Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 178: “Đại động vật”

Điều hot nhất trong cuộc họp thường niên của hiệp hội vườn thú Hoa Hạ lần này, tuyệt đối không phải có vườn thú nào lại xảy ra chuyện, hoặc là có kỹ thuật nào đổi mới, mà là Tiểu Đoàn ở vườn thú Linh Hữu tỉnh Đông Châu và người bạn trai của anh.

Đoàn Giai Trạch không nói, phần lớn mọi người đều cho rằng Lục Áp là cấp dưới của anh, có người còn nghĩ đẹp trai như vậy sao lại làm nghề này chứ.

Ở thành phố Đông Hải nhỏ bé, xu hướng tình dục của Đoàn Giai Trạch đã không còn là bí mật gì. Thế nhưng vẫn cách bên ngoài cả ngàn dặm.

Người duy nhất có liên quan có thể nói chuyện với mọi người là người ở vườn thú Đông Hải, nhưng bọn họ ngại ngùng không buôn chuyện này, không phải họ không biết nói sao với người khác, mà vì ở Đông Hải, Linh Hữu có quan hệ với sâu sắc với quản lý ban ngành chỗ họ.

Phần lớn lãnh đạo đơn vị hội viên của hiệp hội không giống như Đoàn Giai Trạch, vừa làm ông chủ vừa làm vườn trưởng. Với việc anh thích làm gì thì làm, mọi người chỉ có thể ở sau lưng bàn tán đôi câu, thậm chí còn không thiếu người hâm mộ.

— Cánh đàn ông đương nhiên không hâm mộ anh có người yêu đẹp trai như vậy, mà hâm mộ anh thích làm gì thì làm, không ai quản.

Trong số mấy người biết trước, Lưu Bồi Viễn chỉ sửng sốt mấy giây, sau đó vô cùng hàm súc thể hiện sự ủng hộ của mình. Không phải tư tưởng ông cởi mở thế nào, mà là ông đã hiểu rõ nhân phẩm của Đoàn Giai Trạch.

Đến khi buổi họp thường niên kết thúc, mọi người lên đường trở về, tiếng tăm của Đoàn Giai Trạch trong giới, ngoài ông chủ của Linh Hữu, nghi ngờ là phú nhị đại ra, còn có thêm một tag nữa.

Trước khi rời đi, phía chủ sự của buổi họp thường niên này, người ở vườn thú Xuân Thành còn cố ý tới nói lời cảm ơn với Đoàn Giai Trạch. Qua miệng nhân viên họ biết được, con hầu vương bỏ trốn kia đụng vào một lãnh đạo đơn vị tham gia buổi họp thường niên lần này, bị tóm được, đúng là hả lòng hả dạ.

Sau khi hỏi kĩ đặc điểm, liền biết ngay là Đoàn Giai Trạch, bèn cảm ơn anh lần này đã ra tay vì nghĩa. Cũng may mà con khỉ ôm phải Đoàn Giai Trạch, đổi lại là các du khách khác, không biết sẽ thế nào.

Thực ra chuyện này không tính là cái gì, huống hồ Đoàn Giai Trạch còn đang khó xử vì hầu vương, anh liên tục xua tay. Dẫu vậy vẫn bị dúi mấy hộp đặc sản Xuân Thành vào tay.



Quay về rồi, Đoàn Giai Trạch nhớ chuyện hầu vương của vườn thú Xuân Thành, sau khi trở về anh tranh thủ tới tìm Viên Hồng.

Thế nhưng vườn thú lớn như vậy, anh đi quanh mà không thấy Viên Hồng đâu, bèn hỏi thăm Hoàng Kỳ đi ngang qua. Khéo là Hoàng Kỳ vừa nhìn thấy, chỉ đường cho Đoàn Giai Trạch.

“Vườn trưởng Đoàn về rồi à.” Viên Hồng đang nằm vắt vẻo trên cây, trông thấy bóng Đoàn Giai Trạch, chán ngán cất tiếng.

Đoàn Giai Trạch đút tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn lên, “Đúng vậy, có chuyện này muốn nói với anh đây. Tôi ở trong vườn thú Xuân Thành, gặp một con hầu vương, hình như nó còn có thiên phú dị bẩm, muốn mời anh chỉ điểm nó một chút. Dù sao anh cũng là người trong nghề, có thể giúp được không?”

Viên Hồng duỗi người, Đoàn Giai Trạch cứ nghĩ gã rơi xuống, thế nhưng chân gã đã nhanh chóng ôm lấy thân cây, ngả đầu xuống nói: “Ta á? Ta không có kinh nghiệm làm hầu vương! Ngươi đi tìm người khác đi!”

“???” Đoàn Giai Trạch nói rằng, “Không, ý tôi là tu luyện cơ.”

Viên Hồng dừng lại một chút, eo dùng sức lật người lên, ngồi trên cây nói: “Tu luyện? Đó là hầu yêu à?”

“Cũng không thể nói như vậy, một nửa thôi.” Đoàn Giai Trạch đưa tay ra nói, “Nó ở hầu sơn chạy ra bị tôi bắt được, sau đó tôi trả về, mới biết nó đã mở linh trí, vất vả lắm mới được. Đây cũng là lý do tôi muốn anh chỉ điểm cho nó, ngại quá.”

Viên Hồng vẫn luôn hào sảng không rõ vì sao lại do dự hai giây mới nói: “Được rồi.”

Đoàn Giai Trạch: “Cảm ơn anh, lát nữa tôi bảo người ta gửi định vị cho.”

Đoàn Giai Trạch đang định đi, Viên Hồng đột nhiên trở mình trên cây, phẫn uất nói, “Ngươi ấy cái con người này…!”

Đoàn Giai Trạch mơ hồ, không hiểu vì sao gã đột nhiên không vui, “Tôi làm sao? Nếu anh không muốn dạy thì thôi vậy.”

Viên Hồng nhìn Đoàn Giai Trạch một lát, cuối cùng lạnh lùng nói: “Thôi khỏi.”

Gã nhảy từ trên cây xuống, đi về nơi khác.

Đoàn Giai Trạch ở phía sau nói: “Anh tới hầu sơn à? Đừng dẫn khỉ ra đấy!”

Viên Hồng: “………..”

Viên Hồng đã nhận lời rồi, Đoàn Giai Trạch không hiểu nổi suy nghĩ của các động vật phái tới này, anh tìm hiểu một con Tam Túc Kim Ô đã đủ mệt rồi, bèn xoay người lại.

Dọc đường về lại gặp Hoàng Kỳ, anh ta chưa về văn phòng, đang ngồi ven đường xử lý công việc.

Đoàn Giai Trạch qua đó ngồi bên cạnh anh ta.

Hoàng Kỳ: “Tôi thấy Viên Hồng tinh quân nổi giận đùng đùng bỏ đi, vườn trưởng làm gì ngài ấy à?”

Đoàn Giai Trạch thuật lại đoạn đối thoại ban nãy một lần nữa, sau đó vô tội nói: “Anh có đoán ra được vấn đề không?”

Với trình độ lõi đời của Hoàng Kỳ, cẩn thận cân nhắc một chút mà vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, nói rằng: “Có lẽ cách thức tư duy của họ khác với con người chúng ta.”

Đoàn Giai Trạch rất tán thành.

Một lúc sau, Hoàng Kỳ lại nhỏ giọng nói: “Tôi sợ Viên tinh quân tức giận, thực ra tôi đã muốn nói từ lâu rồi, anh ấy rất giống Tôn Ngộ Không..”

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, đâu cần anh phải nói.

Anh vỗ vai Hoàng Kỳ: “Nhưng anh ấy tuyệt đối không phải đâu. Đã nói với anh rồi, những người này rất khó phân biệt, đừng để bị mê hoặc.”

Anh từng chịu thiệt rồi, sau này từng nhắc nhở Hoàng Kỳ, nhưng Hoàng Kỳ chưa nếm trái đắng, nên vẫn suy nghĩ lung tung.

Hoàng Kỳ nói: “Ừm, kể cũng đúng, thiết lập của họ rất giống nhau. Nhưng mà thực ra Viên tinh quân còn thành danh trước đấy, chỉ là uy danh của Đại Thánh sâu hơn, không biết trong lòng anh ấy có chú ý tới không..”

“Em cảm thấy về mặt này anh ấy vẫn rất rộng lượng, lần trước bảo đoàn múa rối bóng lấy danh tiếng truyền nhân của Tôn Ngộ Không, anh ấy cũng không giận.” Đoàn Giai Trạch nhớ tới chuyện này, nói vậy.

Hoàng Kỳ liên tục gật đầu: “Bảo sao mấy năm qua Viên tinh quân không làm loạn, chung quy tính cách hai người cũng khác nhau.”

Đoàn Giai Trạch phơi nắng, không tự chủ nở nụ cười ngây ngô, “Nếu không thì vườn thú chúng ta không đủ để anh ta náo loạn.”



Đoàn Giai Trạch quay về không được bao lâu, được người trong thành phố tìm tới nói chuyện. Tới hiện trường nhìn, tổng giám Mạnh phú nhị đại của công ty giải trí lần trước tìm tới bọn họ cũng có mặt ở đó.

“Ôi, là anh à..” Đoàn Giai Trạch không ngờ tổng giám Mạnh lại quay lại sớm như vậy.

Hơn nữa, không biết lần này tổng giám Mạnh được ai chỉ điểm, đổi con đường khác, vừa nhìn đã biết chuyện hôm nay tìm anh tới không tránh khỏi có liên quan tới tổng giám Mạnh.

Tổng giám Mạnh nhiệt tình bắt tay với Đoàn Giai Trạch nói: “Vườn trưởng Đoàn, lại gặp nhau rồi, không thấy bạn trai cậu đâu nhỉ?”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Anh thật sự không quen người này, vừa tới đã hỏi thăm bạn trai anh là có ý gì hả!!

Tổng giám Mạnh về mấy ngày, trái lo phải nghĩ không nỡ bỏ qua Khổng Tuyên.. cùng với các đồng nghiệp của gã, hơn nữa sau khi đi hỏi thăm mới biết Đoàn Giai Trạch còn có một anh bạn trai, hơn nữa trông cũng đẹp đáo để, từng xuất hiện trong buổi livestream.

Điều này khiến tổng giám Mạnh lại càng ghen tị hơn, vườn trưởng vườn thú này sưu tầm nam thanh nữ tú triệt để thật đấy.

Đoàn Giai Trạch gượng gạo nói: “Lại gặp nhau rồi, anh ở đây để?”

Anh biết rõ rồi vẫn hỏi, lãnh đạo ban ngành liên quan ở bên cạnh nhiệt tình nói: “Tổng giám Mạnh tìm tới chúng ta để hợp tác, anh ấy xem kỳ chương trình truyền hình thực tế ở Đông Hải, nhất là đoạn ở vườn thú các cậu, cảm thấy hiệu quả chương trình rất tốt. Lần này muốn làm một chương trình lấy vườn thú làm chủ đề chính, mời các minh tinh tới vườn thú thử làm nhân viên chăn nuôi.”

Đoàn Giai Trạch: “……………..”

Anh nhìn lãnh đạo một chút, muốn nói rồi lại thôi.

Trước đây tổng giám Mạnh đưa ra đề nghị này, ý tưởng này không có gì mới, nhưng tổng giám Mạnh muốn mời các nhân viên của anh lên hình, Đoàn Giai Trạch một mực từ chối.

Mặc dù bây giờ anh ta tìm tới chính quyền thành phố Đông Hải, Đoàn Giai Trạch vẫn giữ thái độ đấy, nhưng không lập tức từ chối, tránh để lãnh đạo phải khó xử, người ta còn chưa nói gì nữa.

Tổng giám Mạnh thấy Đoàn Giai Trạch im lặng như vậy, bản thân mình cũng cuống lên, vội vàng nói: “Vườn trưởng Đoàn à, cậu đừng hiểu lầm, tôi đã từ bỏ việc đào góc tường nhà cậu rồi. Nhưng mà, sau lần trước tôi tới Linh Hữu, cảm thấy nơi này rất thích hợp để ghi hình, lúc quay lại tôi còn xem chương trình thực tế “Oanh ca ngàn dặm” ở thành phố Đông Hải lần trước, có rất nhiều ý tưởng. Tôi muốn làm một chương trình, mời mấy minh tinh, và những người mới công ty tôi muốn nâng đỡ, làm một show thực tế ở vườn thú.”

Trong lòng anh ta tính toán như vậy, với kinh nghiệm thành công lần trước, chỉ cần lên kế hoạch tốt cho chương trình này, sẽ có cơ hội thành công. Anh ta nói với ông bô nhà mình, ông bô còn bảo cuối cùng anh cũng làm được chuyện nên hồn.

—— Trong lúc chế tác chương trình, anh còn có thể nhân cơ hội tiếp xúc với nhóm Khổng Tuyên, xem rốt cuộc mấy người này muốn gì. Gì chứ? Anh nói là không đào góc tường nhà Đoàn Giai Trạch á? Câu này mà cũng tin được à, ba tuổi anh đã biết nói dối rồi!

Đoàn Giai Trạch lắng nghe, hờ hững nói: “Tôi vừa trở về từ buổi họp thường niên của hiệp hội vườn thú, năm nay vẫn nhấn mạnh không để động vật biểu diễn.”

“Không đâu, chúng tôi không làm cái này, làm như vậy trên tvi dân tình khẩu nghiệp chết. Ngược lại ấy, chúng tôi muốn tuyên truyền bảo vệ môi trường, tôi đặt phát sóng ở một đài lớn, không có năng lượng tích cực sao coi được?” Tổng giám Mạnh trịnh trọng nói, đúng là như vậy thật.

Anh ta giải thích một chút, làm nhân viên thì làm nhân viên chăn nuôi, động vật biểu diễn gì chứ, để con voi béo phun nước vào người minh tinh mới đáng xem.

Đoàn Giai Trạch quan sát tổng giám Mạnh vài lần, thầm nghĩ tiếc là hôm nay không đưa Đế Thính tới. Thế nhưng anh cũng không sợ tổng giám Mạnh giở trò gì, chuyện này nhất định phải ký hợp đồng chi tiết, nếu người này âm thầm thu hút sự chú ý với động vật phái tới.. thì phải xem rốt cuộc tổ tiên nhà anh ta tích bao nhiêu đức để chịu giày xéo đi.

“Thế có kế hoạch tỉ mỉ chưa?” Đoàn Giai Trạch bình tĩnh hỏi.

Tổng giám Mạnh thấy Đoàn Giai Trạch dần dịu xuống, cảm thấy kế hoạch đã thành công được một bước lớn, đưa một phần kế hoạch dày cộp cho Đoàn Giai Trạch, tiến lên một bước chứng minh thành ý của mình.

Đoàn Giai Trạch xem một chút, vườn thú của họ chủ yếu cung cấp địa điểm phối hợp ghi hình, hơn nữa trong đó viết rõ, những kiến thức chuyên môn tương quan sẽ lấy ý kiến của vườn thú làm chính, điều kiện quả thực rất ưu đãi.

Công ty nhà tổng giám Mạnh rất lớn, đến các lãnh đạo cũng từng nghe nói qua, lúc bấy giờ tha thiết nhìn Đoàn Giai Trạch, thi thoảng lại khuyên can mấy câu.

“Về cơ bản tôi cảm thấy không thành vấn đề, quay về mời vườn phó của chúng tôi, để luật sư và quý công ty bàn bạc cụ thể về dự án này đi.” Đoàn Giai Trạch nói đoạn, “Ngoài ra thì, tất cả khoản thu của vườn thú chúng tôi trong chương trình này, đều quyên góp cho cục bảo vệ môi trường, giúp đỡ công việc của họ.”

Lãnh đạo nghe xong cũng không ngạc nhiên, Linh Hữu không thiếu chút tiền này, bản thân chương trình còn có thể thu hút thêm nhiều du khách tới, vấn đề bảo vệ môi trường chẳng phải có chung mối liên kết với bảo vệ động vật hay sao.

Tổng giám Mạnh thấy Đoàn Giai Trạch đã nhận lời rồi, trong lòng khẽ reo “oh yeahhh”, ngoài mặt cười tươi phơ lớ lộ cả răng, thầm nghĩ: Nếu lần này mà không lôi kéo được ai thì mình không làm nữa!!



Lúc trở về Đoàn Giai Trạch thông báo tin tức này với quản lý cấp cao, mọi người đều rất hứng thú, cho rằng Linh Hữu lại có một cơ hội tốt nữa để tuyên truyền, mọi người thi nhau suy đoán, tổng giám Mạnh sẽ mời ngôi sao nào, hot tới nhường nào?

Đây cũng là một bước tiến lớn của thành phố Đông Hải, trước đây thành phố Đông Hải bỏ vốn ra đầu tư cho chương trình, mới có thể lên được chương trình truyền hình thực tế, bây giờ tổng giám Mạnh (tuy rằng có ý đồ riêng) lại bỏ tiền ra tìm tới bọn họ.

Họ không chọn các vườn thú lớn ở thành phố tuyến hai, mà chọn ở Linh Hữu, nói rõ Linh Hữu càng ngày càng nổi tiếng, Đông Hải càng ngày càng phát triển. Trước đây lúc đoàn phim tới, chỗ họ còn chưa có sân bay nữa cơ.

Đoàn Giai Trạch tìm mấy nhân viên, lập tổ công tác nhỏ, chủ yếu phụ trách liên lạc kết nối với tổng giám Mạnh.

Bây giờ chương trình tạm thời đặt tên là “Đại động vật, đối phương đang tiếp xúc khách mời —— bọn họ biết Tiêu Vinh sau khi lùi khỏi giới cũng tới đây, còn muốn mời đối thủ cũ của Tiêu Vinh là Bạch Thế Kiều tới, xem có cơ hội làm nên chuyện hay không —— mặt khác phái người tới Linh Hữu, muốn đi khảo sát, lên kế hoạch.

Tổng giám Mạnh cũng rảnh rang, hoặc là có ý đồ riêng, nên không đợi ở công ty, mà mượn cơ hội này tự mình tới Linh Hữu ở, lấy mỹ danh là muốn tự mình tham gia vào công việc tiền kỳ. Các nhân viên của anh ta đều cho rằng anh đang diễn cho ông bô nhà mình xem, không nghi ngờ một chút nào.

Tổng giám Mạnh cũng biết rõ không nên nói bí mật cho nhiều người, nếu không sẽ bị lộ, để Đoàn Giai Trạch phát hiện ra thì sẽ rất khó xử.

Bởi vậy nên đúng là để anh chàng phú nhị đại được chiều từ bé này có niềm vui bất ngờ rồi.

Ngoài việc mấy hôm nay thấy được nhiều người muốn lôi kéo đi, anh cảm thấy mình ở khách sạn nghỉ dưỡng Linh Hữu ngủ rất ngon, cứ tưởng điều kiện dừng chân ở thành phố Đông Hải rất bình thường. Thế nhưng khách sạn ở vườn thú này khiến anh ta có cái nhìn mới.

Như anh có thói quen làm việc ngày đêm đảo lộn, đi khắp nơi, mấy ngày ở lại đây, chất lượng giấc ngủ rất tốt, nằm trên giường chơi game, bất tri bất giác say giấc nồng, ngủ một giấc đến bình minh.

Hơn nữa tổng giám Mạnh còn mơ giấc mộng đẹp, trong mơ anh ta đi đầu, Nguyên Tuyên, nhóm bác sĩ Bạch theo sau, truyền thông và fans điên cuồng đuổi theo, ba anh ta thì đứng ở phía trước, mỉm cười với anh ta, đám hồ bằng cẩu hữu của anh ta thì đứng tít dưới, thi nhau ngước đầu lên nhìn anh ta.

Sau khi tỉnh giấc, khóe môi tổng giám Mạnh còn nở nụ cười thỏa mãn.

Tâm tình tốt này kéo dài tới tận khi tổng giám Mạnh bò dậy ăn bữa sáng, nhắc tới ăn, móa ơi, trong chương trình không phải diễn xuất, đồ ăn ngon thiệt sự luôn!!



Ăn ngon, ngủ ngon, tổng giám Mạnh tăng hai ký rưỡi phải bắt đầu làm việc rồi.

Tên tạm thời của chương trình là “Đại động vật”, ý nghĩa như tên, sẽ có rất nhiều động vật cỡ lớn tham gia, đây cũng là một trong những điều đặc sắc ở Linh Hữu, không phải toàn bộ nhưng chủ yếu là như vậy.

Ekip chương trình khảo sát rồi quyết định, để các ngôi sao làm nhân viên chăn nuôi cho các con vật nào, thậm chí họ còn tự mình ra trận để trải nghiệm.

Lúc tổng giám Mạnh lật đật đi tới chỗ nọ, nhân viên chăn nuôi đang chỉ đạo nhân viên cho mãng xà khổng lồ ăn, anh ta nhìn không rét mà run, “Này, không tìm được con nào đẹp hơn à.”

Nhân viên chăn nuôi liếc mắt nhìn anh ta, kiêu ngạo nói: “Ủa chứ Bạch nương tử và Tiểu Thanh của tụi tôi không đẹp à?”

“Bạch nương tử, Tiểu Thanh?” Tổng giám Mạnh liếc mắt nhìn, màu sắc này đúng là hợp lí thật đấy.

Anh ta cũng chỉ oán giận mấy câu, bởi vì cá nhân anh ta hơi sợ loài động vật như rắn, thế nhưng để người ta tham gia chơi trong chương trình, anh ta cũng không có ý kiến gì cả.

Anh ta nhìn mấy lượt, cảm thấy không hứng thú mà đi chỗ khác, ở chỗ khác, có một nhóm nhân viên, bọn họ đang cho loài chim to nhất trên thế giới ăn, thần ưng Andes.

Như này hay ho hơn nhiều, tuy rằng đáng sợ, nhưng không u ám, con chim lớn vừa nhìn đã thấy uy phong lẫm liệt.

Hơn nữa bọn họ tới đúng lúc vườn thú đang livestream hằng ngày, Tiểu Tô cũng ở hiện trường giám sát, bọn họ đã thay máy ảnh mới.

Tổng giám Mạnh bắt chuyện với Tiểu Tô, Tiểu Tô biết anh ta là ông chủ của ekip chương trình, không đề phòng một chút nào, hết sức nhiệt tình giới thiệu tình huống các động vật với anh ta, cô làm chủ quản tuyên truyền, đương nhiên biết rất nhiều.

“Phải rồi, vườn thú các cô có nhiều nam thanh nữ tú như vậy, lần trước tôi tới đây, còn muốn lôi kéo họ đi làm ngôi sao đấy.” Tổng giám Mạnh cố ý nhắc tới chuyện của mình, tỉnh bơ như không.

Tiểu Tô cười ha hả: “Đúng vậy, thân bằng hảo hữu của vườn trưởng cả đấy. Bây giờ nhân viên trong vườn thú bọn tôi, thú vui lớn nhất là lúc có nhân viên mới tới, cố ý dẫn họ tới căn tin, đi về phía bàn của vườn trưởng, sau đó cược xem bọn họ đứng hình bao nhiêu lâu.”

Từ khi Nguyên Tuyên tới, tỉ lệ này lại tăng lên trên diện rộng..

Ánh mắt tổng giám Mạnh sáng lên, anh ta đã nghi ngờ Đoàn Giai Trạch có quan hệ rất tốt với những người kia rồi, thậm chí có cảm giác mơ hồ anh có thể làm chủ cho người ta, hóa ra là như vậy, đều là thân bằng hảo hữu.

“Haha, vậy à, tôi cũng thấy một số người, nhưng mà tên khác nhau. Tiểu Cửu có phải cái người thích mặc đồ màu đen không?” Tổng giám Mạnh hỏi. Dứt lời anh ta cảm thấy con thần ưng Andes kia đang nhìn về phía bên đây, thế nhưng cũng không để ý lắm.

“Đúng vậy, chính là anh Tiểu Cửu, anh ấy tương đối kỳ quái.” Tiểu Tô nói rằng, “Toàn độc lai độc vãng.” Cô nói rất hàm súc, thực ra qua một vài chi tiết nhỏ, dường như Tiểu Cửu bị người ta xa lánh, đến chó cũng tránh xa —— thật đấy, Hao Thiên còn suốt ngày cắn anh ta.

Tiểu Tô lại kể mấy chuyện lý thú ở vườn thú bọn họ, những chuyện có liên quan tới mấy người thân thích kia, và cả bình thường họ đối mặt với mấy người đẹp ngời ngời này sẽ phản ứng thế nào.

Thế nhưng Tiểu Tô không phải người không biết giữ mồm miệng, cái gì cũng bô bô ra, ví dụ như lúc tổng giám Mạnh hỏi thăm về bạn trai của vườn trưởng, cô kiên quyết giữ hình tượng lạnh lùng cho anh Lục.

Tổng giám Mạnh cẩn thận nghe, thi thoảng còn hỏi đôi câu, có lúc còn cố ý nhắc tới động vật, vờ như mình cảm thấy có hứng với vườn thú, không có bất cứ kẽ hở nào.

“Tổng giám Mạnh, để nói chuyện sau đi, tôi đi làm trước đã.” Tiểu Tô cũng chào tổng giám Mạnh rồi chạy mất.

Người của ekip đã sang một bên nói chuyện, ở hiện trường không có bất cứ ai, dường như du khách cũng đã đi xem gấu trúc tắm nắng. Tổng giám Mạnh đối mặt với lưới sắt, đút tay vào túi quần lạnh lùng đứng ở đó, trong đầu nhớ lại câu nói ban nãy của Tiểu Tô, ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt là một con thần ưng Andes, ánh mắt nó hết sức sắc nhọn, tổng giám Mạnh bình bình tĩnh tĩnh nhìn bộ dạng oai hùng của nó, trong lòng lại càng thêm hăng hái, quả quyết nói: “Nguyên Tuyên, bác sĩ Bạch, Tiểu Vệ, Tiểu Cửu.. Nhất định mấy người sẽ trở thành người của tôi!”

Tiểu Cửu: “………….”

………………

“Tiên sư cha cái thằng thần kinh!” Tiểu Cửu ở trong phòng nghỉ ngơi chửi um lên.

Gì mà trở thành người của tên ấy chứ? Tên này bị thần kinh à, tuy rằng Cửu Đầu Trùng gã chỉ còn một cái đầu, nhưng cũng từng là một nhân vật có tiếng đấy!

“Đầu óc tên đấy không được tốt cho lắm thật,” Hữu Tô cũng bẻ ngón tay nói, “Hôm qua lúc tên ấy đi tới chỗ tôi, còn ước với tôi, hy vọng có thể lôi kéo được Bạch Tố Trinh, để cô ấy quên đi ước vọng với ngành y, đi đóng phim với anh ta.”

Bạch Tố Trinh: “Sáng nay tên ấy còn cố ý tới khu triển lãm của chúng tôi, chê tôi xấu nữa chứ.”

Mọi người: “…………”

“Đừng để ý tới anh ta nữa là được.” Đoàn Giai Trạch vừa ăn vừa thờ ơ nói.

Lục Áp cũng không để tâm, hắn đang luồn tay vào tóc Đoàn Giai Trạch, ban nãy Đoàn Giai Trạch bảo hình như anh có sợi tóc cháy, bảo là chắc chắn do ở với hắn quá lâu.

Đoàn Giai Trạch thấy đang ở trước mặt nhiều người như vậy, không tiện nói, dù gen của Tam Túc Kim Ô các anh có mạnh tới mấy cũng không đến nỗi làm biến dị cả người yêu chứ, chắc anh lo bò trắng răng rồi!

Lục Áp cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình, tổng giám Mạnh chưa từng thấy hắn, hơn nữa có thấy cũng không lôi kéo được bạn trai người ta, độ khó cao thế cơ mà.

Hữu Tô nhìn bộ dạng nhàn nhã của Lục Áp, bèn nói: “Này, tôi nghe nói bọn họ ở nghề này rất hỗn loạn, liệu tên ấy có hối lộ vườn trưởng, làm mấy giao dịch không đứng đắn không.”

Lúc đó ánh mắt Lục Áp lập tức đanh lại, hơn nữa hắn nhớ tới Mông Khởi Khởi ở đoàn phim “Oanh ca ngàn dặm”.

“Hữu Tô nói ít thôi.” Đoàn Giai Trạch bình tĩnh nói, “Tôi cũng không tin nhân phẩm của tên họ Mạnh, nhưng tôi rất tin năng lực giám sát người yêu tôi, hơn nữa, trước giờ tôi đều rất tự giác.”

Lục Áp nhìn quanh một vòng, rất vừa lòng với vẻ mặt của mọi người, thế nhưng cũng không thể cứ như vậy bỏ qua được, bộ dạng hắn còn chưa thỏa mãn nói rằng, “Sau này đi công tác bớt dẫn nhân viên nữ theo đi.”

Xem bị hiểu lầm bao nhiêu lần rồi đi.

Mọi người: “…….”

Khóe miệng Đoàn Giai Trạch giần giật, Lục Áp tự mình bám theo, còn lải nhải lắm điều như vậy, anh cố nén xung động muốn trợn trắng mắt, bảo rằng: “Thế lần sau em treo tấm biển trên người nhé? Trên đó viết đã comeout, đang yêu đương đã được chưa.”

Lục Áp cúi đầu.

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, người này vẫn còn biết xấu hổ.

Lục Áp đột nhiên ngẩng đầu lên, thở dài: “Tiếc là dùng hết gỗ Phù Tang rồi.”

Đoàn Giai Trạch: “……………”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương