Năm Ấy Anh Từng Đến
-
Chương 99: Có thai
Sau khi mượn cớ công việc ra ngoài, liên tiếp mấy ngày nay Quan Nam không về, anh không thể chất vấn Hứa Dữu, về công hay tư cũng khó mà mở miệng, càng không thể tiếp tục ẩn mình trong bóng tối để theo dõi cô ấy. Anh hèn nhát chọn cách trốn thoát.
Anh đã dành thời gian gọi điện cho Lý Quảng Xuyên để nói sự thật và che giấu sự vướng mắc tình cảm giữa hai người, anh chỉ nói về đầu mối rõ ràng nhất là thố rửa bút sứ Quân. Anh nói với Lý Quảng Xuyên rằng người đứng sau Lưu Thuật Huân không phải là Âu Dương Tuân. Lý Quảng Xuyên hỏi lý do nhưng anh không nói nổi
Lý Quảng Xuyên nói: "Chỉ cần tìm ra người tặng thố rửa bút sứ Quân là ai thì kẻ đó chính là người đứng sau."
“Tôi biết nhưng tôi không muốn điều tra nữa.” Quan Nam thẳng thắn nói, có phần yếu ớt: “Tôi không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào, tôi nên nó rõ với anh Từ rồi rút khỏi lần hành động này chăng?
“Anh nghĩ Từ Trọng sẽ đồng ý cho anh rút lui vào thời khắc mấu chốt nhất sao?” Lý Quảng Xuyên nhìn thấy anh trong tình trạng bất ổn, thất vọng, giọng điệu rất nghiêm nghị: “Cho dù anh ấy có thể đồng ý, anh nghĩ chuyện cấp trêи có thể hoàn toàn yên tâm về anh không? Đừng ngu ngốc nữa! "
“Nếu không yên tâm thì quá lắm bị xử lý như làm phản thôi!” Quan Nam bật cười: “Dù sao tôi cũng không muốn đi tiếp con đường này lâu rồi”.
“Quan Nam!” Lý Quảng Xuyên đau lòng: “Anh biết hậu quả của việc này là gì không?
“Tôi biết nhưng dù có nghiêm trọng đến đâu, tôi cũng sẽ chấp nhận.” Quan Nam im lặng một lúc rồi nói: “Quảng Xuyên, tôi sẽ để anh Từ liên hệ trực tiếp với anh.”
Lý Quảng Xuyên im lặng, nếu tín ngưỡng của một người bị sụp đổ, cho dù người khác có thuyết phục họ như thế nào thì cũng vô ích.
Cảnh sát đã phát hiện thành phần ma túy trong một số loại thuốc mà nhà máy dược phẩm bán cho bệnh viện Quảng Minh, mặc dù có bằng chứng xác đáng nhưng Trần Hạo vẫn im lặng vì thuốc không thực sự được đưa vào bệnh viện, vụ án lại đi vào bế tắc.
Trần Du Dung nghĩ rằng Quan Nam bị ốm, gã gọi điện chế giễu và thảo luận về vụ việc với anh, gã thừa nhận rằng mình muốn bắt đầu với những bệnh nhân bị bệnh nặng và nói với anh rằng mình nhận được một tin báo rằng ai đó ở thành phố Gia Lăng sẽ tiến hành một cuộc giao dịch ma túy quy mô lớn sắp tới, hỏi ý kiến của Quan Nam. Quan Nam lại vừa phải tránh bị nghi ngờ, vừa phải che giấu thân phận của mình, chỉ có thể tiếp tục giả bệnh.
Kết thúc cuộc gọi, Quan Nam cảm thấy cả người như rút hết sức lực, ngã quỵ xuống sô pha.
Mấy ngày nay trôi chậm đến đáng sợ, anh không tỉnh táo được, trừ thời gian ăn ngủ cần thiết, anh chỉ nằm trêи giường mê man như đống xương ngổn ngang, đầu óc trống rỗng chờ đợi, không muốn làm gì, không muốn nghĩ gì. Cắt bỏ hết mọi suy nghĩ bỗng dưng loé lên mà không hề báo trước.
Chứng mất ngủ của anh thật sự rất nghiêm trọng, ba ngày, bảy mươi hai giờ đồng hồ, tổng cộng ngủ chưa tới mười tiếng, mí mắt mỗi lần đều nặng đến mức không giữ được mới chịu lim dim. Chỉ cần anh nhắm mắt lại, anh sẽ bắt đầu mơ, không ngoài dự đoán, mỗi lần đều mơ thấy cô, khóe miệng mỉm cười, đi về phía anh với ánh mắt trìu mến và cháy bỏng.
Cô hôn anh một cách trìu mến, thì thầm rất nhiều lời mà anh không thể nghe rõ.
Chỉ có một câu: “Tuân!”
Anh choàng tỉnh, mệt đến mấy cũng không buồn ngủ nữa.
Sau nhiều lần từ chối trả lời điện thoại của cô, Quan Nam đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cầm điện thoại muốn tắt tiếng thì lại có một cuộc gọi đến. Thấy đó là một dãy số không quen thuộc, anh cúp máy, không ngờ đầu dây bên kia vẫn tiếp tục kiên trì, sau ba bốn hiệp trong thế “giằng co” như vậy, anh đành phải cau mày trả lời.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là anh Quan không?” Có một giọng nữ hơi quen thuộc truyền tới qua ống nghe, có vẻ như sợ anh cúp máy, giọng có chút nôn nóng: “Xin chào, tôi là Quý Ngữ, trợ lý của cô Hứa, anh còn nhớ chứ? "
Quan Nam có chút ấn tượng với cái tên này, cũng không đoán ra được mục đích của người kia mà chỉ lên tiếng “vâng” hờ hững.
Sau khi chắc chắn, Quý Ngữ thở phào rồi lại bất ngờ hỏi: "Anh Quan, bây giờ cô Hứa có đang ở cùng với anh không? Anh có thể đưa cô ấy nghe điện thoại được không?"
“Cô ấy không ở cùng tôi.”Sau khi nói xong, Quan Nam đột nhiên nhận ra câu hỏi này có chút kỳ quái, bèn hỏi: “Các cô không thấy cô ấy đâu sao? Đã bao lâu rồi?” Không lẽ cô ấy không tìm được mình nên đi ra ngoài tìm rồi, mặc dù biết khả năng này rất mỏng manh nhưng anh vẫn không thể kiềm được suy tưởng.
"Lúc ăn trưa tôi vẫn còn gặp cô ấy." Quý Ngữ nói: "Chỉ là bây giờ có một việc gấp cần phải xác nhận với cô ấy. Tôi điện thoại cô ấy không bắt máy, vì vậy tôi mới mạo muội gọi cho anh."
Ồ.” Quan Nam thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức. Cô ấy không sao, anh không có gì phải lo lắng: “Bây giờ tôi đang làm việc. Hay cô hỏi chị Mai đi, có lẽ lúc này cô ấy đang ngủ trưa.”
Theo phép lịch sự, anh muốn đợi sự đồng ý của Quý Ngữ rồi mới cúp điện thoại nhưng bên kia suy nghĩ vài giây rồi nói: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn, nói với anh cũng được."
Quan Nam vô thức muốn từ chối, vừa há miệng thì giọng bên kia đã truyền vào tai trước tiên: "Bác sĩ Tạ vừa gọi điện nói rằng sáng nay cô ấy vô tình bị thương ở tay nên định nhờ bác sĩ Hà phẫu thuật cho cô Hứa vào chiều nay, anh thấy có vấn đề gì không ạ?"
Hứa Dữu phải phẫu thuật sao? Quan Nam hoảng loạn, giọng cũng cao hơn: "Phẫu thuật gì vậy? Cô ấy thế nào rồi?"
“Hả?” Quý Ngữ ngơ ngác vài giây mới cẩn thận hỏi: “Anh không biết sao? Nhưng cô Hứa nói là hai người bàn bạc với nhau rồi mới quyết định không cần nữa...”
Không cần nữa? Quan Nam nhạy bén nắm bắt được gì đó. Anh cảm thấy toàn bộ dây thần kinh của mình căng siết và sắp đứt ra, lồng ngực hết sức nặng nề. Nặng nề và ngột ngạt. Anh thậm chí không thể thở được và anh chỉ có thể hít mạnh trong mũi.
Anh im lặng hồi lâu không nói gì, Quý Ngữ thấp thỏm nói: "Anh Quan, nếu không có chuyện gì, tôi xin cúp máy trước, tạm biệt anh!"
“Chờ một chút.” Hắn nghe được chính mình run rẩy hỏi: “Đứa bé... được mấy tháng rồi?
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Sau khi cúp điện thoại, Quan Nam giữ nguyên tư thế nghe điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ, như một khú gỗ mất đi sự sống, từ ánh mắt cho đến cơ thể đều không hề nhúc nhíc! Cho đến khi điện thoại bắt đầu rung trở lại, anh cũng không thèm nghĩ tới, đột nhiên đứng lên, đập vào bức tường trước mặt.
Màn hình điện thoại rơi xuống đất vỡ tan tành, không nhìn thấy tên người gọi nhưng nhạc chuông vẫn độc đáo và vui tai như thường.
Ngọt ngào đến trớ trêu!
Bảy tuần! Con của họ đã được bảy tuần tuổi rồi nhưng anh vẫn hoàn toàn không biết điều đó, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc nói cho anh ấy biết mà đã bỏ nó đi.
Anh là gì đối với cô?
Hung thủ? Kẻ thù? Hay là một con cờ?
Anh không kiềm được mà bật cười trước sự ngây thơ của mình, anh đã từng cố chấp hỏi cô rằng tại sao cô lại chọn ở bên mình, làm sao có thể? Làm sao có thể chứ? Bản thân anh cũng cảm thấy không thể tin được mà cứ bắt cô trả lời cho bằng được, hiện tại câu trả lời đã đến, anh lại không thể đón nhận!
Còn con của họ thì sao? Con của họ là gì đối với cô?
Tai nạn? Hay nỗi nhục?
Trong những ngày qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều, từ khi quen nhau đến từng chút một về sau, những bức ảnh đó giống như một cuốn phim cuộc đời có bộ lọc thời gian, tuy dài nhưng không hề nhàm chán, ngược lại còn đẹp đẽ tuyệt vời. Chắc hẳn không thể nào quên được.
Cô đối xử rất tốt với anh, quan tâm đến anh rất nhiều, cảm thấy đau khổ vì anh, rơi nước mắt vì anh, vì anh mà...
Còn có cách cô ấy nhìn anh, còn dáng vẻ uyển chuyển của cô bên dưới anh, từng cảnh tượng đều rất thật, không có vẻ gì là giả cả.
Anh nghĩ rằng cho dù cô ấy bắt đầu tiếp cận anh với động cơ không đơn giản nhưng sau đó, khi họ ở bên nhau, cô ấy phải có một chút tình cảm với anh đúng chứ?
Thực tế luôn tàn nhẫn hơn tưởng tượng nhiều!
Quan Nam đưa hai tay chống trán, bất lực dựa vào sô pha, nghe thấy có người gõ cửa, nghe thấy cô cố gắng gọi tên anh, giọng chuyển từ chậm rãi đến nôn nóng. Anh nghiến răng làm ngơ, cuối cùng cô cũng mở cửa bước vào.
Hứa Dữu bị tình cảnh trước mắt làm cho sửng sốt, cô còn không hiểu chuyện gì xảy ra, càng không hiểu sao anh lại đột nhiên cắt đứt liên lạc. Khi ra ngoài vào ba ngày trước, anh rõ ràng vẫn ổn, và thậm chí trước ngày hôm đó họ đã có một đêm lễ tình nhân tuyệt vời.
Tại sao vừa thức giấc thế giới lại xoay chuyển mất rồi?
Mặt đất trước mắt cô đầy tàn thuốc và lon bia rỗng. Người đàn ông của cô đờ đẫn ngồi trêи ghế sô pha. Khuôn mặt tái nhợt, đôi lông mày cau lại và những đường nét trêи khuôn mặt anh tuấn càng làm cho khuôn mặt kia lạnh lùng sắc nhọn như đao, khi nghe thấy tiếng cô bước vào cửa, anh cũng không thèm quay đầu lại nhìn cô.
“Quan Nam.” Cô thì thầm và đi về phía anh.
Anh nghe thấy ngẩng đầu lên, nét thiếu kiên nhẫn hiện lên trong ánh mắt lãnh đạm, giọng nói lạnh đến tận xương tủy: "Em đến đây làm gì?"
Hứa Dữu sửng sốt nói: "Em tới tìm anh."
“Tìm tôi?” Quan Nam cầm hộp thuốc lá trêи bàn cà phê, lấy ra một điếu châm lửa hút mạnh một hơi, chậm rãi hỏi: “Tìm anh làm gì?”
Bầu không khí lạnh lẽo lạ thường, Hứa Dữu vờ như không nhìn thấy nụ cười chế giễu trêи môi anh, cô nói: "Đưa anh về nhà."
Quan Nam không để ý đến cô, xoay người, chăm chú hút điếu thuốc trêи tay.
Khi châm đến điếu thứ hai, Hứa Dữu bước tới bỏ điếu thuốc trêи miệng anh, giọng có chút khó chịu: "Hút ít thôi."
Quan Nam vẫn phớt lờ cô, châm tiếp điếu thứ ba.
"Quan Nam!"
Hứa Dữu định gạt lấy, vừa giơ tay liền bị anh nắm lấy cổ tay. Anh kéo mạnh, cô mất trọng tâm ngã về phía trước, chưa kịp phản ứng đã bị anh đè lên ghế sô pha.
Anh nhìn cô một cách trịch thượng, trong đôi con ngươi đen trắng rõ rệt chứa đủ loại cảm xúc lẫn lộn, đau đớn, buồn bã, thất vọng, xót xa, nhưng không có một chút oán hận nào.
Đúng vậy, anh không hận cô, không nỡ hận cô, nếu bắt buộc phải nói lời oán hận thì bây giờ anh lại ghét bỏ chính mình hơn, sao lại nhu nhược đến thế? Đến nước này rồi vẫn còn muốn lừa mình dối người!
Anh buông cô ra, một tay đặt bên tai cô, tay kia đặt lên eo cô. Anh không biết phải nói gì để chấm dứt cái nhìn chằm chằm khó khăn này, hay chỉ đứng dậy không nói gì, nhưng anh... anh đã không nở ra đi trong im lặng, như thể chỉ cần anh buông tay, cô sẽ hoàn toàn không còn thuộc về anh nữa.
Anh chợt muốn bật cười, cô thực sự thuộc về anh từ khi nào cơ chứ?
“Anh sao vậy?” Cảm nhận được sự khác lạ của anh, Hứa Dữu đưa tay lên vuốt ve gương mặt anh, có chút lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô lại đang giả vờ lo lắng cho anh ấy sao? ! Một ngọn lửa hung ác xông vào trong ngực Quan Nam, anh thô bạo tóm lấy cánh tay cô rồi đè thẳng lên eo cô, vô thức quét mắt đến dưới bụng của cô.
Mới có bảy tuần, phần bụng vẫn còn phẳng lặng như gương, nhưng dù có thêm vài tuần hay vài tháng nữa thì đã sao, nó cũng sẽ không lớn lên được nữa!
Yết hầu chuyển động, mắt anh cũng dần dần mờ đi.
Trong chốc lát, anh buông cô ra rồi ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, công việc có xảy ra chút chuyện, chắc anh còn phải bận một thời gian, em về trước đi."
Rõ là đang giấu giếm gì đó, tất nhiên Hứa Dữu không thể tin được, cô ngồi bên cạnh anh, đặt tay vào lòng bàn tay anh như thường lẹ, nhẹ giọng hỏi: "Một thời gian là bao lâu?"
Quan Nam vô thức mở bàn tay siết chặt mười ngón tay của cô, ánh mắt chạm vào cặp nhẫn ở hai tay rồi lại thấy nhói đau, anh rút tay ra, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn nói: "Anh không biết."
Hứa Dữu dựa vào vai anh: "Em không đi đâu cả, em ở đây với anh."
“Em ở với anh hay là theo dõi anh?” Quan Nam nhịn không được, gần như hét : “Em nhàn rỗi như vậy sao? Ngày mai không phải có việc lớn phải làm sao? Em không cần chuẩn bị sao? "
Hứa Dữu bị sốc trước cơn thịnh nộ bất ngờ của anh, cô nhìn chằm chằm vào anh, không nói được một lời nào, Quan Nam lại nhìn ra là cô đang hoảng sợ thấp thỏm. Anh cảm thấy cơn tức giận của mình đã đến mức nguy kịch. Nó sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào nếu chạm tới giới hạn.
Hứa Dữu cũng cảm nhận được sự khác thường tronganh, biết không phải lúc để giải thích, cô đứng dậy nói: "Anh đã bận vậy thì em về trước. Hôm khác... anh thấy ổn rồi thì gọi cho em." . "
Anh thấy ổn là ổn như thế nào? Cô keo kiệt với anh tới cả một lời giải thích sao? Cho dù đó là sự ngụy biện, thì việc ngụy biện cũng không sao cả. Chẳng phải cô giỏi viện cớ nhất còn gì?
Đầu óc của Quan Nam trở nên trống rỗng ngay lúc đó, ngay lúc Hứa Dữu quay người, anh không kiềm chế được mà nắm lấy vai cô, ném cô xuống ghế sô pha ...
Anh chưa bao giờ đối xử thô lỗ với cô như vậy, không có màn dạo đầu, không âu yếm, không có nụ hôn, anh thậm chí không nhìn cô trong suốt quá trình đó, hoàn toàn chỉ để trút giận.
Hắn hận chính mình hèn mọn phi lý, hận chính mình làm tổn thương cô, rõ ràng không làm được, rõ ràng không thể, rõ ràng cô đang bảo mình rất đau nhưng sao vẫn không ngừng lại được.
Xong chuyện, anh vừa nhìn cô chỉnh lại quần áo vừa nói: "Chúng ta chia tay đi."
Hứa Dữu khựng lại, sau đó nói tiếp: "Em không đồng ý."
"Tôi không có hỏi ý kiến của cô."
"Yêu nhau là chuyện của hai người, một mình anh nói không tính."
“Hứa Dữu!” Anh quay đầu đi không nhìn cô, lại cầm điếu thuốc: “Cô có biết không, tôi ghét nhất cái thái độ tự cho mình là đúng này của cô.”
“Vậy sao?” Hứa Dữu nói: “Em không cảm thấy anh ghét em.”
"..." Trái tim Quan Nam run lên, nghiến răng nghiến lợi, ngăn sự yếu ớt trong lòng, giễu cợt nói: "Cô cho rằng tôi vừa làm với cô thì có nghĩa là tôi thích cô sao?"
Anh nhìn cô đã biến sắc ngay lập tức, tiếp tục thể hiện sự tàn nhẫn chỉ dùng với những kẻ buôn bán ma túy trước đây: "Tôi thừa nhận rằng tôi không thể kiểm soát được sự ham muốn với cơ thể của cô nhưng có thế thôi. Dù gì cũng mỡ dâng miệng mèo mà, không ăn thì tiếc... "
Vừa dứt lời, trêи mặt đã hằn dấu tay của cô, Hứa Dữu nhìn anh, mặt cắt không còn một giọt máu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng và đau đớn. Cô không nói thêm lời nào, đứng dậy từng bước đi ra ngoài.
Quan Nam nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ nát, anh giữ được chút lý trí cuối cùng, bước tới nắm lấy cánh tay của cô, cho cô tất cả sự tàn nhẫn mà anh có trong cả cuộc đời mình.
Anh nói: "Về nhớ uống thuốc, có thai thì tôi không nhận đâu".
Anh không nghĩ rằng Hứa Dữu sẽ lại tát anh thêm lần nữa nhưng cũng không nghĩ rằng cô lại mỉm cười với anh, nụ cười rất bi thảm, từng chữ rướm máu.
Cô nói: "Đừng lo, tôi sẽ đích thân giải quyết nó."
Anh đã dành thời gian gọi điện cho Lý Quảng Xuyên để nói sự thật và che giấu sự vướng mắc tình cảm giữa hai người, anh chỉ nói về đầu mối rõ ràng nhất là thố rửa bút sứ Quân. Anh nói với Lý Quảng Xuyên rằng người đứng sau Lưu Thuật Huân không phải là Âu Dương Tuân. Lý Quảng Xuyên hỏi lý do nhưng anh không nói nổi
Lý Quảng Xuyên nói: "Chỉ cần tìm ra người tặng thố rửa bút sứ Quân là ai thì kẻ đó chính là người đứng sau."
“Tôi biết nhưng tôi không muốn điều tra nữa.” Quan Nam thẳng thắn nói, có phần yếu ớt: “Tôi không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào, tôi nên nó rõ với anh Từ rồi rút khỏi lần hành động này chăng?
“Anh nghĩ Từ Trọng sẽ đồng ý cho anh rút lui vào thời khắc mấu chốt nhất sao?” Lý Quảng Xuyên nhìn thấy anh trong tình trạng bất ổn, thất vọng, giọng điệu rất nghiêm nghị: “Cho dù anh ấy có thể đồng ý, anh nghĩ chuyện cấp trêи có thể hoàn toàn yên tâm về anh không? Đừng ngu ngốc nữa! "
“Nếu không yên tâm thì quá lắm bị xử lý như làm phản thôi!” Quan Nam bật cười: “Dù sao tôi cũng không muốn đi tiếp con đường này lâu rồi”.
“Quan Nam!” Lý Quảng Xuyên đau lòng: “Anh biết hậu quả của việc này là gì không?
“Tôi biết nhưng dù có nghiêm trọng đến đâu, tôi cũng sẽ chấp nhận.” Quan Nam im lặng một lúc rồi nói: “Quảng Xuyên, tôi sẽ để anh Từ liên hệ trực tiếp với anh.”
Lý Quảng Xuyên im lặng, nếu tín ngưỡng của một người bị sụp đổ, cho dù người khác có thuyết phục họ như thế nào thì cũng vô ích.
Cảnh sát đã phát hiện thành phần ma túy trong một số loại thuốc mà nhà máy dược phẩm bán cho bệnh viện Quảng Minh, mặc dù có bằng chứng xác đáng nhưng Trần Hạo vẫn im lặng vì thuốc không thực sự được đưa vào bệnh viện, vụ án lại đi vào bế tắc.
Trần Du Dung nghĩ rằng Quan Nam bị ốm, gã gọi điện chế giễu và thảo luận về vụ việc với anh, gã thừa nhận rằng mình muốn bắt đầu với những bệnh nhân bị bệnh nặng và nói với anh rằng mình nhận được một tin báo rằng ai đó ở thành phố Gia Lăng sẽ tiến hành một cuộc giao dịch ma túy quy mô lớn sắp tới, hỏi ý kiến của Quan Nam. Quan Nam lại vừa phải tránh bị nghi ngờ, vừa phải che giấu thân phận của mình, chỉ có thể tiếp tục giả bệnh.
Kết thúc cuộc gọi, Quan Nam cảm thấy cả người như rút hết sức lực, ngã quỵ xuống sô pha.
Mấy ngày nay trôi chậm đến đáng sợ, anh không tỉnh táo được, trừ thời gian ăn ngủ cần thiết, anh chỉ nằm trêи giường mê man như đống xương ngổn ngang, đầu óc trống rỗng chờ đợi, không muốn làm gì, không muốn nghĩ gì. Cắt bỏ hết mọi suy nghĩ bỗng dưng loé lên mà không hề báo trước.
Chứng mất ngủ của anh thật sự rất nghiêm trọng, ba ngày, bảy mươi hai giờ đồng hồ, tổng cộng ngủ chưa tới mười tiếng, mí mắt mỗi lần đều nặng đến mức không giữ được mới chịu lim dim. Chỉ cần anh nhắm mắt lại, anh sẽ bắt đầu mơ, không ngoài dự đoán, mỗi lần đều mơ thấy cô, khóe miệng mỉm cười, đi về phía anh với ánh mắt trìu mến và cháy bỏng.
Cô hôn anh một cách trìu mến, thì thầm rất nhiều lời mà anh không thể nghe rõ.
Chỉ có một câu: “Tuân!”
Anh choàng tỉnh, mệt đến mấy cũng không buồn ngủ nữa.
Sau nhiều lần từ chối trả lời điện thoại của cô, Quan Nam đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cầm điện thoại muốn tắt tiếng thì lại có một cuộc gọi đến. Thấy đó là một dãy số không quen thuộc, anh cúp máy, không ngờ đầu dây bên kia vẫn tiếp tục kiên trì, sau ba bốn hiệp trong thế “giằng co” như vậy, anh đành phải cau mày trả lời.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là anh Quan không?” Có một giọng nữ hơi quen thuộc truyền tới qua ống nghe, có vẻ như sợ anh cúp máy, giọng có chút nôn nóng: “Xin chào, tôi là Quý Ngữ, trợ lý của cô Hứa, anh còn nhớ chứ? "
Quan Nam có chút ấn tượng với cái tên này, cũng không đoán ra được mục đích của người kia mà chỉ lên tiếng “vâng” hờ hững.
Sau khi chắc chắn, Quý Ngữ thở phào rồi lại bất ngờ hỏi: "Anh Quan, bây giờ cô Hứa có đang ở cùng với anh không? Anh có thể đưa cô ấy nghe điện thoại được không?"
“Cô ấy không ở cùng tôi.”Sau khi nói xong, Quan Nam đột nhiên nhận ra câu hỏi này có chút kỳ quái, bèn hỏi: “Các cô không thấy cô ấy đâu sao? Đã bao lâu rồi?” Không lẽ cô ấy không tìm được mình nên đi ra ngoài tìm rồi, mặc dù biết khả năng này rất mỏng manh nhưng anh vẫn không thể kiềm được suy tưởng.
"Lúc ăn trưa tôi vẫn còn gặp cô ấy." Quý Ngữ nói: "Chỉ là bây giờ có một việc gấp cần phải xác nhận với cô ấy. Tôi điện thoại cô ấy không bắt máy, vì vậy tôi mới mạo muội gọi cho anh."
Ồ.” Quan Nam thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức. Cô ấy không sao, anh không có gì phải lo lắng: “Bây giờ tôi đang làm việc. Hay cô hỏi chị Mai đi, có lẽ lúc này cô ấy đang ngủ trưa.”
Theo phép lịch sự, anh muốn đợi sự đồng ý của Quý Ngữ rồi mới cúp điện thoại nhưng bên kia suy nghĩ vài giây rồi nói: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn, nói với anh cũng được."
Quan Nam vô thức muốn từ chối, vừa há miệng thì giọng bên kia đã truyền vào tai trước tiên: "Bác sĩ Tạ vừa gọi điện nói rằng sáng nay cô ấy vô tình bị thương ở tay nên định nhờ bác sĩ Hà phẫu thuật cho cô Hứa vào chiều nay, anh thấy có vấn đề gì không ạ?"
Hứa Dữu phải phẫu thuật sao? Quan Nam hoảng loạn, giọng cũng cao hơn: "Phẫu thuật gì vậy? Cô ấy thế nào rồi?"
“Hả?” Quý Ngữ ngơ ngác vài giây mới cẩn thận hỏi: “Anh không biết sao? Nhưng cô Hứa nói là hai người bàn bạc với nhau rồi mới quyết định không cần nữa...”
Không cần nữa? Quan Nam nhạy bén nắm bắt được gì đó. Anh cảm thấy toàn bộ dây thần kinh của mình căng siết và sắp đứt ra, lồng ngực hết sức nặng nề. Nặng nề và ngột ngạt. Anh thậm chí không thể thở được và anh chỉ có thể hít mạnh trong mũi.
Anh im lặng hồi lâu không nói gì, Quý Ngữ thấp thỏm nói: "Anh Quan, nếu không có chuyện gì, tôi xin cúp máy trước, tạm biệt anh!"
“Chờ một chút.” Hắn nghe được chính mình run rẩy hỏi: “Đứa bé... được mấy tháng rồi?
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Sau khi cúp điện thoại, Quan Nam giữ nguyên tư thế nghe điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ, như một khú gỗ mất đi sự sống, từ ánh mắt cho đến cơ thể đều không hề nhúc nhíc! Cho đến khi điện thoại bắt đầu rung trở lại, anh cũng không thèm nghĩ tới, đột nhiên đứng lên, đập vào bức tường trước mặt.
Màn hình điện thoại rơi xuống đất vỡ tan tành, không nhìn thấy tên người gọi nhưng nhạc chuông vẫn độc đáo và vui tai như thường.
Ngọt ngào đến trớ trêu!
Bảy tuần! Con của họ đã được bảy tuần tuổi rồi nhưng anh vẫn hoàn toàn không biết điều đó, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc nói cho anh ấy biết mà đã bỏ nó đi.
Anh là gì đối với cô?
Hung thủ? Kẻ thù? Hay là một con cờ?
Anh không kiềm được mà bật cười trước sự ngây thơ của mình, anh đã từng cố chấp hỏi cô rằng tại sao cô lại chọn ở bên mình, làm sao có thể? Làm sao có thể chứ? Bản thân anh cũng cảm thấy không thể tin được mà cứ bắt cô trả lời cho bằng được, hiện tại câu trả lời đã đến, anh lại không thể đón nhận!
Còn con của họ thì sao? Con của họ là gì đối với cô?
Tai nạn? Hay nỗi nhục?
Trong những ngày qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều, từ khi quen nhau đến từng chút một về sau, những bức ảnh đó giống như một cuốn phim cuộc đời có bộ lọc thời gian, tuy dài nhưng không hề nhàm chán, ngược lại còn đẹp đẽ tuyệt vời. Chắc hẳn không thể nào quên được.
Cô đối xử rất tốt với anh, quan tâm đến anh rất nhiều, cảm thấy đau khổ vì anh, rơi nước mắt vì anh, vì anh mà...
Còn có cách cô ấy nhìn anh, còn dáng vẻ uyển chuyển của cô bên dưới anh, từng cảnh tượng đều rất thật, không có vẻ gì là giả cả.
Anh nghĩ rằng cho dù cô ấy bắt đầu tiếp cận anh với động cơ không đơn giản nhưng sau đó, khi họ ở bên nhau, cô ấy phải có một chút tình cảm với anh đúng chứ?
Thực tế luôn tàn nhẫn hơn tưởng tượng nhiều!
Quan Nam đưa hai tay chống trán, bất lực dựa vào sô pha, nghe thấy có người gõ cửa, nghe thấy cô cố gắng gọi tên anh, giọng chuyển từ chậm rãi đến nôn nóng. Anh nghiến răng làm ngơ, cuối cùng cô cũng mở cửa bước vào.
Hứa Dữu bị tình cảnh trước mắt làm cho sửng sốt, cô còn không hiểu chuyện gì xảy ra, càng không hiểu sao anh lại đột nhiên cắt đứt liên lạc. Khi ra ngoài vào ba ngày trước, anh rõ ràng vẫn ổn, và thậm chí trước ngày hôm đó họ đã có một đêm lễ tình nhân tuyệt vời.
Tại sao vừa thức giấc thế giới lại xoay chuyển mất rồi?
Mặt đất trước mắt cô đầy tàn thuốc và lon bia rỗng. Người đàn ông của cô đờ đẫn ngồi trêи ghế sô pha. Khuôn mặt tái nhợt, đôi lông mày cau lại và những đường nét trêи khuôn mặt anh tuấn càng làm cho khuôn mặt kia lạnh lùng sắc nhọn như đao, khi nghe thấy tiếng cô bước vào cửa, anh cũng không thèm quay đầu lại nhìn cô.
“Quan Nam.” Cô thì thầm và đi về phía anh.
Anh nghe thấy ngẩng đầu lên, nét thiếu kiên nhẫn hiện lên trong ánh mắt lãnh đạm, giọng nói lạnh đến tận xương tủy: "Em đến đây làm gì?"
Hứa Dữu sửng sốt nói: "Em tới tìm anh."
“Tìm tôi?” Quan Nam cầm hộp thuốc lá trêи bàn cà phê, lấy ra một điếu châm lửa hút mạnh một hơi, chậm rãi hỏi: “Tìm anh làm gì?”
Bầu không khí lạnh lẽo lạ thường, Hứa Dữu vờ như không nhìn thấy nụ cười chế giễu trêи môi anh, cô nói: "Đưa anh về nhà."
Quan Nam không để ý đến cô, xoay người, chăm chú hút điếu thuốc trêи tay.
Khi châm đến điếu thứ hai, Hứa Dữu bước tới bỏ điếu thuốc trêи miệng anh, giọng có chút khó chịu: "Hút ít thôi."
Quan Nam vẫn phớt lờ cô, châm tiếp điếu thứ ba.
"Quan Nam!"
Hứa Dữu định gạt lấy, vừa giơ tay liền bị anh nắm lấy cổ tay. Anh kéo mạnh, cô mất trọng tâm ngã về phía trước, chưa kịp phản ứng đã bị anh đè lên ghế sô pha.
Anh nhìn cô một cách trịch thượng, trong đôi con ngươi đen trắng rõ rệt chứa đủ loại cảm xúc lẫn lộn, đau đớn, buồn bã, thất vọng, xót xa, nhưng không có một chút oán hận nào.
Đúng vậy, anh không hận cô, không nỡ hận cô, nếu bắt buộc phải nói lời oán hận thì bây giờ anh lại ghét bỏ chính mình hơn, sao lại nhu nhược đến thế? Đến nước này rồi vẫn còn muốn lừa mình dối người!
Anh buông cô ra, một tay đặt bên tai cô, tay kia đặt lên eo cô. Anh không biết phải nói gì để chấm dứt cái nhìn chằm chằm khó khăn này, hay chỉ đứng dậy không nói gì, nhưng anh... anh đã không nở ra đi trong im lặng, như thể chỉ cần anh buông tay, cô sẽ hoàn toàn không còn thuộc về anh nữa.
Anh chợt muốn bật cười, cô thực sự thuộc về anh từ khi nào cơ chứ?
“Anh sao vậy?” Cảm nhận được sự khác lạ của anh, Hứa Dữu đưa tay lên vuốt ve gương mặt anh, có chút lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô lại đang giả vờ lo lắng cho anh ấy sao? ! Một ngọn lửa hung ác xông vào trong ngực Quan Nam, anh thô bạo tóm lấy cánh tay cô rồi đè thẳng lên eo cô, vô thức quét mắt đến dưới bụng của cô.
Mới có bảy tuần, phần bụng vẫn còn phẳng lặng như gương, nhưng dù có thêm vài tuần hay vài tháng nữa thì đã sao, nó cũng sẽ không lớn lên được nữa!
Yết hầu chuyển động, mắt anh cũng dần dần mờ đi.
Trong chốc lát, anh buông cô ra rồi ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, công việc có xảy ra chút chuyện, chắc anh còn phải bận một thời gian, em về trước đi."
Rõ là đang giấu giếm gì đó, tất nhiên Hứa Dữu không thể tin được, cô ngồi bên cạnh anh, đặt tay vào lòng bàn tay anh như thường lẹ, nhẹ giọng hỏi: "Một thời gian là bao lâu?"
Quan Nam vô thức mở bàn tay siết chặt mười ngón tay của cô, ánh mắt chạm vào cặp nhẫn ở hai tay rồi lại thấy nhói đau, anh rút tay ra, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn nói: "Anh không biết."
Hứa Dữu dựa vào vai anh: "Em không đi đâu cả, em ở đây với anh."
“Em ở với anh hay là theo dõi anh?” Quan Nam nhịn không được, gần như hét : “Em nhàn rỗi như vậy sao? Ngày mai không phải có việc lớn phải làm sao? Em không cần chuẩn bị sao? "
Hứa Dữu bị sốc trước cơn thịnh nộ bất ngờ của anh, cô nhìn chằm chằm vào anh, không nói được một lời nào, Quan Nam lại nhìn ra là cô đang hoảng sợ thấp thỏm. Anh cảm thấy cơn tức giận của mình đã đến mức nguy kịch. Nó sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào nếu chạm tới giới hạn.
Hứa Dữu cũng cảm nhận được sự khác thường tronganh, biết không phải lúc để giải thích, cô đứng dậy nói: "Anh đã bận vậy thì em về trước. Hôm khác... anh thấy ổn rồi thì gọi cho em." . "
Anh thấy ổn là ổn như thế nào? Cô keo kiệt với anh tới cả một lời giải thích sao? Cho dù đó là sự ngụy biện, thì việc ngụy biện cũng không sao cả. Chẳng phải cô giỏi viện cớ nhất còn gì?
Đầu óc của Quan Nam trở nên trống rỗng ngay lúc đó, ngay lúc Hứa Dữu quay người, anh không kiềm chế được mà nắm lấy vai cô, ném cô xuống ghế sô pha ...
Anh chưa bao giờ đối xử thô lỗ với cô như vậy, không có màn dạo đầu, không âu yếm, không có nụ hôn, anh thậm chí không nhìn cô trong suốt quá trình đó, hoàn toàn chỉ để trút giận.
Hắn hận chính mình hèn mọn phi lý, hận chính mình làm tổn thương cô, rõ ràng không làm được, rõ ràng không thể, rõ ràng cô đang bảo mình rất đau nhưng sao vẫn không ngừng lại được.
Xong chuyện, anh vừa nhìn cô chỉnh lại quần áo vừa nói: "Chúng ta chia tay đi."
Hứa Dữu khựng lại, sau đó nói tiếp: "Em không đồng ý."
"Tôi không có hỏi ý kiến của cô."
"Yêu nhau là chuyện của hai người, một mình anh nói không tính."
“Hứa Dữu!” Anh quay đầu đi không nhìn cô, lại cầm điếu thuốc: “Cô có biết không, tôi ghét nhất cái thái độ tự cho mình là đúng này của cô.”
“Vậy sao?” Hứa Dữu nói: “Em không cảm thấy anh ghét em.”
"..." Trái tim Quan Nam run lên, nghiến răng nghiến lợi, ngăn sự yếu ớt trong lòng, giễu cợt nói: "Cô cho rằng tôi vừa làm với cô thì có nghĩa là tôi thích cô sao?"
Anh nhìn cô đã biến sắc ngay lập tức, tiếp tục thể hiện sự tàn nhẫn chỉ dùng với những kẻ buôn bán ma túy trước đây: "Tôi thừa nhận rằng tôi không thể kiểm soát được sự ham muốn với cơ thể của cô nhưng có thế thôi. Dù gì cũng mỡ dâng miệng mèo mà, không ăn thì tiếc... "
Vừa dứt lời, trêи mặt đã hằn dấu tay của cô, Hứa Dữu nhìn anh, mặt cắt không còn một giọt máu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng và đau đớn. Cô không nói thêm lời nào, đứng dậy từng bước đi ra ngoài.
Quan Nam nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ nát, anh giữ được chút lý trí cuối cùng, bước tới nắm lấy cánh tay của cô, cho cô tất cả sự tàn nhẫn mà anh có trong cả cuộc đời mình.
Anh nói: "Về nhớ uống thuốc, có thai thì tôi không nhận đâu".
Anh không nghĩ rằng Hứa Dữu sẽ lại tát anh thêm lần nữa nhưng cũng không nghĩ rằng cô lại mỉm cười với anh, nụ cười rất bi thảm, từng chữ rướm máu.
Cô nói: "Đừng lo, tôi sẽ đích thân giải quyết nó."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook