Nam Nữ Độc Thân
Chương 1: 1: Mùa Xuân Tuổi 24


Phố xá náo nhiệt, đèn hoa rực rỡ cùng tiếng pháo nổ vang trời.

Ngày đầu năm thực sự là một ngày tốt để tiễn cũ đón mới.
Nhưng lúc này tâm tình của Hứa Tĩnh lại không tốt chút nào.

Cô đen mặt nhét viên sủi cảo to tròn vào miệng, vừa ăn vừa nghĩ, nhân sủi cảo ngon ngọt nhiều nước thế này cũng không chặn được miệng dì hai sao? Tết nhất mà không cần tụ họp họ hàng thì hay phải biết, nếu thế thì cô cũng chẳng bị các dì đem chuyện tìm người yêu ra bàn tán.
Ngồi cạnh Hứa Tĩnh là dì hai Vương Hoa đang nói không ngừng: “Tĩnh à, con cũng lớn rồi còn không mau kiếm người yêu, định làm bà cô ế à.

Đã nhìn trúng ai chưa? Nếu chưa thì có cần dì hai chỉ cho vài người không.

Con yên tâm đi, mình là người nhà nên dì sẽ không giới thiệu bừa cho con đâu, đảm bảo đẹp trai, tài giỏi!”
Ha ha.
Trong lòng Hứa Tĩnh gợn sóng.

Nhìn người lớn trong nhà, cô chỉ mỉm cười lễ phép: “Không vội mà.

Con mới 24 tuổi, vừa tốt nghiệp có nửa năm, cũng chưa có ý định lấy chồng đâu.” Đối tượng tốt như vậy thì dì nên giữ lại cho chị họ đi, dù gì thì chị họ cũng là con ruột của dì mà.
“24 tuổi cũng đâu có nhỏ nhặn gì.

Hồi dì bằng con thì chị họ con cũng đã biết chạy rồi.” Vương Hoa không hài lòng nói lại.
“Chín năm phổ cập thêm ba năm phổ thông rồi bốn năm đại học, mình học nhiều như vậy đâu phải để tốt nghiệp rồi lấy chồng ở nhà làm nội trợ chứ.” Hứa Tĩnh vừa chăm chú ăn sủi cảo vừa nhỏ giọng thì thầm, còn lời của dì hai cứ vào tai này ra tai nọ.
“Con bé này, học nhiều đến mất trí à.” Ai ngờ chỉ lẩm bẩm vậy mà dì Vương Hoa lại nghe thấy.

Bà dùng vẻ mặt đanh thép mà dạy bảo: “Con gái học nhiều như vậy chả phải cũng chỉ để lấy cái bằng tốt, kiếm tấm chồng tốt à? Con nói nhảm gì đó?”
Lạch cạch.
Chiếc đũa trong tay Hứa Tĩnh hơi run, sủi cảo kẹp không chặt nên rơi xuống, may mà rơi lại vào chén.

Hứa Tĩnh chậm rãi nhìn về phía dì hai trong lòng sợ hãi, từ khi nào mà học hành có bằng cấp tốt là để chọn được tấm chồng tốt vậy, cô thật sự không biết đó?
Cô cực khổ nhiều năm như vậy chả lẽ lại chỉ vì muốn gả cho một người đàn ông.

Nghĩ thôi đã thấy đau lòng cho bản thân – một người không dám nghỉ học lại còn chăm chỉ học hành.
Vương Hoa không để tâm đến thái độ của Hứa Tĩnh, tiếp tục khuyên nhủ: “Là phụ nữ thì không cần cực khổ vậy đâu, kiếm một người chồng tốt yêu thương mình.

Rồi chồng thì đi làm, vợ ở nhà lo cơm nước, việc nhà, sinh con đẻ cái rồi chăm con là được quá rồi”.
“Thú vị à nha.” Hứa Tĩnh buông đũa, uống hớp trà để bình tĩnh lại.

Lời nói mới mẻ này của dì Vương Hoa cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cô.


Hứa Tĩnh hít một hơi thật sâu, tò mò hỏi: “Lấy chồng với bằng cấp cao có liên quan gì ạ? Không lẽ nhà trai yêu cầu nhà gái phải học cao hiểu rộng à?”
Mặc dù không quan tâm mấy chuyện kết hôn nọ kia nhưng cô biết rõ hiện tại trong nước nhiều nam ít nữ.

Chỉ có chuyện đàn ông không lấy được vợ, làm gì có chuyện phụ nữ không kiếm được chồng.

Nếu có cũng là nhà gái không muốn gả.

Vậy mà nhà trai còn đòi hỏi nhà gái phải có bằng cấp cao à?
“Tất nhiên! Thời buổi xem mắt cạnh tranh khốc liệt, mấy thằng con trai tướng mạo tốt, tính cách tốt, gia cảnh cũng không tệ đều là hàng bán chạy cả.

Nếu không phải vì quen biết khó mà hẹn gặp mặt được một lần!” Vương Hoa tưởng Hứa Tĩnh động lòng nên nhiệt tình giới thiệu.

“Kết hôn đương nhiên là phụ nữ phải sinh con, cho nên chọn cô gái học càng cao càng tốt, càng dễ nuôi dạy con trẻ một cách khoa học.

Nhà người ta cũng không phải dạng vừa nên muốn tìm con dâu có học vấn, tốt nhất là dân trí thức.”
Hứa Tĩnh thấy khó chịu trong lòng.

Theo ý dì hai thì mười sáu năm đèn sách của cô cũng chỉ để chăm sóc và dạy dỗ con cái.

Vậy thì phí mất mười sáu năm ăn học rồi!
“Ồ” Hứa Tĩnh qua loa đáp rồi tiếp tục ăn sủi cảo.

Giữa việc nghe dì hai nói chuyện chồng con, kết hôn, nội trợ thì mấy viên sủi cảo tròn vo này vẫn hấp dẫn hơn.
Chỉ “ồ” một tiếng là xong à, con bé Hứa Tĩnh này đúng là không biết đâu là chuyện quan trọng mà. Vương Hoa đau đầu, nói: “Phụ nữ có mấy năm tuổi trẻ đâu.

Đừng nghĩ bây giờ đang trẻ đẹp thì thiếu gì lựa chọn.

Đợi mấy năm nữa thì con không so lại đám trẻ vừa ra trường đâu.

Nhân lúc này mau tìm một đối tượng tốt, sau này khỏi phải lo mình ngồi im chờ người ta chọn lựa.”
Gì mà như hậu cung tuyển tú nữ vậy trời, càng già càng úa không tranh lại người trẻ đẹp nên phải tranh thủ lúc thanh xuân mơn mởn mà lấy lòng vua à? Đại Thanh đã biến mất lâu rồi trời ơi! Hứa Tĩnh xém nữa đã nói ra thành lời, nghĩ lại đầu năm đầu tháng với cả dì hai cũng là người lớn trong nhà nên cô đành nhẫn nhịn.
Cô tự thấy mình còn trẻ, không cần quá bận tâm chuyện chồng con, còn dì hai lại nghĩ khác.

Đã khác tư tưởng thì đành nói kiểu khác thôi.
Hứa Tĩnh mỉm cười, đẩy sang chuyện khác: “Chị họ hơn con ba tuổi cũng chưa kết hôn, lại chưa có người yêu hay dì giới thiệu cho chị ấy trước đi.” Hàng ngon thì tự giữ cho con mình đi chứ sao lại đẩy cho người khác chứ.
Hứa Tĩnh thầm nghĩ, lần này đảm bảo dì hai chỉ đành im lặng thôi.


Chị họ đã 27 tuổi, cũng chưa chồng con, đối tượng tốt nên dành phần chị ấy, sau đó mới tới lượt mình.

Nhưng chị họ xem mắt được nửa năm rồi vẫn chưa ưng được ai, chắc cũng mất một thời gian mới tìm được người hợp ý.

Nói cách khác, dựa vào phúc của chị họ nhất định cô vẫn sẽ chưa bị hối thúc chuyện kết hôn.
Nghĩ tới đây, Hứa Tĩnh nở nụ cười tươi thật tươi – một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Ai ngờ dì hai cười tươi như hoa, vừa nói vừa khoe: “Chị họ con đấy à? Nó có bạn trai rồi, hết năm nay thì cưới, hôn sự đã sắp xếp xong cả rồi.”
Nụ cười của Hứa Tĩnh chững lại, trong lòng không ngừng kêu thán.

“Trời mẹ ơi, lá chắn cũng mất rồi.

Đau lòng quá đi.

Dì hai vừa gả con gái đã muốn ra tay với con gái nhà người khác à?”
“Dì có mỗi một cô em gái là mẹ con nên tìm được người tốt lẽ nào không dành phần con sao.” Vương Hoa vỗ vỗ tay Hứa Tĩnh, vẻ mặt đầy hiền từ.
Cảm ơn nhưng cô đâu cần.

Hứa Tĩnh rút tay về, đầu óc nhanh chóng hoạt động.

Cô thực sự muốn lạnh lùng từ chối, nhưng đằng nào cũng là người nhà nên không thể thẳng thắn bày tỏ lập trường được để tránh làm người lớn bối rối, bản thân cũng tiến thoái lưỡng nan.

Hơn nữa cha cô mất sớm, họ hàng qua lại cũng chỉ còn mỗi dì hai.

Coi như cô mặc kệ thì cũng phải quan tâm đến cảm nhận của mẹ nữa.
“Chị họ có bạn trai khi nào ạ? Sao mà qua năm lại cưới gấp thế ạ? Con đâu nghe chị họ nói gì đâu.” Hứa Tĩnh không để ý tới lời giới thiệu đối tượng của dì hai mà hỏi thăm chuyện gần đây của chị họ.
“Quen được nửa năm rồi.” Nói tới chuyện này, Vương Hoa lại bất mãn “Đã bảo nó cưới sớm rồi.

Nếu không đến lúc sinh con lại thành sản phụ lớn tuổi.

Người trẻ mấy đứa chẳng biết lo lắng gì cả.

Lỡ sau này làm sản phụ lớn tuổi thì cực cho mấy đứa thôi.”
Quen biết từ nửa năm trước? Thảo nào Hứa Tĩnh không biết gì.


Cô học đại học chuyên ngành lập trình, tốt nghiệp thì đi làm lập trình viên.

Làm từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối, từ thứ hai đến thứ bảy, cuối tuần còn phải tăng ca đến 5 giờ chiều.

Thời gian chị họ bận ngọt ngào yêu đương thì cô lại đang nằm bẹp trên giường vì kiệt sức.

Tuy là mẹ có kể đến nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng để mà nghe, thời gian ngủ bù còn không có nữa mà.
Chỉ là Hứa Tĩnh có chút đau đầu, dì hai mở miệng thì nói chuyện kết hôn, ngậm miệng thì nói chuyện sinh con, ngoài ra chả có chuyện gì khác nữa. Có thể nào kiếm thứ khác mà quan tâm hay không đây?
Nhưng mà với dì hai thì chuyện gả được con gái như một thành tựu lớn của mình.

Chỉ trong chốc lát, liền vòng về chủ đề này: “Trước có mấy thằng con trai cũng không tệ nhưng lại không hợp với chị họ con, hay là cuối tuần dành chút thời gian đi gặp mặt thử xem sao?”
Hứa Tĩnh xém tắt thở, hoảng hốt nhìn dì hai.

Chị họ xem mắt không thành thì tới phiên em họ lên thay, rồi người ta nhìn nhà các cô ra gì đây? Muốn làm sui gia với nhà người ta đến thế à! Đáng sợ hơn là lỡ như cô ưng ý ai, thì mỗi đợt Tết họp gia đình lại bắt chị họ năm nào cũng phải gặp đối tượng từng xem mắt thất bại của mình sao, không phải là xấu hổ đến chết ư?
Hứa Tĩnh im lặng uống một ngụm trà, cô cần bình tâm lại.

Suốt thời đại học chưa từng gặp qua sự việc này, hôm nay là lần đầu trải nghiệm nên không khỏi có chút thích ứng không kịp.
Khi đã bình tĩnh lại, cô mới rụt rè bày tỏ ngắn gọn: “Dì hai à, bọn họ đều từng là đối tượng xem mắt của chị họ, con thấy không thích hợp lắm.”
“Có gì mà không thích hợp chứ.” Vương Hoa đĩnh đạc khoát tay.

“Họ với chị con không thành thì tiếp tục xem mắt thôi.

Là người quen, hiểu rõ nhau cả mà, lỡ có ưng thì thân càng thêm thân, có gì mà không tốt chứ.”
Dì nghĩ là đang lai giống gia súc á! Chọn con mẹ này không được thì chọn tiếp con khác cho đến khi được mới thôi à?
Trên trán Hứa Tĩnh nổi đầy gân xanh.

Cô cảm thấy “đầu năm đầu tháng không nên cãi nhau”, “dì hai là người lớn trong nhà không thể dùng giọng điệu cứng rắn nói chuyện được” nhưng những suy nghĩ tương tự đã không thể cản nổi cô.

Sợi dây “lí trí” căng đến đứt luôn rồi nên dù có làm gì cũng không kì quái nữa.
Vương Hoa hình như không nhận ra vấn đề của mình lại như chợt nhớ ra cái gì, nghi ngờ nhìn về phía Hứa Tĩnh: “Tĩnh à, con nói thiệt cho dì nghe đi, một mực từ chối xem mắt có phải vì có người yêu rồi không?” Dừng lại một chút, bà nói tiếp: “Con cứ yên tâm thành thực với dì, dì không phải người cổ hủ đâu.”
Đã có người yêu lại không chịu nói ai biết hẳn là có chuyện gì đó khó nói? Mắt Vương Hoa sáng bừng lên trông như ngửi được mùi kì quái.
“Dì hai cũng đã nói vậy thôi thì con cũng nói thật với dì.” Hứa – đang muốn bùng nổ – Tĩnh ngẩng đầu cười nhẹ, cả người toát ra vẻ nguy hiểm và gằn từng tiếng: “Con.

Không.

Có.

Ý.

Định.

Kết.


Hôn.

Con.

Theo.

Chủ.

Nghĩa.

Độc.

Thân.” Cô không muốn dọa người nhà nhưng nghĩ đến chuyện dì hai cứ kiên trì thuyết phục mình đi xem mắt thì mau thẳng thắn nói ra cũng không phải không tốt.
Vương Hoa bất ngờ.

Từng chữ cháu gái nói thì bà hiểu, nhưng ghép lại với nhau lại chẳng hiểu ra sao.
Qua một hồi, bà mới lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: “Con không… không định kết hôn à? Sao lại… sao lại có cô gái nào không chịu kết hôn chứ?”
“Có ạ, xung quanh con có không ít cô gái đồng trang lứa, bằng cấp cao cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn.” Hứa Tĩnh thoải mái nói.
Đúng là tuổi trẻ! Vương Hoa lấy lại bình tĩnh, ra sức khuyên nhủ: “Con bây giờ tuổi còn nhỏ nên chưa nghĩ chín chắn được.

Bây giờ thì không muốn kết hôn, lỡ đến năm 30 tuổi lại đổi ý thì khi đó đã muộn rồi!”
“Con sẽ không đổi ý!” Hứa Tĩnh nhẹ nhàng nói nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

“Lỡ mà có hối hận thì cũng là tự con quyết định sai lầm, tự con chịu trách nhiệm chứ cũng chả trách gì ai.”
“Con phải nghĩ cho kĩ đó.

Không kết hôn thì không có người đàn ông nào mua nhà cho con, không có người đàn ông nào kiếm tiền đưa cho con.

Dù gặp chuyện gì cũng chỉ tự mình gồng gánh.” Vương Hoa nhịn không được thốt thành lời.
“Không có đàn ông mua cho con cũng không sao, con có tiền, muốn mua cái gì thì tự mua cái đó.

Tự mình nỗ lực mua nhà, giấy tờ bất động sản chỉ đứng tên con, khỏi lo lộn xộn với nhà trai.” Hứa Tĩnh bình chân như vại, ý nghĩ rõ ràng.

“Nhà người ta mua sao mà ở thoải mái được? Đối với con, nhà mình tự mua mới là dễ chịu nhất.”
Vương Hoa á khẩu chẳng nói nên lời.

Nhẫn nhịn mãi bà cũng quả quyết nói một câu như lời tiên đoán.

“Sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận với quyết định ngày hôm nay.”
“Vậy chờ khi nào con đổi ý thì dì lại giới thiệu bạn trai cho con đi.” Hứa Tĩnh cười nói.

“Cùng lắm là không có ngày đó thôi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương