Nam Chính Là Quỷ
-
2: Người Phụ Nữ Với Chiếc Đèn
Editor: Ann
Không khí ở sảnh chính vốn đã lạnh lẽo, khi cô gái áo tím kia vừa xuất hiện còn trở nên lạnh hơn.
Tiêu Khả khịt khịt cái mũi, lúc này mới lưu luyến không rời buông chén đũa: “Có việc gì?”
Trên mái tóc của cô gái ấy cài một chiếc kẹp tóc hình hoa mẫu đơn được mạ vàng nhưng rỗng ruột, áo dài bằng tơ lụa màu tím được may bó vào người, dài tới ngang đầu gối, đường viền của áo dài đều thêu chỉ bạc.
Các nút cúc áo chéo thân đều cài chặt chẽ, che khuất gần hết cổ, trên cổ là một chiếc vòng trân châu màu trắng bạc.
Có phong vị đặc trưng của thời dân quốc, trông cũng có vẻ thời thượng, lại nhìn ra được là một tiểu thư khuê các bảo thủ.
A Bạch nhìn chiếc đèn, đồ vật mà quỷ hồn có thể sử dụng đều do người nhà đốt cho sau khi qua đời, biểu tượng và tên khắc trên khay đèn lồng đề là tiếng nước ngoài, rõ ràng là hàng hải ngoại.
Quần áo ngăn nắp, trang sức tinh tế, ngay cả cầm đèn cũng là hàng của nước ngoài, gia cảnh khẳng định cũng rất tốt.
Dù sao cũng là một cô gái cao ráo, thon thả còn trắng nõn, đi so với kẻ lừa đảo ở Mao Sơn đang ngồi ăn cơm kia, thì lập tức A Bạch cảm thấy giá trị nhan sắc của nữ quỷ tăng vọt, cực kỳ thuận mắt.
Nhưng một lúc sau hắn liền nhận thấy có chỗ không đúng, tuy tầm mắt của cô gái này đang nhìn về phía bọn họ, nhưng đôi mắt lại có vẻ đờ đẫn, không hề di chuyển.
Tiêu Khả cũng phát hiện ra liền duỗi tay phẩy phẩy mấy cái cũng không thấy có động tĩnh gì, hai người bừng tỉnh —— hoá ra là người mù cầm đèn.
Người mù thắp đèn lồng là tục ngữ mà bọn họ đã nghe qua, nhưng đó là ở nhân gian, để tránh cho người đi đường va phải.
Nhưng cô ta là quỷ, trừ trận pháp đạo phù ra thì còn gì có thể ngăn được cô ta nữa? Chạm vào tường là xuyên qua tường, gặp nước cũng có thể lướt qua, cầm đèn làm cái gì.
Tiêu Khả cũng không ngờ rằng: quỷ hồn mà nàng truy tìm tung tích đã lâu, có lệ khí nặng như này mà lại có khuôn mặt như người lương thiện, mắt còn mù nên nhịn không được bèn nói:
“Nhìn dáng vẻ của cô chắc cũng đã phiêu đãng trăm năm, vì sao còn không đi đầu thai, cứ một hai phải ở nhân gian du đãng làm gì.
Cả đoạn đường cô đi tới đây, hoa hoa cỏ cỏ đều bị dẫm chết không ít, bởi vì quỷ khí quá nặng, người già và trẻ nhỏ có thân thể yếu ớt cũng bị nhiễm bệnh.
Nếu cô còn không chịu đi đầu thai thì tôi sẽ thu cô vào trong hồ lô để phong ấn tinh lọc đấy.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của nữ quỷ tái nhợt trên mặt cũng cố ý ngoại: “Tôi cũng không biết những việc này.
Tôi chỉ là…… Chỉ là đang tìm một người, nếu tìm được anh ấy rồi tôi sẽ đi.”
A Bạch im lặng nhìn lên bầu trời: “ Anh ấy? Tình nhân à?”
“Đúng vậy.”
A Bạch chuyển sang nhìn mặt Tiêu Khả, vẫn là em gái Mao Sơn trông đẹp hơn, còn dễ thương nữa.
Ngay cả động tác nhíu mày cũng đẹp, thật là…… Càng nhìn càng thấy thuận mắt, khóe mắt cong lên: “Mao Mao, làm vợ của tôi đi.”
“……” Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Khả không ngừng nhăn nhó, khó trách cả phòng đầy quỷ đều nói lão đại của bọn họ là người ngả ngớn, cứ hễ gặp một cô gái nào đó là chạy đến với câu cửa miệng dụ làm vợ.
Chẳng lẽ hắn không sợ mình quăng một cái tát phong ấn hắn lại sao…… Đúng là háo sắc đến liều mạng……
Âm thầm quay lưng, mặc kệ hắn.
“……” A Bạch lại nhìn lên xà nhà, thẩm mỹ của cô nhóc này chẳng lẽ đã ném đến tận Thái Bình Dương rồi sao?
Đầu gối của cô gái áo tím hơi cong, dùng lễ nghi cực kỳ tiêu chuẩn: “Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại con người, còn thỉnh hai vị không cần nhúng tay vào.”
Là không cần nhúng tay, mà không phải là cầu buông tha, hay nói cách khác, nữ quỷ này căn bản không hề sợ bọn họ, thậm chí còn hạ quyết tâm nếu bọn họ muốn xen vào việc của người khác thì có khả năng sẽ trở mặt.
“Cho nên dù thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ không ngoan ngoãn đi đầu thai?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cô có thể nói cho tôi biết, người cô muốn tìm là ai không?”
Nữ quỷ dừng một chút, không nói thêm câu nào nữa.
Tiêu Khả chậm rãi đứng lên, nữ quỷ nhận ra lập tức lui bước về phía sau.
Cúi đầu nghiêng tai nghe động tĩnh, Tiêu Khả vừa nói âm môi ra, ngay cả A Bạch cũng cảm thấy không thoải mái thay nữ quỷ.
Cô nhóc này không phải là kẻ lừa đảo, đúng là truyền nhân của Mao Sơn.
Thứ mà cô niệm chính là chú câu hồn dùng để tiêu diệt vong hồn, lời nói bay bổng nhưng chứa đầy uy lực, trong trẻ và rõ ràng, giống như từng cái đinh cắm trên mặt đất, dần dần ở bốn phía xung quanh nữ quỷ tạo thành trận pháp hình tròn.
Nữ quỷ mở to hai mắt, định xoay người ra bên ngoài chạy trốn, nhưng vừa bước một bước lại chạm vào phù chú làm cô ta đau đớn cầu xin: “Xin tiên sinh hãy nương tay! Tôi sẽ nghe theo ý ngài!”
Ở thời dân quốc gọi những cô gái có tài là tiên sinh, nếu gọi Tiêu Khả là đạo sĩ thì có vẻ không ổn, nên gọi tiên sinh cũng coi như có ý khuất phục.
Tiêu Khả nghe vậy cũng cảm thấy nữ quỷ có ý hối cải, bèn dừng niệm chú lại, A Bạch gấp giọng: “Đừng dừng lại!”
Nhưng đã ngăn không được, chú ngữ kia vừa mới dừng, trận pháp đã ầm ầm sụp đổ.
Bóng ma màu tím thoắt cái liền biến mất ở trước mắt hai người họ.
Tiêu Khả chớp chớp mắt, bị một cái hạt dẻ ném vào đầu.
Nàng giận dữ nhìn sang bên cạnh: “Anh đánh tôi làm gì?”
Vẻ mặt A Bạch tràn đầy ghét bỏ: “Học được thuật lợi hại của Mao Sơn thì thế nào, ngay cả câu nói quỷ thích nhất là gạt người này cũng chưa từng nghe qua.
Sư phụ cô không dạy cô sao?”
“…… Tự nhiên quên mất.” Tiêu Khả nhìn thoáng qua hướng nữ quỷ chạy trốn, nói thầm: “Lệ khí và quỷ khí đúng là rất nặng, nhưng lại không có sát khí, khả năng cao đúng là để tìm người.”
A Bạch thở dài: “Học sinh tiểu học, ôi, đúng là học sinh tiểu học, sao có thể ngây thơ thiện lương như thế chứ!.”
Tiêu Khả liếc mắt một cái: “Không được mắng tôi, còn nữa, các anh đều là quỷ, cũng không tin tưởng đồng loại sao?”
A Bạch lắc đầu: “Vì là đồng loại nên mới không tin được.” Cuối cùng hắn giận dữ: “Cô mau nói đã trói quỷ trong toà nhà này ở nơi nào! Không đưa bọn họ về đây nguyên vẹn tôi sẽ ăn thịt cô.”
…… Chẳng lẽ mỗi lần hắn uy hiếp người khác cũng chỉ biết nói ăn luôn người ta sao……
Tiêu Khả chỉ trên tầng: “Trên đó, bọn họ tuyên bố muốn ném tôi đi phơi nắng gắt một trăm lần, cho nên mới…… Vốn dĩ định nhốt một lúc thôi, ai biết anh trở về, sau đó nữ quỷ này lại tới nữa.”
A Bạch căm giận lên lầu, quả nhiên thấy năm sáu người bị dây thừng trói vào với nhau.
Vừa thấy hắn liền kêu rên giãy giụa:
“Lão đại, cuối cùng anh cũng trở lại.”
“Mau ném mụ già thúi kia đi phơi nắng gắt một trăm lần! Làm gì có em gái mềm mại đáng yêu nào đâu, rõ ràng chính là nữ hán tử, có từng thấy em gái nào có sức lực bằng sáu tên trai tráng chưa!”
“Mụ già thúi……” Tiêu Khả vừa lên tới nơi đúng lúc lời này rơi vào tai, nhẹ bước đi đến chỗ bọn họ, vốn định cởi bỏ bùa chú ở trên dây thừng, ai ngờ lại bị tên được gọi là lão đại kia chỉ dùng tay quạt một cái, không hề bị lực gì cản lại.
Lúc này cô rất tò mò, quỷ có lợi hại cũng không thể trực tiếp phá giải bùa chú, nhưng đúng là vẫn có khả mượn ngoại lực để hóa giả.
Ví dụ như thổi gió lớn, thêm chút lửa, vân vân…
Nhưng tên nhãi này lại trực tiếp làm lá bùa biến mất.
Chẳng lẽ……
A Bạch đang tập trung cởi dây trói cho đám đàn em của mình thì đột nhiên có người chọc vào sau lưng hắn, quay đầu lại nhìn thì vừa vặn ngón tay của Tiêu Khả lại chọc tới, mặt anh cau có một cái rồi lại cười tủm tỉm: “Em gái Mao Mao, nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ em thật sự muốn làm vợ của tôi rồi hả?”
Tiểu Khả âm thầm thu hồi ngón tay của mình lại, nhìn hắn nói: “ Trái tim của anh đâu rồi?”
Chúng quỷ đang giãy giụa đột nhiên hít sâu một hơi: “Em gái…… Vấn đề này không hỏi được đâu……”
A Bạch nhướng mày, cười cực kỳ bình dị gần gũi: “Tôi muốn ném em ra ngoài phơi nắng một trăm lần quá.”
”
“……”
&&&&&
Tiểu Khả không bị ném dưới cái nắng như thiêu đốt, ngược lại ánh trăng quá tốt nên bọn họ đều chạy lên mái nhà để đắm mình dưới ánh trăng, mức độ hưởng thụ dào dạt trên mặt kia cũng không thua gì khi tắm nắng.
A Bạch chọn một tư thế thoải mái nằm ở trên mái ngói.
Bên cạnh có phụ nữ đúng là khác biệt, không khí cũng khá hơn nhiều.
Lặng lẽ dịch về phía Tiêu Khả, chỉ thiếu nước dựa vào đùi.
“Mao Mao nè, chắc là nữ quỷ tạm thời sẽ không tới nữa đâu, em còn định ôm cây đợi thỏ đến bao giờ, không mau chóng đuổi theo đi.”
“Cô ấy sẽ quay lại, nếu không cũng không lang thang ở đây lâu như vậy.” Tiêu Khả ôm đầu gối nhìn về phía xa xăm, ngọn đèn dầu trên đảo Lưu Sa đã tắt khá nhiều, nhưng cảnh đêm với ánh đèn mờ mờ lại có vẻ yên bình: “Ngược lại là đám quỷ này, nên đi nhiều nơi có nhân khí một chút, nếu không quỷ khí sẽ càng ngày càng nặng, càng nhiều thì quỷ sai sẽ càng ghét bỏ đó.”
Trên đời có quá nhiều quỷ hồn, quỷ sai tìm theo danh sách đưa những quỷ hồn có tên về cõi âm, còn quỷ vô danh mà may mắn thì cùng lắm chỉ mấy năm là bị mang đi, còn nếu không may mắn —— ví dụ như du hồn ở đảo Lưu Sa này chẳng hạn, đến tận mấy trăm năm rồi, nhiều quá đếm không xuể.
Lang thang trên nhân gian quá lâu, ngay cả quỷ sai cũng không muốn để ý tới, càng không thích đi bắt quỷ có đạo hạnh cao, có ai rảnh mà đi mua thêm việc vào người đâu, đầu bọn họ cũng không bị cửa kẹp hỏng.
A Bạch hoàn toàn không thèm để ý: “Cả đời sống ở hẻm Minh Nguyệt cũng không có gì là không tốt.”
Tiêu Khả muốn tận tình khuyên bảo giáo dục hắn rằng đây là một ý tưởng không tốt, nhân gian giới có quy tắc riêng, Quỷ giới cũng có quy củ, nếu tất cả đều không tuân thủ, vậy sẽ rất lộn xộn.
Khi đang ấp ủ cảm xúc của mình, A Bạch trở mình, từ dưới nhìn lên trên xem nàng, mặt mày càng có vẻ hẹp dài, dạng cười: “Em gái Mao Mao, em bắt nữ quỷ xong sẽ đi luôn đúng không?”
“Đúng.”
“Ùi.” A Bạch biếng nhác xoay người, nhắm mắt lại nghĩ thầm, vậy hắn phải nhanh chóng ra tay thôi, miễn cho em gái đến miệng rồi lại bay đi.
Nghĩ đến đây, trong đầu lại nở đầy hoa đào màu hồng nhạt, vô cùng tốt đẹp.
Bỗng nhiên có một hơi thở thơm tho truyền tới, trên cổ cảm thấy rất ngứa, vừa mở mắt đã thấy đầu của Tiêu Khả đang gối lên ngực hắn, tóc xõa giữa quệt qua cổ nên mới thấy ngưa ngứa.
Hầu kết tự nhiên chuyển động rồi nuốt nước miếng.
Tiêu Khả muốn biết trái tim của hắn ở nơi nào, phàm là quỷ không có trái tim, nhất định là đã trải qua chuyện gì đó cực kỳ bi thảm rồi.
Nếu không thể hỏi, vậy cô sẽ tự đi tìm đáp án được đúng không?.
Chúng quỷ liếc mắt nhìn thấy cảnh này bèn phát ra tiếng ‘chậc chậc’, thấy Nha Nha định đi về phía đó nên kéo nó ra đằng sau và tát nó một cái, chỉnh trương thịt đô đô mặt đều bị che khuất:
“Lão đại đúng là cao thủ tán gái, mới đó mà đã bị dụ dỗ rồi.”
“Nông cạn, chẳng lẽ đàn ông chỉ cần trông đẹp trai là được sao?”
“Đúng vậy!”
“…… Thế giới tràn ngập ác ý.”
Tiêu Khả bò cả người ra nhìn kỹ một hồi, cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Cô cau mày đứng dậy, đột nhiên có một bàn tay ôm lấy eo cô, làm cả người cô chấn động, bỗng dưng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của A Bạch.
Hầu kết lại bất giác chuyển động……
Tiêu Khả trừng lớn mắt, mười tám chiêu thức phòng sói từ trong đầu nhanh chóng quét qua.
Bỗng dưng nâng đầu lên rồi cúi thật mạnh xuống, đánh vào trên ngực hắn.
“Ui da!!! Ta muốn ném mi đi phơi nắng một trăm lần!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook