Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại
-
Chương 70
Người cá tàn tật 26 + 27.
Thiên đường.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Rõ ràng là Khoa không tin Lâm Không Lộc và Lan Trạch.
Bình thường khi nhận người thân không phải sẽ kích động vui mừng sao? Nào có người đấm thẳng cho một cú? Hơn nữa hai người này nói chuyện không đồng nhất. Một người nói là "anh trai", một người lại nói là "em trai".
Anh giơ tay lau máu chảy ra từ khóe môi, mặt không đổi sắc nhìn hai người, hỏi: "Chứng cứ?"
Lan Trạch: "À."
Lâm Không Lộc: "Ssh." Có máu!
Lan Trạch trực tiếp liên hệ với Lộ Già, để đối phương hỗ trợ giải thích tình hình, đồng thời cũng cho Lan Khoa biết Lộ Già không có việc gì, miễn cho tên này suốt ngày buồn rầu trong phòng như góa phụ.
Thấy Lộ Già, Khoa kinh ngạc, vui mừng và cũng nhẹ nhõm thở phào. Lộ Già cũng rất phấn khích, hai mắt ửng đỏ: "Khoa, hai người họ thật sự là người thân của anh, người cao lớn là em trai anh, thật ra ngài ấy là..."
Lời còn chưa dứt, Lan Trạch thấy Lâm Không Lộc sắc mặt tái nhợt, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Không Lộc xua tay, yếu ớt bảo: "Hơi, hơi sợ máu."
Bấy giờ Lan Trạch mới chú ý khóe môi bị đánh rướm máu của Khoa, "Chậc" một tiếng, nói: "Hiện giờ anh yếu đến vậy à?"
Nói rồi hắn trực tiếp ôm Lâm Không Lộc đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, thiết bị liên lạc cũng bị mang theo, Khoa và Lộ Già buộc phải gián đoạn cuộc hội thoại bày tỏ nỗi lòng: "..."
"Đỡ hơn chưa?" Lan Trạch ôm Lâm Không Lộc ra ngoài rồi day ấn đường, lại cụm trán y, giọng điệu không giấu được sự quan tâm lo lắng của hắn.
Khoa trong phòng nhìn thấy cảnh này: "..."
Thì ra thanh niên cao gầy tuấn tú này thật sự là em trai anh?
Nhưng thấy em trai rất cẩn thận mà "hầu hạ" vị thương nhân ria mép kia, anh lại trầm mặc.
Thương nhân kia hình như là chồng của em trai anh, dáng người... cũng không thấp, nhưng so với em anh thì thấp hơn rất nhiều, dung mạo cũng có vẻ bình thường, thứ duy nhất có thể thấy được là giàu có.
Mà em trai anh... Chí ít điều kiện bên ngoài xem như còn được, vì sao lại gả cho tên ria mép này, lại còn... khom lưng cúi đầu "hầu hạ" đối phương?
Chẳng lẽ gia cảnh của anh và em trai không tốt, bị hoàn cảnh ép buộc?
*
Bữa tối ăn ở nhà tộc trưởng, tộc trưởng gãi đúng chỗ ngứa, trên bàn cơm có rất nhiều cá.
Vì Lan Trạch và Lâm Không Lộc đều cải trang, cần che giấu danh tính nên tộc trưởng không thể gọi họ là "điện hạ", bèn gọi họ như Lâm Không Lộc nói, "Mèo lão gia" và "Cá tiên sinh".
Cá tiên sinh rất ít nói, mặt mày lúc nào cũng vô cảm, khi ăn cũng chẳng gắp cho mình mà chỉ chăm chăm đi gắp cá cho Mèo lão gia, còn vô cùng kiên nhẫn nhặt hết xương cá mới bỏ vào bát đối phương.
Nếu không phải có người ngoài, sợ Lâm Không Lộc mất tự nhiên thì có lẽ Lan Trạch sẽ đút thẳng cá vào miệng y.
Lâm Không Lộc cũng đã quen được hắn chăm sóc tỉ mỉ tinh tế, dù sao trước đây y cũng lọc xương cá cho Lan Trạch ăn, giờ quan hệ giữa hai người đã thay đổi, Lan Trạch một hai phải bù đắp cho y, y bèn tận hưởng, không có gì mà phải cảm thấy không thoải mái.
Nhưng Lan Khoa thấy cảnh tượng này lại càng trầm mặc.
Anh rầu rĩ ăn cơm một hồi, bỗng ngẩng đầu tìm chuyện để nói: "Đúng rồi, vẫn chưa biết tên em là gì."
Lan Trạch liếc anh, trả lời: "Lan Trạch."
"Ồ." Lan Khoa khô khan đáp một tiếng, vô thức nói: "Hình như trùng tên với vị hoàng tử điện hạ của Đế quốc."
Nói xong anh lại buồn bã ăn cơm.
Trùng tên thì sao? Vị hoàng tử điện hạ của Đế quốc sẽ không giống em trai anh, tuổi còn trẻ lại phải gả cho một tên phú thương ria mép, lúc ăn còn không thể tự mình ăn, phải hầu hạ ria mép ăn trước.
Thật là cùng tên không cùng mệnh.
Anh nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, ngẩng đẩu bảo: "Em trai, em cũng ăn đi, không thì đồ ăn sẽ nguội mất."
Tên ria mép kia không phải không có tay, không thể tự gắp được sao?
Lan Trạch khẽ liếc anh, lờ đi, thậm chí còn "hầu hạ" đến càng say mê.
Lan Khoa: "..."
Anh không biết chuyện của em trai và tên phú thương là thế nào, nghĩ một lúc rồi quyết định không nói nhiều nữa mà để quan sát thêm vài ngày.
Lâm Không Lộc nhìn hai người họ một cách kỳ lạ, cũng không nói gì.
Cơm nước xong xuôi, y và Lan Trạch đến nơi ở do tộc trưởng sắp xếp.
Sau khi vào phòng đóng cửa, y tò mò hỏi: "Sao anh không nói cho anh ấy biết thân phận thật của hai anh?"
Lan Trạch khẽ hừ, bảo: "Anh không nói ư? Phàm là anh ấy chú ý nhiều một chút đến hoàng thất Đế quốc, lên mạng tra cứu bách khoa là sẽ biết Lan Khoa là tên Đại hoàng tử."
Hơn nữa vừa rồi hắn đã nói tên mình là Lan Trạch, điều đó còn chưa đủ rõ ràng sao?
Ngay cả thân phận thật sự của mình cũng không nghĩ ra có thể thấy anh trai của hắn mấy năm nay chỉ đắm chìm trong thôn trang êm đềm, chưa từng nghĩ tới việc tìm hiểu Đế quốc, tìm hiểu hoàng thất.
"Anh ấy mất trí nhớ mà." Lâm Không Lộc khuyên "Hơn nữa anh không nói rõ, ai có thể nghĩ đến?"
Mặc dù Lan Trạch cười lạnh, nhưng dù sao hắn vẫn quan tâm đến Lan Khoa. Sau khi sắp xếp xong cho Lâm Không Lộc, hắn cầm miếng dán chân mèo đi tìm đối phương, tiện thể giải thích thân phận của anh.
Lan Khoa đang đọc sách trong phòng, thấy hắn gõ cửa đi vào, anh ngẩng đầu cười ôn hòa: "Em đến rồi."
Khung cảnh này khiến Lan Trạch nhớ lại thời thơ ấu của mình. Trong ký ức của hắn, cả một quãng thời gian dài, Lan Khoa luôn là một người anh trai dịu dàng, đối xử rất tốt với hắn, thường chơi đùa cùng hắn.
Biểu cảm Lan Trạch phức tạp, nghĩ đến lời khuyên của Lâm Không Lộc bèn tiến lên bảo: "Xắn ống quần lên."
Lan Khoa đặt cuốn sách xuống với vẻ mặt khó hiểu.
Lan Trạch đâu phải là người biết quan tâm người khác, hắn cũng chỉ nói những lời nhẹ nhàng với Lâm Không Lộc.
Hắn trực tiếp lấu miếng dán ra, mặt không cảm xúc: "Trị chân cho anh."
Thấy hắn tùy tiện lấy ra mấy chục miếng dán chân mèo, Lan Khoa lập tức trầm mặc.
Anh đương nhiên biết miếng dán chân mèo, biết đây là do vị hoàng tử phi của Đế quốc tự mình ấn, có thể chữa khỏi trùng độc. Nhưng anh càng biết miếng dán này quý giá đến mức nào, dù có hét giá cũng không có người bán.
Tuy hoàng thất nói sẽ bán rẻ cho dân thường, nhưng cũng chỉ bán cho dân của Đế quốc, hơn nữa phải bệnh nặng mới được.
Tất nhiên, kẻ có tiền vẫn có thể lấy được. Theo anh biết, miếng dán chân mèo này được bán với giá vô cùng chát ở chợ đen.
Trong mắt Lan Khoa, mấy miếng dán chân mèo này của em trai chắc chắn là do tên thương nhân ria mép đưa.
Có thể lấy được miếng dán chân mèo, xem ra thương nhân kia không chỉ có tiền mà còn có thế. Chẳng trách em trai cúi đầu khom lưng với gã.
Lan Khoa im lặng một chốc, khẽ lắc đầu: "Anh không cần, em mang những thứ này về đi."
Anh không thể đánh đổi những thứ này bằng sự tủi thân của em trai được.
Lan Trạch: "?"
"Thật ra anh không sao cả." Lan Khoa an ủi "Ít nhất anh có thể chọn cắt cụt chi, nhưng em..."
Anh thoáng do dự, nhưng vẫn thầm khuyên: "Nếu em sống không được vui vẻ, cũng không cần phải tự mình ôm ấm ức, hoàn toàn có thể rời khỏi ông ta."
Tiền của Mao lão gia... rõ ràng không dễ có được, phải khom lưng hầu hạ mới có.
Lan Khoa vô thức cảm thấy em trai anh không phải người có tính cách như vậy, có lẽ đây cũng không phải ý muốn của hắn.
Lan Trạch khó hiểu, cảm thấy trí nhớ anh còn chưa khôi phục mà đã ra vẻ làm anh trai.
Mở miệng liền khuyên chia tay, tật xấu gì đây?
Hắn nhíu mày, hỏi: "Anh có ý gì?"
Lan Khoa chần chờ: "Chúng ta dùng tiền của Mao lão gia như thế... không tốt lắm."
Lan Trạch: "......"
Sắc mặt hắn tức khắc tối sầm, ném thẳng miếng dán chân mèo lên người Lan Khoa, lạnh giọng cười: "Anh dán hay không thì tùy."
Nói xong, hắn xoay người đá văng cửa đi mất.
Lan Khoa: "..." Nóng nảy thật, không phải ở cùng Mao lão gia cũng vậy đấy chứ?
*
Lan Trạch về phòng, thấy Lâm Không Lộc đang kiểm tra hóa trang bèn đi qua kéo bộ ria nhỏ của y.
Lâm Không Lộc: "!"
"Làm gì thế?" Y vội vã giật bộ ria về.
Đây chính là thứ có hồn nhất trong hình tượng hiện tại của y, không có bộ ria này làm khí thế của Mèo lão gia mất đi ba phần.
Y cẩn thận dán râu mép xong mới ngẩng đầu, kỳ quái hỏi: "Sao anh về nhanh thế? Nói rõ với Lan Khoa chưa?"
Lan Trạch: "À."
Lâm Không Lộc thấy vẻ mặt này của hắn liền biết có chuyện, hóng hớt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh không nghĩ anh ấy bị mất trí nhớ, mà là mất trí*." Lan Trạch cười lạnh.
*Trí ở đây là trí tuệ nhen, đang mắng anh zai sa sút trí tuệ, thiểu năng =)))))
Sau đó hắn nhìn bộ ria nhỏ của Lâm Không Lộc, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, lại giật ra, mặt không cảm xúc: "Chính vì em tạo hình tượng này, khiến anh ấy hiểu lầm anh là một thằng nhãi yếu ớt sống dựa vào Mèo lão gia để có được bữa ăn."
Lại còn là loại vừa ăn, vừa lùa cơm vào trong bát anh trai ruột nữa.
Lâm Không Lộc: "..."
"Sao có thể trách em?" Y trưng vẻ mặt vô tội, nói: "Rõ ràng do anh không nói rõ với anh ấy ngay từ đầu."
"Bây giờ anh lười nói cho anh ấy biết." Lan Trạch cười nhạt.
Hắn ngồi cạnh Lâm Không Lộc, dán lại bộ ria rồi bảo: "Mặc kệ anh ấy đã, phải nghĩ cách thăm dò cách bố trí phòng thủ của tinh tặc, và nơi những người cá đó bị nhốt."
Đối với quân đội Đế quốc mà nói, muốn đánh hạ hành tinh Saya không khó, thậm chí có thể nói là rất dễ dàng. Nhưng Lan Trạch không muốn gây thương vong cho dân thường nên hắn cần chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
"Chuyện này em có biện pháp." Lâm Không Lộc lập tức giật bộ ria xuống: "Em mới phát hiện em đã trở nên mạnh hơn rồi, anh biến ra đuôi cá trước đi."
Lan Trạch: "?"
"Mau biến!" Lâm Không Lộc lộ vẻ chờ mong.
Lan Trạch: "..."
Hắn không ngại, chỉ là đôi mắt hắn tối lại, nhìn chăm chú vào mắt Lâm Không Lộc, chậm rãi đưa tay chạm vào thắt lưng.
Lâm Không Lộc: "Khụ."
Y vội quay đầu, đưa lưng về phía Lan Trạch. Khi đuôi cá màu bạc xinh đẹp xuất hiện, y lập tức hưng phấn nhảy dựng lên ——
Sau đó, quần áo y rỗng tuếch, người cũng biến mất.
Lan Trạch kinh ngạc, thoáng hiện lên sự hoảng loạn trong đôi mắt, nhưng rất nhanh hắn đã chú ý tới có gì đó trên đuôi cá.
Hắn lập tức nâng đuôi cá lên, quần áo Lâm Không Lộc rơi lả tả.
"Ngoeo ngoéo!" Một nhóc mèo đốm gỉ ôm vây đuôi, bị lắc đến hoa mắt, vội kêu: "Đừng lắc, là em, sắp ngất mất!"
Lan Trạch: "..."
Hắn nắm gáy mèo con xách lên, nhìn chằm chằm hỏi: "Lâm Không Lộc?"
Mèo con dùng sức gật đầu, còn run run lỗ tai: "Là em là em, mau thả em xuống."
Lan Trạch thở phào nhẹ nhõm, sau đó đặt y trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát.
Mèo con có hơi giống mèo đốm gỉ, cũng hơi giống mèo đen, còn hơi giống... mèo mướp*? Tóm lại, không rõ được là chủng loại gì nhưng hình thể rất nhỏ, vô cùng dễ thương.
*Mèo đốm gỉ là loài mèo nhỏ nhất thế giới; mèo chân đen cũng thuộc một trong những loài mèo nhỏ nhất trên giới, và là loài mèo nguy hiểm nhất trên hành tinh; nguyên văn là Ly Hoa Miêu hay còn gọi là Dragon Li, Li Hua, là một giống mèo của TQ, nó gần giống mèo mướp bên mình nên mình thay bằng mèo mướp nhé, đều là mèo lông vằn.
Lan Trạch không khỏi ngẩng đầu, vuốt ve mèo từ đầu tới lưng, vuốt đến khi mèo con nheo mắt lại, đôi tai cụp thành tai máy bay mới nói: "Gen mèo của em khá mạnh."
Bình thường, người có gen thức tỉnh rất hiếm khi biến thành hình thú, trừ phi thức tỉnh gen đặc biệt mạnh.
Có lẽ giờ Lan Trạch đã hiểu tại sao sau khi thức tỉnh Lâm Không Lộc luôn khó kiểm soát thiên tính của mình.
Lâm Không Lộc cố gắng giãy khỏi lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhảy lên vai hắn rồi bảo: "Em có thể biến thành mèo, đi điều tra bố phòng của họ."
Lan Trạch nghe vậy, sắc mặt đen kịt, túm y xuống ôm vào lòng bàn tay, nói: "Không cần, quá nguy hiểm, người máy mini có thể làm được việc này."
Lâm Không Lộc: "Nhưng người máy không cơ trí nhanh nhạy bằng em, dễ bị phát hiện lắm. Hơn nữa hiện giờ em là mèo, cho dù bị phát hiện thì cũng không ai nghi ngờ."
Lan Trạch nghĩ ngợi: "Vậy ngày mai anh dẫn em đi ra ngoài điều tra cùng nhau."
Lâm Không Lộc còn muốn nói nữa, nhưng dường như Lan Trạch biết y định nói gì, lập tức nói trước: "Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ, cần phải đi với anh."
Lâm Không Lộc: "..."
Y chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi mà, ai bảo mèo là động vật sống về đêm. Sau khi hoàn toàn biến thành mèo, có vẻ như thiên tính càng khó kìm nén.
*
Để tránh rắc rối khi biến đổi qua lại, cả đêm Lâm Không Lộc vẫn ở dạng mèo. Còn Lan Trạch thì nhanh chóng biến đuôi cá trở về.
Ngày hôm sau, vào bữa sáng, tộc trưởng và Lan Khoa thấy hơi kỳ lạ khi nhìn Lan Trạch ôm một nhóc mèo đốm gỉ đến.
Lần này Mèo lão gia không có ở đây, nhưng Lan Trạch vẫn chỉ quan tâm đến việc cho mèo ăn, bản thân thì chẳng ăn nhiều.
Lan Khoa tự thấy lời tối qua mình nói có lẽ đã tổn thương đến lòng tự trọng của em trai nên hơi xấu hổ, cũng không nói nhiều. Anh thấy Mèo lão gia mãi mà không tới, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Mao lão gia không ăn à?"
Lan Trạch liếc anh, giọng điệu không mặn không nhạt: "Em ấy bận, ra ngoài bàn chuyện làm ăn."
"Ồ." Lan Khoa gật đầu, ăn thêm mấy miếng. Anh nhìn em trai vẫn còn hầu hạ mèo, lại thoáng do dự, giả vờ lén lút kiến nghị: "Lan, em trai, em có nghĩ tới chuyện... đi ra ngoài tìm một công việc không?"
Cứ luôn dựa vào Mèo lão gia như vậy cũng không được, chân anh nay đã tàn phế mà còn giúp Lộ Già làm lụng kiếm tiền trang trải cuộc sống. Nhưng nhìn em nó như bây giờ, hầu người rồi lại hầu mèo, chẳng khác nào chim hoàng yến được chồng nuôi nấng.
Lan Khoa đau lòng một cách khó hiểu, trong tiềm thức, anh luôn cảm thấy em trai anh hẳn là một người kiêu ngạo chói lọi, chứ không phải một kẻ dựa dẫm ăn bám.
Khóe miệng Lan Trạch giật giật, cuối cùng hắn đặt Lâm Không Lộc lên đùi mình, ấn móng vuốt nhỏ của đối phương rồi nhìn Lan Khoa, mặt vô cảm: "Lên bách khoa tinh bác, tìm kiếm tên của anh, rồi tìm kiếm tên của tôi."
Lan Khoa khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời thiết bị đầu cuối, tìm hai chữ "Lan Khoa".
Chẳng mấy chốc, bách khoa tinh bác xuất hiện kết quả tìm kiếm, mục đầu tiên là cuộc đời của Đại hoàng tử.
Lan Khoa: "..."
Hóa ra Đại hoàng tử Đế quốc cũng tên Lan Khoa...
Anh lập tức im bặt, Đại hoàng tử tên là Lan Khoa, Nhị hoàng tử tên là Lan Trạch, vừa vặn trùng tên với anh em bọn họ, kẻ ngu cũng sẽ không cảm thấy đây là trùng hợp.
1
Lan Khoa nháy mắt đoán được chân tướng, nghĩ tới sự hiểu lầm lúc trước của mình liền vô cùng mắc cỡ.
Có điều cũng nhờ vậy mà làm giảm bớt sự khiếp sợ khi biết được thân phận thật sự của mình. Anh ngẩng đầu ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên hỏi: "Hai người dịch dung? Mao lão gia tên thật là Lâm Không Lộc?"
Lâm Không Lộc "meo" một tiếng, lay tay Lan Trạch ra, nhảy lên vai hắn cảm thán: Thật không dễ dàng, cuối cùng cũng biết.
Lan Trạch khịt mũi, ném một chiếc vòng không gian cho Lan Khoa, thừa nhận trá hình: "Cơ giáp năm đó anh điều khiển bị hư hỏng nghiêm trọng, không thể sửa chữa được. Sau khi mang về Đế Đô, trung tâm nghiên cứu cơ giáp đã cải tiến nó theo bản vẽ ban đầu, rồi thiết kế và sản xuất lại."
"Cơ giáp mới để trong vòng tay này, hệ thống vẫn như cũ, chỉ nâng cấp chức năng, hẳn là vẫn nhận ra anh. Mau khôi phục trí nhớ đi, cha mẹ rất nhớ anh."
Giọng điệu hắn có vẻ không kiên nhẫn, nhưng thực ra có che giấu sự quan tâm. Hắn dừng một chút mới nói thêm: "Miếng dán chân mèo là do chị dâu anh vất vả ấn ra, đừng lãng phí."
"?" Lâm Không Lộc dùng móng mèo bộp vào mặt hắn, trợn mắt giận dữ.
Chị dâu cái gì? Rõ ràng là anh rể, à không đúng, là em rể.
Lan Khoa cũng thấy kỳ cục, sao em trai này cứ luôn muốn làm anh? Còn có con mèo trên người em trai kia, không phải là... em dâu chứ?
Khó trách Mao lão gia họ "mèo", em trai với em dâu biết chơi tình thú thật.
Anh nghĩ đến hoàng đế hoàng hậu Lan Trạch mới nhắc tới, dù chưa nhớ lại nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy và nhớ mong vô cớ.
Lan Trạch không có thời gian để tâm đến chuyện đó, hắn giơ tay chụp móng vuốt mèo đang bụp bụp trên mặt mình, xách mèo trở lại trong lòng, rồi tiếp tục: "Tôi với chị dâu anh còn có việc phải làm, không thể ở lại lâu. Nếu anh có thể hồi phục thì có thể tới hỗ trợ, còn những vấn đề khác, tộc trưởng sẽ giải thích cho anh."
Hắn và Lâm Không Lộc đã biết được rất nhiều điều về tinh tặc từ tộc trưởng, cũng thu được một số thông tin cơ mật do tộc trưởng thu thập trong nhiều năm. Chuyện kế tiếp, tộc trưởng cũng không giúp được gì nhiều, bọn họ lưu lại cũng không tiện.
Chỉ là Lan Khoa di chuyển không tiện, cần nhờ tộc trưởng chăm sóc.
Lan Khoa nhìn bọn họ rời đi, thật lâu sau mới cúi nhìn vòng không gian, hỏi tộc trưởng: "Bọn họ muốn đi giải quyết đám tinh tặc đó sao?"
"Đúng vậy." Tộc trưởng kích động vui sướng.
Lan Khoa siết chặt vòng tay, một lúc sau anh mỉm cười, xoay người về phòng lấy miếng dán chân mèo.
Anh cũng phải mau chóng hồi phục mới được, làm anh trai sao có thể để em trai, em dâu chăm nom được?
*
Lâm Không Lộc cùng Lan Trạch rời khỏi trấn nhỏ thì như từ mèo nhà biến thành mèo hoang, vui vẻ chạy loạn khắp nơi.
Gân xanh trên trán Lan Trạch nổi lên, nhân lúc y nhảy lại lên vai hắn liền vội nắm gáy y nhắc nhở: "Lý trí của em đâu?"
Lâm Không Lộc bị xách cuộn tròn đuôi và chân, ngây thơ vô tội tỏ vẻ: "Bị thiên tính áp chế rồi."
Lan Trạch cạn lời, cất thẳng y vào túi, nhéo nhéo tai mèo: "Ngoan ngoãn chút."
"Không, em muốn ra ngoài, thả em ra ngoài đi." Lâm Không Lộc vùng vẫy trong túi.
Khóe miệng Lan Trạch khẽ giật, ấn đầu mèo nhỏ xuống: "Em không sợ chạy lung tung đụng phải chuột, đột nhiên mất khống chế thiên tính ư?"
Lâm Không Lộc: "..."
Mèo con cứng ngắc, mèo con không thể.
Không phải y sợ chuột, mà y thật sự không muốn gặm chuột.
Nhưng ghét của nào trời trao của ấy. Vào ban đêm, y và Lan Trạch cùng đi nghiên cứu địa hình, mới ra cửa được mấy bước, một con chuột bỗng vọt qua trước mắt y.
Đôi mắt Lâm Không Lộc sáng rực, ria mèo kích động run run, không chút nghĩ ngợi liền "vèo" nhảy qua đó.
Con chuột nào phải đối thủ của y, trốn đông trốn tây, chẳng mấy chốc đã bị móng vuốt của y ghìm xuống.
Lâm Không Lộc tâm tình hào hùng, như thể đã thắng một trận chiến, ria y run lên, há miệng với con chuột dưới vuốt của mình ——
"Ngậm miệng!" Lan Trạch và hệ thống đồng thời la hét.
0687 vô cùng đau đớn: "Ký chủ ơi cậu bình tĩnh lại, đừng để thiên tính loài mèo áp đảo, cậu có chứng khiết phích đó!"
Lan Trạch trực tiếp nhấc y lên rồi đá con chuột ra xa, đen mặt bảo: "Sau lần này, không bao giờ được biến thành mèo nữa."
Lâm Không Lộc bị xách lên, dại ra trong giây lát, sau đó khôi phục lý trí, lập tức "Huệ huệ huệ", tim đập thình thịch nói: "Đều tại anh, miệng thúi quắc."
Hại y suýt nữa gặm chuột.
Lan Trạch nổi gân đen, con mèo này chẳng có bản lĩnh nào khác, nhưng bản lĩnh đổ tội thì cực kỳ giỏi.
Cũng may sau đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa. Một người một mèo ăn ý hợp tác, không bao lâu đã tra ra bố phòng của lũ tinh tặc, cùng vị trí căn cứ trung tâm.
Hạm đội của căn cứ quân sự thứ ba đã xuất phát từ hành tinh Ốc Lam, theo mệnh lệnh của Lan Trạch, vẫn luôn ẩn nấp ở sâu trong tinh vân cách hành tinh Saya không xa, sẵn sàng chờ lệnh.
Chỉ là, muốn đánh hành tinh Saya, quân lực và chỉ huy thì dễ, mặt ngoại giao lại hơi phiền phức.
Hành tinh Saya quanh năm bị tinh tặc, trùng tộc quấy nhiễu, nhìn như không có người quản lý nhưng trên danh nghĩ lại thuộc về Liên Bang.
Nhưng Liên Bang không có năng lực thu dọn nơi này, nên họ liền mặc kề. Dần dà, nơi này đã trở thành tinh vực hỗn loạn không ai quản lý.
Nhưng Liên Bang mặc kệ, không có nghĩa nó không thuộc Liên Bang. Nếu Đế quốc muốn xuất binh, theo lý nên thương lượng trước cùng Liên Bang. Dù sao bọn họ không phải tinh tặc, không thông báo đã đánh, rất dễ phát sinh tranh chấp.
Hiển nhiên Lan Trạch không muốn thương lượng, theo hắn nói, đợi thương lượng xong thì đã quá muộn. Hơn nữa Liên Bang không đáng tin cậy chút nào, bên trong phỏng chừng có có gián điệp tinh tặc, thông báo cho họ chẳng khác nào thông báo cho tinh tặc.
Hoàng đế chỉ sợ hắn không thương lượng đã đánh, bèn gọi điện lần nữa để nhấn mạnh: "Chờ ta thông báo rồi đánh."
Lúc Lan Trạch nghe máy thì bảo được, cúp máy liền hạ lệnh cho hạm đội: "Đêm nay hành động."
Lâm Không Lộc vừa nghe, lập tức biến thành người, giơ vòng tay lên mong đợi: "Em cũng tham gia?"
Lan Trạch: "..."
Lâm Không Lộc: "!" Đệt, biến hình về không có mặc quần áo!
Y sợ tới mức nhanh tay quàng một chiếc chăn mỏng quấn mình.
Lan Trạch ho nhẹ một tiếng, ánh mắt rời sang hướng khác, giọng điệu hơi mất bình tĩnh: "Lần sau đừng chưa nói lời nào đã biến trở về."
Quá thử thách ý chí nghị lực.
Cũng không phải hắn là người đứng đắn*, không muốn làm chút chuyện mà thật sự không đủ thời gian.
*Nguyên văn "Tọa hoài bất loạn – 坐怀不乱": Ngồi mà trong lòng không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.
Ban đêm, hạm đội Đế quốc ẩn nấp sâu trong tinh vân phát động tập kích hành tinh Saya. Đồng thời, căn cứ trung tâm của tinh tặc trên Saya cũng bị hai cơ giáp đột kích.
Hai cơ giáp xuất quỷ nhập thần như bóng ma, đánh xong là biến mất, rất nhanh đã xuất hiện ở một tọa độ khác, tấn công chuẩn xác.
Đám tinh tặc trở tay không kịp, hạm đội bên ngoại cũng bị quân Đế quốc tập kích, tinh tặc trong căn cứ trung tâm nhất thời hoảng loạn, tưởng rằng quân đội Đế quốc đã đổ bộ lên hành tinh Saya mà không ai hay, mất chừng nửa giờ cũng chưa phát hiện thật ra chỉ có hai chiếc cơ giáp tấn công bọn họ.
Đợi khi họ kịp phản ứng thì đã quá trễ.
Từ khi đêm xuống đến sáng sớm hôm sau, hạm đội căn cứ quân sự thứ ba hạ gục hành tinh Saya chỉ trong chớp mắt, các cuộc tấn công đều chuẩn xác, tất cả nhưng nơi ném bom đều là cứ điểm của tinh tặc, hầu như không có dân thường nào bị thương.
Rất nhiều người tỉnh dậy vào sáng sớm thấy lá cờ của hạm đội Đế quốc mới nhận ra đêm qua không phải là một cơn giông bão, mà thật sự đã xảy ra chiến tranh.
Khi cuộc chiến kết thúc, hơn nửa tháng đã trôi qua.
Hạm đội của Lan Trạch tạm thời tiếp quản hành tinh Saya, bắt đầu đàm phán với Liên Bang.
Hắn tự tiện hành động nên bị hoàng đế mắng một trận. Nhưng mắng xong, hoàng đế vẫn giúp hắn áp tiếng nói bất mãn trong hội nghị, sau đó hỗ trợ hắn đàm phán cùng Liên Bang.
Đối với sự xuất hiện của quân đội Đế quốc, hầu hết dân cư của hành tinh Saya đều vui mừng khôn xiết. Dù sao họ đã bị tinh tặc đàn áp quá lâu, đặc biệt là khi họ phát hiện ra rằng quân Đế quốc giải cứu rất nhiều người cá bị bọn tinh tặc bắt giữ.
Dần dần, càng nhiều người cá không còn che giấu thân phận, dám mặc váy đuôi cá cả gan dạo phố.
Lâm Không Lộc và Lan Trạch trở lại trấn nhỏ nơi tộc trưởng sinh sống, họ thấy rằng thị trấn đã thay đổi rõ rệt. Mọi người không còn chết lặng tĩnh mịch nữa, mà tràn ngập niềm vui sướng.
Họ dường như đang tổ chức một lễ hội nào đó, rất nhiều người cá xinh đẹp mặc váy đuôi cá ca hát nhảy múa trên đường.
Lâm Không Lộc ngạc nhiên cực kỳ, y chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đuôi cá sặc sỡ và đẹp đẽ như vậy. Mắt y lia tới đâu là thấy tới đó, mèo xem đến sắp hoa cả mắt.
"Nhiều cá quá, đây là thiên đường sao?" Y kích động lắc lư đôi tai mèo nhỏ.
Nhưng chỉ một giây sau, tai mèo bỗng bị nhéo, mặt Lan Trạch đen thùi lùi, trầm giọng nói bên tai y: "Không, là địa ngục!"
"Ngoao ngoao nghoéo ——"
1
____________________
Thiên đường.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Rõ ràng là Khoa không tin Lâm Không Lộc và Lan Trạch.
Bình thường khi nhận người thân không phải sẽ kích động vui mừng sao? Nào có người đấm thẳng cho một cú? Hơn nữa hai người này nói chuyện không đồng nhất. Một người nói là "anh trai", một người lại nói là "em trai".
Anh giơ tay lau máu chảy ra từ khóe môi, mặt không đổi sắc nhìn hai người, hỏi: "Chứng cứ?"
Lan Trạch: "À."
Lâm Không Lộc: "Ssh." Có máu!
Lan Trạch trực tiếp liên hệ với Lộ Già, để đối phương hỗ trợ giải thích tình hình, đồng thời cũng cho Lan Khoa biết Lộ Già không có việc gì, miễn cho tên này suốt ngày buồn rầu trong phòng như góa phụ.
Thấy Lộ Già, Khoa kinh ngạc, vui mừng và cũng nhẹ nhõm thở phào. Lộ Già cũng rất phấn khích, hai mắt ửng đỏ: "Khoa, hai người họ thật sự là người thân của anh, người cao lớn là em trai anh, thật ra ngài ấy là..."
Lời còn chưa dứt, Lan Trạch thấy Lâm Không Lộc sắc mặt tái nhợt, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Không Lộc xua tay, yếu ớt bảo: "Hơi, hơi sợ máu."
Bấy giờ Lan Trạch mới chú ý khóe môi bị đánh rướm máu của Khoa, "Chậc" một tiếng, nói: "Hiện giờ anh yếu đến vậy à?"
Nói rồi hắn trực tiếp ôm Lâm Không Lộc đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, thiết bị liên lạc cũng bị mang theo, Khoa và Lộ Già buộc phải gián đoạn cuộc hội thoại bày tỏ nỗi lòng: "..."
"Đỡ hơn chưa?" Lan Trạch ôm Lâm Không Lộc ra ngoài rồi day ấn đường, lại cụm trán y, giọng điệu không giấu được sự quan tâm lo lắng của hắn.
Khoa trong phòng nhìn thấy cảnh này: "..."
Thì ra thanh niên cao gầy tuấn tú này thật sự là em trai anh?
Nhưng thấy em trai rất cẩn thận mà "hầu hạ" vị thương nhân ria mép kia, anh lại trầm mặc.
Thương nhân kia hình như là chồng của em trai anh, dáng người... cũng không thấp, nhưng so với em anh thì thấp hơn rất nhiều, dung mạo cũng có vẻ bình thường, thứ duy nhất có thể thấy được là giàu có.
Mà em trai anh... Chí ít điều kiện bên ngoài xem như còn được, vì sao lại gả cho tên ria mép này, lại còn... khom lưng cúi đầu "hầu hạ" đối phương?
Chẳng lẽ gia cảnh của anh và em trai không tốt, bị hoàn cảnh ép buộc?
*
Bữa tối ăn ở nhà tộc trưởng, tộc trưởng gãi đúng chỗ ngứa, trên bàn cơm có rất nhiều cá.
Vì Lan Trạch và Lâm Không Lộc đều cải trang, cần che giấu danh tính nên tộc trưởng không thể gọi họ là "điện hạ", bèn gọi họ như Lâm Không Lộc nói, "Mèo lão gia" và "Cá tiên sinh".
Cá tiên sinh rất ít nói, mặt mày lúc nào cũng vô cảm, khi ăn cũng chẳng gắp cho mình mà chỉ chăm chăm đi gắp cá cho Mèo lão gia, còn vô cùng kiên nhẫn nhặt hết xương cá mới bỏ vào bát đối phương.
Nếu không phải có người ngoài, sợ Lâm Không Lộc mất tự nhiên thì có lẽ Lan Trạch sẽ đút thẳng cá vào miệng y.
Lâm Không Lộc cũng đã quen được hắn chăm sóc tỉ mỉ tinh tế, dù sao trước đây y cũng lọc xương cá cho Lan Trạch ăn, giờ quan hệ giữa hai người đã thay đổi, Lan Trạch một hai phải bù đắp cho y, y bèn tận hưởng, không có gì mà phải cảm thấy không thoải mái.
Nhưng Lan Khoa thấy cảnh tượng này lại càng trầm mặc.
Anh rầu rĩ ăn cơm một hồi, bỗng ngẩng đầu tìm chuyện để nói: "Đúng rồi, vẫn chưa biết tên em là gì."
Lan Trạch liếc anh, trả lời: "Lan Trạch."
"Ồ." Lan Khoa khô khan đáp một tiếng, vô thức nói: "Hình như trùng tên với vị hoàng tử điện hạ của Đế quốc."
Nói xong anh lại buồn bã ăn cơm.
Trùng tên thì sao? Vị hoàng tử điện hạ của Đế quốc sẽ không giống em trai anh, tuổi còn trẻ lại phải gả cho một tên phú thương ria mép, lúc ăn còn không thể tự mình ăn, phải hầu hạ ria mép ăn trước.
Thật là cùng tên không cùng mệnh.
Anh nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, ngẩng đẩu bảo: "Em trai, em cũng ăn đi, không thì đồ ăn sẽ nguội mất."
Tên ria mép kia không phải không có tay, không thể tự gắp được sao?
Lan Trạch khẽ liếc anh, lờ đi, thậm chí còn "hầu hạ" đến càng say mê.
Lan Khoa: "..."
Anh không biết chuyện của em trai và tên phú thương là thế nào, nghĩ một lúc rồi quyết định không nói nhiều nữa mà để quan sát thêm vài ngày.
Lâm Không Lộc nhìn hai người họ một cách kỳ lạ, cũng không nói gì.
Cơm nước xong xuôi, y và Lan Trạch đến nơi ở do tộc trưởng sắp xếp.
Sau khi vào phòng đóng cửa, y tò mò hỏi: "Sao anh không nói cho anh ấy biết thân phận thật của hai anh?"
Lan Trạch khẽ hừ, bảo: "Anh không nói ư? Phàm là anh ấy chú ý nhiều một chút đến hoàng thất Đế quốc, lên mạng tra cứu bách khoa là sẽ biết Lan Khoa là tên Đại hoàng tử."
Hơn nữa vừa rồi hắn đã nói tên mình là Lan Trạch, điều đó còn chưa đủ rõ ràng sao?
Ngay cả thân phận thật sự của mình cũng không nghĩ ra có thể thấy anh trai của hắn mấy năm nay chỉ đắm chìm trong thôn trang êm đềm, chưa từng nghĩ tới việc tìm hiểu Đế quốc, tìm hiểu hoàng thất.
"Anh ấy mất trí nhớ mà." Lâm Không Lộc khuyên "Hơn nữa anh không nói rõ, ai có thể nghĩ đến?"
Mặc dù Lan Trạch cười lạnh, nhưng dù sao hắn vẫn quan tâm đến Lan Khoa. Sau khi sắp xếp xong cho Lâm Không Lộc, hắn cầm miếng dán chân mèo đi tìm đối phương, tiện thể giải thích thân phận của anh.
Lan Khoa đang đọc sách trong phòng, thấy hắn gõ cửa đi vào, anh ngẩng đầu cười ôn hòa: "Em đến rồi."
Khung cảnh này khiến Lan Trạch nhớ lại thời thơ ấu của mình. Trong ký ức của hắn, cả một quãng thời gian dài, Lan Khoa luôn là một người anh trai dịu dàng, đối xử rất tốt với hắn, thường chơi đùa cùng hắn.
Biểu cảm Lan Trạch phức tạp, nghĩ đến lời khuyên của Lâm Không Lộc bèn tiến lên bảo: "Xắn ống quần lên."
Lan Khoa đặt cuốn sách xuống với vẻ mặt khó hiểu.
Lan Trạch đâu phải là người biết quan tâm người khác, hắn cũng chỉ nói những lời nhẹ nhàng với Lâm Không Lộc.
Hắn trực tiếp lấu miếng dán ra, mặt không cảm xúc: "Trị chân cho anh."
Thấy hắn tùy tiện lấy ra mấy chục miếng dán chân mèo, Lan Khoa lập tức trầm mặc.
Anh đương nhiên biết miếng dán chân mèo, biết đây là do vị hoàng tử phi của Đế quốc tự mình ấn, có thể chữa khỏi trùng độc. Nhưng anh càng biết miếng dán này quý giá đến mức nào, dù có hét giá cũng không có người bán.
Tuy hoàng thất nói sẽ bán rẻ cho dân thường, nhưng cũng chỉ bán cho dân của Đế quốc, hơn nữa phải bệnh nặng mới được.
Tất nhiên, kẻ có tiền vẫn có thể lấy được. Theo anh biết, miếng dán chân mèo này được bán với giá vô cùng chát ở chợ đen.
Trong mắt Lan Khoa, mấy miếng dán chân mèo này của em trai chắc chắn là do tên thương nhân ria mép đưa.
Có thể lấy được miếng dán chân mèo, xem ra thương nhân kia không chỉ có tiền mà còn có thế. Chẳng trách em trai cúi đầu khom lưng với gã.
Lan Khoa im lặng một chốc, khẽ lắc đầu: "Anh không cần, em mang những thứ này về đi."
Anh không thể đánh đổi những thứ này bằng sự tủi thân của em trai được.
Lan Trạch: "?"
"Thật ra anh không sao cả." Lan Khoa an ủi "Ít nhất anh có thể chọn cắt cụt chi, nhưng em..."
Anh thoáng do dự, nhưng vẫn thầm khuyên: "Nếu em sống không được vui vẻ, cũng không cần phải tự mình ôm ấm ức, hoàn toàn có thể rời khỏi ông ta."
Tiền của Mao lão gia... rõ ràng không dễ có được, phải khom lưng hầu hạ mới có.
Lan Khoa vô thức cảm thấy em trai anh không phải người có tính cách như vậy, có lẽ đây cũng không phải ý muốn của hắn.
Lan Trạch khó hiểu, cảm thấy trí nhớ anh còn chưa khôi phục mà đã ra vẻ làm anh trai.
Mở miệng liền khuyên chia tay, tật xấu gì đây?
Hắn nhíu mày, hỏi: "Anh có ý gì?"
Lan Khoa chần chờ: "Chúng ta dùng tiền của Mao lão gia như thế... không tốt lắm."
Lan Trạch: "......"
Sắc mặt hắn tức khắc tối sầm, ném thẳng miếng dán chân mèo lên người Lan Khoa, lạnh giọng cười: "Anh dán hay không thì tùy."
Nói xong, hắn xoay người đá văng cửa đi mất.
Lan Khoa: "..." Nóng nảy thật, không phải ở cùng Mao lão gia cũng vậy đấy chứ?
*
Lan Trạch về phòng, thấy Lâm Không Lộc đang kiểm tra hóa trang bèn đi qua kéo bộ ria nhỏ của y.
Lâm Không Lộc: "!"
"Làm gì thế?" Y vội vã giật bộ ria về.
Đây chính là thứ có hồn nhất trong hình tượng hiện tại của y, không có bộ ria này làm khí thế của Mèo lão gia mất đi ba phần.
Y cẩn thận dán râu mép xong mới ngẩng đầu, kỳ quái hỏi: "Sao anh về nhanh thế? Nói rõ với Lan Khoa chưa?"
Lan Trạch: "À."
Lâm Không Lộc thấy vẻ mặt này của hắn liền biết có chuyện, hóng hớt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh không nghĩ anh ấy bị mất trí nhớ, mà là mất trí*." Lan Trạch cười lạnh.
*Trí ở đây là trí tuệ nhen, đang mắng anh zai sa sút trí tuệ, thiểu năng =)))))
Sau đó hắn nhìn bộ ria nhỏ của Lâm Không Lộc, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, lại giật ra, mặt không cảm xúc: "Chính vì em tạo hình tượng này, khiến anh ấy hiểu lầm anh là một thằng nhãi yếu ớt sống dựa vào Mèo lão gia để có được bữa ăn."
Lại còn là loại vừa ăn, vừa lùa cơm vào trong bát anh trai ruột nữa.
Lâm Không Lộc: "..."
"Sao có thể trách em?" Y trưng vẻ mặt vô tội, nói: "Rõ ràng do anh không nói rõ với anh ấy ngay từ đầu."
"Bây giờ anh lười nói cho anh ấy biết." Lan Trạch cười nhạt.
Hắn ngồi cạnh Lâm Không Lộc, dán lại bộ ria rồi bảo: "Mặc kệ anh ấy đã, phải nghĩ cách thăm dò cách bố trí phòng thủ của tinh tặc, và nơi những người cá đó bị nhốt."
Đối với quân đội Đế quốc mà nói, muốn đánh hạ hành tinh Saya không khó, thậm chí có thể nói là rất dễ dàng. Nhưng Lan Trạch không muốn gây thương vong cho dân thường nên hắn cần chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
"Chuyện này em có biện pháp." Lâm Không Lộc lập tức giật bộ ria xuống: "Em mới phát hiện em đã trở nên mạnh hơn rồi, anh biến ra đuôi cá trước đi."
Lan Trạch: "?"
"Mau biến!" Lâm Không Lộc lộ vẻ chờ mong.
Lan Trạch: "..."
Hắn không ngại, chỉ là đôi mắt hắn tối lại, nhìn chăm chú vào mắt Lâm Không Lộc, chậm rãi đưa tay chạm vào thắt lưng.
Lâm Không Lộc: "Khụ."
Y vội quay đầu, đưa lưng về phía Lan Trạch. Khi đuôi cá màu bạc xinh đẹp xuất hiện, y lập tức hưng phấn nhảy dựng lên ——
Sau đó, quần áo y rỗng tuếch, người cũng biến mất.
Lan Trạch kinh ngạc, thoáng hiện lên sự hoảng loạn trong đôi mắt, nhưng rất nhanh hắn đã chú ý tới có gì đó trên đuôi cá.
Hắn lập tức nâng đuôi cá lên, quần áo Lâm Không Lộc rơi lả tả.
"Ngoeo ngoéo!" Một nhóc mèo đốm gỉ ôm vây đuôi, bị lắc đến hoa mắt, vội kêu: "Đừng lắc, là em, sắp ngất mất!"
Lan Trạch: "..."
Hắn nắm gáy mèo con xách lên, nhìn chằm chằm hỏi: "Lâm Không Lộc?"
Mèo con dùng sức gật đầu, còn run run lỗ tai: "Là em là em, mau thả em xuống."
Lan Trạch thở phào nhẹ nhõm, sau đó đặt y trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát.
Mèo con có hơi giống mèo đốm gỉ, cũng hơi giống mèo đen, còn hơi giống... mèo mướp*? Tóm lại, không rõ được là chủng loại gì nhưng hình thể rất nhỏ, vô cùng dễ thương.
*Mèo đốm gỉ là loài mèo nhỏ nhất thế giới; mèo chân đen cũng thuộc một trong những loài mèo nhỏ nhất trên giới, và là loài mèo nguy hiểm nhất trên hành tinh; nguyên văn là Ly Hoa Miêu hay còn gọi là Dragon Li, Li Hua, là một giống mèo của TQ, nó gần giống mèo mướp bên mình nên mình thay bằng mèo mướp nhé, đều là mèo lông vằn.
Lan Trạch không khỏi ngẩng đầu, vuốt ve mèo từ đầu tới lưng, vuốt đến khi mèo con nheo mắt lại, đôi tai cụp thành tai máy bay mới nói: "Gen mèo của em khá mạnh."
Bình thường, người có gen thức tỉnh rất hiếm khi biến thành hình thú, trừ phi thức tỉnh gen đặc biệt mạnh.
Có lẽ giờ Lan Trạch đã hiểu tại sao sau khi thức tỉnh Lâm Không Lộc luôn khó kiểm soát thiên tính của mình.
Lâm Không Lộc cố gắng giãy khỏi lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhảy lên vai hắn rồi bảo: "Em có thể biến thành mèo, đi điều tra bố phòng của họ."
Lan Trạch nghe vậy, sắc mặt đen kịt, túm y xuống ôm vào lòng bàn tay, nói: "Không cần, quá nguy hiểm, người máy mini có thể làm được việc này."
Lâm Không Lộc: "Nhưng người máy không cơ trí nhanh nhạy bằng em, dễ bị phát hiện lắm. Hơn nữa hiện giờ em là mèo, cho dù bị phát hiện thì cũng không ai nghi ngờ."
Lan Trạch nghĩ ngợi: "Vậy ngày mai anh dẫn em đi ra ngoài điều tra cùng nhau."
Lâm Không Lộc còn muốn nói nữa, nhưng dường như Lan Trạch biết y định nói gì, lập tức nói trước: "Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ, cần phải đi với anh."
Lâm Không Lộc: "..."
Y chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi mà, ai bảo mèo là động vật sống về đêm. Sau khi hoàn toàn biến thành mèo, có vẻ như thiên tính càng khó kìm nén.
*
Để tránh rắc rối khi biến đổi qua lại, cả đêm Lâm Không Lộc vẫn ở dạng mèo. Còn Lan Trạch thì nhanh chóng biến đuôi cá trở về.
Ngày hôm sau, vào bữa sáng, tộc trưởng và Lan Khoa thấy hơi kỳ lạ khi nhìn Lan Trạch ôm một nhóc mèo đốm gỉ đến.
Lần này Mèo lão gia không có ở đây, nhưng Lan Trạch vẫn chỉ quan tâm đến việc cho mèo ăn, bản thân thì chẳng ăn nhiều.
Lan Khoa tự thấy lời tối qua mình nói có lẽ đã tổn thương đến lòng tự trọng của em trai nên hơi xấu hổ, cũng không nói nhiều. Anh thấy Mèo lão gia mãi mà không tới, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Mao lão gia không ăn à?"
Lan Trạch liếc anh, giọng điệu không mặn không nhạt: "Em ấy bận, ra ngoài bàn chuyện làm ăn."
"Ồ." Lan Khoa gật đầu, ăn thêm mấy miếng. Anh nhìn em trai vẫn còn hầu hạ mèo, lại thoáng do dự, giả vờ lén lút kiến nghị: "Lan, em trai, em có nghĩ tới chuyện... đi ra ngoài tìm một công việc không?"
Cứ luôn dựa vào Mèo lão gia như vậy cũng không được, chân anh nay đã tàn phế mà còn giúp Lộ Già làm lụng kiếm tiền trang trải cuộc sống. Nhưng nhìn em nó như bây giờ, hầu người rồi lại hầu mèo, chẳng khác nào chim hoàng yến được chồng nuôi nấng.
Lan Khoa đau lòng một cách khó hiểu, trong tiềm thức, anh luôn cảm thấy em trai anh hẳn là một người kiêu ngạo chói lọi, chứ không phải một kẻ dựa dẫm ăn bám.
Khóe miệng Lan Trạch giật giật, cuối cùng hắn đặt Lâm Không Lộc lên đùi mình, ấn móng vuốt nhỏ của đối phương rồi nhìn Lan Khoa, mặt vô cảm: "Lên bách khoa tinh bác, tìm kiếm tên của anh, rồi tìm kiếm tên của tôi."
Lan Khoa khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời thiết bị đầu cuối, tìm hai chữ "Lan Khoa".
Chẳng mấy chốc, bách khoa tinh bác xuất hiện kết quả tìm kiếm, mục đầu tiên là cuộc đời của Đại hoàng tử.
Lan Khoa: "..."
Hóa ra Đại hoàng tử Đế quốc cũng tên Lan Khoa...
Anh lập tức im bặt, Đại hoàng tử tên là Lan Khoa, Nhị hoàng tử tên là Lan Trạch, vừa vặn trùng tên với anh em bọn họ, kẻ ngu cũng sẽ không cảm thấy đây là trùng hợp.
1
Lan Khoa nháy mắt đoán được chân tướng, nghĩ tới sự hiểu lầm lúc trước của mình liền vô cùng mắc cỡ.
Có điều cũng nhờ vậy mà làm giảm bớt sự khiếp sợ khi biết được thân phận thật sự của mình. Anh ngẩng đầu ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên hỏi: "Hai người dịch dung? Mao lão gia tên thật là Lâm Không Lộc?"
Lâm Không Lộc "meo" một tiếng, lay tay Lan Trạch ra, nhảy lên vai hắn cảm thán: Thật không dễ dàng, cuối cùng cũng biết.
Lan Trạch khịt mũi, ném một chiếc vòng không gian cho Lan Khoa, thừa nhận trá hình: "Cơ giáp năm đó anh điều khiển bị hư hỏng nghiêm trọng, không thể sửa chữa được. Sau khi mang về Đế Đô, trung tâm nghiên cứu cơ giáp đã cải tiến nó theo bản vẽ ban đầu, rồi thiết kế và sản xuất lại."
"Cơ giáp mới để trong vòng tay này, hệ thống vẫn như cũ, chỉ nâng cấp chức năng, hẳn là vẫn nhận ra anh. Mau khôi phục trí nhớ đi, cha mẹ rất nhớ anh."
Giọng điệu hắn có vẻ không kiên nhẫn, nhưng thực ra có che giấu sự quan tâm. Hắn dừng một chút mới nói thêm: "Miếng dán chân mèo là do chị dâu anh vất vả ấn ra, đừng lãng phí."
"?" Lâm Không Lộc dùng móng mèo bộp vào mặt hắn, trợn mắt giận dữ.
Chị dâu cái gì? Rõ ràng là anh rể, à không đúng, là em rể.
Lan Khoa cũng thấy kỳ cục, sao em trai này cứ luôn muốn làm anh? Còn có con mèo trên người em trai kia, không phải là... em dâu chứ?
Khó trách Mao lão gia họ "mèo", em trai với em dâu biết chơi tình thú thật.
Anh nghĩ đến hoàng đế hoàng hậu Lan Trạch mới nhắc tới, dù chưa nhớ lại nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy và nhớ mong vô cớ.
Lan Trạch không có thời gian để tâm đến chuyện đó, hắn giơ tay chụp móng vuốt mèo đang bụp bụp trên mặt mình, xách mèo trở lại trong lòng, rồi tiếp tục: "Tôi với chị dâu anh còn có việc phải làm, không thể ở lại lâu. Nếu anh có thể hồi phục thì có thể tới hỗ trợ, còn những vấn đề khác, tộc trưởng sẽ giải thích cho anh."
Hắn và Lâm Không Lộc đã biết được rất nhiều điều về tinh tặc từ tộc trưởng, cũng thu được một số thông tin cơ mật do tộc trưởng thu thập trong nhiều năm. Chuyện kế tiếp, tộc trưởng cũng không giúp được gì nhiều, bọn họ lưu lại cũng không tiện.
Chỉ là Lan Khoa di chuyển không tiện, cần nhờ tộc trưởng chăm sóc.
Lan Khoa nhìn bọn họ rời đi, thật lâu sau mới cúi nhìn vòng không gian, hỏi tộc trưởng: "Bọn họ muốn đi giải quyết đám tinh tặc đó sao?"
"Đúng vậy." Tộc trưởng kích động vui sướng.
Lan Khoa siết chặt vòng tay, một lúc sau anh mỉm cười, xoay người về phòng lấy miếng dán chân mèo.
Anh cũng phải mau chóng hồi phục mới được, làm anh trai sao có thể để em trai, em dâu chăm nom được?
*
Lâm Không Lộc cùng Lan Trạch rời khỏi trấn nhỏ thì như từ mèo nhà biến thành mèo hoang, vui vẻ chạy loạn khắp nơi.
Gân xanh trên trán Lan Trạch nổi lên, nhân lúc y nhảy lại lên vai hắn liền vội nắm gáy y nhắc nhở: "Lý trí của em đâu?"
Lâm Không Lộc bị xách cuộn tròn đuôi và chân, ngây thơ vô tội tỏ vẻ: "Bị thiên tính áp chế rồi."
Lan Trạch cạn lời, cất thẳng y vào túi, nhéo nhéo tai mèo: "Ngoan ngoãn chút."
"Không, em muốn ra ngoài, thả em ra ngoài đi." Lâm Không Lộc vùng vẫy trong túi.
Khóe miệng Lan Trạch khẽ giật, ấn đầu mèo nhỏ xuống: "Em không sợ chạy lung tung đụng phải chuột, đột nhiên mất khống chế thiên tính ư?"
Lâm Không Lộc: "..."
Mèo con cứng ngắc, mèo con không thể.
Không phải y sợ chuột, mà y thật sự không muốn gặm chuột.
Nhưng ghét của nào trời trao của ấy. Vào ban đêm, y và Lan Trạch cùng đi nghiên cứu địa hình, mới ra cửa được mấy bước, một con chuột bỗng vọt qua trước mắt y.
Đôi mắt Lâm Không Lộc sáng rực, ria mèo kích động run run, không chút nghĩ ngợi liền "vèo" nhảy qua đó.
Con chuột nào phải đối thủ của y, trốn đông trốn tây, chẳng mấy chốc đã bị móng vuốt của y ghìm xuống.
Lâm Không Lộc tâm tình hào hùng, như thể đã thắng một trận chiến, ria y run lên, há miệng với con chuột dưới vuốt của mình ——
"Ngậm miệng!" Lan Trạch và hệ thống đồng thời la hét.
0687 vô cùng đau đớn: "Ký chủ ơi cậu bình tĩnh lại, đừng để thiên tính loài mèo áp đảo, cậu có chứng khiết phích đó!"
Lan Trạch trực tiếp nhấc y lên rồi đá con chuột ra xa, đen mặt bảo: "Sau lần này, không bao giờ được biến thành mèo nữa."
Lâm Không Lộc bị xách lên, dại ra trong giây lát, sau đó khôi phục lý trí, lập tức "Huệ huệ huệ", tim đập thình thịch nói: "Đều tại anh, miệng thúi quắc."
Hại y suýt nữa gặm chuột.
Lan Trạch nổi gân đen, con mèo này chẳng có bản lĩnh nào khác, nhưng bản lĩnh đổ tội thì cực kỳ giỏi.
Cũng may sau đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa. Một người một mèo ăn ý hợp tác, không bao lâu đã tra ra bố phòng của lũ tinh tặc, cùng vị trí căn cứ trung tâm.
Hạm đội của căn cứ quân sự thứ ba đã xuất phát từ hành tinh Ốc Lam, theo mệnh lệnh của Lan Trạch, vẫn luôn ẩn nấp ở sâu trong tinh vân cách hành tinh Saya không xa, sẵn sàng chờ lệnh.
Chỉ là, muốn đánh hành tinh Saya, quân lực và chỉ huy thì dễ, mặt ngoại giao lại hơi phiền phức.
Hành tinh Saya quanh năm bị tinh tặc, trùng tộc quấy nhiễu, nhìn như không có người quản lý nhưng trên danh nghĩ lại thuộc về Liên Bang.
Nhưng Liên Bang không có năng lực thu dọn nơi này, nên họ liền mặc kề. Dần dà, nơi này đã trở thành tinh vực hỗn loạn không ai quản lý.
Nhưng Liên Bang mặc kệ, không có nghĩa nó không thuộc Liên Bang. Nếu Đế quốc muốn xuất binh, theo lý nên thương lượng trước cùng Liên Bang. Dù sao bọn họ không phải tinh tặc, không thông báo đã đánh, rất dễ phát sinh tranh chấp.
Hiển nhiên Lan Trạch không muốn thương lượng, theo hắn nói, đợi thương lượng xong thì đã quá muộn. Hơn nữa Liên Bang không đáng tin cậy chút nào, bên trong phỏng chừng có có gián điệp tinh tặc, thông báo cho họ chẳng khác nào thông báo cho tinh tặc.
Hoàng đế chỉ sợ hắn không thương lượng đã đánh, bèn gọi điện lần nữa để nhấn mạnh: "Chờ ta thông báo rồi đánh."
Lúc Lan Trạch nghe máy thì bảo được, cúp máy liền hạ lệnh cho hạm đội: "Đêm nay hành động."
Lâm Không Lộc vừa nghe, lập tức biến thành người, giơ vòng tay lên mong đợi: "Em cũng tham gia?"
Lan Trạch: "..."
Lâm Không Lộc: "!" Đệt, biến hình về không có mặc quần áo!
Y sợ tới mức nhanh tay quàng một chiếc chăn mỏng quấn mình.
Lan Trạch ho nhẹ một tiếng, ánh mắt rời sang hướng khác, giọng điệu hơi mất bình tĩnh: "Lần sau đừng chưa nói lời nào đã biến trở về."
Quá thử thách ý chí nghị lực.
Cũng không phải hắn là người đứng đắn*, không muốn làm chút chuyện mà thật sự không đủ thời gian.
*Nguyên văn "Tọa hoài bất loạn – 坐怀不乱": Ngồi mà trong lòng không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.
Ban đêm, hạm đội Đế quốc ẩn nấp sâu trong tinh vân phát động tập kích hành tinh Saya. Đồng thời, căn cứ trung tâm của tinh tặc trên Saya cũng bị hai cơ giáp đột kích.
Hai cơ giáp xuất quỷ nhập thần như bóng ma, đánh xong là biến mất, rất nhanh đã xuất hiện ở một tọa độ khác, tấn công chuẩn xác.
Đám tinh tặc trở tay không kịp, hạm đội bên ngoại cũng bị quân Đế quốc tập kích, tinh tặc trong căn cứ trung tâm nhất thời hoảng loạn, tưởng rằng quân đội Đế quốc đã đổ bộ lên hành tinh Saya mà không ai hay, mất chừng nửa giờ cũng chưa phát hiện thật ra chỉ có hai chiếc cơ giáp tấn công bọn họ.
Đợi khi họ kịp phản ứng thì đã quá trễ.
Từ khi đêm xuống đến sáng sớm hôm sau, hạm đội căn cứ quân sự thứ ba hạ gục hành tinh Saya chỉ trong chớp mắt, các cuộc tấn công đều chuẩn xác, tất cả nhưng nơi ném bom đều là cứ điểm của tinh tặc, hầu như không có dân thường nào bị thương.
Rất nhiều người tỉnh dậy vào sáng sớm thấy lá cờ của hạm đội Đế quốc mới nhận ra đêm qua không phải là một cơn giông bão, mà thật sự đã xảy ra chiến tranh.
Khi cuộc chiến kết thúc, hơn nửa tháng đã trôi qua.
Hạm đội của Lan Trạch tạm thời tiếp quản hành tinh Saya, bắt đầu đàm phán với Liên Bang.
Hắn tự tiện hành động nên bị hoàng đế mắng một trận. Nhưng mắng xong, hoàng đế vẫn giúp hắn áp tiếng nói bất mãn trong hội nghị, sau đó hỗ trợ hắn đàm phán cùng Liên Bang.
Đối với sự xuất hiện của quân đội Đế quốc, hầu hết dân cư của hành tinh Saya đều vui mừng khôn xiết. Dù sao họ đã bị tinh tặc đàn áp quá lâu, đặc biệt là khi họ phát hiện ra rằng quân Đế quốc giải cứu rất nhiều người cá bị bọn tinh tặc bắt giữ.
Dần dần, càng nhiều người cá không còn che giấu thân phận, dám mặc váy đuôi cá cả gan dạo phố.
Lâm Không Lộc và Lan Trạch trở lại trấn nhỏ nơi tộc trưởng sinh sống, họ thấy rằng thị trấn đã thay đổi rõ rệt. Mọi người không còn chết lặng tĩnh mịch nữa, mà tràn ngập niềm vui sướng.
Họ dường như đang tổ chức một lễ hội nào đó, rất nhiều người cá xinh đẹp mặc váy đuôi cá ca hát nhảy múa trên đường.
Lâm Không Lộc ngạc nhiên cực kỳ, y chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đuôi cá sặc sỡ và đẹp đẽ như vậy. Mắt y lia tới đâu là thấy tới đó, mèo xem đến sắp hoa cả mắt.
"Nhiều cá quá, đây là thiên đường sao?" Y kích động lắc lư đôi tai mèo nhỏ.
Nhưng chỉ một giây sau, tai mèo bỗng bị nhéo, mặt Lan Trạch đen thùi lùi, trầm giọng nói bên tai y: "Không, là địa ngục!"
"Ngoao ngoao nghoéo ——"
1
____________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook