Nam Nữ Sống Thử
Chương 16

Hai người bị cảnh sát áp tải đến phòng khách, ôm đầu ngồi xổm sát bên tường nhìn cảnh sát tìm kiếm chung quanh căn phòng.

Vừa thấy cảnh sát, Tần Tu Nhiên lập tức biết họ đến đây vì chuyện gì. Anh không khỏi hung tợn trừng Cố Lam, nhỏ giọng mắng: “Bảo cô đừng gọi cảnh sát mà cô cứ đòi gọi, thích rước vạ vào thân lắm hả?!”

“Chẳng phải chuyện này nên trách anh hay sao?”

Cố Lam không chút yếu thế mắng trả: “Anh không đe dọa tôi thì tôi gọi cảnh sát làm gì?”

“Nếu cô nói thật thì tôi sẽ đe dọa cô chắc?”

“Tôi không nói thật hồi nào?”

“Cô đã lừa tôi rất nhiều lần!” Nhắc đến chuyện này Tần Tu Nhiên lại sôi máu: “Hồi trước cô đã hứa là sẽ trả tiền cho tôi, từ lúc ở chỗ nhà vệ sinh…”

“Châu đầu ghé tai cái gì!”

Thấy hai người thì thầm nói nhỏ, cảnh sát đứng bên cạnh không khỏi quát lên: “Ngồi yên đấy!”

Thế là hai người không dám nói thêm câu nào, đành phải ngồi xổm trên sàn nhà dùng ánh mắt và biểu cảm chém giết nhau.

Gian phòng này không lớn nên chẳng mấy chốc cảnh sát đã điều tra triệt để toàn bộ căn phòng. Lúc này hai người mới ngỡ ngàng, mặc dù Cố Lam gọi cảnh sát đến đây nhưng rốt cuộc nhóm cảnh sát này đang tìm cái gì?

Hai người vừa nảy sinh nghi ngờ này thì bỗng nghe thấy một cảnh sát báo cáo với một cảnh sát khác: “Đội trưởng Trương, không thấy.”

“Hỏi thử xem.” Sắc mặt của người đàn ông được gọi là “đội trưởng Trương” rất nghiêm túc: “Rất có khả năng đã gặp nạn.”

Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt của mọi người đều trở nên nặng nề.

Hai người ngồi trong góc tường càng nghe càng thấy lạ, Tần Tu Nhiên nhíu mày, lập tức lên tiếng: “Xin phép quấy rầy.” Nghe thấy anh nói chuyện, mọi người đều nhìn về phía anh, bỗng thấy người thanh niên trước mắt khó hiểu hỏi lại: “Ai gặp nạn cơ?”

“Cậu nói thử xem?”

Nữ cảnh sát đứng bên cạnh Tần Tu Nhiên quát lên: “Còn không mau thành thật khai báo, cô Cố đâu rồi?”

“Cô Cố?” Tần Tu Nhiên hỏi lại một câu theo phản xạ, còn chưa kịp có phản ứng gì thì thấy Cố Lam ở bên cạnh anh nhanh chóng giơ tay đứng lên.

“Tôi.”

“Ngồi xuống!”

Tất cả cảnh sát lập tức bày ra tư thế đề phòng, đồng thời quát lên. Cố Lam nhanh chóng ôm đầu ngồi xuống, cẩn thận nói: “Tôi là cô Cố đây, tôi chính là Cố Lam.”

Tất cả mọi người im lặng, mọi người nhìn chằm chằm vào mặt Cố Lam, sau đó thấy Cố Lam thành thạo móc căn cước công dân ra đặt bên cạnh mình, chỉ vào căn cước rồi nói: “Giới tính nữ.”

Sau khi cô bày ra căn cước công dân, mọi người mới hoàn hồn, nữ cảnh sát đứng bên cạnh lập tức tiến lên cầm căn cước công dân rồi đối chiếu với gương mặt của Cố Lam, sau đó quay sang gật đầu với cảnh sát đứng đằng sau: “Đội trưởng Trương, đúng là người báo cảnh sát.”

“À, hóa ra là hiểu lầm.” Đội trưởng Trương có vẻ hơi xấu hổ, kêu nữ cảnh sát bên cạnh đỡ Cố Lam dậy, sau đó quay sang nhìn về phía Tần Tu Nhiên bên cạnh, quát lên: “Bắt kẻ bị tình nghi này dẫn đi cho tôi!”

“Khoan đã!” Bị hai cảnh sát lôi đi, Tần Tu Nhiên vội kêu lên: “Hiểu lầm! Đây là hiểu lầm!”

Nói đoạn, anh nhìn về phía Cố Lam, ra sức nháy mắt: “Cố Lam, cô mau giải thích với họ đi!”

Cố Lam sửng sốt, lập tức nhớ tới một triệu tệ nên vội vàng giải thích: “À à, xin lỗi đội trưởng Trương, thực ra chuyện này có một chút hiểu lầm, chỉ là…”

Cố Lam bị kẹt tại chỗ.

Nên nói như thế nào đây nhỉ?

Nên nói với cảnh sát kiểu gì đây? Vừa rồi anh dùng máy bay không người lái đuổi theo cô, kêu vệ sĩ chặn đường cô, kéo cô vào khu rừng nhỏ chôn sống, sau đó lại trừng phạt cô lái xe đạp, cuối cùng còn đe dọa cô… Trên thực tế mấy chuyện đó chưa từng xảy ra?

Cô không nói nên lời, cho dù là vì một triệu tệ cô cũng không nói nên lời.

Thậm chí cô rất muốn nói với cảnh sát rằng, chính là anh ta, bắt anh ta luôn đi, bỏ tù, mười tăm!

Mọi người đều chờ câu giải thích của Cố Lam. Ngay khi Cố Lam vắt hết óc suy nghĩ lý do thì nữ cảnh sát bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào Tần Tu Nhiên, nhíu mày: “Hình như anh chính là người dùng máy bay không người lái đuổi theo người khác ở nơi công cộng, bị đội cảnh sát giao thông thông báo quấy rầy trật tự nơi công cộng hồi chiều đúng không?”

Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người lập tức quay sang nhìn chằm chằm vào gương mặt Tần Tu Nhiên.

“Không sai.” Một cảnh sát khác tức khắc nhận ra anh: “Chính là anh ta! Tôi vẫn còn lưu video đây!”

“Không phải…” Tần Tu Nhiên bối rối muốn giải thích: “Hồi chiều tôi làm vậy thật sự là có nguyên nhân.”

Nói đến đây, Tần Tu Nhiên dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Lam rồi nói tiếp: “Hơn nữa người mà tôi đuổi theo là cô ấy, cô ấy cũng không ngại.”

“À đúng đúng đúng.” Cố Lam vội gật đầu, sau đó tiến lên giữ chặt tay cảnh sát đang áp giải Tần Tu Nhiên, giải thích: “Tôi không ngại, tôi chấp nhận hòa giải, anh cảnh sát, anh coi như kết thúc tại đây được không?”

“Kết thúc ư?” Cảnh sát nhíu mày: “Cô báo cảnh sát mà cô lại bảo là không ngại, tức là cô báo cảnh sát cho vui hả?”

“Không có!”

Vừa nghe thấy lời này, Cố Lam lập tức giơ tay đầu hàng: “Tôi không báo cảnh sát cho vui, những gì tôi nói đều là sự thật!”

“Cố Lam!” Tần Tu Nhiên không thể khống chế cảm xúc, quát lên: “Cô đừng nói lung tung!”

“Còn nói nữa tôi sẽ tố cáo cậu cản trở người thi hành công vụ!” Nhận thấy bầu không khí như sóng ngầm chảy xiết giữa hai người, đội trưởng Trương nhìn về phía Tần Tu Nhiên quát lên, sau đó quay đầu nhìn Cố Lam, giọng nói ôn hòa hơn nhiều: “Thưa cô, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của cô, cô đừng sợ hãi, cô cứ nói thật đi.” Đội trưởng Trương nhìn cô: “Chiều hôm nay, người dẫn theo một nhóm người khác rượt đuổi chặn đường cô ở nơi công cộng có phải là cậu ta không?”

Cố Lam không dám nói dối, đành phải cúi gằm mặt gật đầu.

Cô suy nghĩ, một triệu tệ là số tiền làm bạn gái, chứ không bao gồm tiền nói dối cảnh sát. Anh ta vẫn phải trả tiền cho mình.

“Có phải cậu ta còn dùng thủ đoạn bạo lực để hạn chế quyền tự do thân thể của cô không?”

Cố Lam tiếp tục gật đầu.

“Cô!”

Tần Tu Nhiên vừa nhúc nhích, cảnh sát lập tức đè anh lại: “Thành thật một chút!”

“Được rồi.” Đội trưởng Trương gật đầu, quay sang ra lệnh cho đồng nghiệp bên cạnh: “Dẫn cậu ta về đồn điều tra trước đã.”

“Cố Lam!”

Thấy sự việc phát triển đến nước này, Tần Tu Nhiên cũng không thể kìm nén được nữa. Anh vịn cửa, nói một câu ám chỉ: “Cô đúng là đồ vong ơn bội nghĩa! Cô quên tôi đã đối xử với cô như thế nào rồi hả?!”

Vừa nghe thấy câu này, Cố Lam lập tức nổi hứng, khó tin ngẩng đầu lên: “Tôi vong ơn bội nghĩa á? Đại ca anh đã làm gì tôi chẳng lẽ trong lòng anh không tự biết hay sao?”

“Chẳng lẽ số tiền tôi cho cô là tiền Việt Nam chắc?!” Tần Tu Nhiên vừa bị cảnh sát tách mở từng ngón tay kéo ra ngoài, vừa lớn tiếng kêu lên: “Tôi còn định tặng kim cương cho cô, ai ngờ cô lại đối xử với tôi kiểu này sao? Tôi nói cho cô biết, nếu cô không cứu tôi thì tôi sẽ không cho cô một xu nào hết!”

“Tôi biết ngay anh định quỵt tiền mà!” Vừa nghe thấy câu này, Cố Lam lập tức kích động: “Không cho chứ gì? Chú cảnh sát, chính là anh ta! Kẻ lúc nãy đe dọa tôi giam cầm tôi trái pháp luật xông vào nhà tôi chính là anh ta! Bắt anh ta! Lập tức bắt anh ta!”

“Cô đừng hòng đòi tiền nữa! Cô đừng hòng lấy được một cắc tiền nào từ tay tôi!”

Tần Tu Nhiên vừa bị kéo ra ngoài cửa vừa rống lên. Cố Lam đuổi theo chạy ra ngoài, nhìn về phía người đang bị cảnh sát lôi đi, mắng: “Anh không cho tiền thì ngồi tù mọt gông đi, tôi sẽ không bao giờ hòa giải với anh đâu!”

“Cô không thoát được đâu cứ chờ đấy cho tôi!”

“Chờ thì chờ! Cút đi đồ quỵt tiền!!!”

Nói rồi, Cố Lam lập tức đóng sầm cửa.

Sau khi đóng cửa lại, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, nữ cảnh sát suy nghĩ rồi quay đầu, ngập ngừng nhìn về phía đội trưởng Trương: “Đội trưởng Trương, người báo cảnh sát không cần lấy lời khai ạ?”

Đội trưởng Trương không trả lời mà chỉ nhìn cửa nhà Cố Lam, suy nghĩ một lát rồi nhíu mày hỏi: “Có phải trông cô ấy hơi quen quen không nhỉ?”

Nghe anh ấy nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ấy. Nữ cảnh sát suy nghĩ rồi bỗng chốc vỡ lẽ: “À, có phải trông cô ấy rất giống với kẻ bị tình nghi là cướp bóc ở sân bay mấy ngày trước, chiều hôm nay anh Trương vào nhà canh chừng cả buổi mà không bắt được không?”

“Chính là cô ta!”

Vừa nghe thấy lời này, Tần Tu Nhiên lập tức chen miệng vào. Mọi người đều nhìn về phía Tần Tu Nhiên, sau đó thấy Tần Tu Nhiên giơ bàn tay bị đeo còng số 8 chỉ về phía cửa nhà Cố Lam, ánh mắt kiên quyết: “Tôi chính là người báo cảnh sát đây. Tôi khẳng định, chính là cô ta!”

“Anh là người báo cảnh sát ư?” Nữ cảnh sát hơi khiếp sợ.

Tần Tu Nhiên lập tức gật đầu: “Chính xác, người bị cô ta cướp bóc chính là tôi, các anh không thể chỉ bắt một mình tôi, mau bắt cô ta luôn đi!”

Nữ cảnh sát không dám khẳng định nên nhìn thoáng qua đội trưởng Trương. Đội trưởng Trương gật đầu, sau đó ra dấu bằng tay.

Cố Lam đang ở trong nhà, quay lưng về phía cửa nhà điên cuồng gõ chữ gửi cho Giản Ngôn.

Cố Lam: “Tổng giám đốc Giản, em mới gặp phải một thằng đểu, vừa lừa thân thể vừa lừa tình cảm của em.”

Cố Lam: “Em biết ngay những lời nói của bọn đàn ông toàn dối trá mà, hứa hẹn sẽ cho em tiền mà cuối cùng quả nhiên không trả một xu nào.”

Cố Lam: “Tổng giám đốc Giản, chỉ có chị mới tốt với em thôi, sau này em sẽ không mơ ước được lấy chồng giàu nữa.”



Cô còn chưa bày tỏ hết sự phẫn nộ trong lòng thì sau lưng bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Lam cúi đầu, vừa gõ chữ vừa mở cửa: “Chuyện gì…”

Cô còn chưa nói hết câu thì đã cảm thấy một cái vòng sắt lạnh lẽo còng lên cổ tay mình. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy nữ cảnh sát vừa rồi không biết sao lại quay về, nghiêm túc nhìn mình: “Xin chào cô Cố, bởi vì cô bị nghi ngờ liên quan tới vụ án cướp của nên chúng tôi sẽ bắt giữ cô theo luật pháp, mong cô hợp tác.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương