Nam Chính Đã Chết Rất Nhiều Năm
-
2: Vân Thừa Nguyệt B
Trương bà tử vẻ mặt hiền từ nói: "Cha mẹ không dạy ngươi sao? Không có bút làm sao sử dụng thư văn, làm sao tu luyện và đấu pháp đây?"
Hả? Dùng bút còn có thể tu luyện và đấu pháp?
Vân Thừa Nguyệt trong lòng ngạc nhiên, trên mặt lại chỉ thoáng lộ ra một chút giật mình và ngượng ngùng: "Là vậy sao? Quả thật không ai nói cho ta biết."
Nàng lại hỏi: "Trương bà bà, thư văn lại là cái gì?"
Trương bà bà đang muốn mở miệng, một bà tử khác hừ lạnh một tiếng.
"Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái rắm!"
Một bàn tay cứng rắn vươn ra, cán thuốc lá sợi trong tay đập thật mạnh vào người Trương bà tử.
"Không thấy tiểu nha đầu đang lôi kéo ngươi nói chuyện à! Nếu nàng ta tranh thủ lúc ngươi không để ý chạy trốn, cẩn thận gia đình ngươi sẽ tan thành đống bùn đất!"
Bà tử gầy gò này đứng dậy, chán ghét liếc mắt nhìn Vân Thừa Nguyệt một cái, nhưng không dám làm gì nàng, cứ thế nhổ một ngụm thật mạnh trên mặt đất ngay bên cạnh nàng: "Những kẻ có tiền đều không phải thứ gì tốt!"
Nhìn qua liền biết bà ta có địa vị cao hơn Trương bà tử, còn Trương bà tử im miệng không dám nói tiếp nữa.
Vân Thừa Nguyệt mặt không đổi sắc, phảng phất giống như không nghe thấy.
Loại thái độ này khiến cho bà tử gầy gò kia càng thêm không vui, nhưng bà ta không thể nói gì.
Dù sao đây cũng là một "món hàng hóa" quý giá...!Bà ta chỉ có thể hằn học tự an ủi bản thân: sau này chúng ta đem ngươi bán vào nơi dơ bẩn, xem ngươi làm thế nào duy trì bộ dáng xinh đẹp thanh cao này!
Vân Thừa nguyệt cũng không để ý đến bà ta.
Nàng di chuyển ánh mắt, lại nhìn về phía tên thủ lĩnh một lần nữa.
Lão Cát cầm chiếc la bàn đang đi qua đi lại khắp nơi, trong miệng lẩm bẩm, tay phải cầm một cây bút lông, ở trong không khí viết viết vẽ vẽ.
Theo từng nét bút của ông ta, trong không khí dường như có đồ vật gì đó phát sáng, hiện ra rồi lại biến mất.
Vân Thừa nguyệt nhận ra, chắc chắn ông ta viết một từ "Sát".
Đây có phải cái gọi là thư văn hay không?
Không biết là có ích lợi gì.
Nàng nhìn nhìn, trong lòng chợt động, lặng lẽ xòe lòng bàn tay ra, đầu ngón tay hơi hơi ngoéo một cái.
Vốn dĩ chỉ là động tác trong lúc tâm huyết dâng trào, nhưng mà ở đầu bên kia, "Lượng trần" lại đột nhiên khẽ động.
Một lúc sau, một cảm giác mát lạnh thấm vào đầu ngón tay.
Vân Thừa Nguyệt ngẩn ra, sau đó nàng cẩn thận cảm nhận, nhưng nó lại biến mất.
Là ảo giác, hay là...
Lão Cát ở phía trước vẫn đang viết đủ loại văn tự lên không khí, đột nhiên ông ta dừng động tác lại, nghi hoặc gãi gãi đầu, nhìn khắp xung quanh, lúc này mới viết ra một chữ lần nữa.
Ông ta liên tục viết từ "Sát" không ngừng nghỉ, "Lượng trần" cũng hiện ra không ngừng; ánh sáng yếu ớt đi về mọi hướng, không bỏ sót một ngóc ngách nào.
Chẳng lẽ từ "Sát" kia có sẵn công năng "Quan sát cẩn thận"?
Nếu tất cả các phép thuật trong thế giới này đều hoạt động thông qua chữ viết, thì những người này mang theo một cây bút lông bên người là điều hết sức bình thường.
Vân Thừa nguyệt một bên ghi nhớ điều này, một bên lại nhân cơ hội trộm một chút "Lượng trần".
Chỉ có điều, sức mạnh này vẫn luôn nguội lạnh trong một cái chớp mắt, giống như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy tăm hơi.
Hy vọng điều này không có nghĩa là tư chất của nàng rất kém cỏi......!Nếu không ở trong thế giới tu tiên này, nàng sẽ là người duy nhất phá lệ rơi vào vị trí bất lợi.
Vân Thừa Nguyệt nhắm mắt lại, tiếp tục trộm một chút "Lượng trần", cũng thuận tiện nghỉ ngơi dưỡng thần.
Cho dù nó có hữu ích hay không, tích lũy nhiều một chút không vấn đề gì đâu nhỉ?
*
Thành Hoán Hoa, Vân gia.
Phía trước chính là Vân gia - một gia đình tu tiên đã trăm năm nay.
Từ trăm năm trước, Vân Lai chân nhân nổi danh khắp thiên hạ đã dừng chân ở chỗ này, Vân gia liền trở thành gia đình tu tiên số một ở thành Hoán Hoa, thủ phủ miền Tây của Thần Châu.
Nhân tài đông đúc, có không ít người làm quan trong triều, thăng quan tiến chức, rạng danh tổ tiên.
Nhưng truyền tới thế hệ này, sự suy tàn của Vân gia lại quá rõ ràng.
Lão thái gia thậm chí bỏ trống bậc sáu, chỉ còn nắm giữ năm bậc.
Tuy nhiên dưới ông còn ba đứa con của vợ cả, Nhị Lang mất sớm, Đại Lang và Tam Lang xem ra vẫn có tiền đồ, nhưng mà tu vi của cả hai người trì trệ không thăng cấp, vì vậy chỉ giữ được ba bậc tước vị.
Phải biết rằng, tước vị trong triều đình chỉ có hai mươi cấp bậc......!Từ bảy bậc trở lên mới được xem là cao quý! Tổ tiên Vân gia, chính là những người từng nhận hơn mười bảy bậc, hiện giờ lại xuống dốc đến tận đây.
Ngược lại, nhà họ Nhiếp vốn xuất phát điểm là người nhà quê lên thành lập nghiệp, gần hai mươi năm trôi qua không ngừng phát đạt.
Không chỉ có một mình trưởng bối nhận tám bậc tước vị, mà trong dàn hậu bối cũng liên tiếp sinh ra hai người cháu tài trí kiệt xuất.
Còn Vân gia thì sao? Một đôi nữ nhi đích tôn của đại phòng, tư chất cũng chỉ thuộc hàng trung bình.
Vì vậy Vân gia rất coi trọng mối liên hôn với nhà họ Nhiếp.
Cho dù hôn ước đã được định, chính là Vân nhị tiểu thư trời sinh ngu dại lại thêm phụ mẫu mất sớm; nhưng chỉ cần Nhiếp gia vui vẻ cưới, Vân gia liền dám gả.
Đến khi Nhiếp gia chuẩn bị đưa lễ vật chạm ngõ, Vân nhị tiểu thư lại đột nhiên biến mất!
Trên dưới Vân gia tính toán, quyết định dứt khoát thay thế bằng Vân tam tiểu thư, tóm lại việc liên hôn này không thể bỏ được!
Đến nỗi của hồi môn quan trọng nhất của Vân nhị tiểu thư, cũng là do Nhiếp gia nguyện ý cưới một đứa ngốc tử như nàng về nhà, bỏ tiền ra mua...
Cho dù bây giờ hết thảy đã trở thành của hồi môn của Vân tam tiểu thư.
Nhưng mà gia đình hai bên cũng không có nhị phòng, còn ai có thể ngăn cản mối hôn sự này.
Hiện tại, Vân tam tiểu thư - người đang chờ lễ chạm ngõ, đang làm khách ở Nhiếp gia.
Nhiếp gia được mọi người xưng tụng "Nhiếp nửa thành", tuy có chút khoe khoang, nhưng phòng trạch thật sự liền nhau không ngớt, bước chân một cái đã đổi sang cảnh trí khác, hậu trạch còn có một hồ sen rộng lớn, hoa sen bốn mùa đều nở không tàn, đến cảnh sắc hiu quạnh của mùa thu cũng được sen trong hồ nhuộm màu thêm kiều diễm.
Nhiếp tiểu thư đang tiếp chuyện với Vân tam tiểu thư ở hành lang bên trong hậu viện, thưởng thức những đóa hoa sen trong hồ nước đối diện, mi mắt cong cong, tâm tình vô cùng tốt.
"Tốt quá rồi!" Giọng Nhiếp tiểu thư lanh lảnh, tràn đầy vui mừng, "Đúng là trong họa có phúc, nếu nhị ca thú đứa ngốc đó về đây, muội sẽ không vui đâu.
Muội với tỷ thân thiết với nhau như vậy, nếu huynh ấy thú tỷ, ngược lại chúng ta có thể cùng nhau viết chữ, vẽ tranh, ngắm cảnh...Muội thật sự rất vui!"
Vân tam tiểu thư mím môi cười.
Dung mạo của nàng giống phụ thân, mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng tính tình lại hòa nhã và thân thiện với mọi người.
Nếu nàng chịu chăm chút tỉ mỉ cho bản thân hơn, cũng có thể coi là một mỹ nhân xinh đẹp.
Nàng dịu dàng nói: "Đừng nói như vậy.
Không tìm thấy nhị tỷ, lòng ta cũng không dễ chịu gì..."
Lời nói còn chưa dứt, Nhiếp tiểu thư liền bĩu môi một cái, bực bội nói: "Một đứa ngốc như nàng ta thì có thể thổ lộ tình cảm gì với tỷ! Muội biết tỷ sĩ diện, phải làm ra bộ dáng thương cảm cho nàng ta, nhưng ai trong chúng ta chưa từng nhìn qua tên ngốc đó chứ? Nếu để muội nói, nàng ta tốt nhất đã chết ở bên ngoài còn hơn..."
"...Muội muội!"
Một giọng nam tử du dương truyền đến.
Giọng nói vốn ôn hòa nho nhã lộ ra vài phần nghiêm khắc.
Nhiếp tiểu thư rùng mình, có chút chột dạ; Vân tam tiểu thư khẽ run lên, trên mặt rộ lên một tầng mây đỏ, lập tức đứng dậy.
"Nhị ca."
"Nhiếp nhị công tử."
Thấp thoáng bên cạnh hành lang là bóng dáng trường bào màu trúc xanh, một vị công tử dung mạo ôn nhã xuất hiện.
Y ước chừng hai mươi, khí chất khoan khoái nhẹ nhàng như nước chảy giữa rừng thông, khiến người ta vừa nhìn đã quên mất thế tục.
Lúc này y cau mày lại, trách cứ muội muội mà y yêu thương nhất: "Vân nhị tiểu thư lưu lạc bên ngoài, không biết lành dữ thế nào, chúng ta làm ra việc này đã quá xấu hổ rồi, sao còn có thể nói được lời độc ác như vậy?"
Nhiếp tiểu thư không phục, nhỏ giọng nói: "Muội chưa từng nói dối.
Nhị ca, huynh cũng không vui khi cưới đứa ngốc kia mà? Lúc trước muội còn nghe huynh nói lời oán giận với thất thúc..."
Nhiếp nhị công tử thần sắc cứng đờ, không được tự nhiên nói: "Ăn nói cho cẩn thận."
"Huynh thật sự là đọc sách đến choáng váng đầu óc rồi." Nhiếp tiểu thư lại nói rất nhỏ một câu chống đối, vội vàng kéo tay hảo tỷ muội của nàng, "Được rồi nhị ca, dù sao hiện tại trong nhà đại hỉ, huynh cũng không ngăn được muội vui vẻ!"
Vân tam tiểu thư nãy giờ vẫn luôn đỏ mặt, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Nhiếp nhị công tử, không ngờ lại đụng phải ánh mắt của y.
Tai nàng chợt đỏ lên, nhưng nàng cũng không né tránh, ngược lại còn mỉm cười với y.
Nhiếp nhị công tử mỉm cười gật đầu đáp lại, nhưng trong lòng không có quá nhiều cảm xúc.
Y nhìn ánh mắt nhanh nhạy của Vân tam tiểu thư, mơ hồ nhớ tới một khuôn mặt ngốc nghếch lại xinh đẹp trong trí nhớ...Kỳ thật lúc y còn nhỏ, thực sự đối với mối hôn ước này không vui, nhưng sau này ngẫm nghĩ lại, cưới nàng về nhà cũng không có gì không tốt, bản thân y không cần lo lắng chuyện thê thiếp, còn có thể chuyên tâm tu tập thư văn.
Ngược lại nếu thú về một nữ tử xinh đẹp khác thì...
Đáng tiếc.
Trong lòng y thở dài, suy nghĩ có chút thẫn thờ: Tóm lại cưới được một cô nương bình thường rất tốt đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook