Nam Phi
-
Chương 147
Tiếng của Ngộ Quân Diễm cũng quá không lớn, nhưng lại làm cho Phượng Cửu hết sức đau đầu: ngươi thật sự nghĩ ta lớn tuổi, thính lực không tốt hay sao? Đi theo ta suốt cả quãng đường đã đành, giờ còn lên tiếng? Cho là ta không nghe thấy hả? May mà bây giờ nội lực của Ngọc Hành bị hao tổn, thính lực không bằng trước, không nghe thấy tiếng của ngươi, nếu không y biết ta cố tình dẫn ngươi về đây, y phàn nàn chết ta!
“Trở về… Hức… Đã về rồi…” Phượng Cửu nhanh trí, giả vờ lảo đảo đi vào trong nhà.
“Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, rượu uống ít thì vui, uống nhiều hại thân, sao ông không chịu nghe lời vậy?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, nhỏ giọng phàn nàn.
“Ha ha… Không… không nhiều!” Phượng Cửu nấc lên một tiếng, cười nói, “Ta mệt… Ngủ trước… Ngủ…”
“Được rồi. Ông mau đi đi, cẩn thận dưới chân!” Tô Ngọc Hành bất đắc dĩ nói, lúc này mới nghe thấy ngoài sân còn tiếng bước chân.
Đã muộn thế này còn có người nào tới? Tô Ngọc Hành thắc mắc, xoay người, hỏi: “Các hạ… đến khám bệnh hay là bốc thuốc?”
Một tiệm thuốc nhỏ thế này, nếu đến để trộm thì thật khiến kẻ trộm thất vọng rồi, cướp sắc lại càng không. Muộn thế này rồi còn tới đây, ngoại trừ xem bệnh bốc thuốc, Tô Ngọc Hành không nghĩ ra lý do nào khác.
Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành chậm rãi xoay người, lúc đối mặt với mình, hắn cảm thấy như tim ngừng đập. So với ba năm trước đây, Tô Ngọc Hành gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng nhợt nhạt. Rõ ràng còn chưa tới mùa đông, vậy mà y đã mặc áo choàng thật dày. Nhưng chuyện khiến Ngộ Quân Diễm khiếp sợ hơn tất thảy là mắt Tô Ngọc Hành – y đang nhìn về phía mình, nhưng trong mắt không hề phản chiếu hình bóng của mình. Dù Ngộ Quân Diễm không dám tin, nhưng con ngươi vô thần cùng cây gậy trúc trong tay Tô Ngọc Hành đã nói với hắn biết một sự thật tàn khốc: Tô Ngọc Hành đã không nhìn thấy nữa rồi.
Sao lại thế này? Đang êm đẹp sao lại bị mù? Rõ ràng ba năm trước đây mắt y vẫn còn rất tốt mà! Rõ ràng lúc rời mắt vẫn còn nhìn được mà!
“Sao thế? Không nói được?” Tô Ngọc Hành khẽ nghiêng đầu, mắt không nhìn thấy, chỉ có thể nghe ngóng. Y chắc chắn bên ngoài có người, bởi vì y nghe được tiếng hít thở run rẩy của người nọ, nhưng tại sao người nọ lại không lên tiếng?
“Sư phụ, người đang nói chuyện với ai thế?” Một giọng nói của thiếu niên từ gian trong truyền ra. Cùng với tiếng nói, một thiếu niên chừng mười mấy tuổi bước ra, thấy Ngộ Quân Diễm thì phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: “Công tử, ngài sao thế? Khó chịu chỗ nào?”
“Tiểu Nam.” Nghe được lời của Tiểu Nam, Tô Ngọc Hành vội vàng hỏi, “Tình hình người bệnh thế nào?”
Tiểu Nam nói: “Sắc mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, môi màu tro, khóe miệng co giật… Không, không, cả tay và vai đều đang run rẩy.”
Tô Ngọc Hành cau mày nghe Tiểu Nam nói xong, vội nói: “Mau, mau đỡ vào bên trong!”
Ngộ Quân Diễm không biết mình được thiếu niên tên Tiểu Nam đỡ vào trong nhà thế nào, chỉ cảm thấy hai chân không còn là của mình nữa, không chút sức lực. Nếu như không dựa vào thiếu niên, sợ rằng hắn vừa động đã ngã nhào xuống đất.
“Sư phụ, tay vị công tử này thật lạnh…” Tiểu Nam đỡ Ngộ Quân Diễm ngồi xuống ghế.
“Công tử, bây giờ ngài cảm thấy thế nào?” Bàn tay phải của Tô Ngọc Hành thò từ trong áo choàng ra, chặt lên cổ tay Ngộ Quân Diễm, cảm nhận được ngay khi tay mình vừa chạm lên, hắn lập tức run rẩy dữ dội.
“Đừng sợ.” Tô Ngọc Hành ôn hòa nói, “Để ta xem mạch cho công tử trước.”
Tô Ngọc Hành cảm thấy mạch tượng của người này đập dồn dập, hô hấp nặng nề, nhưng ngũ tạng hình như không có vấn đề gì, hỏi Tiểu Nam: “Bị ngoại thương sao?”
Tiểu Nam nhìn: “Không, quần áo rất sạch sẽ.”
Tô Ngọc Hành hỏi: “Công tử đứng bên ngoài bao lâu rồi?”
Không có người trả lời.
Tiểu Nam ghé sát tai Ngộ Quân Diễm, lớn tiếng lặp lại câu hỏi của Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm vẫn không có phản ứng.
“Sư phụ.” Tiểu Nam từ bỏ, “Con thấy hình như tai vị công tử này không tốt lắm, hay là bị điếc?”
Người bình thường bị người khác nói mình bị điếc thường sẽ không vui, dù tai thực sự không nghe rõ, bị nói vậy cũng sẽ tức giận, vậy mà Ngộ Quân Diễm lại không có chút phản ứng nào cả.
“Sư phụ, con thấy ngài ấy không nghe được thật. Mười điếc chín câm, chắc là cũng không nói được.” Tiểu Nam lấy giấy bút, viết: “Công tử, ngài khó chịu ở chỗ nào?”
Sau đó đẩy tới trước mặt Ngộ Quân Diễm, nghĩ thầm công tử này mặc quần áo đẹp như vậy, dù bị tàn tật, người trong nhà cũng sẽ dạy đọc sách viết chữ chứ.
Ngộ Quân Diễm nhận cây bút, run rẩy xiêu vẹo viết xuống một chữ: Đau.
“Sư phụ, công tử ấy nói đau.” Tiểu Nam nói lại với Tô Ngọc Hành,
Tô Ngọc Hành nói: “Ngươi hỏi công tử đau ở đâu?”
Tiểu Nam viết ra giấy: “Đau ở đâu?”
Ngộ Quân Diễm viết xuống: “Trái tim!”
Tiểu Nam nói: “Sư phụ, công tử nói trái tim.”
Tô Ngọc Hành sờ ngực Ngộ Quân Diễm, nhíu mày, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi men theo lồng ngực của hắn, sờ lên cổ, lên mặt, rồi lên đến đầu đỉnh. Ngộ Quân Diễm càng run rẩy dữ dội, cho là Tô Ngọc Hành đã nhận ra mình, càng thêm sợ hãi. Cảm giác của người mù nhạy cảm hơn người thường rất nhiều, là do luyện mà thành. Nhưng Tô Ngọc Hành bị mù sau khi trưởng thành, đã bỏ lỡ thời gian luyện tập tốt nhất, cộng thêm y bị mù chưa lâu, chưa thể chỉ dựa vào sờ mà nhận ra tướng mạo người khác.
“Công tử yên tâm, thân thể của công tử không có gì đáng ngại. Có thể là do trời giá rét làm cho bị sốt, ta sẽ bốc cho công tử vài chén thuốc, công tử trở về uống, nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không sao.”
Tiểu Nam viết những lời của Tô Ngọc Hành ra giấy cho Ngộ Quân Diễm nhìn. Ngộ Quân Diễm vốn muốn ở lại nhìn Tô Ngọc Hành, lại nghĩ trong lòng còn nhiều khúc mắc chưa giải được, đành phải đứng dậy cáo từ.
Ngày hôm sau, Phượng Cửu tỉnh giấc mở cửa, thấy Ngộ Quân Diễm đang ngồi trên bờ tường phía xa nhìn mình chằm chằm.
Phượng Cửu bước mấy bước tới chỗ Ngộ Quân Diễm, cười hỏi: “Sao Vương gia lại ở đây?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Tối qua ta theo ông tới đây.”
“Ồ? Vậy sao?” Phượng Cửu ra vẻ kinh ngạc, thấy nét mặt Ngộ Quân Diễm tiều tụy, hỏi, “Không phải Vương gia ngồi đây cả đêm đấy chứ?”
Ngộ Quân Diễm gật đầu: “Ta có mấy vấn đề mong Phượng bang chủ kể lại chi tiết!”
Phượng Cửu gật đầu: “Ngài hỏi đi.”
“Ba năm trước…” Giọng nói của Ngộ Quân Diễm run rẩy, “Trong thời gian ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mắt của Tô Ngọc Hành… Tại sao y lại không nhìn thấy gì nữa?”
Phượng Cửu thở dài nói: “Ngọc Hành trúng độc bí truyền của Kim Ngôn. Tên khốn đó đến chết cũng không chịu nói ra phương pháp giải độc.”
“Độc…” Ngộ Quân Diễm nhớ lại, khi đó Tô Ngọc Hành chắn cho mình, lưng trúng ám khí… Phải rồi, hắn nên sớm nghĩ ra mới phải, ám khí đó nhất định có độc. Hắn lại sực nhớ ra gì, hỏi tiếp, “Ta nhớ y có một viên thuốc gì đó, tên gì… gì mà Tục Mệnh Đan, nghe nói có tác dụng khởi tử hồi sinh, thuốc đó cũng không giải được độc của Kim Ngôn?”
Nhắc tới viên thuốc, Phượng Cửu rũ mắt, giọng điệu cũng trầm xuống: “Ngọc Hành chỉ có hai viên Phù Lăng Tục Mệnh Đan, lúc ở trong hang núi, y vốn định cho ngài uống một viên, bản thân uống một viên, nhưng lại bị ngài… lại bị ngài ném đi một viên. Y sợ trong lúc ngài sinh sẽ gặp nguy hiểm, mới đưa viên thuốc còn lại của mình cho ngài. Sau đó, mặc dù ta đã tìm được viên thuốc đó ở bên ngoài cửa hang, nhưng lúc ấy đã muộn… Dù sao nó cũng không phải thuốc tiên.”
“Ý ông muốn nói, viên thuốc ta ném đi…” Ngộ Quân Diễm nhớ lại tình cảnh trong hang núi, run giọng nói, “Là ta… Là ta ném đi. Là ta… hại y!”
“Trở về… Hức… Đã về rồi…” Phượng Cửu nhanh trí, giả vờ lảo đảo đi vào trong nhà.
“Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, rượu uống ít thì vui, uống nhiều hại thân, sao ông không chịu nghe lời vậy?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, nhỏ giọng phàn nàn.
“Ha ha… Không… không nhiều!” Phượng Cửu nấc lên một tiếng, cười nói, “Ta mệt… Ngủ trước… Ngủ…”
“Được rồi. Ông mau đi đi, cẩn thận dưới chân!” Tô Ngọc Hành bất đắc dĩ nói, lúc này mới nghe thấy ngoài sân còn tiếng bước chân.
Đã muộn thế này còn có người nào tới? Tô Ngọc Hành thắc mắc, xoay người, hỏi: “Các hạ… đến khám bệnh hay là bốc thuốc?”
Một tiệm thuốc nhỏ thế này, nếu đến để trộm thì thật khiến kẻ trộm thất vọng rồi, cướp sắc lại càng không. Muộn thế này rồi còn tới đây, ngoại trừ xem bệnh bốc thuốc, Tô Ngọc Hành không nghĩ ra lý do nào khác.
Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành chậm rãi xoay người, lúc đối mặt với mình, hắn cảm thấy như tim ngừng đập. So với ba năm trước đây, Tô Ngọc Hành gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng nhợt nhạt. Rõ ràng còn chưa tới mùa đông, vậy mà y đã mặc áo choàng thật dày. Nhưng chuyện khiến Ngộ Quân Diễm khiếp sợ hơn tất thảy là mắt Tô Ngọc Hành – y đang nhìn về phía mình, nhưng trong mắt không hề phản chiếu hình bóng của mình. Dù Ngộ Quân Diễm không dám tin, nhưng con ngươi vô thần cùng cây gậy trúc trong tay Tô Ngọc Hành đã nói với hắn biết một sự thật tàn khốc: Tô Ngọc Hành đã không nhìn thấy nữa rồi.
Sao lại thế này? Đang êm đẹp sao lại bị mù? Rõ ràng ba năm trước đây mắt y vẫn còn rất tốt mà! Rõ ràng lúc rời mắt vẫn còn nhìn được mà!
“Sao thế? Không nói được?” Tô Ngọc Hành khẽ nghiêng đầu, mắt không nhìn thấy, chỉ có thể nghe ngóng. Y chắc chắn bên ngoài có người, bởi vì y nghe được tiếng hít thở run rẩy của người nọ, nhưng tại sao người nọ lại không lên tiếng?
“Sư phụ, người đang nói chuyện với ai thế?” Một giọng nói của thiếu niên từ gian trong truyền ra. Cùng với tiếng nói, một thiếu niên chừng mười mấy tuổi bước ra, thấy Ngộ Quân Diễm thì phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: “Công tử, ngài sao thế? Khó chịu chỗ nào?”
“Tiểu Nam.” Nghe được lời của Tiểu Nam, Tô Ngọc Hành vội vàng hỏi, “Tình hình người bệnh thế nào?”
Tiểu Nam nói: “Sắc mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, môi màu tro, khóe miệng co giật… Không, không, cả tay và vai đều đang run rẩy.”
Tô Ngọc Hành cau mày nghe Tiểu Nam nói xong, vội nói: “Mau, mau đỡ vào bên trong!”
Ngộ Quân Diễm không biết mình được thiếu niên tên Tiểu Nam đỡ vào trong nhà thế nào, chỉ cảm thấy hai chân không còn là của mình nữa, không chút sức lực. Nếu như không dựa vào thiếu niên, sợ rằng hắn vừa động đã ngã nhào xuống đất.
“Sư phụ, tay vị công tử này thật lạnh…” Tiểu Nam đỡ Ngộ Quân Diễm ngồi xuống ghế.
“Công tử, bây giờ ngài cảm thấy thế nào?” Bàn tay phải của Tô Ngọc Hành thò từ trong áo choàng ra, chặt lên cổ tay Ngộ Quân Diễm, cảm nhận được ngay khi tay mình vừa chạm lên, hắn lập tức run rẩy dữ dội.
“Đừng sợ.” Tô Ngọc Hành ôn hòa nói, “Để ta xem mạch cho công tử trước.”
Tô Ngọc Hành cảm thấy mạch tượng của người này đập dồn dập, hô hấp nặng nề, nhưng ngũ tạng hình như không có vấn đề gì, hỏi Tiểu Nam: “Bị ngoại thương sao?”
Tiểu Nam nhìn: “Không, quần áo rất sạch sẽ.”
Tô Ngọc Hành hỏi: “Công tử đứng bên ngoài bao lâu rồi?”
Không có người trả lời.
Tiểu Nam ghé sát tai Ngộ Quân Diễm, lớn tiếng lặp lại câu hỏi của Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm vẫn không có phản ứng.
“Sư phụ.” Tiểu Nam từ bỏ, “Con thấy hình như tai vị công tử này không tốt lắm, hay là bị điếc?”
Người bình thường bị người khác nói mình bị điếc thường sẽ không vui, dù tai thực sự không nghe rõ, bị nói vậy cũng sẽ tức giận, vậy mà Ngộ Quân Diễm lại không có chút phản ứng nào cả.
“Sư phụ, con thấy ngài ấy không nghe được thật. Mười điếc chín câm, chắc là cũng không nói được.” Tiểu Nam lấy giấy bút, viết: “Công tử, ngài khó chịu ở chỗ nào?”
Sau đó đẩy tới trước mặt Ngộ Quân Diễm, nghĩ thầm công tử này mặc quần áo đẹp như vậy, dù bị tàn tật, người trong nhà cũng sẽ dạy đọc sách viết chữ chứ.
Ngộ Quân Diễm nhận cây bút, run rẩy xiêu vẹo viết xuống một chữ: Đau.
“Sư phụ, công tử ấy nói đau.” Tiểu Nam nói lại với Tô Ngọc Hành,
Tô Ngọc Hành nói: “Ngươi hỏi công tử đau ở đâu?”
Tiểu Nam viết ra giấy: “Đau ở đâu?”
Ngộ Quân Diễm viết xuống: “Trái tim!”
Tiểu Nam nói: “Sư phụ, công tử nói trái tim.”
Tô Ngọc Hành sờ ngực Ngộ Quân Diễm, nhíu mày, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi men theo lồng ngực của hắn, sờ lên cổ, lên mặt, rồi lên đến đầu đỉnh. Ngộ Quân Diễm càng run rẩy dữ dội, cho là Tô Ngọc Hành đã nhận ra mình, càng thêm sợ hãi. Cảm giác của người mù nhạy cảm hơn người thường rất nhiều, là do luyện mà thành. Nhưng Tô Ngọc Hành bị mù sau khi trưởng thành, đã bỏ lỡ thời gian luyện tập tốt nhất, cộng thêm y bị mù chưa lâu, chưa thể chỉ dựa vào sờ mà nhận ra tướng mạo người khác.
“Công tử yên tâm, thân thể của công tử không có gì đáng ngại. Có thể là do trời giá rét làm cho bị sốt, ta sẽ bốc cho công tử vài chén thuốc, công tử trở về uống, nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không sao.”
Tiểu Nam viết những lời của Tô Ngọc Hành ra giấy cho Ngộ Quân Diễm nhìn. Ngộ Quân Diễm vốn muốn ở lại nhìn Tô Ngọc Hành, lại nghĩ trong lòng còn nhiều khúc mắc chưa giải được, đành phải đứng dậy cáo từ.
Ngày hôm sau, Phượng Cửu tỉnh giấc mở cửa, thấy Ngộ Quân Diễm đang ngồi trên bờ tường phía xa nhìn mình chằm chằm.
Phượng Cửu bước mấy bước tới chỗ Ngộ Quân Diễm, cười hỏi: “Sao Vương gia lại ở đây?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Tối qua ta theo ông tới đây.”
“Ồ? Vậy sao?” Phượng Cửu ra vẻ kinh ngạc, thấy nét mặt Ngộ Quân Diễm tiều tụy, hỏi, “Không phải Vương gia ngồi đây cả đêm đấy chứ?”
Ngộ Quân Diễm gật đầu: “Ta có mấy vấn đề mong Phượng bang chủ kể lại chi tiết!”
Phượng Cửu gật đầu: “Ngài hỏi đi.”
“Ba năm trước…” Giọng nói của Ngộ Quân Diễm run rẩy, “Trong thời gian ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mắt của Tô Ngọc Hành… Tại sao y lại không nhìn thấy gì nữa?”
Phượng Cửu thở dài nói: “Ngọc Hành trúng độc bí truyền của Kim Ngôn. Tên khốn đó đến chết cũng không chịu nói ra phương pháp giải độc.”
“Độc…” Ngộ Quân Diễm nhớ lại, khi đó Tô Ngọc Hành chắn cho mình, lưng trúng ám khí… Phải rồi, hắn nên sớm nghĩ ra mới phải, ám khí đó nhất định có độc. Hắn lại sực nhớ ra gì, hỏi tiếp, “Ta nhớ y có một viên thuốc gì đó, tên gì… gì mà Tục Mệnh Đan, nghe nói có tác dụng khởi tử hồi sinh, thuốc đó cũng không giải được độc của Kim Ngôn?”
Nhắc tới viên thuốc, Phượng Cửu rũ mắt, giọng điệu cũng trầm xuống: “Ngọc Hành chỉ có hai viên Phù Lăng Tục Mệnh Đan, lúc ở trong hang núi, y vốn định cho ngài uống một viên, bản thân uống một viên, nhưng lại bị ngài… lại bị ngài ném đi một viên. Y sợ trong lúc ngài sinh sẽ gặp nguy hiểm, mới đưa viên thuốc còn lại của mình cho ngài. Sau đó, mặc dù ta đã tìm được viên thuốc đó ở bên ngoài cửa hang, nhưng lúc ấy đã muộn… Dù sao nó cũng không phải thuốc tiên.”
“Ý ông muốn nói, viên thuốc ta ném đi…” Ngộ Quân Diễm nhớ lại tình cảnh trong hang núi, run giọng nói, “Là ta… Là ta ném đi. Là ta… hại y!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook