Nam Phi
-
Chương 40
“Kim nhị ca!” Lúc này Ngộ Quân Diễm không để tâm đến cấp bậc lễ nghĩa thân phận gì nữa, đứng dậy đi đến trước mặt Kim Ưng, dùng sức vỗ vai y, cười nói, “Đã lâu không gặp!”
Kim Ưng, chính là thứ tử của Kim Mục tướng quân, theo cha nam chinh bắc chiến nhiều năm, vô cùng dũng mãnh, đặc biệt là tài bắn cung bách phát bách trúng, thậm chí còn vượt cả phụ thân y. Lúc Ngộ Quân Diễm tòng quân nhận được không ít dạy bảo của y, bây giờ lại thấy y dẫn binh tới tương trợ, giống như được uống một thang thuốc an thần.
“Phụ soái nhận được bồ câu đưa thư vốn muốn tự mình tới…” Kim Ưng nói, “Nhưng thời gian này đám mọi rợ phía tây không an phận, Phụ soái tạm thời không cách nào rời đi, vì không thể để trễ quân tình nên phái thần tới trước.”
Ngộ Quân Diễm nói: “Huynh một đường bôn ba khổ cực, đi, ta chuẩn bị tiệc rượu đón gió cho huynh.”
Kim Ưng lại cười khoát tay nói: “Vương gia, ngài vẫn khách sáo với thần như vậy, chúng thần đâu cần những thứ đó. Trên đường các huynh đệ đã ăn no bánh bột ngô, hiện tại đã sẵn sàng làm việc lớn.”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Được! Nếu Kim nhị ca đã nói như vậy, ta phái người dẫn mọi người đi xem tình hình chiến trận trước.”
Ngộ Quân Diễm gọi Vương Trung tới, sai y dẫn Kim Ưng và mấy phó tướng quan sát tình hình chiến trận trước, mình thì đi tìm Tô Ngọc Hành, hỏi thăm tình trạng của binh lính bị thương. Bởi vì Tô Ngọc Hành vẫn giữ hình tượng ‘tên ngốc’ trong mắt mọi người, cho nên gian phòng để y trị thương được bố trí bí mật. Ngộ Quân Diễm quẹo trái quẹo phải, đi vào một con đường nhỏ, xa xa nhìn thấy ở cuối đường, Tô Ngọc Hành đang ngồi trên bậc cửa, hai chân đung đưa, tay áo vén lên đến khuỷu, tay trái cầm một nửa cái bánh bột ngô đưa lên cắn một miếng, cố sức nhai, tay phải cầm bát trà đặt bên cạnh lên, uống một ngụm, mày hơi nhíu, yết hầu lên xuống, như là đang cố gắng nuốt.
“Sao ngươi lại ăn thứ này?” Ngộ Quân Diễm đi tới hỏi, “Không phải ta đã dặn phòng bếp nấu cơm cho ngươi rồi sao? Họ không nghe lời hả?”
Tô Ngọc Hành dường như đang rất đói, không trả lời câu hỏi của Ngộ Quân Diễm ngay mà cắn một miếng lớn bánh bột ngô nữa, vừa nhai vừa nói: “Bánh này rất ngon, các sĩ tốt cũng ăn cái này mà. Còn đầu bếp, hôm qua trong lúc hỗ trợ vận chuyển người bị thương bất cẩn trúng tên, ta băng bó cho ông ấy rồi, nói ông ấy nghỉ ngơi mấy ngày. Hiện giờ Cốc phu nhân và hai thị nữ của bà ấy phụ trách nấu cơm.”
Ngộ Quân Diễm thấy bàn tay bưng bát trà của Tô Ngọc Hành run run, biết những ngày này y khám chữa rất vất vả, nhớ lúc ở đế đô y cẩm y ngọc thực, việc vặt hàng ngày đều có người dưới làm, không cần lo lắng gì cả. Từ lúc trở thành U An Vương phi, cuộc sống chẳng những không sung sướng hơn, lại ngày ngày cùng mình chạy đông chạy tây, cơm ăn chỉ với rau dưa, nếu vợ chồng Tô đại nhân biết con trai bảo bối của họ đang ở cảnh ngộ này, sợ chẳng dù liều chết cũng kháng chỉ, không gả Tô Ngọc Hành cho mình.
Ngộ Quân Diễm nghĩ như vậy, trong lòng tràn ngập áy náy với Tô Ngọc Hành, cầm bàn tay run run của y nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Tô Ngọc Hành dường như không hiểu ý của Ngộ Quân Diễm, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Ngộ Quân Diễm lại giải thích: “Ngươi từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn cơm với rau dưa thế này, thật là vất vả cho ngươi.”
Tô Ngọc Hành nghe vậy, nhếch miệng cười nói: “Đúng là ta lần đầu ăn những thứ khó ăn thế này, nhưng từ nhỏ chưa từng chịu khổ không có nghĩ là ta không thể chịu khổ. Sỹ tốt khác có thể ăn, ta cũng có thể ăn. Hơn nữa, giờ đã thành người nhà rồi, ngươi còn khách khí với ta làm gì.”
Tô Ngọc Hành là thuận miệng nói, nhưng sau khi nói xong, hai người đều không hẹn mà cùng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Đúng vậy, đã thành người nhà rồi.
Ngộ Quân Diễm thản nhiên buông tay Tô Ngọc Hành ra, nói sang chuyện khác: “Tình trạng người bị thương thế nào?”
“Trước mắt đều ổn.” Tô Ngọc Hành buồn bực cắn bánh bột ngô, “Nghe nói viện quân đến.”
“Ừ.” Ngộ Quân Diễm gật đầu, “Kim Ưng tướng quân đích thân dẫn đội quân Phi Hổ tới.”
“Kim Ưng? Con trai thứ của Kim tướng quân?”
“Ngươi cũng biết?”
“Ừ, lúc nhỏ từng thấy hắn luyện công.”
Tô Ngọc Hành nhớ lại lúc nhỏ từng nhìn thấy Kim Ưng luyện công ở thao trường. Đó là lần đầu tiên y trông thấy có người múa thương khí thế như vậy. Y muốn đi tới chào hỏi, muốn xin hắn dạy mình dùng thương, nhưng khi thấy y đi tới, hắn hỏi y là đứa nhỏ nhà nào, y chỉ có thể cười ngây ngô. Sau đó, không nói gì nữa, Kim Ưng quay sang nói với người dưới: “Dẫn đứa bé này qua bên kia chơi, nơi này nguy hiểm, đừng để đứa bé bị thương.”
Lời thỉnh cầu kia của Tô Ngọc Hành chỉ đành giấu đi bằng nụ cười ngây ngô.
“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Tiếng nói của Ngộ Quân Diễm kéo Tô Ngọc Hành ra khỏi hồi ức.
“Không có gì.” Tô Ngọc Hành cười khổ, “Chỉ là nhớ lại chuyện lúc nhỏ thôi. Vị Kim tướng quân này rất dũng mãnh, chúng ta có hắn hỗ trợ, nhất định có thể đánh lui thủy tặc.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu. Tô Ngọc Hành đứng lên nói: “Được rồi, ta phải đi làm việc đây.”
“Ngọc Hành.”
Lúc Tô Ngọc Hành nhấc chân định bước đi, đột nhiên bị Ngộ Quân Diễm gọi lại.
“Còn chuyện gì sao?”
“Ngươi… Về sau nếu có gì chuyện không vui, có thể nói với ta. Dù ta không giúp được gì, nhưng có thể lắng nghe. Có nhiều chuyện, dù sao nói ra cũng dễ chịu hơn cất giấu trong lòng.”
Tô Ngọc Hành quay đầu, đối diện với ánh mắt trong suốt chân thành của Ngộ Quân Diễm, cảm thấy trái tim ấm áp, giọng điệu đứng đắn hiếm thấy nói: “Cảm ơn ngươi.”
Ngộ Quân Diễm nghe y cảm ơn lại cảm thấy ngượng ngùng, học theo giọng điệu lúc nãy của Tô Ngọc Hành: “Đã thành người nhà, còn cảm ơn cái gì.”
Sau đó, hai người lại không hẹn mà cùng nhìn nhau cười vang.
Kim Ưng, chính là thứ tử của Kim Mục tướng quân, theo cha nam chinh bắc chiến nhiều năm, vô cùng dũng mãnh, đặc biệt là tài bắn cung bách phát bách trúng, thậm chí còn vượt cả phụ thân y. Lúc Ngộ Quân Diễm tòng quân nhận được không ít dạy bảo của y, bây giờ lại thấy y dẫn binh tới tương trợ, giống như được uống một thang thuốc an thần.
“Phụ soái nhận được bồ câu đưa thư vốn muốn tự mình tới…” Kim Ưng nói, “Nhưng thời gian này đám mọi rợ phía tây không an phận, Phụ soái tạm thời không cách nào rời đi, vì không thể để trễ quân tình nên phái thần tới trước.”
Ngộ Quân Diễm nói: “Huynh một đường bôn ba khổ cực, đi, ta chuẩn bị tiệc rượu đón gió cho huynh.”
Kim Ưng lại cười khoát tay nói: “Vương gia, ngài vẫn khách sáo với thần như vậy, chúng thần đâu cần những thứ đó. Trên đường các huynh đệ đã ăn no bánh bột ngô, hiện tại đã sẵn sàng làm việc lớn.”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Được! Nếu Kim nhị ca đã nói như vậy, ta phái người dẫn mọi người đi xem tình hình chiến trận trước.”
Ngộ Quân Diễm gọi Vương Trung tới, sai y dẫn Kim Ưng và mấy phó tướng quan sát tình hình chiến trận trước, mình thì đi tìm Tô Ngọc Hành, hỏi thăm tình trạng của binh lính bị thương. Bởi vì Tô Ngọc Hành vẫn giữ hình tượng ‘tên ngốc’ trong mắt mọi người, cho nên gian phòng để y trị thương được bố trí bí mật. Ngộ Quân Diễm quẹo trái quẹo phải, đi vào một con đường nhỏ, xa xa nhìn thấy ở cuối đường, Tô Ngọc Hành đang ngồi trên bậc cửa, hai chân đung đưa, tay áo vén lên đến khuỷu, tay trái cầm một nửa cái bánh bột ngô đưa lên cắn một miếng, cố sức nhai, tay phải cầm bát trà đặt bên cạnh lên, uống một ngụm, mày hơi nhíu, yết hầu lên xuống, như là đang cố gắng nuốt.
“Sao ngươi lại ăn thứ này?” Ngộ Quân Diễm đi tới hỏi, “Không phải ta đã dặn phòng bếp nấu cơm cho ngươi rồi sao? Họ không nghe lời hả?”
Tô Ngọc Hành dường như đang rất đói, không trả lời câu hỏi của Ngộ Quân Diễm ngay mà cắn một miếng lớn bánh bột ngô nữa, vừa nhai vừa nói: “Bánh này rất ngon, các sĩ tốt cũng ăn cái này mà. Còn đầu bếp, hôm qua trong lúc hỗ trợ vận chuyển người bị thương bất cẩn trúng tên, ta băng bó cho ông ấy rồi, nói ông ấy nghỉ ngơi mấy ngày. Hiện giờ Cốc phu nhân và hai thị nữ của bà ấy phụ trách nấu cơm.”
Ngộ Quân Diễm thấy bàn tay bưng bát trà của Tô Ngọc Hành run run, biết những ngày này y khám chữa rất vất vả, nhớ lúc ở đế đô y cẩm y ngọc thực, việc vặt hàng ngày đều có người dưới làm, không cần lo lắng gì cả. Từ lúc trở thành U An Vương phi, cuộc sống chẳng những không sung sướng hơn, lại ngày ngày cùng mình chạy đông chạy tây, cơm ăn chỉ với rau dưa, nếu vợ chồng Tô đại nhân biết con trai bảo bối của họ đang ở cảnh ngộ này, sợ chẳng dù liều chết cũng kháng chỉ, không gả Tô Ngọc Hành cho mình.
Ngộ Quân Diễm nghĩ như vậy, trong lòng tràn ngập áy náy với Tô Ngọc Hành, cầm bàn tay run run của y nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Tô Ngọc Hành dường như không hiểu ý của Ngộ Quân Diễm, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Ngộ Quân Diễm lại giải thích: “Ngươi từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn cơm với rau dưa thế này, thật là vất vả cho ngươi.”
Tô Ngọc Hành nghe vậy, nhếch miệng cười nói: “Đúng là ta lần đầu ăn những thứ khó ăn thế này, nhưng từ nhỏ chưa từng chịu khổ không có nghĩ là ta không thể chịu khổ. Sỹ tốt khác có thể ăn, ta cũng có thể ăn. Hơn nữa, giờ đã thành người nhà rồi, ngươi còn khách khí với ta làm gì.”
Tô Ngọc Hành là thuận miệng nói, nhưng sau khi nói xong, hai người đều không hẹn mà cùng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Đúng vậy, đã thành người nhà rồi.
Ngộ Quân Diễm thản nhiên buông tay Tô Ngọc Hành ra, nói sang chuyện khác: “Tình trạng người bị thương thế nào?”
“Trước mắt đều ổn.” Tô Ngọc Hành buồn bực cắn bánh bột ngô, “Nghe nói viện quân đến.”
“Ừ.” Ngộ Quân Diễm gật đầu, “Kim Ưng tướng quân đích thân dẫn đội quân Phi Hổ tới.”
“Kim Ưng? Con trai thứ của Kim tướng quân?”
“Ngươi cũng biết?”
“Ừ, lúc nhỏ từng thấy hắn luyện công.”
Tô Ngọc Hành nhớ lại lúc nhỏ từng nhìn thấy Kim Ưng luyện công ở thao trường. Đó là lần đầu tiên y trông thấy có người múa thương khí thế như vậy. Y muốn đi tới chào hỏi, muốn xin hắn dạy mình dùng thương, nhưng khi thấy y đi tới, hắn hỏi y là đứa nhỏ nhà nào, y chỉ có thể cười ngây ngô. Sau đó, không nói gì nữa, Kim Ưng quay sang nói với người dưới: “Dẫn đứa bé này qua bên kia chơi, nơi này nguy hiểm, đừng để đứa bé bị thương.”
Lời thỉnh cầu kia của Tô Ngọc Hành chỉ đành giấu đi bằng nụ cười ngây ngô.
“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Tiếng nói của Ngộ Quân Diễm kéo Tô Ngọc Hành ra khỏi hồi ức.
“Không có gì.” Tô Ngọc Hành cười khổ, “Chỉ là nhớ lại chuyện lúc nhỏ thôi. Vị Kim tướng quân này rất dũng mãnh, chúng ta có hắn hỗ trợ, nhất định có thể đánh lui thủy tặc.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu. Tô Ngọc Hành đứng lên nói: “Được rồi, ta phải đi làm việc đây.”
“Ngọc Hành.”
Lúc Tô Ngọc Hành nhấc chân định bước đi, đột nhiên bị Ngộ Quân Diễm gọi lại.
“Còn chuyện gì sao?”
“Ngươi… Về sau nếu có gì chuyện không vui, có thể nói với ta. Dù ta không giúp được gì, nhưng có thể lắng nghe. Có nhiều chuyện, dù sao nói ra cũng dễ chịu hơn cất giấu trong lòng.”
Tô Ngọc Hành quay đầu, đối diện với ánh mắt trong suốt chân thành của Ngộ Quân Diễm, cảm thấy trái tim ấm áp, giọng điệu đứng đắn hiếm thấy nói: “Cảm ơn ngươi.”
Ngộ Quân Diễm nghe y cảm ơn lại cảm thấy ngượng ngùng, học theo giọng điệu lúc nãy của Tô Ngọc Hành: “Đã thành người nhà, còn cảm ơn cái gì.”
Sau đó, hai người lại không hẹn mà cùng nhìn nhau cười vang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook