Nam Chính Là Thủy Yêu
-
Chương 7: Trở về
Đợi ba tháng ở trấn Sơn Nguyệt, Tập Tang đã rất thích sự thuần phác của con người nơi đây, thậm chí cảm thấy ở đây cả đời cũng không tệ.
Vì thôn trấn tương đối nhỏ, mọi người gần như đều quen biết nhau, thường có mấy đứa trẻ của trưởng thôn, cũng có khi là mấy người già nhiệt tình đến đưa cô thứ này thứ kia, có lúc là rau tự nhà trồng, có khi là một túi lê nhỏ cây nhà ra, nhiệt tình đến mức không có cách nào từ chối.
Tập Tang chỉ có thể thể hiện sự cảm ơn bằng cách làm thật tốt công việc của mình để báo đáp cho họ.
Hôm nay, Tập Tang đang chấm bài thì nghe thấy tiếng lao xao ngoài cửa sổ. Đây cũng không phải lần đầu, Tập Tang thành thói quen đứng lên ra mở cửa sổ. Quả nhiên là mấy học sinh lớp cô đang đứng ngoài cửa sổ.
Bọn trẻ đó đều rất hiểu chuyện, thường tặng cô mấy món quà nho nhỏ. Bồn hoa dại cô đặt trong phòng kia là chúng tặng, bọn trẻ không biết cái gì giá trị hay không giá trị, nhưng tấm lòng của chúng khiến Tập Tang rất cảm động, tìm riêng một chậu hoa nhỏ đặt khóm hoa đó vào, dốc lòng chăm sóc.
“Cô ơi, con tặng cô!”
“Cái này là bọn con bắt được ở bờ sông ấy ạ!”
Cậu bé cao nhất đứng giữa đám trẻ đang cầm một con cá lớn trong tay.
“A, cô mau nhận lấy, nước chảy hết rồi!” Cô bé đứng cạnh kêu lên sợ hãi, bộ dạng kích động làm Tập Tang thấy buồn cười.
“Cảm ơn cá nhỏ của các con, nhưng bờ sông rất nguy hiểm, sau này không nên chơi gần đó, biết chưa?”
“Vâng ạ……” Mấy đứa trẻ nhìn nhau cùng đáp, ngượng nghịu chạy mất.
Đứng bên cửa sổ, Tập Tang nhìn con cá trong tay nhóp nhép nhóp nhép miệng như đang cố sức thở hồng hộc, vội chạy thông qua phòng bếp chạy ra ngoài, thả nó vào cái ao nhỏ đầy nước mưa.
Không đợi Tập Tang rầu rĩ nên làm gì với con cá này, cô đã thấy còn cá nhỏ màu xanh biếc tiếp xúc với nước biến thành……
Mái tóc dài xốc xếch xanh thẫm, làn da nhợt nhạt hơi xanh, ánh mắt hẹp dài, môi cũng màu xanh, trên tay với những cái móng tay dài có đeo một chuỗi vỏ sò sứt mẻ không ít.
Học sinh của cô tặng cho cô món quà tốt nhất……
Nhìn thẳng vào cặp mắt kia, Tập Tang bỗng cười thật to.
“Tôi mua một căn phòng ở gần bờ sông, làm cho câu một cái bể bơi. Sau này cậu chỉ cần ngoan ngoãn để tôi nuôi béo, được không?”
Sao có thể để cậu lần nào cũng chạy thoát được.
Vì thôn trấn tương đối nhỏ, mọi người gần như đều quen biết nhau, thường có mấy đứa trẻ của trưởng thôn, cũng có khi là mấy người già nhiệt tình đến đưa cô thứ này thứ kia, có lúc là rau tự nhà trồng, có khi là một túi lê nhỏ cây nhà ra, nhiệt tình đến mức không có cách nào từ chối.
Tập Tang chỉ có thể thể hiện sự cảm ơn bằng cách làm thật tốt công việc của mình để báo đáp cho họ.
Hôm nay, Tập Tang đang chấm bài thì nghe thấy tiếng lao xao ngoài cửa sổ. Đây cũng không phải lần đầu, Tập Tang thành thói quen đứng lên ra mở cửa sổ. Quả nhiên là mấy học sinh lớp cô đang đứng ngoài cửa sổ.
Bọn trẻ đó đều rất hiểu chuyện, thường tặng cô mấy món quà nho nhỏ. Bồn hoa dại cô đặt trong phòng kia là chúng tặng, bọn trẻ không biết cái gì giá trị hay không giá trị, nhưng tấm lòng của chúng khiến Tập Tang rất cảm động, tìm riêng một chậu hoa nhỏ đặt khóm hoa đó vào, dốc lòng chăm sóc.
“Cô ơi, con tặng cô!”
“Cái này là bọn con bắt được ở bờ sông ấy ạ!”
Cậu bé cao nhất đứng giữa đám trẻ đang cầm một con cá lớn trong tay.
“A, cô mau nhận lấy, nước chảy hết rồi!” Cô bé đứng cạnh kêu lên sợ hãi, bộ dạng kích động làm Tập Tang thấy buồn cười.
“Cảm ơn cá nhỏ của các con, nhưng bờ sông rất nguy hiểm, sau này không nên chơi gần đó, biết chưa?”
“Vâng ạ……” Mấy đứa trẻ nhìn nhau cùng đáp, ngượng nghịu chạy mất.
Đứng bên cửa sổ, Tập Tang nhìn con cá trong tay nhóp nhép nhóp nhép miệng như đang cố sức thở hồng hộc, vội chạy thông qua phòng bếp chạy ra ngoài, thả nó vào cái ao nhỏ đầy nước mưa.
Không đợi Tập Tang rầu rĩ nên làm gì với con cá này, cô đã thấy còn cá nhỏ màu xanh biếc tiếp xúc với nước biến thành……
Mái tóc dài xốc xếch xanh thẫm, làn da nhợt nhạt hơi xanh, ánh mắt hẹp dài, môi cũng màu xanh, trên tay với những cái móng tay dài có đeo một chuỗi vỏ sò sứt mẻ không ít.
Học sinh của cô tặng cho cô món quà tốt nhất……
Nhìn thẳng vào cặp mắt kia, Tập Tang bỗng cười thật to.
“Tôi mua một căn phòng ở gần bờ sông, làm cho câu một cái bể bơi. Sau này cậu chỉ cần ngoan ngoãn để tôi nuôi béo, được không?”
Sao có thể để cậu lần nào cũng chạy thoát được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook