Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!
-
Chương 19
Sau sự việc lần này Hồ Nhất đã bị Mạc Thành Minh trục xuất khỏi gia tộc. Gã rất căm phẫn nhưng cuối cùng cũng không làm được gì, mang theo hận ý mà rời đi.
Gánh nặng trong lòng của Mạc Thiên cuối cùng cũng được trút bỏ. Đột nhiên lại nhớ đến một chuyện, cậu vẫn chưa đưa bánh tự làm cho Mạc Chi Tuyệt ăn!!!
Lúc trước do quá vội nên không biết cái bánh bị ném đi nơi nào rồi, lại phải làm lại lần nữa a.
Dù trong đầu đem hệ thống lăng trì mấy ngàn lần, Mạc Thiên vẫn phải cắn răng bắt đầu làm. Đầu tiên là đuổi hết đầu bếp trong phòng ra ngoài.
Dù sao cũng đã có kinh nghiệm lần trước, lần này Mạc Thiên đã không còn luống cuống tay chân nữa. Lẹ tay đập trứng vào bát rồi cố gắng đánh đều nó. Đột nhiên cậu cảm thấy hâm mộ mấy cô gái ở thế giới trước tặng bánh tự làm cho cậu, vừa đẹp mắt lại đẹp vị.
Cậu làm được cái bánh có thể ăn đã là cảm tạ trời xanh rồi, còn đẹp ấy à, là cái gì vậy.
Vừa làm vừa nghĩ đến xuất thần, sau lưng vang lên giọng nói:
- Ca huynh đang làm gì vậy?
Quay đầu lại nhìn thấy Mạc Chi Tuyệt vừa cười vừa nói nhìn mình, Mạc Thiên cũng cười lại.
Không hiểu sao cậu cảm thấy từ sau sự việc của Hồ Nhất thì Mạc Chi Tuyệt đã trở nên khác lạ hơn. Bám dính cậu hơn, còn hay cười, suốt ngày đi theo gọi "ca". Tuy không biết là kỳ lạ chỗ nào, cơ mà Mạc Chi Tuyệt thế này làm cho cậu thấy thích hơn nhiều. Nhìn giống một phần tử chính trực hơn là cái người u ám trong nguyên tác.
Vì đang bận làm nên cậu không thể xoa đầu hắn được, chỉ xấu hổ nói:
- Ta đang làm bánh.
Trong mắt Mạc Chi Tuyệt đều là kinh ngạc, Mạc Thiên cũng tự thấy đây là điều khó tin, dù gì " Mạc Thiên" nguyên bản đâu phải là người làm mấy việc như thế này.
- Huynh định làm bánh cho ai?
Không hiểu sao cậu cảm thấy trong giọng nói của hắn có chút sắc bén, lắc đầu thầm mắng bản thân Mạc Chi Tuyệt đã hắc hoá đâu, vừa ấp úng nói:
- Ta chỉ muốn thử làm bánh cho đệ thôi, cơ mà có vẻ không được ổn cho lắm.
Mạc Chi Tuyệt ngạc nhiên, tuy không biết tại sao Mạc Thiên lại muốn làm bánh cho mình, cơ mà không khỏi làm cho hắn cảm thấy vui sướng. Cái niềm vui xuất phát từ nội tâm.
Mạc Thiên vậy mà làm bánh cho hắn!!
- Không sao đâu ca, chỉ cần huynh làm ta đều sẽ ăn.
Nghe lời nói ngọt của Mạc Chi Tuyệt mà Mạc Thiên cảm thấy lâng lâng, nam chính đúng là biết cách dụ dỗ người khác mà, thảo nào có nhiều cô gái muốn theo.
Cười tươi nói:
- Đợi một tí sẽ xong thôi.
Sau khi cho bánh vào nướng, Mạc Thiên cuối cùng cũng rỗi tay, ngồi xuống nói chuyện với Mạc Chi Tuyệt:
- 3 ngày nữa là đến trường rồi, đệ có thấy hồi hộp không?
Làm gì có chuyện Mạc Chi Tuyệt cảm thấy hồi hộp chứ, nhưng mà để dính chặt với cậu, hắn không ngại tỏ vẻ yếu thế:
- Có một chút, lúc đó ca đừng bỏ mặc ta nhé.
Mạc Thiên nhẹ nhàng xoa đầu Mạc Chi Tuyệt:
- Yên tâm, làm gì có chuyện ta sẽ để đệ một mình được chứ, đến lúc đó hãy theo sát ta.
Gật gật đầu, Mạc Chi Tuyệt đột nhiên ôm eo Mạc Thiên. Gần đây tần suất hắn ôm cậu ngày càng nhiều, đến mức cậu cũng cảm thấy quen luôn.
- Được rồi, để ta xem xem bánh như thế nào.
Hơi đẩy Mạc Chi Tuyệt ra, ấy nhưng hắn cứ như keo dính chặt lấy người cậu. Bất đắc dĩ Mạc Thiên phải đeo theo cái bao di động.
Nhìn cái bánh bị cháy mất một nửa của mình, Mạc Thiên muốn ôm mặt. Lần trước vẫn rất tốt mà, sao bây giờ lại thành ra thế này.
- Hay là ta thử làm lại?
Mạc Thiên hơi đỏ mặt nói.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của người kia, Mạc Chi Tuyệt cảm thấy rất khả ái cười nói với cậu:
- Không sao đâu ca, ta ăn được.
Nói rồi bẻ một miếng bỏ vào miệng:
- Ngon lắm.
Làm cho Mạc Thiên chưa kịp ngăn cản gì.
- Ít nhất cũng phải bỏ phần cháy đi chứ.
Nói rồi cậu bẻ hết phần bị cháy đi, rồi sau đó cũng thử ăn một miếng. Nhai đi nhai lại một lúc vẫn chẳng cảm thấy được hương vị gì, thế mà Mạc Chi Tuyệt vẫn khen được.
Hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Lập tức Mạc Thiên lấy cái bánh đó bỏ đi, không cho Mạc Chi Tuyệt ăn nữa. Ai biết nam chính ăn xong sẽ xảy ra chuyện gì chứ. Nam chính bị bệnh chỉ vì một cái bánh sẽ là chuyện cười cho thiên hạ đó.
Nắm lấy tay Mạc Chi Tuyệt dẫn hắn vừa đi vừa nói:
- Nếu đệ muốn ăn bánh thì lần sau ta sẽ mua cho.
Mạc Chi Tuyệt chỉ cười không nói gì. Cậu không biết rằng lúc trước hắn ăn tạp nham mọi thứ có thể chỉ vì sinh tồn. Cái bánh đó có thể xem như mỹ vị rồi.
....
Dắt Mạc Chi Tuyệt đi vào phòng thì đụng phải Hồ Ngọc.
Bà ta vừa thấy cậu thì mở miệng:
- Dạo này con có vẻ rất vui vẻ quá nhỉ?
Lời vừa nói ra đã mang theo lưỡi dao, nghe thế Mạc Thiên chỉ mỉm cười lạnh nhạt, sau đó kéo Mạc Chi Tuyệt đi.
Thấy Mạc Thiên không để ý đến mình bà ta liền tức giận, nhưng vẫn cố kiềm chế. Bây giờ chưa phải lúc lật mặt.
- Ta nói mà con dám không trả lời sao!
- Không có gì để trả lời.
Mạc Thiên không còn gì để nói với người mẹ kế này, vừa nhìn là biết chắc chắn bà ta còn rất tức giận vì chuyện của ông anh họ kia.
Nhưng mà cậu cũng không làm gì sai cả, mặc kệ bà ta còn nói đằng sau liền lập tức bỏ đi.
...
Dẫn Mạc Chi Tuyệt vào phòng, cậu lập tức ngồi xuống tu luyện dị năng của mình. Cậu muốn trước khi trở lại trường phải đột phá cấp 22.
Thấy Mạc Thiên như thế Mạc Chi Tuyệt cũng ngồi xuống nhưng không bắt đầu tu luyện ngay.
Hắn ngắm nhìn khuôn mặt của cậu, nhìn thấy cậu đã ở trạng thái, liền không ngăn cản ánh mắt tham lam của mình.
Mạc Thiên bây giờ thật khác, hắn cũng cảm thấy bản thân mình cũng đã thay đổi theo cậu. Thật kỳ lạ, sau khi trùng sinh trong lòng hắn chỉ có lạnh lẽo, vậy mà bây giờ chỉ vì cậu làm cho hắn một chiếc bánh thôi cũng đủ khiến hắn rung động rồi. Khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu một cách dịu dàng.
Mạc Thiên, Mạc Thiên ta đời này sẽ không bao giờ buông tay ngươi.
Gánh nặng trong lòng của Mạc Thiên cuối cùng cũng được trút bỏ. Đột nhiên lại nhớ đến một chuyện, cậu vẫn chưa đưa bánh tự làm cho Mạc Chi Tuyệt ăn!!!
Lúc trước do quá vội nên không biết cái bánh bị ném đi nơi nào rồi, lại phải làm lại lần nữa a.
Dù trong đầu đem hệ thống lăng trì mấy ngàn lần, Mạc Thiên vẫn phải cắn răng bắt đầu làm. Đầu tiên là đuổi hết đầu bếp trong phòng ra ngoài.
Dù sao cũng đã có kinh nghiệm lần trước, lần này Mạc Thiên đã không còn luống cuống tay chân nữa. Lẹ tay đập trứng vào bát rồi cố gắng đánh đều nó. Đột nhiên cậu cảm thấy hâm mộ mấy cô gái ở thế giới trước tặng bánh tự làm cho cậu, vừa đẹp mắt lại đẹp vị.
Cậu làm được cái bánh có thể ăn đã là cảm tạ trời xanh rồi, còn đẹp ấy à, là cái gì vậy.
Vừa làm vừa nghĩ đến xuất thần, sau lưng vang lên giọng nói:
- Ca huynh đang làm gì vậy?
Quay đầu lại nhìn thấy Mạc Chi Tuyệt vừa cười vừa nói nhìn mình, Mạc Thiên cũng cười lại.
Không hiểu sao cậu cảm thấy từ sau sự việc của Hồ Nhất thì Mạc Chi Tuyệt đã trở nên khác lạ hơn. Bám dính cậu hơn, còn hay cười, suốt ngày đi theo gọi "ca". Tuy không biết là kỳ lạ chỗ nào, cơ mà Mạc Chi Tuyệt thế này làm cho cậu thấy thích hơn nhiều. Nhìn giống một phần tử chính trực hơn là cái người u ám trong nguyên tác.
Vì đang bận làm nên cậu không thể xoa đầu hắn được, chỉ xấu hổ nói:
- Ta đang làm bánh.
Trong mắt Mạc Chi Tuyệt đều là kinh ngạc, Mạc Thiên cũng tự thấy đây là điều khó tin, dù gì " Mạc Thiên" nguyên bản đâu phải là người làm mấy việc như thế này.
- Huynh định làm bánh cho ai?
Không hiểu sao cậu cảm thấy trong giọng nói của hắn có chút sắc bén, lắc đầu thầm mắng bản thân Mạc Chi Tuyệt đã hắc hoá đâu, vừa ấp úng nói:
- Ta chỉ muốn thử làm bánh cho đệ thôi, cơ mà có vẻ không được ổn cho lắm.
Mạc Chi Tuyệt ngạc nhiên, tuy không biết tại sao Mạc Thiên lại muốn làm bánh cho mình, cơ mà không khỏi làm cho hắn cảm thấy vui sướng. Cái niềm vui xuất phát từ nội tâm.
Mạc Thiên vậy mà làm bánh cho hắn!!
- Không sao đâu ca, chỉ cần huynh làm ta đều sẽ ăn.
Nghe lời nói ngọt của Mạc Chi Tuyệt mà Mạc Thiên cảm thấy lâng lâng, nam chính đúng là biết cách dụ dỗ người khác mà, thảo nào có nhiều cô gái muốn theo.
Cười tươi nói:
- Đợi một tí sẽ xong thôi.
Sau khi cho bánh vào nướng, Mạc Thiên cuối cùng cũng rỗi tay, ngồi xuống nói chuyện với Mạc Chi Tuyệt:
- 3 ngày nữa là đến trường rồi, đệ có thấy hồi hộp không?
Làm gì có chuyện Mạc Chi Tuyệt cảm thấy hồi hộp chứ, nhưng mà để dính chặt với cậu, hắn không ngại tỏ vẻ yếu thế:
- Có một chút, lúc đó ca đừng bỏ mặc ta nhé.
Mạc Thiên nhẹ nhàng xoa đầu Mạc Chi Tuyệt:
- Yên tâm, làm gì có chuyện ta sẽ để đệ một mình được chứ, đến lúc đó hãy theo sát ta.
Gật gật đầu, Mạc Chi Tuyệt đột nhiên ôm eo Mạc Thiên. Gần đây tần suất hắn ôm cậu ngày càng nhiều, đến mức cậu cũng cảm thấy quen luôn.
- Được rồi, để ta xem xem bánh như thế nào.
Hơi đẩy Mạc Chi Tuyệt ra, ấy nhưng hắn cứ như keo dính chặt lấy người cậu. Bất đắc dĩ Mạc Thiên phải đeo theo cái bao di động.
Nhìn cái bánh bị cháy mất một nửa của mình, Mạc Thiên muốn ôm mặt. Lần trước vẫn rất tốt mà, sao bây giờ lại thành ra thế này.
- Hay là ta thử làm lại?
Mạc Thiên hơi đỏ mặt nói.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của người kia, Mạc Chi Tuyệt cảm thấy rất khả ái cười nói với cậu:
- Không sao đâu ca, ta ăn được.
Nói rồi bẻ một miếng bỏ vào miệng:
- Ngon lắm.
Làm cho Mạc Thiên chưa kịp ngăn cản gì.
- Ít nhất cũng phải bỏ phần cháy đi chứ.
Nói rồi cậu bẻ hết phần bị cháy đi, rồi sau đó cũng thử ăn một miếng. Nhai đi nhai lại một lúc vẫn chẳng cảm thấy được hương vị gì, thế mà Mạc Chi Tuyệt vẫn khen được.
Hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Lập tức Mạc Thiên lấy cái bánh đó bỏ đi, không cho Mạc Chi Tuyệt ăn nữa. Ai biết nam chính ăn xong sẽ xảy ra chuyện gì chứ. Nam chính bị bệnh chỉ vì một cái bánh sẽ là chuyện cười cho thiên hạ đó.
Nắm lấy tay Mạc Chi Tuyệt dẫn hắn vừa đi vừa nói:
- Nếu đệ muốn ăn bánh thì lần sau ta sẽ mua cho.
Mạc Chi Tuyệt chỉ cười không nói gì. Cậu không biết rằng lúc trước hắn ăn tạp nham mọi thứ có thể chỉ vì sinh tồn. Cái bánh đó có thể xem như mỹ vị rồi.
....
Dắt Mạc Chi Tuyệt đi vào phòng thì đụng phải Hồ Ngọc.
Bà ta vừa thấy cậu thì mở miệng:
- Dạo này con có vẻ rất vui vẻ quá nhỉ?
Lời vừa nói ra đã mang theo lưỡi dao, nghe thế Mạc Thiên chỉ mỉm cười lạnh nhạt, sau đó kéo Mạc Chi Tuyệt đi.
Thấy Mạc Thiên không để ý đến mình bà ta liền tức giận, nhưng vẫn cố kiềm chế. Bây giờ chưa phải lúc lật mặt.
- Ta nói mà con dám không trả lời sao!
- Không có gì để trả lời.
Mạc Thiên không còn gì để nói với người mẹ kế này, vừa nhìn là biết chắc chắn bà ta còn rất tức giận vì chuyện của ông anh họ kia.
Nhưng mà cậu cũng không làm gì sai cả, mặc kệ bà ta còn nói đằng sau liền lập tức bỏ đi.
...
Dẫn Mạc Chi Tuyệt vào phòng, cậu lập tức ngồi xuống tu luyện dị năng của mình. Cậu muốn trước khi trở lại trường phải đột phá cấp 22.
Thấy Mạc Thiên như thế Mạc Chi Tuyệt cũng ngồi xuống nhưng không bắt đầu tu luyện ngay.
Hắn ngắm nhìn khuôn mặt của cậu, nhìn thấy cậu đã ở trạng thái, liền không ngăn cản ánh mắt tham lam của mình.
Mạc Thiên bây giờ thật khác, hắn cũng cảm thấy bản thân mình cũng đã thay đổi theo cậu. Thật kỳ lạ, sau khi trùng sinh trong lòng hắn chỉ có lạnh lẽo, vậy mà bây giờ chỉ vì cậu làm cho hắn một chiếc bánh thôi cũng đủ khiến hắn rung động rồi. Khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu một cách dịu dàng.
Mạc Thiên, Mạc Thiên ta đời này sẽ không bao giờ buông tay ngươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook