Nam Chính Câu Dẫn Ta
-
70: Không Được Tự Nhiên
Sở Nghiêu Nghiêu vừa đi vừa cười lạnh.
Tạ Lâm Nghiễn vậy mà thật sự không chờ nàng, cứ như vậy vứt nàng một mình trong hẻm núi.
Ha ha, không sao cả, không phải là mình tự trở về rồi sao? Leo núi mà thôi, đây có cái gì?
Sở Nghiêu Nghiêu lại đi thêm một lúc, phía chân trời đằng xa đột nhiên có một đạo ánh sáng bay tới.
Nàng nhíu mày nhìn kỹ, vậy mà là Trảm Uyên.
Trảm Uyên bay tới chỗ nàng, còn dường như rất vui vẻ, xoay quanh nàng một vòng, dừng ở bên chân nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu ngẩn người, hỏi: "Ngươi đến đón ta sao?"
Trảm Uyên hơi lắc thân kiếm, giống như đang gật đầu.
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt, lại hỏi: "Là Tạ Lâm Nghiễn kêu ngươi đến sao?"
Trảm Uyên lại không động đậy.
Sở Nghiêu Nghiêu trầm mặc một chút, nhấc chân đứng lên trên: "Đi thôi, ngươi đáng yêu hơn hắn nhiều."
Trảm Uyên vù vù một tiếng phóng lên cao, bay tới dãy núi bọn họ đến lúc trước.
Phi kiếm rất ổn định, nhưng tốc độ rất nhanh, chở nàng không lâu đã về tới tiểu viện trong sơn động.
Sở Nghiêu Nghiêu đi xuống, đẩy cửa sân đi vào liền gặp Tạ Lâm Nghiễn đang đứng trong sân.
Tạ Lâm Nghiễn nghe tiếng thì hơi nghiêng đầu, ánh mắt đặt trên người nàng.
Tay đẩy cửa của Sở Nghiêu Nghiêu hơi dừng một lát, lại không dấu vết hạ tay xuống, dáng vẻ tự nhiên đi vào sân.
"Nguôi giận rồi?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi nàng.
"Ta không tức giận."
"Phải không?" Thanh niên như có như không nhướn mày, duỗi tay cất Trảm Uyên vào trong vỏ kiếm: "Không tức giận càng tốt, nhìn này."
Nói rồi, hắn liền nhét thứ gì đó vào trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu nhận rồi mới phát hiện đó là một cái ngọc giản.
"Dùng thần thức xem xét." Tạ Lâm Nghiễn nhắc nhở.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Nàng cũng không phải không biết, còn cần phải nhắc nhở sao? Nàng đặt ngọc giản trên trán, nghiêm túc xem xét.
Trong ngọc giản là một tấm bản đồ, cùng một vài việc cần chú ý.
Bản đồ này là bản đồ bên trong Trụy Ma Uyên, những việc cần chú ý cũng có liên quan tới Trụy Ma Uyên.
Trong ngọc giản phổ cập nguồn gốc Trụy Ma Uyên, nói chi tiết chỗ nguy hiểm của Trụy Ma Uyên.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn một chút, không khỏi cau mày lại.
Trụy Ma Uyên sở dĩ gọi là Trụy Ma Uyên cũng không phải vì ma khí trong sơn cốc quá dày đặc, mà là vì tu sĩ tới nơi này rất dễ rơi vào ma đạo.
Trụy Ma Uyên chính là từ cảm xúc tiêu cực của thiên đạo đương nhiệm Liễu Như Dịch tạo thành, bởi vậy bên dưới Trụy Ma Uyên giấu giếm rất nhiều năng lực có thể gợi lên cảm xúc tiêu cực sâu trong lòng người.
Tham sân si mỗi một chút đều đủ để hao mòn nhuệ khí, hủy lý trí con người.
Tâm trí giống như vô số sợi dây đàn kéo căng, một khi dây đàn quá căng, tâm trí sẽ sụp đổ.
Người khi đó không gọi là người, mà là ma.
Vũ khí bí mật của Trụy Ma Uyên là thông qua lôi kéo tâm trí con người, làm cho người ta thời thời khắc khắc đều ở giữa tức giận cùng cực hoặc vui sướng tột độ.
Mở rộng cảm xúc tiêu cực dưới đây lòng từng chút một, khiến cho tâm trí người đó hoàn toàn vỡ vụn, mất đi lý trí.
Tựa như phụ thân của Tạ Lâm Nghiễn Mộc Thiên Hồng vậy, giống như dã thú không có lý trí, biến thành ma quỷ thực sự.
Cái này với nguyên lý của ma tu không giống nhau.
Mặc dù ma tu tu luyện ma khí, nhưng chú trọng bảo vệ tâm trí.
Trong kinh mạch của tu sĩ bình thường lưu chuyển linh khí, còn bọn họ đổi thành ma khí, nhưng không phải vứt bỏ lý trí.
Nhưng ma tu dễ tẩu hoả nhập ma hơn so với tu sĩ thông thường.
Tu ma vốn là đi đường tắt, thế gian này cho dù làm gì đi nữa, muốn đi đường tắt cũng phải trả cái giá rất lớn.
Sở Nghiêu Nghiêu đặt ngọc giản xuống, nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn.
"Xem xong rồi?"
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu.
"Có suy nghĩ gì không?"
Sở Nghiêu Nghiêu trầm ngâm một lát mới nói: "Cảm xúc là thứ khó khống chế nhất, Trụy Ma Uyên nguy hiểm là trực tiếp gây ảnh hưởng lên cảm xúc, ta không thể cam đoan có thể quản lí tốt tâm tình của mình mọi lúc."
Có vài người mặc dù biết thức đêm không tốt, nhưng vẫn nhịn không được mà thức đêm.
Con người rất cảm tính, sẽ có dục vọng, sẽ có tính tình, muốn tuyệt đối lý trí là không thể nào.
Trụy Ma Uyên rất nguy hiểm, trước nay chưa từng hết nguy hiểm.
"Vì sao chỗ nguy hiểm như vậy, còn có thể trở thành bí cảnh để các môn phái rèn luyện?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
"Nơi bọn họ dùng để rèn luyện không vào sâu bên trong.
Mặc dù bên ngoài cũng sẽ có ảnh hưởng tới cảm xúc, nhưng tác động không lớn, chúng ta muốn đi tìm nguyên thần ngọc thì phải xâm nhập chỗ trọng yếu nhất." Tạ Lâm Nghiễn nói lời này thì thần sắc nhàn nhạt, không bộc lộ bất kỳ lo lắng nào.
"Ngươi đã nghĩ ra cách ứng phó?"
Tạ Lâm Nghiễn khẽ gật đầu: "Trên người ta có khóa tình cổ, sẽ thời khắc nhắc nhở ta, ta có thể khống chế tốt cảm xúc, vào sâu trong Trụy Ma Uyên cũng không đủ khiến ta mất khống chế."
Hoá ra khóa tình cổ còn có tác dụng này.
Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở dốc, đến cuối cùng lại không nói gì.
Nàng muốn hỏi nàng phải làm sao đây, lại cảm thấy mình không cách nào hỏi ra được.
"Cho nên ngươi không định để ta đi cùng ngươi sao?"
"Ngươi muốn đi sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu dĩ nhiên muốn đi, đây chính là nhiệm vụ phụ của nàng, sau khi hoàn thành có thể nhận khen thưởng ngẫu nhiên.
Nhưng nàng cũng tự biết mình biết ta, cái đức hạnh này của nàng, nói không chừng không đi theo mới là giúp Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng đang suy tư, liền nghe Tạ Lâm Nghiễn nói: "Ta hy vọng ngươi có thể đi cùng ta, nhưng có một điều kiện."
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày: "Điều kiện gì?"
"Ngươi phải đồng ý cho ta đặt một sợi thần thức vào trong tâm trí ngươi."
Mặt Sở Nghiêu Nghiêu lập tức đỏ, nàng mấp máy môi, hồi lâu một câu cũng nói không nên lời.
Đặt thần thức vào thức hải của nàng thì có khác gì song tu đâu?
Tạ Lâm Nghiễn lại nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Ta cần cảm nhận tâm trạng của ngươi mọi lúc."
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Nàng muốn cùng đi với Tạ Lâm Nghiễn, nhưng Trụy Ma Uyên xác thật rất nguy hiểm, Tạ Lâm Nghiễn đưa ra phương pháp này, nàng cũng có thể tiếp nhận.
Không có gì khác, dù sao nàng đã nhìn rõ bản chất của Tạ ma đầu, sẽ không bị hắn lừa gạt nữa.
Tạ Lâm Nghiễn cũng không thể thật sự làm gì với nàng.
Chẳng qua nàng vẫn có chút không yên lòng.
"Liền chỉ là cảm nhận cảm xúc đúng không, ngươi sẽ không cảm nhận được cả suy nghĩ trong lòng ta chứ?"
Tạ Lâm Nghiễn nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Ta còn chưa có năng lực lớn như vậy, ngay cả ngươi nghĩ gì cũng biết."
"Vậy là tốt, vậy là tốt....." Sở Nghiêu Nghiêu hào phóng ngẩng đầu, nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn một chút, ra vẻ trấn định nói: "...!Vậy bây giờ đến luôn?"
"Vào phòng." Tạ Lâm Nghiễn rất sảng khoái.
Sở Nghiêu Nghiêu thì hơi thấp thỏm, nàng vượt qua cảm giác miễn cưỡng trong lòng đi theo hắn vào phòng.
Vẫn là căn phòng kia, vẫn là cái giường đá kia.
Lúc Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn kéo xuống ngồi xém chút đã định xoay người chạy.
"Ngươi sợ cái gì?" Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng với vẻ mặt có chút khác thường.
"Ta không sợ, nhưng không thích lắm."
"Không thích cái gì?"
"Không thích cùng ngươi như thế, như thế..." Nàng suy tư hơn nửa ngày cũng không thể tìm ra ngôn ngữ thích hợp để hình dung, nhưng Tạ Lâm Nghiễn hiển nhiên đã hiểu được ý của nàng.
Hắn cười nói: "Vì sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn, nghẹn lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Ngươi miệng đầy hư tình giả ý, lại còn trêu đùa ta."
Tạ Lâm Nghiễn vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt trên gáy nàng, trán thuận thế áp vào, chóp mũi hắn cọ mũi nàng, nói: "Miệng ta đầy hư tình giả ý, không phải vẫn che chở ngươi mọi lúc sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn hắn: "Không phải là vì có đồng sinh cộng tử chú sao..." Nàng vừa dứt lời, liền nhíu mày.
Thần thức của Tạ Lâm Nghiễn xâm nhập thức hải nàng.
Có điều lần này không giống những lần trước, trước kia Tạ Lâm Nghiễn đều trực tiếp kéo hoàn toàn ý thức của nàng vào trong thức hải, trạng thái kia khá giống với hôn mê.
Nhưng lần này, nàng tỉnh táo, hơn nữa rất tỉnh táo.
Trán kề nhau, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hai má phiếm hồng của mình trong con ngươi màu hổ phách của Tạ Lâm Nghiễn, điều này làm cho nàng càng thêm quẫn bách.
Nàng theo bản năng rụt lại về sau, cái tay đặt trên gáy của nàng lại ấn chặt, giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn vang lên bên tai: "Ngươi trốn cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu vừa định phản bác hắn, Tạ Lâm Nghiễn đã buông nàng ra.
"Xong rồi?" Nàng có chút không xác định hỏi.
"Xong rồi." Tạ Lâm Nghiễn gật đầu.
Sở Nghiêu Nghiêu không ngờ lại nhanh như vậy, nàng cũng không cảm thấy có gì khó chịu, Tạ Lâm Nghiễn đã để thần thức vào trong thức hải của nàng? Nàng theo bản năng dùng thần thức tìm kiếm, tìm đến một góc khuất thì đụng phải cái gì đó.
A, rất kỳ lạ...
Đang muốn thăm dò cẩn thận, Tạ Lâm Nghiễn lại nắm cổ tay nàng, trừng mắt nhìn nàng, cắn răng nghiến lợi nói: "Đừng có lộn xộn!"
Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn quát như vậy thì hoảng sợ, cuối cùng cũng nổi nóng: "Không cho sờ thì không sờ, ngươi quát cái gì chứ?"
"Ta không quát ngươi." Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi buông cổ tay Sở Nghiêu Nghiêu ra, xê dịch về sau, cách xa nàng không ít.
Nhìn cái phản ứng này của hắn, Sở Nghiêu Nghiêu lại không biết làm sao.
Nàng vốn đang cho rằng Tạ Lâm Nghiễn sẽ trêu đùa nàng như quá khứ, dáng vẻ này của hắn làm cho nàng cảm thấy có chút xấu hổ, giống như mình suy nghĩ quá nhiều.
Huống hồ, trên đường về nàng đã nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, mục tiêu hàng đầu là hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, có được khen thưởng ngẫu nhiên của hệ thống, cãi nhau với Tạ ma đầu không có ý nghĩa, hơn nữa...!mình cũng không náo loạn với hắn được.
Ừm, nàng hiện tại rất tỉnh táo.
Hai người trầm mặc đối mặt một lúc lâu, Tạ Lâm Nghiễn mới mở miệng nói: "Ta để lại thần thức trong tâm trí người là để cảm nhậm tâm trạng của ngươi, cho nên sẽ rất mẫn cảm.
Ngươi chạm vào, cảm giác sẽ rất rõ ràng." Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại một chút, lập tức cong môi lên, cười tủm tỉm nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: "Sở cô nương cũnv biết đó là cảm giác gì."
Sở Nghiêu Nghiêu há miệng, một câu cũng không nói được, nàng đương nhiên biết cảm giác mà Tạ Lâm Nghiễn nói tới là gì.
"Nếu Sở cô nương thích, tại hạ cũng không ngại cùng ngươi thêm một lần nữa." Hắn áp sát vào nàng, Sở Nghiêu Nghiêu gần như có thể cảm giác được hơi thở của hắn, hắn nói: "Tại hạ sẽ quan tâm đến cảm nhận của Sở cô nương, nhất định sẽ không làm khóc cô nương khóc nữa."
"Không cần!" Sở Nghiêu Nghiêu cứng mặt, lùi mạnh về sau, lùi tới góc giường, nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Tạ Lâm Nghiễn: "Song tu chẳng qua vì lợi ích, dù sao chúng ta cũng không phải loại quan hệ kia, Tạ công tử không nên nhắc tới thì hơn."
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lóe lên: "Nghiêu Nghiêu vô tình với ta như vậy sao?"
"Không phải ngươi cũng giống vậy sao?" Tạ Lâm Nghiễn sửng sốt một chút, không đợi hắn nói tiếp, Sở Nghiêu Nghiêu liền nói: "Không phải ngươi còn có việc phải xử lý sao? Đi nhanh đi." Dứt lời, nàng quay đầu, cũng không thèm nhìn hắn: "Ngày mai vào Trụy Ma Uyên rồi, ta cũng muốn chuẩn bị một chút.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook