Sau khi Hồng Nhiếp biến thành tang thi, Vương Lộ Phàm uể oải một đoạn thời gian, bất quá hắn say mê nghiên cứu khoa học, không bao lâu lại trở về viện nghiên cứu, cùng các đại lão khoa học khác cùng nhau tiếp tục nghiên cứu thuốc ức chế virus tang thi.

Nghe nói Phùng Tiếu phải rời khỏi căn cứ trung ương, hắn vô cùng giật mình, ngày hôm sau tới đưa tiễn khi còn có ý đồ khuyên cô lưu lại: “Nghe nói phía nam tang thi bắt đầu đuổi nhân loại đi, hiện tại bên kia rất nguy hiểm, ở lại căn cứ trung ương là an toàn nhất, em cần gì phải rời đi?”

“Nhà của tôi ở phía nam, tôi muốn trở về.” Phùng Tiếu nhìn về phương nam nơi xa, khoan thai nói.

Vương Lộ Phàm biết là khuyên không được: “Anh thật là không rõ em suy nghĩ cái gì, Tống Giác cũng không suy xét tới an toàn của hai người sao?”

Hắn nhìn Tống Giác đang đứng cách mấy mét bên kia.

Từ khi Phùng Tiếu cự tuyệt tiến vào viện nghiên cứu, hơn nữa cô cùng Tống Giác ở trung tâm căn cứ thuê một biệt thự lớn, Vương Lộ Phàm dần dần hiểu được, Tống Giác lúc trước nói cái gì dựa vào Phùng Tiếu đều là nói giỡn.

Sau lại thấy Phùng Tiếu cùng Tống Giác ở bên nhau thực hạnh phúc, Vương Lộ Phàm cũng dập tắt tiểu tâm tư đối với cô, bất quá đối với Tống Giác, hắn trước sau cũng không có cái nhìn tốt.

“Yên tâm đi, an toàn của chúng ta tuyệt đối không thành vấn đề.”

Vương Lộ Phàm thở dài nói: “Nhất định phải hảo hảo bảo hộ chính mình, chỉ mong chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”

Tống Giác đi đến trước mặt hai người: “Tiếu Tiếu, đến giờ đi rồi.”

“Anh cần phải bảo vệ em ấy thật tốt a!” Vương Lộ Phàm nói.

“Cô ấy là mệnh của tôi.” Tống Giác nhìn Phùng Tiếu nói, Phùng Tiếu cũng cười nhìn hắn.

Vương Lộ Phàm có loại ảo giác bản thân đã trở nên trong suốt, bị người ta bỏ qua hoàn toàn.

Thời điểm ở bên này cáo biệt, Từ Tri Diên cùng Cao thượng giáo lại tránh ở một ngõ cách đó không xa.

“Cô định làm gì?” Cao thượng giáo không thể hiểu được, hắn là bị Từ Tri Diên kéo tới, hắn còn tưởng rằng là tới cáo biệt, ai ngờ Từ Tri Diên lại ở chỗ này lén lén lút lút.

Từ Tri Diên đầu nhìn đám người Phùng Tiếu cùng Tống Giác cách đó không xa: “Bọn họ rốt cũng đi a.”

“Tôi từ trước kia vẫn luôn cảm thấy, cô hình như rất sợ Tống Giác, vì cái gì?” Cao thượng giáo hỏi.

“Bởi vì hắn thực đáng sợ.” Từ Tri Diên sâu kín nói, “Đặc biệt, đặc biệt đáng sợ.”

“Vì cái gì nói như vậy?” Cao thượng giáo đến nay chưa từng thấy Tống Giác ra tay, chỉ là ẩn ẩn cảm thấy Tống Giác hẳn là rất lợi hại, nhưng hắn biết Từ Tri Diên thực lực rất mạnh, Tống Giác đến tột cùng là mạnh đến mức độ nào, mới có thể làm Từ Tri Diên kiêng kị như thế?

Từ Tri Diên lắc đầu; “Xin lỗi, tôi không muốn lừa anh, nhưng mà tôi không thể nói.”

Cao thượng giáo bật cười: “Không thể nói liền không nói đi, không cần cùng tôi xin lỗi.”

Bất quá trong lòng hắn đối Tống Giác nghi hoặc lại càng đậm.

“Thật sự không đi từ biệt một chút sao?” Lúc nhìn thấy Tống Giác cùng Phùng Tiếu đã đi tới khu vực cách ly, Cao thượng giáo cuối cùng lại hỏi.

“Vẫn là thôi đi.” Từ Tri Diên co rúm lại nói.

Cao thượng giáo nhẹ nhàng nhíu mày: “Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô sợ một người như vậy.”

Từ Tri Diên nhìn chằm chằm Phùng Tiếu cùng Tống Giác, chỉ cần vị ôn thần này rời khỏi căn cứ trung ương, trái tim cô mới có thể an ổn.

Ở giữa bên trong căn cứ cùng bên ngoài tường thanhg, có một tầng cách ly, đây là một không gian độc lập, người ra vào căn cứ đều phải đi qua, canh gác lỏng lẻo

Nhưng thời điểm Phùng Tiếu cùng Tống Giác đi tới, lại đột nhiên phát sinh dị biến.

Hơn một trăm người từ các phương hướng chạy ra, đem Phùng Tiếu cùng Tống Giác bao vây ở trung gian.

Bị bao vây.

Hơn nữa người bao vây bọn họ đều là dị năng giả cao cấp nhất của căn cứ.

Từ Tri Diên đại kinh thất sắc, trong đầu cô hiện lên cảnh tưởng lúc trước, cùng hiện tại giống nhau như đúc.

“Ngu xuẩn! Một đám ngu xuẩn!” Từ Tri Diên mắng to nói.

Sắc mặt Cao thượng giáo cũng biến đổi: “Đây là có chuyện gì?”

An Nam cùng An Dân đã sớm lái xe ra bên ngoài căn cứ chờ đợi, lúc này khu cách ly chỉ còn lại hai người Tống Giác cùng Phùng Tiếu, thời điểm đám người vừa vây lại, Tống Giác liền một phen ôm lấy Phùng Tiếu, đem cô gắt gao giữ trong vòng bảo hộ của mình.

Khu cách ly còn có không ít người không biết chuyện gì, thấy thế tất cả đều liên tục lùi lại, che miệng, sợ phát ra âm thanh đưa tới họa sát thân.

Phùng Tiếu cùng Tống Giác bị người trong ngoài vây quanh thật nhiều tầng, lúc này mới có một người trung niên cười lớn từ bên trong đi ra: “Ha ha ha ha, tang thi vương trong truyền thuyết, nguyên lai cũng chỉ như thế sao!”

Thời điểm tên đó nói ra ba chữ tang thi vương, Tống Giác vẫn luôn nhìn chằm chằm Phùng Tiếu, lại thấy cô an an tĩnh tĩnh ở trong ngực hắn, giống như chưa hề nghe được gì.

Trái tim Tống Giác như treo lơ lửng giữa không trung, lúc trước hắn lo lắng cô phản ứng quá lớn, hiện tại cô không phản ứng, hắn lại lo lắng cô là bị dọa choáng váng.

“Tiếu Tiếu.” Thanh âm hắn có chút run rẩy.

Phùng Tiếu có điểm rối rắm, cô hiện tại là nên làm ra phản ứng gì mới tốt? Khiếp sợ khóc thút thít có chút khoa trương, nếu là quá thản nhiên lại không quá thích hợp với tình hình?

“Tiếu Tiếu.” Tống Giác lại kêu một tiếng, thanh âm so với vừa nãy càng thêm run rẩy.

Phùng Tiếu ngẩng đầu, trong mắt có kinh ngạc, còn có vài phần dại ra, cô mờ mịt hỏi: “Hắn gọi anh là gì? Hắn vì sao gọi anh là tang thi vương?”

Tay Tống Giác ôm cô càng thêm dùng sức, giống như lo lắng chỉ cần buông lỏng một chút, cô sẽ đẩy hắn ra.

Hắn nhìn vào mắt Phùng Tiếu: “Tiếu Tiếu, em nghe tôi nói, tôi tuy rằng là tang thi, nhưng tôi thật tâm yêu em, tôi chỉ muốn cùng em ở bên nhau, giống như nhân loại bình thường tồn tại, nếu có thể, tôi cũng không muốn làm tang thi vương gì cả.”

Phùng Tiếu mềm mại ngã vào trong ngực hắn, đang rối rắm nên dùng thái độ như thế nào để đáp lại, nam nhân trung niên kia tựa hồ không chịu được cô đơn, hắn chen vào nói: “Thật là không nghĩ tới, tang thi vương nguyên lai lại là một kẻ si tình a, chết đến nơi còn lo nói chuyện yêu đương. Một khi đã như vậy, ta liền người tốt làm tới cùng, đưa cả đôi uyên ương cùng đi, ha ha ha ha.”

Bị đột nhiên chen ngang, Phùng Tiếu nhẹ nhàng thở ra, ít nhất tạm thời cô không cần suy xét nên làm ra phản ứng như thế nào.

Từ Tri Diên lại giận đến điên rồi, toàn lực chạy tới khu cách ly, một bên chạy một bên điên cuồng mắng: Ngu xuẩn, một đám ngu xuẩn tự cho là đúng…… “

Cao thượng giáo từ lúc nghe được ba chữ tang thi vương đã sợ ngây người, lúc này rốt cuộc phục hồi tinh thần, giữ chặt Từ Tri Diên: “Cô muốn đi làm gì?”

Từ Tri Diên kéo hắn: “Chúng ta phải ngăn cản bọn họ, bằng không toàn bộ căn cứ đều sẽ hủy diệt.” Cô lúc này cực kỳ sợ hãi, thật vất vả trọng sinh, còn chưa đến một năm, cô thật sự không nghĩ lại lần nữa chết đi.

“Người đó là căn cứ trưởng, như thế nào ngăn cản?” Cao thượng giáo cười khổ.

“Cho dù là giết hắn, chúng ta cũng phải ngăn cản.” Từ Tri Diên nói.

Cao thượng giáo trong mắt tràn đầy khiếp sợ, lần đầu tiên hắn cảm thấy Từ Tri Diên điên cuồng như vậy.

“Tôi không phải bị điên, anh không hiểu, tang thi vương thật sự đáng sợ, nếu chọc giận hắn, toàn bộ căn cứ trung ương đều sẽ bị hủy diệt.” Từ Tri Diên gấp đến nước mắt cũng rơi xuống.

Cao thượng giáo không tin, hắn nhìn Tống Giác cùng Phùng Tiếu bị hơn trăm dị năng giả vây quanh, cho dù là ai ở trong đó, đều là có cánh cũng khó thoát, chẳng lẽ hắn còn có thể từ trong đó bay ra?

“Anh hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của hắn cả.” Từ Tri Diên tránh thoát khỏi tay Cao thượng giáo, tiếp tục chạy qua, cô không phải nói chơi, cho dù phải giết chết căn cứ trưởng, cô cũng không tiếc.

Nhưng mà Từ Tri Diên vẫn là chậm, căn cứ trưởng đã hạ mệnh lệnh giết chết Tống Giác và Phùng Tiếu, hơn trăm dị năng giả đồng thời động thủ.

Phùng Tiếu bị Tống Giác ôm vào trong ngực, hắn liều mạng che chở cô, chính mình lại bị những dị năng giả đó đả thương, máu theo khóe miệng chảy xuống, thoạt nhìn hết sức thê thảm.

“Tiếu Tiếu, thực xin lỗi.” Tống Giác hốc mắt hồng hồng nói.

Phùng Tiếu biết hắn đang sử dụng khổ nhục kế, bất quá nhìn bộ dáng thê thảm này của hắn, cô vẫn là có chút luyến tiếc, cả giận nói: “Anh có phải gốc hay không, người khác đem anh đánh thành như vậy, anh còn không phản kích?”

Tống Giác tiếp tục tùy ý những người khác đánh hắn, tiếp tục nói: “Tôi lừa em, để cho bọn họ đánh chết tôi, làm em hết giận, được không?”

Khổ nhục kế kiểu này, thật sự muốn để người khác đánh chết sao!

Phùng Tiếu dùng thủy dị năng mở cho hắn một cái kết giới, bất đắc dĩ nói: “Anh nhanh chóng ra tay đi, kết giới của em chống đỡ không được bao lâu, em cho dù muốn hết giận, cũng là muốn tự mình động thủ, anh nếu là chết ở chỗ này, em biết tìm ai tính sổ?”

Tống Giác trong mắt thoáng hiện một tia sáng kỳ dị, hắn bắt lấy hai tay cô: “Tiếu Tiếu, em có phải hay không luyến tiếc tôi chết?”

“Phải phải phải, em đương nhiên luyến tiếc anh chết.” Phùng Tiếu suy nghĩ một chút, nghĩ lại những cuốn tiểu thuyết đã đọc, thuật lại, “Nếu anh chết, em sẽ hận anh cả đời, cho nên anh phải hảo hảo tồn tại, dùng cả đời tới hoàn lại món nợ lừa gạt em.”

Nói xong lời này, da gà đều nổi lên hết cả rồi.

Tống Giác lại rất hưởng thụ, hắn giống như gom lại toàn bộ dũng khí, gắt gao ôm cô; “Tiếu Tiếu, em yên tâm, tôi sẽ không để em chết, chúng ta sẽ cùng nhau sống sót, dùng quãng đời còn lại bồi thường cho em.”

“Được rồi, được rồi, nhanh lên đi.” Phùng Tiếu có lệ nói, tuy cô biết hắn là tang thi vương thân thể cường đại, nhưng cũng không chịu được nhiều dị năng giả đỉnh cấp cùng nhau đánh như vậy a! Khổ nhục kế này của hắn thật sự là hạ vốn gốc a.

Tống Giác cảm thấy mỹ mãn ôm cô nhảy lên, nhảy cao hơn mười mét, lại thả người nhảy, nhảy đến bên người căn cứ trưởng, một tay bắt chặt cổ hắn.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt làm sợ mọi người ngây người, tất cả còn đang phát ngốc.

Căn cứ trưởng vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi, lại không nghĩ rằng nháy mắt trở thành công cốc, hắn cũng là cái dị năng giả cấp bốn, vừa định công kích Tống Giác, lại phát hiện dị năng căn bản sử không được, ngược lại đầu óc một trận đau nhức, như là bị thứ gì hung hăng chui vào quấy nhiễu.

“A……” Hắn phát ra một tiếng hét thảm.

Đám dị năng giả vừa định bước về phía trước vội vàng dừng lại, kinh nghi bất định nhìn Tống Giác cùng căn cứ trưởng.

Người lãnh đạo trực tiếp bị bắt, bọn họ nên làm cái gì bây giờ?

Căn cứ trường cũng là kẻ thức thời, vừa nãy hắn có thể kiêu ngạo, hiện tại hắn cũng có thể cúi đầu, vội vàng xin tha: “Tống tiên sinh, tôi sai rồi, tôi là bị tiểu nhân xúi giục, đừng giết tôi.”

Tống Giác lạnh lùng nhìn hắn: “Mày muốn giết tao, tao có thể nhẫn, nhưng người mày lại muốn thương tổn Phùng Tiếu.” Hắn quay đầu nhìn Phùng Tiếu, “Người muốn thương tổn cô ấy một phân một hào, đều phải chết.”

Phùng Tiếu giả bộ vừa cảm động vừa rối rắm, Tống Giác nhìn đến quả nhiên thực vừa lòng.

Ai, nhân sinh như diễn, hoàn toàn dựa kỹ thuật diễn nha.

Căn cứ trưởng nhìn ra sát ý trong mắt Tống Giác, hắn uy hiếp nói: “Mày nếu là giết tao, mày cùng cô ta cũng không thoát khỏi được chỗ này đâu, không bằng thả tao, mọi người đều có đường sống.”

Trong đám người không biết là ai hô to: “Không thể thả tang thi vương rời đi, hắn lợi hại như vậy, nếu là không nhân cơ hội này giết hắn, về sau chưa chắc có cơ hội.”

“Đúng, không thể thả hắn đi.” Trong đám người lại có người kêu.

Tống Giác giương giọng nói: “Tôi cũng không định cùng nhân loại đối đầu, chỉ nghĩ cùng ái nhân cùng nhau rời đi, các người không cần quá phận.”

“Không thể thả hắn đi, giết bọn họ.” Lại có người hô to.

Lúc này, chỉ nghe “phanh phanh phanh” mười mấy tiếng súng vang lên, căn cứ trưởng trong tay Tống Giác bị bắn thành cái sàng, trợn to mắt khó có thể tin chết đi.

Căn cứ trưởng mặt đầy không thể tin được, chính mình cứ như vậy đã chết?

Đám người lại lần nữa phát ngốc, không biết lại là ai hô to: “Căn cứ trưởng đã chết, chúng ta nhanh chóng giết chết tang thi vương.”

Dị năng giả cầm đầu khẽ cắn môi: “Lên! Giết tang thi vương.”

Tống Giác trầm giọng hỏi: “Chúng ta chỉ là muốn rời đi, vì cái gì không để chúng ta đi đâu?”

Dị năng giả cầm đầu nói: “Muốn trách chỉ có thể trách, ngươi là tang thi, hôm nay các ngươi cần phải chết.”

Một đám người hướng Phùng Tiếu cùng Tống Giác điên cuồng tiến công, Tống Giác “bị buộc bất đắc dĩ”, cuối cùng lựa chọn đánh trả, hắn vừa tấn công, toàn bộ thế cục liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, một đám dị năng giả cường đại từ đủ phương hướng bay ra ngoài, té ngã trên đất, không thể cử động.

Người dư lại càng ngày càng sợ hãi, vì thế càng thêm dùng hết toàn lực tiến công, nhưng mà đầy đủ người còn không giết được hắn, càng đừng nói nhân số càng ngày càng ít, Tống Giác liền giống như cắt rau hẹ, dị năng giả không bao lâu liền ít đi một nửa.

Dị năng giả cầm đầu nhìn nhóm người vây xem bên cạnh hô to: “Các ngươi nhanh chóng cùng nhau lên a, hắn là tang thi vương, các ngươi cho rằng các ngươi có thể đứng ngoài cuộc sao?”

Đám người vây xem hai mặt nhìn nhau, bọn họ do dự hồi lâu, đang định cũng gia nhập chiến cuộc, lại nghe có người phát ra tiếng kêu hoảng sợ: “Tang thi triều……”

“Tang thi vây thành!”

Tang thi triều che trời lấp đất vây quanh căn cứ trung ương, ít nhất cũng có mấy trăm vạn, nhân loại có mặt trong căn cứ suýt bị hù chết.

“Tới rồi tới rồi.” Từ Tri Diên hoảng sợ nỉ non, cô hiện tại chỉ nghĩ trốn ra bên ngoài, lại phát hiện căn bản không có nơi có thể trốn, bên ngoài không có một chút kẽ hở, toàn bộ là tang thi.

Tang thi chỉ là lẳng lặng vây quanh căn cứ trung ương, một đám tang thi cấp năm trở lên thì tiến vào trong căn cứ, không bao lâu liền liền giải quyết rớt những dị năng giả vây công Tống Giác.

Hơn một trăm dị năng giả đứng đầu căn cứ đều đã chết, người dư lại toàn bộ bị sợ hãi ăn mòn, đến tâm tư phản kháng cũng không có.

Bên ngoài có trăm vạn tang thi, bên trong lại toàn tang thi cao cấp, chúng nó vây quanh toàn bộ cửa ra vào, bọn họ căn bản trốn không thoát.

Tống Giác mặt đầy lãnh khốc, như là sắp muốn hạ lệnh diệt thành.

Đúng lúc này, Chu Ứng Chân từ trong đám người đi ra, giương giọng hỏi: “Tang thi vương, cậu chẳng lẽ không nể mặt bạn gái mình, đối với nhân loại đuổi tận giết tuyệt sao?”

Mọi người tràn ngập tuyệt vọng vừa nghe, như là bắt được cọng rơm cuối cùng, tìm kiếm thân ảnh Phùng Tiếu.

Vài người thường đứng cách Phùng Tiếu không xa cầu xin cô: “Cầu xin ngài, xin ngài đừng tang thi vương giết chúng tôi, không cần tàn sát dân trong thành, chúng tôi đều vô tội a.”

Phùng Tiếu nhìn về phía Tống Giác, Tống Giác cũng đang nhìn cô, tựa hồ đang đợi cô tỏ thái độ.

“Là giết hay không giết, tôi đều nghe em.” Tống Giác liếc mắt đưa tình nói.

Phi! Chẳng lẽ cô còn có thể nói ra chữ giết sao?

Tầm mắt Phùng Tiếu di động giữa hai người Tống Giác cùng Chu Ứng Chân, trực giác nói cho cô, hai người này nhất định có quan hệ.

Phùng Tiếu tự nhiên là nói không giết.

Tống Giác gật gật đầu, ôn nhu đối nói: “Tôi đều nghe em, em nói không giết, liền không giết.”

Từ Tri Diên xụi lơ trên mặt đất, thật tốt quá, không bị diệt thành, không cần lại bị giết chết.

Cuối cùng tong trận đánh hỗn loạn này, căn cứ trung ương chết mất hơn một trăm dị năng giả đứng đầu cùng mấy vị lãnh đạo, những người khác toàn bộ lông tóc vô thương.

Tống Giác ôm Phùng Tiếu, dưới ánh nhìn của mọi người, ở trong trăm vạn tang thi hộ tống rời đi, mênh mông cuồn cuộn rời khỏi căn cứ.

Phùng Tiếu quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại chỉ thấy được ánh mắt ấm áp của Chu Ứng Chân.

“Tái kiến.” Hắn không tiếng động nói với cô.

Phùng Tiếu quay lại đầu, Tống Giác nhu tình như nước nhìn cô: “Tiếu Tiếu, tôi mang em về nhà.”

Phùng Tiếu cười lạnh một tiếng: “Ha hả, đừng tưởng rằng chuyện này kết thúc, những chuyện anh từng gạt em, em đều nhớ kỹ đâu.”

Tống Giác mỉm cười: “Chỉ cần em không rời khỏi tôi, em muốn tính sổ như thế nào đều có thể, chúng ta có thời gian cả đời, có thể chậm rãi tính.”

Hắn cũng quay đầu lại, cùng tầm mắt của Chu Ứng Chân đối diện.

Trong mắt hai nam nhân đều hiện lên vẻ hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Căn cứ trưởng cùng thuộc hạ bị diệt trừ, một đám dị năng giả không quy phục cũng đã bị hắn xử lý, Chu Ứng Chân thượng vị một cách danh chính ngôn thuận.

Mà hắn cũng nương vào sự tình lần này, thuận lợi để Phùng Tiếu biết thân phận của hắn.

Khó khăn lớn nhất của cô cùng hắn đã qua, kế tiếp hắn sẽ dùng quãng đời còn lại đến đền bù lỗi lầm của mình với cô.

Chỉ cần cô không rời khỏi hắn liền hảo.

“Tiếu Tiếu, vô luận sinh tử, tôi đời này đều sẽ không cùng em tách ra.” Hắn nỉ non nói.

Phùng Tiếu bĩu môi: “Đã biết, em có thể tự mình đi không?”

“Trên mặt đất có điểm dơ, tôi ôm em là được.” Tống Giác cảm thấy mỹ mãn không chịu buông tay.

Hắn hy vọng, đời này đều có thể ôm cô như vậy, cả đời đều không buông tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương