Nắm Đấm Nho Nhỏ
C59: Phiên ngoại 5

Tần Thận kéo cửa phòng thử đồ ra, rồi nhanh chóng đóng lại.

Bờ lưng mượt mà của Đào Tinh Úy để lộ bên ngoài, biết có người đi vào giúp cô mặc đồ thì lui về sau một bước, gần như là dựa sát vào anh.

Anh cong khóe môi lên, trái cổ lăn lên lăn xuống, nắm lấy dây kéo ở sau lưng nhẹ nhàng kéo lên, quả nhiên là bị kẹt cứng không có cách nào đẩy lên được nữa.

Tần Thận lấy làm khó xử, khẽ cười nói: “Nhất định là em mặc không đúng cách, hay là anh cởi giúp em rồi mặc lại cho em.”

Đào Tinh Úy nghe thấy là giọng nói của Tần Thận thì nhanh chóng quay lại, bị anh che mắt lại sau đó được anh ôm vào lòng.

Đào Tinh Úy không phục: “Em nhất định có thể mặc lên, em không có béo như vậy…… Anh mau giúp em kéo đi.”

Tần Thận bật cười: “Em béo hay không, anh đương nhiên biết rõ. Là do chiếc áo cưới này có vấn đề, không xứng với vợ của anh.”

Anh nói như vậy, lại thuyết phục được Đào Tinh Úy.

Bằng lòng để anh giúp cởi chiếc áo cưới trên người mình xuống.

Cởi được một nửa, Đào Tinh Úy chỉ còn một bộ đồ lót, Tần Thận bỗng nhiên nhíu mày lại, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hay là như vầy, đừng mặc nữa?”

“Này!”

Cô đỏ mặt, cúi đầu ở trong lòng anh nói: “Vừa rồi anh không nghe huấn luyện viên của em nói sao, buổi tối em còn phải về huấn luyện đấy, em sợ đến lúc đó không còn sức để huấn luyện nữa, em lại bị huấn luyện viên mắng……”

Tần Thận lại bật cười.

Bây giờ anh chỉ đưa ra thêm một gợi ý, mà cô gái nhỏ này lại có thể nghĩ ra một đống chuyện lung tung lộn xộn, này còn kém hơn nhiều so với lúc cho cô xem «Lưỡng Tính Bảo Điển» đó.

Đào Tinh Úy liếc nhìn tầm mắt của anh, thì biết anh lại trêu chọc mình……

“Anh vô lại!”

Tần Thận đành phải ôm cô an ủi: “Đợi khi em huấn luyện xong, chuyện này lúc về nhà chúng ta bàn bạc lại.”

……

Bên ngoài cửa hàng áo cưới.

Ngôn Tiêu thở hổn hển ngồi vào xe của Thi Minh.

Trước đó có mấy lần đi cùng nhau, Thi Minh hay ghét bỏ chuyện cô quá chậm chạp.

Đoán chừng là do bệnh nghề nghiệp, Thi Minh mở miệng là muốn mắng chửi, đều có thể khiến người ta cảm thấy có một loại áp bức vô hình, kỳ thực lời này của anh không có ác ý.

Ngôn Tiêu lại là người khá nhạy cảm, nên luôn ghi nhớ việc này trong lòng.

Giống như hôm nay Thi Minh không có thúc giục nhưng cô vẫn chạy hơi nhanh, lúc đóng cửa xe thì vạt váy dài bị kẹp trong khe cửa.

Trên miệng Thi Minh ngậm thuốc, quay đầu hất cằm với cô, nhắc nhở Ngôn Tiêu.

“Vội làm gì?”

Ngôn Tiêu cúi đầu ngẩn người, đành phải mở cửa xe lần nữa, kéo vạt váy bị kẹt lại.

Cô quay đầu nhìn sang thì thấy Thi Minh đã không còn nhìn cô nữa, đang nằm xấp ở bên xe hút thuốc, mày đẹp nhíu lại thấp giọng nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, còn nữa hút thuốc ở trong xe cũng không tốt……”

Thi Minh quay đầu liếc nhìn cô một cái, cười giễu một tiếng, nhưng giây tiếp theo sau khi hút một hơi thuốc cuối cùng, thì dập tắt nửa điếu thuốc còn lại.


Tuy anh không thích Ngôn Tiêu, nhưng không đến mức bất lịch sự với cô gái người ta như vậy.

“Lát nữa em muốn đi đâu? Công ty các em có cho xe đến đón em không?”

Ở trước mặt Thi Minh giọng nói của Ngôn Tiêu vẫn nhỏ giống như tiếng muỗi kêu vậy: “Không có…… Hôm nay em từ chối hết các rồi, cũng đã nói với bên đó xong rồi, vốn là muốn cùng anh chọn áo cưới. Không ngờ nhanh như vậy đã chọn xong rồi…… Tiếp theo em không có sắp xếp gì, hay là anh đi đâu em theo đó được rồi……”

Nửa câu cuối cô nói rất nhỏ.

Tai Thi Minh mọc kén dày, nghe không thấy, nghiêng đầu qua hỏi lại: “Em nói gì?”

Mặt của Ngôn Tiêu hơi đỏ ửng, giọng nói không lớn, chỉ lặp lại lời đó thêm lần nữa: “Em nói, anh đi đâu thì em đi đó……”

Thi Minh nghe rõ câu nói này không hiểu sao lại cười một tiếng.

Anh nghĩ đến bản thân sống đã hơn nửa đời người, thì thích phải tiểu nha đầu Đào Tinh Úy, khăng khăng một mực, bề ngoài thì nghiêm trong lòng thì yêu thương cô, đến nay vẫn chưa nói ra miệng được với cô, mở to mắt nhìn tiểu nha đầu đó bị người ta cướp mất.

Nhưng lại cứ ngay lúc này có một người đẹp như tiên đến nói với anh câu này.

Thật là ông trời đang trêu chọc anh mà.

Mặc kệ Ngôn Tiêu ở trước mặt anh là thật hay là giả, anh chỉ đơn giản cảm thấy có chút vui vẻ.

Mặt Ngôn Tiêu càng đỏ hơn: “Anh cười cái gì?”

Thi Minh giơ chân đặt lên vô lăng của xe hơi, nói: “Nếu không có chuyện bất ngờ gì, lát nữa anh về nhà ăn của đội quốc gia ăn bữa tối, sau đó phải chỉ dạy đội quán quân huấn luyện, tối đến còn phải đi đội nam chỉ dạy vài đội viên, xem có thể chọn vào đội quán quân không. Sau đó ký túc xá của huấn luyện viên anh ở đều ở trong đội quốc gia. Em xác định muốn theo anh về đội quốc gia?”

Ngôn Tiêu im lặng, lúng túng trong chốc lát: “Vậy chẳng phải sẽ gặp đồng nghiệp và đội viên của anh? Đến đội quyền anh quốc gia, em mặc thế này không phù hợp lắm phải không? Hay là anh chở em về nhà một chuyến, để em thay thành đồ thể thao.”

Lúc này Thi Minh mới bắt đầu nghiêm túc nhìn Ngôn Tiêu.

Cô mặc một chiếc váy tua rua, mang giày gót cao màu đỏ, áo jean sát nách, trong túi còn có kính mát màu xanh, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành trào lưu chụp ảnh trên phố.

Đột nhiên anh nhìn thấy vết màu đỏ trên cánh tay cô, hơi nhíu mày, nhớ lại vừa rồi ở trong cửa hàng áo cưới mình đã kéo cô, nên nặng nề thở dài một hơi.

“Bỏ đi, em cứ thế cùng anh về đội quốc gia cũng được.”

Ngôn Tiêu mỉm cười: “Được.”

Đến đội quốc giá, Thi Minh không dẫn Ngôn Tiêu đi thẳng đến nhà ăn mà đưa cô đến phòng y tế trước.

Ngô Bình nhìn thấy Thi Minh đột nhiên dẫn một cô gái xinh đẹp trở về thì ngây người hết nửa ngày mới hỏi anh có chuyện gì.

“Có thuốc khử trùng không? Chính là loại bôi lên da thì có thể làm tan vết bầm tím ấy.”

Thi Minh giải thích không rõ ràng, trong lòng buồn bực, bèn trực tiếp nâng khuỷu tay của Ngôn Tiêu lên cho Ngô Bình xem.

Anh lần đầu tiên gặp người phụ nữ không giống với Đào Tinh Úy như Ngôn Tiêu, xinh đẹp trắng trắng mềm mềm, giống như miếng đậu hũ vậy, chạm vào cô còn phải cẩn thận một chút.

Vừa cầm đến tay cô, anh lập tức nhắc nhở bản thân không được ra sức quá mạnh, gần như là cẩn thận dè dặt nâng khuỷu tay cô lên.

Ngô Bình nhìn qua, nói có, sau đó thì đi vào lấy thuốc.

Lúc này Ngôn Tiêu mới hiểu dụng ý của Thi Minh, cô thấp giọng nói: “Thật sự không sao đâu, thể chất của em dễ bầm tím, bình thường đụng vào cạnh bàn bị bầm tím rất lâu mới khỏi, anh không cần phải đưa em đến đây bôi thuốc đâu.”

“Đừng nói lời vô ích, người ta đã đi lấy thuốc rồi……”


Thi Minh gào giọng lên, lúc ý thức được điều này thì nhìn thấy bộ dáng đáng thương tủi thân đó của Ngôn Tiêu, vỗ một cái lên trán rồi thở dài một hơi nói: “Ý của anh là, vết thương này là anh gây ra cho em, anh dẫn em đến đây xử lý cũng là chuyện nên làm. Lại nói nữ minh tinh bọn em không phải thường lên ống kính sao, đến lúc đó bị quay phải trên người em nhiều chỗ tím chỗ xanh sẽ không tốt.”

Ngôn Tiêu vẫn cúi đầu, “ừm” một tiếng, khóe mắt vẫn chứa đầy vẻ tủi thận, sau khi nói “cám ơn” xong thì không lên tiếng nữa.

Thi Minh hết cách rồi, trong lòng buồn bực lại nổi cáu không được với cô, đành phải đi ra ngoài hút thuốc một lúc.

Tháng trước anh về quê một chuyến, ba anh cứ thế giao cô gái Ngôn Tiêu này cho anh, nói là con gái của chiến hữu, lúc chiến hữu còn sống chính là hy vọng hai nhà có thể kết thân.

Anh không hề ngờ được một đại minh tinh như Ngôn Tiêu lại đồng ý vì lời trăng trối của ba cô mà kết hôn với người vừa mới quen biết.

Cô nói bản thân trong giới giải trí yêu đương với không ít bạn trai, nhưng chưa gặp được người thích hợp, vốn cũng không có tâm tư đi yêu đương, vì tâm nguyện của ba, tìm một người ngoài vòng giải trí biết rõ gốc gác để kết hôn cũng được.

Lúc đó Thi Minh do uống rượu say, nghĩ không có Đào Tinh Úy thì tìm ai kết hôn cũng như nhau, cùng Ngôn Tiêu này kết hôn tốt xấu gì vẫn có thể khiến ba mẹ vui vẻ.

Hai người ở ngày gặp mặt thứ hai, hôm đó đã đi lĩnh chứng rồi.

Lĩnh chứng không được bao lâu, công ty của Ngôn Tiêu đã thay cô công bố tin mừng, chỉ là không công bố tên tuổi của Thi Minh ra ngoài, chỉ nói là người ngoài giới.

Mọi người xem náo nhiệt hết mấy ngày, không đào ra được rốt cuộc ông xã của cô là ai, thế là cũng tạm thời bỏ qua.

Sau đó anh thật sự cảm thấy Ngôn Tiêu có chút không đúng.

Bây giờ anh càng nhìn càng nghi ngờ.

Cô gái nào có chỗ nào giống với tay lão luyện trải qua rất nhiều cuộc yêu đương, ngược lại có chút hiểu ra những người đàn ông có suy nghĩ không đứng đắn kia tại sao lại đặc biệt bắt nạt cô.

Không phải nói cô gái này có chỗ nào không tốt, mà cô thật sự quá ngoan ngoãn.

Xinh đẹp như tiên, ngoan ngoãn từ trong cốt tủy.

Nói khó nghe một chút chính là loại ngốc nghếch dễ lừa gạt.

Mắng không được, nói không xong, cũng không hợp để người ta mắng chửi.

Trong giới giải trí còn có người ngoan như vậy cũng không nhiều nữa. Tạm thời anh phân biệt không được Ngôn Tiêu này rốt cuộc là ngoan thật hay là hở một chút là giả vờ ngoan ngoãn giống như Đào Tinh Úy.

Phụ nữ quanh Thi Minh có thể nói chuyện được với anh, chín mươi phần trăn đều là nữ quyền thủ, và người làm công việc quản lý hậu cần của đội quyền anh quốc gia, đều là những người bụng dạ thẳng thắn có gì nói nấy, lại kém một chút thì giống như Đào Tinh Úy vậy. Khiến anh trong phút chốc ở chung với người như Ngôn Tiêu, vẫn cảm thấy có chút khó khăn.

Lúc này, Ngôn Tiêu đã bôi thuốc xong, đi ra ngoài.

Khóe mắt Thi Minh liếc nhìn thấy cô, dập tắt điếu thuốc trong tay trước.

“Bôi xong rồi?”

“Ừm.”

Ngôn Tiêu cười với anh, trên mặt không còn vẻ tủi thân uất ức như vừa rồi, dáng vẻ cười tươi như vậy thuận mắt hơn nhiều.

Thi Minh cong khóe miệng, “Đói rồi phải không?”

“Ừm, có chút đói rồi.”

Thi Minh ngồi trên lan can, bộ dáng lạnh nhạt hờ hững: “Quen ăn ở nhà ăn không? Nhà ăn của đội quốc gia bọn anh không như ở đại học mỗi ngày nghiên cứu món ăn thu hút tân sinh viên, đều là những món không bỏ muối không bỏ nước tương năng lượng lại rất cao.”


Ngôn Tiêu lại chỉ gật gật đầu, nói: “Ăn sẽ quen.”

Thi Minh: “……”

Cũng may nhà ăn hôm nay không có nhiều người, Thi Minh gọi hai đ ĩa thức ăn nhanh giống nhau, đưa cho Ngôn Tiêu một đ ĩa.

Đều là những món ăn bình thường: sườn ram, cải trắng xào, trứng xào mướp khía và một bát canh.

Ngôn Tiêu nhận lấy, bắt đầu ăn.

Miệng cô rất nhỏ, lúc ăn cơm phải ăn từng miếng từng miếng nhỏ, tốc độ chậm hơn người thường một chút, nhai kỹ nuốt chậm.

Thi Minh ở đối diện sớm đã ăn xong rồi, trước mắt Ngôn Tiêu mới cắn xong hai miếng thịt.

Cô nhìn qua Thi Minh, phát hiện anh đã ăn xong rồi, thì bắt đầu đỏ mặt luống cuống tay chân.

Cô nuốt nhanh không được, đành phải dùng đũa liều mạng và cơm vào trong miệng, lúc không cẩn thận thì bị nghẹn phải.

Thi Minh vốn không hề để ý tốc độ ăn cơm của cô, nhìn thấy cô bị nghẹn mới nâng mày lên nhìn cô, trêu chọc: “Không có ai giành ăn với em. Uống chút canh đi.”

Ngôn Tiêu cầm thìa inox nhỏ, chuẩn bị múc canh trong bát, kết quả Thi Minh trực tiếp bưng bát canh lên đưa đến tay cô.

“Em ăn như vậy càng nghẹn, cứ dùng thế này, uống một hơi vào. Cho nhanh.”

Ngôn Tiêu che miệng, nhìn anh một cái, sau đó bưng bát canh lên uống.

Giây tiếp theo vì uống quá vội, khóe miệng vãi ra một ít nước canh, cô còn đang ho sặc sụa.

Thi Minh hết nói nổi, đành phải đưa một tờ khăn giấy qua, nghiêm giọng mắng: “Cơm hai mươi mấy năm qua em ăn đều do người ta đúc em sao? Đến ăn một bữa cơm cũng ăn không xong?”

Ngôn Tiêu nhận khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng, khóe mắt còn có nước mắt đọng lại.

Không biết là do bị sặc canh, hay là bị anh mắng.

Thi Minh nhìn khóe mắt của cô, lập tức không nói nữa.

“Cho em thêm một tờ khăn giấy nữa…… túi của em rơi ở trên xe rồi.” Ngôn Tiêu lại hỏi.

Thi Minh là một người đàn ông to xác, bình thường sống rất cẩu thả, trên chỉ còn lại bao nhiêu khăn giấy đều móc ra cho Ngôn Tiêu hết rồi.

“Em ở đây ăn, anh đi lấy túi giúp em.”

“Chờ đã……”

Ngôn Tiêu chìa tay nắm một ngón tay của anh, ngón tay của anh rất thô, đều là vết chai.

Lúc cô sờ đến thì ngẩn người một lúc, sau đó rụt tay lại, nói: “Em ăn xong ngay đây, em đi với anh……”

Thấy cô lo lắng như vậy, là sợ Thi Minh bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ rơi cô ở đây.

Nhưng có thể làm minh tinh đều có chứng bệnh này, cộng thêm được nuông chiều từ nhỏ, không có trợ lý bảo vệ bên cạnh nên trong lòng không có cảm giác an toàn.

Ngôn Tiêu lại là con gái một trong nhà, gia đình lại giàu có, kiêu ngạo một chút cũng là chuyện bình thường.

Anh nhìn cô ba giây, cười giễu một tiếng, vẫn nghiêm túc ngồi xuống đợi cô.

“Vậy em mau đi.”

“Vâng.”

Ngôn Tiêu cúi đầu lại tăng nhanh tốc độ ăn cơm, nhưng lượng cơm trong đ ĩa đối với cô mà nói quá nhiều, ăn còn chưa đến một phần ba, cô buông đũa xuống nói với Thi Minh mình ăn no rồi.

Thi Minh thấy cô ăn ít như vậy, nhíu mày lại có phần không hài lòng.

“Nhìn bản thân em xem, đã gầy đến vậy rồi. Thật không biết nữ minh tinh bọn em cả ngày muốn giảm béo làm cái gì.”


Mũi anh nặng nề thở ra một hơi, sau đó cầm đũa gắp lên ăn hết phần nửa phần sườn cô chưa đụng đến.

Anh ngẩng đầu lên, phát hiện Ngôn Tiêu đang ngẩn người nhìn mình ăn, con ngươi trong đôi mắt hạnh hẹp dài long lanh trong suốt như dòng suối, phản chiếu gương mặt góc cạnh của anh, khiến gương mặt anh trở nên ôn hòa dịu dàng hơn rất nhiều.

Thi Minh như không nhận ra bản thân mình trong mắt cô, ho một tiếng giải thích một câu: “Tránh lãng phí thức ăn, hơn nữa mỗi tháng đội quốc gia tính tiền ăn của huấn luyện viên bọn anh là một ngàn đồng, em như vậy là lãng phí tiền.”

Ngôn Tiêu nghiêm túc nghe, hai tay đặt trên đầu gối, chỉ im lặng nhìn Thi Minh ăn.

Đột nhiên anh ngước mắt lên nhìn vào mắt cô, Ngôn Tiêu ngây ngẩn một lúc, lập tức hé ra nụ cười ngọt ngào dịu dàng với anh.

Nha đầu này, hở chút là cười với người ta, đúng là không có đạo lý, trông như vậy chả trách dễ bị bắt nạt.

Anh ho hai tiếng, trong lòng nghĩ như vậy sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn hết những phần có thể ăn được trong đ ĩa của cô.

Ăn xong bữa tối, trời đã tối mịt rồi.

Thi Minh dẫn Ngôn Tiêu về xe lấy túi trước.

Đóng cửa xe xong, Thi Minh lại sải bước lớn đến phòng huấn luyện.

Ngôn Tiêu cũng bám gót theo sau.

Hôm nay cô mang giày cao gót khoảng mười hai centimet, cũng chỉ cao đến chân mày của Thi Minh.

Lúc này người đàn ông phía trước đi rất nhanh, cô lại sải bước không được, đành phải chạy chậm theo anh.

Thi Minh nghe thấy phía sau có tiếng giày cao gót nhỏ vụn, mày khẽ nhíu, quay đầu lại.

Kết quả Ngôn tiêu bị anh dọa sợ, nhất thời đứng không vững nên ngã về phía sau.

May là anh nhanh tay nhanh mắt nắm cổ tay cô kéo lại.

Thi Minh sờ đến cổ tay mềm mại của cô, hơi ngây người cảm giác giống như bản thân sờ phải búp măng non, mềm mại không xương.

Chỉ cần anh nắm nhẹ thôi, thì có thể bị vỡ nát.

Nhưng anh vẫn hiểu đạo lý thương hoa tiếc ngọc, hơi nới lỏng tay, nào biết Ngôn Tiêu còn chưa đứng vững thì ngã tiếp về phía sau.

Tim Thi Minh nhấc lên cao, đi lên một bước, ôm lấy eo cô.

Nếu tay cô là búp măng non, vậy thì eo cô được làm từ đậu hủ, vừa mềm vừa mượt.

Giây phút đó Thi Minh hoài nghi độ hiểu biết của mình về eo có đủ sâu hay không, lúc dẫn đội chỉnh sửa động tác, khó tránh chạm qua phần lưng eo của không ít đội viên nữ nhưng không có chạm đến thứ mềm như vậy.

Anh không khỏi nhíu mày nhìn tay mình.

Mẹ nó, không chỉ xúc cảm tốt, còn cực kỳ thon.

Anh kéo Ngôn Tiêu lại.

Ngôn Tiêu vẫn còn hồn bay phách lạc, cúi đầu vén tóc hai bên.

Anh hỏi: “Đã ăn cơm xong rồi, sao còn đi theo anh?”

Giọng nói của Ngôn Tiêu vẫn rất nhỏ: “Em đâu có nói ăn cơm xong thì không theo anh nữa. Bằng không, anh dẫn em đi xem nơi làm việc của anh đi? Dẫu sao sau này sẽ thành vợ chồng, em cảm thấy…… Chúng ta vẫn nên hiểu về nhau một chút sẽ tốt hơn.”

Cô thấy anh không nói, lại tiếp: “Hoặc là như vậy đi, lần sau, lần sau em nhất định dẫn anh đi concert của em! Bởi vì hơn hai mươi ngày nữa em sẽ có tour diễn, thuận tiện anh có thể làm quen với hoàn cảnh công việc của em……”

Thi Minh lại im lặng một lúc, mới nói: “Thật ra chúng ta đã là vợ chồng rồi.”

Ngôn Tiêu đỏ mặt: “Đúng nhỉ……”

Cô ngửa đầu: “Vậy anh có để ý…… em đi theo anh xem không?”

Bờ vai rộng của Thi Minh khẽ nhún xuống, nói: “Không để ý, đến đây.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương