Nam Nhi Cũng Đổ Lệ
-
Chương 26
Lạnh lùng nhìn nam tử khuôn mặt xung huyết cuộn lại ho khan kịch liệt, Thoán khom người nhặt hoàng bào trên mặt đất lên tùy tiện khoác lên người.
“Trẫm thay đổi chủ ý. Thay vì để ngươi chết đơn giản như vậy, không bằng đem ngươi lưu lại làm của riêng của trẫm, để trẫm chơi đùa phát tiết. Vừa có thể nghiêm phát tội nghiệp không thể tha thứ của ngươi, cũng có thể để trẫm nguôi giận!”
Dùng mũi chân đá đá vào nam tử đầy ấp vết thương đang hấp hối, hắn tàn khóc cười lạnh nói: “Đường Trì, ngươi tuy rằng sống sót, nhưng đừng vọng tưởng lợi dụng ngươi thân phận là huynh trưởng cùng mẹ khác cha với trẫm mà làm bất cứ chuyện gì! Trẫm cũng sẽ không cho ngươi cơ hội! từ nay về sau ngươi không còn là thị trung lang của trẫm, lại càng không cần phải gặp mặt người khác.”
“Thân phận duy nhất của ngươi ── chỉ là một công cụ *** mà thôi! Chuyên môn hầu hạ cho trẫm…” Mũi chân vói vào giữa hai chân y, đùa giỡn cái thứ mềm mại kia, cười nhạt rồi biến thành cười nhạo đầy *** ô.
“Hừ! Nói ngươi *** đãng ngươi còn đôi co không phải *** tiện! Đây là cái gì? A? Đùa ngươi như vậy, sao ngươi còn không phóng ra!
Hừ! Đại ca, đại ca ngươi qua thực so với mấy nữ nhân kia còn vô sỉ hơn! May mà trẫm không cùng ngươi lớn lên!”
“Nghe đây! Không nên học theo nữ nhân suy nghĩ tìm cái chết, nếu như ngươi không muốn liên lụy đến hương thân phụ lão sư phụ bằng hữu của ngươi! Trẫm cũng không muốn vì ngươi mà giận cá chém thớt đến trên người khác!” Nam nhân cao ngạo nói hết lời mình muốn nói, bỏ lại Đường Trì co quắp nằm trên mặt đất, không quay đầu lại xoay người đi về hướng tẩm điện.
Đường Trì cuộn lại một chỗ ngủ trên sàn đá cung điện lạnh lẽo, trong tiếng ho khan khen khẽ hỗn loạn vài tiếng nức nở yếu ớt rồi biến thành nghẹn ngào…
Kiêu kỵ đô úy thủ lĩnh cấm vệ quân, thị lang trung Đường Trí biến mất, ai cũng không biết y đi nơi nào. Trong cung ngoài cung người người đều suy đoán sự mất tích của y, có người nói Đường đại nhân mang nhiệm vụ bí mật âm thầm điều tra trong thiên hạ; có người nói Đường đại nhân đắc tội hoàng đế hoặc hoàng thái hậu nên bị bí mật xử tử; có người nói Đường đại nhân…
Đường Trì biến mất một tháng, tân thủ lĩnh cấm vệ quân được bổ nhiệm, tân thị trung lang xuất hiện, lời đồn đãi cũng từ từ lắng lại, biến mất. Rất nhanh, ngoại trừ mấy đại thần, rất nhiều người đã xem Đường Trì người này như một nhân vật quá khứ.
Lúc này, nam tử trên người không một mảnh vải ôm đầu cuộn mình trong một góc tẩm cung của hoàng đế, thân thể run rẩy đợi sự hành hạ sắp đến.
Thịnh Lẫm đế Hoàng Phủ thoán đứng ở bên người y, nhìn nhìn đống dụng cụ bày ở bên chân y, cau mày phẫn nộ quát: “Vì sao không dùng? Ngươi có phải nhất định phải để trẫm gọi thái giám đến giúp ngươi! Đường Trì! Ngẩng đầu lên nhìn trẫm!”
Nam tử được gọi là Đường Trì run rẩy ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn thanh tú thuần hậu như là bị dao róc qua, gầy gò hốc hác. Hai mắt vốn thông tuệ ôn hòa sâu hoắc lộ ra vẻ sợ sệt, thân thể trần trụi hiện rõ những vết roi, chân trái bị bẽ gẫy dường như đã lành lại, nhưng ở sâu trong bắp đùi vẫn mơ hồ có thể thấy được vết tích không biết do cái gì tổn thương gây ra.
Một lần lại một lần bị thương tổn, ngược đãi, Đường Trì không chỉ bị phá hủy thân thể, mà tinh thần của y cũng từ từ bị phá hủy. Y hiện tại ngoại trừ suốt ngày lo lắng hãi hùng sự tổn thương ngày càng tàn bạo, thì còn lại chỉ có suốt ngày tự khiển trách lỗi chủa bản thân, cho rằng bản thân hoàn toàn đúng tội, cho rằng tất cả lỗi đều là do y yêu chính đệ đệ ruột thịt của mình.
“Bệ… hạ… cầu ngài…” Dày vò mỗi ngày thay đổi đa dạng làm y đau khổ đến không nói nổi.
Hôm nay, thái giám phụ trách hầu hạ hoàng đế đột nhiên đưa tới những thứ này, cách một tấm màn mỏng nói cho y biết đây là chỉ thị của hoàng đế, để y dùng thử “dụng cụ huấn luyện”, để thuận tiện cho vạn tuế gia sau này có thể bất cứ lúc nào cũng có thể lâm hạnh.
“Trẫm nói một lần cuối cùng! Ngươi dùng hay không dùng?” Quốc sự lộn xộn làm tính nhẫn nại của đương kim thiên tử càng ngày càng kém, nhất là lúc đối mặt với Đường Trì. Rất nhiều lúc, hắn đem những điều không thoải mái vào ban ngày trút giận lên thân thể của người vô tội ở đây, mượn sự chà đạp thân thể y để cân bằng trạng thái tâm lý hàng ngày của hắn. Hay là, hắn mượn nước mắt của Trì để khép lại vết thương trong lòng của bản thân.
Hình dạng của cái vật khủng bố kia, độ thô dài làm cho Đường Trì căn bản không cách nào có thể vươn tay dùng nó, dời ánh mắt, ánh mắt nam tử nhìn hoàng đế lộ ra vẻ mặt cầu xin.
“Được! Ngươi có gan!” Không nói thêm nữa, Thịnh Lẫm đế đột nhiên tiên lên phía trước, một tay kéo lấy cánh tay y, đem y ở trong góc lôi ra.
“Ư… không…” Đường Trì sợ hãi bị đánh một tai ôm lấy đầu, muốn khom thân thể lại, thì bị một đá từ phía sau đạp ngã.
Một cái đầu gối đè lên trên lưng y, lập tức hai tay bị xoay ngược về phía sau, các khớp xương bị uốn một cách bất thường làm Đường Trì đau nhức rên rỉ. Xoạt một tiếng, đai lưng như là bị rút ra. Trì cho rằng Thoán sẽ dùng đai lưng quật y, co chặt thân thể.
Đai lưng trói lại hai tay y, Đường Trì đến lúc này mới thực sự bắt đầu sợ hãi, giãy dụa, “Không… cầu ngài. Đừng như vậy… Không!”
“Ngươi đâu!” Hoàng đế hướng bên ngoài hét lớn.
“Không! Không được!” Hiểu được ý tứ của Thoán Đường Trì khàn giọng kêu to. Đừng cho người khác thấy ta! Đừng cho người khác đến phá hư ta! Đừng mà!
“Nô tài có mặt. Tùy hoàng thượng phân phó.” Bên ngoài màn mỏng truyền đến giọng nói của hoạn quan.
“Không! Không được! Không nên đối với ta như vậy! Buông! Buông!”
“Đã muộn!” Thanh âm không mang chút nào cảm giác tình người. “Tiến lên!”
“Nô tài tuân chỉ.”
“Không ── Thoán Thoán, cầu ngươi, không nên đối với ta như vậy…”
Bốp! Một cái bạt tai trời giáng cắt ngang.
Đường Trì kinh ngạc, giống như lần đầu bị đánh. Cuối đầu nhìn xuống thân thể trần trụi đầy vết đỏ của mình, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, biểu tình nhìn qua có điểm kỳ quái.
“Ai cho phép ngươi gọi trẫm như vậy! Ngươi thật to gan! Ngươi đã quên trẫm đã nói với ngươi như thế nào sao? Ngươi nếu như dám gọi trẫm như vậy một lần nữa, trẫm liền…”
“Hoàng thượng…” Thái giám cúi đầu nhỏ giọng kêu.
“Biến!”
“Vâng.” Thái giám nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Không lâu sau, trong tẩm cung hoàng đế truyền ra tiếng rống giận cùng với âm thanh thảm thiết cầu xin, trong đó có một âm thanh điên loạn liên tục lặp lại: “Không dám, sẽ không dám nữa, bệ hạ, ngài là bệ hạ, hoàng thượng… không phải Thoán Thoán, không phải…”
Năm thứ ba Thịnh Lẫm, ngày hai tháng mười, giờ hợi, mưa bão cuồn cuộn.
Một thân ảnh trần trụi mở ra cánh cửa của tẩm cung hoàng đế, nguyên nhân tối nay là hoàng đế không có ở đây, chỉ có một mình tiểu thái giám hầu hạ cơm nước cho Đường Trì canh ở cửa cung. Thậm chí bọn thị vị đi tuần xung quanh cũng chưa có, tẩm cung hoàng đế cùng bên trong hoa viên không có hoàng đế cũng sẽ không an bài nhân thủ.
Tiểu thái giám lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới nam tử suốt ngày trong tẩm cung hôm nay lại chạy ra ngoài, chân hắn đi được rồi sao?Chân Đường Trì vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa công lực còn bị phong lại, dáng vẻ bước đi có vẻ kỳ quái, có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, đặc biệt là vẽ mặt rõ ràng có nét quỷ dị nói không ra là gì. Trên người không mặc một cái áo nào, nhưng y dường như không có cảm thấy xấu hổ, thong dong đi ra khỏi cửa cung điện.
“Á… A, a!” Tiểu thái giám điệu bộ lấy tay ra hiệu, muốn y đi vào trong điện ── lưỡi của hắn vào ngày đầu tiên khi hầu hạ Đường Trì đã bị hoàng đế cắt đứt.
Nam tử quay đầu thấy tiểu thái giám, cười khúc khích một chút, rồi tiếp tục đi về phía hoa viên.
Tiểu thái giám vô phương, không thể làm gì khác hơn là đứng ở cạnh cửa, quan sát kỹ hành động của y. Đúng rồi, người này mà cũng sẽ cười sao! Nhưng mà, y cười rất kỳ quái a.
Đứng ở trong cơn mưa xối xả, để mưa xối xả cọ rửa thân thể của chính mình, không có công lực nên thân thể lạnh lẽo giữa gió lớn cùng nhau run run. Nam tử ngẩng đầu, mở rộng đôi tay ngửa đầu nhìn vọng về phía bầu trời đêm đen kịt. Mưa xối xả tiến vào trong mắt y, tiến vào trong miệng y.
Tiểu thái giám sợ y sinh bệnh hoàng đế sẽ trách phạt, không thể làm gì khác hơn mà mạo hiểm mưa gió chạy ra, muốn kéo y trở về. Hắn khều khều bờ vai của y, khiến cho nam tử chú ý, điệu bộ muốn y mau chóng vào trong.
Nam tử cúi đầu, nhìn hắn, trong hai mắt lộ ra vẻ mê man. Chậm rãi giơ ngón tay lên, chỉ về phía bầu trời xa xa, y thảng nhiên nói: “Ông trời ở nơi đó, ngài ở nơi đó nhìn muôn dân thiên hạ. Phó thác tất cả cho muôn dân, bao gồm phán định cả tội nghiệt của muôn dân, sự trừng phạt dành cho họ.”
Tiểu thái giám kỳ quái hai mắt nhìn y.
“Ngươi biết không? Muôn dân là do ông trời sáng tạo ra, số phận của muôn dân cũng do ông trời đã sớm an bài, vận mệnh của ta cũng như vậy.”
Rút lại ngón tay, chỉa chỉa về phía mình, mê man chuyển thành cảm thụ sâu sắc, “Ngươi nói, vận mệnh của ta nếu ông trời đã sớm an bài, vì sao hắt lại phạt ta? Ta làm sai cái gì? Có lẽ ta làm sai cũng là do ông trời an bài, như vậy vì sao hắn phại nghiêm phạt ta?”
Tiểu thái giám trong lòng bắt đầu lo lắng. Y… không sao chứ?
Xoa xoa đầu tiểu thái giám, nam tử bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến rất dịu dàng, “Ngươi biết tội nghiệt của ta không? Ngươi biết ta vì sao đến cả quần áo cũng không mặc sống trong gian phòng đó không? Ngươi biết vì sao ta mỗi ngày lại phải chịu đòn không?”
Tiểu thái giảm cái hiểu cái không lắc đầu.
“Ha ha, ta cũng không biết. Ta chỉ biết nguyên nhân ta hàng ngày chịu đòn là bởi vì hắn hận ta, ta không thể mặc y phục là bởi vì ta không cứng mặc, mà tất cả chuyện này xảy ra là đều do tội nghiệt của ta. Ta yêu một người không nên yêu.”
Tay chân môi miệng đã tê cóng đến tím tái, nhưng nam tử lại không cảm giác được gì, tiếp tục ung dung nói: “Ta hỏi bản thân mình thật lâu thật lâu, hỏi chính mình vì sao lại phạm phải cái lỗi không thể tha thứ như vậy, cuối cùng, ta mới nghĩ thông suốt, ta biến thành như vậy đơn giản là do ông trời đang đùa với ta. Ha ha, nếu như ông trời thực sự tồn tại, ta nhất định sẽ giết lão.”
Tiểu thái giám gật đầu, nghĩ thầm bản thân mình biến thành như vậy tám phần mười cũng là do ông trời đang đùa hắn.
“Ngươi biết cảm giác yêu một người không?” Thu lại hai tay, cẩn thận nâng lên những hạt mưa đọng ở trong lòng bàn tay, một hớp uống vào miệng, “Ta biết.” Nam tử cười đến rất thần bí.
“Ngươi biết cảm giác thương tâm không?”
Tiểu thái giám lúc này mới phát hiện nam tử có lẽ không phải đang hỏi hắn, mà là đang tự hỏi chính mình.
“Ta cũng biết. Nếu có một ngày, trái tim của ngươi bị lời nói của một người xát muối mà ăn sống, ngươi sẽ biết cái gì là cảm giác thương tâm.” Gió lớn thổi rối loạn mái tóc dài của y, che khuất đi mắt của y, che khuất đi khuôn mặt của y.
“Khi trái tim của ngươi bị người kia ăn sạch, ngươi sẽ biết thế nào là tâm chết.” Nước chảy trên mặt y toàn bộ chỉ là nước mưa sao?
Vừa cười, vừa khóc, nam nhân giơ cánh tay lên, mặt hướng về khoảng trời không, mở miệng, âm thanh thê lương: “Lòng người đã giá, cuộc sống, mọi tình ý đều là nụ cười, đoạn trường không phải là điều khó khăn nhất.”
Giọt mưa nóng bỏng chảy vào trong miệng y, nhỏ giọt trên mặt đất.
“Núi mặc dù cao, mưa gió ngang tàng, vô số tơ tình làm thành trói buộc, ngươi khó khăn một đao vô tình! Hỏi trời bao giờ linh hồn sẽ tiêu tan, kiếp sau sẽ lại không nối liền áo ── ha ha ha! Mọi tình ý đều là nụ cười! Đều là nụ cười! Ha ha ha!”
Tiểu thái giám đã lạnh đến không chịu nổi, hàm răng cũng đã run lên, lại lần nữa vươn tay, muốn kéo y trở vào.
Nam tử cầm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, kéo hắn vào trong lòng.
“Hắn từng cho ta hai thứ, ta cũng đưa cho hắn hai thứ ── tình yêu và tự tôn của ta.”
“… Thoán Thoán, Trì Trì mang ngươi về nhà được không? Ngươi đã lạnh như khối băng a.” Nam tử cật lực ôm chặt tiểu thái giám.
Tiểu thái giám đã từng được hoàng đế cảnh cáo: Không cho phép hắn tiếp cận quá mức với người này. Khi hắn bị y ôm vào trong lòng, dọa hắn ngây người, ngay khi y cố gắng ôm lấy hắn, tiểu thái giám vội vàng giãy ra khỏi cái ôm của y, bộ dạng giống như một con thỏ muốn lẩn trốn.
Nam tử nóng nảy, nhìn hướng tiểu thái giám chạy đi, lo lắng la lên: “Thoán Thoán, ngươi đi đâu? Ngươi không cần ca ca nữa sao? Mau trở lại! Trì Trì mang ngươi về nhà!”
Tiểu thái giám đứng xa xa nhìn y, trong mắt không che giấu được kinh khủng! Người này điên rồi! Người này rốt cuộc đã bị hoàng đế bất điên rồi!
“Thoán Thoán! Ngươi đừng chạy, coi chừng té ngã! Ca ca sẽ tới đón ngươi. Ngoan, nghe lời, ta mang ngươi đến nghe mẹ kể chuyện xưa.” Nam tử lảo đảo chạy về hướng tiểu thái giám.
Tiểu thái giám càng ngày càng sợ, xoay người bỏ chạy, thừa dịp mưa to gió lớn đường nhìn nam tử không rõ ràng, cẩn thận trốn vào phía sau thạch trụ, lặng lẽ thăm dò nhìn ra ngoài xem chừng.
Nam tử thân thể trần trụi trong mưa xối xả chạy xung quanh tìm kiếm, liên tục chạy qua chạy lại trong hoa viên, sau một nén nhang, bởi vì chân đau sao? Y rốt cuộc dừng lại bước chân.
Lau đi bọt nước trên khuôn mặt, nam tử thấp giọng nức nở, “Thoán Thoán, ngươi ở nơi nào? Vì sao ta tìm không được ngươi, đi ra đi, với Trì Trì cùng nhau về nhà. Trì Trì… không nhìn thấy được đường đi a…”
Chân cà nhắc, khập khiểng đi đến bên cạnh bồn hoa ngồi xuống, nhìn thân thể trần trụi của mình cười khúc khích liên tục. Một lát sau, y đột nhiên đưa tay cào bùn trên mặt đất rồi vẽ loạn trên người.
“Trì Trì rất dơ rất bẩn, cho nên Thoán Thoán không thích. Phải tắm sạch, Thoán Thoán sẽ đến đưa Trì Trì về nhà.” Vừa bấu lấy bùn vừa vẽ loạn, nước mưa xối xả rửa sạch sẽ.
Nam tử “tắm” một hồi lâu, phát hiệu không hề hiệu quả, nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh tay của mình một lúc lâu, phát hiện trên da lưu lại hỗn loạn vết tích sẫm màu do bị những hòn đá trong bùn ma sát, lại lần nữa vui vẻ. cúi đầu tìm những hòn đá nhỏ bén nhọn, cầm về phía mình vạch lên trên người…
Nửa đêm Thịnh Lẫm đế từ chỗ tần phi trở về tẩm cung đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, phát hiện tiểu thái giám trốn ở phía sau thạch trũ đang liên tục run rẩy, theo ngón tay của tiểu thái giám, hắn phát hiện ở trong một góc tối như mực của hoa viên, đang ở giữa cơn mưa xối xả trút xuống, Đường Trì tay phải đang liên tục cắt vạch trên người mình.
“Trẫm thay đổi chủ ý. Thay vì để ngươi chết đơn giản như vậy, không bằng đem ngươi lưu lại làm của riêng của trẫm, để trẫm chơi đùa phát tiết. Vừa có thể nghiêm phát tội nghiệp không thể tha thứ của ngươi, cũng có thể để trẫm nguôi giận!”
Dùng mũi chân đá đá vào nam tử đầy ấp vết thương đang hấp hối, hắn tàn khóc cười lạnh nói: “Đường Trì, ngươi tuy rằng sống sót, nhưng đừng vọng tưởng lợi dụng ngươi thân phận là huynh trưởng cùng mẹ khác cha với trẫm mà làm bất cứ chuyện gì! Trẫm cũng sẽ không cho ngươi cơ hội! từ nay về sau ngươi không còn là thị trung lang của trẫm, lại càng không cần phải gặp mặt người khác.”
“Thân phận duy nhất của ngươi ── chỉ là một công cụ *** mà thôi! Chuyên môn hầu hạ cho trẫm…” Mũi chân vói vào giữa hai chân y, đùa giỡn cái thứ mềm mại kia, cười nhạt rồi biến thành cười nhạo đầy *** ô.
“Hừ! Nói ngươi *** đãng ngươi còn đôi co không phải *** tiện! Đây là cái gì? A? Đùa ngươi như vậy, sao ngươi còn không phóng ra!
Hừ! Đại ca, đại ca ngươi qua thực so với mấy nữ nhân kia còn vô sỉ hơn! May mà trẫm không cùng ngươi lớn lên!”
“Nghe đây! Không nên học theo nữ nhân suy nghĩ tìm cái chết, nếu như ngươi không muốn liên lụy đến hương thân phụ lão sư phụ bằng hữu của ngươi! Trẫm cũng không muốn vì ngươi mà giận cá chém thớt đến trên người khác!” Nam nhân cao ngạo nói hết lời mình muốn nói, bỏ lại Đường Trì co quắp nằm trên mặt đất, không quay đầu lại xoay người đi về hướng tẩm điện.
Đường Trì cuộn lại một chỗ ngủ trên sàn đá cung điện lạnh lẽo, trong tiếng ho khan khen khẽ hỗn loạn vài tiếng nức nở yếu ớt rồi biến thành nghẹn ngào…
Kiêu kỵ đô úy thủ lĩnh cấm vệ quân, thị lang trung Đường Trí biến mất, ai cũng không biết y đi nơi nào. Trong cung ngoài cung người người đều suy đoán sự mất tích của y, có người nói Đường đại nhân mang nhiệm vụ bí mật âm thầm điều tra trong thiên hạ; có người nói Đường đại nhân đắc tội hoàng đế hoặc hoàng thái hậu nên bị bí mật xử tử; có người nói Đường đại nhân…
Đường Trì biến mất một tháng, tân thủ lĩnh cấm vệ quân được bổ nhiệm, tân thị trung lang xuất hiện, lời đồn đãi cũng từ từ lắng lại, biến mất. Rất nhanh, ngoại trừ mấy đại thần, rất nhiều người đã xem Đường Trì người này như một nhân vật quá khứ.
Lúc này, nam tử trên người không một mảnh vải ôm đầu cuộn mình trong một góc tẩm cung của hoàng đế, thân thể run rẩy đợi sự hành hạ sắp đến.
Thịnh Lẫm đế Hoàng Phủ thoán đứng ở bên người y, nhìn nhìn đống dụng cụ bày ở bên chân y, cau mày phẫn nộ quát: “Vì sao không dùng? Ngươi có phải nhất định phải để trẫm gọi thái giám đến giúp ngươi! Đường Trì! Ngẩng đầu lên nhìn trẫm!”
Nam tử được gọi là Đường Trì run rẩy ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn thanh tú thuần hậu như là bị dao róc qua, gầy gò hốc hác. Hai mắt vốn thông tuệ ôn hòa sâu hoắc lộ ra vẻ sợ sệt, thân thể trần trụi hiện rõ những vết roi, chân trái bị bẽ gẫy dường như đã lành lại, nhưng ở sâu trong bắp đùi vẫn mơ hồ có thể thấy được vết tích không biết do cái gì tổn thương gây ra.
Một lần lại một lần bị thương tổn, ngược đãi, Đường Trì không chỉ bị phá hủy thân thể, mà tinh thần của y cũng từ từ bị phá hủy. Y hiện tại ngoại trừ suốt ngày lo lắng hãi hùng sự tổn thương ngày càng tàn bạo, thì còn lại chỉ có suốt ngày tự khiển trách lỗi chủa bản thân, cho rằng bản thân hoàn toàn đúng tội, cho rằng tất cả lỗi đều là do y yêu chính đệ đệ ruột thịt của mình.
“Bệ… hạ… cầu ngài…” Dày vò mỗi ngày thay đổi đa dạng làm y đau khổ đến không nói nổi.
Hôm nay, thái giám phụ trách hầu hạ hoàng đế đột nhiên đưa tới những thứ này, cách một tấm màn mỏng nói cho y biết đây là chỉ thị của hoàng đế, để y dùng thử “dụng cụ huấn luyện”, để thuận tiện cho vạn tuế gia sau này có thể bất cứ lúc nào cũng có thể lâm hạnh.
“Trẫm nói một lần cuối cùng! Ngươi dùng hay không dùng?” Quốc sự lộn xộn làm tính nhẫn nại của đương kim thiên tử càng ngày càng kém, nhất là lúc đối mặt với Đường Trì. Rất nhiều lúc, hắn đem những điều không thoải mái vào ban ngày trút giận lên thân thể của người vô tội ở đây, mượn sự chà đạp thân thể y để cân bằng trạng thái tâm lý hàng ngày của hắn. Hay là, hắn mượn nước mắt của Trì để khép lại vết thương trong lòng của bản thân.
Hình dạng của cái vật khủng bố kia, độ thô dài làm cho Đường Trì căn bản không cách nào có thể vươn tay dùng nó, dời ánh mắt, ánh mắt nam tử nhìn hoàng đế lộ ra vẻ mặt cầu xin.
“Được! Ngươi có gan!” Không nói thêm nữa, Thịnh Lẫm đế đột nhiên tiên lên phía trước, một tay kéo lấy cánh tay y, đem y ở trong góc lôi ra.
“Ư… không…” Đường Trì sợ hãi bị đánh một tai ôm lấy đầu, muốn khom thân thể lại, thì bị một đá từ phía sau đạp ngã.
Một cái đầu gối đè lên trên lưng y, lập tức hai tay bị xoay ngược về phía sau, các khớp xương bị uốn một cách bất thường làm Đường Trì đau nhức rên rỉ. Xoạt một tiếng, đai lưng như là bị rút ra. Trì cho rằng Thoán sẽ dùng đai lưng quật y, co chặt thân thể.
Đai lưng trói lại hai tay y, Đường Trì đến lúc này mới thực sự bắt đầu sợ hãi, giãy dụa, “Không… cầu ngài. Đừng như vậy… Không!”
“Ngươi đâu!” Hoàng đế hướng bên ngoài hét lớn.
“Không! Không được!” Hiểu được ý tứ của Thoán Đường Trì khàn giọng kêu to. Đừng cho người khác thấy ta! Đừng cho người khác đến phá hư ta! Đừng mà!
“Nô tài có mặt. Tùy hoàng thượng phân phó.” Bên ngoài màn mỏng truyền đến giọng nói của hoạn quan.
“Không! Không được! Không nên đối với ta như vậy! Buông! Buông!”
“Đã muộn!” Thanh âm không mang chút nào cảm giác tình người. “Tiến lên!”
“Nô tài tuân chỉ.”
“Không ── Thoán Thoán, cầu ngươi, không nên đối với ta như vậy…”
Bốp! Một cái bạt tai trời giáng cắt ngang.
Đường Trì kinh ngạc, giống như lần đầu bị đánh. Cuối đầu nhìn xuống thân thể trần trụi đầy vết đỏ của mình, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, biểu tình nhìn qua có điểm kỳ quái.
“Ai cho phép ngươi gọi trẫm như vậy! Ngươi thật to gan! Ngươi đã quên trẫm đã nói với ngươi như thế nào sao? Ngươi nếu như dám gọi trẫm như vậy một lần nữa, trẫm liền…”
“Hoàng thượng…” Thái giám cúi đầu nhỏ giọng kêu.
“Biến!”
“Vâng.” Thái giám nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Không lâu sau, trong tẩm cung hoàng đế truyền ra tiếng rống giận cùng với âm thanh thảm thiết cầu xin, trong đó có một âm thanh điên loạn liên tục lặp lại: “Không dám, sẽ không dám nữa, bệ hạ, ngài là bệ hạ, hoàng thượng… không phải Thoán Thoán, không phải…”
Năm thứ ba Thịnh Lẫm, ngày hai tháng mười, giờ hợi, mưa bão cuồn cuộn.
Một thân ảnh trần trụi mở ra cánh cửa của tẩm cung hoàng đế, nguyên nhân tối nay là hoàng đế không có ở đây, chỉ có một mình tiểu thái giám hầu hạ cơm nước cho Đường Trì canh ở cửa cung. Thậm chí bọn thị vị đi tuần xung quanh cũng chưa có, tẩm cung hoàng đế cùng bên trong hoa viên không có hoàng đế cũng sẽ không an bài nhân thủ.
Tiểu thái giám lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới nam tử suốt ngày trong tẩm cung hôm nay lại chạy ra ngoài, chân hắn đi được rồi sao?Chân Đường Trì vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa công lực còn bị phong lại, dáng vẻ bước đi có vẻ kỳ quái, có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, đặc biệt là vẽ mặt rõ ràng có nét quỷ dị nói không ra là gì. Trên người không mặc một cái áo nào, nhưng y dường như không có cảm thấy xấu hổ, thong dong đi ra khỏi cửa cung điện.
“Á… A, a!” Tiểu thái giám điệu bộ lấy tay ra hiệu, muốn y đi vào trong điện ── lưỡi của hắn vào ngày đầu tiên khi hầu hạ Đường Trì đã bị hoàng đế cắt đứt.
Nam tử quay đầu thấy tiểu thái giám, cười khúc khích một chút, rồi tiếp tục đi về phía hoa viên.
Tiểu thái giám vô phương, không thể làm gì khác hơn là đứng ở cạnh cửa, quan sát kỹ hành động của y. Đúng rồi, người này mà cũng sẽ cười sao! Nhưng mà, y cười rất kỳ quái a.
Đứng ở trong cơn mưa xối xả, để mưa xối xả cọ rửa thân thể của chính mình, không có công lực nên thân thể lạnh lẽo giữa gió lớn cùng nhau run run. Nam tử ngẩng đầu, mở rộng đôi tay ngửa đầu nhìn vọng về phía bầu trời đêm đen kịt. Mưa xối xả tiến vào trong mắt y, tiến vào trong miệng y.
Tiểu thái giám sợ y sinh bệnh hoàng đế sẽ trách phạt, không thể làm gì khác hơn mà mạo hiểm mưa gió chạy ra, muốn kéo y trở về. Hắn khều khều bờ vai của y, khiến cho nam tử chú ý, điệu bộ muốn y mau chóng vào trong.
Nam tử cúi đầu, nhìn hắn, trong hai mắt lộ ra vẻ mê man. Chậm rãi giơ ngón tay lên, chỉ về phía bầu trời xa xa, y thảng nhiên nói: “Ông trời ở nơi đó, ngài ở nơi đó nhìn muôn dân thiên hạ. Phó thác tất cả cho muôn dân, bao gồm phán định cả tội nghiệt của muôn dân, sự trừng phạt dành cho họ.”
Tiểu thái giám kỳ quái hai mắt nhìn y.
“Ngươi biết không? Muôn dân là do ông trời sáng tạo ra, số phận của muôn dân cũng do ông trời đã sớm an bài, vận mệnh của ta cũng như vậy.”
Rút lại ngón tay, chỉa chỉa về phía mình, mê man chuyển thành cảm thụ sâu sắc, “Ngươi nói, vận mệnh của ta nếu ông trời đã sớm an bài, vì sao hắt lại phạt ta? Ta làm sai cái gì? Có lẽ ta làm sai cũng là do ông trời an bài, như vậy vì sao hắn phại nghiêm phạt ta?”
Tiểu thái giám trong lòng bắt đầu lo lắng. Y… không sao chứ?
Xoa xoa đầu tiểu thái giám, nam tử bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến rất dịu dàng, “Ngươi biết tội nghiệt của ta không? Ngươi biết ta vì sao đến cả quần áo cũng không mặc sống trong gian phòng đó không? Ngươi biết vì sao ta mỗi ngày lại phải chịu đòn không?”
Tiểu thái giảm cái hiểu cái không lắc đầu.
“Ha ha, ta cũng không biết. Ta chỉ biết nguyên nhân ta hàng ngày chịu đòn là bởi vì hắn hận ta, ta không thể mặc y phục là bởi vì ta không cứng mặc, mà tất cả chuyện này xảy ra là đều do tội nghiệt của ta. Ta yêu một người không nên yêu.”
Tay chân môi miệng đã tê cóng đến tím tái, nhưng nam tử lại không cảm giác được gì, tiếp tục ung dung nói: “Ta hỏi bản thân mình thật lâu thật lâu, hỏi chính mình vì sao lại phạm phải cái lỗi không thể tha thứ như vậy, cuối cùng, ta mới nghĩ thông suốt, ta biến thành như vậy đơn giản là do ông trời đang đùa với ta. Ha ha, nếu như ông trời thực sự tồn tại, ta nhất định sẽ giết lão.”
Tiểu thái giám gật đầu, nghĩ thầm bản thân mình biến thành như vậy tám phần mười cũng là do ông trời đang đùa hắn.
“Ngươi biết cảm giác yêu một người không?” Thu lại hai tay, cẩn thận nâng lên những hạt mưa đọng ở trong lòng bàn tay, một hớp uống vào miệng, “Ta biết.” Nam tử cười đến rất thần bí.
“Ngươi biết cảm giác thương tâm không?”
Tiểu thái giám lúc này mới phát hiện nam tử có lẽ không phải đang hỏi hắn, mà là đang tự hỏi chính mình.
“Ta cũng biết. Nếu có một ngày, trái tim của ngươi bị lời nói của một người xát muối mà ăn sống, ngươi sẽ biết cái gì là cảm giác thương tâm.” Gió lớn thổi rối loạn mái tóc dài của y, che khuất đi mắt của y, che khuất đi khuôn mặt của y.
“Khi trái tim của ngươi bị người kia ăn sạch, ngươi sẽ biết thế nào là tâm chết.” Nước chảy trên mặt y toàn bộ chỉ là nước mưa sao?
Vừa cười, vừa khóc, nam nhân giơ cánh tay lên, mặt hướng về khoảng trời không, mở miệng, âm thanh thê lương: “Lòng người đã giá, cuộc sống, mọi tình ý đều là nụ cười, đoạn trường không phải là điều khó khăn nhất.”
Giọt mưa nóng bỏng chảy vào trong miệng y, nhỏ giọt trên mặt đất.
“Núi mặc dù cao, mưa gió ngang tàng, vô số tơ tình làm thành trói buộc, ngươi khó khăn một đao vô tình! Hỏi trời bao giờ linh hồn sẽ tiêu tan, kiếp sau sẽ lại không nối liền áo ── ha ha ha! Mọi tình ý đều là nụ cười! Đều là nụ cười! Ha ha ha!”
Tiểu thái giám đã lạnh đến không chịu nổi, hàm răng cũng đã run lên, lại lần nữa vươn tay, muốn kéo y trở vào.
Nam tử cầm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, kéo hắn vào trong lòng.
“Hắn từng cho ta hai thứ, ta cũng đưa cho hắn hai thứ ── tình yêu và tự tôn của ta.”
“… Thoán Thoán, Trì Trì mang ngươi về nhà được không? Ngươi đã lạnh như khối băng a.” Nam tử cật lực ôm chặt tiểu thái giám.
Tiểu thái giám đã từng được hoàng đế cảnh cáo: Không cho phép hắn tiếp cận quá mức với người này. Khi hắn bị y ôm vào trong lòng, dọa hắn ngây người, ngay khi y cố gắng ôm lấy hắn, tiểu thái giám vội vàng giãy ra khỏi cái ôm của y, bộ dạng giống như một con thỏ muốn lẩn trốn.
Nam tử nóng nảy, nhìn hướng tiểu thái giám chạy đi, lo lắng la lên: “Thoán Thoán, ngươi đi đâu? Ngươi không cần ca ca nữa sao? Mau trở lại! Trì Trì mang ngươi về nhà!”
Tiểu thái giám đứng xa xa nhìn y, trong mắt không che giấu được kinh khủng! Người này điên rồi! Người này rốt cuộc đã bị hoàng đế bất điên rồi!
“Thoán Thoán! Ngươi đừng chạy, coi chừng té ngã! Ca ca sẽ tới đón ngươi. Ngoan, nghe lời, ta mang ngươi đến nghe mẹ kể chuyện xưa.” Nam tử lảo đảo chạy về hướng tiểu thái giám.
Tiểu thái giám càng ngày càng sợ, xoay người bỏ chạy, thừa dịp mưa to gió lớn đường nhìn nam tử không rõ ràng, cẩn thận trốn vào phía sau thạch trụ, lặng lẽ thăm dò nhìn ra ngoài xem chừng.
Nam tử thân thể trần trụi trong mưa xối xả chạy xung quanh tìm kiếm, liên tục chạy qua chạy lại trong hoa viên, sau một nén nhang, bởi vì chân đau sao? Y rốt cuộc dừng lại bước chân.
Lau đi bọt nước trên khuôn mặt, nam tử thấp giọng nức nở, “Thoán Thoán, ngươi ở nơi nào? Vì sao ta tìm không được ngươi, đi ra đi, với Trì Trì cùng nhau về nhà. Trì Trì… không nhìn thấy được đường đi a…”
Chân cà nhắc, khập khiểng đi đến bên cạnh bồn hoa ngồi xuống, nhìn thân thể trần trụi của mình cười khúc khích liên tục. Một lát sau, y đột nhiên đưa tay cào bùn trên mặt đất rồi vẽ loạn trên người.
“Trì Trì rất dơ rất bẩn, cho nên Thoán Thoán không thích. Phải tắm sạch, Thoán Thoán sẽ đến đưa Trì Trì về nhà.” Vừa bấu lấy bùn vừa vẽ loạn, nước mưa xối xả rửa sạch sẽ.
Nam tử “tắm” một hồi lâu, phát hiệu không hề hiệu quả, nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh tay của mình một lúc lâu, phát hiện trên da lưu lại hỗn loạn vết tích sẫm màu do bị những hòn đá trong bùn ma sát, lại lần nữa vui vẻ. cúi đầu tìm những hòn đá nhỏ bén nhọn, cầm về phía mình vạch lên trên người…
Nửa đêm Thịnh Lẫm đế từ chỗ tần phi trở về tẩm cung đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, phát hiện tiểu thái giám trốn ở phía sau thạch trũ đang liên tục run rẩy, theo ngón tay của tiểu thái giám, hắn phát hiện ở trong một góc tối như mực của hoa viên, đang ở giữa cơn mưa xối xả trút xuống, Đường Trì tay phải đang liên tục cắt vạch trên người mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook