Nam Phi
-
Chương 116
Theo Tô Ngọc Hành hiểu về Ngộ Quân Diễm, y đoán hắn chắc chắn sẽ không ngồi yên mà dưỡng thai. Quả nhiên, hai ngày sau, y nhìn thấy một con chim bồ câu đã được huấn luyện bay vào trong sân của Ngộ Quân Diễm.
“Đây là… Có chuyện gì thế?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, hỏi Ngộ Quân Diễm, “Ngươi không muốn giải thích cho ta sao?”
“Chuyện này… có gì mà giải thích.” Ngộ Quân Diễm ra vẻ thản nhiên cười, “Chỉ là một con chim bồ câu lạc vào trong sân thôi mà.”
“Vương gia…” Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười trước lý do gượng ép này của Ngộ Quân Diễm, “Đây là thảo nguyên, sao lại có bồ câu bay lạc? Nếu như không phải là được nuôi, nó có thể sống sót ở nơi này sao? Hay là…” Tô Ngọc Hành cười tà, “Hay là để ta mang con bồ câu này đi hầm canh cho ngươi bồi bổ thân thể.”
“Đừng, đừng…” Ngộ Quân Diễm vội cản lại. Để huấn luyện được một con chim bồ câu biết đưa tin tốn rất nhiều thời gian, hắn không nỡ để Tô Ngọc Hành mang đi hầm canh, nên đành nhận thua, “Được rồi, được rồi, đây là con chim Chu Bân dùng để đưa tin cho ta.”
Tô Ngọc Hành sầm mặt: “Không phải đã nói ngươi tĩnh dưỡng, trước khi con chào đời sẽ không để tâm đến chiến trận nữa hay sao?”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Không liên quan đến chiến sự, Chu Bân chỉ giúp ta chứng thực một chuyện mà thôi.” Nói xong, hắn đưa mảnh giấy cho Tô Ngọc Hành: “Ngươi nói không sai, bên trong Tây Ngõa đúng là xảy ra nội chiến, mặc dù vẫn chưa đến mức lộ ra bên ngoài, nhưng quân chủ Tây Ngõa đang muốn thu hồi binh quyền trong tay các thị tộc, đây đã là lòng dạ Tư Mã Chiêu, là chuyện mà người qua đường cũng đã biết.”
“Cho nên, tộc trưởng phu nhân Đồ Lộ trúng độc rất có thể là do người của quân chủ Tây Ngõa phái tới làm?” Tô Ngọc Hành suy nghĩ, nói, “Ta nghe thiếu niên A Cát kia từng nói người phụ nữ tên Tô Quả không có lòng tốt.”
“Tô Quả?” Ngộ Quân Diễm hiểu ra, cười nói, “Có thế chứ. Trong thư của Chu Bân có nhắc tới, gần đây quân chủ Tây Ngõa có ban cho tộc trưởng Đồ Lộ một mỹ nữ, tên chính là Tô Quả. Xem ra Tô Quả đã hạ độc tộc trưởng phu nhân. Vậy thì mọi chuyện trở nên hợp tình hợp lý rồi. Nhưng tộc trưởng phu nhân phu nhân chưa chết, còn được giải độc cho, bởi vậy e rằng người phụ nữ tên Tô Quả kia cũng không được sống an lành đâu.”
Ngộ Quân Diễm đang nói, chợt một tiếng va chạm khác vang lên, một con bồ câu nữa đáp xuống sân. Tô Ngọc Hành đi tới, cầm con bồ câu lên, gỡ ống trúc buộc trên chân nó ra, đưa cho Ngộ Quân Diễm. Ngộ Quân Diễm đọc xong thư trong ống trúc, sắc mặt trở nên rất khó coi.
“Sao vậy?” Tô Ngọc Hành hỏi.
“Tộc trưởng phu nhân Đồ Lộ đã chết. Tô Quả trở thành phu nhân mới.”
“Hả? Đã chết?” Tô Ngọc Hành không dám tin hỏi, “Chết thế nào? Lại bị hạ độc?”
“Đúng vậy, là bị tộc trưởng ban chết.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Nói là vì đố kị với người lành, muốn hạ độc hãm hại mỹ nữ quân chủ ban cho bộ tộc.”
“Mỹ nữ quân chủ ban cho không phải là Tô Quả kia sao?” Tô Ngọc Hành nói, “Sao có thể? Rõ ràng bà ta bị người hạ độc, sao lại biến thành người đi hạ được?”
Ngộ Quân Diễm cười mỉa mai: “Xem ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bị mấy lời gió thoảng bên gối của ả đàn bà kia làm cho không biết phân biệt đen trắng, phải trái nữa rồi.”
“Cũng chưa chắc.” Tô Ngọc Hành không đồng ý với quan điểm của Ngộ Quân Diễm, “Theo như ngươi nói, tộc trưởng Đồ Lộ có thể coi là bá vương trên thảo nguyên. Chưa nói đến việc ông ta có bị sắc đẹp mê hoặc hay không, nhưng hẳn ông ta hiểu rõ, Tô Quả là là mỹ nữ do quân chủ Tây Ngõa ban cho, không thể lạnh nhạt, càng không thể quá thân cận. Vị trí tộc trưởng phu nhân tuyệt đối không thể để nàng ta ngồi lên.”
Ngộ Quân Diễm biến sắc: “Lời ngươi nói rất có lý, nhưng bây giờ Tô Quả đã trở thành tộc trưởng phu nhân, chuyện này giải thích thế nào đây?”
Tô Ngọc Hành suy nghĩ một lúc: “Tô Quả kia nếu đã có thể sử dụng rắn thanh y hại tộc trưởng phu nhân, chưa biết chừng cũng đã hạ độc gì đó lên người tộc trưởng.”
“Ý của ngươi là… nàng ta đã dùng độc để khống chế thần trí của tộc trưởng Đồ Lộ, biến ông ta thành con rối của mình?”
Tô Ngọc Hành gật đầu: “Ta cảm thấy rất có khả năng này.”
Ngộ Quân Diễm nói: “Nếu đúng là như thế thì có thể giải thích được việc ông ta lập Tô Quả làm tộc trưởng phu nhân rồi. Đây chính là cơ hội tốt của chúng ta.”
“Hả? Ngươi có ý gì?”
“Tộc Đồ Lộ là thị tộc lớn nhất Tây Ngõa.” Ngộ Quân Diễm nói, “Mà tộc trưởng phu nhân chính là người của một thị tộc lớn khác, thứ nữ của tộc trưởng Nha Sơn.”
“Kết thông gia?”
“Đúng vậy. Việc kết thông gia với một cô nương có địa vị trong một thị tộc lớn khác vốn không thịnh hành trên thảo nguyên, nhưng tộc trưởng Đồ Lộ hình như đã có suy tính từ trước. Nghe nói năm đó ông ta tự mình đền cầu hôn, cho thấy đầy đủ thành ý, cho nên tộc trưởng tộc Nha Sơn mới gả con gái cho ông ta.”
“Quân vương Tây Ngõa làm như vậy chẳng khác nào là châm ngòi cho mối quan hệ giữa tộc Nha Sơn và tộc Đồ Lộ, khiến bọn họ từ đồng minh biến thành kẻ thù.”
“Không sai.” Ngộ Quân Diễm nở nụ cười tinh ranh, “Nhưng từ chuyện này dẫn đến phát động nội chiến còn kém xa.”
“Chưa đủ? Quân Diễm, ngươi muốn làm gì?”
“Tộc trưởng tộc Đồ Lộ bị tính kế như vậy, chắc chắn không cam lòng, ta muốn giúp ông ta một tay.”
“Giúp một tay?” Tô Ngọc Hành khó hiểu, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngọc Hành, ngươi nghĩ mà xem, giả sử đúng như ngươi đoán, tộc trưởng Đồ Lộ bị người do Quân chủ Tây Ngõa phái tới khống chế, làm ra chuyện hoang đường như thế, vậy một khi khống chế của ông ta bị giải trừ, ông ta sẽ làm gì?”
Tô Ngọc Hành không chút do dự nói: “Đương nhiên sẽ muốn báo thù.”
“Không sai.” Ngộ Quân Diễm gật đầu, “Ông ta nhất định sẽ báo thù. Mà khi tộc trưởng Nha Sơn biết con gái bảo bối của mình bị người của Quân chủ hại chết, ông ta sẽ làm gì?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Đương nhiên cũng là báo thù.”
“Vậy được rồi. Người có mục tiêu giống nhau chính là đồng minh lý tưởng nhất, huống chi bọn họ còn có quan hệ thông gia. Một khi hai tộc Đồ Lộ và Nha Sơn liên thủ, giang sơn của Quân chủ Tây Ngõa có nguy cơ lớn sẽ đổi chủ.”
“Cho nên… ngươi muốn giải độc cho tộc trưởng Đồ Lộ?”
“Không sai.” Ngộ Quân Diễm nói, “Chuyện này ta không thể không giúp.”
“Đây là… Có chuyện gì thế?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, hỏi Ngộ Quân Diễm, “Ngươi không muốn giải thích cho ta sao?”
“Chuyện này… có gì mà giải thích.” Ngộ Quân Diễm ra vẻ thản nhiên cười, “Chỉ là một con chim bồ câu lạc vào trong sân thôi mà.”
“Vương gia…” Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười trước lý do gượng ép này của Ngộ Quân Diễm, “Đây là thảo nguyên, sao lại có bồ câu bay lạc? Nếu như không phải là được nuôi, nó có thể sống sót ở nơi này sao? Hay là…” Tô Ngọc Hành cười tà, “Hay là để ta mang con bồ câu này đi hầm canh cho ngươi bồi bổ thân thể.”
“Đừng, đừng…” Ngộ Quân Diễm vội cản lại. Để huấn luyện được một con chim bồ câu biết đưa tin tốn rất nhiều thời gian, hắn không nỡ để Tô Ngọc Hành mang đi hầm canh, nên đành nhận thua, “Được rồi, được rồi, đây là con chim Chu Bân dùng để đưa tin cho ta.”
Tô Ngọc Hành sầm mặt: “Không phải đã nói ngươi tĩnh dưỡng, trước khi con chào đời sẽ không để tâm đến chiến trận nữa hay sao?”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Không liên quan đến chiến sự, Chu Bân chỉ giúp ta chứng thực một chuyện mà thôi.” Nói xong, hắn đưa mảnh giấy cho Tô Ngọc Hành: “Ngươi nói không sai, bên trong Tây Ngõa đúng là xảy ra nội chiến, mặc dù vẫn chưa đến mức lộ ra bên ngoài, nhưng quân chủ Tây Ngõa đang muốn thu hồi binh quyền trong tay các thị tộc, đây đã là lòng dạ Tư Mã Chiêu, là chuyện mà người qua đường cũng đã biết.”
“Cho nên, tộc trưởng phu nhân Đồ Lộ trúng độc rất có thể là do người của quân chủ Tây Ngõa phái tới làm?” Tô Ngọc Hành suy nghĩ, nói, “Ta nghe thiếu niên A Cát kia từng nói người phụ nữ tên Tô Quả không có lòng tốt.”
“Tô Quả?” Ngộ Quân Diễm hiểu ra, cười nói, “Có thế chứ. Trong thư của Chu Bân có nhắc tới, gần đây quân chủ Tây Ngõa có ban cho tộc trưởng Đồ Lộ một mỹ nữ, tên chính là Tô Quả. Xem ra Tô Quả đã hạ độc tộc trưởng phu nhân. Vậy thì mọi chuyện trở nên hợp tình hợp lý rồi. Nhưng tộc trưởng phu nhân phu nhân chưa chết, còn được giải độc cho, bởi vậy e rằng người phụ nữ tên Tô Quả kia cũng không được sống an lành đâu.”
Ngộ Quân Diễm đang nói, chợt một tiếng va chạm khác vang lên, một con bồ câu nữa đáp xuống sân. Tô Ngọc Hành đi tới, cầm con bồ câu lên, gỡ ống trúc buộc trên chân nó ra, đưa cho Ngộ Quân Diễm. Ngộ Quân Diễm đọc xong thư trong ống trúc, sắc mặt trở nên rất khó coi.
“Sao vậy?” Tô Ngọc Hành hỏi.
“Tộc trưởng phu nhân Đồ Lộ đã chết. Tô Quả trở thành phu nhân mới.”
“Hả? Đã chết?” Tô Ngọc Hành không dám tin hỏi, “Chết thế nào? Lại bị hạ độc?”
“Đúng vậy, là bị tộc trưởng ban chết.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Nói là vì đố kị với người lành, muốn hạ độc hãm hại mỹ nữ quân chủ ban cho bộ tộc.”
“Mỹ nữ quân chủ ban cho không phải là Tô Quả kia sao?” Tô Ngọc Hành nói, “Sao có thể? Rõ ràng bà ta bị người hạ độc, sao lại biến thành người đi hạ được?”
Ngộ Quân Diễm cười mỉa mai: “Xem ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bị mấy lời gió thoảng bên gối của ả đàn bà kia làm cho không biết phân biệt đen trắng, phải trái nữa rồi.”
“Cũng chưa chắc.” Tô Ngọc Hành không đồng ý với quan điểm của Ngộ Quân Diễm, “Theo như ngươi nói, tộc trưởng Đồ Lộ có thể coi là bá vương trên thảo nguyên. Chưa nói đến việc ông ta có bị sắc đẹp mê hoặc hay không, nhưng hẳn ông ta hiểu rõ, Tô Quả là là mỹ nữ do quân chủ Tây Ngõa ban cho, không thể lạnh nhạt, càng không thể quá thân cận. Vị trí tộc trưởng phu nhân tuyệt đối không thể để nàng ta ngồi lên.”
Ngộ Quân Diễm biến sắc: “Lời ngươi nói rất có lý, nhưng bây giờ Tô Quả đã trở thành tộc trưởng phu nhân, chuyện này giải thích thế nào đây?”
Tô Ngọc Hành suy nghĩ một lúc: “Tô Quả kia nếu đã có thể sử dụng rắn thanh y hại tộc trưởng phu nhân, chưa biết chừng cũng đã hạ độc gì đó lên người tộc trưởng.”
“Ý của ngươi là… nàng ta đã dùng độc để khống chế thần trí của tộc trưởng Đồ Lộ, biến ông ta thành con rối của mình?”
Tô Ngọc Hành gật đầu: “Ta cảm thấy rất có khả năng này.”
Ngộ Quân Diễm nói: “Nếu đúng là như thế thì có thể giải thích được việc ông ta lập Tô Quả làm tộc trưởng phu nhân rồi. Đây chính là cơ hội tốt của chúng ta.”
“Hả? Ngươi có ý gì?”
“Tộc Đồ Lộ là thị tộc lớn nhất Tây Ngõa.” Ngộ Quân Diễm nói, “Mà tộc trưởng phu nhân chính là người của một thị tộc lớn khác, thứ nữ của tộc trưởng Nha Sơn.”
“Kết thông gia?”
“Đúng vậy. Việc kết thông gia với một cô nương có địa vị trong một thị tộc lớn khác vốn không thịnh hành trên thảo nguyên, nhưng tộc trưởng Đồ Lộ hình như đã có suy tính từ trước. Nghe nói năm đó ông ta tự mình đền cầu hôn, cho thấy đầy đủ thành ý, cho nên tộc trưởng tộc Nha Sơn mới gả con gái cho ông ta.”
“Quân vương Tây Ngõa làm như vậy chẳng khác nào là châm ngòi cho mối quan hệ giữa tộc Nha Sơn và tộc Đồ Lộ, khiến bọn họ từ đồng minh biến thành kẻ thù.”
“Không sai.” Ngộ Quân Diễm nở nụ cười tinh ranh, “Nhưng từ chuyện này dẫn đến phát động nội chiến còn kém xa.”
“Chưa đủ? Quân Diễm, ngươi muốn làm gì?”
“Tộc trưởng tộc Đồ Lộ bị tính kế như vậy, chắc chắn không cam lòng, ta muốn giúp ông ta một tay.”
“Giúp một tay?” Tô Ngọc Hành khó hiểu, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngọc Hành, ngươi nghĩ mà xem, giả sử đúng như ngươi đoán, tộc trưởng Đồ Lộ bị người do Quân chủ Tây Ngõa phái tới khống chế, làm ra chuyện hoang đường như thế, vậy một khi khống chế của ông ta bị giải trừ, ông ta sẽ làm gì?”
Tô Ngọc Hành không chút do dự nói: “Đương nhiên sẽ muốn báo thù.”
“Không sai.” Ngộ Quân Diễm gật đầu, “Ông ta nhất định sẽ báo thù. Mà khi tộc trưởng Nha Sơn biết con gái bảo bối của mình bị người của Quân chủ hại chết, ông ta sẽ làm gì?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Đương nhiên cũng là báo thù.”
“Vậy được rồi. Người có mục tiêu giống nhau chính là đồng minh lý tưởng nhất, huống chi bọn họ còn có quan hệ thông gia. Một khi hai tộc Đồ Lộ và Nha Sơn liên thủ, giang sơn của Quân chủ Tây Ngõa có nguy cơ lớn sẽ đổi chủ.”
“Cho nên… ngươi muốn giải độc cho tộc trưởng Đồ Lộ?”
“Không sai.” Ngộ Quân Diễm nói, “Chuyện này ta không thể không giúp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook