Nắm Giữ Vận Mệnh
-
Chương 5
Lời Tường quản gia
vừa dứt, cả căn phòng liền rơi vào im lặng. Mộc thừa tướng dùng cặp mắt
không thể tin nhìn nhị nữ nhi của mình, không ngờ được, nhị nữ nhi chỉ
mới 13 tuổi đã dưỡng thành tính tình ngoan độc, đến cả đích tỷ của mình
cũng dám xuống tay hiểm ác như vậy. Sau ông đem ánh mắt sắc lạnh nhìn
sang thê tử. Không sai, cây tàn làm sao có trái tốt được, có người ngoại tôn tâm địa như hồ ly, lại có người mẹ trong đầu chỉ toàn ghen tị tính
toán thế này làm sao Lan nhi của ông có thể thiện lương được đây?
“Lão gia, gói bột tìm được trong phòng Lan nhi cũng chưa chắc khẳng định được là nó là chủ mưu. Xin lão gia minh xét!”. Triệu thị giả vờ bình tĩnh phân giải, thật ra trái tim thị đã gấp đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực từ khi nghe được những lời Tường quản gia nói. Nữ nhi này của bà đúng là ngu như heo a, gói bột bà đưa dùng xong rồi cũng không biết vứt đi. Bây giờ để cho người khác tìm thấy trong phòng mình, dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được nữa. Ai kêu trong nhà này, ngoại trừ lão thái thái ra thì lão gia cũng chỉ tin tưởng Tường quản gia mà thôi, thứ mà Tường quản gia tra ra được, chỉ sợ là còn nhiều hơn cái gói bột này. Quả nhiên, thị vừa nghĩ đến đây, đã nghe Tường quản gia tiếp lời.
“Hồi phu nhân, lão nô cũng nghĩ rằng một gói thuốc không đủ để chứng minh nhị tiểu thư có liên quan trong việc này, nên đã cho người tra khảo nha hoàn trong phòng nhị tiểu thư cùng bà tử làm việc nhà bếp trong phủ chúng ta. Thỉnh lão gia tự mình hỏi!”
“Được, đem người lên đây!”. Mộc thừa tướng lạnh giọng nói.
Chỉ thấy bốn bà tử vạm vỡ cùng lôi kéo một bà tử mập mạp và một nha hoàn dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt trắng bệch, cả người run rẩy đi vào phòng. Vừa thấy hai người Mộc lão thái thái cùng Mộc thừa tướng, cả hai liền quỳ phịch xuống, khóc lóc.
“Xin lão thái thái, lão gia tha mạng, nô tì chỉ vì lòng tham nhất thời mà phạm phải sai lầm. Cũng vì nô tì nghe nhị tiểu thư nói nàng bị đại tiểu thư chèn ép không chịu nổi, muốn dọa đại tiểu thư một chút, thuốc này chỉ làm đại tiểu thư ngủ một giấc đến tối, chậm trễ không đến thỉnh an lão thái thái hôm nay được, cùng lắm là bị trách phạt một chút, không nghĩ tới… hu hu lão gia tha mạng, nô tì từ nay xin không dám nữa…”
“Lão thái thái từ bi tha cho nô tì, nô tì không biết gì hết. Nô tì chỉ nhìn thấy phu nhân đưa gói thuốc này cho nhị tiểu thư, rồi sau đó thế nào nô tì hoàn toàn không biết, xin lão thái thái minh giám!”
“Ngươi nói láo! Ta đưa gói thuốc này cho nhị tiểu thư khi nào? Điêu nô này dám hắt nước bẩn vào ta, người đâu, lôi ra ngoài đánh chết cho ta!”
Triệu thị thấy mình bị nhắc đến, trong lòng nóng nảy liền bật dậy hạ một cái tát như trời giáng lên mặt nha hoàn đang quỳ rạp trên mặt đất nọ, lớn giọng la hét.
“Ta còn chưa có chết đâu, ngươi gấp đem người đi diệt khẩu trước mắt ta là vì sao? Ta và Lâm nhi còn đang ngồi ở đây, chỗ nào cho ngươi ra lệnh, hửm?”. Mộc lão thái thái nhìn không được nữa liền cất lời. Nha hoàn kia vừa mới nhắc đến thôi mà đã vội vàng tìm cách bịt miệng, cái này không phải nói ngươi đang chột dạ ư?
“Hồi mẫu thân, con dâu không có ý dám vượt mặt người, nhưng nô tì này nói năng quá đáng nên con dâu nhất thời nhịn không được mới lỡ lời mà thôi.”
“Hừ, nhịn không được liền muốn đánh chết người, cơn tức của ngươi quả là lớn quá chứ!”. Mộc thừa tướng bên cạnh hừ lạnh, một ánh mắt sắc bén quét đến trên người Triệu thị làm bà cảm thấy sống lưng run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra ướt áo. Không chờ bà hồi thần, Mộc Lâm liền nhìn đến Mộc Lam Diễm đang run rẩy bên cạnh Triệu thị.
“Lan nhi, nói thật cho phụ thân biết, việc hạ thuốc tỷ tỷ con có làm hay không? Nếu phụ thân phát hiện ra con gian dối nửa lời, ta sẽ lập tức đuổi mẫu tử hai người về lại Triệu phủ, đừng nghĩ chỉ đơn giản là cấm túc nhẹ nhàng đâu. Mộc Lâm ta không chấp nhận con cái ta tỷ muội tương tàn trong nhà.”
“Phụ thân… con… con...ô ô, đều là mẫu thân nói với con nếu tỷ tỷ thanh danh bị bêu xấu thì Tam vương gia sẽ càng thêm ghét tỷ ấy, sẽ không thèm tỷ ấy nữa, ô ô, con không cố ý...ô ô!”
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Mộc thừa tướng quét qua, Mộc Lan Diễm nhịn không được mà cả người liền sợ hãi ngã đổ trên mặt đất, lời không nên nói cũng nói ra hết. Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là hài tử mới 13 tuổi, làm sao chống lại được khí thế của phụ thân nàng, kẻ đã lăn lộn bao nhiêu năm trên quan trường, có ánh mắt sắc bén nhìn người như vậy.
Triệu thị đứng bên cạnh nghe xong những lời nữ nhi nói, toàn thân lạnh ngắt. Xong, xong rồi, không ngờ bà lại bị chính con gái mình chỉ chứng. Không trách được, nó còn quá nhỏ, làm sao chống lại được khí thế của cha nó mà cứng rắn đến cùng được. Nghĩ đến đây, cả người bà vô khí lực quỳ mọp xuống đất, sắc mặt điêu tàn.
“Không cần nói nữa, là ta ép Lan nhi làm, mọi chuyện cứ tính trên đầu ta là được, đừng liên lụy đến con!”
“Tại sao? Từ khi bà vào cửa đến nay, ta luôn đối xử với bà không tệ, mọi việc trong phủ mẫu thân cũng không nhúng tay, để cho bà toàn quyền quyết định, bà còn có chỗ nào chưa vừa ý mà lại xuống tay với Phương nhi?”
Mộc thừa tướng trong lòng khó chịu, không biết là tư vị gì. Người vợ này, ông không thể nói là yêu thương tâm đầu ý hợp được, cách bà ép gả cho ông làm ông khó có thể chấp nhận quên đi để đối xử thân mật với bà. Nhưng bao nhiêu năm nay, bà vì ông cũng bỏ ra không ít, nhà cửa con cái bà lo lắng chu toàn, mẫu thân nhờ vậy cũng được rảnh rang chú tâm vào phật pháp, ông dù không muốn nhưng nhà vợ vẫn toàn tâm toàn ý hỗ trợ ông trên quan trường, vị trí thừa tướng này nói không ngoa, một phần có được cũng là nhờ cha vợ có ảnh hưởng trong triều mà nâng đỡ. Bây giờ bà phạm phải việc như vậy, ông thật sự không biết dùng thái độ gì đi đối đãi bà. Phương nhi là bảo bối trên tay ông, nhưng Triệu thị lại là người vì ông mà bao năm qua đã bỏ ra quá nhiều…
“Phụ thân, có thể cho Phương nhi nói một câu không?”
Mộc Phương Chi không biết từ lúc nào đến bên cạnh ông nhẹ giọng nói.
“Phương nhi, con còn chưa khỏe, sao không nằm trên giường mà nghỉ ngơi, lại ra đây làm gì? Con yên tâm, chuyện ngày hôm nay, phụ thân nhất định đòi lại công đạo cho con.”
“Con không phải là ý này!”
“Vậy con…?” Mộc Lâm nghi hoặc nhìn đến đại nhi nữ của mình, trong lòng đau âm ỉ hỏi.
“Lần này phụ thân bỏ qua cho Triệu mẫu đi, có được không?”
Nàng vừa dứt lời, cả phòng đều giật mình nhìn lại, đặc biệt là Triệu thị, bà nghi hoặc không thôi mà nhìn nàng chăm chăm. Nàng ta không phải là hận bà nhất sao? Hận bà đoạt đi vị trí mẫu thân nàng bằng cách vô sỉ đó, hận bà sinh hạ con trai con gái chia sẻ tình thương của tổ mẫu cùng phụ thân của nàng sao? Không phải nàng trước giờ vẫn mong mỏi đến ngày bà bị đuổi ra khỏi phủ sao? Vì cớ gì hôm nay có cơ hội tốt như vậy lại không nắm lấy, lại nói giúp cho bà?
“Triệu mẫu bao năm nay cũng bỏ bao công sức cho cái nhà này, tuy không có yêu thương con như con đẻ nhưng cũng coi như chiếu cố con không tệ, chưa nói con cũng cư xử không đủ lễ nghi cho bà suốt bao nhiêu năm nay. Việc làm hôm nay tuy là quá đáng, nhưng con cuối cùng cũng không sao, muội muội tuổi còn nhỏ cũng không thể không có mẫu thân bên cạnh như con lúc trước được. Con mong phụ thân cho Triệu mẫu một cơ hội sửa sai có được không?”
“Việc này…”
Chưa kịp để Mộc thừa tướng lên tiếng, Mộc lão thái thái liền lên tiếng nghi vấn.
“Vì sao con lại có ý nghĩ như vậy? Điều Triệu thị làm với con nghiêm trọng liên hệ đến thanh danh cả đời con đó?”
“Thanh danh tuy quan trọng nhưng với con không quan trọng bằng người nhà. Triệu mẫu đã chung sống với chúng ta mười mấy năm, đệ muội cũng có rồi. Con thấy chúng ta là người một nhà nên yêu thương bao dung lẫn nhau, không cần nhất thiết phải tính toán như người xa lạ. Mong tổ mẫu và phụ thân rộng lượng bỏ qua cho hai người bọn họ. Con tin sau này họ sẽ không như vậy nữa.”
‘Người một nhà’ ba chữ này trực tiếp làm Triệu thị đang quỳ dưới đất chấn động, nước mắt uất ức không biết ở đâu chảy ra như suối. Đã bao lâu rồi bà cố gắng cho cái gọi là ‘người một nhà’ này mà bà bà và tướng công gần như không đoái hoài, nay người đầu tiên mở miệng gọi bà là ‘người một nhà’ lại là đứa con riêng của trượng phu trước giờ luôn chống đối bà, không hiểu sao làm bà cảm thấy chua xót, sau đó không nhanh không chậm quỳ lết đến bên cạnh nàng nức nở.
“Phương nhi, kế mẫu sai rồi, biết sai rồi! Là kế mẫu lòng dạ hẹp hòi, không xứng là chủ mẫu cái nhà này, không xứng với con!”
Mộc Lan Diễm bên cạnh cũng không cầm được nước mắt, không ngờ tỷ tỷ luôn luôn đối đầu với mẫu thân nàng hôm nay lại nói giúp cho mẫu nữ nàng như vậy, nàng lại hết lần này đến lần nọ nói xấu sỉ nhục tỷ tỷ… nghĩ tới đó liền đưa cặp mắt đẫm lệ ngước nhìn Mộc Phương Chi.
“Ô ô tỷ tỷ, ta cũng biết sai rồi, Lan nhi xin tỷ đừng giận Lan nhi, cho Lan nhi một cơ hội chuộc lỗi với tỷ được không?”
Nhìn một màn này, Mộc lão thái thái thở dài, rốt cuộc mở miệng.
“Lâm nhi, haiz, thôi thì bỏ qua đi. Ta cũng đã già rồi, không muốn nhìn con cháu khóc lóc thế này nữa!”
“Lão gia, gói bột tìm được trong phòng Lan nhi cũng chưa chắc khẳng định được là nó là chủ mưu. Xin lão gia minh xét!”. Triệu thị giả vờ bình tĩnh phân giải, thật ra trái tim thị đã gấp đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực từ khi nghe được những lời Tường quản gia nói. Nữ nhi này của bà đúng là ngu như heo a, gói bột bà đưa dùng xong rồi cũng không biết vứt đi. Bây giờ để cho người khác tìm thấy trong phòng mình, dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được nữa. Ai kêu trong nhà này, ngoại trừ lão thái thái ra thì lão gia cũng chỉ tin tưởng Tường quản gia mà thôi, thứ mà Tường quản gia tra ra được, chỉ sợ là còn nhiều hơn cái gói bột này. Quả nhiên, thị vừa nghĩ đến đây, đã nghe Tường quản gia tiếp lời.
“Hồi phu nhân, lão nô cũng nghĩ rằng một gói thuốc không đủ để chứng minh nhị tiểu thư có liên quan trong việc này, nên đã cho người tra khảo nha hoàn trong phòng nhị tiểu thư cùng bà tử làm việc nhà bếp trong phủ chúng ta. Thỉnh lão gia tự mình hỏi!”
“Được, đem người lên đây!”. Mộc thừa tướng lạnh giọng nói.
Chỉ thấy bốn bà tử vạm vỡ cùng lôi kéo một bà tử mập mạp và một nha hoàn dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt trắng bệch, cả người run rẩy đi vào phòng. Vừa thấy hai người Mộc lão thái thái cùng Mộc thừa tướng, cả hai liền quỳ phịch xuống, khóc lóc.
“Xin lão thái thái, lão gia tha mạng, nô tì chỉ vì lòng tham nhất thời mà phạm phải sai lầm. Cũng vì nô tì nghe nhị tiểu thư nói nàng bị đại tiểu thư chèn ép không chịu nổi, muốn dọa đại tiểu thư một chút, thuốc này chỉ làm đại tiểu thư ngủ một giấc đến tối, chậm trễ không đến thỉnh an lão thái thái hôm nay được, cùng lắm là bị trách phạt một chút, không nghĩ tới… hu hu lão gia tha mạng, nô tì từ nay xin không dám nữa…”
“Lão thái thái từ bi tha cho nô tì, nô tì không biết gì hết. Nô tì chỉ nhìn thấy phu nhân đưa gói thuốc này cho nhị tiểu thư, rồi sau đó thế nào nô tì hoàn toàn không biết, xin lão thái thái minh giám!”
“Ngươi nói láo! Ta đưa gói thuốc này cho nhị tiểu thư khi nào? Điêu nô này dám hắt nước bẩn vào ta, người đâu, lôi ra ngoài đánh chết cho ta!”
Triệu thị thấy mình bị nhắc đến, trong lòng nóng nảy liền bật dậy hạ một cái tát như trời giáng lên mặt nha hoàn đang quỳ rạp trên mặt đất nọ, lớn giọng la hét.
“Ta còn chưa có chết đâu, ngươi gấp đem người đi diệt khẩu trước mắt ta là vì sao? Ta và Lâm nhi còn đang ngồi ở đây, chỗ nào cho ngươi ra lệnh, hửm?”. Mộc lão thái thái nhìn không được nữa liền cất lời. Nha hoàn kia vừa mới nhắc đến thôi mà đã vội vàng tìm cách bịt miệng, cái này không phải nói ngươi đang chột dạ ư?
“Hồi mẫu thân, con dâu không có ý dám vượt mặt người, nhưng nô tì này nói năng quá đáng nên con dâu nhất thời nhịn không được mới lỡ lời mà thôi.”
“Hừ, nhịn không được liền muốn đánh chết người, cơn tức của ngươi quả là lớn quá chứ!”. Mộc thừa tướng bên cạnh hừ lạnh, một ánh mắt sắc bén quét đến trên người Triệu thị làm bà cảm thấy sống lưng run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra ướt áo. Không chờ bà hồi thần, Mộc Lâm liền nhìn đến Mộc Lam Diễm đang run rẩy bên cạnh Triệu thị.
“Lan nhi, nói thật cho phụ thân biết, việc hạ thuốc tỷ tỷ con có làm hay không? Nếu phụ thân phát hiện ra con gian dối nửa lời, ta sẽ lập tức đuổi mẫu tử hai người về lại Triệu phủ, đừng nghĩ chỉ đơn giản là cấm túc nhẹ nhàng đâu. Mộc Lâm ta không chấp nhận con cái ta tỷ muội tương tàn trong nhà.”
“Phụ thân… con… con...ô ô, đều là mẫu thân nói với con nếu tỷ tỷ thanh danh bị bêu xấu thì Tam vương gia sẽ càng thêm ghét tỷ ấy, sẽ không thèm tỷ ấy nữa, ô ô, con không cố ý...ô ô!”
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Mộc thừa tướng quét qua, Mộc Lan Diễm nhịn không được mà cả người liền sợ hãi ngã đổ trên mặt đất, lời không nên nói cũng nói ra hết. Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là hài tử mới 13 tuổi, làm sao chống lại được khí thế của phụ thân nàng, kẻ đã lăn lộn bao nhiêu năm trên quan trường, có ánh mắt sắc bén nhìn người như vậy.
Triệu thị đứng bên cạnh nghe xong những lời nữ nhi nói, toàn thân lạnh ngắt. Xong, xong rồi, không ngờ bà lại bị chính con gái mình chỉ chứng. Không trách được, nó còn quá nhỏ, làm sao chống lại được khí thế của cha nó mà cứng rắn đến cùng được. Nghĩ đến đây, cả người bà vô khí lực quỳ mọp xuống đất, sắc mặt điêu tàn.
“Không cần nói nữa, là ta ép Lan nhi làm, mọi chuyện cứ tính trên đầu ta là được, đừng liên lụy đến con!”
“Tại sao? Từ khi bà vào cửa đến nay, ta luôn đối xử với bà không tệ, mọi việc trong phủ mẫu thân cũng không nhúng tay, để cho bà toàn quyền quyết định, bà còn có chỗ nào chưa vừa ý mà lại xuống tay với Phương nhi?”
Mộc thừa tướng trong lòng khó chịu, không biết là tư vị gì. Người vợ này, ông không thể nói là yêu thương tâm đầu ý hợp được, cách bà ép gả cho ông làm ông khó có thể chấp nhận quên đi để đối xử thân mật với bà. Nhưng bao nhiêu năm nay, bà vì ông cũng bỏ ra không ít, nhà cửa con cái bà lo lắng chu toàn, mẫu thân nhờ vậy cũng được rảnh rang chú tâm vào phật pháp, ông dù không muốn nhưng nhà vợ vẫn toàn tâm toàn ý hỗ trợ ông trên quan trường, vị trí thừa tướng này nói không ngoa, một phần có được cũng là nhờ cha vợ có ảnh hưởng trong triều mà nâng đỡ. Bây giờ bà phạm phải việc như vậy, ông thật sự không biết dùng thái độ gì đi đối đãi bà. Phương nhi là bảo bối trên tay ông, nhưng Triệu thị lại là người vì ông mà bao năm qua đã bỏ ra quá nhiều…
“Phụ thân, có thể cho Phương nhi nói một câu không?”
Mộc Phương Chi không biết từ lúc nào đến bên cạnh ông nhẹ giọng nói.
“Phương nhi, con còn chưa khỏe, sao không nằm trên giường mà nghỉ ngơi, lại ra đây làm gì? Con yên tâm, chuyện ngày hôm nay, phụ thân nhất định đòi lại công đạo cho con.”
“Con không phải là ý này!”
“Vậy con…?” Mộc Lâm nghi hoặc nhìn đến đại nhi nữ của mình, trong lòng đau âm ỉ hỏi.
“Lần này phụ thân bỏ qua cho Triệu mẫu đi, có được không?”
Nàng vừa dứt lời, cả phòng đều giật mình nhìn lại, đặc biệt là Triệu thị, bà nghi hoặc không thôi mà nhìn nàng chăm chăm. Nàng ta không phải là hận bà nhất sao? Hận bà đoạt đi vị trí mẫu thân nàng bằng cách vô sỉ đó, hận bà sinh hạ con trai con gái chia sẻ tình thương của tổ mẫu cùng phụ thân của nàng sao? Không phải nàng trước giờ vẫn mong mỏi đến ngày bà bị đuổi ra khỏi phủ sao? Vì cớ gì hôm nay có cơ hội tốt như vậy lại không nắm lấy, lại nói giúp cho bà?
“Triệu mẫu bao năm nay cũng bỏ bao công sức cho cái nhà này, tuy không có yêu thương con như con đẻ nhưng cũng coi như chiếu cố con không tệ, chưa nói con cũng cư xử không đủ lễ nghi cho bà suốt bao nhiêu năm nay. Việc làm hôm nay tuy là quá đáng, nhưng con cuối cùng cũng không sao, muội muội tuổi còn nhỏ cũng không thể không có mẫu thân bên cạnh như con lúc trước được. Con mong phụ thân cho Triệu mẫu một cơ hội sửa sai có được không?”
“Việc này…”
Chưa kịp để Mộc thừa tướng lên tiếng, Mộc lão thái thái liền lên tiếng nghi vấn.
“Vì sao con lại có ý nghĩ như vậy? Điều Triệu thị làm với con nghiêm trọng liên hệ đến thanh danh cả đời con đó?”
“Thanh danh tuy quan trọng nhưng với con không quan trọng bằng người nhà. Triệu mẫu đã chung sống với chúng ta mười mấy năm, đệ muội cũng có rồi. Con thấy chúng ta là người một nhà nên yêu thương bao dung lẫn nhau, không cần nhất thiết phải tính toán như người xa lạ. Mong tổ mẫu và phụ thân rộng lượng bỏ qua cho hai người bọn họ. Con tin sau này họ sẽ không như vậy nữa.”
‘Người một nhà’ ba chữ này trực tiếp làm Triệu thị đang quỳ dưới đất chấn động, nước mắt uất ức không biết ở đâu chảy ra như suối. Đã bao lâu rồi bà cố gắng cho cái gọi là ‘người một nhà’ này mà bà bà và tướng công gần như không đoái hoài, nay người đầu tiên mở miệng gọi bà là ‘người một nhà’ lại là đứa con riêng của trượng phu trước giờ luôn chống đối bà, không hiểu sao làm bà cảm thấy chua xót, sau đó không nhanh không chậm quỳ lết đến bên cạnh nàng nức nở.
“Phương nhi, kế mẫu sai rồi, biết sai rồi! Là kế mẫu lòng dạ hẹp hòi, không xứng là chủ mẫu cái nhà này, không xứng với con!”
Mộc Lan Diễm bên cạnh cũng không cầm được nước mắt, không ngờ tỷ tỷ luôn luôn đối đầu với mẫu thân nàng hôm nay lại nói giúp cho mẫu nữ nàng như vậy, nàng lại hết lần này đến lần nọ nói xấu sỉ nhục tỷ tỷ… nghĩ tới đó liền đưa cặp mắt đẫm lệ ngước nhìn Mộc Phương Chi.
“Ô ô tỷ tỷ, ta cũng biết sai rồi, Lan nhi xin tỷ đừng giận Lan nhi, cho Lan nhi một cơ hội chuộc lỗi với tỷ được không?”
Nhìn một màn này, Mộc lão thái thái thở dài, rốt cuộc mở miệng.
“Lâm nhi, haiz, thôi thì bỏ qua đi. Ta cũng đã già rồi, không muốn nhìn con cháu khóc lóc thế này nữa!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook