Nam Chính Đại Nhân Cầu Buông Tha
-
Chương 54
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Tuyết Vi lắc lắc đầu, lấy hai tay vỗ vỗ má, mở mắt thở một hơi dài
Là mơ thôi mà! Ha ha, đúng thế, ôn thần kia sao có thể xuất hiện ở đây? Mau tỉnh...
Cố Trì nhìn thấy hành động ấu trĩ của Tử Tuyết Vi liền hơi giật giật khóe miệng. Hắn lại không kiên nhẫn kêu thêm một lần nữa
- Họ Hạ kia, em mau ra đây!
Cô giáo thấy người tới là Cố Trì liền há hốc mồm, định thần lại thì thấy Cố Trì đang có xu thế tức giận liền kinh hoàng vội vã hướng Tử Tuyết Vi nói
- Trò Hạ, Cố thiếu gọi em.
Tử Tuyết Vi thật muốn phỉ nhổ bà cô này một ngụm. Lúc trước thì hùng hổ như cọp mẹ, thấy ôn thần kia thì trở thành một con thỏ nhỏ nhát gan, a phi, không phải, thỏ nhỏ cái gì, đây rõ ràng là một con thỏ già nhát gan
Tử Tuyết Vi dù trăm lần vạn lần không muốn, trước ánh mắt điềm tĩnh của Tần Tiếu Y, ánh mắt sáng quắc của Tiêu Quân Nhã và ánh mắt hình viên đạn giống như muốn bắn thủng mấy lỗ trên người cô của các nữ sinh, bị Cố Trì lôi đi
_________________________________________
Tử Tuyết Vi giằng tay ra khỏi Cố Trì, xoa xoa cổ tay, bực dọc hỏi
- Làm gì thế?
Cố Trì nhíu mày
- Tôi không tập trung làm việc được!
Tử Tuyết Vi giống như muốn nhảy dựng lên, trợn mắt lấy tay chỉ vào mặt mình nói
- Đó là việc của anh, liên quan gì tới tôi? Chẳng lẽ đem tôi theo bên mình anh có thể làm việc tốt hơn chắc?
Cố Trì cầm tay cô kéo đi, liếc mắt nhìn cô nói
- Không biết, nhưng trực giác bảo tôi đến tìm em!
Tử Tuyết Vi bị cưỡng ép kéo đi, cô vừa đi vừa lấy tay ráng sức gỡ tay của Cố Trì ra, miệng nói
- Trực giác của anh sai rồi, mau thả tôi ra!
Cố Trì đột nhiên dừng lại khiến Tử Tuyết Vi ngạc nhiên, nhưng sau đó Cố Trì bất ngờ bế cô lên tay, mặt không cảm xúc thong thả đi tiếp
- Em đi quá chậm!
Tử Tuyết Vi hoảng loạn vung tay vung chân, miệng hét to
- Cứu mạng! Ở đây có bắt cóc!
- Thả tôi ra! Cứu mạng!
- Thả tôi xuống, tôi biết đi mà!
- Này...
- ...
Sau đó, Tử Tuyết Vi bị Cố Trì nhét lên xe, anh cũng leo lên ngồi bên cạnh lấy tay đè chặt Tử Tuyết Vi đang định bỏ trốn trở lại ghế ngồi, hướng tài xế lên tiếng
- Đi thôi!
Tử Tuyết Vi chỉ có thể trơ mắt nhìn trường học xa dần phía sau tấm kính
Cô trốn học rồi? Sẽ không bị phạt chứ?
Cố Trì dường như đọc được suy nghĩ của cô, kéo kéo khoé môi, thoải mái dựa lưng ra sau
- Đừng lo, họ sẽ không phạt em.
Tử Tuyết Vi đang bò lê lên ghế ngồi để rướn người ra nhìn cửa kính nghe vậy quay sang nghi ngờ liếc mắt nhìn anh
- Thật à?
Nhưng Cố Trì đã nhắm mắt lại, không trả lời. Tử Tuyết Vi bĩu môi ngồi ngay ngắn trở lại, nghiêng đầu hỏi
- Hình như tôi chưa biết tên anh nhỉ? Nghe họ nói anh họ Cố?
Cố Trì mở đôi mắt đen ra, thâm thúy nhìn cô một cái
- Em không biết tên tôi?
Tử Tuyết Vi lắc lắc đầu
Cố Trì thở dài một cái, lấy tay xoa xoa đầu cô
- Cố Trì.
Về tới công ty, Cố Trì trực tiếp bế bổng Tử Tuyết Vi trên tay đi vào khiến nhiều người trợn mắt há mồm kinh ngạc. Tử Tuyết Vi vừa xấu hổ vừa giận
- Này, chân tôi vẫn lành lặn bình thường, anh mau thả tôi xuống!
Cố Trì mắt điếc tai ngơ một đường bồng cô đến tận phòng làm việc ở tầng bảy. Sau khi đã đứng yên vị trong phòng tổng giám đốc, anh mới từ mà bỏ Tử Tuyết Vi xuống. Vừa được giải thoát, Tử Tuyết Vi thầm hô hay quá, sau đó định lợi dụng lúc Cố Trì quay người dặn dò thư ký mà xách dép chạy
- Em đang làm gì?
Tay Tử Tuyết Vi vừa mới chạm vào nắm tay cửa thì giọng nói Cố Trì đã văng vẳng sau lưng. Tử Tuyết Vi đau lòng nhìn cánh cửa, hít sâu một hơi rồi quay lưng đối mặt với Cố Trì đang tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, nở một nụ cười khó coi
- Cửa đẹp quá nên em ngắm chút đó mà! Ha ha ha...
Cố Trì cong khoé môi, lời nói thâm ý
- Vậy sao?
_________________________________________
- Khi nào tôi mới được về trường?
Tử Tuyết Vi ôm gối ngồi trên sofa, trước mặt cô là một cô hầu gái đang đứng cúi thấp đầu, người hầu gái kính cẩn đáp
- Thưa tiểu thư, Cố tổng đã dặn khi chưa có lệnh của ngài thì tiểu thư tuyệt đối không được rời đi!
Tử Tuyết Vi ném cái gối qua một bên, đứng phắt dậy
- Dựa vào cái gì chứ? Tại sao tôi phải nghe lời anh ta? Anh ta hiện giờ đang ở đâu, mau cho tôi gặp anh ta!
Người hầu gái giống như không hề nghe thấy gì, chỉ cúi thấp đầu một mực lễ phép
- Nếu tiểu thư cần gì cứ nói với tôi. Xin phép tiểu thư.
Nói rồi người hầu gái xoay người rời đi
Tử Tuyết Vi nghẹn một cục nhìn theo cuối cùng chỉ có thể oán giận từ bỏ. Cô nhìn cánh cửa gỗ khổng lồ được chạm khắc tỉ mỉ đang đóng chặt trước mặt, xong quay đầu nhìn xung quanh. Đột nhiên cô nhìn thấy một cái cửa sổ ở phía trên chỗ bục cầu thang đã bị đóng kín, xung quanh tuy là diện tích lớn nhưng lại không có ai. Tử Tuyết Vi đảo đôi mắt
[ Hệ thống ]
Hệ thống lâu ngày Offline nay lại bị điểm danh liền vội vàng lên tiếng
[ Ký chủ có việc gì sao? ]
[ Ngươi mau mở cửa hàng hệ thống! ]
_________________________________________
Thông báo: từ chương sau trở đi mình sẽ gọi tên nữ chính thành tên của nguyên chủ để hợp hoàn cảnh nhé. Ví như thế giới này, mình sẽ không gọi "Tử Tuyết Vi" nữa mà là "Hạ Tích Tích"
Đông Cung! Coi xong cảm thấy đau lòng vô cùng ỌvO
Tử Tuyết Vi lắc lắc đầu, lấy hai tay vỗ vỗ má, mở mắt thở một hơi dài
Là mơ thôi mà! Ha ha, đúng thế, ôn thần kia sao có thể xuất hiện ở đây? Mau tỉnh...
Cố Trì nhìn thấy hành động ấu trĩ của Tử Tuyết Vi liền hơi giật giật khóe miệng. Hắn lại không kiên nhẫn kêu thêm một lần nữa
- Họ Hạ kia, em mau ra đây!
Cô giáo thấy người tới là Cố Trì liền há hốc mồm, định thần lại thì thấy Cố Trì đang có xu thế tức giận liền kinh hoàng vội vã hướng Tử Tuyết Vi nói
- Trò Hạ, Cố thiếu gọi em.
Tử Tuyết Vi thật muốn phỉ nhổ bà cô này một ngụm. Lúc trước thì hùng hổ như cọp mẹ, thấy ôn thần kia thì trở thành một con thỏ nhỏ nhát gan, a phi, không phải, thỏ nhỏ cái gì, đây rõ ràng là một con thỏ già nhát gan
Tử Tuyết Vi dù trăm lần vạn lần không muốn, trước ánh mắt điềm tĩnh của Tần Tiếu Y, ánh mắt sáng quắc của Tiêu Quân Nhã và ánh mắt hình viên đạn giống như muốn bắn thủng mấy lỗ trên người cô của các nữ sinh, bị Cố Trì lôi đi
_________________________________________
Tử Tuyết Vi giằng tay ra khỏi Cố Trì, xoa xoa cổ tay, bực dọc hỏi
- Làm gì thế?
Cố Trì nhíu mày
- Tôi không tập trung làm việc được!
Tử Tuyết Vi giống như muốn nhảy dựng lên, trợn mắt lấy tay chỉ vào mặt mình nói
- Đó là việc của anh, liên quan gì tới tôi? Chẳng lẽ đem tôi theo bên mình anh có thể làm việc tốt hơn chắc?
Cố Trì cầm tay cô kéo đi, liếc mắt nhìn cô nói
- Không biết, nhưng trực giác bảo tôi đến tìm em!
Tử Tuyết Vi bị cưỡng ép kéo đi, cô vừa đi vừa lấy tay ráng sức gỡ tay của Cố Trì ra, miệng nói
- Trực giác của anh sai rồi, mau thả tôi ra!
Cố Trì đột nhiên dừng lại khiến Tử Tuyết Vi ngạc nhiên, nhưng sau đó Cố Trì bất ngờ bế cô lên tay, mặt không cảm xúc thong thả đi tiếp
- Em đi quá chậm!
Tử Tuyết Vi hoảng loạn vung tay vung chân, miệng hét to
- Cứu mạng! Ở đây có bắt cóc!
- Thả tôi ra! Cứu mạng!
- Thả tôi xuống, tôi biết đi mà!
- Này...
- ...
Sau đó, Tử Tuyết Vi bị Cố Trì nhét lên xe, anh cũng leo lên ngồi bên cạnh lấy tay đè chặt Tử Tuyết Vi đang định bỏ trốn trở lại ghế ngồi, hướng tài xế lên tiếng
- Đi thôi!
Tử Tuyết Vi chỉ có thể trơ mắt nhìn trường học xa dần phía sau tấm kính
Cô trốn học rồi? Sẽ không bị phạt chứ?
Cố Trì dường như đọc được suy nghĩ của cô, kéo kéo khoé môi, thoải mái dựa lưng ra sau
- Đừng lo, họ sẽ không phạt em.
Tử Tuyết Vi đang bò lê lên ghế ngồi để rướn người ra nhìn cửa kính nghe vậy quay sang nghi ngờ liếc mắt nhìn anh
- Thật à?
Nhưng Cố Trì đã nhắm mắt lại, không trả lời. Tử Tuyết Vi bĩu môi ngồi ngay ngắn trở lại, nghiêng đầu hỏi
- Hình như tôi chưa biết tên anh nhỉ? Nghe họ nói anh họ Cố?
Cố Trì mở đôi mắt đen ra, thâm thúy nhìn cô một cái
- Em không biết tên tôi?
Tử Tuyết Vi lắc lắc đầu
Cố Trì thở dài một cái, lấy tay xoa xoa đầu cô
- Cố Trì.
Về tới công ty, Cố Trì trực tiếp bế bổng Tử Tuyết Vi trên tay đi vào khiến nhiều người trợn mắt há mồm kinh ngạc. Tử Tuyết Vi vừa xấu hổ vừa giận
- Này, chân tôi vẫn lành lặn bình thường, anh mau thả tôi xuống!
Cố Trì mắt điếc tai ngơ một đường bồng cô đến tận phòng làm việc ở tầng bảy. Sau khi đã đứng yên vị trong phòng tổng giám đốc, anh mới từ mà bỏ Tử Tuyết Vi xuống. Vừa được giải thoát, Tử Tuyết Vi thầm hô hay quá, sau đó định lợi dụng lúc Cố Trì quay người dặn dò thư ký mà xách dép chạy
- Em đang làm gì?
Tay Tử Tuyết Vi vừa mới chạm vào nắm tay cửa thì giọng nói Cố Trì đã văng vẳng sau lưng. Tử Tuyết Vi đau lòng nhìn cánh cửa, hít sâu một hơi rồi quay lưng đối mặt với Cố Trì đang tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, nở một nụ cười khó coi
- Cửa đẹp quá nên em ngắm chút đó mà! Ha ha ha...
Cố Trì cong khoé môi, lời nói thâm ý
- Vậy sao?
_________________________________________
- Khi nào tôi mới được về trường?
Tử Tuyết Vi ôm gối ngồi trên sofa, trước mặt cô là một cô hầu gái đang đứng cúi thấp đầu, người hầu gái kính cẩn đáp
- Thưa tiểu thư, Cố tổng đã dặn khi chưa có lệnh của ngài thì tiểu thư tuyệt đối không được rời đi!
Tử Tuyết Vi ném cái gối qua một bên, đứng phắt dậy
- Dựa vào cái gì chứ? Tại sao tôi phải nghe lời anh ta? Anh ta hiện giờ đang ở đâu, mau cho tôi gặp anh ta!
Người hầu gái giống như không hề nghe thấy gì, chỉ cúi thấp đầu một mực lễ phép
- Nếu tiểu thư cần gì cứ nói với tôi. Xin phép tiểu thư.
Nói rồi người hầu gái xoay người rời đi
Tử Tuyết Vi nghẹn một cục nhìn theo cuối cùng chỉ có thể oán giận từ bỏ. Cô nhìn cánh cửa gỗ khổng lồ được chạm khắc tỉ mỉ đang đóng chặt trước mặt, xong quay đầu nhìn xung quanh. Đột nhiên cô nhìn thấy một cái cửa sổ ở phía trên chỗ bục cầu thang đã bị đóng kín, xung quanh tuy là diện tích lớn nhưng lại không có ai. Tử Tuyết Vi đảo đôi mắt
[ Hệ thống ]
Hệ thống lâu ngày Offline nay lại bị điểm danh liền vội vàng lên tiếng
[ Ký chủ có việc gì sao? ]
[ Ngươi mau mở cửa hàng hệ thống! ]
_________________________________________
Thông báo: từ chương sau trở đi mình sẽ gọi tên nữ chính thành tên của nguyên chủ để hợp hoàn cảnh nhé. Ví như thế giới này, mình sẽ không gọi "Tử Tuyết Vi" nữa mà là "Hạ Tích Tích"
Đông Cung! Coi xong cảm thấy đau lòng vô cùng ỌvO
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook