Năm Ấy Anh Từng Đến
Chương 88: Cầu hôn

Vì nghịch quá mạng mà hai người mệt nhoài, lại hưng phấn kỳ lạ khác thường, rù rì trò chuyện đến nửa đêm, không những không ngủ được mà còn càng lúc càng tỉnh, trong lúc bất lực lại hiểu ngầm làm thêm một lần vận động kịch liệt nữa mới thành công buồn ngủ trở lại.

Lúc hoàn toàn tỉnh giấc thì mặt trời đã lên tám sào, Quan Nam không muốn mở mắt, đưa tay ôm lấy hơi ấm bên cạnh theo bản năng nhưng lại bất ngờ trống không, anh lập tức nhướng mắt dậy, căn phòng rộng lớn ngoài hơi thở của anh thì chỉ còn ánh sáng vàng ấm áp yên lặng rọi vào từ ngoài.

Sau trận mưa dữ dội đêm qua, không khí đã bớt cái oi bức mùa hạ, ánh sáng rạng rỡ rọi một lớp mỏng vào phòng, làm trung hoà gột bỏ đi cái mờ ám cả đêm, trộn lẫn hương hoa thoang thoảng, đẹp đẽ dịu nhẹ.

Câu nói “cầm sắt tái hợp, tháng ngày êm đềm” chắc là như vậy nhỉ? Quan Nam vừa cười ngốc vừa tắm táp, lại vừa cười ngốc bước xuống lầu.

Vừa đi tới chân cầu thang đã nghe thấy giọng cô.

“Mọi người... thấy có ăn nổi không?” Kèm theo đó là tiếng đồ sứ lạch cạch vài tiếng nhóp nhép yên lặng, giọng nói thấp thỏm dò hỏi của Hứa Dữu làm Quan Nam thấy mới lạ đáng yêu lại bỗng thấy buồn cười, cô đang nấu ăn sao?

Hồi lâu không có ai lên tiếng, Hứa Dữu mất kiên nhẫn, cẩn thận gặng hỏi lần nữa: “Mọi người nói thật đi, ăn có vô không vậy?”

“Ăn được.” Một cô gái nói.

Hứa Dữu bán tín bán nghi: “Thật hả?”

Cô gái: “Dạ, em nuốt xuống rồi.”

Hứa Dữu: “... Hơi ngọt phải không?”

Cô gái: “Cái này em không để ý, em nín thở nuốt xuống, hình như hơi ngọt... nhưng mà vị đắng nhiều hơn, chị bỏ muối biển vào ạ?”

Hứa Dữu: “...”

Chắc là thấy cô thảm quá, một cô gái khác vội gỡ gạc, tốt bụng hỏi: “Cô Hứa, cô nấu món cháo trứng bắc thảo này trong bao lâu vậy?”

Hứa Dữu: “Chắc một tiếng đấy, sao thế?”

Cô gái: “Độ đặc vừa phải, mùi thịt cũng trung hoà được trứng, chắc anh Quan sẽ rất thích.”

Hứa Dữu: “... Tôi có bỏ trứng bắc thảo vào đâu.”

Cô gái: “Vậy cái đen đen đó là gì?”

Hứa Dữu: “... Là dưa chuột.”

Cô gái: “...” Nịnh hơi lố mất rồi.

Không khí hơi gượng gạo, Mai Anh im lặng giây lát, gắng gượng lên tiếng an ủi: “Cô chủ, chuyện làm bếp phải học từ từ, hôm nay cô đã tiến bộ hơn hôm qua nhiều rồi.”

“Chị Mai, tôi đã chậm lắm rồi, tính thời gian liên tục đã sắp một tháng rồi vẫn chưa có tiến bộ gì.” Hứa Dữu khẽ thở dài, bất lực nói: “Sao mà khó vậy, tôi thấy mấy thứ luận văn hồi còn đi học còn dễ hơn cái này.”

Mai Anh cười: “Đó là vì mỗi người có một điểm mạnh riêng mà, cô chủ từ nhỏ đã chú tâm học hành, tất nhiên là sẽ thấy học dễ hơn rồi.”

“Đúng là có thể nói vậy, nhưng mà...” Hứa Dữu thất vọng thấy rõ: “Tôi chỉ mong anh ấy ăn ngon hơn được chút thôi.”

Mai Anh cười nói: “Tôi biết ý cô chủ, anh Quan trông cũng không giống người kén chọn, chắc sẽ không để ý mấy chuyện này đâu.”

“Nhưng mà tôi để ý.” Hứa Dữu ngập ngừng, giọng nói đột nhiên nhuốm chút ý cười, còn có chút thẹn thùng trào dâng: “Lần đầu đến nhà anh ấy, anh ấy nấu, tôi khách sáo đòi giúp, tôi cứ nghĩ là anh ấy sẽ từ chối gay gắt lắm, bảo tôi đi đâu đó cho mát đợi đi hay gì, ai ngờ cái tên ngốc ấy đưa tôi một túi đậu que bảo tôi ngắt, lúc đó tôi chỉ muốn nuốt lại lời vừa nói thôi.”

Mấy cô gái chưa từng nghe “tám” chuyện nhà Hứa Dữu bao giờ, lập tức hứng chí gặng hỏi: “Cuối cùng thì sao? Chị có ngắt không?”

“Có đâu.”

“Không lẽ anh Quan thấy chị không biết nên cười chị nên chị mới muốn cố gắng khắc phục ải khó qua này?”

“Sao mà anh Quan cười chị được chứ? Tính sát thương cao vậy?”

Mai Anh thấy bọn họ hỏi không đâu, định lên tiếng ngăn cản, Hứa Dữu lại không để ý, hiếm hoi mới có lần cô hứng chi kể chuyện bọn họ cho người khác nghe.

“Tôi không giỏi khoe khoang nên nói thẳng là không biết làm lắm, hỏi anh ấy có cái gì dễ hơn không, anh ấy bảo có, bảo là anh ấy có thể đập trứng vào trong tô cho tôi đánh.”

“Hả? Ha ha ha ha...” Mấy cô gái cười: “Trông anh Quan thường ngày nghiêm túc vậy, không ngờ lại cũng hài hước ấy chứ.”

“Quan trọng là anh ấy không biết tới chuyện đó tôi cũng không biết.” Hứa Dữu nói: “Lúc đó tôi đã hạ quyết tâm phải học, bắt buộc còn phải là lén lút học, đợi đến lúc học xong thành tài chắc chắn khiến anh ấy phải nhìn bằng con mắt khác.”

“Em nhớ có lần chị có hầm canh gà mà? Anh Quan không nhìn bằng con mắt khác sao?”

“Cái đó... tiến bộ quá thần tốc, anh ấy nhìn là biết ngay không phải tôi tự làm.”

“Anh Quan chả hiểu tình tứ gì hết, sao không làm bộ tí được chứ?”

“Thật ra cũng không cần anh Quan giả vờ, chỉ cần chị nói với anh ấy, lúc đó chị đã nấu canh gà cho anh ấy, suýt nữa thiêu cháy cả căn bếp, có lẽ anh ấy có thể nhìn chị bằng con mắt khác, sau đó chắc sẽ không cho chị nấu ăn nữa.”

“Hai người...” Hứa Dữu thở dài, cảnh cáo không nghiêm lắm: “Nếu mà dám kể chuyện xấu ra ngoài, coi chừng tôi trừ khẩu phần hai người đấy.”

“Vâng vâng, bọn em không nói, sau này bọn em tiếp tục làm chuột bạch yên lặng của chị.”

..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...

Quan Nam yên lòng tựa vào hành lang phòng ăn nghe lén, anh tưởng tượng ra dáng vẻ cô dựa vào giọng nói, yên lặng bật cười, trong lòng ấm áp len lỏi, thì ra anh âm thầm làm nhiều việc sau lưng anh tới vậy.

Bên trong ồn ào một lúc rồi dần yên tĩnh lại, Mai Anh nhắc nhở: “Cô chủ, đã mười giờ rồi, cô ăn sáng sơ sài qúa, bây giờ có cần ăn thêm chút không?”

“Mười giờ rồi sao?” Hứa Dữu ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc anh ấy sắp dậy rồi, tôi đợi ăn cùng anh ấy.”

“Vậy mấy thứ này?”

“Đổ cả đi, đừng để anh ấy biết.”

“Vâng.”

Bên trong có tiếng bước chân, Quan Nam đoán là Hứa Dữu đang bước ra, do dự có nên nấp hay không, cuối cùng thì không nấp. Anh đừng thù lù ra đó, hài lòng ngắm nhìn khuôn mặt hơi hốt hoảng đến khó xử rồi lại yêu kiều hờn giận của cô...

Hứa Dữu nhìn thấy cái người to xác mình vừa thoải mái bàn tán cả buổi trời đang ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt mình, nụ cười trêи mặt gian tà lại không có ý tốt là hiểu ra ngay.

“Anh dậy hồi nào?” Cô thật sự muốn nghe thấy đáp án từ miệng anh khác với suy nghĩ của mình!

Quan Nam: “Ý em muốn hỏi là anh xuống khi nào ấy hả?”

“...” Hứa Dữu cắn môi, hơi khó xử cười.

“Còn muốn hỏi anh có nghe lén không hả?”

“...” Cô không chịu nổi sự thiếu nghiêm chỉnh của anh, giận dỗi trừng mắt: “Anh nghe lén được bao nhiêu?”

“Vấn đề đầu tiên thì anh dậy từ nửa tiếng trước, xuống lầu hết năm phút, đi thẳng tới đây.” Quan Nam cúi người cười, rất dễ dàng tiến sát tới tai cô, cố tỏ vẻ kinh ngạc: “Thì ra canh gà lần trước tới được khó khăn vậy, hèn gì ngon hơn bình thường nhiều.”

“Em bịa đại chọc họ vui thôi...”

“Bịa đại cũng không sao, dù gì anh cũng tin rồi.”

“Quan Nam...”

Hứa Dữu thật sự xấu hổ đến nổi quạu, ban nãy nhất thời cô không kìm được, nói ra bao nhiêu chuyện trong lòng, đã có hơi hối hận, kết cuộc lại còn bị người trong cuộc nghe hết cả, cô thật sự... thấy rất mất mặt.

Quan Nam chẳng thèm lo mấy chuyện này, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Cô muốn vùng ra, anh lại cắn tai cô: “Quên mất hôm qua bị phạt thế nào rồi hả? Muốn thử thách lần nữa không?”

Hứa Dữu “cắn” trả, trượt tay đến eo anh rồi dùng sức bấu nào: “Anh nghĩ là có mình anh biết chọc lét thôi hả?”

Quan Nam không chút phản ứng: “Anh không có sợ.”

“...”

“Hôm qua có phải chỉ phạt có vậy thôi đâu.” Anh tóm lấy tay cô đặt ở bụng dưới cô, mập mờ: “Còn xót không?”

“... Anh chú ý nơi chốn cái đi.”

“Được.”

“Chị Mai!” Quan Nam buông cô ra, chậm bước vào bếp, thần thái giọng điệu sảng kɧօáϊ thấy rõ.

Mai Anh đã nghe hai người lục đục nãy giờ, chỉ là lịch sự không dám làm phiền, nghe thấy Quan Nam gọi, vội vàng bước ra, hai cô gái còn lại cũng nén “lòng hóng hớt” đi theo sau.

“Anh Quan muốn dùng bữa sáng sao?” Mai Anh hỏi.

“Ừm.” Quan Nam gật đầu hỏi thẳng: “Cháo thịt dưa chuột ban nãy mấy cô ăn còn không?”

“Cái đó...” Mai Anh nhìn Hứa Dữu, thấy cô không có phản ứng gì mới trả lời: “Còn một ít, nhưng mà hơi nguội rồi, tôi đang đỉnh đổ đi nấu cái mới.”

“Không sao.” Quan Nam nói: “Mọi người làm việc khác đi, ở đây để tôi lo.”

Mai Anh tất nhiên hiểu được anh “lo” thế nào, tôn kính đáp “vâng” rồi đưa hai cô gái rời đi.

Nhà bếp rộng rãi sáng sủa, thiết kế theo phong cách cung đình cô đại, màu sắc đậm trầm nhưng không nặng nề, chỗ nào cũng tinh tế ít có chỗ xa hoa, khiến người ta nhìn rất thích mắt.

Quan Nam nói: “Căn bếp này được bày trí rất nghệ thuật.”

Hứa Dữu liếc anh: “Tất nhiên, nghề bếp là một môn nghệ thuật cao thâm mà.”

Quan Nam rất thuần thục bắt nồi cháo nhỏ lên bếp: “Ví dụ như nồi cháo dưa leo trứng bắc thảo đặc biệt này của em đây hả?”

“Nếu miễn cưỡng thì đừng ăn.”

“Không miễn cưỡng.” Quan Nam nhìn cô chằm chằm, cố ý cường điệu có mục đích: “Vợ anh nấu cho anh mà.”

“Gọi suôn thật đấy.” Hứa Dữu không hưởng ứng: “Em đồng ý lấy anh rồi hả?”

“Không có.” Quan Nam lấy một cái muỗng, nhẹ nhàng khuấy đều: “Anh còn đang tìm cơ hội cầu hôn đây này.”

“Nắm được phần thắng không?”

“Anh đoán là tỷ lệ thành công ít nhất năm mươi phần trăm.”

“Hơ, hình như anh Quan tự tin hơi quá ấy nhỉ.” Hứa Dữu hơi nhếch mép, độ cong hơi có hứng thú: “Sao anh đoán được?”

Quan Nam tắt lửa, múc cháo ra bát, cùng lúc đó, nước trong nồi bên cạnh cũng đã sôi, anh mở hẳn nắp nồi, lấy mì dẹp trêи kệ bếp bỏ vào trong.

“Vợ anh rất tốt với anh.” Anh nhoẻn miệng cười trong làn khói nghi ngút, cẩn thận đập một cái trứng vào trong nồi: “Cực kỳ tốt.”

“Tốt thế nào?”

“Cô ấy rất thông minh nhưng trước mặt anh lại luôn ngốc ngếch, ngốc đến độ khiến anh cảm thấy nếu có một ngày không có anh bên cạnh, cô ấy có thể sẽ lạc đường, sẽ không có cơm ngon để ăn, hoặc là đến ngủ cũng không yên. Cô ấy rất độc lập, lúc nào cũng cho người khác cảm giác lạnh lùng cao vời vợi nhưng trước mặt anh, cô ấy lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn, dù thường ngày anh hay vì công việc mà lơ là cô ấy, để cô ấy đợi, để cô ấy lo, cô ấy cũng chưa từng oán trách, thấu hiểu lòng người đến mức khiến anh nhiều lúc mong cô ấy mắng anh. Cô ấy rất xinh đẹp, lần đầu tiên gặp cô ấy, anh kinh ngạc không rời mắt nổi, anh không dám thừa nhận là khoảnh khắc đó anh hồi hộp chết được, càng không dám thừa nhận anh nhìn sắc sinh tình, trúng tiếng sét ái tình với cô ấy, dù rất nhiều người đều đặt nghi vấn bảo anh không xứng với cô ấy, anh cũng chưa từng nghĩ tới việc chia tay, bởi vì anh thật sự rất yêu cô ấy, yêu đến ích kỷ, yêu đến không cách nào thoát được.”

Quan Nam nắm lấy tay Hứa Dữu, áp lòng bàn tay cô vào lồng ngực mình, trịnh trọng đến mức trang nghiêm: “Nếu có thế, anh mong có thể chăm sóc cô ấy cả cuộc đời, dù đồ ăn cô ấy nấu luôn khó ăn, dù cô ấy thường hay trêu ghẹo anh, dù sau này có thể cô ấy sẽ thấy anh phiền, không thích anh, anh đều muốn nắm mãi tay cô ấy, đến bạc đầu cũng không rời.”

“Hứa Dữu, em có bằng lòng không?”

Nước trong nồi sôi ùng ục trào ra ngoài, Quan Nam trở tay tắt lửa, anh không chấp nhặt câu trả lời của cô, bỗng dưng đưa hai tay nâng lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên.

Nụ hôn sâu không ɖu͙ƈ vọng, họ đã nếm cả mùi vị sâu lắng nơi đầu môi chót lưỡi nhau, dài lâu, triền miên chưa dứt.

Một hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng nỡ buông cô ra.

Hứa Dữu ửng đỏ từ mặt mày đến đôi mắt, cô khẽ lấy hơi, ngẩng đầu nhìn anh, cả hai hoà lẫn trong mắt nhau.

Rõ là đã chắc chắn nhưng cô vẫn không nhận thua khiển trách: “Đây là tỷ lệ thành công mà anh Quan nắm chắc đấy sao?”

Quan Nam cười, định hôn tiếp thì bị Hứa Dữu chặn lấy ngực: “Cầu hôn mà không có nhẫn em sẽ không đồng ý đâu.”

“Nếu có thì sao?”

“Vậy thì...”

Hứa Dữu còn chưa nói xong đã thấy ngón tay đột nhiên hơi lành lạnh, Quan Nam không biết móc từ đâu ra một chiếc nhẫn, đeo lên ngón tay cô.

“Sau này anh phải gọi em là bà Quan rồi.”

Hứa Dữu giơ tay lên trước tầm mắt, xác định đó là một chiếc nhẫn kim cương được chạm khắc tinh xảo, cô kinh ngạc: “Anh nghiêm túc đấy sao?”

“Ừm, anh suy nghĩ lâu lắm rồi, trong lúc đó có không ít lần bỏ cuộc, lề mề của cả cuộc đời này chắc đều đã dùng vào việc này, cuối cùng vẫn quyết định buộc chặt em.” Quan Nam hơi nhướng mày: “Tất nhiên là em cũng có thể không đồng ý, dù sao anh đã đeo rồi thì không tháo xuống đâu.”

“Vô lại...” Hứa Dữu nén cười thấp giọng mắng anh, ánh mắt nhìn chăm chú vào ngón tay: “Anh mua khi nào đấy?”

“Lần đó trước khi tặng son cho em đã mua rồi, ban đầu giấu trong nhà ấy, sau đó sợ em phát hiện nên lúc nào cũng mang theo bên người.” Quan Nam nắm lấy ngón tay cô, nụ cười sâu thêm lúc đang rủ rỉ bộc bạch: “Tỷ lệ thành công năm mươi phần trăm còn lại đáng tin không?”

“Em không biết, chuyện khó vậy chắc phải dùng cả đời để chứng minh.”

“Được, anh đợi em cả đời.”

Cả đời, cho anh khoảng thời gian này, anh trả lại cả đời cho em!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương