《 Ngày nghỉ ngơi 》 là chương trình giải trí, mỗi tập sẽ tới nhà khách mời quay một ngày, đem tư liệu sống cắt nối thành một tập dài hơn tiếng, hơn nữa còn phỏng vấn khách mời một chút, để khán giả biết được, những ngày nghỉ ngơi khách mời làm những gì, tính cách ở nhà như thế nào.

Khách mời của chương trình cũng không chỉ giới hạn ở minh tinh, mà còn sẽ lựa chọn một số nghành nghề tinh anh, ghi lại cuộc sống chân thực hàng ngày, rất được hoan nghênh.

Đạo diễn chương trình vô cùng chuyên nghiệp, sáng sớm đã liên hệ trợ lý Vương Hâm của Đan Giác. Vương Hâm dẫn bọn họ tới tiểu khu của Đan Giác, chỉ là cần phải đăng ký một chút, nên để bọn họ đi vào trước.

Đám người Trương đạo đi rất nhanh, có nhân viên công tác nhanh tay ấn chuông cửa. Tới lúc bị Trương đạo vỗ vai, hắn mới nhớ ra, Vương Hâm đã nói qua, mấy ngày vừa rồi Đan Giác vô cùng bận, không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại khẳng định là đang ngủ.

“Hắc hắc, quên mất.” Hắn ngượng ngùng cười cười.

“Chờ Vương Hâm tới mở cửa đi.” Trương đạo nói.

Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới, chỉ lỡ tay bấm chuông, cửa lại mở ra. Nữ hài hùng hổ mở cửa, tay cầm gậy bóng chày, tóc dài rối tung, mặc áo ngủ, đôi mắt mông lung, rõ ràng là bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Nhưng mà, đây không phải là nhà Đan Giác sao? Sao mở cửa lại là con gái?

Trương đạo theo bản năng nhìn lại số nhà, không đi nhầm, là địa chỉ Vương Hâm nói, bọn họ không đi nhầm.

Vậy cô gái này là ai?

Trương đạo đang muốn nhìn kỹ, Phùng Tiếu đã rầm một tiếng đóng cửa lại.

Trương đạo: “……”

“Phùng Tiếu! Đó là Phùng Tiếu a!” Người vừa nãy nhấn chuông cửa hung phấn nói.

“Phùng Tiếu là ai?” Trương đạo không để ý bát quái của giới giải trí cho lắm, thế hệ trẻ tuổi chỉ quen biết vài người, người mới ra mắt lại không có tác phẩm tiêu biểu như Phùng Tiếu, ông cơ bản là không biết.

“Sắp tới Đan Giác không phải muốn quay phim mới sao, Phùng Tiếu chính là nữ hai, mấy hôm trước còn ồn ào huyên náo trên weibo.” Tiểu Lâm hạ giọng, “Có tin đồn nói Phùng Tiếu ngủ với nhà đầu tư phim, nên lấy được nhân vật nữ hai này.”

Trương đạo không khách khí gõ đầu hắn: “Cả ngày không cố gắng làm việc, chỉ biết nghe tin đồn vớ vẩn.”

Tiểu Lâm có điểm ủy khuất: “Chuyện này nháo rất lớn trên Weibo, chúng ta phỏng vấn Đan Giác, cho nên lúc sưu tập tài liệu nhìn thấy.”

Một nhân viên khác ánh mắt lập lòe ánh sáng bát quái, “Vậy vì sao Phùng Tiếu lại ở trong nhà Đan Giác?”

“Hắc hắc ……” Hắn cùng Tiểu Lâm nhìn nhau cười, có trò hay?

“Mọi người đợi lâu rồi đi, tôi mở cửa ngay đây.” Vương Hâm vừa vội vàng chạy tới vừa nói.

Trương đạo nhịn không được hỏi: “Chúng ta tới cũng không báo với Đan Giác một tiếng, có tiện không?”

“Lúc trước tôi đã nói qua với cậu ấy rồi, mấy ngày nay mọi người sẽ tới, không có gì bất tiện.” Vương Hâm cười nói.

“Vậy, xin hỏi trong nhà có mấy người a?” Tiểu Lâm làm bộ tùy ý hỏi.

“Chỉ một mình Đan Giác, cậu ấy không thích trong nhà có hơi thở của người khác, cho nên không thuê giúp việc, đều là định kỳ thuê người tới dọn dẹp.”

“Nga……” Đám người lập tức lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Vương Hâm có chút không thể hiểu được: “Làm sao vậy?”

“Khụ khụ, cậu vẫn là tự mình xem đi.” Trương đạo nhắc nhở nói.

“Mọi người cùng nhau vào đi.” Vương Hâm cười mở cửa, tươi cười tức khắc liền cứng đờ, vì sao trên tủ giày lại có một đôi cao gót rồi?

Anh đang định sửa miệng, đám người Tiểu Lâm đã chen chúc chui vào.

Vương Hâm lặng lẽ đem giày cao gót đá vào một góc, Trương đạo ho khan một tiếng, vỗ vỗ bả vai anh, chỉ chỉ giá áo bên cạnh, sắc mặt Vương Hâm lập tức đại biến, trên đó treo một túi xách nữ màu trắng, trên bàn cũng để vài chai lọ dưỡng da linh tinh, rõ ràng là của nữ giới.

Anh mới không tới một ngày, nơi này xảy ra chuyện gì vậy?

Vương Hâm quay đầu đối mặt Trương đạo: “Trương đạo diễn, chuyện này……”

Trương đạo thực dễ nói chuyện: “Yên tâm, bọn họ biết mà, không có sự cho phép của các cậu, hình ảnh không nên thấy sẽ được cắt bớt, trước khi chiếu cũng sẽ đưa các cậu xem trước.”

Vương Hâm yên lòng: “Vậy cảm ơn Trương đạo.”

“Người trẻ tuổi mà, tôi cũng là người từng trải, đều hiểu đều hiểu.” Trương đạo cười nói.

Vương Hâm cười gượng, anh ở cùng Đan Giác 6 năm, đối với sinh hoạt của Đan Giác còn hiểu rõ hơn ba mẹ hắn, tình huống như này cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Đan Giác mời trợ lý đều yêu cầu là nam, từ lúc nào lại có nữ nhân xuất hiện bên người hắn a?

Vương Hâm cẩn thận gõ cửa, nhưng mà Đan Giác ngủ quá sâu, anh gõ hồi lâu cũng không đánh thức được hắn, lo lắng nhìn thấy thứ gì không nên thấy, Vương Hâm cũng không dám trực tiếp đi vào, đành phải khổ sở tiếp tục gõ cửa.

Phùng Tiếu ở cách vách bị làm ồn không ngủ nổi, cô mở cửa đi ra ban công, nhảy sang phòng Đan Giác.

Đan Giác ngủ rất sâu, đôi mắt nhắm chặt, cô lay hai cái cũng không tỉnh.

“Ngủ như heo vậy, kêu cũng không tỉnh?” Phùng Tiếu dứt khoát dùng tay bịt mũi và miệng hắn lại, bắt đầu đếm số.

Đan Giác mơ một giấc mộng, mơ thấy bản thân rơi vào trong nước, như làm thế nào cũng không hô hấp được, hắn cả kinh, cả người run lên liền tỉnh lại.

Sau đó liền nhìn thấy nụ cười xấu xa của Phùng Tiếu.

Phùng Tiếu buông tay ra, đang định lùi về, ai ngờ Đan Giác lập tức nắm lấy tay cô kéo lại, Phùng Tiếu bị hắn kéo cúi xuống, thẳng đến hai người đều cảm nhận được hô hấp của đối phương, mới không tiếp tục thu hẹp khoảng cách.

Đan Giác thanh âm có điểm khàn khàn: “Mới sáng sớm đã định câu dẫn tôi?”

“Tôi câu dẫn anh không phải là rất bình thường sao, rốt cuộc anh cũng là kim chủ ba ba của tôi nha.” Phùng Tiếu nhẹ giọng nói, “Tôi còn chưa thực hiện nghĩa vụ của mình đâu.”

Đan Giác tay theo cổ tay của cô nhìn lên, vuốt ve một chút, thanh âm càng khàn khàn: “Vậy cô muốn làm như thế nào?”

Da thịt cô tinh tế bóng loáng, giống như nhuyễn ngọc thượng đẳng, nhưng so với nhuyễn ngọc lại càng mềm, càng thơm hơn, khiến người ta không đành lòng buông tay.

Hắn cảm thấy bản thân đối với Phùng Tiếu là chấp niệm nhiều năm trước, nhưng ấn tượng đối với Phùng Tiếu ngày trước rất mơ hồ, nhớ rõ rành mạch chính là người trước mặt này. Lúc trước sau khi thấy cô, ký ức lập tức giống như được khởi động lại, vô cùng quỷ dị.

Có được liền tốt rồi, có được rồi thì sẽ không còn nhớ mãi không quên, hắn khăng khăng tự nói với bản thân, có lẽ ngủ một lần, chấp niệm đều sẽ biến mất.

Đan Giác vươn tay tới hông cô, bàn tay nóng rực vuốt ve vòng eo tinh tế.

“Anh hiện giờ là muốn ngủ tôi sao?” Phùng Tiếu nhẹ giọng hỏi.

“Là cô tự mình đưa tới cửa.” Hắn trả lời.

“Trước hết tôi muốn nói với anh một việc quan trọng, anh nghe rồi hẵng quyết định ngủ hay không.”

“Có nói gì cũng vô ích.” Lần trước là hắn mềm lòng tha cho cô, cô lại không chút cảm kích, ngược lại nơi chốn trêu chọc hắn, thật sự coi hắn vẫn là thiếu niên ngây thơ bị cô đùa giỡn lúc trước sao?

Đan Giác cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, làm hắn có chút bực bội.

“Chính là bên ngoài có một đám người của tổ đạo diễn, trợ lý của anh cũng ở bên ngoài, anh không nghe được tiếng đập cửa như gọi hồn kia à?” Phùng Tiếu cố ý ghé vào tai Đan Giác nói nhỏ.

Tốt, lửa cũng bị dập tắt rồi, Đan Giác bình tĩnh nghĩ.

Hắn lúc này mới chú ý tới, đúng là có người đang gõ cửa bên ngoài, chẳng qua tiếng gõ quá nhỏ, hơn nữa lực chú ý của hắn bị người trước mắt hấp dẫn, hắn trong lúc nhất thời không để ý tới.

Đan Giác thở dài, nhớ tới khoảng thời gian trước có đáp ứng quay《 Ngày nghỉ ngơi 》, hẳn là bọn họ tới ghi hình.

Lúc trước tổ chương trình hỏi hắn ngày nào tiện, hắn nghĩ mấy ngày nay đều nghỉ ngơi, dù sao cũng giống với ngày thường, liền bảo bọn họ tùy tiện tới ngày nào cũng được, hiện tại thật là có chút hối hận.

Đáng lẽ nên bảo bọn họ trước khi đến gọi báo một tiếng, cũng không rơi vào tình cảnh oái oăm như vậy.

Phùng Tiếu gục vào hõm vai hắn mà cười, cười đến run rẩy cả người, một chút cũng không sợ hắn tức giận.

Chờ cười đủ rồi, Phùng Tiếu lại vô tình đẩy hắn ra đánh bài chuồn: “Tôi đi trước, anh mau đi mở cửa, gõ hoài ồn muốn chết, y như gọi hồn vậy.”

Đan Giác chế trụ eo cô: “Muốn chạy, đâu dễ dàng như vậy.”

“Anh buông tay.” Phùng Tiếu ngáp một cái, giường phòng cho khách hơi cứng, tối qua cô ngủ cũng không ngon, chỉ muốn mau chóng trở về ngủ tiếp.

“Không buông.”

“Có buông hay không?”

“Không.”

“Anh có thấy mình ấu trĩ hay không?”

Đan Giác mím môi buông tay ra, nhiều năm nay hắn luôn được người ta nói ổn trọng, vì sao hiện giờ lại trở lên ấu trĩ như vậy?

Chắc chắn là do Phùng Tiếu làm hại!

Phùng Tiếu lười biếng duỗi eo đi ra ban công, Đan Giác phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo cô, lại chỉ kịp nhìn thấy cô chống tay tung người, nhẹ nhàng nhảy qua khoảng cách một mét sang ban công bên cạnh, tư thế tiêu sái.

Tim Đan Giác thiếu chút nữa ngừng đập rồi, “Cô muốn chết sao? Nơi này cao như vậy, khoảng cách lại lớn, nếu xảy ra sai lầm làm sao bây giờ?”

Phùng Tiếu dựa vào ban công bên kia, giống như khổng tước kiêu ngạo: “Khoảng cách nho nhỏ như vậy, làm sao làm khó được tôi.”

Nói xong cô liền quay vào phòng: “Anh mau đi mở cửa đi, trợ lý của anh cũng sắp khóc rồi.”

Thẳng đến khi bóng dáng cô biến mất ở cửa sổ, Đan Giác mới thu hồi tầm mắt, hắn xoa xoa vị trí trái tim, cảm thấy bản thân có thể là sinh bệnh rồi.

Vương Hâm máy móc gõ cửa rốt cuộc cũng nhận được hồi báo, Đan Giác mở cửa phòng, thoải mái hào phóng xuất hiện trước mặt mọi người và camera.

Mọi người bên ngoài không dấu vết nhìn quang một vòng phòng ngủ, bên trong mở đèn, phòng tuy rất lớn, nhưng lại khá trống, nhìn qua cũng có thể thấy rõ cả căn phòng. Cũng không có thân ảnh nữ nhân như bọn họ tưởng tượng, cũng không có quần áo tán loạn.

Vương Hâm nhẹ nhàng thở ra, những người còn lại có hơi chút thất vọng, Phùng Tiếu đâu?

Trương đạo dò hỏi: “Các fans rất có hứng thú với bày trí trong nhà cậu, chúng tôi có thể quay không?”

“Có thể.” Đan Giác thoải mái hào phóng tránh ra.

“Chỗ nào không tiện quay có thể nói với chúng tôi một tiếng, miễn cho động chạm đến.”

Đan Giác dừng một chút, liền nhìn về phía Trương đạo, ông ta nhìn hắn cười cười, bất chợt Đan Giác nhìn thấy mấy lọ dưỡng da trên bàn, cùng với mấy đồ vật nhỏ Phùng Tiếu vứt loạn.

Mới qua một đêm, dấu vết cô lưu lại phòng khách còn nhiều hơn chủ nhân ở hơn tháng là hắn, thật đúng là không coi mình là người ngoài a!

“Phòng cho khách không thể quay, còn lại tùy ý.” Đan Giác vừa nói vừa dọn dẹp đống đồ của Phùng Tiếu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương