Để bảo toàn tính mạng, trong vòng mười ngày, Vân Thừa Nguyệt phải xuất ra một bản linh văn đủ tiêu chuẩn.
Nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn quên đi mối đe dọa này.
Cô đắm chìm trong thế giới tinh thần phong phú và lắng đọng của 《Nhạc Đào Mộ Chí》.
Lần đầu tiên kể từ lúc xuyên không, cô hoàn toàn quên đi hoàn cảnh của chính mình, quên đi sự căng thẳng của cuộc sống bị đe doạ.
Cô quên đi sự sống và cái chết, và thậm chí cả thế giới.
Trong mắt cô, chỉ có một vũ trụ trắng đen.

Từng câu từng chữ, nét vẽ này đến nét chữ khác, như những thăng trầm bất tận của thời gian, muôn màu muôn vẻ là chính là Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.
Khi cô làm theo sự hướng dẫn của cuốn sách, trái tim cô lên xuống thất thường, sức mạnh trong cơ thể cô cũng đang lưu chuyển không ngừng, tuôn trào và ào ạt.
Những màu đỏ, đen, vàng......!Tất cả linh lực mà cô đã hấp thụ đều được dồn vào nhau và hợp nhất từng chút một.
Cô đặt trong mình vào những cung bậc cảm xúc thăng trầm của người viết hoặc tức giận hoặc buồn bã, hoặc cay đắng hoặc nhớ nhung, và những linh lực khác nhau trong cơ thể cô cũng bị cuốn theo, tranh đấu và thỏa hiệp.....
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, sức mạnh linh lực trong cơ thể cô đã hoàn toàn dung hợp và triệt để bình ổn.
Những màu sắc loang lổ dần biến thành màu trắng tinh khiết và hoàn mỹ.
Cũng vào giờ khắc này, Vân Thừa Nguyệt Phúc Chí Tâm Linh.

Tất cả cảm xúc khuấy động trong tâm hồn cô giờ nhạt nhòa như thủy triều rút đi.

Thay vào đó là sự yên bình và tĩnh lặng.
Thế giới trước mặt cô, dù là thế giới thực bên ngoài hay tinh thần cảm xúc bên trong— kể từ thời điểm này trở đi, tất cả đều mang một diện mạo mới.
Lông mi của cô khẽ giật giật, ánh mắt đã trở nên trong sáng hơn.
Cô nhìn vào cuốn sách chép.

Từng chữ trên đó từng dấy lên sống to gió lớn trong mắt cô, nhưng giờ đây, chúng đã trở lại thành bút mực văn tự.
Kết quả trả về là từng nét, từng nét, từng chấm, từng nhấn; Mỗi một cấu trúc chữ, cô đều thu hết vào đáy mắt.
Vân Thừa Nguyệt lặng lẽ quan sát.
Sau đó cô cầm bút lên.
Cô dời mắt đi, không hề nhìn vào 《Nhạc Đào Mộ Chí》 nữa, mà ấn đầu bút lên giấy Tuyên Thành, bay ra một nét—
Một từ, rồi một từ nữa.

Linh lực đi theo phía trước, tự do lắc lư, phóng túng thư họa!
Vân Thừa Nguyệt phảng phất cảm thấy mình như bị chia làm hai phần, một nửa là bản thân đang bình tĩnh điều khiển cây bút và viết, trong khi nửa còn lại của bản thân hoàn toàn hóa thân vào vị người viết bi ai, phẫn nộ như sóng biển kia, từng nét từng nét xuyên thấu vào giấy, và đằng sau sự kìm hãm là những cơn sóng dữ dội......
Ào.
Ngay khi đang cao hứng, mảy may trong tay cô đột nhiên nghiêng một cái, mất kiểm soát và vẽ ra một vết mực xấu xí.
Những cảm xúc liên tục ban đầu bỗng chốc bị ngắt quãng.
Hử?
Vân Thừa Nguyệt choáng váng, và thoát ra khỏi trạng thái ngây ngất.
Lạch cạch—
Bút đã rơi.
Lúc này, coi cảm thấy thân thể khẽ run lên, đầu ngón tay mất đi sức lực, không còn có thể nắm chặt cây bút được nữa, linh lực trong trắng thuần khiết lưu chuyển trong đan điền của cô giờ đã hoàn toàn cạn kiệt, không còn sót lại chút gì.
......Tâm tình dù có mãnh liệt hơn nữa mà không có đủ linh lực thì cũng chẳng thể viết chữ ra mực, làm sao viết được.
Vân Thừa Nguyệt lắc đầu, chỉ biết thở dài, bỏ đi sự hối hận kia.
Lại nhìn tờ giấy có bốn chữ lớn— Mộ Chí Nhạc Đào
Đáng tiết, chữ cuối cùng lại lệch lạc, làm hỏng toàn bộ chữ.
Dù là như thế......
Vân Thừa Nguyệt dựa lưng vào ghế, giơ tay lên, miễn cưỡng nắm chặt tay rồi cười lớn.

Mặc dù rất mệt nhưng viết thật sự rất thú vị.
"Này."

Cô ngẩng đầu lên gọi, nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài treo bằng đồng, và bóng người đang cúi đầu lặng lẽ trên kia.
Chủ nhân của lăng mộ cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt anh lướt trên gương mặt cô, và mặc dù địa cung ánh sáng nhạt nhoà, nhưng dường như có một làn sương lạnh tràn qua khuôn mặt cô.
Vân Thừa Nguyệt chỉ vào mấy chữ trước mặt, có chút đắc ý: "Như nào?"
Anh thẳng thừng nói: "Linh quang dày đặc, linh khí tuôn ra.

Đối với người mới bắt đầu, đó là một văn tự tốt."
Chỉ là "Đối với người mới bắt đầu"?
Vân Thừa Nguyệt đột ngột ngồi dậy và ngắm nhìn thành quả.

Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, cô vẫn cảm thấy tuy nét chữ cô viết khác với nét chữ trong sách, nhưng gân cốt thần hồn, rõ ràng đã đạt đến cùng một mục tiêu.
"Tôi nghĩ nó khá đẹp", cô nói và hơi mỉm cười.

"Hơn nữa, ai nói mười ngày phải viết ra được linh văn chứ? Vừa rồi là bao lâu nào?"
Chủ nhân lăng mộ cuối cùng cũng nhướng mày.
Ngay khi làn khói đen tan đi, người đàn ông lại đến bên cạnh cô.

Với một cái hất tay áo của mình, anh triệu tới một bình quỳnh hương, rót đầy một chén cho cô, tay áo của anh di chuyển như một đám mây mờ ảo.
Anh đưa chén rượu cho cô, ngón tay tái nhợt như ngọc cầm chén, khiến cho nó càng trở nên hoàn mỹ.
"Linh lực của cô đã cạn kiệt, cần phải được bổ sung càng sớm càng tốt."
"Cảm ơn." Vân Thừa Nguyệt cầm chén rượu bằng đồng nhấp một ngụm.

Đặt chén xuống, cô lại cười tiếp tục trêu chọc: "Mười ngày? Mười ngày viết linh văn? Vậy tôi mất bao lâu vậy nhỉ?"
Đôi môi nhợt nhạt của người đàn ông nhẹ nhàng hạ xuống, tạo thành một hình dạng hơi khó chịu.
Anh không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu nhìn những chữ lớn do cô viết ra, rồi nhìn vào dòng chữ gốc, ánh mắt anh rất khó nhìn.

Phong thái này u ám và lạnh lùng, nhưng mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng, mềm mại mang theo vẻ mong manh yếu đuối.
"......Một canh giờ.

Cô đã viết ra linh văn chỉ trong một canh giờ."
Sau khi nói ra sự thật, anh lại nhìn cô, vẫn mang theo chút không hài lòng đó: "Vân Thừa Nguyệt, cô quả thực còn tốt hơn trẫm nghĩ."
Những lời đánh giá nhẹ nhàng cũng có thể được cho là sự hạ mình, giống như một món quà quý giá.
Vân Thừa Nguyệt càng cười lớn hơn: "Cảm ơn.

Hóa ra viết không khó như tôi nghĩ, và nó cũng rất thú vị."
Chủ nhân lăng mộ gõ nhẹ lên bàn.

Khuôn mặt anh bình thản, nhưng trong lòng lại chấn động không thôi.
Thực ra, anh cố tình chọn một bài nổi tiếng rất khó, và muốn cho cô một cái tát vào mặt.

《Nhạc Đào Mộ Chí》 có bút lực sâu sắc và cảm xúc mạnh mẽ.

Nó được viết bởi một người tu luyện vĩ đại trong một lần, từng chữ đều ẩn chứa hỉ nộ ái ố của đại năng, sự hiểu biết về thế giới và nhân loại— Và linh lực toàn năng, làm sao người mới bắt đầu lại có thể chịu đựng được?
Những người mới bắt đầu tùy tiện xem sách Đại Năng tự thiếp, hơn phân nửa sẽ bị khí huyết dâng cao, hoa mắt và chóng mặt, tĩnh dưỡng ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới khôi phục lại.
Nói cách khác, đó là một cái bẫy do anh giăng ra.
Nhưng cô không chỉ thực sự làm được điều đó mà còn chỉ mất một canh giờ?
Chủ nhân lăng mộ có chút khiếp sợ, nhưng chậm rãi gật đầu, lặp lại nói: "Tốt lắm."
Vân Thừa Nguyệt còn đang cười mủm mỉm.


Cô không thể đọc được tâm trí, cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ cụ thể của chủ nhân lăng mộ, nhưng cô có thể đoán được rằng anh đã đào một cái hố cho cô.
Đào hố thì đào hố đi, cô còn có thể đánh chết hắn sao? Không phải là cô không muốn, mà quan trọng là đánh không lại.
Dù sao thì cô hẳn rất tài giỏi, đó là sự thật, tốt hơn là nên hạnh phúc.

Cười thường xuyên là bí quyết để kéo dài tuổi thọ.
Cô tự thưởng cho mình thêm một ly quỳnh hương.

Quỳnh hương có tác dụng bồi bổ linh lực, tư vị cũng tốt, còn có thể tự chúc mừng thành công.
Lần này cô uống từ từ, nhấp một ngụm, trong lòng cân nhắc lời trước khi nói: "Nếu tôi đã viết ra thư văn......" Không bằng nói đến điều kiện hợp tác?
Chủ nhân lăng mộ nghe không xong, chỉ lắc đầu ngắt lời nàng.
"Thư văn? Đây không phải là thư văn, chỉ là linh văn."
Anh chắp tay lại và nói: "Viết văn tự bằng linh lực, được gọi là linh văn.

"
Linh văn......!Không phải là thư văn sao?
Vân Thừa Nguyệt lập tức phát hiện ra chỗ vi diệu: "Thư văn từ linh văn sẽ được biến hoá hả? Linh văn do tôi viết ra không thể trực tiếp sử dụng được sao?"
"Đương nhiên.

Thư văn là phóng chiếu niềm tin bên trong của một người.

Làm thế nào cô có thể có được nó một cách tuỳ tiện chứ?"
Chủ nhân lăng mộ lại nhìn lướt qua chữ viết của cô, ánh mắt lại dừng một chút: "Trẫm muốn cô viết linh văn, đích thực là kiểm tra.

Khi cô vượt qua, trẫm có thể cùng cô nói chuyện tương lai.

Nhưng, khi nào trẫm nói, chỉ có một bài kiểm tra?"
"Viết linh văn, chỉ mới là ngưỡng cơ bản nhất.

Viết thư văn mới là thứ trẫm thực sự muốn thấy."
Cái này......
Vân Thừa Nguyệt héo hon.

Nhìn phong thái lạnh lùng và uy nghiêm của anh, cô nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng nói: "Nhưng anh trước đây đâu có nói quá một lần kiểm tra.

Anh có thể nói cho tôi biết chính xác lần này anh muốn gì ở tôi không?"
Việc không nghiêm túc phàn nàn, cùng với giọng điệu nhẹ nhàng của cô, khiến cho lời phàn nàn này nghe giống như tức giận hơn.
Chủ nhân lăng mộ vốn là trịch thượng, ánh mắt vô cùng áp chế, lúc này lại đột nhiên quay mặt đi.
"Vân Thừa Nguyệt, lá gan của cô đúng là rất lớn." Anh vẫn thờ ơ, nhưng tốc độ nói vẫn nhanh hơn một chút.
"Trẫm chỉ dạy cô vì muốn dùng cô, nhưng cũng không phải là không cần.

Cô như vậy tự phụ, nhất định phải biết......!Trẫm giết cô cũng dễ như trở bàn tay."
"Cô, thật sự không sợ sao?" Lông mi dài của anh như bóng rậm, ánh mắt như đang thăm dò, lại giống như sát ý, "Cô— không muốn sống à?
Vân Thừa Nguyệt bị anh làm cho sửng sốt.


Nhận được lời uy tử vì phàn nàn ư? Cái này......Được rồi, ai bảo người Hoàng Đế như anh ta tay to mặt lớn.
"Tôi muốn sống, tất nhiên là tôi muốn sống." Cô ngồi thẳng lưng và nói sự thật, "Vì vậy, khi anh bắt tôi Trúc Cơ và tập viết chữ, tôi đều nghiêm túc làm.

Nhưng tôi không thể cúi đầu được.

Nếu anh vẫn nghĩ thái độ của tôi là tự phụ, thì......!"
Cô khó xử một lát, rồi thở dài: "Muốn giết tôi thì cứ giết đi.

Tôi vốn là như vậy, cũng chẳng thể thay đổi được."
Mặc dù ước mơ của cô là một con rùa, nhưng nếu một con rùa không thể vẫy đuôi tự do trong bùn, thì khác gì một con rùa chết.

Như thể một vị thánh nhân nào đó đã nói qua những lời tương tự, Vân Thừa Nguyệt đồng ý.
Chủ nhân của lăng mộ nhìn chằm chằm cô một lúc, với ánh mắt u ám khó lường.
Đột nhiên, anh cười nhẹ: "Được rồi."
"Vân Thừa Nguyệt, trẫm vẫn còn một bài kiểm tra cuối cùng.

Nếu cô vượt qua nó, trẫm sẽ nghe theo điều kiện của cô."
Anh đưa tay ra.
Không biết từ khi nào, lại có một cuộn giấy khác được giữ trong lòng bàn tay anh.

So với sách chép Nhạc Đào Mộ Chí vừa rồi, bức chữ này bọc càng tỉ mĩ, cẩn thận hơn, nhưng dù vậy, vẫn lộ ra một tầng hào quang mờ nhạt.
Và khi chủ nhân của lăng mộ mở cuộn giấy ra, một luồng sinh khí xanh biếc bay đến chỗ anh ta.

Trong phút chốc, Xuân Oanh Hồng Hạnh, Thanh Phong Ấm Dương, Tình Hồ Yên Liễu......
Tất cả các loại tâm trạng mùa xuân, đều lần lần thoát ra.
Vân Thừa Nguyệt hai mắt sáng lên, nhất thời quên mất việc thầm hít mùi thơm của chủ nhân lăng mộ.
Nhưng nhìn lại, trước mắt không có xuân sắc, rõ ràng chỉ có một cuộn thư pháp xinh đẹp quyến rũ.

Mấy chữ đầu là "Thuyền mây bay ngang giữa mùa xuân......" Rồi chuyện gì nữa.
Cô vô thức muốn đọc những dòng chữ đằng sau, nhưng dường như lại có sương mù lượn lờ phía trước, và cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Đây là?"
Chủ nhân của lăng mộ lấy ngón tay vuốt ve cuộn giấy: 《Bài Thuyền Mây》
Giọng anh nhẹ nhàng: "Ngàn năm trước, nó được gọi là linh văn kế bảo được biết đến là bài viết đầu tiên của Hành Thư Xuân Nhật."
"Khi nào cô có thể hình dung ra một tia sinh khí và biến nó thành thư văn, thì hãy nói về chuyện tương lai."
Vân Thừa Nguyệt bị cuốn hút bởi cuốn sách này.

Cô chống tay lên bàn nhìn một hồi mới khẽ thở dài: "Chữ này thật là đẹp, chẳng trách anh thích như vậy."
Chủ nhân lăng mộ im lặng, trong giọng nói có chút khác thường: "Ta thích?"
"Chẳng lẽ anh không thích nó à?" Vân Thừa Nguyệt ngạc nhiên, "Xinh đẹp như vậy, trông anh có vẻ còn rất nâng niu nó.

Tôi tưởng đó là thứ anh thích nhất."
Ngón tay anh đột nhiên siết chặt.
"......!Lo mà viết chữ của cô đi."
Anh quay mặt đi và biến mất.
Vân Thừa Nguyệt hoài nghi một lúc, trong thâm tâm còn nghĩ về chủ nhân lăng mộ là "Tính khí thất thường".
Viết, viết, tiếp tục viết......!Àkhông, hãy hình dung cách viết.
*
Hoán Hoa Thành.
Nhiếp gia.
Con rể tương lai của Vân gia, Nhiếp nhị công tử, đang đứng trong thư phòng với một bộ tự thiếp.
Để luyện thư pháp, điều quan trọng nhất là phải chăm chú, nhưng Nhiếp nhị công tử, trước đây vốn trầm tĩnh, lúc này lại có chút bồn chồn.
Có lẽ vì cuộc hôn nhân sắp tới, cũng có thể......
Là vì có một người khác đang đứng trước cửa sổ.
Nếu như nói Nhiếp nhị công tử tùng dản lưu thuỷ, tao nhã, tinh anh, thì vị thiếu gia này chính là cô phong sừng sửng, sắc sảo lạnh lùng, lại bá đạo đến mức không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Anh ta nhìn ra cửa sổ.


Đó là hướng tới Vân gia.
Đột nhiên, hắn mở miệng nói: "Nếu ngươi khó chịu, đừng xúc phạm giấy mực."
Cây bút của Nhiếp nhị công tử rung lên, và một giọt mực tròn rơi xuống.
"Thất thúc......"
"Lãng phí.

Lưu Phong, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Thanh niên không nhìn lại, nhưng hắn như nhìn thấy tất cả.
Nhiếp nhị công tử nở một nụ cười gượng gạo, có chút e dè nói: "Chúng ta không thể không kết thân cùng Vân gia sao? Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đối với Vân tam tiểu thư không có tình cảm......"
"Ngày mốt sẽ đưa sính lễ, ngươi rốt cuộc là có muốn hay không?"
Nhiếp thất gia cuối cùng cũng quay đầu lại, để lộ ra một nửa khuôn mặt âm trầm và nghiêm nghị.
"Kết thân với Vân gia chủ yếu là để lấy 《Vân Chu Thiếp》." Hắn ta lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, "Cảm thấy có lỗi với Vân nhị? Sự tình chung quy đã định, còn Vân Chu Thiếp cũng đã được ghi vào danh sách sính lễ Vân tam.

Ngay cả khi Vân nhị trở về Hoán Hoa Thành bây giờ, ta cũng sẽ không bao giờ cho phép nó bước chân vào Nhiếp gia dù chỉ một bước."
Nhiếp nhị công tử càng cười khổ: "Thất thúc, đó chỉ là bản sao của 《Vân Chu Thiếp》, bản chính đã mất tích mấy ngàn năm rồi......"
"Không có bản thật, bản sao vốn là bản thật.

Hơn nữa, bản sao của Vân gia là di vật của Tống Ấu Vi, và nó là bản sao tốt nhất!"
Nhiếp thất gia hai mắt sáng như điện, nghiêm nghị nói: "Nhiếp Lưu Phong, ngươi đừng lo lắng suy nghĩ nữa, chuẩn bị cho hôn lễ đi!"
Nhiếp nhị công tử chỉ nhỏ hơn vị Thất thúc này năm tuổi, nhưng tính tình thì hiền lành.

Từ nhỏ, anh ta đã rất kính sợ vị Thất thúc kiêu căng, ngạo mạn và độc đoán này.

Nghe đến đây, anh ta chỉ biết cúi đầu.
Nhiếp thất gia thực sự rất quan tâm đến thế hệ sau này, vì vậy hắn ta đã giảm bớt biểu hiện của mình khi thấy anh ấy phục tùng.
Nhưng hắn ta vẫn giễu cợt một câu: "Vân nhị, con ngốc đó, mà cũng xứng với ngươi à?"
Nhiếp nhị công tử thở dài: "Thất thúc, nghe nói Vân nhị mất trí nên mới ngây ngơ, cũng không phải thật sự ngu ngốc......"
"Khác gì nhau? Chẳng phải đều là phế vật vô dụng sao." Nhiếp thất gia hờ hững quay đầu lại, "Được rồi, để xem, nếu cô ta có thể trở lại và mang theo bản thật của 《Vân Chu Thiếp》 trở về, Thất thúc ngươi cho dù mặt dày hủy hôn ước, cũng sẽ hỏi cưới cô ta về đây, thấy như nào? "
"Thất thúc, điều đó là không thể." Nhiếp nhị công tử bất lực, "Hơn nữa, nếu thật sự có ngày đó......!Người ta cũng có thể không muốn kết hôn."
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Nguyên mẫu của "Vân Chu Thiếp": là "Lan Đình Tự".
Nội dung của "Lan Đình Tự" mọi người đều đã được học qua ~ Bộ truyện này không sử dụng nội dung và lịch sử của nó, mà chỉ mượn bút pháp thần vận.
Khoá học nhỏ về thư pháp:
"Lan Đình Tự" được mệnh danh là đệ nhất hành thư thiên hạ, chân bản được truyền chôn cất chiêu lăng của Đường Thái Tông, đến nay vẫn chưa thấy tung tích.

Hiện tại nhìn thấy phần lớn là Thần Long Bản (Phùng Thừa Tố Lâm).
Lý Thế Dân thật sự đặc biệt tôn sùng Vương Hi Chi, hắn từng viết một bài "Vương Hi chi truyền luân" ("Tuyển tập văn thư pháp các đời", Nhà xuất bản Thư họa Thượng Hải, ấn bản năm 2014), rõ ràng đánh giá Vương Hi Chi, nhưng trước tiên xách những người khác ra diss một lần.
Hắn nói Chung Trăn (yao, Nhị Thanh, Đại Thư Pháp Gia +1) cùng thư pháp trước kia của Vương Hi Chi, không có gì để xem, cho nên phải bắt đầu đánh giá thư pháp từ Chung, Vương.

Chữ chung trăn kia tuy rằng đẹp mắt, nhưng chữ của hắn đều là cổ xưa, chữ cũng viết quá dài, kỳ thật rất có khuyết điểm.

Vương Hiến Chi (tiểu vương trong nhị vương, Đại Thư Pháp Gia +2) cũng không được ở đây, nơi đó không được, viết đến tiểu gia tử khí, giống như nô lệ nhà nào bị đói khát (nếu Nghiêm gia đói lệ)——
Vì thế! Vẫn là chữ diệu của Vương Hi Chi, đặc biệt hoàn mỹ, đặc biệt tốt! (Tận thiện tận mỹ, duy vương dật ít)
Sau đó, một bữa ăn chi tiết thổi.
Tuy rằng ta không theo đuổi tinh, nhưng hẳn là, fan truy theo thần tượng thổi mông cầu vồng, cũng chính là như vậy đi......
Khói.
Cho nên hắn thật sự có thể làm ra chuyện dùng "Lan Đình Tự" chôn cùng......
Tuy nhiên.
Đây chỉ là quan điểm của Lý Thế Dân.
Trên thực tế, chung trăn, Vương Hiến Chi cống hiến, địa vị đều là không thể xóa nhòa, hơn nữa Vương Hi Chi, ba người bọn họ đều có thành tựu, phương hướng riêng.

Bản thân Vương Hiến Chi cho rằng chữ của mình tốt hơn cha mình (Thế nói tân ngữ Phẩm Tảo, luận thư biểu), sau này Mễ Trăn (fu, Nhị Thanh) cũng rất thích Vương Hiến Chi, nói hắn ngây thơ siêu dật.

Cho nên quan điểm của Lý Thế Dân, mọi người coi như là fan thổi cầu vồng rắm rồi~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương