"Cảm ơn các vị đã đến dự buổi tiệc hôm nay.

Buổi tiệc được tổ chức nhầm mục đích gây quỷ từ thiện cho trại trẻ mồ côi."
"Trong buổi lễ hôm nay sẽ có hai hạng mục đấu giá, thứ nhất là những sản phẩm trang sức do những nhà sưu tầm đem đến, thứ hai là những vật dụng do trẻ em hoặc người khuyết tật làm ra."
"Hiện tại xin mời mọi người chú ý lên sân khấu nhỏ của chúng tôi để bất đầu buổi đấu giá đầu."
Phan Miêu Vũ được anh đút từ bánh này sang bánh khác sau khi nghe người trên khán đài lên tiếng liền tò mò nhìn sang, lúc này nơi khi nãy được che màn đã kéo sang hai bên, một cái bục gỗ được để ở đó, người đàn ông cầm một cái búa gỗ trên tay đang đập nhẹ lên bàn.
Một nhóm người nhanh chóng vận chuyển những cái hộp để lên cái bàn lớn ở giữa sân khấu.


Người đàn ông đứng trên bục nhanh chóng nói vào micro:
"Món hàng đầu tiên được đưa ra là do một đứa trẻ trong viện mồ côi làm ra, một con búp bê bằng vải giá khởi điểm là năm trăm ngàn."
Phan Miêu Vũ nghe giá xong liền kinh ngạc đến há hóc mồm, trời ơi đây là thế giới nhà giàu sao chỉ một con búp bê vải xù lông như vậy mà có giá năm trăm ngàn.

Mặc dù cậu biết đây là đang giúp đỡ những đứa nhỏ nhưng nếu là người nghèo rớt mồng tơi như cậu chắc chắn không dám rớ đến rồi.
"Sao vậy." Nguyễn Minh Hoàng nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm lên bục liền không khỏi hỏi.
"Những buổi đấu già đều thế này sao?" Phan Miêu Vũ nhỏ giọng hỏi, chẳng lẽ tất cả mặt hàng cho dù không có gì đặc cũng sẽ hét lên giá tận trời sao.
"Không giống nhau, dựa theo tên mà định giá.

Bởi vì đây là tiệc dành cho từ thiện, nên mọi thứ ở đây đều nhằm mục đích đóng góp cho những nơi gặp khó khăn, những viện mồ côi, những nơi có trẻ em đông đúc sinh sống hoặc người tàn tật, người già."
"Thì ra là vậy." Phan Miêu Vũ gật gù.

Nếu theo như anh nói vậy thì những buổi đấu giá bình thường thì mặc hàng được bán ra càng thêm xa xỉ, nghĩ đến cái giá của một chiếc vòng kim cương hay kiểu dáng độc đáo nào đó do một người ẩn danh lâu đời nào đó làm ra được hét với giá trên trời thì cậu đã run rẩy không thôi rồi.

"Tốt nhất đừng đi xem đấu giá thì hơn, đau tim thật." Cậu nhỏ giọng lầm bầm.
Nguyễn Minh Hoàng đang dựa sát vào cậu nên nghe rất rõ cậu đang lầm bầm chuyện gì vì vậy anh cười khẽ một tiếng sau đó đến gần bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều, sau này tôi có tiền để cho cậu tiêu."

"Không...!Không...!Không tôi không thể tiêu tiền cảu anh được, tôi chỉ cần phần tiền anh đã hứa là tốt rồi." Phan Miêu Vũ sợ hãi rối rít từ chối, cậu thật sự không có can đảm tiêu tiền của anh đâu.

Số tiền anh hứa cho cậu mỗi tháng đã là cậu được lời rồi, cậu không thể tiêu của anh vào bất kỳ chuyện gì nữa.
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy cũng không tiếp tục nói nữa, anh biết đứa nhỏ này đang lo lắng chuyện gì, từ lúc bắt đầu cả hai đều lấy tiền đề là hợp đồng để sống chung một nhà, hiện tại anh muốn xem cậu như người bạn đời thật thụ nhưng đứa nhỏ này lại chưa thể chấp nhận được chuyện này, cậu khá câu nệ đói với anh.

Nhưng mà không sao, thời gian của cả hai còn rất dài anh sẽ để cho cậu dần dần quen với sự tồn tại cảu mình, sau đó cậu sẽ tiếp nhận anh một cách tự nhiên.
Anh là một người rất có kiên nhẫn, việc chờ đợi cậu cũng không phải quá khó khăn.

Làm một người giỏi giang thì việc nhẫn nại cùng tính toán là thứ cần thiết.

Tuy nhiên anh sẽ không muốn chờ quá lâu, từ bé đền lớn chỉ cần là thứ anh muốn thì chắc chắn sẽ tranh thủ một phen, cậu đã là người của anh thì phải mãi mãi bên cạnh anh cho dù sau cùng cậu không có chút tình cảm nào với anh thì cũng sẽ không thể thoát khỏi tay anh.

Nếu Phan Miêu Vũ mà biết được ý nghĩ hiện tại cảu anh thì cậu sẽ hiểu được lý do tại sao kiếp trước nam chính không bỏ nguyên chủ để đến với nữ chính mà lại giữ cậu ta ở lại nhưng vẫn mập mờ với nữ chính.

Con người luôn có lòng tham mà người càng thành công lòng tham càng lớn, nguyên chủ cùng anh kết hôn tuy anh cực kỳ ghét nguyên chủ nhưng anh đã xếp cậu ta thành người của mình, vì vậy khi nghe tin cậu ta bị bắt cóc anh liền đến cứu nhưng lại không chút quan tâm đến tình trạng lúc đó của cậu ta, mà nữ chính là người anh thích anh se dùng mọi cách để cưng sủng cô ta nhưng lại không cho cô ta một danh phận bởi vì chính cô tqa đã tận tay đưa anh cho người khác.
Nhưng sau khi nguyên chủ biến mất anh đã không còn trói buộc bởi sự cố chấp đó của mình vì vậy anh đã kết hôn cùng nữ cính, mà bản thân nữ chính lại nghĩ mọi thứ cô ta có hiện tại đều là do công sức của bản thân mà chẳng hề hay biết nếu như đến cuối cùng nguyên chủ còn sống thì bản thân chỉ là người tình của nam chính mà thôi.

Đây chính là thứ gọi là lợi ích cùng lòng tham của nam chính.
Mà đến cuối cùng Phan Miêu Vũ cùng nguyên chủ vẫn mãi mãi không thể nào biết được thứ đáng sợ này, cả hai đều chỉ nghĩ đây là một bộ chuyện lãng mạn quay xe cảu nam nữ chính mà thôi, cuộc tình đầy gian nan để có thể đến với nhau mà bản thân cả hai đều là nhân vật đáng thương bên trong cuộc tình này..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương