Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu
-
Chương 60: Làm ơn hãy đồng ý
Sáng hôm sau, toàn bộ học sinh trường Tân Lập được triệu tập ở sảnh lớn nhất của khu huấn luyện. Giáo quan Kỳ Hưng trịnh trọng bước lên bục phát biểu, bộ quần áo quân nhân màu xanh lá nổi trội vóc dáng cao lớn, cường tráng. Kỳ Hưng chỉnh lại mic, toàn thể học sinh đứng dậy, làm lễ chào cờ.
Sáng hôm sau, tất cả học sinh được triệu tập trong sảnh hoạt động tập thể ngay khu trung tâm của căn cứ Phong Điền. Đám Hạo Bối ra từ sớm, ai nấy đều rất mệt mỏi, những ngày tháng qua với họ thực sự không phải vui vẻ gì, ngược lại là rất khó khăn, khổ sở, nhiều khi đến tuyệt vọng. Những vết tím trên cơ thế vẫn còn đó, như một minh chứng rõ ràng và họ đang có mặt ở đâu vì cần một lời giải thích cho việc “bài thi” mà mấy ngày vừa rồi đã đày đọa họ.
Kỳ Hưng giáo quan bước lên mục phát biểu một cách lạnh lùng, gương mặt và thần thái lạnh băng. Cơ thể cường tráng trong bộ quân phục màu xanh lá cây khiên những học sinh nữ không thể rời mắt.
Sau những thông báo cần thiết và sơ kết tuần thì thầy trịnh trọng tuyên bố học sinh đã vượt qua bài kiểm tra lần 1 của nhà trường. Sau đó, Kỳ Hưng đọc tên những học sinh đã chiến thắng, trong đó có cả đám Hạo Bối. Cả đám đứng lên trước con mắt trầm trồ của mọi người.
Đám con gái những lớp xung quanh, thậm chí là những lớp lớn trên đều không khỏi bị các chàng trai 10A9 hút hồn. Hạo Bối, Tiểu Bạch và Nhị Hắc chính là chung tâm, ba anh chàng tuy trên gương mặt nhiều vết thương, tay chân tím bầm nhưng hoàn toàn đẹp trai, trông rất có khí thể. Nhìn giống y như những người đánh trận trở về.
Bất ngờ hơn không chỉ với nhà trường và học sinh đó chính là năm nay là năm có nhiều học sinh nữ vượt qua bài thi này nhất. Nhà trường không hề có ý định sắp xếp nhiều học sinh nữ vào ải Ưu Nhiệt nhưng không hiểu sao lại xuất hiện tới năm, sáu người, nằm ngoài tầm kiểm soát của Kỳ Hưng, chính vì thế, hôm trước quân cứu viện phải đến sớm hơn dự định vì sợ nữ sinh không trụ được. Không ngờ họ lại kiên cường đến thế.
Tổng cộng đứng trên sân trường có 12 người: Hạo Bối, Nhị Hắc, Tiểu Bạch, Hải Đăng, Gia Lạc, Lệ Nhi (Nhím), Giản Niên(Đậu), Thảo Mai, Daive, Ân Lộc, Gia Thành của khối 10, bên kia có Mạnh Tường Quân, Ánh Dương, Long Minh, của khối 11 và ba người nữa của khối 12. Họ đứng lên bục giảng, không chỉ có gương mặt sáng lạng mà họ cũng có những sức mạnh rất phi thường.
Kỳ Hưng tiền lại đứng giữa họ, nói qua về những ải thử thách mà họ gặp phải, trong đó ải Ưu Nhiệt được xếp vào hàng khó, và ải Sương Động của khối 11 là một trong ải khó bậc nhất. Sau đó là những lời tán thưởng của thầy Kỳ Hưng.
Mạnh Tường Quân từ khi lên sân khấu luôn nhìn theo Gia Lạc, chỉ có điều, ánh mắt no, không nhìn anh, anh chỉ còn biết ngậm ngùi đi phía sau, để có thể gần hơn mùi hương ấy, gần hơn người con gái anh nhớ nhung mỗi đêm ở Sương Động. Khi xếp hàng, anh cũng cố tình đứng bên cạnh nó, vậy mà nó không hề để ý, có khi cũng chẳng nhận ra anh đâu, nhưng chỉ cần được đứng cạnh người con gái mình yêu thương thì anh chả mong gì hơn nữa.
Nhưng ngược lại với Gia Lạc hồn nhiên, Hạo Bối đứng bên kia của Gia Lạc đã phát hiện ra sự xuất hiện của Tường Quân, gương mặt có phần biến sắc, khó chịu trong lòng, tay cứ kéo Gia Lạc về phía của mình sát hơn nữa. Tường Quân chỉ biết im lặng nín chịu, vì sao, vì Hạo Bối đã từng có Gia Lạc ở bên còn anh thì chưa bao giờ, với Hạo Bối, anh không thể sánh được, về cả cự li và tốc độ, anh đều thua đậm rồi. Giờ hy vọng duy nhất là Gia Lạc có thể nào để ý đến anh một chút.
- Các em, đây là những học sinh đã an toàn vượt qua bài thi đợt đầu của trường cũng như của khu huấn luyện Phong Điền. Trước tiền phần trao giải thưởng sẽ được làm nhanh tại đây…
Trong giấy thông báo có ghi vô cùng chi tiết:
“ Học sinh Vương Hạo Bối, Tống Ngọc Dương, Tiểu Gia Lạc, Mã Lệ Nhi, Trần Hải Đăng, suất sắc trong thẻ thách ải Ưu Nhiệt, xét thấy Hạo Bối, Hải Đăng, Ngọc Dương trải qua nhiểu thử thách khắc nhiệt nên được xét kết quả Bộc Phá, hoàn thành chương trình huấn luyện ở Phong Điền kì này. Học sinh Tiểu Gia Lạc, Mã Lệ Nhi đạt Điêu Luyện, tuy nhiên trong trường hợp của Gia Lạc có sự xuất sắc hơn người khác khi làm thử thách dưới biển nên được thăng cấp lên Điêu Luyện +. Với Hoàng Ngọc Thảo Mai, tuy vượt qua thử thách nhưng hầu hết là dựa vào đồng đội, hơn nữa thể lực lại kém, làm cản bước của người khác nhưng vì sự cố gắng trong cả hành trình nên được đạt ở mức Nhận Biết. Học sinh Lương Tiểu Bạch và Gian Niên đều hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình ở Thiên Sơn Địa Quỷ nhưng vì vi phạm điều khoản thử thách, tự ý chạy sang ải Ưu Nhiệt nên bị cánh cáo phạt hạ từ Bộc Phá xuống Điêu Luyện….”
Bảng ghi rất rõ thành tích của từng người, những khung giấy khen và huy chương cũng được trao đến từng người. Phía bên dưới, học sinh ồn ào trao đổi với nhau, và trong đó cũng có cả sự khâm phục nữa, so với những người chưa chi đã sợ bỏ chạy thì đây có thể coi là những anh hùng.
Gia Lạc phấn khởi ôm cái huy chương trên tay, quả thực những đau đớn ngày qua đáng lắm, không ngờ nhà trường lại chơi khăm thế, cực nhọc mãi mới qua. Giờ tốt quá, thi xong rồi, đỡ phải căng thẳng, tối nay có thể gác tay mà ngủ ngon rồi.
Hạo Bối nhìn Gia Lạc phấn khởi mà cũng phấn khởi theo, ừ thì đây không phải kết quả mà hắn muốn nhưng nhìn người con gái nhỏ bé bên cạnh vui vẻ và bình an là hắn thấy hạnh phúc lắm rồi. Cầm trên tay những giải mà mình đạt được, cộng với sự đau nhức tứ phía xung quanh người, hắn cảm giác lạ lùng lắm, không hề mệt mỏi, lại phấn trấn, hình như giành cái gì đó bằng thực lực của mình, đáng trân trọng vô cùng.
Sau khi nhận giải xong, mọi người chụp ảnh rồi giải tán. Cả đám Hạo Bối đi ra canteen tự thưởng một bữa liên hoan cho mình. Tiểu Bạch hớn hở hỏi Hắc
- Thế từ giờ có phải đi tập huấn nữa không nhể?
- Có, vẫn tập bình thường, là những cái cơ bản để áp dụng sau này chứ đâu có phải là mỗi bây giờ. - Nhị Hắc từ tốn giải thích
Mấy món ăn ngon nhất trong canteen được đưa ra để chiêu đãi những người thắng cuộc, Gia Lạc vớ ngay đùi gà cho Hạo Bối
- Ăn đi nè! Mấy ngày qua đằng ấy vất vả rồi.
- Đằng ấy cũng vất vả, đằng ấy cũng ăn đi. - Hạo Bối đẩy lại cái đùi gà vào bát Gia Lạc
- È hem... ở đây còn có 4 mạng người đang trầu trực đấy nhé. - Tiểu Bạch hắng giọng trước cử chỉ thân mật thái quá của hai người.
Bị nhắc khéo, hai người ngại ngùng tách nhau ra nhưng có người cứ cố ý chạm tay cái người kia làm người ta đỏ hết cả mặt, bộ dạng lúng túng đành đứng lên đi mua thêm nước. Hắn ngồi lại mừng thay con ngựa Gia Lạc bụng dạ thẳng tuồn tuột chẳng xa cách hắn. Hắn chỉ sợ sau khi bị từ chối rồi sẽ dần dần coi nhau như hai người xa lạ cơ. Như này càng tốt, hắn đỡ phải mất công làm thân lại từ đầu.
Cả canteen vui vẻ xôn xao, ban đầu nghĩ chỉ sáu người ngồi ăn với nhau, ai ngờ cuối cùng chả rõ nguyên nhân như nào mà cả lớp tụ tập làm một bữa hát hò tưng bừng, phải đến khi giám thị Hy bà bà đến mới chịu dẹp đi về.
Nó đang tung tăng trên đường thì trong hốc cây, có người nhảy ra, nó giật thót người tưởng chó sói nhưng cũng chợt nhận ra mình không phải cô bé quàng khăn đỏ nên nhanh tay định hạ một cú vào bụng thì người kia còn nhanh tay hơn, thoắt cái đã bắt được cú đấm, đã thế lại còn cầm mãi không buông
- Bỏ ra, ai đó? - Gia Lạc cuống quýt
- Gia Lạc, là anh, Tường Quân. - Người ấy bỏ tay ra, bước ra ngoài chỗ sáng
Gia Lạc không mấy bất ngờ, cũng chỉ thấy người này có chút quen thuộc, tuy không đến mức quên hẳn nhưng không có ý niệm mấy.
- Em khỏe chưa? - Tường Quân nhìn thấy những vết xước trên mặt nó mà xót
- Cảm ơn, em không sao? Còn anh?
- Anh không sao, liệu chúng ta có thể lên phía cổng thác ngồi nói chuyện một chút được không?
- Dạ, em hơi mệt nên xin phép anh.
Lạc nói rồi vọi vã đi đến khu kí túc, bỏ lại Tường Quân thẫn thờ phía sau. Rõ ràng thấy anh rát tốt, nhưng trái tim lại không cho phép đến gần anh.
Phải chẳng trong đó đã có một ai khác rồi?
Còn anh không hiểu sao nó lại không mở lòng ra, sao lại cứ muốn né tránh. Có khi nào anh đã đến muộn?
Những ngày tiếp theo diễn ra không có gì mới. Những kĩ năng cần thiết được truyền dạy, hàng tuần là những bài kiểm tra thể lực bắt buộc.
- Chết mất thôi, đợi với. - Gia Lạc thở hổn hển đằng sau
- Cứ chạy từ từ, còn tôi chạy với cậu mà. - Hạo Bối chạm rãi chạy ngang Gia Lạc
- Cậu khỏe thật ý nhở, đã chạy hai mươi vòng rồi mà vẫn còn sức để chạy cùng tớ. - Lạc tuy mệt nhưng vẫn cố cười
- Vì tớ thích cậu. Được không? - Hắn chẳng ngại ngần véo má nó.
Nó đỏ ửng mặt, véo lại vào vai hắn. Hai đứa cứ véo qua véo lại, khiến thầy Minh cũng phải ngứa mắt mà thôi không phạt Gia Lạc cái tội ăn vụng trong giờ huấn luyện nữa.
Một tháng trôi qua, vậy là chỉ còn một tháng ở nơi này. Hắn muốn làm gì đó thật ý nghĩa và kỉ niệm đó là đẹp nhất cho mối tình học cấp ba của hắn.
Hắn rủ Gia Lạc tối đi gác thì đợi hắn, cả hai cùng đi. Gia Lạc thích thú cười tít cả mắt.
Tốt ấy, khi trung đội trưởng chia nhiệm vụ xong, hai người gì hục vác súng vác đèn đi đến rừng Tuyết. Gọi là rừng tuyết vì ở đây trồng một loại cây hoa nở trắng xóa, nhìn xa không khác nào một khu rừng được phủ đầy tuyết.
- Sao chúng ta lại phải nhận nơi gác xa nhất nay. Đêm lạnh chết đi được. - Lạc phụng phịu.
- Tôi mang bật lửa, cũng chuẩn bị củi khô rồi. - nói rồi cả hai lấy bó củi ở bên vệ một gốc cây gần đó
Hắn chuẩn bị kĩ lưỡng cho lần thứ 2 tỏ tình. Tuy vẫn không có hy vọng nhưng hắn vẫn cắn răng làm một lần nữa, đây là cách mà Tiểu Bạch bày cho.
Hắn hy vọng.
Hy vọng rất nhiều...
"Làm ơn hãy đồng ý!"
Sáng hôm sau, tất cả học sinh được triệu tập trong sảnh hoạt động tập thể ngay khu trung tâm của căn cứ Phong Điền. Đám Hạo Bối ra từ sớm, ai nấy đều rất mệt mỏi, những ngày tháng qua với họ thực sự không phải vui vẻ gì, ngược lại là rất khó khăn, khổ sở, nhiều khi đến tuyệt vọng. Những vết tím trên cơ thế vẫn còn đó, như một minh chứng rõ ràng và họ đang có mặt ở đâu vì cần một lời giải thích cho việc “bài thi” mà mấy ngày vừa rồi đã đày đọa họ.
Kỳ Hưng giáo quan bước lên mục phát biểu một cách lạnh lùng, gương mặt và thần thái lạnh băng. Cơ thể cường tráng trong bộ quân phục màu xanh lá cây khiên những học sinh nữ không thể rời mắt.
Sau những thông báo cần thiết và sơ kết tuần thì thầy trịnh trọng tuyên bố học sinh đã vượt qua bài kiểm tra lần 1 của nhà trường. Sau đó, Kỳ Hưng đọc tên những học sinh đã chiến thắng, trong đó có cả đám Hạo Bối. Cả đám đứng lên trước con mắt trầm trồ của mọi người.
Đám con gái những lớp xung quanh, thậm chí là những lớp lớn trên đều không khỏi bị các chàng trai 10A9 hút hồn. Hạo Bối, Tiểu Bạch và Nhị Hắc chính là chung tâm, ba anh chàng tuy trên gương mặt nhiều vết thương, tay chân tím bầm nhưng hoàn toàn đẹp trai, trông rất có khí thể. Nhìn giống y như những người đánh trận trở về.
Bất ngờ hơn không chỉ với nhà trường và học sinh đó chính là năm nay là năm có nhiều học sinh nữ vượt qua bài thi này nhất. Nhà trường không hề có ý định sắp xếp nhiều học sinh nữ vào ải Ưu Nhiệt nhưng không hiểu sao lại xuất hiện tới năm, sáu người, nằm ngoài tầm kiểm soát của Kỳ Hưng, chính vì thế, hôm trước quân cứu viện phải đến sớm hơn dự định vì sợ nữ sinh không trụ được. Không ngờ họ lại kiên cường đến thế.
Tổng cộng đứng trên sân trường có 12 người: Hạo Bối, Nhị Hắc, Tiểu Bạch, Hải Đăng, Gia Lạc, Lệ Nhi (Nhím), Giản Niên(Đậu), Thảo Mai, Daive, Ân Lộc, Gia Thành của khối 10, bên kia có Mạnh Tường Quân, Ánh Dương, Long Minh, của khối 11 và ba người nữa của khối 12. Họ đứng lên bục giảng, không chỉ có gương mặt sáng lạng mà họ cũng có những sức mạnh rất phi thường.
Kỳ Hưng tiền lại đứng giữa họ, nói qua về những ải thử thách mà họ gặp phải, trong đó ải Ưu Nhiệt được xếp vào hàng khó, và ải Sương Động của khối 11 là một trong ải khó bậc nhất. Sau đó là những lời tán thưởng của thầy Kỳ Hưng.
Mạnh Tường Quân từ khi lên sân khấu luôn nhìn theo Gia Lạc, chỉ có điều, ánh mắt no, không nhìn anh, anh chỉ còn biết ngậm ngùi đi phía sau, để có thể gần hơn mùi hương ấy, gần hơn người con gái anh nhớ nhung mỗi đêm ở Sương Động. Khi xếp hàng, anh cũng cố tình đứng bên cạnh nó, vậy mà nó không hề để ý, có khi cũng chẳng nhận ra anh đâu, nhưng chỉ cần được đứng cạnh người con gái mình yêu thương thì anh chả mong gì hơn nữa.
Nhưng ngược lại với Gia Lạc hồn nhiên, Hạo Bối đứng bên kia của Gia Lạc đã phát hiện ra sự xuất hiện của Tường Quân, gương mặt có phần biến sắc, khó chịu trong lòng, tay cứ kéo Gia Lạc về phía của mình sát hơn nữa. Tường Quân chỉ biết im lặng nín chịu, vì sao, vì Hạo Bối đã từng có Gia Lạc ở bên còn anh thì chưa bao giờ, với Hạo Bối, anh không thể sánh được, về cả cự li và tốc độ, anh đều thua đậm rồi. Giờ hy vọng duy nhất là Gia Lạc có thể nào để ý đến anh một chút.
- Các em, đây là những học sinh đã an toàn vượt qua bài thi đợt đầu của trường cũng như của khu huấn luyện Phong Điền. Trước tiền phần trao giải thưởng sẽ được làm nhanh tại đây…
Trong giấy thông báo có ghi vô cùng chi tiết:
“ Học sinh Vương Hạo Bối, Tống Ngọc Dương, Tiểu Gia Lạc, Mã Lệ Nhi, Trần Hải Đăng, suất sắc trong thẻ thách ải Ưu Nhiệt, xét thấy Hạo Bối, Hải Đăng, Ngọc Dương trải qua nhiểu thử thách khắc nhiệt nên được xét kết quả Bộc Phá, hoàn thành chương trình huấn luyện ở Phong Điền kì này. Học sinh Tiểu Gia Lạc, Mã Lệ Nhi đạt Điêu Luyện, tuy nhiên trong trường hợp của Gia Lạc có sự xuất sắc hơn người khác khi làm thử thách dưới biển nên được thăng cấp lên Điêu Luyện +. Với Hoàng Ngọc Thảo Mai, tuy vượt qua thử thách nhưng hầu hết là dựa vào đồng đội, hơn nữa thể lực lại kém, làm cản bước của người khác nhưng vì sự cố gắng trong cả hành trình nên được đạt ở mức Nhận Biết. Học sinh Lương Tiểu Bạch và Gian Niên đều hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình ở Thiên Sơn Địa Quỷ nhưng vì vi phạm điều khoản thử thách, tự ý chạy sang ải Ưu Nhiệt nên bị cánh cáo phạt hạ từ Bộc Phá xuống Điêu Luyện….”
Bảng ghi rất rõ thành tích của từng người, những khung giấy khen và huy chương cũng được trao đến từng người. Phía bên dưới, học sinh ồn ào trao đổi với nhau, và trong đó cũng có cả sự khâm phục nữa, so với những người chưa chi đã sợ bỏ chạy thì đây có thể coi là những anh hùng.
Gia Lạc phấn khởi ôm cái huy chương trên tay, quả thực những đau đớn ngày qua đáng lắm, không ngờ nhà trường lại chơi khăm thế, cực nhọc mãi mới qua. Giờ tốt quá, thi xong rồi, đỡ phải căng thẳng, tối nay có thể gác tay mà ngủ ngon rồi.
Hạo Bối nhìn Gia Lạc phấn khởi mà cũng phấn khởi theo, ừ thì đây không phải kết quả mà hắn muốn nhưng nhìn người con gái nhỏ bé bên cạnh vui vẻ và bình an là hắn thấy hạnh phúc lắm rồi. Cầm trên tay những giải mà mình đạt được, cộng với sự đau nhức tứ phía xung quanh người, hắn cảm giác lạ lùng lắm, không hề mệt mỏi, lại phấn trấn, hình như giành cái gì đó bằng thực lực của mình, đáng trân trọng vô cùng.
Sau khi nhận giải xong, mọi người chụp ảnh rồi giải tán. Cả đám Hạo Bối đi ra canteen tự thưởng một bữa liên hoan cho mình. Tiểu Bạch hớn hở hỏi Hắc
- Thế từ giờ có phải đi tập huấn nữa không nhể?
- Có, vẫn tập bình thường, là những cái cơ bản để áp dụng sau này chứ đâu có phải là mỗi bây giờ. - Nhị Hắc từ tốn giải thích
Mấy món ăn ngon nhất trong canteen được đưa ra để chiêu đãi những người thắng cuộc, Gia Lạc vớ ngay đùi gà cho Hạo Bối
- Ăn đi nè! Mấy ngày qua đằng ấy vất vả rồi.
- Đằng ấy cũng vất vả, đằng ấy cũng ăn đi. - Hạo Bối đẩy lại cái đùi gà vào bát Gia Lạc
- È hem... ở đây còn có 4 mạng người đang trầu trực đấy nhé. - Tiểu Bạch hắng giọng trước cử chỉ thân mật thái quá của hai người.
Bị nhắc khéo, hai người ngại ngùng tách nhau ra nhưng có người cứ cố ý chạm tay cái người kia làm người ta đỏ hết cả mặt, bộ dạng lúng túng đành đứng lên đi mua thêm nước. Hắn ngồi lại mừng thay con ngựa Gia Lạc bụng dạ thẳng tuồn tuột chẳng xa cách hắn. Hắn chỉ sợ sau khi bị từ chối rồi sẽ dần dần coi nhau như hai người xa lạ cơ. Như này càng tốt, hắn đỡ phải mất công làm thân lại từ đầu.
Cả canteen vui vẻ xôn xao, ban đầu nghĩ chỉ sáu người ngồi ăn với nhau, ai ngờ cuối cùng chả rõ nguyên nhân như nào mà cả lớp tụ tập làm một bữa hát hò tưng bừng, phải đến khi giám thị Hy bà bà đến mới chịu dẹp đi về.
Nó đang tung tăng trên đường thì trong hốc cây, có người nhảy ra, nó giật thót người tưởng chó sói nhưng cũng chợt nhận ra mình không phải cô bé quàng khăn đỏ nên nhanh tay định hạ một cú vào bụng thì người kia còn nhanh tay hơn, thoắt cái đã bắt được cú đấm, đã thế lại còn cầm mãi không buông
- Bỏ ra, ai đó? - Gia Lạc cuống quýt
- Gia Lạc, là anh, Tường Quân. - Người ấy bỏ tay ra, bước ra ngoài chỗ sáng
Gia Lạc không mấy bất ngờ, cũng chỉ thấy người này có chút quen thuộc, tuy không đến mức quên hẳn nhưng không có ý niệm mấy.
- Em khỏe chưa? - Tường Quân nhìn thấy những vết xước trên mặt nó mà xót
- Cảm ơn, em không sao? Còn anh?
- Anh không sao, liệu chúng ta có thể lên phía cổng thác ngồi nói chuyện một chút được không?
- Dạ, em hơi mệt nên xin phép anh.
Lạc nói rồi vọi vã đi đến khu kí túc, bỏ lại Tường Quân thẫn thờ phía sau. Rõ ràng thấy anh rát tốt, nhưng trái tim lại không cho phép đến gần anh.
Phải chẳng trong đó đã có một ai khác rồi?
Còn anh không hiểu sao nó lại không mở lòng ra, sao lại cứ muốn né tránh. Có khi nào anh đã đến muộn?
Những ngày tiếp theo diễn ra không có gì mới. Những kĩ năng cần thiết được truyền dạy, hàng tuần là những bài kiểm tra thể lực bắt buộc.
- Chết mất thôi, đợi với. - Gia Lạc thở hổn hển đằng sau
- Cứ chạy từ từ, còn tôi chạy với cậu mà. - Hạo Bối chạm rãi chạy ngang Gia Lạc
- Cậu khỏe thật ý nhở, đã chạy hai mươi vòng rồi mà vẫn còn sức để chạy cùng tớ. - Lạc tuy mệt nhưng vẫn cố cười
- Vì tớ thích cậu. Được không? - Hắn chẳng ngại ngần véo má nó.
Nó đỏ ửng mặt, véo lại vào vai hắn. Hai đứa cứ véo qua véo lại, khiến thầy Minh cũng phải ngứa mắt mà thôi không phạt Gia Lạc cái tội ăn vụng trong giờ huấn luyện nữa.
Một tháng trôi qua, vậy là chỉ còn một tháng ở nơi này. Hắn muốn làm gì đó thật ý nghĩa và kỉ niệm đó là đẹp nhất cho mối tình học cấp ba của hắn.
Hắn rủ Gia Lạc tối đi gác thì đợi hắn, cả hai cùng đi. Gia Lạc thích thú cười tít cả mắt.
Tốt ấy, khi trung đội trưởng chia nhiệm vụ xong, hai người gì hục vác súng vác đèn đi đến rừng Tuyết. Gọi là rừng tuyết vì ở đây trồng một loại cây hoa nở trắng xóa, nhìn xa không khác nào một khu rừng được phủ đầy tuyết.
- Sao chúng ta lại phải nhận nơi gác xa nhất nay. Đêm lạnh chết đi được. - Lạc phụng phịu.
- Tôi mang bật lửa, cũng chuẩn bị củi khô rồi. - nói rồi cả hai lấy bó củi ở bên vệ một gốc cây gần đó
Hắn chuẩn bị kĩ lưỡng cho lần thứ 2 tỏ tình. Tuy vẫn không có hy vọng nhưng hắn vẫn cắn răng làm một lần nữa, đây là cách mà Tiểu Bạch bày cho.
Hắn hy vọng.
Hy vọng rất nhiều...
"Làm ơn hãy đồng ý!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook