Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 166: Thể hiện hùng phong

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có một thời gian trên mạng đồn rằng vườn thú Hải Giác và công viên động vật hoang dã Linh Hữu từng là một nhà, bởi vì trong tư liệu Linh Hữu từng để tên là vườn thú Hải Giác, vì trùng tên, dẫn tới chuyện này đồn đi sai lệch. Có người từng nói tách ra làm hai nơi, có người nói là chia vườn thú.

Mà lý do dẫn tới tin đồn này, đương nhiên là bởi cọn vẹt hổ bì của vườn thú Hải Giác, nó liên kết hai đơn vị vốn chỉ từng trùng tên chứ không hề liên quan gì tới nhau.

Mới đầu con vẹt chỉ nổi tiếng ở bản địa, dần dà, video lan truyền tới các diễn đàn khác, thu hút được không ít sự quan tâm.

Thoạt đầu mọi người cũng không biết đây là con vẹt ở vườn thú, có nhà đài livestream nọ thấy con vẹt này rất nổi, bèn mời họ livestream.

Hoa Thăng Bình lớn tuổi rồi, đâu có hiểu mấy cái livestream gì đó, thế nhưng bởi vì câu nói “Hoa Thăng Bình, châm nước” kia quá kinh điển, nên người ta muốn mời ông lên hình. Công viên cũng thấy đây là một phương án tuyên truyền không tệ, bèn bảo Hoa Thăng Bình phối hợp.

Thế là Hoa Thăng Bình đành phải nhờ Tiểu Mao và nhân viên ở đài livestream chỉ dẫn, lấy điện thoại ra livestream với các cư dân mạng, ông cầm gậy selfie lên, trông ra dáng đáo để.

Cư dân mạng hỏi rất nhiều vấn đề, Hoa Thăng Bình cũng lần lượt giải đáp, hoặc là để vẹt ra biểu diễn, khiến cho số lượng người theo dõi liên tục tăng lên.

“Nó ấy à, tên là Đoàn Thái Qua Nhĩ.” Hoa Thăng Bình thấy có người hỏi tên con vẹt, liền trả lời.

【Thái Qua Nhĩ còn có thể hiểu được, hổ bì mà… Nhưng sao lại họ Đoàn?】

(T/N: Thái Qua Nhĩ (taiger) là phiên âm tiếng Trung của chữ Tiger, hổ bì có nghĩa là da hổ. Ngoài ra thì nhà thơ Tagore cũng có tên phiên âm tiếng Trung là Thái Qua Nhĩ)

Vừa nhắc tới cái này, khóe miệng Hoa Thăng Bình giần giật, “Cái này nó tự yêu cầu đấy, hôm đó tôi bảo đặt tên cho nó, nó liền bảo ông đây.. tôi đây họ Đoàn. Mới đầu tôi cũng không hiểu, sau đó hỏi thăm mới biết, vườn trưởng vườn thú quê nó họ Đoàn.

Thế là mọi người thuận miệng hỏi quê nó ở đâu vậy.

Hoa Thăng Bình cũng thật thà nói ra, “Nó với con lừa trong vườn thú chúng tôi đều được tiến cử từ vườn thú Linh Hữu ở tỉnh Đông Châu.”

Nhắc tới vườn thú Linh Hữu, có không ít người xem livestream biết tới, trong số họ có một số người còn là fan.

【 2333 Xoăn nhà em đột ngột xuất trận 】

【Không ngạc nhiên chút nào luôn, nhớ có một thời gian Đoàn nhà chế nuôi vẹt, lúc nào cũng có mấy chục con vẹt theo sau.】

Có người tới fanpage Linh Hữu xem, phát hiện quả đúng là tiến cử từ Linh Hữu, Linh Hữu còn từng đăng weibo, weibo này cũng được chia sẻ.

Biên tập fanpage Linh Hữu trả lời một vài câu hỏi của các cư dân mạng, chứng minh tuy rằng Thái Qua Nhĩ không phải một trong những con vẹt quý hiếm được cứu về, nhưng nó là vẹt đời thứ hai ở Linh Hữu, cha mẹ nó sinh sống ở đây, bây giờ ra ngoài dốc sức làm việc.

Động vật tiến cử từ đây ra, Linh Hữu cũng được vẻ vang.

Chuyện này dẫn tới sau này có nhiều đơn vị cân nhắc tiến cử động vật từ Linh Hữu hơn, động vật Linh Hữu lại không nhiều đến mức có thể cung cấp vô giới hạn, sau một thời gian, phải dùng phương án hẹn trước để hạn chế.

Cũng có người bởi vì chuyện của Đoàn Thái Qua Nhĩ mà cảm thấy hứng thú với vẹt Macaw chỗ họ, chính là bầy vẹt con của Đoàn Giai Trạch và một nhóm vẹt khác.

Hình thể của chúng to lớn, hơn nữa bề ngoài lại diễm lệ, thiên phú ngôn ngữ cũng cao hơn, so với vẹt hổ bì không có gì lạ thường, họ lại càng vừa ý với vẹt Macaw.

Dù sao thì ở cùng một vườn thú, năng lực của vẹt hổ bì tốt như vậy, hẳn là chúng cũng không thua kém đâu nhỉ?

Đoàn Giai Trạch không nhận lời, vẹt hổ bì chỉ cần năm, sáu tháng là trưởng thành, nhưng vẹt Macaw cần bốn đến sáu tuổi, hơn nữa tính cách cũng bất ổn.

Bầy vẹt có thể sống mấy chục năm, dù một ngày Linh Hữu cảm thấy vườn thú mình quá nhiều vẹt, cần đưa đi một phần, cũng sẽ không đưa vẹt trong thời gian này đi.

Hơn nữa những con vẹt này đều là giống quý hiếm, đối với chúng nó, tốt nhất là sau này nghiên cứu về vấn đề gây giống nhân tạo, trong số chúng nó có một vài cá thể sắp tuyệt chủng.



Bởi vì Đoàn Thái Qua Nhĩ gây tiếng vang lớn bên ngoài, lưu lượng khách trong khu triển lãm chim chóc ở Linh Hữu cũng tăng lên trong phạm vi nhỏ.

Ở đây có quá nhiều vẹt, trước đây các du khách tới, chúng vẫn sẽ nói, nhưng tuyệt đối không thao thao bất tuyệt hết chuyện này sang chuyện khác như Thái Qua Nhĩ, cả mới cả cũ có gần một trăm con nói chuyện cùng một lúc, thế thì khác nào cái chợ.

Nên chúng chỉ như vẹt phổ thông vậy, duy trì số lần bắt chước.

Thế nhưng bây giờ số lượng người trêu chọc chúng tăng lên, cảm thấy một con vẹt hổ bì như Thái Qua Nhĩ cũng có thể nói hay như vậy, liệu tụi bây ở chung một chỗ có thể nói được như vậy không, nhất là những loài khả năng bắt chước mạnh, nào nào nào, hát một đoạn kinh kịch đi xem nào.

Để dụ bầy vẹt nói chuyện, có người còn bật video Thái Qua Nhĩ nói chuyện lên.

Quả nhiên bầy vẹt bị kích thích, mồm năm miệng mười thi nhau nói chuyện.

Các du khách cũng không chú ý tới, có một con vẹt hổ bì trong đó hô lên: “Đó là con trai ta!!”

Chẳng mấy chốc, mọi người biết mình sai rồi, mấy con vẹt này luôn miệng nói, ầm ĩ gào lên, căn bản không phân biệt rõ từng con đang nói gì.

Lúc này có một con vẹt Macaw lam tía đứng trên cành cây mở miệng: “Đừng ầm ĩ nữa, nghe tôi nói đi.”

Giọng của nó không quá cao, nhưng những con vẹt khác nghe thấy câu này liền im bặt.

Nếu trong số các du khách có người quen thuộc với Linh Hữu, từng xem video liên quan, nói không chừng có thể nhận ra, giọng nói này cực kỳ giống vườn trưởng Linh Hữu.

Cũng nhờ có con vẹt Macaw chấn chỉnh, chứ nếu tiếp tục ầm ĩ sẽ phải gọi nhân viên chăn nuôi tới, nó im lặng một hồi, bắt đầu ngâm nga bài ca thành phố Đông Hải.

Các con vẹt khác nghe vậy, cũng lục tục ca lên, còn đồng thanh đâu ra đấy.

Du khách từ nơi khác không biết đây là bài hát gì, nhưng nghe thấy dàn đồng ca này xướng lên cũng ngạc nhiên, bọn họ rất muốn xem tài nghệ này!



Ngoài ra, Tống Bảo bắt đầu có dấu hiệu bước vào thời kỳ trưởng thành, theo như Phan Toàn Phong dự đoán, trong vòng nửa tháng nữa sẽ tới thời kỳ động dục.

Tống Bảo rất hồi hộp, nó được Phan Toàn Phong dặn dò, có cảm giác gì thì nói ra, nó cũng biết được mình sắp bước vào một giai đoạn gì đó.

Hai chữ “xem mắt” với nó mà nói rất xa lạ, Tống Bảo vừa thành niên vẫn còn xấu hổ, nó e thẹn, lại không khỏi mơ màng, trung tâm sẽ sắp xếp nửa kia cho nó như nào đây?

“Chính là bộ dạng này, sắp động dục rồi, vườn trưởng à, đến khi đó chúng ta có thể tới xem không?” Bề ngoài Phan Toàn Phong có vẻ rất bình tĩnh, trên thực tế cũng lo cho nhóc em mình, Tống Bảo không có chút kinh nghiệm nào, nhỡ em gái kia dữ dằn, hại thằng bé sau này không dám tìm các em gái nữa thì làm sao bây giờ.

Bọn họ đang ngồi thảo luận trong khu triển lãm gấu trúc, Tống Bảo đang ôm đùi Phan Toàn Phong, cuộn tròn người ngủ gật.

“Tới xem làm gì,” Đoàn Giai Trạch bình tĩnh nói, “Đến lúc đấy sẽ trực tiếp toàn cầu..”

Phan Toàn Phong: “………”

Phan Toàn Phong kinh hãi nói: “Trực.. trực tiếp toàn.. toàn cầu kiểu gì…”

Đoàn Giai Trạch nhìn Phan Toàn Phong một chút, “Anh không xem tư liệu và tin tức liên quan à? Livestream đó, tôi cũng hết cách rồi, Tống Bảo khác anh, đến lúc đó anh ở nhà dùng máy tính xem là được rồi.”

Phan Toàn Phong không nhịn được dùng tay gấu che mắt mình, nhân loại quá hạ lưu. Gã cũng từng ở trung tâm gấu trúc một thời gian ngắn, trước đây chỉ cảm thấy nơi đó ngoài việc thức ăn ít hơn một chút, thì mọi mặt đúng là thiên đường.

Thế nhưng, trực tiếp diễn thứ này… Điều này khiến yêu quái tu hành ngàn năm, có quan niệm riêng tư nhất định như Phan Toàn Phong cảm thấy rất đỗi ngượng ngùng.

Nhìn Tống Bảo ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Phan Toàn Phong cảm thấy đồng cảm sâu sắc.

Đoàn Giai Trạch hỏi gã: “Thế anh không xem livestream à?”

Phan Toàn Phong: “…………..”

Gã cũng bối rối, không biết có nên tôn trọng sự riêng tư của thằng em hay không đây, thế nhưng thằng em có vẻ không thèm để ý tới những điều này, động vật trên thế giới đều tìm phối ngẫu lộ thiên.

Đoàn Giai Trạch nói rằng: “Trung tâm sẽ có chuyên gia ở đó, nếu anh không muốn xem Tống Bảo mà muốn nghiên cứu, có thể lên mạng tìm clip của gấu trúc khác.”

Phan Toàn Phong: “…Ừm.”

….

Qua một thời gian, đúng là Tống Bảo bước vào thời kỳ động dục đầu tiên trong đời, mà Đoàn Giai Trạch đã từng thương lượng với trung tâm, treo thông báo ở khu triển lãm gấu trúc, biểu thị Tống Bảo muốn về quê xem mặt, sau đó đưa Tống Bảo lên máy bay.

Tống Bảo vượt ngàn dặm xa xôi quay trở về trung tâm ở đất Thục, nó xem mắt với một em gấu trúc cùng tuổi ở trung tâm, đây là em gấu mà chuyên gia căn cứ theo phả hệ chọn ra cho nó.

Đầu tiên song phương tách ra ở riêng, chuyên gia muốn quan sát trạng thái thân thể của chúng, lúc đạt đến trạng thái tốt nhất có thể mở phòng hai bên, để chúng tiếp xúc lẫn nhau.

Gấu trúc ngoài hoang dã tìm phối ngẫu, đều là con cái ngồi đợi hai con đực tranh đấu lẫn nhau, sau khi kết thúc nếu con cái thỏa mãn với con thắng cuộc thì có thể cùng nó tạo ra gấu con. Nhưng khi xem mắt chỉ có hai con gấu mà thôi.

Kỳ Kỳ và Tống Bảo cùng tham gia hoạt động xem mắt này lần đầu tiên, năm nay còn có mấy đôi gấu cũng xem mắt giống tụi nó, nhưng ở trong phòng khác. Kênh trực tiếp ghi lại toàn bộ quá trình, phát cho cả thế giới xem.

Thoạt đầu Kỳ Kỳ và Tống Bảo đều khá e thẹn, hơn nữa gấu cái rất kỹ tính, chúng muốn chọn ra đối phương ưu tú nhất để cùng mình tạo ra đời sau, như vậy mới có thể giữ lại gen ưu tú nhất, thế là Kỳ Kỳ ngồi xổm một góc.

Tốt xấu gì Tống Bảo cũng từng được đại ca chỉ dạy, được các chuyên gia tiến hành dẫn dắt —— dù sao gấu trúc trong thời kỳ động dục, thời kỳ thụ thai tốt nhất lại ngắn —— Tống Bảo chủ động đi về phía Kỳ Kỳ.

Tống Bảo cảm thấy em gái này rất đáng yêu, nhất là đôi tai của em ấy, trong lòng nó thầm cảm ơn đại ca và vườn trưởng, cảm thấy nhất định họ đã giúp nó nói rõ gu của mình.

Cũng lúc này, ở thành phố Đông Hải cách xa ngàn dặm, Đoàn Giai Trạch và Lục Áp cùng ngồi trước máy tính, xem Tống Bảo ra mắt.

Lục Áp: “Ta đã bảo rồi, bảo nó mang mấy cây trúc đi.”

Đoàn Giai Trạch nhìn Lục Áp một chút, bất kể kiến nghị này có đúng hay không.. Anh có tư cách gì để chỉ điểm về mặt này chứ?!

Lục Áp không hề tự ngẫm lại, “Hình như xong rồi.”

Đoàn Giai Trạch nhìn vào màn hình, quả nhiên, Kỳ Kỳ quan sát không bao lâu, phát hiện ra điều kiện thân thể Tống Bảo vô cùng ưu tú, đáng để nó tạo nên đời sau, trước sự theo đuổi nhiệt tình của Tống Bảo, Kỳ Kỳ nhấc đuôi lên.

Tống Bảo từng ở Linh Hữu hai năm, điều kiện sinh hoạt ưu việt, bên cạnh còn có đại ca chỉ dạy, nếu vẫn không thể cưa đổ một em gấu thì có lỗi với chỗ lương thực nó ăn mấy năm qua quá.

Tất cả khán giả xem trực tiếp đều biết, chúng là cặp đôi có tiến độ nhanh nhất.

Đoàn Giai Trạch xem giờ, năm phút nữa anh phải đi họp rồi, phía Tống Bảo có lẽ cũng chỉ kết thúc trong vòng năm phút, thời gian giao phối của gấu trúc rất ngắn.

Bởi vì Tống Bảo khá được yêu mến trên mạng, khi còn bé nó là ngôi sao gấu, sau khi tới Linh Hữu lại đảm đương nhân khí, đúng là có không ít người xem trực tiếp của nó, trong bình luận có rất nhiều người cổ vũ Tống Bảo cố lên.

Từng giây từng phút trôi qua, đã được năm phút rồi, Đoàn Giai Trạch cần phải đi họp, nhưng Tống Bảo vẫn còn chưa xong, Đoàn Giai Trạch không có thời gian xem tiếp, bèn tắt máy tính đi họp.

Điều này cũng khiến buổi họp hôm nay đơn giản hơn mọi khi, trước giờ Đoàn Giai Trạch không thích dong dài, sau khi phổ biến rõ mọi chuyện thì kết thúc, toàn bộ quá trình cũng chỉ có mười phút.

Sau khi trở về Đoàn Giai Trạch lại mở máy tính lên, bật trực tiếp, muốn xem chuyên gia nói thế nào, tỉ lệ thụ thai lần này có cao không.

Lúc bấy giờ Lục Áp dựa vào đầu giường: “Đoàn Giai Trạch, chỗ ta còn một chút lông chim..”

Hắn nói, lại phát hiện ra bộ dạng Đoàn Giai Trạch không nghe mình, “Này?”

Đoàn Giai Trạch đang sững ra, anh sợ hãi quay đầu lại: “…Tống Bảo vẫn đang tiếp tục!”

“Cái gì tiếp tục cơ?” Lục Áp không rõ, xuống giường xem một chút, trên màn hình vẫn là bóng Tống Bảo miệt mài, bình luận thì điên hết rồi.

【Tống Bảo GO!】

【Cổ vũ cho Tống Bảo!! Không hổ là idol gấu của mị, năng lực giường chiếu cũng mạnh như vậy, hoàn hảo!】

【Tui nhớ đã phá vỡ kỷ lục thời gian lâu nhất.. Bây giờ mỗi phút mỗi giây đều đang viết nên lịch sử!】

【Khoảnh khắc kích động lòng người này!! Được mười bảy phút rồi!!】

【Mị từ weibo qua đây, nghe nói ở đây có con gấu trúc trâu lắm…】

【Sau này còn ai dám nói tui lãnh cảm nữa không?】

【Tui tuyên bố, từ nay Tống Bảo đổi biệt danh là Mô-tơ nhỏ】

Các cặp đôi gấu trúc khác bắt đầu muộn hơn Tống Bảo và Kỳ Kỳ cũng đã kết thúc, chỉ có tụi nó là vẫn đang tiếp tục, theo thời gian trôi qua, mọi người càng ngày càng kích động, không chỉ các cư dân mạng, đến các chuyên gia cũng kích động.

Chuyện này hiếm thấy tới nhường nào, bình thường gấu trúc cũng chỉ làm có mấy phút, trước đây có gấu trúc đạt được mười một phút đã khiến mọi người bàn tán sôi nổi nửa năm. Bây giờ Tống Bảo đã vượt xa con số này, gấp ba lần gấu trúc phổ thông, nó đây là nghịch thiên đấy!

Giống như một cư dân mạng nói, bây giờ mỗi một giây đều viết nên lịch sự.

Dưới bầu không khí điên cuồng sung sướng, Tống Bảo kiên trì thêm ba phút nữa, được hai mươi phút nó kết thúc công việc.

Đến cả vườn trưởng vườn thú như Đoàn Giai Trạch cũng bối rối, rốt cuộc thứ gì đã nâng cao năng lực phương diện này của Tống Bảo, hay là do bản thân Tống Bảo thiên phú dị bẩm? Đây đúng là một bí ẩn chưa có lời giải.

Lúc bấy giờ, bình luận trên màn hình cũng lên tới đỉnh điểm, hầu như không thấy hình ảnh đâu, tất cả mọi người đều đang hoan hô, ngay cả những chuyên gia canh chừng bên ngoài cũng đang vỗ tay ăn mừng, bọn họ đều biểu đạt một ý tứ:

【Tống Bảo bá đạo quá!!!】

….

Tống Bảo thể hiện hùng phong, có thể coi là phô diễn uy thế, nhất là các chuyên gia cho rằng tỉ lệ thụ thai lần này rất cao, 90% trở lên, về cơ bản có thể nhận định Kỳ Kỳ sẽ sinh ra đời sau cho Tống Bảo.

Mọi người chạy khắp nơi cho biết, Tống Bảo đã viết nên lịch sử.

Nhân viên ở Linh Hữu cũng rất vui mừng, dù sao Tống Bảo cũng ở Linh Hữu lâu như vậy, ai có thể nói rõ Tống Bảo tự có năng lực như thế, hay là do vườn thú bọn họ có cách chăm sóc?

Có người còn đề nghị với Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, chúng ta có nên mở tiệc chúc mừng cho Tống Bảo không?”

Đoàn Giai Trạch hơi 囧, “Chuyện này.. hay là thôi đi, nhỡ kích thích Hắc Toàn Phong thì làm sao.”

Cũng không ai biết liệu thầy Phan có sánh bằng Tống Bảo hay không, cũng không tiện hỏi. Nhỡ bạn viết hai mươi phút trên bánh gato, đâm trúng vết thương lòng thầy Phan thì làm sao bây giờ?

Nhưng dù sao thì, lúc Tống Bảo quay trở về, cũng được hưởng đãi ngộ anh hùng, các du khách mới cũ dồn dập tới thăm Tống Bảo.

Lục Áp cũng coi như được mở mang kiến thức, mấy cái gì mà trực tiếp xem mắt, tìm phối ngẫu thành công toàn dân cuồng hoan.. Nói thật là, dù hắn đã lên hàng ngũ quản lý vẫn cứ u mê không rõ.

“Có gì mà không rõ, chúng nó số lượng ít mà lại đáng yêu, còn là hóa thạch sống.. Đương nhiên, không thể sánh bằng anh rồi.” Đoàn Giai Trạch giơ ngón cái với Lục Áp.

Lục Áp sửng sốt một chút: “Đáng yêu à?”

Hắn có phần không hiểu nổi, cái từ đáng yêu này không liên quan gì tới hắn, lại nói, so sánh sự đáng yêu với gấu trúc thì có gì đáng để tự hào chứ.

Đoàn Giai Trạch: “…Hóa thạch sống.”

Lục Áp: “………..”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

(T/N: Hóa thạch sống là một thuật ngữ không chính thức để chỉ bất kỳ loài hoặc nhánh sinh vật nào còn sinh tồn nhưng dường như là giống như các loài chỉ được biết đến từ các hóa thạch và không có bất kỳ họ hàng còn sinh tồn nào là gần gũi.)

Gấu trúc từ xa xưa tới giờ đã truyền bao nhiêu đời như vậy, nhưng Tam Túc Kim Ô thì sao chứ, từ thuở khai thiên lập địa tới giờ chỉ có hai đời thôi.

Lần trước Lục Áp nói hắn còn lớn tuổi hơn cả Nguyệt Lão khiến Đoàn Giai Trạch cạn lời. Anh biết Lục Áp lớn tuổi, nhưng bình thường không có khái niệm rõ ràng như vậy, nhất là khi so sánh Lục Áp với Nguyệt Lão.

Đương nhiên, mỗi chủng tộc lại có tuổi thọ và thời gian đắc đạo khác nhau, ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố.

Như Lục Áp đây, từ thời thơ ấu tới khi lớn lên, phần lớn thời gian hắn đều lang thang, tu luyện tách xa con người, ý thức chiến đấu có thể rất thành thục, nhưng về mặt qua lại với con người thậm chí có thể nói là méo mó vặn vẹo. Hơn nữa cũng mang lại cảm giác hắn không lớn tuổi.

Về phía Lục Áp ấy hả, hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không rõ, cụm từ hóa thạch sống kia rốt cuộc là khen hay là chê.

——

——

Trong lúc toàn thể Linh Hữu đang hò reo chúc mừng cho Tống Bảo, Đoàn Giai Trạch nhận được điện thoại từ cục ngư chính, mời anh tới bãi biển gần sông Cửu Loan, có một con cá hổ kình mắc cạn, hơn nữa trên người nó có vết thương.

Trước đây ở thành phố Đông Hải từng xảy ra tình huống cá heo trắng mắc cạn, khi đó vườn thú thành phố phụ trách cứu trợ chủ yếu.

Cũng trong lần đó, Đoàn Giai Trạch tham dự, chứng minh độ chuyên nghiệp của Linh Hữu bọn họ về mặt này, dẫn tới lần này ban ngành liên quan gọi điện thoại tới Linh Hữu, bảo họ qua đây.

Hơn nữa, lần trước cá heo trắng mắc cạn, cũng ở sông Cửu Loan.

Đoàn Giai Trạch dẫn Từ Tân chạy tới sông Cửu Loan, lần trước cá heo trắng mắc cạn ở cảnh khu, lần này thì lại ở bờ biển ngoài cảnh khu. Trước khi họ tới, ngư dân vẫn giội nước cho con cá hổ kình, che chắn ánh mặt trời.

Hình thể cá hổ kình to lớn, cân nặng tính hàng tấn, không thể tùy tiện lôi kéo, bình thường gặp tình huống mắc cạn, trước tiên chỉ có thể duy trì nước cho nó, đợi thủy triều lên.

Đoàn Giai Trạch và Từ Tân tới hiện trường, không bao lâu sau người của vườn thú thành phố cũng đến, bọn họ vội vàng sắp xếp nhân công tiến hành xử lý, kiểm tra tình huống của cá hổ kình. Thân nó dài tới bảy mét, là con đực, trên người có vết cắn bị thương, phần đuôi là bị nặng nhất, đây cũng là nguyên nhân khiến nó mắc cạn.

Trên người cá hổ kình lấy hai sắc trắng, đen làm chủ, là loài cá voi có răng, thuộc họ cá heo đại dương. Tuy rằng bề ngoài của chúng đáng yêu, nhưng được con người gọi là “Killer whale”, cũng chính là cá voi sát thủ, đại sát tứ phương trên biển, hiếm có địch thủ. Vết thương trên người con cá hổ kình này có lẽ để lại trong lúc tranh đấu cùng đối thủ.

Từ Tân kiểm tra một chút, xác nhận nhất định phải chữa thương cho chúng rồi trả về, bằng không với tình huống của nó hiện tại, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Con cá hổ kình này nặng đến sáu, bảy tấn, hơn nữa Linh Hữu cũng không có nơi thích hợp để chữa trị cho cá hổ kình. Đừng nói là Linh Hữu, ngay cả vườn thú thành phố cũng không có.

Hai chỗ này, vườn thú thành phố bởi vì không có điều kiện, còn Linh Hữu là do vốn không nuôi những loại hình như cá heo, cá mập.

Từ Tân và chuyên gia của vườn thú thành phố bào chế thuốc, Từ Tân hỏi Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, làm thế nào bây giờ? Có đưa tới khu bảo vệ cá heo không?”

“Không được, thời gian lâu quá, hơn nữa trong quá trình vận chuyển cũng nguy hiểm, hình thể của nó lớn quá. Gọi điện thoại, xin phê chuẩn trị liệu tại chỗ thôi.” Đoàn Giai Trạch nhanh trí, nghĩ ra một biện pháp, “Hơn nữa nhất định phải mau mau đưa nó trở lại biển, ánh nắng càng ngày càng gay gắt, còn lâu mới thủy triều.”

Đoàn Giai Trạch quan sát hoàn cảnh bên đây, tin rằng có thể làm được, “Chúng ta bao vây một khu vực, sau đó đào đường hầm làm đệm, dẫn nước, giảm thiểu ma sát, đưa cá hổ kình qua đó, trị liệu ngay tại chỗ.”

“Tôi thấy cũng được đấy, cá hổ kình có thể hoạt động ở khu vực nước nông, sau khi lành vết thương ngoài da này có thể bỏ lan can, để nó có thể tự rời đi, tránh vận tải phiền phức.” Từ Tân rất tán thành với phương pháp này, xung quanh đây là cảnh khu, bởi vậy rất an toàn, không mở cửa, bởi vậy nên rất ít du khách.

Bọn họ lập tức báo cáo tình huống với cục ngư chính, được phê chuẩn làm rào trị liệu. Được nhà nước ủng hộ thì dễ làm hơn, dưới tình huống đông nhân lực, chia ra làm hai nhóm, người ở vườn thú thành phố điều chế thuốc cho cá hổ kình, người chỉ đạo bảo vệ cá hổ kình, đào hầm chuẩn bị đưa cá hổ kình về biển.

Mặt khác, Đoàn Giai Trạch và Từ Tân cùng tìm một khu vực có độ sâu vừa đủ, dùng lan can bảo vệ, làm nơi dưỡng thương tạm thời cho cá hổ kình.

Áng chừng hơn một giờ sau, hai bên hoàn thành, bọn họ đưa cá hổ kình xuống biển, lại rồi lại đưa tới khu vực bảo vệ kia, tất cả mọi người cảm thấy, mọi chuyện thuận lợi một cách bất ngờ, chí ít con cá hổ kình này rất phối hợp…

Con cá hổ kình này trong độ tuổi thanh thiếu niên, sau khi Từ Tân điều chế thuốc, một phần cho ăn, một phần tiêm, về phần tiêm, lúc cá hổ kình ở trên bờ đã được tiêm qua.

Đoàn Giai Trạch nhét thuốc vào thân một con cá, sau đó thả xuống mặt nước. Cá hổ kình từ từ bơi tới, há miệng ăn cá.

Nó há miệng ra có thể trông thấy hàm răng sắc nhọn của nó. Đoàn Giai Trạch còn giữ đuôi cá, sau khi hổ kình ăn cá, hàm răng cách Đoàn Giai Trạch chỉ có mười mấy centimet.

Từ Tân ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, tuy rằng anh biết vườn trưởng cũng có tài nuôi cá, nhưng mấy con đó không phải cá voi sát thủ, loài cá hổ kình này có thể dễ dàng xử lý cả cá mập.

Cá hổ kình được tiêm và uống thuốc, không còn chảy máu nữa, nó bơi dọc rào chắn, giống như đang nghi ngờ tình cảnh của mình hiện giờ, thế nhưng tâm tình tạm thời vẫn rất bình tĩnh, có lẽ bởi Đoàn Giai Trạch khiến nó cảm thấy rất có hảo cảm.

Trị thương tại chỗ là phương án tối ưu với con cá hổ kình này, thế nhưng với nhóm Đoàn Giai Trạch mà nói, điều này đồng nghĩa mấy ngày sau đó họ phải nán lại đây.

Cá hổ kình bơi một vòng, nó ở dưới nước phát ra tiếng mà con người không hiểu được, thi thoảng ngước đầu lên. Thế nhưng khiến nó phải tiếc nuối là, từ đầu tới cuối Đoàn Giai Trạch chẳng ngó ngàng gì tới nó, chỉ mải nói chuyện với mấy người khác, càng không nói đến vuốt ve nó…

Lúc bấy giờ, Đoàn Giai Trạch nhìn thấy mấy bóng màu hồng phấn nhảy lên mặt nước, anh chần chừ một chút, mới nói: “Mọi người nhìn xem.. Đừng nói là như tôi nghĩ đấy nhé?”

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, không sai, đó chính là mấy con cá heo trắng Trung Hoa.

Có thể nhờ cảm ứng được từ nơi sâu xa, hoặc do biển khơi rộng lớn đưa tin tức tới cho chúng, nói tóm gọn, chúng tự bơi tới đây gặp mặt người bạn cũ của mình.

Từ Tân cảm thán, “Bầy cá heo này nhiệt tình quá.”

Cá heo thông minh trí nhớ lại tốt, chúng nó có thể duy trì quan hệ rất lâu dài với bạn bè là con người của mình, có một vài con cá heo còn gặp mặt người bạn nhân loại của mình ở một nơi cố định.

Đoàn Giai Trạch rảo bước lên trước, ngồi xổm xuống ở bên ngoài hàng rào chắn, không bao lâu sau, bầy cá heo trắng tăng tốc bơi tới. Chúng tranh nhau nổi lên mặt nước, để Đoàn Giai Trạch vuốt ve mình.

Đoàn Giai Trạch vuốt ve lần lượt từng cái đầu, anh đếm thử, so với lần trước, lần này thế mà có thêm một bé cá heo, hóa ra ngoài việc ôn lại chuyện cũ, còn tới để báo tin mừng, anh nhất thời mừng rỡ: “Chúc mừng nhé.”

Anh thì vui, nhưng con cá hổ kình cách đó không xa lại chẳng vui tẹo nào, hất nước về phía bên đây.
Cá hổ kình (cá voi sát thủ)



Trong chương có nhắc cá hổ kình thuộc họ cá heo đại dương. Cá heo đại dương là loài động vật có vú thủy sinh có họ hàng với cá voi và cá heo thuộc các họ khác. Sáu loài lớn trong họ Delphinidae là hổ kình, cá voi hoa tiêu, cá voi đầu bướu, hổ kình lùn và hổ kình giả, được coi là cá voi chứ không phải là cá heo. (Nguồn tham khảo từ wiki)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương