Nằm Im Đừng Động
-
Chương 12
Mưa to quá.
Tiểu Mạn không mang ô, cô cũng không muốn phụ thuộc vào Lăng Duệ, cô ngồi thừ người dưới mái hiên, điện thoại nâng lên rồi lại hạ xuống, nghĩ tới cảnh sáng nay liền không ném được mà đỏ mặt, có chút tự tức giận với bản thân, cư nhiên đầu óc lại luôn nghĩ mấy thứ không trong sáng. Cật lực, rất cật lức tránh mặt anh, làm sao mà đối diện đây.
Tiểu Mạn cũng không biết cùng anh lăn giường vài hôm cư nhiên thân thể có thay đổi tích cực, môi lúc nào cũng căng mọng, cơ thể còn muôn phần nhạy cảm hơn, mặt thì lúc nào cũng chín đỏ mềm nhũn thực sự đều khiến người nhìn liền không kìm được ý muốn mà bắt nạt.
Dáng vẻ ngoan ngoãn lại bất lực ngồi thu mình dưới mái hiên như vậy thu hút chú ý của người ta, Tiểu Mạn đầu óc đều là một mớ bòng bong cũng không phát hiện có người tiến đến gần, nói đúng ra không phải một người mà là một đám người.
"Em gái đi chơi với anh đi"
Một đám thanh niên ngả ngớn, đi xe phân phối lớn lượt lờ trước mặt Tiểu Mạn, cô nhanh chóng xốc lại mười phần ý thức, luống cuống cầm cặp xách bất chấp mà tiến vào làn mưa, ướt một trận còn hơn ngồi đây để bị trêu đùa, Tiểu Mạn nhanh chân bước, nước mưa dưới chân cũng bắn lên tung toé, nói thực ra là cô chạy. Mưa to quá, không có người đi lại quanh đây, mà căn bản khu vực này cũng ít người. Tiểu Mạn cắn cắn môi, biết như vậy sớm đã gọi anh tới đón mình, cô móc điện thoại trong túi áo ra, lướt tay trên danh bạ còn chưa kịp tìm thấy tên Lăng Duệ đã bị một chiếc xe phía sau phóng tới, tay cầm điện thoại bị động mạnh, văng ra xa, pin cùng các phần phía sau tung nát hết cả, cô hốt hoảng, bản thân không ngờ đám người nay lại bạo gan tới vậy, trước đây Tiểu Mạn cũng không phải chưa từng bị trêu chọc, bất quá cũng không quá đáng như vậy đi.
Cô tức giận muốn mắng người nhưng mà dù sao cũng không có ngốc tới độ ấy, tiếng xe ga phần phối lớn lượt bên tai làm cô run run, không kịp nghĩ thêm điều gì liền nhanh chóng chạy thẳng, cố gắng chạy thật nhanh, muốn mở miệng thật to hét gọi người, nhưng mà tiếng mưa ầm ầm như thác đổ, xem chừng chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
"A bé con lại chạy rồi kia!!"
"Đuổi theo chứ sao Haha"
"Chúng mày đừng tranh giành với ông đây, ông đây sẽ bắt được nó sớm nhất a!!!"
Tiểu Mạn chạy thục mạng, tiếng xe ga vẫn như cũ lượt lờ bên tai như vờn chuột, nước mắt bất lực cùng nước mưa hoà vào với nhau, cô khóc nấc, càng đi càng thấy không đúng, nơi này căn bản cô còn chưa từng đi qua bao giờ, muốn tìm chỗ núp cũng không biết đường nào mới hay.
Cô gái nhỏ người ướt sũng nước, áo quần thấm nước mưa càng nặng càng khó cử động, chạy được một đoạn liền thở không ra hơi, mà tiếng cười vẫn như ngay sát bên tai chưa có dứt, đám người đi xe phấn phối cao nhìn áo sơmi của Tiểu Mạn mà cười không nửa điểm lương thiện, qua lớp áo đều trông rõ hết cả đường cong mê người, con thỏ nhỏ chạy đến đáng thương cùng chật vật.
Không báo trước cô ngã lăn ra đất, thân thể co rúm ró, vừa nãy vấp phải chính chân mình mà ngã nhào, người đập mạnh đến đau không thở được, cô lại luống cuống đứng lên, chỉ là không ngờ đám người kia nhanh như vậy chạy xe quanh cô thành một hình tròn áp sát, cô run rẩy muốn vùng chạy ra khỏi vòng tròn lại bị một lực ném vào giữa, va vào trong vòng tay một kẻ khác, tiếng cười trầm ùng ục từ cổ họng nam nhân làm Tiểu Mạn đờ người, phản ứng trì độn muốn đẩy kẻ đó ra thì đã bị xé rách một bên tay áo.
"A! Xin tha cho tôi! Tôi không có tiền...!"
Cô thức sự không có mang tiền theo bên mình mà.
"Ai cần tiền của em chứ hắc hắc"
Tay đau đớn, cổ tay mảnh khảnh bị một nam nhân tóc nhuộm đỏ bẻ một cái, cô đau tới đờ người, cật lực lùi ra sau lại vẫn cứ va phải người khác.
Cổ áo bị xé tung, mấy cái khuy áo văng đầy ra đất, mảng người trắng noãn như bột khích thích giác quan.
Nam sáu nam nhân như được ăn tiên dược, cùng một lúc hít lên khí lạnh. Tiểu Mạn ý thức bản thân thiếu thốn che đậy, hét một tiếng đem tay mình nhanh chóng thu vén lại hai mảnh áo trước ngực hòng che đi cảnh xuân sắc, bất quá lại càng đem lại yêu tố kích thích thị khác cho đám nam nhân.
"Xin... Tha cho tôi..."
"Aha!! Được đều tha cho em không cần khóc ha hả, muốn bọn anh tha a, ngoan ngoãn chạy đi xem nào, nếu thoát được thì tha cho em, ha hả, không thoát được lại phục vụ bọn anh, nào cho em năm phút mà chạy trước, chạy xem nào"
Tiều Mạn run người, kẻ này nói xong còn không đẹp đẽ gì kéo mạnh đầu cô sang một bên, ép buộc Tiểu Mạn ngửa mặt, đầu lưỡi rắn rết xâm nhập vào khoang miệng thơm tho cắn phá, còn cắn mạnh một cái, Tiểu Mạn thấy kinh tởm, cô quả thực thấy tởm, tay nhỏ vung lên hướng người nam nhân dùng hết sức tát "Ba" một tiếng rồi vùng bỏ chạy trí mạng.
Đám người như lời nói không có đuổi theo cô, ánh mắt lang sói hướng thân thể quần áo không nghiêm chỉnh mà cười ngất.
"Đại ca thế nào! Ăn ngon không"
"Hảo~ một cái tát đổi lại đáng lắm haha"
...
Cừu non chạy đi, sói tới kìa~
Cô lại chạy không nổi nữa, mà mưa vẫn như thác trút xuống.
"A"
Cừu non lại ngã rồi~
Quần rách thành một tiếng to đùng, đầu gối bị trầy ra, màu máu tươi nhàn nhạt, cô bất chấp đau đớn tiếp tục khập khiếng mà bước đi....
Cứu non đau quá~ mà sói to vẫn theo dõi chưa buông tha...
Chỉ là trong tích tắc Tiểu Mạn nghe thấy rất nhiều tiếng cười khùng khục từ tứ phía, đầu gối tê quá, người như cô thực sự rất ít khi vận động mạnh, muốn đi khập khiễng cũng khổng nổi nữa, lết trên đất hòng tiến về phía trước.
Cừu non ơi~ Muộn rồi.
Bản thân bị xách lên như xách con gà con, phần bụng bị chà đau tới khó thở, muốn vùng ra mà lại không được, dãy dụa muốn thoát liền bị véo mạnh vào eo, đau tới mềm nhũn.
"Đại ca xấu tính quá,một mình hưởng hết sao!! Đại ca" cả đám người nhao nhao.
"Câm miệng chó, người đều là của tao cả! Hừ!"
Nam nhân tóc đỏ rượu nhìn thấy bé con loạng choảng đi đứng không thành mà vẫn thảm thương muốn chạy tiếp, một chút chút đạo đức còn sót lại bỗng dấy lên, nhưng mà bảo y không ăn con dê non này là điều không thể, làm như vậy sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân, mới đầu còn định cùng anh em chia trác, hiện tại là muốn độc chiếm rồi.
Cả một đám người đồng thanh xuỳ xuỳ, y cười ngất sảng khoái đem thẻ đen trong tay ném tới bên chúng.
"Sao! Đủ để mấy người ăn chơi chưa. Hiện tại mau cút, lão tự muốn hành sự rồi"
Y vác cô gái nhỏ lên xe của mình, Tiểu Mạn bị đau những vẫn chống cự. Y dứt khoát đem thắt lưng thuần thục trói cứng tay chân Tiểu Mạn thành một bó, cũng trực tiếp xé một mảnh áo trên người cô nhét vào miệng Tiểu Mạn, thấy cô bé con thảm thương, nhưng mà bầu ngực mê người như vậy đương nhiên không nín được, đem anh đào be bé kia cắn mạnh, lứu lại vết răng thực chói mắt.
"U!! U!!"
"Sao cáu giận cái gì, còn không biết ơn bổn thiếu gia hử"
Y nhờn nhã, dù sao cũng là người ưa sạch sẽ, hắn cũng không tiện làm ngay giữa đường phố thế này, hay là cứ quay về hang ổ rồi làm sau.
Thấy ngực cô trần trụi, tặc lưỡi một tiếng đem chính áo của mình lột ra khoác lên cho Tiểu Mạn, bản thân thì sảng khoái ở trần.
Nhà của hắn cũng chẳng cách xa đây đâu, không lo bị ai bắt gặp hết.
Con cừu non vừa ngốc vừa chậm, hoá ra lại chạy vào địa bàn của sói mà trốn.
Tiểu Mạn không mang ô, cô cũng không muốn phụ thuộc vào Lăng Duệ, cô ngồi thừ người dưới mái hiên, điện thoại nâng lên rồi lại hạ xuống, nghĩ tới cảnh sáng nay liền không ném được mà đỏ mặt, có chút tự tức giận với bản thân, cư nhiên đầu óc lại luôn nghĩ mấy thứ không trong sáng. Cật lực, rất cật lức tránh mặt anh, làm sao mà đối diện đây.
Tiểu Mạn cũng không biết cùng anh lăn giường vài hôm cư nhiên thân thể có thay đổi tích cực, môi lúc nào cũng căng mọng, cơ thể còn muôn phần nhạy cảm hơn, mặt thì lúc nào cũng chín đỏ mềm nhũn thực sự đều khiến người nhìn liền không kìm được ý muốn mà bắt nạt.
Dáng vẻ ngoan ngoãn lại bất lực ngồi thu mình dưới mái hiên như vậy thu hút chú ý của người ta, Tiểu Mạn đầu óc đều là một mớ bòng bong cũng không phát hiện có người tiến đến gần, nói đúng ra không phải một người mà là một đám người.
"Em gái đi chơi với anh đi"
Một đám thanh niên ngả ngớn, đi xe phân phối lớn lượt lờ trước mặt Tiểu Mạn, cô nhanh chóng xốc lại mười phần ý thức, luống cuống cầm cặp xách bất chấp mà tiến vào làn mưa, ướt một trận còn hơn ngồi đây để bị trêu đùa, Tiểu Mạn nhanh chân bước, nước mưa dưới chân cũng bắn lên tung toé, nói thực ra là cô chạy. Mưa to quá, không có người đi lại quanh đây, mà căn bản khu vực này cũng ít người. Tiểu Mạn cắn cắn môi, biết như vậy sớm đã gọi anh tới đón mình, cô móc điện thoại trong túi áo ra, lướt tay trên danh bạ còn chưa kịp tìm thấy tên Lăng Duệ đã bị một chiếc xe phía sau phóng tới, tay cầm điện thoại bị động mạnh, văng ra xa, pin cùng các phần phía sau tung nát hết cả, cô hốt hoảng, bản thân không ngờ đám người nay lại bạo gan tới vậy, trước đây Tiểu Mạn cũng không phải chưa từng bị trêu chọc, bất quá cũng không quá đáng như vậy đi.
Cô tức giận muốn mắng người nhưng mà dù sao cũng không có ngốc tới độ ấy, tiếng xe ga phần phối lớn lượt bên tai làm cô run run, không kịp nghĩ thêm điều gì liền nhanh chóng chạy thẳng, cố gắng chạy thật nhanh, muốn mở miệng thật to hét gọi người, nhưng mà tiếng mưa ầm ầm như thác đổ, xem chừng chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
"A bé con lại chạy rồi kia!!"
"Đuổi theo chứ sao Haha"
"Chúng mày đừng tranh giành với ông đây, ông đây sẽ bắt được nó sớm nhất a!!!"
Tiểu Mạn chạy thục mạng, tiếng xe ga vẫn như cũ lượt lờ bên tai như vờn chuột, nước mắt bất lực cùng nước mưa hoà vào với nhau, cô khóc nấc, càng đi càng thấy không đúng, nơi này căn bản cô còn chưa từng đi qua bao giờ, muốn tìm chỗ núp cũng không biết đường nào mới hay.
Cô gái nhỏ người ướt sũng nước, áo quần thấm nước mưa càng nặng càng khó cử động, chạy được một đoạn liền thở không ra hơi, mà tiếng cười vẫn như ngay sát bên tai chưa có dứt, đám người đi xe phấn phối cao nhìn áo sơmi của Tiểu Mạn mà cười không nửa điểm lương thiện, qua lớp áo đều trông rõ hết cả đường cong mê người, con thỏ nhỏ chạy đến đáng thương cùng chật vật.
Không báo trước cô ngã lăn ra đất, thân thể co rúm ró, vừa nãy vấp phải chính chân mình mà ngã nhào, người đập mạnh đến đau không thở được, cô lại luống cuống đứng lên, chỉ là không ngờ đám người kia nhanh như vậy chạy xe quanh cô thành một hình tròn áp sát, cô run rẩy muốn vùng chạy ra khỏi vòng tròn lại bị một lực ném vào giữa, va vào trong vòng tay một kẻ khác, tiếng cười trầm ùng ục từ cổ họng nam nhân làm Tiểu Mạn đờ người, phản ứng trì độn muốn đẩy kẻ đó ra thì đã bị xé rách một bên tay áo.
"A! Xin tha cho tôi! Tôi không có tiền...!"
Cô thức sự không có mang tiền theo bên mình mà.
"Ai cần tiền của em chứ hắc hắc"
Tay đau đớn, cổ tay mảnh khảnh bị một nam nhân tóc nhuộm đỏ bẻ một cái, cô đau tới đờ người, cật lực lùi ra sau lại vẫn cứ va phải người khác.
Cổ áo bị xé tung, mấy cái khuy áo văng đầy ra đất, mảng người trắng noãn như bột khích thích giác quan.
Nam sáu nam nhân như được ăn tiên dược, cùng một lúc hít lên khí lạnh. Tiểu Mạn ý thức bản thân thiếu thốn che đậy, hét một tiếng đem tay mình nhanh chóng thu vén lại hai mảnh áo trước ngực hòng che đi cảnh xuân sắc, bất quá lại càng đem lại yêu tố kích thích thị khác cho đám nam nhân.
"Xin... Tha cho tôi..."
"Aha!! Được đều tha cho em không cần khóc ha hả, muốn bọn anh tha a, ngoan ngoãn chạy đi xem nào, nếu thoát được thì tha cho em, ha hả, không thoát được lại phục vụ bọn anh, nào cho em năm phút mà chạy trước, chạy xem nào"
Tiều Mạn run người, kẻ này nói xong còn không đẹp đẽ gì kéo mạnh đầu cô sang một bên, ép buộc Tiểu Mạn ngửa mặt, đầu lưỡi rắn rết xâm nhập vào khoang miệng thơm tho cắn phá, còn cắn mạnh một cái, Tiểu Mạn thấy kinh tởm, cô quả thực thấy tởm, tay nhỏ vung lên hướng người nam nhân dùng hết sức tát "Ba" một tiếng rồi vùng bỏ chạy trí mạng.
Đám người như lời nói không có đuổi theo cô, ánh mắt lang sói hướng thân thể quần áo không nghiêm chỉnh mà cười ngất.
"Đại ca thế nào! Ăn ngon không"
"Hảo~ một cái tát đổi lại đáng lắm haha"
...
Cừu non chạy đi, sói tới kìa~
Cô lại chạy không nổi nữa, mà mưa vẫn như thác trút xuống.
"A"
Cừu non lại ngã rồi~
Quần rách thành một tiếng to đùng, đầu gối bị trầy ra, màu máu tươi nhàn nhạt, cô bất chấp đau đớn tiếp tục khập khiếng mà bước đi....
Cứu non đau quá~ mà sói to vẫn theo dõi chưa buông tha...
Chỉ là trong tích tắc Tiểu Mạn nghe thấy rất nhiều tiếng cười khùng khục từ tứ phía, đầu gối tê quá, người như cô thực sự rất ít khi vận động mạnh, muốn đi khập khiễng cũng khổng nổi nữa, lết trên đất hòng tiến về phía trước.
Cừu non ơi~ Muộn rồi.
Bản thân bị xách lên như xách con gà con, phần bụng bị chà đau tới khó thở, muốn vùng ra mà lại không được, dãy dụa muốn thoát liền bị véo mạnh vào eo, đau tới mềm nhũn.
"Đại ca xấu tính quá,một mình hưởng hết sao!! Đại ca" cả đám người nhao nhao.
"Câm miệng chó, người đều là của tao cả! Hừ!"
Nam nhân tóc đỏ rượu nhìn thấy bé con loạng choảng đi đứng không thành mà vẫn thảm thương muốn chạy tiếp, một chút chút đạo đức còn sót lại bỗng dấy lên, nhưng mà bảo y không ăn con dê non này là điều không thể, làm như vậy sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân, mới đầu còn định cùng anh em chia trác, hiện tại là muốn độc chiếm rồi.
Cả một đám người đồng thanh xuỳ xuỳ, y cười ngất sảng khoái đem thẻ đen trong tay ném tới bên chúng.
"Sao! Đủ để mấy người ăn chơi chưa. Hiện tại mau cút, lão tự muốn hành sự rồi"
Y vác cô gái nhỏ lên xe của mình, Tiểu Mạn bị đau những vẫn chống cự. Y dứt khoát đem thắt lưng thuần thục trói cứng tay chân Tiểu Mạn thành một bó, cũng trực tiếp xé một mảnh áo trên người cô nhét vào miệng Tiểu Mạn, thấy cô bé con thảm thương, nhưng mà bầu ngực mê người như vậy đương nhiên không nín được, đem anh đào be bé kia cắn mạnh, lứu lại vết răng thực chói mắt.
"U!! U!!"
"Sao cáu giận cái gì, còn không biết ơn bổn thiếu gia hử"
Y nhờn nhã, dù sao cũng là người ưa sạch sẽ, hắn cũng không tiện làm ngay giữa đường phố thế này, hay là cứ quay về hang ổ rồi làm sau.
Thấy ngực cô trần trụi, tặc lưỡi một tiếng đem chính áo của mình lột ra khoác lên cho Tiểu Mạn, bản thân thì sảng khoái ở trần.
Nhà của hắn cũng chẳng cách xa đây đâu, không lo bị ai bắt gặp hết.
Con cừu non vừa ngốc vừa chậm, hoá ra lại chạy vào địa bàn của sói mà trốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook