Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
-
Chương 1241: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 53
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp
"Vị này là An Đồng, lần đầu nhìn thấy Chủ Thần đại nhân, không hiểu lễ nghĩa, thật sự xin lỗi."
Vị An Đồng kia cúi đầu, một câu cũng không nói, cũng không phản bác lại.
An Túc duỗi tay chỉ vào cái bình sứ màu trắng
"Chờ thiếu chủ tỉnh lại, xin ngài làm ơn đưa cái này cho thiếu chủ uống, Đa tạ Chủ Thần đại nhân."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hai người kia.
Rõ ràng đối với cô dày đặc sát khí.
An Đồng tính cách thẳng thắn, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Còn An Túc, che đậy cảm xúc kín kẽ.
Nếu không phải vì cô quá mẫn cảm với sát ý của người khác.
Chỉ nhìn qua An Túc này, có lẽ cô cũng sẽ không phát hiện được.
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
Gật đầu
"Được, ta sẽ nói với hắn."
Tô Yên vừa dứt lời.
An Đồng ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Thanh âm lạnh lùng
"Chủ Thần đại nhân không muốn hỏi chúng tôi đến từ nơi nào, là thuộc hạ của ai, vì sao phải đưa vật đó cho thiếu chủ sao?"
Tô Yên nghiêm túc
"Đó là chuyện của hắn."
An Đồng khuôn mặt lạnh băng, sát ý càng ngày càng dày đặc.
"Chủ Thần đại nhân tấm lòng rộng rãi đến như vậy, người khác sợ là không học theo được."
An Túc bên cạnh duỗi tay ngăn lại
"An Đồng, phải đi thôi."
An Đồng nhìn qua cũng không muốn đi.
Hắn cơ hồ là buột miệng thốt ra
"Thiếu chủ vì ngài nhận lấy tra tấn, ngài lại ở Cửu Trọng Thiên ngày ngày hưởng thụ. Hiện giờ ngài mạnh khỏe, có phải nên giơ cao đánh khẽ buông tha cho thiếu chủ rồi không?"
Tô Yên nghe được có chút không kiên nhẫn.
Cô khẽ nhíu mày.
Hiếm khi cô biểu hiện rõ ràng như thế.
"Ngươi hiện tại có thể nói mọi chuyện rõ ràng với ta, hoặc là rời đi."
An Túc một bên giơ tay xoa ấn đường.
Biết lúc này là không thể nào đem người lôi đi.
Chỉ sợ thiếu chủ biết sẽ xảy ra chuyện.
An Đồng sửng sốt, lúc sau mới lạnh nhạt lên tiếng
"Ngài tới gần thiếu chủ một lần, thiếu chủ liền phải chịu nỗi đau tê tâm liệt phế một lần. Ngài cách xa thiếu chủ một chút, thiếu chủ sẽ sống thọ cùng đất trời."
Tô Yên ngẩng đầu
"Ngươi có thể để thiếu chủ của các ngươi cách xa ta một chút. Nhưng vì các ngươi không làm được, cho nên mới nói lời này với ta, để ta cách xa hắn một chút có đúng hay không?"
Bên cạnh An Túc cười nhạt.
Một đôi mắt phượng hơi nhếch lên
"Chủ Thần đại nhân chớ nên trách An Đồng, tính tình của hắn từ trước tới nay đều vậy."
Sau đó hắn dừng lại, rồi nói tiếp.
"Bất quá, vạn năm trước thiếu chủ phá hủy Minh thạch - bảo vật Minh giới, để ngài không phải chịu đựng khổ cực nữa.
Nửa yêu hồn của thiếu chủ bị thương, còn là trọng thương không thể khỏi, càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Việc này vốn dĩ không liên quan tới chủ thần đại nhân, vì dù sao cũng là thiếu chủ cam tâm tình nguyện.
Thiếu chủ hao tâm tổn sức vì ngài như vậy. Chủ Thần đại nhân lòng vì thiên hạ, liệu ngài cũng có thể ban cho thiếu chủ một chút ân tình.
Để thiếu chủ sống thật tốt không?"
Tô Yên cảm thấy mờ mịt một khắc.
Những chuyện bọn họ nói, cô đều chưa từng nghe qua.
Chỉ nhớ mang máng, vạn năm trước Quân Vực đại chiến một trận với Minh giới.
Cha của Quân Vực phẫn nộ hắn không chịu suy nghĩ cho sự yên ổn của Ma vực, liền phong ấn hắn lại.
An Túc nói xong.
Trong phòng chìm vào an tĩnh.
Qua một lúc lâu sau.
Tô Yên mở miệng
"Đây là nguyên nhân các ngươi muốn giết ta?"
Hai người bọn họ sững sờ.
Tô Yên rất nghiêm túc
"Để hắn rời khỏi ta, các ngươi không làm được. Muốn giết chết ta, các ngươi đánh không lại. Chuyện vạn năm trước, ta đã biết. Cái bình sứ này ta cũng sẽ đưa cho hắn. Còn có điều gì muốn nói không??"
An Túc và An Đồng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới.
Bọn họ nói nhiều như vậy, đều không nhìn thấy bất kỳ một tia áy náy nào trên khuôn mặt Tô Yên.
Thậm chí ngay cả cảm xúc khác thường cũng không có.
An Đồng sát ý càng đậm.
Thiếu chủ sao lại có thể yêu một nữ nhân như vậy?
An Túc giữ chặt An Đồng, lắc đầu
"Thiếu chủ sắp tỉnh, đi thôi."
An Đồng không cam lòng.
Lại cũng không có cách nào.
Hắn xoay người, hai người nhanh chóng biến mất trong hư không.
Beta: Tinh Niệm
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp
"Vị này là An Đồng, lần đầu nhìn thấy Chủ Thần đại nhân, không hiểu lễ nghĩa, thật sự xin lỗi."
Vị An Đồng kia cúi đầu, một câu cũng không nói, cũng không phản bác lại.
An Túc duỗi tay chỉ vào cái bình sứ màu trắng
"Chờ thiếu chủ tỉnh lại, xin ngài làm ơn đưa cái này cho thiếu chủ uống, Đa tạ Chủ Thần đại nhân."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hai người kia.
Rõ ràng đối với cô dày đặc sát khí.
An Đồng tính cách thẳng thắn, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Còn An Túc, che đậy cảm xúc kín kẽ.
Nếu không phải vì cô quá mẫn cảm với sát ý của người khác.
Chỉ nhìn qua An Túc này, có lẽ cô cũng sẽ không phát hiện được.
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
Gật đầu
"Được, ta sẽ nói với hắn."
Tô Yên vừa dứt lời.
An Đồng ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Thanh âm lạnh lùng
"Chủ Thần đại nhân không muốn hỏi chúng tôi đến từ nơi nào, là thuộc hạ của ai, vì sao phải đưa vật đó cho thiếu chủ sao?"
Tô Yên nghiêm túc
"Đó là chuyện của hắn."
An Đồng khuôn mặt lạnh băng, sát ý càng ngày càng dày đặc.
"Chủ Thần đại nhân tấm lòng rộng rãi đến như vậy, người khác sợ là không học theo được."
An Túc bên cạnh duỗi tay ngăn lại
"An Đồng, phải đi thôi."
An Đồng nhìn qua cũng không muốn đi.
Hắn cơ hồ là buột miệng thốt ra
"Thiếu chủ vì ngài nhận lấy tra tấn, ngài lại ở Cửu Trọng Thiên ngày ngày hưởng thụ. Hiện giờ ngài mạnh khỏe, có phải nên giơ cao đánh khẽ buông tha cho thiếu chủ rồi không?"
Tô Yên nghe được có chút không kiên nhẫn.
Cô khẽ nhíu mày.
Hiếm khi cô biểu hiện rõ ràng như thế.
"Ngươi hiện tại có thể nói mọi chuyện rõ ràng với ta, hoặc là rời đi."
An Túc một bên giơ tay xoa ấn đường.
Biết lúc này là không thể nào đem người lôi đi.
Chỉ sợ thiếu chủ biết sẽ xảy ra chuyện.
An Đồng sửng sốt, lúc sau mới lạnh nhạt lên tiếng
"Ngài tới gần thiếu chủ một lần, thiếu chủ liền phải chịu nỗi đau tê tâm liệt phế một lần. Ngài cách xa thiếu chủ một chút, thiếu chủ sẽ sống thọ cùng đất trời."
Tô Yên ngẩng đầu
"Ngươi có thể để thiếu chủ của các ngươi cách xa ta một chút. Nhưng vì các ngươi không làm được, cho nên mới nói lời này với ta, để ta cách xa hắn một chút có đúng hay không?"
Bên cạnh An Túc cười nhạt.
Một đôi mắt phượng hơi nhếch lên
"Chủ Thần đại nhân chớ nên trách An Đồng, tính tình của hắn từ trước tới nay đều vậy."
Sau đó hắn dừng lại, rồi nói tiếp.
"Bất quá, vạn năm trước thiếu chủ phá hủy Minh thạch - bảo vật Minh giới, để ngài không phải chịu đựng khổ cực nữa.
Nửa yêu hồn của thiếu chủ bị thương, còn là trọng thương không thể khỏi, càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Việc này vốn dĩ không liên quan tới chủ thần đại nhân, vì dù sao cũng là thiếu chủ cam tâm tình nguyện.
Thiếu chủ hao tâm tổn sức vì ngài như vậy. Chủ Thần đại nhân lòng vì thiên hạ, liệu ngài cũng có thể ban cho thiếu chủ một chút ân tình.
Để thiếu chủ sống thật tốt không?"
Tô Yên cảm thấy mờ mịt một khắc.
Những chuyện bọn họ nói, cô đều chưa từng nghe qua.
Chỉ nhớ mang máng, vạn năm trước Quân Vực đại chiến một trận với Minh giới.
Cha của Quân Vực phẫn nộ hắn không chịu suy nghĩ cho sự yên ổn của Ma vực, liền phong ấn hắn lại.
An Túc nói xong.
Trong phòng chìm vào an tĩnh.
Qua một lúc lâu sau.
Tô Yên mở miệng
"Đây là nguyên nhân các ngươi muốn giết ta?"
Hai người bọn họ sững sờ.
Tô Yên rất nghiêm túc
"Để hắn rời khỏi ta, các ngươi không làm được. Muốn giết chết ta, các ngươi đánh không lại. Chuyện vạn năm trước, ta đã biết. Cái bình sứ này ta cũng sẽ đưa cho hắn. Còn có điều gì muốn nói không??"
An Túc và An Đồng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới.
Bọn họ nói nhiều như vậy, đều không nhìn thấy bất kỳ một tia áy náy nào trên khuôn mặt Tô Yên.
Thậm chí ngay cả cảm xúc khác thường cũng không có.
An Đồng sát ý càng đậm.
Thiếu chủ sao lại có thể yêu một nữ nhân như vậy?
An Túc giữ chặt An Đồng, lắc đầu
"Thiếu chủ sắp tỉnh, đi thôi."
An Đồng không cam lòng.
Lại cũng không có cách nào.
Hắn xoay người, hai người nhanh chóng biến mất trong hư không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook