Nam Phi Hoặc Chủ
-
Chương 12: Đức quân
Trầm sâu vào trong vũng bùn hậu cung, đừng ai nghĩ bản thân mình không nhiễm một hạt bụi nào
Kha Phượng Viêm thấy nhũ nương ôm đứa nhỏ trong tay, hắn cảm thấy xấu xấu thế này quả thật rất đáng yêu. Hắn nhịn không được lấy tay chọt chọt lên má con. Thằng bé cũng chẳng cần biết phụ hoàng nó có phải đấng cửu ngũ hay không, khóc ‘oa oa’ lên.
An quý tần đang nằm yếu ớt trên giường lúc này mới dần dần khôi phục được chút sức, “Hoàng thượng…”
Bấy giờ Kha Phượng Viêm mới nhớ tới phi tử vừa mới sinh hoàng tử cho mình.
“An quý tần có công sinh hạ hoàng tử cho Kha triều ta, lập tức tấn chức tam phẩm Thục nghi, phong hào An!”
An thục nghi vừa định ngồi đậy hành lễ, đã bị Kha Phượng Viêm cản lại, “Phải giữ gìn sức khỏe trước đã!”
An thục nghi nước mắt lưng tròng, dù rằng nàng đã chiếm được địa vị nàng muốn, nhưng nàng vẫn không quên chuyện nàng từng hứa với Mạc Tuyệt.
“Hoàng thượng, Mộ quân vì hoàng thượng phân ưu, quả là tấm gương để chúng hậu phi noi theo, thần thiếp hi vọng tiểu hoàng tử có thể có được một phụ quân như vậy! Thỉnh hoàng thượng cho phép hài nhi làm con thừa tự cho Mộ quân!” <!-- Web 300x250 --> Kha Phượng Viêm gật đầu, nắm lấy tay Mạc Tuyệt, “Như vậy tốt lắm!”
Mạc Tuyệt chỉ mỉm cười, “Hoàng thượng, người nên đặt tên cho tiểu hoàng tử trước đi!”
Nhắc tới chuyện đặt tên, Kha Phượng Viêm im lặng một lúc lâu.
“Phi nhứ mông mông, thùy liễu lan kiền tẫn nhật phong.” Mạc Tuyệt ngâm khẽ, “Tiểu hoàng tử sinh vào mùa xuân, tuy là không phải cuối xuân nhưng giờ tơ liễu cũng đã phiêu phiêu! Lấy ‘Nhứ’ (1) được không?”
“Nhứ Nhi, Kha Diệc Nhứ! Tuyệt lắm, tên rất hay!” Kha Phượng Viêm cười sảng khoái, “Tuyệt Nhi, ngươi quả là khiến trẫm hài lòng!”
Mạc Tuyệt đón lấy đứa nhỏ trong tay nhũ nương, “Nhứ Nhi, Nhứ Nhi!”
Có thể là vì cách ôm không đúng, cho nên cậu nhóc lập tức khóc to.
Thế là nhũ nương bắt đầu dạy Mạc Tuyệt cách bế trẻ con, Mạc Tuyệt mỹ nhân học rất chăm chú, nhưng sau cùng vẫn không thể hầu hạ vừa ý tiểu hoàng tử này, khiến cậu nhóc khóc không ngừng, hại nhũ nương thấy mà toát mồ hôi lạnh.
Nhưng, Kha Phượng Viêm lại cười ha ha, hắn không cười thì thôi, đã cười thì lập tức chọc Mạc Tuyệt giận.
Mắt đẹp trừng, Mạc Tuyệt giao đứa nhỏ lại cho nhũ nương, chả thèm nói câu nào ngồi sang một bên hờn dỗi.
Kha Phượng Viêm vội vàng bước tới, đã biết còn cố hỏi, “Tuyệt Nhi sao vậy?”
“Hoàng thượng cứ cười ta đi!”
Kha Phương Viêm an ủi ngay, “Tuyệt Nhi đừng giận, ngươi là nam tử, không biết bế trẻ con là chuyện bình thường thôi, sau này từ từ học là được rồi!”
Vốn còn đang giận, Mạc Tuyệt lập tức xoay qua, mắt rực lửa, “Hoàng thượng, người bế cho Mạc Tuyệt nhìn một cái coi!”
Kha Phượng Viêm bị câu nói lẫy như trẻ con của y làm cười toe toét, “Truyền chỉ xuống, sắc phong Mộ quân làm Nhất phẩm Đức quân, phong hào Mộ. Nhị hoàng tử Kha Diệc Nhứ giao cho Đức quân nuôi dưỡng!”
Dứt lời, hắn mỉm cười nhìn Mạc Tuyệt, ôm y vào lòng, “Tuyệt Nhi, Đức quân của trẫm!”
Trong phòng mọi người quỳ cả xuống, “Chúc mừng Đức quân điện hạ, chúc mừng Thục nghi nương nương!”
Mạc Tuyệt dựa vào Kha Phượng Viêm, mỉm cười.
Lại nói, Bình tài nhân lâm thời phản chiến sớm đã quy thuận Mạc Tuyệt. Nguyên nhân đơn giản là vì nàng ta thấy từ lúc An thục phi đầu quân cho Mạc Tuyệt, thăng chức rất nhanh, vậy nên nàng ta bắt đầu toan tính và đi tìm Mạc Tuyệt. Tuy nhiên, lúc ấy Mạc Tuyệt cũng không muốn kéo nàng ta về phe mình, nhưng chuyện của Triệu phi vừa rồi đúng là nàng ta đã giúp cho Mạc Tuyệt một chuyện nho nhỏ.
“Điện hạ…” Bình tài nhân nhìn Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt vỗ nhè nhẹ lên đóa hoa nhỏ trong chậu, mắt luôn nhìn xuống đấy, “Lần đó Bình tài nhân đã lập công, trong lòng bản quân cũng hiểu rõ ràng!”
“Thần thiếp cũng chỉ nói sự thật mà thôi!” Giọng Bình tài nhân rất dịu dàng, nhưng sự sắc sảo trong mắt lại không cách nào che dấu được, đây quả là một nữ nhân có tâm kế.
“Chỉ nói?” Mạc tuyệt cầm ấm lên, từ từ tưới hoa, “Chỉ một câu của Bình tài nhân, đã khiến Triệu phi bị đưa vào lãnh cung!”
Câu này rõ ràng rất nặng, Bình tài nhân cảm thấy có chút là lạ, vội nói ngay, “Điện hạ quá lời rồi!”
“Ha ha!” Mạc Tuyệt nở nụ cười, “Bình tài nhân đừng gấp, bản quân chỉ nói đùa với ngươi thôi!”
Bình tài nhân cúi đầu, “Thần thiếp thật lòng hy vọng có thể được điện hạ chiếu cố cho!”
“Bản quân hiểu rồi! Nếu như Bình tài nhân không còn chuyện gì nữa thì trở về nghỉ ngơi trước đi!” Mạc Tuyệt buông ấm xuống, Ngọc Tuyết bên cạnh vội vàng lấy thảm lông cừu tới.
“Đức quân điện hạ phải nghỉ trưa rồi, mời nương nương về trước!”
Với thị nữ hầu hạ bên cạnh Mạc Tuyệt, Bình tài nhân rất e dè. Lúc ra khỏi cửa, nàng ta đã đưa cho Ngọc Tuyết một đôi hoa tai. Đóa hoa hình tua rũ xuống trong suốt, óng ánh, vừa nhìn đã biết là vật rất có giá trị.
“Ngọc Tuyết cô nương đang tuổi xuân xanh, ta thấy đôi hoa tai này hợp với cô nương lắm, nên tặng cho cô nương làm quà vậy!” Bình tài nhân hạ mình dùng một món đồ đắt tiền để lấy lòng một nô tỳ, điều này cho thấy địa vị của Ngọc Tuyết còn cao hơn cả một số phi tần trong cung.
Ngọc Tuyết đương nhiên rất hiểu trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, lại nhớ tới lời của Mạc Tuyệt nói khi nãy, nàng cũng giả vờ từ chối mấy lần, sau đó nhận lấy.
“Đa tạ nương nương, Ngọc Tuyết sẽ nhận nó!”
Thấy Ngọc Tuyết chịu nhận đồ, lúc này Bình tài nhân mới thở phào một hơi, “Mong cô nương có thể thay ta nói tốt vài câu trước mặt điện hạ!”
Trong lòng đang cười mỉa, nhưng ngoài mặt Ngọc Tuyết lại rất cung kính, “Nô tỳ sẽ cố gắng!”
Bình tài nhân hài lòng, đi khỏi.
Lúc trở vào phòng, Mạc Tuyệt đang nghỉ ngơi, cũng không hề mở mắt ra, “Nàng ta nói gì?”
“Điện hạ, Bình tài nhân đó đúng là ra tay rộng rãi, nàng ta cho nô tỳ một đôi hoa tai, là đồ tiến cống đó!”
“Vậy ngươi giữ lấy đi! Sau này nhất định rất có ích!” Mạc Tuyệt khoát tay áo, “Tuyết Nhi, đôi hoa tai đó quả là hợp với ngươi lắm!”
Người Ngọc Tuyết như tên, nước da trắng nõn, đôi mắt phượng dù không linh động có hồn mấy nhưng đúng là có một phen phong vị đặc biệt. Dù không phải tiểu thư khuê các, nhưng cũng là con gái một, nhất là từ nhỏ nàng đã đi theo Mạc Tuyệt, cá tính có chút bướng bỉnh như trẻ con nhưng lại rất đáng yêu.
Được Mạc Tuyệt khen, Ngọc Tuyết đỏ mặt, “Điện hạ lại giễu nô tỳ rồi!”
Mạc Tuyệt chỉ mỉm cười, cho qua.
Trong hậu cung, thế lực của nam phi quá nhỏ và thế lực thuộc riêng về y cũng rất nhỏ. Thanh lý một Triệu phi, chẳng qua là một khởi đầu.
Mỹ nhân nghĩ gì, sao có thể dễ dàng phỏng đoán. Hôm sau, y lập tức dỗ ngọt Kha Phượng Viêm cho hắn phong Bình tài nhân là Ngũ phẩm Bình tiểu viện; Chúc Liên là Tam phẩm Văn sĩ, phong hào Liên, dọn tới Ngọc Đường Điện.
Điển lễ sắc phong Đức quân được tổ chức cùng ngày mừng đầy tháng của Kha Diệc Nhứ, đấy là do Kha Phượng Viêm cố ý sắp xếp.
Tháng tư, hương xuân đã trải khắp hậu cung và ở trong bầu không khí vui mừng ấy, dường như họ đã quên mất Triệu phi đang bị biếm lãnh cung và Bình tiểu viện mới vừa tấn chức. Hậu cung, tưởng chừng như đang bình lặng, nhưng trong lúc mọi chuyện tưởng như đã chìm vào quên lãng, lại xuất hiện một tình huống khiến kẻ khác phải bất ngờ. Trầm sâu vào trong vũng bùn hậu cung, đừng ai nghĩ bản thân mình không nhiễm một hạt bụi nào.
————
Chú thích:
(1) Nhứ (絮): Tơ bông có thể bay trong gió.
Kha Phượng Viêm thấy nhũ nương ôm đứa nhỏ trong tay, hắn cảm thấy xấu xấu thế này quả thật rất đáng yêu. Hắn nhịn không được lấy tay chọt chọt lên má con. Thằng bé cũng chẳng cần biết phụ hoàng nó có phải đấng cửu ngũ hay không, khóc ‘oa oa’ lên.
An quý tần đang nằm yếu ớt trên giường lúc này mới dần dần khôi phục được chút sức, “Hoàng thượng…”
Bấy giờ Kha Phượng Viêm mới nhớ tới phi tử vừa mới sinh hoàng tử cho mình.
“An quý tần có công sinh hạ hoàng tử cho Kha triều ta, lập tức tấn chức tam phẩm Thục nghi, phong hào An!”
An thục nghi vừa định ngồi đậy hành lễ, đã bị Kha Phượng Viêm cản lại, “Phải giữ gìn sức khỏe trước đã!”
An thục nghi nước mắt lưng tròng, dù rằng nàng đã chiếm được địa vị nàng muốn, nhưng nàng vẫn không quên chuyện nàng từng hứa với Mạc Tuyệt.
“Hoàng thượng, Mộ quân vì hoàng thượng phân ưu, quả là tấm gương để chúng hậu phi noi theo, thần thiếp hi vọng tiểu hoàng tử có thể có được một phụ quân như vậy! Thỉnh hoàng thượng cho phép hài nhi làm con thừa tự cho Mộ quân!” <!-- Web 300x250 --> Kha Phượng Viêm gật đầu, nắm lấy tay Mạc Tuyệt, “Như vậy tốt lắm!”
Mạc Tuyệt chỉ mỉm cười, “Hoàng thượng, người nên đặt tên cho tiểu hoàng tử trước đi!”
Nhắc tới chuyện đặt tên, Kha Phượng Viêm im lặng một lúc lâu.
“Phi nhứ mông mông, thùy liễu lan kiền tẫn nhật phong.” Mạc Tuyệt ngâm khẽ, “Tiểu hoàng tử sinh vào mùa xuân, tuy là không phải cuối xuân nhưng giờ tơ liễu cũng đã phiêu phiêu! Lấy ‘Nhứ’ (1) được không?”
“Nhứ Nhi, Kha Diệc Nhứ! Tuyệt lắm, tên rất hay!” Kha Phượng Viêm cười sảng khoái, “Tuyệt Nhi, ngươi quả là khiến trẫm hài lòng!”
Mạc Tuyệt đón lấy đứa nhỏ trong tay nhũ nương, “Nhứ Nhi, Nhứ Nhi!”
Có thể là vì cách ôm không đúng, cho nên cậu nhóc lập tức khóc to.
Thế là nhũ nương bắt đầu dạy Mạc Tuyệt cách bế trẻ con, Mạc Tuyệt mỹ nhân học rất chăm chú, nhưng sau cùng vẫn không thể hầu hạ vừa ý tiểu hoàng tử này, khiến cậu nhóc khóc không ngừng, hại nhũ nương thấy mà toát mồ hôi lạnh.
Nhưng, Kha Phượng Viêm lại cười ha ha, hắn không cười thì thôi, đã cười thì lập tức chọc Mạc Tuyệt giận.
Mắt đẹp trừng, Mạc Tuyệt giao đứa nhỏ lại cho nhũ nương, chả thèm nói câu nào ngồi sang một bên hờn dỗi.
Kha Phượng Viêm vội vàng bước tới, đã biết còn cố hỏi, “Tuyệt Nhi sao vậy?”
“Hoàng thượng cứ cười ta đi!”
Kha Phương Viêm an ủi ngay, “Tuyệt Nhi đừng giận, ngươi là nam tử, không biết bế trẻ con là chuyện bình thường thôi, sau này từ từ học là được rồi!”
Vốn còn đang giận, Mạc Tuyệt lập tức xoay qua, mắt rực lửa, “Hoàng thượng, người bế cho Mạc Tuyệt nhìn một cái coi!”
Kha Phượng Viêm bị câu nói lẫy như trẻ con của y làm cười toe toét, “Truyền chỉ xuống, sắc phong Mộ quân làm Nhất phẩm Đức quân, phong hào Mộ. Nhị hoàng tử Kha Diệc Nhứ giao cho Đức quân nuôi dưỡng!”
Dứt lời, hắn mỉm cười nhìn Mạc Tuyệt, ôm y vào lòng, “Tuyệt Nhi, Đức quân của trẫm!”
Trong phòng mọi người quỳ cả xuống, “Chúc mừng Đức quân điện hạ, chúc mừng Thục nghi nương nương!”
Mạc Tuyệt dựa vào Kha Phượng Viêm, mỉm cười.
Lại nói, Bình tài nhân lâm thời phản chiến sớm đã quy thuận Mạc Tuyệt. Nguyên nhân đơn giản là vì nàng ta thấy từ lúc An thục phi đầu quân cho Mạc Tuyệt, thăng chức rất nhanh, vậy nên nàng ta bắt đầu toan tính và đi tìm Mạc Tuyệt. Tuy nhiên, lúc ấy Mạc Tuyệt cũng không muốn kéo nàng ta về phe mình, nhưng chuyện của Triệu phi vừa rồi đúng là nàng ta đã giúp cho Mạc Tuyệt một chuyện nho nhỏ.
“Điện hạ…” Bình tài nhân nhìn Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt vỗ nhè nhẹ lên đóa hoa nhỏ trong chậu, mắt luôn nhìn xuống đấy, “Lần đó Bình tài nhân đã lập công, trong lòng bản quân cũng hiểu rõ ràng!”
“Thần thiếp cũng chỉ nói sự thật mà thôi!” Giọng Bình tài nhân rất dịu dàng, nhưng sự sắc sảo trong mắt lại không cách nào che dấu được, đây quả là một nữ nhân có tâm kế.
“Chỉ nói?” Mạc tuyệt cầm ấm lên, từ từ tưới hoa, “Chỉ một câu của Bình tài nhân, đã khiến Triệu phi bị đưa vào lãnh cung!”
Câu này rõ ràng rất nặng, Bình tài nhân cảm thấy có chút là lạ, vội nói ngay, “Điện hạ quá lời rồi!”
“Ha ha!” Mạc Tuyệt nở nụ cười, “Bình tài nhân đừng gấp, bản quân chỉ nói đùa với ngươi thôi!”
Bình tài nhân cúi đầu, “Thần thiếp thật lòng hy vọng có thể được điện hạ chiếu cố cho!”
“Bản quân hiểu rồi! Nếu như Bình tài nhân không còn chuyện gì nữa thì trở về nghỉ ngơi trước đi!” Mạc Tuyệt buông ấm xuống, Ngọc Tuyết bên cạnh vội vàng lấy thảm lông cừu tới.
“Đức quân điện hạ phải nghỉ trưa rồi, mời nương nương về trước!”
Với thị nữ hầu hạ bên cạnh Mạc Tuyệt, Bình tài nhân rất e dè. Lúc ra khỏi cửa, nàng ta đã đưa cho Ngọc Tuyết một đôi hoa tai. Đóa hoa hình tua rũ xuống trong suốt, óng ánh, vừa nhìn đã biết là vật rất có giá trị.
“Ngọc Tuyết cô nương đang tuổi xuân xanh, ta thấy đôi hoa tai này hợp với cô nương lắm, nên tặng cho cô nương làm quà vậy!” Bình tài nhân hạ mình dùng một món đồ đắt tiền để lấy lòng một nô tỳ, điều này cho thấy địa vị của Ngọc Tuyết còn cao hơn cả một số phi tần trong cung.
Ngọc Tuyết đương nhiên rất hiểu trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, lại nhớ tới lời của Mạc Tuyệt nói khi nãy, nàng cũng giả vờ từ chối mấy lần, sau đó nhận lấy.
“Đa tạ nương nương, Ngọc Tuyết sẽ nhận nó!”
Thấy Ngọc Tuyết chịu nhận đồ, lúc này Bình tài nhân mới thở phào một hơi, “Mong cô nương có thể thay ta nói tốt vài câu trước mặt điện hạ!”
Trong lòng đang cười mỉa, nhưng ngoài mặt Ngọc Tuyết lại rất cung kính, “Nô tỳ sẽ cố gắng!”
Bình tài nhân hài lòng, đi khỏi.
Lúc trở vào phòng, Mạc Tuyệt đang nghỉ ngơi, cũng không hề mở mắt ra, “Nàng ta nói gì?”
“Điện hạ, Bình tài nhân đó đúng là ra tay rộng rãi, nàng ta cho nô tỳ một đôi hoa tai, là đồ tiến cống đó!”
“Vậy ngươi giữ lấy đi! Sau này nhất định rất có ích!” Mạc Tuyệt khoát tay áo, “Tuyết Nhi, đôi hoa tai đó quả là hợp với ngươi lắm!”
Người Ngọc Tuyết như tên, nước da trắng nõn, đôi mắt phượng dù không linh động có hồn mấy nhưng đúng là có một phen phong vị đặc biệt. Dù không phải tiểu thư khuê các, nhưng cũng là con gái một, nhất là từ nhỏ nàng đã đi theo Mạc Tuyệt, cá tính có chút bướng bỉnh như trẻ con nhưng lại rất đáng yêu.
Được Mạc Tuyệt khen, Ngọc Tuyết đỏ mặt, “Điện hạ lại giễu nô tỳ rồi!”
Mạc Tuyệt chỉ mỉm cười, cho qua.
Trong hậu cung, thế lực của nam phi quá nhỏ và thế lực thuộc riêng về y cũng rất nhỏ. Thanh lý một Triệu phi, chẳng qua là một khởi đầu.
Mỹ nhân nghĩ gì, sao có thể dễ dàng phỏng đoán. Hôm sau, y lập tức dỗ ngọt Kha Phượng Viêm cho hắn phong Bình tài nhân là Ngũ phẩm Bình tiểu viện; Chúc Liên là Tam phẩm Văn sĩ, phong hào Liên, dọn tới Ngọc Đường Điện.
Điển lễ sắc phong Đức quân được tổ chức cùng ngày mừng đầy tháng của Kha Diệc Nhứ, đấy là do Kha Phượng Viêm cố ý sắp xếp.
Tháng tư, hương xuân đã trải khắp hậu cung và ở trong bầu không khí vui mừng ấy, dường như họ đã quên mất Triệu phi đang bị biếm lãnh cung và Bình tiểu viện mới vừa tấn chức. Hậu cung, tưởng chừng như đang bình lặng, nhưng trong lúc mọi chuyện tưởng như đã chìm vào quên lãng, lại xuất hiện một tình huống khiến kẻ khác phải bất ngờ. Trầm sâu vào trong vũng bùn hậu cung, đừng ai nghĩ bản thân mình không nhiễm một hạt bụi nào.
————
Chú thích:
(1) Nhứ (絮): Tơ bông có thể bay trong gió.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook