Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
-
Chương 9: Chuyện không thể ngờ
Triệu Bác ở nhà em họ mình hơn một tuần, mới được ba đón về.
Hôm ấy về nhà, mẹ Triệu Bác là Phạm Hải Bình đã làm xong bữa tối, cản lấy Triệu Bác đang muốn xông lên bốc cánh gà, “Khoan đã, trước tiên nói mẹ nghe, mấy ngày hôm nay con ở nhà em họ chơi thế nào? Đã biết mình sai chưa?”
Không nói tới nhà em họ thì thôi, vừa nhắc tới Triệu Bác đã nhảy dựng lên, “Mẹ, con không thể chuyển tới trường của em họ học được à?”
Phạm Hải Bình sụp đổ, thành tích của Triệu Bác rất bình thường, cô phải bỏ ra không biết bao nhiêu tiền đút lót, con trai mới có thể học lớp chọn ở trường trọng điểm, giờ Triệu Bác lại nói muốn học ở trường làng!
“Con đang nói lung tung cái gì đấy?” Phạm Hải Bình nói xong mới phát hiện mình hơi to tiếng, khiến cậu con trai giật nảy mình, cô vội hạ giọng nói: “Vì sao? Trường của em họ tốt đến thế à?”
“Vâng ạ, trường mấy em ấy không có bài về nhà.” Triệu Bác nghịch ngón tay nói, “Lúc tan học, bọn con còn cùng nhau đi bắt chim nữa. Mẹ à, mẹ có biết vì sao bọn con lại đi bắt chim không?”
Mẹ không muốn biết đâu… Phạm Hải Bình không ngờ, Triệu Bác bình thường không bỏ được máy tính, điện thoại với wifi, về nhà em họ ở không lại không thấy khó chịu, trước khi đi còn khóc lóc ầm ĩ, khiến cô cảm thấy mình đã tính nhầm rồi.
Đúng là ngày đầu tiên mới tới Triệu Bác không vui thật, nhưng Phạm Hải Bình không biết, ngày thứ hai con trai mình theo các bạn nhỏ ở trường tiểu học Đồng Tâm tới tham quan vườn bách thú Linh Hữu. Cậu con trai của cô đã bị đám chim chóc hớp hồn rồi.
Sau khi về, tụi nhỏ vẫn chưa hết chán, mấy bạn nhỏ chỉ mải nghĩ tới chuyện bắt chim nuôi chim. Tiếc là đến một con cũng không bắt được. Triệu Bác còn cùng Trương Thuận đi nhờ cậu mình giúp một tay.
Cậu của Triệu Bác nói, chim bây giờ không giống chim trước đây, khi đó chim đần, đặt bẫy cái là bắt được ngay, giờ bị bắt nhiều nên đâm ra khôn lên, thành thử Triệu Bác bắt mãi mà chẳng được con nào.
Tuy vậy nhưng các bạn nhỏ trường tiểu học Đồng Tâm vẫn không biết mệt, bao nhiêu tinh lực của Triệu Bác đều dồn vào việc bắt chim hết cả.
Triệu Bác hăng hái kể với Phạm Hải Bình: “Mẹ à, trường em họ tổ chức đi tham quan vườn bách thú Linh Hữu, chơi ở đâu cũng rất vui, chim ở đó cũng rất thông minh nữa. Nhưng vườn bách thú vẫn đang sửa chữa, thầy nói nửa tháng sau mới có thể khai trương. Đến khi ấy mẹ có thể đưa con và em họ tới chơi một chuyến không?”
“Còn muốn chơi nữa à! Con đi làm bài tập cho mẹ ngay lập tức! Không làm xong thì đừng hòng ăn cơm tối nay!” Phạm Hải Bình tức muốn chết, liền đuổi Triệu Bác quay về phòng làm bài tập.
Ba của Triệu Bác là Triệu Chính Nghĩa ngồi bên cạnh ung dung nói: “Anh đã nói rồi mà, cái gì mà “bài học nhớ đời” chứ, trẻ con đi đâu mà chẳng chơi được?”
“Thôi anh đừng nói nữa, em đang rầu chết đi được đây, mai phải đi học lại rồi, sao trông càng nhơn nhơn hơn thế kia chứ.” Phạm Hải Bình rầu rĩ nói, “Còn cái gì mà vườn bách thú, vườn bách thú Linh Hữu hả? Sao em chưa từng nghe tới chỗ này nhỉ.”
“Anh cũng chưa nghe bao giờ, chắc mới mở hả?” Triệu Chính Nghĩa nói.
Bên kia, Triệu Bác khóc lóc làm xong một tờ bài tập, lúc này mới được Phạm Hải Bình thả ra, cho lên bàn ăn.
Phạm Hải Bình răn dạy con: “Lần sau còn dám bắt nạt bạn nữa không? Còn dám cãi lời thầy nữa không? Nếu con còn tái phạm, đừng hòng tới chỗ cậu nữa, mẹ sẽ tống con lên núi ở..”
Phạm Hải Bình đang lẩm bẩm dạy dỗ Triệu Bác, Triệu Chính Nghĩa chống mắt lên nhìn, đưa điện thoại ra trước mặt vợ, “Mình ơi xem này, có hay không?”
Phạm Hải Bình liếc mắt nhìn, là một clip bạn của Triệu Chính Nghĩa đăng trong group bạn bè, trong clip là một đám trẻ con, trên vai mỗi người có một chú chim đậu, sau đó đột nhiên chúng cất cánh bay lên, kết thành bầy rồi bay về phía xa xa, các em nhỏ vẫy vẫy tay chào.
Đúng lúc này, có hai chú chim công béo ục ịch cong đuôi điên cuồng chạy theo.
Phạm Hải Bình bật cười “phì” một tiếng, “Nhìn tụi nó như đang muốn nói ‘Ê đợi tui với’ ấy nhỉ.”
Triệu Chính Nghĩa cũng cười ha hả: “Giống nhỉ? Hài chết đi được, lão Hoàng thích gửi mấy cái hình ảnh hài hài như vậy, xem cũng thấy vui ghê, em nói xem đây có phải do huấn luyện không?”
“Ai mà biết được chứ.” Phạm Hải Bình trượt xem cuộc trò chuyện, bạn bè của Triệu Chính Nghĩa đều gửi icon cười haha, còn có người hỏi đây là ở đâu vậy, có người lại nói chắc không phải Đông Hải đâu, lão Hoàng tạm thời không nói gì.
Trong lúc Phạm Hải Bình tiện tay trượt xem, clip lại phát lại một lần nữa, nhưng lúc này Phạm Hải Bình lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ clip, không kiềm chế được mà reo lên, “Lão Triệu, anh xem thằng bé này có giống con trai anh không?”
“Sao cơ?” Triệu Chính Nghĩa ngạc nhiên, tò mò ló đầu ra xem, Phạm Hải Bình chỉ vào một góc, để chồng mình chú ý nhìn.
Lúc hình ảnh lặp lại, Triệu Chính Nghĩa nhìn theo hướng Phạm Hải Bình chỉ, quả nhiên trông thấy ở góc hình có một cậu nhóc, đúng là con trai của mình thật, trên vai cậu bé có một chú vẹt đang đậu.
“Đúng thật này!” Triệu Chính Nghĩa và Phạm Hải Bình nhớ lại Triệu Bác kể chuyện mình đi tham quan vườn bách thú, lại càng chắc chắn hơn, “Tiểu Bác, đây là vườn bách thú Linh Hữu đó hả?”
Triệu Bác ló đầu ra nhìn, hưng phấn reo lên: “Đúng rồi ạ, đây là đoạn ngày hôm đó bọn con tạm biệt đi về đó mẹ! Đó con đã bảo với mẹ rồi, con vẹt của con ngoan lắm nhé, em họ cũng có một con, thầy ấy nói là chim di vằn, chúng nó đậu trên người bọn con, theo bọn con đi tham quan đó.”
“Động vật ở vườn bách thú này siêu thật, được huấn luyện ngoan như vậy, chỗ này ở đâu vậy?” Triệu Chính Nghĩa hỏi, trông thú vị như vậy, anh nghĩ dẫn con đi xem lại một lần nữa cũng được.”
“Ngồi xe buýt số 117, đỗ ở trạm công viên Hải Giác!” Triệu Bác dõng dạc đọc to địa chỉ, cậu bé nhớ rất rõ ràng.
“Công viên Hải Giác à, hình như trước đây ở đó có một vườn bách thú, có phải là một không?” Phạm Hải Bình không nhớ rõ lắm.
Lúc này, trong group wechat của Triệu Chính Nghĩa, lão Hoàng trả lời: Ở Đông Hải chúng ta đấy! Nhưng không biết chỗ nào, thấy trong bảng tin của đứa bạn.
Mọi người lập tức trả lời: Ôi ở Đông Hải thật à, muốn đi xem thế nào quá, có phải là vườn bách thú không?
Triệu Chính Nghĩa đắc ý trả lời: Anh em ơi, chỗ này là vườn bách thú Linh Hữu ở bên cạnh công viên Hải Giác, thằng bé mặc áo lam trong hình là con trai tui đấy, nó mới đi hôm nọ xong!
…..
Đoàn Giai Trạch chẳng hề hay biết gì chuyện video kia đang nổi rần rần trên mạng, nhưng lúc này anh giận nhớn nhác cả lên, sáng nay Tiểu Tô và Liễu Bân tới làm, liền vội vàng tới tìm anh, nói là thấy cửa bị cậy mở.
Phản ứng đầu tiên của Đoàn Giai Trạch là bị trộm, anh vội chạy đi xem, nhưng phát hiện ra song sắt ở cổng bị vặn nát bươm, ngay cả khóa cũng đã bị cạy ra. Xem chừng giống như cố ý tới phá thì đúng hơn, chứ nếu muốn trộm đồ thì chỉ cần phá khóa là được rồi.
Anh lại kiểm tra bên trong vườn bách thú, phát hiện trong máng thức ăn có rất nhiều thức ăn, anh giật mình, đây không phải thức ăn của vườn mình. Phản ứng đầu tiên của anh là có lẽ đây là mấy thứ không sạch sẽ, nhìn đồ thế này, nói không chừng đã bị bỏ độc.
“…Khốn kiếp, làm sao bây giờ, có cần rửa ruột hay gì không?”
“Khoan đã, anh à, hình như chúng nó không ăn.” Liễu Bân cầm một nhành cỏ khô mà vẫy vẫy về phía hươu sao, con hươu lập tức lắc đầu mà bỏ đi, nhiêu đó cũng đủ chứng minh thứ thức ăn này có gì đó bất thường.
Ban nãy Đoàn Giai Trạch cuống quá nên cũng quên béng mất, giờ nghĩ lại mới nhớ, đám động vật này đã quen ăn thức ăn cao cấp của tiên giới, đều thông minh lên đáng kể, có lẽ cũng tự đoán được chỗ thức ăn kia có vấn đề.
Nhưng Đoàn Giai Trạch vẫn hết sức giận dữ, anh cùng Liễu Bân và Tiểu Tô đổ hết chỗ thức ăn không rõ lai lịch kia đi, “Ai vậy, ai mà thất đức như vậy chứ!”
Anh mới tới đây chưa đầy một tháng, bình thường cùng lắm cũng chỉ nói chuyện phiếm với mấy ông chú bảo vệ ở công viên Hải Giác bên cạnh, thật không nghĩ ra ai lại làm chuyện ác như vậy.
Đoàn Giai Trạch không nhịn được mà len lén hỏi Lục Áp, “Đạo quân à, chẳng lẽ tối hôm qua anh không phát hiện ra cái gì sao?”
Lục Áp rất xấu hổ, hắn mới xuống nhân gian một thời gian, lại mắt cao hơn đầu, làm gì có chuyện đi chú ý tới tụi phàm nhân. Hắn thấy mấy con kiến bò tới gần, nhưng căn bản không để tâm, nếu như là đám thần tiên yêu quái tới hắn còn có hứng thú. Chuyện tối hôm qua, đúng là không chú ý.
Đám động vật kia lại bị đầu độc ngay dưới mí mắt mình chứ!
Gương mặt Lục Áp toát lên vẻ xấu hổ, hắn vung tay một cái, trong tay lập tức xuất hiện một thanh gươm, đây là pháp khí sát nhân đao và hoạt nhân gươm, hắn lẫm liệt nói: “Đợi bản tôn làm phép, mang thủ cấp của đám đạo tặc kia tới!”
“….Khoan khoan!” Đoàn Giai Trạch bị dọa sợ, vội kéo lấy hắn, “Đây là xã hội luật pháp, không thể làm xằng được, anh điều tra ra ai thì nói cho tôi biết một tiếng là được rồi.”
“Đám phàm nhân các ngươi thật phiền phức.” Lục Áp lẩm bẩm một tiếng.
Lục Áp phẩy tay vào “Hải dương quán”, trên nước lập tức hiển thị hình ảnh, bị che đi dưới chỗ cá lội. Nhìn kỹ mới rõ là cổng vườn bách thú buổi tối, nói như vậy, hẳn đây là tình hình lúc đêm qua.
Đoàn Giai Trạch đợi một lúc lâu, cũng không thấy bóng ai xuất hiện, “Có thể tua nhanh không?”
Đối mặt với đám người nông nổi, Lục Áp hết sức khinh bỉ, “Tới ngay bây giờ đây!”
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, trong hình xuất hiện thêm vài bóng người, họ cầm công cụ trong tay, bắt đầu cậy cửa. Tuy rằng chỉ có vài bóng trắng lờ mờ, nhưng lại là những gương mặt và bóng hình quen thuộc, Đoàn Giai Trạch lập tức nhận ra đám người này, “Xì tốp, xì tốp lại.. Là bọn họ!”
Hôm ấy về nhà, mẹ Triệu Bác là Phạm Hải Bình đã làm xong bữa tối, cản lấy Triệu Bác đang muốn xông lên bốc cánh gà, “Khoan đã, trước tiên nói mẹ nghe, mấy ngày hôm nay con ở nhà em họ chơi thế nào? Đã biết mình sai chưa?”
Không nói tới nhà em họ thì thôi, vừa nhắc tới Triệu Bác đã nhảy dựng lên, “Mẹ, con không thể chuyển tới trường của em họ học được à?”
Phạm Hải Bình sụp đổ, thành tích của Triệu Bác rất bình thường, cô phải bỏ ra không biết bao nhiêu tiền đút lót, con trai mới có thể học lớp chọn ở trường trọng điểm, giờ Triệu Bác lại nói muốn học ở trường làng!
“Con đang nói lung tung cái gì đấy?” Phạm Hải Bình nói xong mới phát hiện mình hơi to tiếng, khiến cậu con trai giật nảy mình, cô vội hạ giọng nói: “Vì sao? Trường của em họ tốt đến thế à?”
“Vâng ạ, trường mấy em ấy không có bài về nhà.” Triệu Bác nghịch ngón tay nói, “Lúc tan học, bọn con còn cùng nhau đi bắt chim nữa. Mẹ à, mẹ có biết vì sao bọn con lại đi bắt chim không?”
Mẹ không muốn biết đâu… Phạm Hải Bình không ngờ, Triệu Bác bình thường không bỏ được máy tính, điện thoại với wifi, về nhà em họ ở không lại không thấy khó chịu, trước khi đi còn khóc lóc ầm ĩ, khiến cô cảm thấy mình đã tính nhầm rồi.
Đúng là ngày đầu tiên mới tới Triệu Bác không vui thật, nhưng Phạm Hải Bình không biết, ngày thứ hai con trai mình theo các bạn nhỏ ở trường tiểu học Đồng Tâm tới tham quan vườn bách thú Linh Hữu. Cậu con trai của cô đã bị đám chim chóc hớp hồn rồi.
Sau khi về, tụi nhỏ vẫn chưa hết chán, mấy bạn nhỏ chỉ mải nghĩ tới chuyện bắt chim nuôi chim. Tiếc là đến một con cũng không bắt được. Triệu Bác còn cùng Trương Thuận đi nhờ cậu mình giúp một tay.
Cậu của Triệu Bác nói, chim bây giờ không giống chim trước đây, khi đó chim đần, đặt bẫy cái là bắt được ngay, giờ bị bắt nhiều nên đâm ra khôn lên, thành thử Triệu Bác bắt mãi mà chẳng được con nào.
Tuy vậy nhưng các bạn nhỏ trường tiểu học Đồng Tâm vẫn không biết mệt, bao nhiêu tinh lực của Triệu Bác đều dồn vào việc bắt chim hết cả.
Triệu Bác hăng hái kể với Phạm Hải Bình: “Mẹ à, trường em họ tổ chức đi tham quan vườn bách thú Linh Hữu, chơi ở đâu cũng rất vui, chim ở đó cũng rất thông minh nữa. Nhưng vườn bách thú vẫn đang sửa chữa, thầy nói nửa tháng sau mới có thể khai trương. Đến khi ấy mẹ có thể đưa con và em họ tới chơi một chuyến không?”
“Còn muốn chơi nữa à! Con đi làm bài tập cho mẹ ngay lập tức! Không làm xong thì đừng hòng ăn cơm tối nay!” Phạm Hải Bình tức muốn chết, liền đuổi Triệu Bác quay về phòng làm bài tập.
Ba của Triệu Bác là Triệu Chính Nghĩa ngồi bên cạnh ung dung nói: “Anh đã nói rồi mà, cái gì mà “bài học nhớ đời” chứ, trẻ con đi đâu mà chẳng chơi được?”
“Thôi anh đừng nói nữa, em đang rầu chết đi được đây, mai phải đi học lại rồi, sao trông càng nhơn nhơn hơn thế kia chứ.” Phạm Hải Bình rầu rĩ nói, “Còn cái gì mà vườn bách thú, vườn bách thú Linh Hữu hả? Sao em chưa từng nghe tới chỗ này nhỉ.”
“Anh cũng chưa nghe bao giờ, chắc mới mở hả?” Triệu Chính Nghĩa nói.
Bên kia, Triệu Bác khóc lóc làm xong một tờ bài tập, lúc này mới được Phạm Hải Bình thả ra, cho lên bàn ăn.
Phạm Hải Bình răn dạy con: “Lần sau còn dám bắt nạt bạn nữa không? Còn dám cãi lời thầy nữa không? Nếu con còn tái phạm, đừng hòng tới chỗ cậu nữa, mẹ sẽ tống con lên núi ở..”
Phạm Hải Bình đang lẩm bẩm dạy dỗ Triệu Bác, Triệu Chính Nghĩa chống mắt lên nhìn, đưa điện thoại ra trước mặt vợ, “Mình ơi xem này, có hay không?”
Phạm Hải Bình liếc mắt nhìn, là một clip bạn của Triệu Chính Nghĩa đăng trong group bạn bè, trong clip là một đám trẻ con, trên vai mỗi người có một chú chim đậu, sau đó đột nhiên chúng cất cánh bay lên, kết thành bầy rồi bay về phía xa xa, các em nhỏ vẫy vẫy tay chào.
Đúng lúc này, có hai chú chim công béo ục ịch cong đuôi điên cuồng chạy theo.
Phạm Hải Bình bật cười “phì” một tiếng, “Nhìn tụi nó như đang muốn nói ‘Ê đợi tui với’ ấy nhỉ.”
Triệu Chính Nghĩa cũng cười ha hả: “Giống nhỉ? Hài chết đi được, lão Hoàng thích gửi mấy cái hình ảnh hài hài như vậy, xem cũng thấy vui ghê, em nói xem đây có phải do huấn luyện không?”
“Ai mà biết được chứ.” Phạm Hải Bình trượt xem cuộc trò chuyện, bạn bè của Triệu Chính Nghĩa đều gửi icon cười haha, còn có người hỏi đây là ở đâu vậy, có người lại nói chắc không phải Đông Hải đâu, lão Hoàng tạm thời không nói gì.
Trong lúc Phạm Hải Bình tiện tay trượt xem, clip lại phát lại một lần nữa, nhưng lúc này Phạm Hải Bình lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ clip, không kiềm chế được mà reo lên, “Lão Triệu, anh xem thằng bé này có giống con trai anh không?”
“Sao cơ?” Triệu Chính Nghĩa ngạc nhiên, tò mò ló đầu ra xem, Phạm Hải Bình chỉ vào một góc, để chồng mình chú ý nhìn.
Lúc hình ảnh lặp lại, Triệu Chính Nghĩa nhìn theo hướng Phạm Hải Bình chỉ, quả nhiên trông thấy ở góc hình có một cậu nhóc, đúng là con trai của mình thật, trên vai cậu bé có một chú vẹt đang đậu.
“Đúng thật này!” Triệu Chính Nghĩa và Phạm Hải Bình nhớ lại Triệu Bác kể chuyện mình đi tham quan vườn bách thú, lại càng chắc chắn hơn, “Tiểu Bác, đây là vườn bách thú Linh Hữu đó hả?”
Triệu Bác ló đầu ra nhìn, hưng phấn reo lên: “Đúng rồi ạ, đây là đoạn ngày hôm đó bọn con tạm biệt đi về đó mẹ! Đó con đã bảo với mẹ rồi, con vẹt của con ngoan lắm nhé, em họ cũng có một con, thầy ấy nói là chim di vằn, chúng nó đậu trên người bọn con, theo bọn con đi tham quan đó.”
“Động vật ở vườn bách thú này siêu thật, được huấn luyện ngoan như vậy, chỗ này ở đâu vậy?” Triệu Chính Nghĩa hỏi, trông thú vị như vậy, anh nghĩ dẫn con đi xem lại một lần nữa cũng được.”
“Ngồi xe buýt số 117, đỗ ở trạm công viên Hải Giác!” Triệu Bác dõng dạc đọc to địa chỉ, cậu bé nhớ rất rõ ràng.
“Công viên Hải Giác à, hình như trước đây ở đó có một vườn bách thú, có phải là một không?” Phạm Hải Bình không nhớ rõ lắm.
Lúc này, trong group wechat của Triệu Chính Nghĩa, lão Hoàng trả lời: Ở Đông Hải chúng ta đấy! Nhưng không biết chỗ nào, thấy trong bảng tin của đứa bạn.
Mọi người lập tức trả lời: Ôi ở Đông Hải thật à, muốn đi xem thế nào quá, có phải là vườn bách thú không?
Triệu Chính Nghĩa đắc ý trả lời: Anh em ơi, chỗ này là vườn bách thú Linh Hữu ở bên cạnh công viên Hải Giác, thằng bé mặc áo lam trong hình là con trai tui đấy, nó mới đi hôm nọ xong!
…..
Đoàn Giai Trạch chẳng hề hay biết gì chuyện video kia đang nổi rần rần trên mạng, nhưng lúc này anh giận nhớn nhác cả lên, sáng nay Tiểu Tô và Liễu Bân tới làm, liền vội vàng tới tìm anh, nói là thấy cửa bị cậy mở.
Phản ứng đầu tiên của Đoàn Giai Trạch là bị trộm, anh vội chạy đi xem, nhưng phát hiện ra song sắt ở cổng bị vặn nát bươm, ngay cả khóa cũng đã bị cạy ra. Xem chừng giống như cố ý tới phá thì đúng hơn, chứ nếu muốn trộm đồ thì chỉ cần phá khóa là được rồi.
Anh lại kiểm tra bên trong vườn bách thú, phát hiện trong máng thức ăn có rất nhiều thức ăn, anh giật mình, đây không phải thức ăn của vườn mình. Phản ứng đầu tiên của anh là có lẽ đây là mấy thứ không sạch sẽ, nhìn đồ thế này, nói không chừng đã bị bỏ độc.
“…Khốn kiếp, làm sao bây giờ, có cần rửa ruột hay gì không?”
“Khoan đã, anh à, hình như chúng nó không ăn.” Liễu Bân cầm một nhành cỏ khô mà vẫy vẫy về phía hươu sao, con hươu lập tức lắc đầu mà bỏ đi, nhiêu đó cũng đủ chứng minh thứ thức ăn này có gì đó bất thường.
Ban nãy Đoàn Giai Trạch cuống quá nên cũng quên béng mất, giờ nghĩ lại mới nhớ, đám động vật này đã quen ăn thức ăn cao cấp của tiên giới, đều thông minh lên đáng kể, có lẽ cũng tự đoán được chỗ thức ăn kia có vấn đề.
Nhưng Đoàn Giai Trạch vẫn hết sức giận dữ, anh cùng Liễu Bân và Tiểu Tô đổ hết chỗ thức ăn không rõ lai lịch kia đi, “Ai vậy, ai mà thất đức như vậy chứ!”
Anh mới tới đây chưa đầy một tháng, bình thường cùng lắm cũng chỉ nói chuyện phiếm với mấy ông chú bảo vệ ở công viên Hải Giác bên cạnh, thật không nghĩ ra ai lại làm chuyện ác như vậy.
Đoàn Giai Trạch không nhịn được mà len lén hỏi Lục Áp, “Đạo quân à, chẳng lẽ tối hôm qua anh không phát hiện ra cái gì sao?”
Lục Áp rất xấu hổ, hắn mới xuống nhân gian một thời gian, lại mắt cao hơn đầu, làm gì có chuyện đi chú ý tới tụi phàm nhân. Hắn thấy mấy con kiến bò tới gần, nhưng căn bản không để tâm, nếu như là đám thần tiên yêu quái tới hắn còn có hứng thú. Chuyện tối hôm qua, đúng là không chú ý.
Đám động vật kia lại bị đầu độc ngay dưới mí mắt mình chứ!
Gương mặt Lục Áp toát lên vẻ xấu hổ, hắn vung tay một cái, trong tay lập tức xuất hiện một thanh gươm, đây là pháp khí sát nhân đao và hoạt nhân gươm, hắn lẫm liệt nói: “Đợi bản tôn làm phép, mang thủ cấp của đám đạo tặc kia tới!”
“….Khoan khoan!” Đoàn Giai Trạch bị dọa sợ, vội kéo lấy hắn, “Đây là xã hội luật pháp, không thể làm xằng được, anh điều tra ra ai thì nói cho tôi biết một tiếng là được rồi.”
“Đám phàm nhân các ngươi thật phiền phức.” Lục Áp lẩm bẩm một tiếng.
Lục Áp phẩy tay vào “Hải dương quán”, trên nước lập tức hiển thị hình ảnh, bị che đi dưới chỗ cá lội. Nhìn kỹ mới rõ là cổng vườn bách thú buổi tối, nói như vậy, hẳn đây là tình hình lúc đêm qua.
Đoàn Giai Trạch đợi một lúc lâu, cũng không thấy bóng ai xuất hiện, “Có thể tua nhanh không?”
Đối mặt với đám người nông nổi, Lục Áp hết sức khinh bỉ, “Tới ngay bây giờ đây!”
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, trong hình xuất hiện thêm vài bóng người, họ cầm công cụ trong tay, bắt đầu cậy cửa. Tuy rằng chỉ có vài bóng trắng lờ mờ, nhưng lại là những gương mặt và bóng hình quen thuộc, Đoàn Giai Trạch lập tức nhận ra đám người này, “Xì tốp, xì tốp lại.. Là bọn họ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook