Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
-
Chương 18
Editor: Miri
"Ngươi đã làm gì Lâm Tư rồi?!"
-----------------------------------------
Con ngươi trong mắt Chung Uyển hơi run lên, trên mặt bị rút đi một tầng huyết sắc, hắn liều mạng giãy giụa, giận dữ nói, "Ngươi đã làm gì Lâm Tư rồi?!"
Úc Xá: "......"
Chung Uyển ra sức xoay người, "Hắn chỉ là một kẻ câm, ngươi còn làm khó dễ hắn?! Ngươi đem nhốt hắn ở chỗ nào rồi?! Hắn bây giờ như thế nào?"
Úc Xá bị Chung Uyển làm cho lắc lư, nên hắn nắm chặt cánh tay Chung Uyển lại.
Úc Xá một lời khó nói hết nhìn Chung Uyển, chậm rãi nói, "Ta nhất thời có chút đau lòng cho ngươi."
Chung Uyển nghe không hiểu, nhíu mày lại, thấp giọng chất vấn: "Ngươi rốt cuộc đã dùng đại hình gì với hắn?!"
Úc Xá hít sâu một hơi, "Nếu ta bảo là chưa đụng tới một cọng tóc của hắn, ngươi tin không?"
Chung Uyển chém đinh chặt sắt nói: "Không tin!"
Úc Xá biểu tình phức tạp, "Ngươi càng như thế, ta càng đau lòng cho ngươi."
Chung Uyển ngốc lăng, "Tại sao ngươi nói như vậy? Rốt cuộc......là sao?"
"Tuy ta biết ngươi không tin, nhưng ta vẫn phải biện bạch cho mình một câu." Úc Xá buông Chung Uyển ra, xoay người ngồi xuống, "Ta đúng là đã bắt hắn, nhưng cùng lắm là trong một canh giờ, hắn vào thế nào thì lại ra thế ấy, một cọng tóc cũng không bị thương."
Chung Uyển cảnh giác nhìn Úc Xá: "Trong một canh giờ đó ngươi làm cái gì hắn? Nếu không dụng hình thì ngươi uy hiếp hắn? Ngươi uy hiếp hắn cái gì?! Ngươi lấy ta ra uy hiếp hắn sao?!"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa......" Úc Xá nghe không lọt, ngắt lời Chung Uyển, nhìn y với ánh mắt thương hại, "Ngươi càng sốt ruột, ta càng đau lòng."
Chung Uyển không hiểu ra làm sao.
Úc Xá cúi đầu uống trà, một hồi lâu mới nói: "Không uy hiếp, ta hỏi, hắn đáp, cứ như vậy."
Chung Uyển tỏ vẻ ta chết cũng không tin.
Úc Xá cười, "Ta bất lực. Ta nói ngươi lại không tin, vậy thì chờ lúc ngươi trở về rồi thì tự đi mà hỏi hắn."
Tất nhiên là phải làm vậy rồi.
Lát nữa ra khỏi đây, đầu tiên Chung Uyển tất nhiên muốn đảm bảo Lâm Tư không xảy ra chuyện gì thì mới có thể yên tâm.
Úc Xá nhướng mày nhìn Chung Uyển, rất có hứng thú nói: "Ta nói thật, hắn đáp dứt khoát như vậy, lúc đầu còn làm ta hoài nghi tên chó câm kia đang lừa ta, nhưng xem phản ứng của ngươi......Có vẻ hắn nói thật."
Chung Uyển lúc này mới bắt đầu ngượng ngùng, hắn tận lực làm ra mặt lạnh, thấp giọng nói: "Ta từ lâu đã không còn gọi như vậy nữa"
"Ninh Vương phi đã qua đời, tất nhiên không còn ai gọi ngươi bằng nhũ danh" Úc Xá hảo tâm nói, "Nhưng nếu ngươi tưởng nhớ cái tên kia, ta sau này có thể gọi ngươi như thế......"
Vành tai Chung Uyển đỏ lên, "Không dám nhọc Úc tiểu Vương gia săn sóc đến vậy!"
Úc Xá tự nhiên cảm thấy vui vẻ một hồi lâu.
Chung Uyển đề phòng nhìn Úc Xá, hỏi, "Úc tiểu Vương gia phí nhiều tâm tư lừa ta đến nơi này chỉ là vì muốn trêu chọc nhũ danh của ta?"
Úc Xá không chút nào giấu giếm, thẳng thắn đáp: "Đúng vậy"
Chung Uyển bị chọc tức đến váng đầu hoa mắt.
Úc Xá cảm thấy vui đủ rồi, xua xua tay nói, "Ngươi đi đi."
Chung Uyển thoáng do dự.
Mấy ngày nay, sau khi nhận được tin về Tuyên Cảnh, tâm thần Chung Uyển bị quấy nhiễu không yên. Y vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói bóng nói gió cho Úc Xá biết, khiến hắn cẩn thận hơn chút. Gặp Úc Xá một lần không dễ dàng gì, Chung Uyển không muốn lãng phí như vậy.
Nhưng không thể đem Tuyên Cảnh bán đi được, Chung Uyển cùng Tuyên Cảnh cũng có vài phần cựu hữu chi giao*, ở giữa lại còn có một Lâm Tư.
*Tình nghĩa bạn cũ.
Chung Uyển quyết định hãm hại Tuyên Quỳnh một phen.
"Thế tử......" Chung Uyển giọng nói có phần cân nhắc, "Mấy ngày trước đây, ta tra được từ phủ Ngũ hoàng tử một đoạn hoàng thất bí tân*."
*Hoàng thất bí tân: chuyện bí mật trong hoàng cung.
Úc Xá ngước mắt: "Tuyên Quỳnh?"
Chung Uyển gật đầu, "Có liên quan tới thế tử."
Ý cười trên mặt Úc Xá nhạt dần, "Bí tân gì?"
Chung Uyển âm thầm đổ mồ hôi, cúi đầu nói: "Có liên quan tới thân thế của Thế tử."
Ý cười trên mặt Úc Xá triệt để tan hết, hắn buông chén trà xuống, "Cút ngay."
Cái gì nên nhắc nhở Úc Xá cũng đã nhắc xong rồi. Úc Xá rất thông minh, không cần nhiều lời vô nghĩa, chỉ cần nói là chuyện về thân thế của hắn thì Úc Xá tự khắc hiểu ý mà sinh cảnh giác, phòng bị Tuyên Quỳnh nhiều hơn.
Mục đích của Chung Uyển đã đạt nên y xoay người đi ngay.
Úc Xá đột nhiên nói: "Đứng lại!"
Chung Uyển dừng chân.
Đầu ngón tay Úc Xá nắm chặt tay ghế gỗ lim, trông như đang phải đau khổ nhẫn nhịn điều gì đó, qua một hồi lâu mới hỏi: "Ngươi đã biết đươc cái gì?"
Chung Uyển thầm nghĩ, không phải ngươi nên hỏi Tuyên Quỳnh đã tra được cái gì sao?
Chung Uyển không biết điều Úc Xá thật sự kiêng kị là gì, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Trong phủ Ngũ hoàng tử truyền ra tin tức...... Thế tử ngươi có thể không phải là nhi tử của An Quốc trưởng công chúa."
Úc Xá cười khinh miệt, vẻ mặt đã hơi bớt giận.
Chung Uyển sợ Úc Xá coi nhẹ chuyện này, suy nghĩ một hồi lại nói: "Ngũ hoàng tử sợ là vẫn còn hoài nghi......thế tử là thân tử của Hoàng Thượng."
"Loại lời nói vô căn cứ này ta từ bé đã nghe qua không ít." Úc Xá không để ý lắm, "Tuyên Quỳnh cùng mẫu phi của hắn vẫn luôn lo lắng chuyện này, ta biết."
Chung Uyển thật sự là nhìn không thấu Úc Xá, "Vậy nên ngươi cũng không lo? Tam hoàng tử một khi không còn nữa, ngươi không nghĩ Tuyên Cảnh Tuyên Quỳnh sẽ tạm thời ngưng đấu đá, kết minh với nhau để giải quyết ngươi?"
"Còn muốn xem Tuyên Cảnh suy tính như thế nào." Úc Xá không chút nghĩ ngợi nói, "Sau lưng ta và Tuyên Quỳnh là Úc Vương phủ, Tuyên Cảnh nếu giải quyết ta trước thì Úc Vương phủ ngay lập tức thành cánh tay đắc lực của riêng một mình Tuyên Quỳnh. Tương lai một chọi một như vậy đối với Tuyên Cảnh không chút nào có lợi, nhưng nếu là giải quyết Tuyên Quỳnh trước......"
Chung Uyển tiếp lời: "Ngươi tuyệt đối không thể liên thủ cùng hắn, Tuyên Cảnh tuy độc chiếm danh phận "trưởng tử" rồi, nhưng lại không có nhiều khả năng đấu ngược lại Tuyên Quỳnh."
"Thông minh." Úc Xá gõ gõ mặt bàn, "Cho nên mới nói, người hiện tại trong tình thế tiến thoái lưỡng nan là Tuyên Cảnh, vậy thì ta cần gì phải sốt ruột?"
Chung Uyển nhíu mày: "Lỡ hắn thật sự liên thủ với Tuyên Quỳnh thì sao?!"
Úc Xá dứt khoát nói: "Muốn đến thì đến, ta không thèm để ý."
Chung Uyển vội la lên: "Ngươi cứ như vậy mà tin rằng Hoàng Thượng sẽ bảo hộ cho ngươi?"
"Ta đương nhiên không tin." Úc Xá cười, "Ta nói không thèm để ý, không phải là không thèm để ý bọn họ, mà là sống chết của ta."
Chung Uyển chán nản, người này......
"Ta là một kẻ điên." Úc Xá cười tủm tỉm nhìn Chung Uyển, "Ngươi lúc hồi kinh không phải đã biết sao?"
Chung Uyển trong đầu ầm ầm vang lên, hắn gian nan nói: "Thế tử......mạng của ngươi....chỉ là của mình ngươi sao?"
Ý cười trên khóe miệng Úc Xá lan không đến đáy mắt, hắn nhìn Chung Uyển, hỏi lại: "Vậy thì còn của ai? Chẳng lẽ của ngươi?"
Từ sau khi Chung Uyển trải qua tràng đại bệnh kia, phàm lúc y tức giận thì tâm lại suy xét rõ ràng, vậy nên y tất nhiên hiểu ý của Úc Xá, sắc mặt y hơi không tốt, nói lảng sang chuyện khác: "Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu*......"
*Nhờ cha mẹ mới có cơ thể bọc da - thuộc chương đầu của Kinh Hiếu - Mạnh Tử. Đoạn này cũng thể hiện rõ sự thay đổi của Úc Xá, lúc thiếu thời lại chính Úc Xá bảo rằng mạng mình là của cha mẹ.
Úc Xá bật cười thành tiếng.
Chung Uyển lấy lại bình tĩnh, "Ngươi nói như vậy, tức là đã rõ ràng thân thế của mình? Ngươi......"
"Ta là thuận theo suy nghĩ của ngươi mà phân tích." Úc Xá cũng không giả vờ, "Không phải ngươi đã nhận định ta là tư sinh chi tử của Hoàng Đế sao?"
Chung Uyển lắc đầu: "Cũng không có gì chắc chắn, nhưng ta mơ hồ cảm thấy......ngươi đã biết mọi chuyện."
Úc Xá gật đầu: "Tất nhiên."
Không đợi Chung Uyển mở miệng, Úc Xá lại nói, "Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi."
Chung Uyển vốn định tìm một cơ hội thuyết phục Úc Xá chấp nhận cho y lưu lại trong kinh, nhưng hiện tại xem ra Úc Xá vẫn còn rất cảnh giác, giữa hai người đã sớm không còn tín nhiệm, tùy tiện mở miệng chỉ khiến cho Úc Xá cảm thấy y đang có ý đồ khác.
Chuyện này chỉ có thể chậm rãi từng bước tính toán thôi.
Chung Uyển cúi đầu: "Tất nhiên ta biết."
"Tuy rằng không biết ngươi là vì ai mà làm vậy, nhưng nếu ngươi đã hảo tâm nhắc nhở ta, ta cũng nên nói cho ngươi biết một chuyện." Úc Xá gõ gõ mặt bàn, "Theo như ta đoán......Những ngày sắp tới đây sẽ có một ít tin đồn quỷ thần, có kẻ đang muốn mượn chuyện làm loạn. Ngươi có thể nói cho con chó câm kia một tiếng, bảo hắn mấy ngày này đi khuyên Tuyên Cảnh nên co đầu rút cổ, không cần sinh sự, bằng không......Hắn chưa kịp đấu với người khác thì đã bị người khác hãm hại."
Úc Xá tựa hồ không có ý muốn nhiều lời thêm một câu nào nữa, xua xua tay: "Lời đã nói xong, ngươi đi đi."
Chung Uyển xoay người lại, đi mất.
Đúng như Úc Xá sở liệu, chỉ trong hai ngày, trong kinh liền truyền ra rất nhiều lời đồn đãi.
Chung Uyển cùng Lâm Tư ngồi ở thư phòng Kiềm An Vương phủ, một người viết một người khoa tay múa chân, an an tĩnh tĩnh.
Lâm Tư nói: Quả nhiên có người gợi lại chuyện cũ năm xưa, nói chuyện thầy tướng số năm đó đã bói rằng ngôi vị Kim Thượng bất minh, cho nên các hoàng tử đều giữ không nổi được một người.
Lâm Tư lo lắng sốt ruột: Họ còn nói, người tiếp theo gặp nạn tất nhiên chính là Tứ hoàng tử.
Chung Uyển viết: Tuyên Cảnh nói sao?
Lâm Tư thở dài: Hắn nổi giận cả ngày, nói muốn nghiêm túc tra xét xem lời đồn là từ đâu ra, giết một người răn trăm người, ta khuyên bao nhiêu mà hắn......cũng không nghe.
Chung Uyển viết: Một hòn đá ném hai con chim.
Nếu lúc này Tuyên Cảnh không quan tâm, không thêm phòng bị, bị người khác hại chính là bị trời phạt, không minh bạch. Còn nếu hắn quá quan tâm, la hét ầm ĩ nói muốn đi tra xét cho rõ ràng thì chẳng khác nào thừa nhận lời đồn đãi "Ngôi vị hoàng đế có lai lịch bất chính", phạm vào kiêng kị của Sùng An Đế.
Lông mày Chung Uyển nhíu chặt, đều bị Úc Xá nói trúng rồi. Người đầu tiên lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan đúng là Tuyên Cảnh.
Lâm Tư có điểm sốt ruột, khoa tay múa chân: Làm sao bây giờ?
"Nhất định không thể tra xét." Chung Uyển thấp giọng nói, "Hiện tại chỉ có thể dùng Hoàng Đế khuyên can hắn. Nói hắn nếu đắc tội Hoàng Thượng thì đừng nghĩ tới chuyện tranh ngôi."
Chung Uyển ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tư: "Hắn không phải rất nghe lời ngươi sao? Khuyên hắn đi."
Lâm Tư cười khổ, khoa tay múa chân: Khuyên không được, ngày ấy từ Tam hoàng tử sau khi trở về phủ. Tuyên Cảnh giận không khống chế được, tự mình viết tên húy của Úc tiểu Vương gia và Ngũ hoàng tử, tìm khoảng một trăm món đồ sứ, dán tên bọn họ lên từng cái, sau đó tìm một cây gậy gộc thô ráp!
Lâm Tư vươn tay ra làm một vòng tròn thiệt rộng, Chung Uyển hoảng sợ: "Hắn muốn làm cái gì?"
Lâm Tư dùng thủ ngữ: Hét lớn một tiếng, giơ gậy đập một món đồ sứ, xong rồi lại hét lớn một tiếng, lại đập một món đồ sứ khác, cứ thế lặp đi lặp lại......
Chung Uyển trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Hắn đập xong thì nguôi giận sao?"
Lâm Tư lắc đầu, khoa tay múa chân: Không có, bởi vì trong lúc thuận tay đập đồ, không cẩn thận đập vỡ luôn chén ngọc được Hoàng Đế thưởng cho. Chén ngọc kia rất quý giá, Hoàng Thượng lúc trước vào phủ còn cố ý kiểm tra. Tứ hoàng tử sợ sau này Hoàng Thượng lại hỏi, hối hận không kịp, vừa mắng nhiếc Ngũ hoàng tử cùng Úc tiểu Vương gia, vừa đi nhặt từng mảnh chén vỡ ra, ước chừng có khoảng......mấy trăm miếng đi? Đã thế còn rớt xen lẫn trong đám mảnh sứ vỡ, không khác gì mò kim đáy bể. Lúc ta vừa mới tới thì hắn vẫn còn ở đó gom nhặt.
Chung Uyển đau đầu: "Hắn trước kia chỉ là tài tình không tốt, sao bây giờ đầu óc cũng dùng không được? Như thế vẫn còn không biết xấu hổ đòi tranh ngôi?"
Lâm Tư thở dài, khoa tay múa chân: Chủ tử còn có việc gì sao? Nếu không có việc gì, ta trở về nhặt giúp hắn vài mảnh.
Chung Uyển gật đầu: "Ngươi đi đi."
Lâm Tư lại nghĩ tới một chuyện, khoa tay múa chân: Chủ tử, Úc tiểu Vương gia kiêng kị chuyện liên quan tới thân thế hắn như vậy, thật sẽ cho phép ngươi lưu lại bên hắn sao? Nếu không được......ngươi vẫn nên quay về Kiềm An đi.
"Không." Chung Uyển không chút nghĩ ngợi nói, "Hắn hiện tại tất nhiên không tin ta, nhưng ta không thể mặc kệ...... Ai, tùy tiện đi, cùng lắm nhượng hắn làm ta nhục nhã vài lần, hắn còn có thể làm gì nữa?"
Lâm Tư thầm nghĩ, tính tình Úc Xá hiện giờ âm tình bất định, quỷ quyệt khó dò, sợ không đơn giản chỉ là "nhục nhã vài lần" như vậy.
Chuyện Chung Uyển đã quyết định thì Lâm Tư muốn nói thế nào cũng không được, từ trước đã thế rồi. Hắn thở dài, xoay người đi.
"Từ từ." Chung Uyển đột nhiên nói: "Còn có một chuyện quan trọng ta muốn hỏi ngươi."
Lâm Tư nghiêm túc nhìn Chung Uyển.
Chung Uyển trầm giọng nói: "Mấy ngày trước, Úc tiểu Vương gia có phải đã bắt ngươi đi, hỏi nhũ danh của ta?"
Lâm Tư tức giận bất bình, khoa tay múa chân: Úc tiểu Vương gia ngang ngược lại không biết nói đạo lý! Hắn hỏi nhũ danh của chủ tử ngươi, ta lập tức sẽ nói cho hắn! Thế nhưng hắn lại sai người ấn ta xuống đất. Một cái người câm như ta, miệng nói không được, ăn khổ hơn nửa ngày.
Chung Uyển hồi tưởng lại cảnh y lạnh giọng chất vấn Úc Xá có phải hắn tra tấn Lâm Tư hay không, cảm thấy một mảnh thê lương.
Chung Uyển vô lực, xua xua tay: "Ủy khuất ngươi liều mạng...... Ngươi đi đi."
Lâm Tư khẳng khái dập đầu một cái, đi mất.
"Ngươi đã làm gì Lâm Tư rồi?!"
-----------------------------------------
Con ngươi trong mắt Chung Uyển hơi run lên, trên mặt bị rút đi một tầng huyết sắc, hắn liều mạng giãy giụa, giận dữ nói, "Ngươi đã làm gì Lâm Tư rồi?!"
Úc Xá: "......"
Chung Uyển ra sức xoay người, "Hắn chỉ là một kẻ câm, ngươi còn làm khó dễ hắn?! Ngươi đem nhốt hắn ở chỗ nào rồi?! Hắn bây giờ như thế nào?"
Úc Xá bị Chung Uyển làm cho lắc lư, nên hắn nắm chặt cánh tay Chung Uyển lại.
Úc Xá một lời khó nói hết nhìn Chung Uyển, chậm rãi nói, "Ta nhất thời có chút đau lòng cho ngươi."
Chung Uyển nghe không hiểu, nhíu mày lại, thấp giọng chất vấn: "Ngươi rốt cuộc đã dùng đại hình gì với hắn?!"
Úc Xá hít sâu một hơi, "Nếu ta bảo là chưa đụng tới một cọng tóc của hắn, ngươi tin không?"
Chung Uyển chém đinh chặt sắt nói: "Không tin!"
Úc Xá biểu tình phức tạp, "Ngươi càng như thế, ta càng đau lòng cho ngươi."
Chung Uyển ngốc lăng, "Tại sao ngươi nói như vậy? Rốt cuộc......là sao?"
"Tuy ta biết ngươi không tin, nhưng ta vẫn phải biện bạch cho mình một câu." Úc Xá buông Chung Uyển ra, xoay người ngồi xuống, "Ta đúng là đã bắt hắn, nhưng cùng lắm là trong một canh giờ, hắn vào thế nào thì lại ra thế ấy, một cọng tóc cũng không bị thương."
Chung Uyển cảnh giác nhìn Úc Xá: "Trong một canh giờ đó ngươi làm cái gì hắn? Nếu không dụng hình thì ngươi uy hiếp hắn? Ngươi uy hiếp hắn cái gì?! Ngươi lấy ta ra uy hiếp hắn sao?!"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa......" Úc Xá nghe không lọt, ngắt lời Chung Uyển, nhìn y với ánh mắt thương hại, "Ngươi càng sốt ruột, ta càng đau lòng."
Chung Uyển không hiểu ra làm sao.
Úc Xá cúi đầu uống trà, một hồi lâu mới nói: "Không uy hiếp, ta hỏi, hắn đáp, cứ như vậy."
Chung Uyển tỏ vẻ ta chết cũng không tin.
Úc Xá cười, "Ta bất lực. Ta nói ngươi lại không tin, vậy thì chờ lúc ngươi trở về rồi thì tự đi mà hỏi hắn."
Tất nhiên là phải làm vậy rồi.
Lát nữa ra khỏi đây, đầu tiên Chung Uyển tất nhiên muốn đảm bảo Lâm Tư không xảy ra chuyện gì thì mới có thể yên tâm.
Úc Xá nhướng mày nhìn Chung Uyển, rất có hứng thú nói: "Ta nói thật, hắn đáp dứt khoát như vậy, lúc đầu còn làm ta hoài nghi tên chó câm kia đang lừa ta, nhưng xem phản ứng của ngươi......Có vẻ hắn nói thật."
Chung Uyển lúc này mới bắt đầu ngượng ngùng, hắn tận lực làm ra mặt lạnh, thấp giọng nói: "Ta từ lâu đã không còn gọi như vậy nữa"
"Ninh Vương phi đã qua đời, tất nhiên không còn ai gọi ngươi bằng nhũ danh" Úc Xá hảo tâm nói, "Nhưng nếu ngươi tưởng nhớ cái tên kia, ta sau này có thể gọi ngươi như thế......"
Vành tai Chung Uyển đỏ lên, "Không dám nhọc Úc tiểu Vương gia săn sóc đến vậy!"
Úc Xá tự nhiên cảm thấy vui vẻ một hồi lâu.
Chung Uyển đề phòng nhìn Úc Xá, hỏi, "Úc tiểu Vương gia phí nhiều tâm tư lừa ta đến nơi này chỉ là vì muốn trêu chọc nhũ danh của ta?"
Úc Xá không chút nào giấu giếm, thẳng thắn đáp: "Đúng vậy"
Chung Uyển bị chọc tức đến váng đầu hoa mắt.
Úc Xá cảm thấy vui đủ rồi, xua xua tay nói, "Ngươi đi đi."
Chung Uyển thoáng do dự.
Mấy ngày nay, sau khi nhận được tin về Tuyên Cảnh, tâm thần Chung Uyển bị quấy nhiễu không yên. Y vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói bóng nói gió cho Úc Xá biết, khiến hắn cẩn thận hơn chút. Gặp Úc Xá một lần không dễ dàng gì, Chung Uyển không muốn lãng phí như vậy.
Nhưng không thể đem Tuyên Cảnh bán đi được, Chung Uyển cùng Tuyên Cảnh cũng có vài phần cựu hữu chi giao*, ở giữa lại còn có một Lâm Tư.
*Tình nghĩa bạn cũ.
Chung Uyển quyết định hãm hại Tuyên Quỳnh một phen.
"Thế tử......" Chung Uyển giọng nói có phần cân nhắc, "Mấy ngày trước đây, ta tra được từ phủ Ngũ hoàng tử một đoạn hoàng thất bí tân*."
*Hoàng thất bí tân: chuyện bí mật trong hoàng cung.
Úc Xá ngước mắt: "Tuyên Quỳnh?"
Chung Uyển gật đầu, "Có liên quan tới thế tử."
Ý cười trên mặt Úc Xá nhạt dần, "Bí tân gì?"
Chung Uyển âm thầm đổ mồ hôi, cúi đầu nói: "Có liên quan tới thân thế của Thế tử."
Ý cười trên mặt Úc Xá triệt để tan hết, hắn buông chén trà xuống, "Cút ngay."
Cái gì nên nhắc nhở Úc Xá cũng đã nhắc xong rồi. Úc Xá rất thông minh, không cần nhiều lời vô nghĩa, chỉ cần nói là chuyện về thân thế của hắn thì Úc Xá tự khắc hiểu ý mà sinh cảnh giác, phòng bị Tuyên Quỳnh nhiều hơn.
Mục đích của Chung Uyển đã đạt nên y xoay người đi ngay.
Úc Xá đột nhiên nói: "Đứng lại!"
Chung Uyển dừng chân.
Đầu ngón tay Úc Xá nắm chặt tay ghế gỗ lim, trông như đang phải đau khổ nhẫn nhịn điều gì đó, qua một hồi lâu mới hỏi: "Ngươi đã biết đươc cái gì?"
Chung Uyển thầm nghĩ, không phải ngươi nên hỏi Tuyên Quỳnh đã tra được cái gì sao?
Chung Uyển không biết điều Úc Xá thật sự kiêng kị là gì, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Trong phủ Ngũ hoàng tử truyền ra tin tức...... Thế tử ngươi có thể không phải là nhi tử của An Quốc trưởng công chúa."
Úc Xá cười khinh miệt, vẻ mặt đã hơi bớt giận.
Chung Uyển sợ Úc Xá coi nhẹ chuyện này, suy nghĩ một hồi lại nói: "Ngũ hoàng tử sợ là vẫn còn hoài nghi......thế tử là thân tử của Hoàng Thượng."
"Loại lời nói vô căn cứ này ta từ bé đã nghe qua không ít." Úc Xá không để ý lắm, "Tuyên Quỳnh cùng mẫu phi của hắn vẫn luôn lo lắng chuyện này, ta biết."
Chung Uyển thật sự là nhìn không thấu Úc Xá, "Vậy nên ngươi cũng không lo? Tam hoàng tử một khi không còn nữa, ngươi không nghĩ Tuyên Cảnh Tuyên Quỳnh sẽ tạm thời ngưng đấu đá, kết minh với nhau để giải quyết ngươi?"
"Còn muốn xem Tuyên Cảnh suy tính như thế nào." Úc Xá không chút nghĩ ngợi nói, "Sau lưng ta và Tuyên Quỳnh là Úc Vương phủ, Tuyên Cảnh nếu giải quyết ta trước thì Úc Vương phủ ngay lập tức thành cánh tay đắc lực của riêng một mình Tuyên Quỳnh. Tương lai một chọi một như vậy đối với Tuyên Cảnh không chút nào có lợi, nhưng nếu là giải quyết Tuyên Quỳnh trước......"
Chung Uyển tiếp lời: "Ngươi tuyệt đối không thể liên thủ cùng hắn, Tuyên Cảnh tuy độc chiếm danh phận "trưởng tử" rồi, nhưng lại không có nhiều khả năng đấu ngược lại Tuyên Quỳnh."
"Thông minh." Úc Xá gõ gõ mặt bàn, "Cho nên mới nói, người hiện tại trong tình thế tiến thoái lưỡng nan là Tuyên Cảnh, vậy thì ta cần gì phải sốt ruột?"
Chung Uyển nhíu mày: "Lỡ hắn thật sự liên thủ với Tuyên Quỳnh thì sao?!"
Úc Xá dứt khoát nói: "Muốn đến thì đến, ta không thèm để ý."
Chung Uyển vội la lên: "Ngươi cứ như vậy mà tin rằng Hoàng Thượng sẽ bảo hộ cho ngươi?"
"Ta đương nhiên không tin." Úc Xá cười, "Ta nói không thèm để ý, không phải là không thèm để ý bọn họ, mà là sống chết của ta."
Chung Uyển chán nản, người này......
"Ta là một kẻ điên." Úc Xá cười tủm tỉm nhìn Chung Uyển, "Ngươi lúc hồi kinh không phải đã biết sao?"
Chung Uyển trong đầu ầm ầm vang lên, hắn gian nan nói: "Thế tử......mạng của ngươi....chỉ là của mình ngươi sao?"
Ý cười trên khóe miệng Úc Xá lan không đến đáy mắt, hắn nhìn Chung Uyển, hỏi lại: "Vậy thì còn của ai? Chẳng lẽ của ngươi?"
Từ sau khi Chung Uyển trải qua tràng đại bệnh kia, phàm lúc y tức giận thì tâm lại suy xét rõ ràng, vậy nên y tất nhiên hiểu ý của Úc Xá, sắc mặt y hơi không tốt, nói lảng sang chuyện khác: "Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu*......"
*Nhờ cha mẹ mới có cơ thể bọc da - thuộc chương đầu của Kinh Hiếu - Mạnh Tử. Đoạn này cũng thể hiện rõ sự thay đổi của Úc Xá, lúc thiếu thời lại chính Úc Xá bảo rằng mạng mình là của cha mẹ.
Úc Xá bật cười thành tiếng.
Chung Uyển lấy lại bình tĩnh, "Ngươi nói như vậy, tức là đã rõ ràng thân thế của mình? Ngươi......"
"Ta là thuận theo suy nghĩ của ngươi mà phân tích." Úc Xá cũng không giả vờ, "Không phải ngươi đã nhận định ta là tư sinh chi tử của Hoàng Đế sao?"
Chung Uyển lắc đầu: "Cũng không có gì chắc chắn, nhưng ta mơ hồ cảm thấy......ngươi đã biết mọi chuyện."
Úc Xá gật đầu: "Tất nhiên."
Không đợi Chung Uyển mở miệng, Úc Xá lại nói, "Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi."
Chung Uyển vốn định tìm một cơ hội thuyết phục Úc Xá chấp nhận cho y lưu lại trong kinh, nhưng hiện tại xem ra Úc Xá vẫn còn rất cảnh giác, giữa hai người đã sớm không còn tín nhiệm, tùy tiện mở miệng chỉ khiến cho Úc Xá cảm thấy y đang có ý đồ khác.
Chuyện này chỉ có thể chậm rãi từng bước tính toán thôi.
Chung Uyển cúi đầu: "Tất nhiên ta biết."
"Tuy rằng không biết ngươi là vì ai mà làm vậy, nhưng nếu ngươi đã hảo tâm nhắc nhở ta, ta cũng nên nói cho ngươi biết một chuyện." Úc Xá gõ gõ mặt bàn, "Theo như ta đoán......Những ngày sắp tới đây sẽ có một ít tin đồn quỷ thần, có kẻ đang muốn mượn chuyện làm loạn. Ngươi có thể nói cho con chó câm kia một tiếng, bảo hắn mấy ngày này đi khuyên Tuyên Cảnh nên co đầu rút cổ, không cần sinh sự, bằng không......Hắn chưa kịp đấu với người khác thì đã bị người khác hãm hại."
Úc Xá tựa hồ không có ý muốn nhiều lời thêm một câu nào nữa, xua xua tay: "Lời đã nói xong, ngươi đi đi."
Chung Uyển xoay người lại, đi mất.
Đúng như Úc Xá sở liệu, chỉ trong hai ngày, trong kinh liền truyền ra rất nhiều lời đồn đãi.
Chung Uyển cùng Lâm Tư ngồi ở thư phòng Kiềm An Vương phủ, một người viết một người khoa tay múa chân, an an tĩnh tĩnh.
Lâm Tư nói: Quả nhiên có người gợi lại chuyện cũ năm xưa, nói chuyện thầy tướng số năm đó đã bói rằng ngôi vị Kim Thượng bất minh, cho nên các hoàng tử đều giữ không nổi được một người.
Lâm Tư lo lắng sốt ruột: Họ còn nói, người tiếp theo gặp nạn tất nhiên chính là Tứ hoàng tử.
Chung Uyển viết: Tuyên Cảnh nói sao?
Lâm Tư thở dài: Hắn nổi giận cả ngày, nói muốn nghiêm túc tra xét xem lời đồn là từ đâu ra, giết một người răn trăm người, ta khuyên bao nhiêu mà hắn......cũng không nghe.
Chung Uyển viết: Một hòn đá ném hai con chim.
Nếu lúc này Tuyên Cảnh không quan tâm, không thêm phòng bị, bị người khác hại chính là bị trời phạt, không minh bạch. Còn nếu hắn quá quan tâm, la hét ầm ĩ nói muốn đi tra xét cho rõ ràng thì chẳng khác nào thừa nhận lời đồn đãi "Ngôi vị hoàng đế có lai lịch bất chính", phạm vào kiêng kị của Sùng An Đế.
Lông mày Chung Uyển nhíu chặt, đều bị Úc Xá nói trúng rồi. Người đầu tiên lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan đúng là Tuyên Cảnh.
Lâm Tư có điểm sốt ruột, khoa tay múa chân: Làm sao bây giờ?
"Nhất định không thể tra xét." Chung Uyển thấp giọng nói, "Hiện tại chỉ có thể dùng Hoàng Đế khuyên can hắn. Nói hắn nếu đắc tội Hoàng Thượng thì đừng nghĩ tới chuyện tranh ngôi."
Chung Uyển ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tư: "Hắn không phải rất nghe lời ngươi sao? Khuyên hắn đi."
Lâm Tư cười khổ, khoa tay múa chân: Khuyên không được, ngày ấy từ Tam hoàng tử sau khi trở về phủ. Tuyên Cảnh giận không khống chế được, tự mình viết tên húy của Úc tiểu Vương gia và Ngũ hoàng tử, tìm khoảng một trăm món đồ sứ, dán tên bọn họ lên từng cái, sau đó tìm một cây gậy gộc thô ráp!
Lâm Tư vươn tay ra làm một vòng tròn thiệt rộng, Chung Uyển hoảng sợ: "Hắn muốn làm cái gì?"
Lâm Tư dùng thủ ngữ: Hét lớn một tiếng, giơ gậy đập một món đồ sứ, xong rồi lại hét lớn một tiếng, lại đập một món đồ sứ khác, cứ thế lặp đi lặp lại......
Chung Uyển trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Hắn đập xong thì nguôi giận sao?"
Lâm Tư lắc đầu, khoa tay múa chân: Không có, bởi vì trong lúc thuận tay đập đồ, không cẩn thận đập vỡ luôn chén ngọc được Hoàng Đế thưởng cho. Chén ngọc kia rất quý giá, Hoàng Thượng lúc trước vào phủ còn cố ý kiểm tra. Tứ hoàng tử sợ sau này Hoàng Thượng lại hỏi, hối hận không kịp, vừa mắng nhiếc Ngũ hoàng tử cùng Úc tiểu Vương gia, vừa đi nhặt từng mảnh chén vỡ ra, ước chừng có khoảng......mấy trăm miếng đi? Đã thế còn rớt xen lẫn trong đám mảnh sứ vỡ, không khác gì mò kim đáy bể. Lúc ta vừa mới tới thì hắn vẫn còn ở đó gom nhặt.
Chung Uyển đau đầu: "Hắn trước kia chỉ là tài tình không tốt, sao bây giờ đầu óc cũng dùng không được? Như thế vẫn còn không biết xấu hổ đòi tranh ngôi?"
Lâm Tư thở dài, khoa tay múa chân: Chủ tử còn có việc gì sao? Nếu không có việc gì, ta trở về nhặt giúp hắn vài mảnh.
Chung Uyển gật đầu: "Ngươi đi đi."
Lâm Tư lại nghĩ tới một chuyện, khoa tay múa chân: Chủ tử, Úc tiểu Vương gia kiêng kị chuyện liên quan tới thân thế hắn như vậy, thật sẽ cho phép ngươi lưu lại bên hắn sao? Nếu không được......ngươi vẫn nên quay về Kiềm An đi.
"Không." Chung Uyển không chút nghĩ ngợi nói, "Hắn hiện tại tất nhiên không tin ta, nhưng ta không thể mặc kệ...... Ai, tùy tiện đi, cùng lắm nhượng hắn làm ta nhục nhã vài lần, hắn còn có thể làm gì nữa?"
Lâm Tư thầm nghĩ, tính tình Úc Xá hiện giờ âm tình bất định, quỷ quyệt khó dò, sợ không đơn giản chỉ là "nhục nhã vài lần" như vậy.
Chuyện Chung Uyển đã quyết định thì Lâm Tư muốn nói thế nào cũng không được, từ trước đã thế rồi. Hắn thở dài, xoay người đi.
"Từ từ." Chung Uyển đột nhiên nói: "Còn có một chuyện quan trọng ta muốn hỏi ngươi."
Lâm Tư nghiêm túc nhìn Chung Uyển.
Chung Uyển trầm giọng nói: "Mấy ngày trước, Úc tiểu Vương gia có phải đã bắt ngươi đi, hỏi nhũ danh của ta?"
Lâm Tư tức giận bất bình, khoa tay múa chân: Úc tiểu Vương gia ngang ngược lại không biết nói đạo lý! Hắn hỏi nhũ danh của chủ tử ngươi, ta lập tức sẽ nói cho hắn! Thế nhưng hắn lại sai người ấn ta xuống đất. Một cái người câm như ta, miệng nói không được, ăn khổ hơn nửa ngày.
Chung Uyển hồi tưởng lại cảnh y lạnh giọng chất vấn Úc Xá có phải hắn tra tấn Lâm Tư hay không, cảm thấy một mảnh thê lương.
Chung Uyển vô lực, xua xua tay: "Ủy khuất ngươi liều mạng...... Ngươi đi đi."
Lâm Tư khẳng khái dập đầu một cái, đi mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook