Nam Chính Không Thay Người
-
Chương 7: Giao thiệp
Sau khi Quan Thừa Phong kể chuyện cổ tích cho Tân Duyên xong, hắn lái xe vẫn với tốc độ bàn thờ đưa Tân Duyên về nhà.
Thành phố dưới lòng đất quanh năm đèn đuốc sáng choang, khắp nơi đều chật ních nhà ở, nhà cửa sát nhau nối liền đến tận chân trời.
Trong những ngôi nhà lít nha lít nhít ấy, chốn dung thân của nhiều người cũng chỉ được vài mét vuông.
Đáng lẽ trong điều kiện thiếu hụt không gian nghiêm trọng như vậy việc xây dựng đường giao thông quá lớn là không cần thiết, dẫu sao cư dân của thành phố dưới lòng đất đã quen sử dụng các phương tiện công cộng, bọn họ không có tiền mua xe, càng không có chỗ đậu xe.
Thế nhưng đường dành cho ô tô lại được xây dựng rất rộng rãi.
Vì thế gia nắm giữ thành phố, những cường giả, tư bản nơi đây đều lái ô tô.
Chênh lệch giàu nghèo trong thế giới này lớn đến nỗi khó mà tưởng tượng.
Có những người nghèo đến nỗi không coi tính mạng của mình là chuyện to tát gì, có bán hết con cái cũng không đủ để vào sống trong thành thị, nhưng lại có những người sở hữu cả một sân golf rộng lớn ngay trong thành phố.
Ngay chính hắn đây… Tài sản trước đây của hắn gộp lại cũng phải bảy, tám tỷ.
Quan Thừa Phong vẫn luôn chú ý tới tình huống gia đình của Tân Duyên, hắn biết gia đình y vẫn luôn ở chỗ cũ không chuyển nhà, nên lái xe đến thẳng nhà của Tân Duyên.
90% người thuộc liên minh Trung Hạ hiện nay có thể thông qua các phương pháp khoa học do chính phủ cung cấp để tu luyện ra Phúc Năng, trở thàn chiến sĩ Phúc Năng.
Tuy rằng thành phố dưới lòng đất có phòng chống Phúc Xạ nhưng không phải là hoàn toàn, trong thành thị có năng lượng Phúc Năng ôn hòa ai cũng có thể hấp thụ, mà trong thức ăn của mọi người, dù có là cơm dinh dưỡng rẻ nhất mười lăm đồng cũng sẽ ẩn chứa năng lượng Phúc Năng ôn hòa nên bước đầu tu luyện không khó.
Khó là những giai đoạn tu luyện sau này.
Liên minh Trung Hạ chia chiến sĩ Phúc Năng thành chín cấp, trong đó, từ cấp ba trở xuống là chiến sĩ Phúc Năng cấp thấp, từ cấp bốn đến cấp sáu là chiến sĩ Phúc Năng cấp trung.
Đạt đến cấp bảy sẽ được gọi là chiến sĩ Phúc Năng cấp cao, mấy trăm năm qua ở liên minh Trung Hạ người mạnh nhất từng có cũng chỉ lên đến cấp tám, tạm thời cấp chín chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng của mọi người.
Trước khi hắn chết, bàn về khả năng chiến đấu hắn là mạnh nhất nhưng vẫn chưa vượt qua được cấp tám… Thực ra hắn trở thành chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất Trung Hạ, vượt xa những người cấp tám khác vì hắn liều mạng, và có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Cường giả cấp tám ở liên minh Trung Hạ gộp lại có khoảng hai, ba mươi người, mà hai, ba mươi này gần như đều xuất thân từ thế gia.
Những cường giả xuất thân từ thế gia tiếc mạng hơn kẻ xuất thân thấp kém như hắn rất nhiều, mười mấy tuổi hắn đã bắt đầu chiến đấu với dị thú, mười năm đó thời gian hắn chiến đấu bên ngoài còn nhiều hơn ở nhà, lực chiến đấu của hắn đương nhiên không thể khinh thường.
Những cường giả xuất thân từ thế gia sao có thể liều mạng như hắn
Những người đó từ nhỏ đã có đầy đủ tài nguyên tu luyện không cần phải đối đầu với dị thú, tình cờ ra khỏi thành giết dị thú thì bên cạnh vẫn luôn có người bảo vệ… Người như vậy làm sao có thể đánh lại hắn.
Đương nhiên để đạt được danh hiệu chiến sĩ Phúc Năng cao cấp như hắn, đối với những người khác là một chuyện xa vời.
90% người trong liên minh Trung Hạ có thể tu luyện ra Phúc Năng, nhưng có đến 50% trong số những người này cả đời chỉ dừng lại ở cấp một, những người còn lại phần lớn chỉ lên đến cấp hai hoặc cấp ba, có thể đột phá cấp ba lên cấp bốn trở thành chiến sĩ Phúc Năng cấp trung lác đác chẳng có mấy ai, thậm chí chỉ cần đạt đến cấp ba đã là vượt trội hơn hẳn 80% những người khác rồi.
Cha Tân Duyên – Tân Kình là một chiến sĩ Phúc Năng cấp ba.
Trong một thành phố cấp một, chiến sĩ Phúc Năng cấp ba không được coi là cái đinh gì nhưng ở một thành phố cấp ba thì như vậy đã là không tệ rồi, nếu không có thực lực như vậy Tân Kình cũng không thể kinh doanh vườn gieo trồng một cách an toàn.
Dù cho vườn gieo trồng và trại chăn nuôi đều được xây dựng trong những vùng an toàn ở gần thành thị, không có dị thú quá mạnh đi qua nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có dị thú hoang xông vào, nếu người làm ăn không có vũ lực thì sơ ý một chút thôi cây cối trong vườn sẽ bị dị thú ăn sạch.
Nhưng dù vậy vườn gieo trồng của Tân Kình vẫn khá nhỏ, thu nhập đều đặn mỗi tháng khoảng chừng có thể kiếm lời ba nghìn nguyên.
Số tiền này cũng không nhiều nhưng cũng có thể giúp nhà họ Tân trải qua cuộc sống không đến nỗi tệ, Tân Kình còn phải trả khoản vay sau khi mua một ngôi nhà nhỏ tầm năm mươi mét vuông.
Cái thời đại này có một chút như vậy đã là không tệ rồi, cách tính diện tích nhà ở thời đại này không giống với kiến trúc ở 600 năm trước, mua một ngôi nhà một trăm mét vuông thì chỉ có thể sử dụng hơn 80 mét vuông… đó mới là diện tích thật của nhà cửa ở thời đại này.
Căn nhà năm mươi mét vuông của nhà họ Tân một nhà ba người vẫn có thể ở, so với những người khác thì cuộc sống của họ như vậy đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Gần nơi cư trú của nhà họ Tân có ít chỗ đậu xe, nhưng cũng đúng, những người ở khu này sẽ không mua xe.
Tìm một chỗ dừng xe lại, Quan Thừa Phong nói với: “Dẫn đường đi.” Hắn biết khu vực nhà họ Tân ở nhưng không biết cụ thể số nhà bao nhiêu, không có cách nào tìm được nhà họ trong đống nhà chằng chịt lít nhít này.
“Sao anh biết nhà tôi ở đây?” Tân Duyên tò mò nhìn Quan Thừa Phong, rõ ràng y chưa nói cho người này biết nhà mình ở đâu.
“Dẫn đường đi!” Quan Thừa Phong trừng Tân Duyên một cái.
Hắn hỏi cũng không hỏi đã biết nhà Tân Duyên ở đâu thế nhưng Tân Duyên lại không hề có chút cảnh giác nào, chỉ có tò mò…
Tân Duyên không biết suy nghĩ của Quan Thừa Phong, rụt cổ một cái, liền hướng nhà mình đi đến.
Nếu là trước đây, Tân Kình hẳn đã đến vườn gieo trồng từ sáng sớm nhưng đêm qua Tân Duyên không về nhà, hôm nay ông cũng ra khỏi thành cũng muộn hơn.
Mẹ Tân Duyên cũng có công việc, bà là nhân viên công tác trong tổ dân phố, phụ trách điều hòa mâu thuẫn của những người dân trong khu phố, phân phát đồ ăn cứu tế, một vài việc vặt, nếu trong khu phố có người cãi nhau nhiều tối bà cũng phải bận việc, nhưng nếu trong khu phố không có việc gì thì bà cũng không cần đi làm có thể ở nhà.
Nhà họ Tân ở là hình chữ nhật, quy hoạch thành một chữ “điền” (田) cao mảnh, hai ô vuông bên trên của chữ “điền” là hai phòng ngủ, vợ chồng bọn họ một phòng, Tân Duyên một phòng, hai ô vuông còn lại một là phòng ăn kiêm phòng khách, một ô khác là nhà bếp cùng khu vệ sinh.
Vì nhiều đồ dùng có thể gấp gọn dễ dàng nên nhà bọn họ coi như rộng rãi, lúc này Tân Kình đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha nhỏ rộng khoảng 1 mét dùng thiết bị liên lạc của mình chiếu lên tường xem bản tin, ông còn kéo thêm màn hình khác để đọc báo.
Tin tước màn chiếu trên tường đang nói đến chính là tin tức Quan Thừa Phong qua đời.
Mãi đến lúc này ông mới biết Quan Thừa Phong đã chết.
Năm đó con trai ông còn cứu Quan Thừa Phong…
Nhưng cả vợ lẫn con ông đều không biết người bị dị thú và Phúc Xạ làm hỏng khuôn mặt năm đó là Quan Thừa Phong, chỉ có ông từng xem qua thông tin của Quan Thừa Phong mới biết.
Ông còn biết những năm này trại nuôi trồng của mình sóng êm gió lặng cũng là nhờ Quan Thừa Phong ở phía sau bí mật nhờ người chăm sóc.
Ấn tượng của ông với Quan Thừa Phong rất tốt, nhưng không ngờ rằng Quan Thừa Phong mới bốn mươi tuổi đã chết.
Vẻ mặt Tân Kình có chút phức tạp, vợ ông nhìn thấy tin tức này cũng thở dài: “Quan tiên sinh thế nhưng đã qua đời, thật đáng tiếc… Ngài ấy là cường giả cấp tám duy nhất xuất thân là thường dân.”
“Ngài ấy từ nhỏ đã bị thương quá nhiều, quá nghiêm trọng.” Tân Kình nhớ lại dáng vẻ thoi thóp của Quan Thừa Phong mười năm trước rất tự nhiên nảy sinh cảm giác kính trọng, kính nể Quan Thừa Phong có thể chống đỡ lâu như vậy.
“Làm thợ săn dị thú kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cũng quá nguy hiểm… May sao thiên phú của Duyên Duyên không tốt.”
Tân Kình gật gật đầu.
“Đúng rồi, sắp tới Trung thu khu phố sẽ phát phúc lợi, nghe nói sẽ có bánh trung thu!” Mẹ Tân Duyên lại nói, bà họ Chu, tên là Chu Y Y, cha mẹ của bà đều là bác sĩ, cũng hi vọng bà có thể trở thành một bác sĩ, nhưng đáng tiếc bà học được nhiều kiến thức y khoa từ cha mẹ mình nhưng không thi đỗ vào bệnh viện, cuối cùng cũng chỉ có thể làm công việc trong tổ dân phố, lương tháng ba nghìn.
Lương tuy rằng ít nhưng công việc này đã là rất tốt rồi, không chỉ ổn đinh, thỉnh thoảng còn có phúc lợi.
“Nếu có bánh trung thu, Duyên Duyên nhất đinh sẽ rất vui.” Tân Kình cười rộ lên.
Bây giờ đồ ăn thiếu thốn, mọi người ăn phổ biến là cơm dinh dưỡng do chính phủ cung cấp, tuy rằng không thiếu chất dinh dưỡng nhưng không béo nổi, nhìn khắp thành thị cũng chỉ toàn là người gầy.
Tân Kình cũng rất gầy, bởi vì trường kỳ ở ngoài thành còn rất đen, nhìn già hơn cả chục tuổi so với người vợ cùng tuổi.
“Đúng đó.” Chu Y Y nói.
“Đúng rồi, Duyên Duyên có nói bao giờ nó về không?” Tân Kình lại hỏi.
Đêm qua là lần đầu tiên con trai họ ngủ ở ngoài, thật ra ông rất lo lắng, nhưng con trai đã lớn muốn ngủ lại nhà bạn ông cũng không tiện ngăn.
“Duyên Duyên vừa gửi tin nhắn, nói đã sắp đến nhà.”
Mới vừa nói xong, cửa nhà họ liền bật mở.
Chu Y Y và Tân Kình nhìn ra cửa liền thấy Tân Duyên mặc quần áo quá rộng đang lấy tay che mặt.
Sắc mặt của hai người đều biến đổi: “Duyên Duyên!”
Con trai của bọn họ sao lại thay quần áo khác? Đây là gặp phải chuyện gì? Chờ chút, ngay cả mặt con trai cũng sưng lên, bên trên còn mấy vết hồng hồng mờ nhạt…
“Ba, mẹ…” Tân Duyên ngượng ngùng chen vào nhà.
Chu Y Y và Tân Kình chờ con trai vào xong mới nhận ra phía sau còn một thanh niên trẻ tuổi cao lớn, người này trưởng thành đẹp trai, khi nhìn họ trong mắt còn mang theo hoài niệm.
Lúc trước khi Quan Thừa Phòng được Tân Duyên cứu, những người muốn hắn chết còn đang truy tìm hắn.
Chỉ những ai có thiết bị liên lạc mới có thể vào thành, nhưng nếu hắn dùng thiết bị liên lạc của mình vào thành sẽ bị bại lộ hành tung.
Hắn không thể vào thành nhưng ở khu vực ngoài thành không chỉ hoàn cảnh xung quanh kém mà điều kiện chữa bệnh cũng kém, có nghĩa là hắn sẽ bị thương đến mất mạng.
May sao sau khi biết được thân phận của hắn, Tân Kình vẫn giúp đỡ hắn, sắp xếp cho hắn trong một thị trấn gần thành Sùng An.
Tân Kình thuê một ngôi nhà để Tân Duyên chăm sóc hắn, còn tìm Chu Y Y có trình độ y học không thua bác sĩ chính quy đến giúp hắn chữa thương…
Cả ba người nhà họ Tân này hắn đều biết.
“Cậu là ai?” Tân Kình và Chu Y Y đề phòng nhìn Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong không hề trả lời, hắn đi vào nhà họ Tân, đóng cửa lại, còn lấy ra thiết bị chắn tín hiệu.
Thấy Quan Thừa Phong lấy thiết bị chắn tín hiệu ra Tân Kình liền dự định báo cảnh sát, nhưng còn chưa kịp gọi Quan Thừa Phong đã khởi động thiết bị chắn sóng.
Thiết bị liên lạc của Tân Kình nhất thời trở thành đồ vật trang trí.
Quan Thừa Phong nói: “Đừng gấp, tôi không có ác ý.”
“Cậu muốn làm gì?” Tân Kình lớn tiếng hỏi.
“Tôi là Quan An, là cháu trai của Quan Thừa Phong, lần này đến đây có chuyện muốn tìm chú.” Quan Thừa Phong nhìn về phía Tân Kình.
Cuối cùng Tân Kình cũng không còn vội nữa, Chu Y Y và Tân Duyên nghe đến ba chữ “Quan Thừa Phong” thì lại kinh ngạc hô ra tiếng.
Trước đó Chu Y Y nghe tin Quan Thừa Phong qua đời không có phản ứng lớn vì Quan Thừa Phong đối với bà quá xa vời, thói đời này người chết cũng nhiều lắm.
Nhưng bây giờ cháu trai Quan Thừa Phong thế mà đến nhà bọn họ!
Quan Thừa Phong là ai? Đó là người mạnh nhất Trung Hạ! Cũng là cường giả hiếm thấy từ tầng chót đi lên!
Người bình dân bọn họ đều sùng bái Quan Thừa Phong, vô số người lấy Quan Thừa Phong ra để dạy dỗ con cái, chỉ hy vọng con mình có thể mạnh mẽ như Quan Thừa Phong.
Hiện tại cháu trai của Quan Thừa Phong lại đến nhà bọn họ!
Vẻ mặt Tân Duyên nhìn Quan An cũng thay đổi, Chu Y Y càng thêm kích động đầy mặt.
Quan Thừa Phong lúc nàylại nhìn về phía Tân Kình: “Chúng ta vào trong phòng nói chuyện? Chỉ hai người chúng ta.”
“Được.” Tân Kình đồng ý, mang theo Quan Thừa Phong tiến vào phòng của mình.
Sau khi đi vào, Quan Thừa Phong bắt đầu trước: “Tân tiên sinh, ngày đó chú cứu chú của tôi… Chú tôi vẫn luôn rất biết ơn chú, những năm này cũng nhờ người để ý gia đình chú, hẳn chú cũng biết.”
“Tôi biết. Nếu không nhờ Quan tiên sinh thì vườn gieo trồng của tôi cũng không thuận lợi như vậy.” Tân Kình thở dài, “Nhưng vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt cảm ơn ngài ấy, hiện tại…”
“Chú tôi qua đời cách đây không lâu…” Quan Thừa Phong nói, “Chú ấy để lại di chúc, sẽ cho Tân Duyên một khoản tiền.”
Tân Kình sững sờ: “Quan tiên sinh quá khách sáo rồi…”
“Khoản tiền kia chắc khoảng từ sáu đến tám trăm triệu, chắc không bao lâu nữa sẽ được chuyển đến tay Tân Duyên.” Quan Thừa Phong lại nói.
“Này nhiều lắm!” Trên khuôn mặt đen của Tân Kình tràn đầy kinh ngạc, Quan Thừa Phong thế mà cho họ nhiều tiền như vậy sao?!
Ông tiêu nhiều nhất cũng chỉ từ mấy nghìn đến mấy trăm nghin, nhưng một khoản tiền như vậy cũng có thể mua cho Tân Duyên một căn nhà nhỏ.
Mà mấy trăm triệu… Quan Thừa Phong thật sự muốn cho nhiều như vậy? Quan An sẽ không có ý kiến gì sao?
“Mạng của chú tôi đáng giá nhiều như vậy.” Quan Thừa Phong nói, “Tiền này mọi người cứ nhận là tốt rồi.”
Tân Kình trong giây lát nói không ra lời, ông muốn hỏi Quan An có ý kiến gì không nhưng lại cảm thấy hỏi như vậy có chút đường đột…
Quan Thừa Phong lúc này lại nói: “Vấn đề hiện tại là Tân Duyên quá đơn thuần, số tiền kia cho cậu ấy, cậu ấy có thể bảo vệ? Sẽ không hại cậu ấy chứ? Nếu cậu ấy luôn như vậy chú có thể bảo vệ mãi sao, sau này rồi sẽ thế nào?”
Khi Quan Thừa Phong nói như vậy cứ như là không vừa mắt Tân Duyên, Tân Kình ngay lập tức liền mất hứng.
Quan Thừa Phong cũng mặc kệ tâm tình của ông, hắn lấy ra một video đưa cho Tân Kình xem: “Tân tiên sinh, chú xem video này đi.”
Cái thằng Quan An này bao nhiêu năm không có cơ hội ngược đãi người khác, còn định khai trai, kích động lắm, tối hôm qua còn mang theo máy quay định quay hết hành động của mình lại.
Đương nhiên, trên nửa đường thân thể của cậu ta bị Quan Thừa Phong chiếm, nên những thứ cậu ta muốn quay lại thành những chuyện đã xảy ra giữa Tân Duyên và Quan Thừa Phong đêm qua.
Quan Thừa Phong trực tiếp dùng thiết bị liên lạc của mình mở hình chiếu cho Tân Kình xem, đương nhiên hình chiếu của hắn đã được đánh gạch men, che lại một vài hình ảnh không hài hòa bên trong.
Muốn làm vậy trước đó chỉ cần cài đặt mấy cái, rất thông minh.
Tốc độ phát video trên hình chiếu nhanh gấp năm lần, chuyện tối ngày hôm qua cũng diễn ra trước mắt Tân Kình rất nhanh.
“Tối qua tôi có hẹn gặp người khác ở đó, không nghĩ tới người tôi định gặp lại biến thành Tân Duyên, Tân Duyên còn trúng thuốc, hẳn là bạn học của cậu ấy hạ.” Quan Thừa Phong mặt không thay đổi giải thích lại chuyện tối hôm qua.
Tân Duyên gặp chuyện như vậy nhất định phải nói cho người lớn trong nhà biết.
Sau đó… Hắn dự định thuyết phục Tân Kình để hắn dạy dỗ Tân Duyên một thời gian.
Thực lực của hắn cũng nên bắt đầu luyện nhiều thêm một Tân Duyên cũng không có gì.
Nhìn thấy video Tân Kình liền lên cơn giận dữ, nghe nói Quan Thừa Phong đi gặp người “hẹn” vẻ mặt nhìn hắn cũng thay đổi.
Nhưng Quan Thừa Phong biểu hiện quá bình tĩnh, cứ như là không có chuyện gì… Tân Kình nghi ngờ có phải bản thân quá cổ hủ hay không —— người trẻ tuổi bây giờ đều phóng khoáng thế sao?
Nhưng dù ông tức giận cũng không đổ lên đầu Quan Thừa Phong —— trong video đều là con ông chủ động, mà Quan Thừa Phong… lại biểu hiện rất quân tử.
Hắn thật sự đi “hẹn “ sao? Nhìn trong video rõ ràng là lãnh cảm mà.
Cũng may tính cách hắn lạnh nhạt, con trai ông chỉ bị mấy vết thương bên ngoài cũng không có thương tổn gì.
Nhưng cái bộ dạng này của con ông… Nếu người nó gặp không phải người trước mặt, vậy con mình…
Quan Thừa Phong chờ Tân Kình bình tĩnh lại, nói tiếp: “Tôi không có ác ý với mọi người, nếu chú đồng ý thì giao Tân Duyên cho tôi giáo dục một quãng thời gian, cậu ấy đã thành niên, không thể luôn như vậy.”
Quan Thừa Phong và Tân Kình nói chuyện rất lâu.
Hồi lâu sau hai người mới đi ra khỏi phòng, mà vừa ra đến nơi Tân Kình liền nhìn con mình vừa tắm xong: “Duyên Duyên, không phải con vẫn chưa tìm được việc làm sao? Ba tìm cho con một công việc rồi, làm trợ lý cho Quan tiên sinh.”
Tân Duyên sững sờ.
Tân Kình lại nói: “Con chưa từng đi làm, làm việc chưa chắc đã tốt… Mấy ngày đầu ba sẽ đi cùng dạy dỗ con.” Tuy rằng ông tin tưởng Quan Thừa Phong theo bản năng, nhưng vẫn hơi không yên tâm.
Tân Duyên: “…” Y đi làm trợ lý cho người ta còn dẫn cả cha mình theo??
______
Hết chương 7.
Thành phố dưới lòng đất quanh năm đèn đuốc sáng choang, khắp nơi đều chật ních nhà ở, nhà cửa sát nhau nối liền đến tận chân trời.
Trong những ngôi nhà lít nha lít nhít ấy, chốn dung thân của nhiều người cũng chỉ được vài mét vuông.
Đáng lẽ trong điều kiện thiếu hụt không gian nghiêm trọng như vậy việc xây dựng đường giao thông quá lớn là không cần thiết, dẫu sao cư dân của thành phố dưới lòng đất đã quen sử dụng các phương tiện công cộng, bọn họ không có tiền mua xe, càng không có chỗ đậu xe.
Thế nhưng đường dành cho ô tô lại được xây dựng rất rộng rãi.
Vì thế gia nắm giữ thành phố, những cường giả, tư bản nơi đây đều lái ô tô.
Chênh lệch giàu nghèo trong thế giới này lớn đến nỗi khó mà tưởng tượng.
Có những người nghèo đến nỗi không coi tính mạng của mình là chuyện to tát gì, có bán hết con cái cũng không đủ để vào sống trong thành thị, nhưng lại có những người sở hữu cả một sân golf rộng lớn ngay trong thành phố.
Ngay chính hắn đây… Tài sản trước đây của hắn gộp lại cũng phải bảy, tám tỷ.
Quan Thừa Phong vẫn luôn chú ý tới tình huống gia đình của Tân Duyên, hắn biết gia đình y vẫn luôn ở chỗ cũ không chuyển nhà, nên lái xe đến thẳng nhà của Tân Duyên.
90% người thuộc liên minh Trung Hạ hiện nay có thể thông qua các phương pháp khoa học do chính phủ cung cấp để tu luyện ra Phúc Năng, trở thàn chiến sĩ Phúc Năng.
Tuy rằng thành phố dưới lòng đất có phòng chống Phúc Xạ nhưng không phải là hoàn toàn, trong thành thị có năng lượng Phúc Năng ôn hòa ai cũng có thể hấp thụ, mà trong thức ăn của mọi người, dù có là cơm dinh dưỡng rẻ nhất mười lăm đồng cũng sẽ ẩn chứa năng lượng Phúc Năng ôn hòa nên bước đầu tu luyện không khó.
Khó là những giai đoạn tu luyện sau này.
Liên minh Trung Hạ chia chiến sĩ Phúc Năng thành chín cấp, trong đó, từ cấp ba trở xuống là chiến sĩ Phúc Năng cấp thấp, từ cấp bốn đến cấp sáu là chiến sĩ Phúc Năng cấp trung.
Đạt đến cấp bảy sẽ được gọi là chiến sĩ Phúc Năng cấp cao, mấy trăm năm qua ở liên minh Trung Hạ người mạnh nhất từng có cũng chỉ lên đến cấp tám, tạm thời cấp chín chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng của mọi người.
Trước khi hắn chết, bàn về khả năng chiến đấu hắn là mạnh nhất nhưng vẫn chưa vượt qua được cấp tám… Thực ra hắn trở thành chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất Trung Hạ, vượt xa những người cấp tám khác vì hắn liều mạng, và có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Cường giả cấp tám ở liên minh Trung Hạ gộp lại có khoảng hai, ba mươi người, mà hai, ba mươi này gần như đều xuất thân từ thế gia.
Những cường giả xuất thân từ thế gia tiếc mạng hơn kẻ xuất thân thấp kém như hắn rất nhiều, mười mấy tuổi hắn đã bắt đầu chiến đấu với dị thú, mười năm đó thời gian hắn chiến đấu bên ngoài còn nhiều hơn ở nhà, lực chiến đấu của hắn đương nhiên không thể khinh thường.
Những cường giả xuất thân từ thế gia sao có thể liều mạng như hắn
Những người đó từ nhỏ đã có đầy đủ tài nguyên tu luyện không cần phải đối đầu với dị thú, tình cờ ra khỏi thành giết dị thú thì bên cạnh vẫn luôn có người bảo vệ… Người như vậy làm sao có thể đánh lại hắn.
Đương nhiên để đạt được danh hiệu chiến sĩ Phúc Năng cao cấp như hắn, đối với những người khác là một chuyện xa vời.
90% người trong liên minh Trung Hạ có thể tu luyện ra Phúc Năng, nhưng có đến 50% trong số những người này cả đời chỉ dừng lại ở cấp một, những người còn lại phần lớn chỉ lên đến cấp hai hoặc cấp ba, có thể đột phá cấp ba lên cấp bốn trở thành chiến sĩ Phúc Năng cấp trung lác đác chẳng có mấy ai, thậm chí chỉ cần đạt đến cấp ba đã là vượt trội hơn hẳn 80% những người khác rồi.
Cha Tân Duyên – Tân Kình là một chiến sĩ Phúc Năng cấp ba.
Trong một thành phố cấp một, chiến sĩ Phúc Năng cấp ba không được coi là cái đinh gì nhưng ở một thành phố cấp ba thì như vậy đã là không tệ rồi, nếu không có thực lực như vậy Tân Kình cũng không thể kinh doanh vườn gieo trồng một cách an toàn.
Dù cho vườn gieo trồng và trại chăn nuôi đều được xây dựng trong những vùng an toàn ở gần thành thị, không có dị thú quá mạnh đi qua nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có dị thú hoang xông vào, nếu người làm ăn không có vũ lực thì sơ ý một chút thôi cây cối trong vườn sẽ bị dị thú ăn sạch.
Nhưng dù vậy vườn gieo trồng của Tân Kình vẫn khá nhỏ, thu nhập đều đặn mỗi tháng khoảng chừng có thể kiếm lời ba nghìn nguyên.
Số tiền này cũng không nhiều nhưng cũng có thể giúp nhà họ Tân trải qua cuộc sống không đến nỗi tệ, Tân Kình còn phải trả khoản vay sau khi mua một ngôi nhà nhỏ tầm năm mươi mét vuông.
Cái thời đại này có một chút như vậy đã là không tệ rồi, cách tính diện tích nhà ở thời đại này không giống với kiến trúc ở 600 năm trước, mua một ngôi nhà một trăm mét vuông thì chỉ có thể sử dụng hơn 80 mét vuông… đó mới là diện tích thật của nhà cửa ở thời đại này.
Căn nhà năm mươi mét vuông của nhà họ Tân một nhà ba người vẫn có thể ở, so với những người khác thì cuộc sống của họ như vậy đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Gần nơi cư trú của nhà họ Tân có ít chỗ đậu xe, nhưng cũng đúng, những người ở khu này sẽ không mua xe.
Tìm một chỗ dừng xe lại, Quan Thừa Phong nói với: “Dẫn đường đi.” Hắn biết khu vực nhà họ Tân ở nhưng không biết cụ thể số nhà bao nhiêu, không có cách nào tìm được nhà họ trong đống nhà chằng chịt lít nhít này.
“Sao anh biết nhà tôi ở đây?” Tân Duyên tò mò nhìn Quan Thừa Phong, rõ ràng y chưa nói cho người này biết nhà mình ở đâu.
“Dẫn đường đi!” Quan Thừa Phong trừng Tân Duyên một cái.
Hắn hỏi cũng không hỏi đã biết nhà Tân Duyên ở đâu thế nhưng Tân Duyên lại không hề có chút cảnh giác nào, chỉ có tò mò…
Tân Duyên không biết suy nghĩ của Quan Thừa Phong, rụt cổ một cái, liền hướng nhà mình đi đến.
Nếu là trước đây, Tân Kình hẳn đã đến vườn gieo trồng từ sáng sớm nhưng đêm qua Tân Duyên không về nhà, hôm nay ông cũng ra khỏi thành cũng muộn hơn.
Mẹ Tân Duyên cũng có công việc, bà là nhân viên công tác trong tổ dân phố, phụ trách điều hòa mâu thuẫn của những người dân trong khu phố, phân phát đồ ăn cứu tế, một vài việc vặt, nếu trong khu phố có người cãi nhau nhiều tối bà cũng phải bận việc, nhưng nếu trong khu phố không có việc gì thì bà cũng không cần đi làm có thể ở nhà.
Nhà họ Tân ở là hình chữ nhật, quy hoạch thành một chữ “điền” (田) cao mảnh, hai ô vuông bên trên của chữ “điền” là hai phòng ngủ, vợ chồng bọn họ một phòng, Tân Duyên một phòng, hai ô vuông còn lại một là phòng ăn kiêm phòng khách, một ô khác là nhà bếp cùng khu vệ sinh.
Vì nhiều đồ dùng có thể gấp gọn dễ dàng nên nhà bọn họ coi như rộng rãi, lúc này Tân Kình đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha nhỏ rộng khoảng 1 mét dùng thiết bị liên lạc của mình chiếu lên tường xem bản tin, ông còn kéo thêm màn hình khác để đọc báo.
Tin tước màn chiếu trên tường đang nói đến chính là tin tức Quan Thừa Phong qua đời.
Mãi đến lúc này ông mới biết Quan Thừa Phong đã chết.
Năm đó con trai ông còn cứu Quan Thừa Phong…
Nhưng cả vợ lẫn con ông đều không biết người bị dị thú và Phúc Xạ làm hỏng khuôn mặt năm đó là Quan Thừa Phong, chỉ có ông từng xem qua thông tin của Quan Thừa Phong mới biết.
Ông còn biết những năm này trại nuôi trồng của mình sóng êm gió lặng cũng là nhờ Quan Thừa Phong ở phía sau bí mật nhờ người chăm sóc.
Ấn tượng của ông với Quan Thừa Phong rất tốt, nhưng không ngờ rằng Quan Thừa Phong mới bốn mươi tuổi đã chết.
Vẻ mặt Tân Kình có chút phức tạp, vợ ông nhìn thấy tin tức này cũng thở dài: “Quan tiên sinh thế nhưng đã qua đời, thật đáng tiếc… Ngài ấy là cường giả cấp tám duy nhất xuất thân là thường dân.”
“Ngài ấy từ nhỏ đã bị thương quá nhiều, quá nghiêm trọng.” Tân Kình nhớ lại dáng vẻ thoi thóp của Quan Thừa Phong mười năm trước rất tự nhiên nảy sinh cảm giác kính trọng, kính nể Quan Thừa Phong có thể chống đỡ lâu như vậy.
“Làm thợ săn dị thú kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cũng quá nguy hiểm… May sao thiên phú của Duyên Duyên không tốt.”
Tân Kình gật gật đầu.
“Đúng rồi, sắp tới Trung thu khu phố sẽ phát phúc lợi, nghe nói sẽ có bánh trung thu!” Mẹ Tân Duyên lại nói, bà họ Chu, tên là Chu Y Y, cha mẹ của bà đều là bác sĩ, cũng hi vọng bà có thể trở thành một bác sĩ, nhưng đáng tiếc bà học được nhiều kiến thức y khoa từ cha mẹ mình nhưng không thi đỗ vào bệnh viện, cuối cùng cũng chỉ có thể làm công việc trong tổ dân phố, lương tháng ba nghìn.
Lương tuy rằng ít nhưng công việc này đã là rất tốt rồi, không chỉ ổn đinh, thỉnh thoảng còn có phúc lợi.
“Nếu có bánh trung thu, Duyên Duyên nhất đinh sẽ rất vui.” Tân Kình cười rộ lên.
Bây giờ đồ ăn thiếu thốn, mọi người ăn phổ biến là cơm dinh dưỡng do chính phủ cung cấp, tuy rằng không thiếu chất dinh dưỡng nhưng không béo nổi, nhìn khắp thành thị cũng chỉ toàn là người gầy.
Tân Kình cũng rất gầy, bởi vì trường kỳ ở ngoài thành còn rất đen, nhìn già hơn cả chục tuổi so với người vợ cùng tuổi.
“Đúng đó.” Chu Y Y nói.
“Đúng rồi, Duyên Duyên có nói bao giờ nó về không?” Tân Kình lại hỏi.
Đêm qua là lần đầu tiên con trai họ ngủ ở ngoài, thật ra ông rất lo lắng, nhưng con trai đã lớn muốn ngủ lại nhà bạn ông cũng không tiện ngăn.
“Duyên Duyên vừa gửi tin nhắn, nói đã sắp đến nhà.”
Mới vừa nói xong, cửa nhà họ liền bật mở.
Chu Y Y và Tân Kình nhìn ra cửa liền thấy Tân Duyên mặc quần áo quá rộng đang lấy tay che mặt.
Sắc mặt của hai người đều biến đổi: “Duyên Duyên!”
Con trai của bọn họ sao lại thay quần áo khác? Đây là gặp phải chuyện gì? Chờ chút, ngay cả mặt con trai cũng sưng lên, bên trên còn mấy vết hồng hồng mờ nhạt…
“Ba, mẹ…” Tân Duyên ngượng ngùng chen vào nhà.
Chu Y Y và Tân Kình chờ con trai vào xong mới nhận ra phía sau còn một thanh niên trẻ tuổi cao lớn, người này trưởng thành đẹp trai, khi nhìn họ trong mắt còn mang theo hoài niệm.
Lúc trước khi Quan Thừa Phòng được Tân Duyên cứu, những người muốn hắn chết còn đang truy tìm hắn.
Chỉ những ai có thiết bị liên lạc mới có thể vào thành, nhưng nếu hắn dùng thiết bị liên lạc của mình vào thành sẽ bị bại lộ hành tung.
Hắn không thể vào thành nhưng ở khu vực ngoài thành không chỉ hoàn cảnh xung quanh kém mà điều kiện chữa bệnh cũng kém, có nghĩa là hắn sẽ bị thương đến mất mạng.
May sao sau khi biết được thân phận của hắn, Tân Kình vẫn giúp đỡ hắn, sắp xếp cho hắn trong một thị trấn gần thành Sùng An.
Tân Kình thuê một ngôi nhà để Tân Duyên chăm sóc hắn, còn tìm Chu Y Y có trình độ y học không thua bác sĩ chính quy đến giúp hắn chữa thương…
Cả ba người nhà họ Tân này hắn đều biết.
“Cậu là ai?” Tân Kình và Chu Y Y đề phòng nhìn Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong không hề trả lời, hắn đi vào nhà họ Tân, đóng cửa lại, còn lấy ra thiết bị chắn tín hiệu.
Thấy Quan Thừa Phong lấy thiết bị chắn tín hiệu ra Tân Kình liền dự định báo cảnh sát, nhưng còn chưa kịp gọi Quan Thừa Phong đã khởi động thiết bị chắn sóng.
Thiết bị liên lạc của Tân Kình nhất thời trở thành đồ vật trang trí.
Quan Thừa Phong nói: “Đừng gấp, tôi không có ác ý.”
“Cậu muốn làm gì?” Tân Kình lớn tiếng hỏi.
“Tôi là Quan An, là cháu trai của Quan Thừa Phong, lần này đến đây có chuyện muốn tìm chú.” Quan Thừa Phong nhìn về phía Tân Kình.
Cuối cùng Tân Kình cũng không còn vội nữa, Chu Y Y và Tân Duyên nghe đến ba chữ “Quan Thừa Phong” thì lại kinh ngạc hô ra tiếng.
Trước đó Chu Y Y nghe tin Quan Thừa Phong qua đời không có phản ứng lớn vì Quan Thừa Phong đối với bà quá xa vời, thói đời này người chết cũng nhiều lắm.
Nhưng bây giờ cháu trai Quan Thừa Phong thế mà đến nhà bọn họ!
Quan Thừa Phong là ai? Đó là người mạnh nhất Trung Hạ! Cũng là cường giả hiếm thấy từ tầng chót đi lên!
Người bình dân bọn họ đều sùng bái Quan Thừa Phong, vô số người lấy Quan Thừa Phong ra để dạy dỗ con cái, chỉ hy vọng con mình có thể mạnh mẽ như Quan Thừa Phong.
Hiện tại cháu trai của Quan Thừa Phong lại đến nhà bọn họ!
Vẻ mặt Tân Duyên nhìn Quan An cũng thay đổi, Chu Y Y càng thêm kích động đầy mặt.
Quan Thừa Phong lúc nàylại nhìn về phía Tân Kình: “Chúng ta vào trong phòng nói chuyện? Chỉ hai người chúng ta.”
“Được.” Tân Kình đồng ý, mang theo Quan Thừa Phong tiến vào phòng của mình.
Sau khi đi vào, Quan Thừa Phong bắt đầu trước: “Tân tiên sinh, ngày đó chú cứu chú của tôi… Chú tôi vẫn luôn rất biết ơn chú, những năm này cũng nhờ người để ý gia đình chú, hẳn chú cũng biết.”
“Tôi biết. Nếu không nhờ Quan tiên sinh thì vườn gieo trồng của tôi cũng không thuận lợi như vậy.” Tân Kình thở dài, “Nhưng vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt cảm ơn ngài ấy, hiện tại…”
“Chú tôi qua đời cách đây không lâu…” Quan Thừa Phong nói, “Chú ấy để lại di chúc, sẽ cho Tân Duyên một khoản tiền.”
Tân Kình sững sờ: “Quan tiên sinh quá khách sáo rồi…”
“Khoản tiền kia chắc khoảng từ sáu đến tám trăm triệu, chắc không bao lâu nữa sẽ được chuyển đến tay Tân Duyên.” Quan Thừa Phong lại nói.
“Này nhiều lắm!” Trên khuôn mặt đen của Tân Kình tràn đầy kinh ngạc, Quan Thừa Phong thế mà cho họ nhiều tiền như vậy sao?!
Ông tiêu nhiều nhất cũng chỉ từ mấy nghìn đến mấy trăm nghin, nhưng một khoản tiền như vậy cũng có thể mua cho Tân Duyên một căn nhà nhỏ.
Mà mấy trăm triệu… Quan Thừa Phong thật sự muốn cho nhiều như vậy? Quan An sẽ không có ý kiến gì sao?
“Mạng của chú tôi đáng giá nhiều như vậy.” Quan Thừa Phong nói, “Tiền này mọi người cứ nhận là tốt rồi.”
Tân Kình trong giây lát nói không ra lời, ông muốn hỏi Quan An có ý kiến gì không nhưng lại cảm thấy hỏi như vậy có chút đường đột…
Quan Thừa Phong lúc này lại nói: “Vấn đề hiện tại là Tân Duyên quá đơn thuần, số tiền kia cho cậu ấy, cậu ấy có thể bảo vệ? Sẽ không hại cậu ấy chứ? Nếu cậu ấy luôn như vậy chú có thể bảo vệ mãi sao, sau này rồi sẽ thế nào?”
Khi Quan Thừa Phong nói như vậy cứ như là không vừa mắt Tân Duyên, Tân Kình ngay lập tức liền mất hứng.
Quan Thừa Phong cũng mặc kệ tâm tình của ông, hắn lấy ra một video đưa cho Tân Kình xem: “Tân tiên sinh, chú xem video này đi.”
Cái thằng Quan An này bao nhiêu năm không có cơ hội ngược đãi người khác, còn định khai trai, kích động lắm, tối hôm qua còn mang theo máy quay định quay hết hành động của mình lại.
Đương nhiên, trên nửa đường thân thể của cậu ta bị Quan Thừa Phong chiếm, nên những thứ cậu ta muốn quay lại thành những chuyện đã xảy ra giữa Tân Duyên và Quan Thừa Phong đêm qua.
Quan Thừa Phong trực tiếp dùng thiết bị liên lạc của mình mở hình chiếu cho Tân Kình xem, đương nhiên hình chiếu của hắn đã được đánh gạch men, che lại một vài hình ảnh không hài hòa bên trong.
Muốn làm vậy trước đó chỉ cần cài đặt mấy cái, rất thông minh.
Tốc độ phát video trên hình chiếu nhanh gấp năm lần, chuyện tối ngày hôm qua cũng diễn ra trước mắt Tân Kình rất nhanh.
“Tối qua tôi có hẹn gặp người khác ở đó, không nghĩ tới người tôi định gặp lại biến thành Tân Duyên, Tân Duyên còn trúng thuốc, hẳn là bạn học của cậu ấy hạ.” Quan Thừa Phong mặt không thay đổi giải thích lại chuyện tối hôm qua.
Tân Duyên gặp chuyện như vậy nhất định phải nói cho người lớn trong nhà biết.
Sau đó… Hắn dự định thuyết phục Tân Kình để hắn dạy dỗ Tân Duyên một thời gian.
Thực lực của hắn cũng nên bắt đầu luyện nhiều thêm một Tân Duyên cũng không có gì.
Nhìn thấy video Tân Kình liền lên cơn giận dữ, nghe nói Quan Thừa Phong đi gặp người “hẹn” vẻ mặt nhìn hắn cũng thay đổi.
Nhưng Quan Thừa Phong biểu hiện quá bình tĩnh, cứ như là không có chuyện gì… Tân Kình nghi ngờ có phải bản thân quá cổ hủ hay không —— người trẻ tuổi bây giờ đều phóng khoáng thế sao?
Nhưng dù ông tức giận cũng không đổ lên đầu Quan Thừa Phong —— trong video đều là con ông chủ động, mà Quan Thừa Phong… lại biểu hiện rất quân tử.
Hắn thật sự đi “hẹn “ sao? Nhìn trong video rõ ràng là lãnh cảm mà.
Cũng may tính cách hắn lạnh nhạt, con trai ông chỉ bị mấy vết thương bên ngoài cũng không có thương tổn gì.
Nhưng cái bộ dạng này của con ông… Nếu người nó gặp không phải người trước mặt, vậy con mình…
Quan Thừa Phong chờ Tân Kình bình tĩnh lại, nói tiếp: “Tôi không có ác ý với mọi người, nếu chú đồng ý thì giao Tân Duyên cho tôi giáo dục một quãng thời gian, cậu ấy đã thành niên, không thể luôn như vậy.”
Quan Thừa Phong và Tân Kình nói chuyện rất lâu.
Hồi lâu sau hai người mới đi ra khỏi phòng, mà vừa ra đến nơi Tân Kình liền nhìn con mình vừa tắm xong: “Duyên Duyên, không phải con vẫn chưa tìm được việc làm sao? Ba tìm cho con một công việc rồi, làm trợ lý cho Quan tiên sinh.”
Tân Duyên sững sờ.
Tân Kình lại nói: “Con chưa từng đi làm, làm việc chưa chắc đã tốt… Mấy ngày đầu ba sẽ đi cùng dạy dỗ con.” Tuy rằng ông tin tưởng Quan Thừa Phong theo bản năng, nhưng vẫn hơi không yên tâm.
Tân Duyên: “…” Y đi làm trợ lý cho người ta còn dẫn cả cha mình theo??
______
Hết chương 7.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook