Nam Phi
-
Chương 46
Ngày hôm sau, khi Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành cải trang thành tiểu binh đi theo Kim Ưng chuẩn bị lên đường, Cốc phu nhân dẫn theo hai thị nữ đuổi tới bờ sông, giao một cái bọc cho Kim Ưng, Kim Ưng mở ra xem, bên trong là mấy lá cờ được gấp gọn gàng, mở cờ ra, mỗi mặt đều dùng chỉ vàng óng thêu một chữ ‘Nguyên’ rất lớn. Nhìn kỹ, lá cờ vốn không phải là một miếng vải hoàn chỉnh mà dùng rất nhiều miếng vải màu sắc tương tự nhau ghép thành.
Cốc phu nhân nói: “Những lá cờ này là do tôi và các nữ nhân trong thôn hợp sức làm suốt đêm. Mặc dù chúng tôi không biết đánh trận, cũng không được ra chiến trường, nhưng hy vọng có thể góp chút sức ít ỏi của mình. Lần này chiến đấu với thủy tặc, chúng ta không thể thua khí thế. Những lá cờ này mặc dù là dùng vải vụn ghép thành, nhưng là tấm lòng của chúng tôi, mong Kim tướng quân không chê.”
Kim Ưng cầm lấy lá cờ, gương mặt thăng trầm do nhiều năm chinh chiến lộ vẻ cảm động, nhìn ngón tay sưng lên của Cốc phu nhân, hai mắt Kim Ưng ửng đỏ, phất tay một cái, lá cờ tung bay trong gió: “Các huynh đệ, treo cờ của chúng ta lên!”
“Tuân lệnh!”
“Quay lại nói với mọi người trong thôn, nhờ các nàng chuẩn bị rượu và đồ ăn, chờ chúng ta chiến thắng trở về!” Kim Ưng hào khí hỏi, “Các huynh đệ, các người nói có đúng hay không?”
“Đúng! Đúng!”
“Được, vậy chúng ta xông tới, giết đám thủy tặc kia không còn một mảnh giáp!”
“Giết! Giết! Giết!”
Kim Ưng dẫn đầu đội tàu tiến thẳng hang ổ của thủy tặc. Cùng lúc đó, người hầu của Trì Úy theo lệnh của y đã đưa mật hàm tới tay chưởng quầy bán dầu đối diện châu phủ.
“Cái gì? U An quận vương và Vương Trung tính kế mưu phản?” Chưởng quầy dầu đọc mật hàm xong thì biến sắc, vội nói, “Đây không phải chuyện nhỏ! Mau! Mau dùng bồ câu đưa tin cho Hoàng thượng!”
Hoàng đế ngồi trong tẩm cung, nhận bồ câu đưa thư do đại thái giám Trần Thiện trình lên, liếc nhanh, cầm mật hàm vỗ mạnh lên bàn một cái, âm hiểm nói: “Quả nhiên, quả nhiên không ngoài suy đoán của trẫm, Ngộ Quân Diễm đã quyết định mưu phản rồi! Thật không ngờ, hắn lại có thể lôi kéo được Vương Trung, thật có bản lĩnh.”
“Vương Trung?” Trần Thiện hai mắt láo liên, suy nghĩ nói, “Vương đại nhân là một người cứng nhắc, sao có thể theo U An quận vương tạo phản được?”
“Đây là biết người biết mặt không biết lòng.” Hoàng đế cười lạnh nói, “Trong thư Trì Úy nói, Ngộ Quân Diễm chọn huyện Trảm Bắc làm nơi bí mật luyện binh, đó là lý do hắn tìm mọi cách triệt tiêu tai mắt trẫm sắp xếp ở đó là Trì Úy. Lần này trở về Đế Đô, Vương Trung nhất định sẽ dùng chuyện huyện Trảm Bắc thiên tai liên miên, đạo tặc hoành hành để tố cáo Trì Úy, nói y thất trách.”
Trần Thiện nói: “Kể từ khi Trì đại nhân nhận chức Tri châu Dư Châu đến nay, chưa từng nghe nói có thiên tai, cường đạo gì, nếu Vương đại nhân tố cáo như vậy đâu phải chỉ là tội thất trách, rõ ràng là tội khi quân, nhất định sẽ bị chém đầu, tịch thu tài sản.”
“Hừ, dám mượn tay trẫm diệt trừ tai mắt trẫm phái đi, chiêu này của Ngộ Quân Diễm thật đúng là rất hay.” Trong mắt Hoàng đế hiện lên âm hiểm, “Phái người mai phục nhà Vương Trung, xem thời gian này có những người nào ra vào, điều tra xem hắn có đồng đảng trong triều không. Chờ hắn trở lại Đế Đô, nếu như hắn tố cáo Trì Úy thất trách đúng như những lời Trì Úy mật báo, lập tức chém đầu cả nhà, tịch thu tài sản!”
Trần Thiện đáp: “Tuân lệnh.”
Trên mặt Hoàng đế hiện sát khí lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Truyền Ngự Y Vệ.”
“Vâng, nô tài đi ngay.”
Ngự Y Vệ là một tổ chức bí mật chỉ nghe lệnh một người, chúng xuất quỷ nhập thần, hành tung bí mật, tựa như núp trong bóng tối, không hề ra ngoài, quan hàm không cao, lại chỉ nghe lệnh Hoàng đế, chỉ cần Hoàng đế hạ lệnh, ngay cả cái đầu của Tể tướng đương triều bọn chúng cũng cắt xuống dễ dàng.
Chờ Trần Thiện đi rồi, Hoàng đế mới đặt mật hàm trong tay lên trên ngọn lửa, nhìn tờ giấy bị ngọn lửa đốt từng chút từng chút một biến thành tro tàn, cười lạnh nói: “Ngộ Quân Diễm à Ngộ Quân Diễm, trẫm vốn muốn cho ngươi sống thêm chút thời gian, đây là ngươi ép trẫm đẩy nhanh tiến độ!”
*
Mấy ngày chiến đấu ác liệt liên tiếp, cuối cùng đội quân Phi Hổ cũng đánh bại thủy tặc. Lúc Kim Ưng chém đầu kẻ cầm đầu thủy tặc, đám còn lại lập tức tan đàn xẻ nghé, chạy trối chết có, quy thuận đội quân Phi Hổ cũng có. Kim Ưng dẫn người vào hang ổ của thủy tặc, tìm được lượng lớn vàng bạc châu báu, cười nói: “Có những thứ này, dân chúng thôn Hồng Diệp có thể xây dựng lại thôn trang của mình rồi.”
Với kinh nghiệm chiến trận nhiều năm của Kim Ưng, trong hang ổ của thủy tặc nhất định sẽ có rượu, quả nhiên một tiêu binh phát hiện trong hầm ngầm có mấy hũ rượu lớn, trên đường trở về thôn Hồng Diệp, mọi người đã không nhịn nổi mà mở ra uống mừng.
Kim Ưng mặc dù là Tướng quân, nhưng quanh năm chinh chiến màn trời chiếu đất, thật ra sống rất giản tiện. Lấy chuyện uống rượu mà nói, hành quân chinh chiến, những thứ đồ có thể tinh giản thì tinh giản, vật phẩm như rượu không cần thiết phải mang, hay những món đồ chiếm nhiều diện tích thì sẽ không mang theo. Đôi khi tìm được rượu ngon đều cho các tướng sỹ uống. Bình thường không dễ gì mà tìm được rượu, các tướng sỹ đều như người đói mấy ngày đột nhiên tìm thấy bánh bao.
Ngộ Quân Diễm dù sao cũng là Vương gia, đã uống nhiều rượu ngon, không cảm thấy rượu này có gì đặc biệt, uống cùng mọi người mấy chén liền rời đi. Không thấy Tô Ngọc Hành trên tiệc rượu, Ngộ Quân Diễm đoán y nhất định đang xử lý vết thương cho người bệnh. Quả nhiên trong khoang thuyền dành cho người bị thương, Tô Ngọc Hành đang bận rộn, nghe thấy tiếng bước chân, y cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi đi uống rượu đi, nơi này giao cho ta là được.”
“Dáng vẻ ngươi bây giờ thật có phong thái của người hành y tế thế.” Ngộ Quân Diễm tựa người lên cửa cười nói.
“Hóa ra là ngươi.” Tô Ngọc Hành ngẩng đầu nhìn Ngộ Quân Diễm, rồi lại tiếp tục cúi đầu băng bó vết thương trên đùi người bệnh, “Sao ngươi không đi uống rượu?”
“Ta uống xong rồi.” Ngộ Quân Diễm đi vào buồng nhỏ, nhìn binh sỹ hôn mê nằm đầy khoang, nhíu mày hỏi, “Sao bọn họ đều hôn mê bất tỉnh thế? Vết thương rất nghiêm trọng hả?”
“Ngươi đừng đi vào, trong phòng có thuốc mê, cẩn thận ngươi cũng bị hôn mê đó.” Tô Ngọc Hành nói, “Đây là để binh lính không nhận ra ta, rồi hỏi ta tên gì, ở thuyền nào. Ta sợ nói nhiều sẽ lộ nên để bọn họ ngủ một lát.”
Sau khi cẩn thận băng bó chân cho người bệnh, Tô Ngọc Hành đưa tay định cầm chiếc khăn trên bàn cạnh đó để lau mồ hôi, vừa giơ tay liền đụng phải chiếc khăn đã được Ngộ Quân Diễm đưa tới. Thấy hắn một tay bóp mũi, tay còn lại đưa khăn cho mình, Tô Ngọc Hành cười một tiếng, cầm khăn lau trán và tay, rồi lấy từ trong ngực ra một bình sứ, mở nắp, đưa lên trước mặt Ngộ Quân Diễm, nói: “Dùng sức hít.”
Ngộ Quân Diễm y theo hắn theo như lời dùng sức hít hít, một mùi nồng đầm hòa cùng mùi bạc hà chui vào xoang mũi, xông thẳng lên não, mang đến cảm giác lạnh buốt. Ngộ Quân Diễm rùng mình một cái, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Tô Ngọc Hành cười hỏi: “Thấy tỉnh táo chưa?”
Ngộ Quân Diễm nhẹ gật đầu.
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngửi thứ này, khuya hôm nay ngươi đừng nghĩ đến chuyện ngủ.”
“Tác dụng mạnh như vậy sao?” Ngộ Quân Diễm hứng thú cầm lấy bình sứ trong tay Tô Ngọc Hành, nheo mắt nhìn vào, chỉ thấy bên trong có ba viên thuốc màu nâu đen, nghĩ mùi hương vừa rồi mình hít vào chính là từ mấy viên thuốc này, “Đây là thuốc gì?”
“Là thuốc nâng cao tinh thần đặc chế của Tô gia chúng ta.” Tô Ngọc Hành có chút đắc ý trả lời, “Do mẫu thân ta điều chế ra đó, lợi hại không?”
“Thì ra lệnh đường cũng có tài nghệ về mặt y thuật như vậy.”
“Mẫu thân tuy là nữ lưu nhưng học y thuật từ nhỏ, là đồ đệ xuất sắc nhất năm đó của ông nội ta, nói ra cũng là sư muội của cha ta.” Vẻ mặt Tô Ngọc Hành buồn bã, “Đáng tiếc kể từ khi tỷ tỷ chết, mẫu thân bi thương quá độ, thường khóc một mình, thị lực giảm sút, không còn tâm trí nghiên cứu y thuật nữa.”
Ngộ Quân Diễm thấy hiếu kỳ nhất thời của mình khiến Tô Ngọc Hành nhớ lại chuyện đau lòng, trong lòng áy náy, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, khiến ngươi nhớ lại chuyện đau lòng rồi.”
Cốc phu nhân nói: “Những lá cờ này là do tôi và các nữ nhân trong thôn hợp sức làm suốt đêm. Mặc dù chúng tôi không biết đánh trận, cũng không được ra chiến trường, nhưng hy vọng có thể góp chút sức ít ỏi của mình. Lần này chiến đấu với thủy tặc, chúng ta không thể thua khí thế. Những lá cờ này mặc dù là dùng vải vụn ghép thành, nhưng là tấm lòng của chúng tôi, mong Kim tướng quân không chê.”
Kim Ưng cầm lấy lá cờ, gương mặt thăng trầm do nhiều năm chinh chiến lộ vẻ cảm động, nhìn ngón tay sưng lên của Cốc phu nhân, hai mắt Kim Ưng ửng đỏ, phất tay một cái, lá cờ tung bay trong gió: “Các huynh đệ, treo cờ của chúng ta lên!”
“Tuân lệnh!”
“Quay lại nói với mọi người trong thôn, nhờ các nàng chuẩn bị rượu và đồ ăn, chờ chúng ta chiến thắng trở về!” Kim Ưng hào khí hỏi, “Các huynh đệ, các người nói có đúng hay không?”
“Đúng! Đúng!”
“Được, vậy chúng ta xông tới, giết đám thủy tặc kia không còn một mảnh giáp!”
“Giết! Giết! Giết!”
Kim Ưng dẫn đầu đội tàu tiến thẳng hang ổ của thủy tặc. Cùng lúc đó, người hầu của Trì Úy theo lệnh của y đã đưa mật hàm tới tay chưởng quầy bán dầu đối diện châu phủ.
“Cái gì? U An quận vương và Vương Trung tính kế mưu phản?” Chưởng quầy dầu đọc mật hàm xong thì biến sắc, vội nói, “Đây không phải chuyện nhỏ! Mau! Mau dùng bồ câu đưa tin cho Hoàng thượng!”
Hoàng đế ngồi trong tẩm cung, nhận bồ câu đưa thư do đại thái giám Trần Thiện trình lên, liếc nhanh, cầm mật hàm vỗ mạnh lên bàn một cái, âm hiểm nói: “Quả nhiên, quả nhiên không ngoài suy đoán của trẫm, Ngộ Quân Diễm đã quyết định mưu phản rồi! Thật không ngờ, hắn lại có thể lôi kéo được Vương Trung, thật có bản lĩnh.”
“Vương Trung?” Trần Thiện hai mắt láo liên, suy nghĩ nói, “Vương đại nhân là một người cứng nhắc, sao có thể theo U An quận vương tạo phản được?”
“Đây là biết người biết mặt không biết lòng.” Hoàng đế cười lạnh nói, “Trong thư Trì Úy nói, Ngộ Quân Diễm chọn huyện Trảm Bắc làm nơi bí mật luyện binh, đó là lý do hắn tìm mọi cách triệt tiêu tai mắt trẫm sắp xếp ở đó là Trì Úy. Lần này trở về Đế Đô, Vương Trung nhất định sẽ dùng chuyện huyện Trảm Bắc thiên tai liên miên, đạo tặc hoành hành để tố cáo Trì Úy, nói y thất trách.”
Trần Thiện nói: “Kể từ khi Trì đại nhân nhận chức Tri châu Dư Châu đến nay, chưa từng nghe nói có thiên tai, cường đạo gì, nếu Vương đại nhân tố cáo như vậy đâu phải chỉ là tội thất trách, rõ ràng là tội khi quân, nhất định sẽ bị chém đầu, tịch thu tài sản.”
“Hừ, dám mượn tay trẫm diệt trừ tai mắt trẫm phái đi, chiêu này của Ngộ Quân Diễm thật đúng là rất hay.” Trong mắt Hoàng đế hiện lên âm hiểm, “Phái người mai phục nhà Vương Trung, xem thời gian này có những người nào ra vào, điều tra xem hắn có đồng đảng trong triều không. Chờ hắn trở lại Đế Đô, nếu như hắn tố cáo Trì Úy thất trách đúng như những lời Trì Úy mật báo, lập tức chém đầu cả nhà, tịch thu tài sản!”
Trần Thiện đáp: “Tuân lệnh.”
Trên mặt Hoàng đế hiện sát khí lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Truyền Ngự Y Vệ.”
“Vâng, nô tài đi ngay.”
Ngự Y Vệ là một tổ chức bí mật chỉ nghe lệnh một người, chúng xuất quỷ nhập thần, hành tung bí mật, tựa như núp trong bóng tối, không hề ra ngoài, quan hàm không cao, lại chỉ nghe lệnh Hoàng đế, chỉ cần Hoàng đế hạ lệnh, ngay cả cái đầu của Tể tướng đương triều bọn chúng cũng cắt xuống dễ dàng.
Chờ Trần Thiện đi rồi, Hoàng đế mới đặt mật hàm trong tay lên trên ngọn lửa, nhìn tờ giấy bị ngọn lửa đốt từng chút từng chút một biến thành tro tàn, cười lạnh nói: “Ngộ Quân Diễm à Ngộ Quân Diễm, trẫm vốn muốn cho ngươi sống thêm chút thời gian, đây là ngươi ép trẫm đẩy nhanh tiến độ!”
*
Mấy ngày chiến đấu ác liệt liên tiếp, cuối cùng đội quân Phi Hổ cũng đánh bại thủy tặc. Lúc Kim Ưng chém đầu kẻ cầm đầu thủy tặc, đám còn lại lập tức tan đàn xẻ nghé, chạy trối chết có, quy thuận đội quân Phi Hổ cũng có. Kim Ưng dẫn người vào hang ổ của thủy tặc, tìm được lượng lớn vàng bạc châu báu, cười nói: “Có những thứ này, dân chúng thôn Hồng Diệp có thể xây dựng lại thôn trang của mình rồi.”
Với kinh nghiệm chiến trận nhiều năm của Kim Ưng, trong hang ổ của thủy tặc nhất định sẽ có rượu, quả nhiên một tiêu binh phát hiện trong hầm ngầm có mấy hũ rượu lớn, trên đường trở về thôn Hồng Diệp, mọi người đã không nhịn nổi mà mở ra uống mừng.
Kim Ưng mặc dù là Tướng quân, nhưng quanh năm chinh chiến màn trời chiếu đất, thật ra sống rất giản tiện. Lấy chuyện uống rượu mà nói, hành quân chinh chiến, những thứ đồ có thể tinh giản thì tinh giản, vật phẩm như rượu không cần thiết phải mang, hay những món đồ chiếm nhiều diện tích thì sẽ không mang theo. Đôi khi tìm được rượu ngon đều cho các tướng sỹ uống. Bình thường không dễ gì mà tìm được rượu, các tướng sỹ đều như người đói mấy ngày đột nhiên tìm thấy bánh bao.
Ngộ Quân Diễm dù sao cũng là Vương gia, đã uống nhiều rượu ngon, không cảm thấy rượu này có gì đặc biệt, uống cùng mọi người mấy chén liền rời đi. Không thấy Tô Ngọc Hành trên tiệc rượu, Ngộ Quân Diễm đoán y nhất định đang xử lý vết thương cho người bệnh. Quả nhiên trong khoang thuyền dành cho người bị thương, Tô Ngọc Hành đang bận rộn, nghe thấy tiếng bước chân, y cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi đi uống rượu đi, nơi này giao cho ta là được.”
“Dáng vẻ ngươi bây giờ thật có phong thái của người hành y tế thế.” Ngộ Quân Diễm tựa người lên cửa cười nói.
“Hóa ra là ngươi.” Tô Ngọc Hành ngẩng đầu nhìn Ngộ Quân Diễm, rồi lại tiếp tục cúi đầu băng bó vết thương trên đùi người bệnh, “Sao ngươi không đi uống rượu?”
“Ta uống xong rồi.” Ngộ Quân Diễm đi vào buồng nhỏ, nhìn binh sỹ hôn mê nằm đầy khoang, nhíu mày hỏi, “Sao bọn họ đều hôn mê bất tỉnh thế? Vết thương rất nghiêm trọng hả?”
“Ngươi đừng đi vào, trong phòng có thuốc mê, cẩn thận ngươi cũng bị hôn mê đó.” Tô Ngọc Hành nói, “Đây là để binh lính không nhận ra ta, rồi hỏi ta tên gì, ở thuyền nào. Ta sợ nói nhiều sẽ lộ nên để bọn họ ngủ một lát.”
Sau khi cẩn thận băng bó chân cho người bệnh, Tô Ngọc Hành đưa tay định cầm chiếc khăn trên bàn cạnh đó để lau mồ hôi, vừa giơ tay liền đụng phải chiếc khăn đã được Ngộ Quân Diễm đưa tới. Thấy hắn một tay bóp mũi, tay còn lại đưa khăn cho mình, Tô Ngọc Hành cười một tiếng, cầm khăn lau trán và tay, rồi lấy từ trong ngực ra một bình sứ, mở nắp, đưa lên trước mặt Ngộ Quân Diễm, nói: “Dùng sức hít.”
Ngộ Quân Diễm y theo hắn theo như lời dùng sức hít hít, một mùi nồng đầm hòa cùng mùi bạc hà chui vào xoang mũi, xông thẳng lên não, mang đến cảm giác lạnh buốt. Ngộ Quân Diễm rùng mình một cái, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Tô Ngọc Hành cười hỏi: “Thấy tỉnh táo chưa?”
Ngộ Quân Diễm nhẹ gật đầu.
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngửi thứ này, khuya hôm nay ngươi đừng nghĩ đến chuyện ngủ.”
“Tác dụng mạnh như vậy sao?” Ngộ Quân Diễm hứng thú cầm lấy bình sứ trong tay Tô Ngọc Hành, nheo mắt nhìn vào, chỉ thấy bên trong có ba viên thuốc màu nâu đen, nghĩ mùi hương vừa rồi mình hít vào chính là từ mấy viên thuốc này, “Đây là thuốc gì?”
“Là thuốc nâng cao tinh thần đặc chế của Tô gia chúng ta.” Tô Ngọc Hành có chút đắc ý trả lời, “Do mẫu thân ta điều chế ra đó, lợi hại không?”
“Thì ra lệnh đường cũng có tài nghệ về mặt y thuật như vậy.”
“Mẫu thân tuy là nữ lưu nhưng học y thuật từ nhỏ, là đồ đệ xuất sắc nhất năm đó của ông nội ta, nói ra cũng là sư muội của cha ta.” Vẻ mặt Tô Ngọc Hành buồn bã, “Đáng tiếc kể từ khi tỷ tỷ chết, mẫu thân bi thương quá độ, thường khóc một mình, thị lực giảm sút, không còn tâm trí nghiên cứu y thuật nữa.”
Ngộ Quân Diễm thấy hiếu kỳ nhất thời của mình khiến Tô Ngọc Hành nhớ lại chuyện đau lòng, trong lòng áy náy, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, khiến ngươi nhớ lại chuyện đau lòng rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook