Nam Phi
-
Chương 149
Vài ngày sau đó, ngày nào Ngộ Quân Diễm cũng tới chỗ Tô Ngọc Hành xem bệnh, nhưng thuốc mang về lại chưa từng uống. Hắn sợ đến khi bệnh của mình khỏi rồi, sẽ không còn lý do gì tìm đến y nữa.
“Sư phụ, vị công tử kia lại đến nữa rồi.” Tiểu Nam nói với Tô Ngọc Hành đang nghiên cứu thuốc.
“Bệnh của người nọ thật kỳ quái.” Tô Ngọc Hành lầm bầm, “Rõ ràng chỉ là phong hàn bình thường, theo lý uống thuốc vài ngày sẽ khỏi, vậy mà không những không tốt lên, mà ngày càng nặng.”
“Sư phụ.” Tiểu Nam nói, “Con cảm thấy vị công tử kia không phải thân thể có bệnh, mà là đầu óc có bệnh.”
Tô Ngọc Hành khó hiểu: “Sao lại nói vậy?”
Tiểu Nam trả lời: “Hôm đó con thấy ngài ấy cầm thuốc, ra khỏi tiệm của chúng ta cũng không đi ngay, mà đứng dưới một gốc cây, nhìn vào trong sân. Hôm đó có tuyết rơi, ngài ấy không thèm che ô, toàn thân đều ướt, lạnh đến run cầm cập, thuốc rơi xuống bên cạnh, bị tuyết phủ lên. Ngài ấy đứng đó một lúc lâu mới rời đi, lúc đi cũng không nhặt thuốc lên. Sư phụ nói xem đầu óc ngài ấy có phải là bị bệnh không?”
“Ồ?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, “Tiểu Nam, người đó trông như thế nào?”
“Rất anh tuấn.” Tiểu Nam nói, “Con chưa từng thấy nam nhân nào anh tuấn như ngài ấy!”
Tô Ngọc Hành lại hỏi: “Hình thể thì sao?”
“Tương tự sư phụ.”
“Bên hông hắn có đeo kiếm không? Kiếm tên… Hồng Uyên.”
Tiểu Nam nói: “Ngài ấy đến đây mấy lần, không hề mang theo kiếm.”
“Vậy…” Tô Ngọc Hành nghe thấy tiếng bước chân tới gần, đứng dậy ra dấu mời, nói, “Công tử, mời.”
Ngộ Quân Diễm ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Hành, giơ tay phải lên. Tô Ngọc Hành bắt mạch cho hắn như thường lệ, lúc thu tay, làm như vô tình chạm vào lòng bàn tay của hắn, cảm nhận được lòng bàn tay và đầu ngón tay thô ráp, chỉ có người quanh năm suốt tháng làm bạn với đao kiếm mới có những vết chai này.
“Công tử họ gì?” Tô Ngọc Hành đột nhiên hỏi.
Tiểu Nam không rõ ý của Tô Ngọc Hành, còn ngốc nghếch tin lời mà viết ra giấy, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Ngộ Quân Diễm đã trắng bệch. Môi Ngộ Quân Diễm run lên, nhận bút, do dự một hồi rồi viết xuống một chữ ‘Kim’. Lúc thu bút, tay khẽ run lên, quệt một đường trên giấy.
“Sư phụ, công tử họ Kim.” Tiểu Nam nói.
“Ồ, Kim công tử.” Tô Ngọc Hành mỉm cười, “Là ‘Kim’ trong ngọc khảm vàng sao?”
Ngộ Quân Diễm biết đã không thể giấu y được nữa, Tô Ngọc Hành đã đoán ra mình rồi.
Tô Ngọc Hành khẽ nghiêng đầu nói: “Tiểu Nam, ngươi về phòng học thuộc dược tính của những loại dược liệu hôm nay ta dạy, lát nữa ta sẽ kiểm tra.”
Tiểu Nam nói: “Vậy còn Kim công tử…”
Tô Ngọc Hành nói: “Ta nghĩ ta đã có cách nói chuyện với hắn.”
“Vâng.” Tiểu Nam gật đầu, “Sư phụ, con đi đây.”
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Nam đi xa, người vừa rồi vẫn giữ nụ cười mỉm chợt thở dài một tiếng, hạ giọng nói: “Quân Diễm, là ngươi.”
Giọng điệu khẳng định, không chút do dự hay nghi vấn, ánh mắt nhìn thẳng mặt Ngộ Quân Diễm khiến Ngộ Quân Diễm sinh ra ảo giác, Tô Ngọc Hành có thể nhìn thấy mình.
“Ngọc… Ngọc Hành” Giọng của Ngộ Quân Diễm khàn khàn như đã lâu không được uống nước, hốt hoảng giải thích, “Ta… Ta không cố y lừa ngươi, ta chỉ… chỉ…”
Ngộ Quân Diễm không biết nên giải thích thế nào: hắn không cố ý lừa y, hắn theo dõi Phượng Cửu mới phát hiện ra chỗ của y, lợi dụng mắt y bị mù mà giả câm giả điếc hết ngày này qua ngày khác, cố ý để mình bị lạnh đến bệnh mà tìm y chữa trị. Lý do này quá gượng ép, Ngộ Quân Diễm nói không nên lời.
“Ngọc Hành, chúng ta trở về Vương phủ được không? Ta nhất định sẽ tìm được đại phu giỏi nhất chữa trị… mắt cho ngươi.” Mấy chữ cuối cùng Ngộ Quân Diễm nói rất nhẹ, như sợ chạm vào chỗ đau của Tô Ngọc Hành.
“Ta đã không còn là Phúc vương phi nữa rồi, Vương phủ không phải là nơi ta có thể tới.” Giọng của Tô Ngọc Hành rất lạnh nhạt, không có ý trách cứ, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Ngộ Quân Diễm bối rối nói: “Ta sẽ thu hồi hưu thư, khôi phục thân phận Vương phi của ngươi.”
Tô Ngọc Hành: “Vương gia lập phi phải được Hoàng thượng đồng ý.”
Ngộ Quân Diễm: “Ta sẽ trở về cầu xin Hoàng huynh, huynh ấy nhất định sẽ đồng ý!”
Tô Ngọc Hành: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Ngộ Quân Diễm như bị đánh một đòn, miệng mở ra mấy lần nhưng không biết phải nói gì. Đúng vậy, sao hắn không nghĩ đến Tô Ngọc Hành sẽ không đồng ý? Mình hại y trúng kịch độc, hai mắt bị mù, y dựa vào đâu mà quay về làm Vương phi của mình cơ chứ?
“Ngọc Hành…” Ngộ Quân Diễm run rẩy nắm lấy tay y, “Ta biết ngươi giận ta, nếu ngươi không muốn, ta tuyệt đối không ép. Nhưng việc quan trọng là giải độc cho ngươi, hồi phục thị lực của ngươi. Ngươi để ta giúp ngươi, có được không?”
“Quả nhiên ta đoán không sai.” Tô Ngọc Hành rút tay về, “Dược liệu Phượng Cửu cầm về là do ngươi đưa tới.”
Ngộ Quân Diễm thừa nhận: “Không sai. Đó đều là những dược liệu quý hiếm, ít nhất sẽ có tác dụng. Nếu như không có, ta sẽ phái người đi khắp nơi tìm kiếm.”
“Việc giải độc không nằm ở chỗ dùng dược liệu quý hiếm cỡ nào, mà phải dùng đúng thuốc.” Tô Ngọc Hành nở nụ cười phức tạp, “Hơn nữa ngươi chinh chiến khắp nơi, sao có thời gian tìm thuốc cho ta? Mấy ngày này hẳn là đã làm chậm trễ ngươi rồi. Ngươi hồi phủ nghỉ ngơi mấy ngày, rồi lên đường tới biên quan đi.”
“Không, ta không cần tới biên quan nữa.” Ngộ Quân Diễm nói.
Lời này khiến Tô Ngọc Hành khó hiểu: “Không cần tới biên quan nữa?”
“Ta đã nộp Hổ Phù, hiện giờ không còn nắm binh quyền, cũng không thể cầm binh đánh giặc nữa.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Từ nay về sau ta chỉ là một Vương gia an nhàn. Ngọc Hành, ta sẽ ở lại với ngươi, cho đến khi độc trên người ngươi được giải, cho đến khi ngươi lại nhìn thấy ánh sáng.”
“Ngươi… nộp binh phù?” Tô Ngọc Hành kinh ngạc, hắn là người chỉ hận không thể sinh trên sa trường, chết cũng trên sa trường, vậy mà lại chủ động giao nộp binh quyền, là vì… muốn ở lại bên y sao?
“Ngọc Hành, ngươi biết không, ta cực kỳ hối hận.” Ngộ Quân Diễm nâng bàn tay lạnh như băng của Tô Ngọc Hành, áp lên mặt mình, cọ cọ, “Nếu như ngày đó ta nghe lời ngươi, báo tin tức nghị hòa về Đế đô thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Ngươi sẽ không trúng độc, cũng sẽ không bị mù. Bây giờ có lẽ chúng ta đã nắm tay nhau du sơn ngoạn thủy rồi… Ta thật sự rất hối hận…”
Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Quân Diễm, đừng tự gạt mình nữa, đó không phải cuộc sống mà ngươi muốn.”
“Cuộc sống ta muốn chính là ở cùng ngươi!” Ngộ Quân Diễm run rẩy thì thào, “Ngọc Hành, ta chỉ muốn sống cùng ngươi…”
Tô Ngọc Hành sờ gậy trúc, đứng dậy, hờ hững nói: “Quân Diễm, trở về đi, uống thuốc đúng giờ, ngày mai… đừng đến đây nữa.”
“Sư phụ, vị công tử kia lại đến nữa rồi.” Tiểu Nam nói với Tô Ngọc Hành đang nghiên cứu thuốc.
“Bệnh của người nọ thật kỳ quái.” Tô Ngọc Hành lầm bầm, “Rõ ràng chỉ là phong hàn bình thường, theo lý uống thuốc vài ngày sẽ khỏi, vậy mà không những không tốt lên, mà ngày càng nặng.”
“Sư phụ.” Tiểu Nam nói, “Con cảm thấy vị công tử kia không phải thân thể có bệnh, mà là đầu óc có bệnh.”
Tô Ngọc Hành khó hiểu: “Sao lại nói vậy?”
Tiểu Nam trả lời: “Hôm đó con thấy ngài ấy cầm thuốc, ra khỏi tiệm của chúng ta cũng không đi ngay, mà đứng dưới một gốc cây, nhìn vào trong sân. Hôm đó có tuyết rơi, ngài ấy không thèm che ô, toàn thân đều ướt, lạnh đến run cầm cập, thuốc rơi xuống bên cạnh, bị tuyết phủ lên. Ngài ấy đứng đó một lúc lâu mới rời đi, lúc đi cũng không nhặt thuốc lên. Sư phụ nói xem đầu óc ngài ấy có phải là bị bệnh không?”
“Ồ?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, “Tiểu Nam, người đó trông như thế nào?”
“Rất anh tuấn.” Tiểu Nam nói, “Con chưa từng thấy nam nhân nào anh tuấn như ngài ấy!”
Tô Ngọc Hành lại hỏi: “Hình thể thì sao?”
“Tương tự sư phụ.”
“Bên hông hắn có đeo kiếm không? Kiếm tên… Hồng Uyên.”
Tiểu Nam nói: “Ngài ấy đến đây mấy lần, không hề mang theo kiếm.”
“Vậy…” Tô Ngọc Hành nghe thấy tiếng bước chân tới gần, đứng dậy ra dấu mời, nói, “Công tử, mời.”
Ngộ Quân Diễm ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Hành, giơ tay phải lên. Tô Ngọc Hành bắt mạch cho hắn như thường lệ, lúc thu tay, làm như vô tình chạm vào lòng bàn tay của hắn, cảm nhận được lòng bàn tay và đầu ngón tay thô ráp, chỉ có người quanh năm suốt tháng làm bạn với đao kiếm mới có những vết chai này.
“Công tử họ gì?” Tô Ngọc Hành đột nhiên hỏi.
Tiểu Nam không rõ ý của Tô Ngọc Hành, còn ngốc nghếch tin lời mà viết ra giấy, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Ngộ Quân Diễm đã trắng bệch. Môi Ngộ Quân Diễm run lên, nhận bút, do dự một hồi rồi viết xuống một chữ ‘Kim’. Lúc thu bút, tay khẽ run lên, quệt một đường trên giấy.
“Sư phụ, công tử họ Kim.” Tiểu Nam nói.
“Ồ, Kim công tử.” Tô Ngọc Hành mỉm cười, “Là ‘Kim’ trong ngọc khảm vàng sao?”
Ngộ Quân Diễm biết đã không thể giấu y được nữa, Tô Ngọc Hành đã đoán ra mình rồi.
Tô Ngọc Hành khẽ nghiêng đầu nói: “Tiểu Nam, ngươi về phòng học thuộc dược tính của những loại dược liệu hôm nay ta dạy, lát nữa ta sẽ kiểm tra.”
Tiểu Nam nói: “Vậy còn Kim công tử…”
Tô Ngọc Hành nói: “Ta nghĩ ta đã có cách nói chuyện với hắn.”
“Vâng.” Tiểu Nam gật đầu, “Sư phụ, con đi đây.”
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Nam đi xa, người vừa rồi vẫn giữ nụ cười mỉm chợt thở dài một tiếng, hạ giọng nói: “Quân Diễm, là ngươi.”
Giọng điệu khẳng định, không chút do dự hay nghi vấn, ánh mắt nhìn thẳng mặt Ngộ Quân Diễm khiến Ngộ Quân Diễm sinh ra ảo giác, Tô Ngọc Hành có thể nhìn thấy mình.
“Ngọc… Ngọc Hành” Giọng của Ngộ Quân Diễm khàn khàn như đã lâu không được uống nước, hốt hoảng giải thích, “Ta… Ta không cố y lừa ngươi, ta chỉ… chỉ…”
Ngộ Quân Diễm không biết nên giải thích thế nào: hắn không cố ý lừa y, hắn theo dõi Phượng Cửu mới phát hiện ra chỗ của y, lợi dụng mắt y bị mù mà giả câm giả điếc hết ngày này qua ngày khác, cố ý để mình bị lạnh đến bệnh mà tìm y chữa trị. Lý do này quá gượng ép, Ngộ Quân Diễm nói không nên lời.
“Ngọc Hành, chúng ta trở về Vương phủ được không? Ta nhất định sẽ tìm được đại phu giỏi nhất chữa trị… mắt cho ngươi.” Mấy chữ cuối cùng Ngộ Quân Diễm nói rất nhẹ, như sợ chạm vào chỗ đau của Tô Ngọc Hành.
“Ta đã không còn là Phúc vương phi nữa rồi, Vương phủ không phải là nơi ta có thể tới.” Giọng của Tô Ngọc Hành rất lạnh nhạt, không có ý trách cứ, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Ngộ Quân Diễm bối rối nói: “Ta sẽ thu hồi hưu thư, khôi phục thân phận Vương phi của ngươi.”
Tô Ngọc Hành: “Vương gia lập phi phải được Hoàng thượng đồng ý.”
Ngộ Quân Diễm: “Ta sẽ trở về cầu xin Hoàng huynh, huynh ấy nhất định sẽ đồng ý!”
Tô Ngọc Hành: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Ngộ Quân Diễm như bị đánh một đòn, miệng mở ra mấy lần nhưng không biết phải nói gì. Đúng vậy, sao hắn không nghĩ đến Tô Ngọc Hành sẽ không đồng ý? Mình hại y trúng kịch độc, hai mắt bị mù, y dựa vào đâu mà quay về làm Vương phi của mình cơ chứ?
“Ngọc Hành…” Ngộ Quân Diễm run rẩy nắm lấy tay y, “Ta biết ngươi giận ta, nếu ngươi không muốn, ta tuyệt đối không ép. Nhưng việc quan trọng là giải độc cho ngươi, hồi phục thị lực của ngươi. Ngươi để ta giúp ngươi, có được không?”
“Quả nhiên ta đoán không sai.” Tô Ngọc Hành rút tay về, “Dược liệu Phượng Cửu cầm về là do ngươi đưa tới.”
Ngộ Quân Diễm thừa nhận: “Không sai. Đó đều là những dược liệu quý hiếm, ít nhất sẽ có tác dụng. Nếu như không có, ta sẽ phái người đi khắp nơi tìm kiếm.”
“Việc giải độc không nằm ở chỗ dùng dược liệu quý hiếm cỡ nào, mà phải dùng đúng thuốc.” Tô Ngọc Hành nở nụ cười phức tạp, “Hơn nữa ngươi chinh chiến khắp nơi, sao có thời gian tìm thuốc cho ta? Mấy ngày này hẳn là đã làm chậm trễ ngươi rồi. Ngươi hồi phủ nghỉ ngơi mấy ngày, rồi lên đường tới biên quan đi.”
“Không, ta không cần tới biên quan nữa.” Ngộ Quân Diễm nói.
Lời này khiến Tô Ngọc Hành khó hiểu: “Không cần tới biên quan nữa?”
“Ta đã nộp Hổ Phù, hiện giờ không còn nắm binh quyền, cũng không thể cầm binh đánh giặc nữa.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Từ nay về sau ta chỉ là một Vương gia an nhàn. Ngọc Hành, ta sẽ ở lại với ngươi, cho đến khi độc trên người ngươi được giải, cho đến khi ngươi lại nhìn thấy ánh sáng.”
“Ngươi… nộp binh phù?” Tô Ngọc Hành kinh ngạc, hắn là người chỉ hận không thể sinh trên sa trường, chết cũng trên sa trường, vậy mà lại chủ động giao nộp binh quyền, là vì… muốn ở lại bên y sao?
“Ngọc Hành, ngươi biết không, ta cực kỳ hối hận.” Ngộ Quân Diễm nâng bàn tay lạnh như băng của Tô Ngọc Hành, áp lên mặt mình, cọ cọ, “Nếu như ngày đó ta nghe lời ngươi, báo tin tức nghị hòa về Đế đô thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Ngươi sẽ không trúng độc, cũng sẽ không bị mù. Bây giờ có lẽ chúng ta đã nắm tay nhau du sơn ngoạn thủy rồi… Ta thật sự rất hối hận…”
Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Quân Diễm, đừng tự gạt mình nữa, đó không phải cuộc sống mà ngươi muốn.”
“Cuộc sống ta muốn chính là ở cùng ngươi!” Ngộ Quân Diễm run rẩy thì thào, “Ngọc Hành, ta chỉ muốn sống cùng ngươi…”
Tô Ngọc Hành sờ gậy trúc, đứng dậy, hờ hững nói: “Quân Diễm, trở về đi, uống thuốc đúng giờ, ngày mai… đừng đến đây nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook