Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi
-
Chương 38: Tanh Nồng
Edit: Mị Mê Mều
Anh kề vào tai cô nói như thế, như động viên con thú nhỏ hoảng sợ.
Cô ngửi được mùi vị khiến lòng người yên ổn, dần dần yên tĩnh lại, dáng dấp cô gái ngoan ngoãn nâng mông thật sự quá mê người, cô đặt nơi mềm mại nhất của mình trong tầm khống chế của anh.
Đây là tư thế Trần Thù Quan mê muội nhất.
Người đàn ông nhẹ nhàng mơn trớn bờ mông nhỏ của cô, bất ngờ phát hiện chỗ chếch dưới cánh mông tới gần bắp đùi lại có một cái bớt nho nhỏ hình trái tim màu hồng nhạt.
Nét mặt anh khá giống cảm giác phát hiện đại lục mới, anh cúi người liếm liếm mảnh đất kia, cảm xúc ướt ngứa dọa cô run lên.
Anh trầm giọng nói: "Thật đáng yêu."
Không biết thứ anh đang khen ngợi rốt cục là ai.
Ngón tay thon dài thuận thế tiến vào men theo chiếc váy ngủ phùng phình của cô gái nhỏ.
Tuy ngực cô không được xem là lớn nhưng thắng ở chỗ vểnh đẹp.
Bởi vì tư thế cúi người chống đỡ này, bầu vú mềm mại trĩu xuống trước ngực, bị người đàn ông nắm trong lòng bàn tay.
Anh quỳ một chân, cúi người nằm sấp hờ trên lưng cô gái, cô trông nhỏ nhắn mảnh mai, cả người đều bị anh bao phủ, trốn dưới thân anh.
Và không có bất kỳ quần áo ngăn trở, dương v*t vẫn chưa bắn của người đàn ông đã chống thẳng lên miệng huyệt chứa đầy nước.
Quy đầu to lớn mượt mà chắn ở nơi tư mật của cô chậm chạp cọ nhẹ mấy lần, rề rà không chịu đi vào, lại khiến cô gái kháng nghị hừ hừ.
Cảm giác cánh huyệt bị khuấy động, xuyên xỏ va chạm hơi chậm lại, cô không thể chờ được nữa cầu xin người đàn ông "yêu thương".
"Bé ngoan, đút cho em ngay đây." Trần Thù Quan vừa nhấn người liền đụng vào nhụy hoa ở cổ tử cung, không cho cô chút thời gian giảm xóc nào thì đã cắm sâu vào, hung ác lao về phía trước, lại đột ngột rút ra.
Cơ thể Mạnh Sơ không cứng đờ suốt cả quá trình như lúc trước, mà lại mềm thành một bãi nước.
Thậm chí lúc anh đánh vào cổ tử cung, cô còn chủ động vểnh mông lên nghênh đón anh.
Đột nhiên Trần Thù Quan chọc sâu vào cô, đỉnh chóp khổng lồ, dữ tợn chưa vào cổ tử cung.
Cô thở gấp rên rỉ một tiếng tựa như làm nũng, run lẩy bẩy nhưng không tách ra.
Cô gái nhỏ mở rộng cơ thể chứa đựng anh, đầu cô ngửa ra sau, anh nghiêng đầu nhìn tới, cổ lộ ra độ cong mê người.
Tuy không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô nhưng chắc hẳn là mơ màng mà khiến người ta khó kháng cự được.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Tư thế này của Mạnh Sơ khiến Trần Thù Quan dễ dàng thấy rõ vị trí gắn kết của hai người.
Cánh thịt nho nhỏ của cô gái mềm mà sưng đỏ, lúc này nó bị vật cứng rắn căng ra, ngậm lấy dương v*t thô to nóng bỏng của anh.
Trông thối nát mà dâm loạn, lại lộ ra chút mùi vị vô cùng đáng thương.
Hơi thở anh dần nặng nề, con ngươi thâm thúy mà u ám, thái dương toát ra mồ hôi mịn dày đặc, rơi xuống tóc cô, hạ thân rút mạnh ra, lại đâm mạnh vào.
Cơ thể cô càng mềm yếu, hai chân vô lực mở ra, lung lay sắp ngã.
Trần Thù Quan giữ cơ thể cô lại, để cô không đến nỗi trượt xuống nằm nhoài trên giường.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc người đàn ông cũng ngừng cắm rút.
"Ưm a...!hức..." Cô gái nhỏ nức nở, tiếng rên rỉ dần nhỏ lại.
Từng luồng dịch đục cực nóng bỏng phun trào trong huyệt đạo, rót đầy buồng tử cung non mềm.
Anh bắn mấy làn sóng trong cơ thể cô rồi mới rút vật to lớn của mình ra.
Hạ thân Mạnh Sơ căng tức đến khó chịu, huyệt không chứa nổi những luồng dịch này, một giây sau đã tiết một ít ra, chỉ có dịch bắn ở nơi sâu hơn là không tràn ra.
Cô gái nhỏ vẫn cảm thắng căng tức, mê man mà ôm bụng dưới, bám vào người anh không chịu buông tay.
Trong lòng anh hơi rung động, vẻ mặt phức tạp mím môi, nhìn cô gái nhỏ suy yếu mệt mỏi với dáng vẻ thất thần chằm chằm vài giây, rồi ôm cô đi vào phòng tắm.
Bàn tay trực tiếp vén váy cô lên, đặt cô gái nhỏ ngồi trên bồn cầu.
Một tay anh đỡ cô, một tay còn lại nhẹ nhàng xoa bóp bụng dưới của cô theo chiều kim đồng hồ.
Đè ép đột ngột và mạnh mẽ, cô cảm thấy trong cơ thể bỗng nhiên trống rỗng, chất lỏng bị chặn trong tử cung dần chảy ra, thứ chảy ra cùng còn có tiếng nước mắc cỡ tí ta tí tách.
Trần Thù Quan ngửi thấy mùi tanh nồng nhàn nhạt, gương mặt vốn đỏ bừng của cô gái nhỏ vùi sâu xuống.
Anh định ghét bỏ mà tránh ra theo bản năng, nhưng cuối cùng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hết chương 38.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook