tuổi nhìn khuôn mặt anh lãng mà lạnh lùng, nheo mắt nói: “Sớm đã nghe nói nhị tử của Hoàng thúc đẹp trai bất phàm, rất có phong thái, lại chưa từng có cơ hội gặp mặt. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên lời đồn không phải giả. Hoàng đệ thật sự có tư thái, đến Trẫm cũng cảm thấy không sánh bằng.”
Ngộ Quân Diễm vội cúi đầu nói: “Thần không dám! Bệ hạ tư thế oai hùng, không người nào có thể sánh bằng.”
“Ha ha, hoàng đệ, ngươi nghĩ trẫm không soi gương sao?” Hoàng đế cười cười, khẽ gật đầu, hết sức hài lòng với câu trả lời của Ngộ Quân Diễm, vuốt ngọc sư tử trong tay, tiếp tục hỏi, “Hoàng đệ năm nay hai mươi rồi?”
Ngộ Quân Diễm đáp: “Hồi bẩm Bệ hạ, thần năm nay hai mươi mốt.”
“Thành thân chưa?”
“Chưa thành thân.”
“Ồ? Là do tầm mắt của Hoàng đệ cao, không người nào lọt vào mắt sao?” Hoàng đế cười nói, “Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chi bằng trẫm làm chủ, định cho đệ một người chung thân?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Phụ thân vừa mới mất, e rằng…”
“Không sao.” Hoàng đế nói, “Hôm nay định hôn sự, Hoàng thúc dưới suối vàng có biết cũng sẽ vui mừng cho đệ.”
Ngộ Quân Diễm cảm thấy hiện tại bàn tính chuyện hôn nhân thật sự không ổn, nhưng Hoàng đế đã nói như vậy chính là không cho mình cơ hội cự tuyệt, đành nói: “Tất thảy mong Bệ hạ làm chủ.”
“Được!” Hoàng đế cười nói, “Hoàng đệ có ý trung nhân chưa?”
Ngộ Quân Diễm chớp mắt, nói: “Thần mến mộ thiên kim nhà Binh Bộ Thượng Thư Trần Liên đã lâu, kính mong Bệ hạ tác thành.”
Bàn tay vuốt ngọc sư tử của Hoàng đế chợt khựng lại, trên mặt thoáng hiện lo lắng, chậm rãi nói: “Thiên kim Trần gia năm vừa mới mười tám, tướng mạo cũng coi như xinh đẹp, cùng Hoàng đệ thật sự là trai tài gái sắc, đáng tiếc…”
Nghe đến đây, trong lòng Ngộ Quân Diễm căng thẳng, biết suy tính của mình sợ rằng không ổn rồi.
Chỉ nghe Hoàng đế không nhanh không chậm nói: “Đáng tiếc năm đó Hoàng thúc đã định hôn ước cho đệ rồi.”
“Sao cơ? Phụ thân đã định hôn ước cho thần?” Ngộ Quân Diễm không hiểu nói, “Từ bao giờ?”
Hoàng đế nói: “Năm đó Hoàng thúc và Viện phán Thái Y viện Tô Tín từng định hôn ước, hai nhà kết làm thân gia, lúc ấy huynh trưởng của đệ, Ngộ Quân Khiêm cũng có mặt. Hôm nay huynh trưởng của đệ đã lập phi, hôn ước này đương nhiên phải do đệ thành toàn. Quân Khiêm, đệ nói xem có phải không?”
Ngộ Quân Diễm hoài nghi nhìn Ngộ Quân Khiêm, chỉ thấy vẻ mặt y do dự một hồi, cuối cùng chậm rãi nói: “Hồi bệ hạ, đúng là có việc này. Nhưng thiên kim Tô gia khi còn nhỏ đã rơi xuống nước bỏ mình…”
“Tô gia không có nữ nhi, nhưng nếu hôn ước đã định ra rồi thì không thể đổi ý, nếu không người đời sau sẽ nói Hoàng gia chúng ta nói không giữ lời.” Hoàng đế ngắt lời Ngộ Quân Khiêm, “Hơn nữa, Tô Tín không phải còn con trai sao? Thịnh Đế hoàng hậu năm xưa cũng là nam tử, lập nam tử làm Quận vương phi cũng có thể.”
Ngộ Quân Khiêm kinh hãi nói: “Nhưng mà y…”
Hoàng đế lần nữa ngắt lời Ngộ Quân Khiêm, hỏi đại thái giám Trần Thiện bên cạnh: “Trần Thiện, con trai Tô viện phán tên gì?”
Trần Thiện đáp: “Hồi Bệ hạ, Tô gia công tử tên Ngọc Hành, năm nay cũng mười tám tuổi, bản tính trong sáng, dáng vẻ cũng rất…” Trần Thiện nói đến đây thì giơ ngón cái lên.
“Bản tính trong sáng… A, được!” Hoàng đế gật đầu nói, “Cưới vợ lấy hiền, cũng chỉ có người bản tính trong sáng mới xứng đôi với Quân Diễm hoàng đệ tư thái khác vời của chúng ta!”
Ngộ Quân Diễm mắt lạnh nhìn Hoàng đế và Trần Thiện kẻ xướng người hoạ, thầm nghĩ hôn sự này xem ra Hoàng đế đã sớm định rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là diễn trò cho mình xem mà thôi, trộm liếc nhìn Ngộ Quân Khiêm, thấy sắc mặt của y khó coi, lại khẽ gật đầu với hắn, ý bảo hắn hãy đồng ý tiếp nhận hôn sự này.
Ngộ Quân Diễm bất lực, hắn biết mình hôm nay ngoại trừ tiếp nhận cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải nói: “Tất thảy mong Bệ hạ làm chủ.”
Xuất cung, Ngộ Quân Diễm hỏi Ngộ Quân Khiêm: “Đại ca, phụ thân và Tô gia đính ước từ bao giờ? Còn nữa, Tô Ngọc Hành kia rốt cuộc là ai?”
Ngộ Quân Khiêm thở dài, nói: “Trưởng nữ của Viện phán Thái Y viện Tô Tín, Tô Ngọc Nhan, từ nhỏ thông minh lanh lợi, rất có phong phạm tiểu thư khuê các, phụ thân vô cùng quý mến nàng, cũng từng nói, đợi nàng trưởng thành hai nhà sẽ kết làm thân gia, đáng tiếc sau đó…”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Sau đó thế nào?”
Ngộ Quân Khiêm nói: “Sau đó, Tô tiểu thư trong lúc chơi đùa vô ý rơi xuống nước mà bỏ mình. Năm đó, nàng mới mười tuổi.”
“Đại ca tin sao?” Ngộ Quân Diễm cười lạnh nói, “Nếu Tô tiểu thư có phong phạm tiểu thư khuê các chắc chắn sẽ không chạy loạn giống như nữ tử thôn dã, huống chi thị nữ trong phủ nhiều như vậy, sao lại để nàng ấy chơi đùa cạnh ao? Theo đệ thấy, Tô tiểu thư chết đuổi là giả, bị người hại chết mới là thật.”
Ngộ Quân Khiêm giận dữ nói: “Ta đương nhiên hiểu, trong triều rất nhiều người cũng biết, nghe nói là bởi vì bị quấn vào phong ba chốn hậu cung cho nên mới rước họa vào thân.”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Tô Ngọc Hành thì sao?”
“Y là đệ đệ cùng một mẹ với Tô Ngọc Nhan.” Ngộ Quân Khiêm đáp, “Vốn cũng thông minh lanh lợi, nhưng Tô Ngọc Nhan chết chưa tới nửa năm, y mắc một cơn bệnh nặng, sốt cao kéo dài mấy ngày, cuối cùng cũng khỏi bệnh, nhưng đầu óc lại trở nên ngây ngốc.”
“Sao cơ? Ngây ngốc?” Đến nước này Ngộ Quân Diễm cuối cùng cũng hiểu được bản tính trong sáng Hoàng đế nói là có ý gì. Một kẻ ngốc sao có thể không trong sáng, vội nói, “Cẩu hoàng đế lại bắt đệ lấy một tên ngốc làm vợ?”
“Suỵt!” Ngộ Quân Khiêm vội che miệng Ngộ Quân Diễm lại, nhỏ giọng khiển trách, “Chớ có nói bậy, nơi này khắp nơi đều là tai mắt của Hoàng đế, nếu có người nghe thấy nhất định sẽ xảy ra đại họa.”
“Hừ!” Ngộ Quân Diễm giận dữ đấm một đấm lên thân cây bên cạnh khiến lá cây rơi xuống như mưa, “Hoàng đế rõ ràng là đề phòng đệ! Hiện tại y ngăn chặn quyền lực của chúng ta, vây chúng ta ở đất phong, sớm muốn gì cũng có ngày chúng ta bị y âm thầm giết chết như Cung hoàng thúc và Từ hoàng thúc!”
“Đệ nói không sai.” Ngộ Quân Khiêm trầm giọng nói, “Xem thái độ của Hoàng thượng quả thật là sẽ không tha cho chúng ta. Cuộc sống của chúng ta sau này chắc chắn sẽ không dễ chịu. Sau khi trở về đất phong, đệ nhất định càng phải thận trọng. Còn Tô Ngọc Hành, đệ lấy về cũng được. Để một tên ngốc làm vương phi dù sao cũng tốt hơn để Hoàng thượng phái thân tín của y bên cạnh đệ, giống như Hàn phu nhân vậy.”
Ngộ Quân Diễm sáng tỏ gật đầu: “Hoàng đế ban Hàn phu nhân cho phụ thân, nói là ban, thực tế chính là xếp mật thám vào Vương phủ chúng ta. Lần này bà ta cùng huynh trở về đất phong, huynh nhất định phải đề phòng nữ nhân kia.”
“Ta hiểu.” Ngộ Quân Khiêm vỗ vai Ngộ Quân Diễm nói: “Diễm nhi, bây giờ đệ phong Vương, được đất phong chính là đã trở thành người lớn rồi, mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm. Vương phủ hiện chỉ còn lại hai người chúng ta, bảo vệ mình cho tốt, đừng làm đại ca lo lắng.”
Ngộ Quân Diễm ôm quyền nói: “Cẩn tuân đại ca dạy bảo!”
Đế vương trẻ tuổi nhìn khuôn mặt anh lãng mà lạnh lùng, nheo mắt nói: “Sớm đã nghe nói nhị tử của Hoàng thúc đẹp trai bất phàm, rất có phong thái, lại chưa từng có cơ hội gặp mặt. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên lời đồn không phải giả. Hoàng đệ thật sự có tư thái, đến Trẫm cũng cảm thấy không sánh bằng.”
Ngộ Quân Diễm vội cúi đầu nói: “Thần không dám! Bệ hạ tư thế oai hùng, không người nào có thể sánh bằng.”
“Ha ha, hoàng đệ, ngươi nghĩ trẫm không soi gương sao?” Hoàng đế cười cười, khẽ gật đầu, hết sức hài lòng với câu trả lời của Ngộ Quân Diễm, vuốt ngọc sư tử trong tay, tiếp tục hỏi, “Hoàng đệ năm nay hai mươi rồi?”
Ngộ Quân Diễm đáp: “Hồi bẩm Bệ hạ, thần năm nay hai mươi mốt.”
“Thành thân chưa?”
“Chưa thành thân.”
“Ồ? Là do tầm mắt của Hoàng đệ cao, không người nào lọt vào mắt sao?” Hoàng đế cười nói, “Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chi bằng trẫm làm chủ, định cho đệ một người chung thân?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Phụ thân vừa mới mất, e rằng…”
“Không sao.” Hoàng đế nói, “Hôm nay định hôn sự, Hoàng thúc dưới suối vàng có biết cũng sẽ vui mừng cho đệ.”
Ngộ Quân Diễm cảm thấy hiện tại bàn tính chuyện hôn nhân thật sự không ổn, nhưng Hoàng đế đã nói như vậy chính là không cho mình cơ hội cự tuyệt, đành nói: “Tất thảy mong Bệ hạ làm chủ.”
“Được!” Hoàng đế cười nói, “Hoàng đệ có ý trung nhân chưa?”
Ngộ Quân Diễm chớp mắt, nói: “Thần mến mộ thiên kim nhà Binh Bộ Thượng Thư Trần Liên đã lâu, kính mong Bệ hạ tác thành.”
Bàn tay vuốt ngọc sư tử của Hoàng đế chợt khựng lại, trên mặt thoáng hiện lo lắng, chậm rãi nói: “Thiên kim Trần gia năm vừa mới mười tám, tướng mạo cũng coi như xinh đẹp, cùng Hoàng đệ thật sự là trai tài gái sắc, đáng tiếc…”
Nghe đến đây, trong lòng Ngộ Quân Diễm căng thẳng, biết suy tính của mình sợ rằng không ổn rồi.
Chỉ nghe Hoàng đế không nhanh không chậm nói: “Đáng tiếc năm đó Hoàng thúc đã định hôn ước cho đệ rồi.”
“Sao cơ? Phụ thân đã định hôn ước cho thần?” Ngộ Quân Diễm không hiểu nói, “Từ bao giờ?”
Hoàng đế nói: “Năm đó Hoàng thúc và Viện phán Thái Y viện Tô Tín từng định hôn ước, hai nhà kết làm thân gia, lúc ấy huynh trưởng của đệ, Ngộ Quân Khiêm cũng có mặt. Hôm nay huynh trưởng của đệ đã lập phi, hôn ước này đương nhiên phải do đệ thành toàn. Quân Khiêm, đệ nói xem có phải không?”
Ngộ Quân Diễm hoài nghi nhìn Ngộ Quân Khiêm, chỉ thấy vẻ mặt y do dự một hồi, cuối cùng chậm rãi nói: “Hồi bệ hạ, đúng là có việc này. Nhưng thiên kim Tô gia khi còn nhỏ đã rơi xuống nước bỏ mình…”
“Tô gia không có nữ nhi, nhưng nếu hôn ước đã định ra rồi thì không thể đổi ý, nếu không người đời sau sẽ nói Hoàng gia chúng ta nói không giữ lời.” Hoàng đế ngắt lời Ngộ Quân Khiêm, “Hơn nữa, Tô Tín không phải còn con trai sao? Thịnh Đế hoàng hậu năm xưa cũng là nam tử, lập nam tử làm Quận vương phi cũng có thể.”
Ngộ Quân Khiêm kinh hãi nói: “Nhưng mà y…”
Hoàng đế lần nữa ngắt lời Ngộ Quân Khiêm, hỏi đại thái giám Trần Thiện bên cạnh: “Trần Thiện, con trai Tô viện phán tên gì?”
Trần Thiện đáp: “Hồi Bệ hạ, Tô gia công tử tên Ngọc Hành, năm nay cũng mười tám tuổi, bản tính trong sáng, dáng vẻ cũng rất…” Trần Thiện nói đến đây thì giơ ngón cái lên.
“Bản tính trong sáng… A, được!” Hoàng đế gật đầu nói, “Cưới vợ lấy hiền, cũng chỉ có người bản tính trong sáng mới xứng đôi với Quân Diễm hoàng đệ tư thái khác vời của chúng ta!”
Ngộ Quân Diễm mắt lạnh nhìn Hoàng đế và Trần Thiện kẻ xướng người hoạ, thầm nghĩ hôn sự này xem ra Hoàng đế đã sớm định rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là diễn trò cho mình xem mà thôi, trộm liếc nhìn Ngộ Quân Khiêm, thấy sắc mặt của y khó coi, lại khẽ gật đầu với hắn, ý bảo hắn hãy đồng ý tiếp nhận hôn sự này.
Ngộ Quân Diễm bất lực, hắn biết mình hôm nay ngoại trừ tiếp nhận cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải nói: “Tất thảy mong Bệ hạ làm chủ.”
Xuất cung, Ngộ Quân Diễm hỏi Ngộ Quân Khiêm: “Đại ca, phụ thân và Tô gia đính ước từ bao giờ? Còn nữa, Tô Ngọc Hành kia rốt cuộc là ai?”
Ngộ Quân Khiêm thở dài, nói: “Trưởng nữ của Viện phán Thái Y viện Tô Tín, Tô Ngọc Nhan, từ nhỏ thông minh lanh lợi, rất có phong phạm tiểu thư khuê các, phụ thân vô cùng quý mến nàng, cũng từng nói, đợi nàng trưởng thành hai nhà sẽ kết làm thân gia, đáng tiếc sau đó…”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Sau đó thế nào?”
Ngộ Quân Khiêm nói: “Sau đó, Tô tiểu thư trong lúc chơi đùa vô ý rơi xuống nước mà bỏ mình. Năm đó, nàng mới mười tuổi.”
“Đại ca tin sao?” Ngộ Quân Diễm cười lạnh nói, “Nếu Tô tiểu thư có phong phạm tiểu thư khuê các chắc chắn sẽ không chạy loạn giống như nữ tử thôn dã, huống chi thị nữ trong phủ nhiều như vậy, sao lại để nàng ấy chơi đùa cạnh ao? Theo đệ thấy, Tô tiểu thư chết đuổi là giả, bị người hại chết mới là thật.”
Ngộ Quân Khiêm giận dữ nói: “Ta đương nhiên hiểu, trong triều rất nhiều người cũng biết, nghe nói là bởi vì bị quấn vào phong ba chốn hậu cung cho nên mới rước họa vào thân.”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Tô Ngọc Hành thì sao?”
“Y là đệ đệ cùng một mẹ với Tô Ngọc Nhan.” Ngộ Quân Khiêm đáp, “Vốn cũng thông minh lanh lợi, nhưng Tô Ngọc Nhan chết chưa tới nửa năm, y mắc một cơn bệnh nặng, sốt cao kéo dài mấy ngày, cuối cùng cũng khỏi bệnh, nhưng đầu óc lại trở nên ngây ngốc.”
“Sao cơ? Ngây ngốc?” Đến nước này Ngộ Quân Diễm cuối cùng cũng hiểu được bản tính trong sáng Hoàng đế nói là có ý gì. Một kẻ ngốc sao có thể không trong sáng, vội nói, “Cẩu hoàng đế lại bắt đệ lấy một tên ngốc làm vợ?”
“Suỵt!” Ngộ Quân Khiêm vội che miệng Ngộ Quân Diễm lại, nhỏ giọng khiển trách, “Chớ có nói bậy, nơi này khắp nơi đều là tai mắt của Hoàng đế, nếu có người nghe thấy nhất định sẽ xảy ra đại họa.”
“Hừ!” Ngộ Quân Diễm giận dữ đấm một đấm lên thân cây bên cạnh khiến lá cây rơi xuống như mưa, “Hoàng đế rõ ràng là đề phòng đệ! Hiện tại y ngăn chặn quyền lực của chúng ta, vây chúng ta ở đất phong, sớm muốn gì cũng có ngày chúng ta bị y âm thầm giết chết như Cung hoàng thúc và Từ hoàng thúc!”
“Đệ nói không sai.” Ngộ Quân Khiêm trầm giọng nói, “Xem thái độ của Hoàng thượng quả thật là sẽ không tha cho chúng ta. Cuộc sống của chúng ta sau này chắc chắn sẽ không dễ chịu. Sau khi trở về đất phong, đệ nhất định càng phải thận trọng. Còn Tô Ngọc Hành, đệ lấy về cũng được. Để một tên ngốc làm vương phi dù sao cũng tốt hơn để Hoàng thượng phái thân tín của y bên cạnh đệ, giống như Hàn phu nhân vậy.”
Ngộ Quân Diễm sáng tỏ gật đầu: “Hoàng đế ban Hàn phu nhân cho phụ thân, nói là ban, thực tế chính là xếp mật thám vào Vương phủ chúng ta. Lần này bà ta cùng huynh trở về đất phong, huynh nhất định phải đề phòng nữ nhân kia.”
“Ta hiểu.” Ngộ Quân Khiêm vỗ vai Ngộ Quân Diễm nói: “Diễm nhi, bây giờ đệ phong Vương, được đất phong chính là đã trở thành người lớn rồi, mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm. Vương phủ hiện chỉ còn lại hai người chúng ta, bảo vệ mình cho tốt, đừng làm đại ca lo lắng.”
Ngộ Quân Diễm ôm quyền nói: “Cẩn tuân đại ca dạy bảo!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook