Nam Gia Hữu Ngọc
-
37: Ra Đi
Hai ngày sau Bách Thụ Nhân mới tỉnh dậy, ông nhìn Bách Nam đang ngồi bên giường mình, vươn tay sờ lên đôi mắt cậu, mỉm cười, "Quầng thâm xấu quá, đối tượng xinh đẹp sắp bị con dọa bỏ chạy rồi kìa."
"Không chạy được đâu, sính lễ ông đã đưa rồi, nếu anh ấy dám chạy, con nhất định đuổi theo đánh gãy chân." Bách Nam nheo mắt cười cười, thấp giọng hỏi nhỏ, "Ông có khó chịu chỗ nào không? Để con gọi bác sĩ nhé?"
Bách Thụ Nhân lắc đầu, giọng càng ngày càng thấp, có chút đứt quãng, "Không cần, đẩy ông ra ngoài phơi nắng đi, mấy năm rồi không được về nhà, ông hơi nhớ."
"Vâng ạ." Cậu gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, "Ông chờ nhé, con đi kêu mấy anh vệ sĩ sức lực lớn một chút, sẽ quay lại ngay."
"Ừm..."
Bách Đông và Ban Ngọc đang ngồi bên ngoài trao đổi về chuyện cửa hàng ở đường Đông Dương, thấy Bách Nam cúi đầu đi ra, vội kết thúc đề tài.
"Thế nào rồi?" Bách Đông hỏi.
Bách Nam ngẩng đầu nhìn hai người, cười rất khó coi, "Ông tỉnh rồi, nói muốn phơi nắng, Tiểu Ngọc, anh nhờ vệ sĩ dọn ghế nằm ra, lấy thêm hai tấm chăn nữa nhé."
"Được được." Ban Ngọc vội vàng gật đầu, xoay người đi tìm vệ sĩ.
"Tiểu Nam, có phải ông sắp..." Bách Đông nhìn đôi mắt phiếm hồng của cậu, nhíu mày.
"Anh cả." Bách Nam hít sâu, nhìn thẳng vào anh ta, thấp giọng dặn dò, "Anh gọi Bách Bắc đến đi, cả Bách Tây nữa...!Để em nói Tiểu Ngọc nghĩ cách đưa Bách Tây đến đây cho ông thấy mặt...!Chỉ sợ là ông..." Cậu nghiêng đầu chớp chớp mắt, nỗ lực áp cảm giác chua xót xuống, cố gắng bình tĩnh nói, "Bách Hướng Quân và Chu Tú Cầm nữa, anh gọi hết về đây."
Bách Đông trầm mặc, tiến lên ôm cậu vỗ nhẹ lưng, gật đầu, "Được...!để anh đi."
Ánh mặt trời buổi sáng rất ấm áp, gió nhẹ thổi qua mang đến cảm giác thoải mái nhẹ nhàng.
"Nam Nam...!Ngày con đến đây chỉ mới cao bằng này, còn ôm theo một con búp bê dơ bẩn, nhút nhát sợ sệt rất đáng yêu, suýt nữa ông còn nhận nhầm con là con gái..." Ông lão nheo mắt, vươn tay gian nan miêu tả, ánh mắt tràn đầy ý cười.
"Trí nhớ ông tốt thật đấy, con chẳng nhớ gì cả." Bách Nam cười giúp ông kéo chăn, mềm giọng trả lời.
Bách Thụ Nhân lắc đầu, cười mắng, "Là do con ngốc quá!" Nói xong lại cảm khái thở dài, nói đứt quãng, "Khi đó Tiểu Tây Tiểu Bắc mới hơn hai tuổi, nhỏ xíu mềm mềm, đến nói cũng không rõ chữ, nhưng rất thích theo sau con kêu anh hai nhỏ...!Ngày xưa thật tốt...!thật tốt..."
"Ừm, anh cả ghét con vì con cướp em trai em gái của ảnh, còn tìm con đánh một trận." Bách Nam nhớ về những ngày cũ, cũng vui vẻ theo, "Tuy cuối cùng ảnh cũng không đánh thắng con."
"Đúng đúng, nhãi con thế mà đánh thắng nó, ông cũng phải ngạc nhiên...!Giỏi, thật sự giỏi lắm."
Ban Ngọc ngồi bên cạnh Bách Nam, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Bách Thụ Nhân, truy vấn, "Thật không? Hồi còn nhỏ Nam Nam đã lợi hại như vậy?"
"Lợi hại lắm nhé, thằng nhóc to con như thế mà còn phải sợ Nam Nam." Bách Thụ Nhân nháy mắt với hắn, cố ý chọc ghẹo, "Nhất định con không đánh lại Nam Nam rồi, chờ hai người kết hôn, ai trên ai dưới...!Ha ha ha..."
"Ông nội, ông...!con, con..." Ban Ngọc nghẹn đỏ mặt, lén nhìn Bách Nam, quay đầu hừ lạnh một tiếng —— Hắn không thèm nói chuyện với ông lão không đứng đắn này nữa đâu!
"Ông nội!" Bách Nam buồn cười ngăn cản, nắm tay Ban Ngọc trấn an, ghé sát lại gần thấp giọng, "Tiểu Ngọc, em sẽ không đánh anh đâu, đừng sợ."
Ban Ngọc trợn mắt, sau đó dùng sức niết tay cậu, nổi giận —— Chuyện này có liên quan gì tới vấn đề ai đánh! Hơn nữa, vì sao hắn phải đánh nhau với Nam Nam!
Ông lão kể rất nhiều chuyện ngày xưa, Bách Nam và Ban Ngọc cẩn thận ngồi nghe, nỗ lực dỗ ông vui vẻ.
Đến lúc ông ngủ gật sau đó bừng tỉnh lần thứ hai, rốt cuộc Bách Nam không nhịn được nữa, gọi bác sĩ đến.
"Đừng để bọn họ đến đây, hai ông con mình trò chuyện thêm chút nữa...!Ông còn chưa hỏi rõ Ban Ngọc làm sao gặp được con đâu, đừng cho bọn họ...!làm ồn..." Bách Thụ Nhân lắc đầu.
"Ông..." Bách Nam nắm tay ông, giọng đã hơi run rẩy.
Ban Ngọc mím môi, vẫy tay cho bác sĩ đang trực gần đó, đi đến gần ông lão nhẹ giọng nói, "Ông, ông muốn biết chuyện gì? Con sẽ kể hết cho ông nghe."
"Được, được." Đôi mắt Bách Thụ Nhân đã không còn tiêu cự, mong mỏi vuốt ve tay Bách Nam, giọng càng ngày càng thấp, "Tiểu Ngọc, Nam Nam nhà ông từ nhỏ đã là đứa hiếu thuận...!con không được bắt nạt nó, nó ngoan lắm, lại dễ mềm lòng...!Con nhớ đối xử với nó...!tốt một chút..."
Ban Ngọc đặt tay phủ lên bàn tay hai ông cháu đang nắm chặt, sụt sịt mũi, trịnh trọng gật đầu, "Vâng, con nhất định sẽ đối xử tốt với em ấy."
"Sao bây giờ còn chưa tới..." Bách Nam cúi đầu, nắm chặt tay ông lão, âm thanh khàn khàn, "Vì sao còn chưa tới, sao bọn họ còn chưa tới..."
"Ai tới...!Là Tiểu Bắc và Tiểu Tây sao?" Tròng mắt Bách Thụ Nhân giật giật, nheo mắt cười, "Hai đứa nhóc nghịch ngợm kia...!cuối cùng...!vẫn không chịu đến thăm ông..."
Bách Nam lấy điện thoại ra, tay run rẩy bấm nhiều lần mới tìm thấy số điện thoại của Bách Đông, vội vàng nói, "Ông ơi, cố chờ một chút nữa nhé, bọn họ lập tức tới ngay, lập tức..."
Điện thoại gọi đi, tiếng chuông vang lên cách đó không xa, cậu ngẩn người, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nói với các vệ sĩ bên cạnh, "Mau đi mở cửa, bọn họ tới rồi, mở cửa!"
Ban Ngọc đè tay cậu lại, ánh mắt tràn đầy lo lắng, "Nam Nam, em làm sao vậy, em..."
Giây tiếp theo, tiếng đập cửa vang lên, các vệ sĩ nhìn nhau, vội vàng ra mở cửa.
Người đầu tiên xông vào chính là Bách Tây áo quần tóc tai lộn xộn, vừa bước đến đã hung hăng đẩy vệ sĩ ra, hét to vào trong nhà, "Bách Nam, mày sẽ không được chết tử tế! Ông nội, ông xem ông đã rước phải thứ sao chổi gì về nhà đi này!"
"Bách Tây, cô câm miệng lại!" Bách Nam đứng dậy phẫn nộ quát lớn, hốc mắt đỏ bừng tràn đầy tơ máu, thoạt nhìn hơi đáng sợ, "Cô còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ cho cô ngồi tù mọt gông!"
Bách Tây chưa từng thấy bộ dạng cậu hung ác như vậy, nhất thời kinh sợ, co rúm lại không dám nói tiếp nữa.
Bách Đông đi cùng Bách Bắc tiến vào sau một bước, thấy tình hình như vậy không khỏi nhíu chặt mày, nắm chặt tay Bách Tây, trầm giọng, "Trước khi đến đây anh dặn thế nào, thành thật một chút cho anh!"
"Tiểu Đông, mày nói chuyện với em mày kiểu gì đấy! Buông tay ra!" Bách Hướng Quân đen mặt đi vào nhà, cảm xúc đối với Bách Đông có chút phức tạp hơn xưa —— Đó là con trai ruột, nhưng cũng là người chiếm đoạt thứ vốn thuộc về ông ta.
Tâm trạng phức tạp như vậy khiến cán cân trong lòng ông ta vô thức nghiêng về phía Bách Tây và Bách Bắc, hiện giờ Bách Đông lại lớn tiếng với Bách Tây...!Tóm lại, ông ta cảm thấy mình quá nhục nhã, bị đứa con trai cả thiên vị Bách Nam làm cho nhục nhã.
Bách Đông hoàn toàn không biết tâm trạng cha mình biến đổi thế nào, chỉ cảm thấy trái tim vừa đông cứng vừa mệt mỏi, trên đường tới đây anh ta đã cẩn thận nói rõ về tình trạng sức khỏe của ông nội cho cả nhà hay, rõ ràng bọn họ đã hứa sẽ không gây hấn ầm ĩ, nhưng bây giờ...!Anh ta nắm chặt bàn tay, xoay người nhìn thẳng vào tầm mắt trách cứ của Bách Hướng Quân, lạnh lùng nói, "Ba, quyền sở hữu và kinh doanh cửa hàng sắp sang tên cho con rồi, nếu ba muốn lập tức được về hưu dưỡng lão, vậy cứ tiếp tục ầm ĩ đi."
Bách Hướng Quân sầm mặt, khóe miệng giật giật không thể khống chế, gầm lên, "Đồ láo toét, mày vừa nói gì!"
"Con đã nói rất rõ rồi, nếu còn náo loạn ở đây, toàn bộ các người, sẽ không ai lấy được đồng nào hết." Bách Đông rũ mắt giằng co với ông ta, thái độ không mảy may khoan nhượng.
Chu Tú Cầm hít ngược một hơi khí lạnh, vội vàng duỗi tay túm tay áo Bách Hướng Quân, nhắc ông ta đừng quá xúc động.
Sắc mặt Bách Tây và Bách Bắc cũng biến đổi, ăn ý liếc nhau rồi cúi đầu yên lặng —— Chuyện di chúc bọn họ đã nghe nói, bây giờ anh cả mới là người quyền lực nhất nhà, ngoan ngoãn nghe lời vẫn tốt hơn.
Bách Nam thu lại ánh mắt nhìn bọn họ, cúi đầu ghé sát vào tai ông lão, thì thầm, "Ông ơi, Tiểu Tây và Tiểu Bắc tới thăm ông này."
"Tới...?" Bách Thụ Nhân mở hé mắt ra, nắm chặt bàn tay Bách Nam, cố gắng lên tinh thần, "Ở đâu?"
"Đang ở ngoài cổng, sẽ vào ngay." Bách Nam vỗ nhẹ tay ông trấn an, đứng thẳng dậy nhìn Bách Tây và Bách Bắc, nói nhàn nhạt, "Lại đây, nói mấy câu với ông nội đi."
Bách Tây theo phản xạ lùi ra sau, Bách Bắc nhìn Ban Ngọc đang đứng bên cạnh cậu nhíu mày không nói gì, ánh mắt đen tối, dừng một chút mới mỉm cười tiến lên, "Anh hai, đã lâu không gặp."
Bách Nam không biểu cảm gật đầu, lùi lại, ra hiệu cho bọn họ tiến lên.
Ban Ngọc cũng lùi theo cậu, ôm vai cúi đầu cọ cọ bên tai, thấp giọng, "Nam Nam, tên Bách Bắc kia cứ luôn nhìn lén anh, ghê tởm muốn chết."
"Cố chịu một chút đi." Bách Nam rũ mắt che đậy cảm xúc bên trong, "Sẽ đến lúc em dạy dỗ nó." Trước đây cậu còn nghi hoặc vì sao Bách Bắc luôn gọi điện quấy rầy mình, bây giờ bắt gặp ánh mắt cậu ta nhìn Ban Ngọc, có ngu đến mấy cũng phải hiểu —— dám có ý đồ với đối tượng của cậu, Bách Bắc này làm công tử lâu rồi, thật sự quá ngây thơ.
Tinh thần Bách Thụ Nhân đã rất kém, nỗ lực mở to mắt nhìn cháu trai cháu gái hai bên, mỉm cười vui mừng, "Sắp một năm rồi không gặp hai đứa, cao lớn xinh đẹp lên rất nhiều, tốt lắm...!Sau này phải nghe lời Tiểu Đông...!cả Nam Nam nữa...!Nó là anh hai các con, nhà chỉ có mấy anh chị em...!đừng cãi nhau..."
Bách Bắc ngoan ngoãn gật đầu, Bách Tây nhíu mày, áp cảm giác mất kiên nhẫn trong lòng xuống, hàm hồ "Ừm" một tiếng.
"Tốt...!ngoan lắm..." Ông thở phào một hơi, đôi mắt dần dần không có tiêu cự, giọng khàn khàn, "Hướng Quân đâu..."
Mũi Bách Hướng Quân rất xót, tất cả oán giận khó chịu trong lòng đều biến mất, bước nhanh lại bên người ông lão, vội vàng đáp, "Ba, con ở đây."
"Con ở đó à..." Ngón tay ông giật giật, hốc mắt rỉ ra một giọt nước, "Con hồ đồ lắm...!là ba không dạy tốt...!con, là lỗi của ba..."
Bách Hướng Quân quay đầu, mạnh mẽ lau mặt, không trả lời.
Sau đó ông lão lại gọi tên Bách Đông và tên mấy người bạn nữa, cuối cùng nghiêng đầu nhìn về hướng Bách Nam đang đứng, "Nam Nam..."
"Ông nội, con đây." Cậu vội tiến lên đáp lời, "Con ở đây, ông muốn dặn dò gì, con nghe."
"Nam Nam...!Con, con phải sống tốt với Ban Ngọc, ông...!ông ở trên trời...!phù hộ cho con..."
Hốc mắt Bách Nam đỏ bừng, nước mắt rơi xuống, dùng sức gật đầu, "Vâng, con nhất định sẽ sống tốt, ông cứ yên tâm."
"Nam Nam..."
"Con ở đây."
Bách Thụ Nhân mỉm cười, giọng nói gần như không thể nghe thấy nữa, "Nam Nam...!Nam đầu gỗ...!xin lỗi ông, tôi đã không..."
Âm thanh thấp dần, rồi hoàn toàn biến mất.
Tay Bách Nam run lên, ngồi xổm xuống vùi mặt vào tay vịn ghế, khóc thành tiếng —— Người ông che chở cậu lớn lên, giáo dưỡng cậu nên người, cuối cùng vẫn bỏ cậu ra đi trước.
Ban Ngọc ngồi xuống theo cậu, kéo người ôm vào lòng, sờ sờ tóc, cùng cậu đỏ hốc mắt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook