Nalu Story (Fairy Tail Fanfic)
-
Chương 28: Ngắm sao
--------Chap 28: Ngắm sao--------
Không khí vào buổi đêm thành phố Magnolia se se lạnh. Bầu trời sao lấp lánh. Lucy với cảm giác thoải mái, vui vẻ đang bước chân sáo đến ngọn đồi sau hội quán Fairy Tail - nơi hẹn với bạn của Mira. Đến nơi, Lucy leo lên đỉnh đồi rồi ngồi phịch xuống đó. Những ngọn cỏ khẽ cọ vào da ngưa ngứa. Lucy ngửa cổ nhìn sao một chút cảm thấy hơi mỏi nên quyết định nằm phịch xuống. Cả bầu trời đầy sao đập vào tầm mắt như những bụi kim tuyến to có nhỏ có rải đầy trời. Tự ngắm sao một mình thì Lucy chợt nghe thấy tiếng sột soạt của cỏ. Ngoái đầu xuống nhìn thì thấy Natsu đang đi từ từ lại phía cô. Natsu đang cúi đầu đi thì cảm giác Lucy đang nhìn mình thì ngẩn đầu lên. Bốn mắt chạm nhau. Đầu Lucy tự nhiên nhức nhói, có gì đó mơ hồ vừa xẹt ngang qua. Cô khẽ vịnh nhẹ trán mình, xoa xoa nhẹ. Ơn đau đầu từ từ dịu lại.
Lucy: *nhìn Natsu, cười* Hi! Lần trước đã gặp cậu ở nhà bà Porlysia. Cậu cũng thích ngắm sao à Natsu? ^^
Natsu: Ừ. Sắp có sao băng chưa nhỉ?
Lucy: Sắp rồi. Cùng nằm xuống đây với tớ nè. Thoải mái lắm.
Lucy vỗ bộp bộp vào chỗ bên cạnh mình. Natsu đi tới ngằm cạnh Lucy. Nằm xuống rồi cậu mới thấy đây là điều không nên. Mùi hương của Lucy cứ tỏa khắp nơi. Khiến Natsu muốn… ngửi thêm. (Haina: *xỉu*) À hèm! Bềnh tễnh nào. Cậu khẽ xít xa Lucy một tẹo.
Lucy: *chộp lấy tay Natsu* Natsu! Sao băng kìa! Đẹp quá!
Cả người Lucy sát rạt vào Natsu. Ngực… ép hết vào người cậu. Máu nóng Natsu dồn lên đến não. Cậu chả có tâm trí ngắm sao hay ngắm trăng gì cả. Nhỡ cậu không đến thì sao? Nhỡ tên khác đến. Nhỡ Loke đến… Lucy cũng chả đề phòng thế này á. May mà mình đi.
Lucy: *lay lat tay Natsu* Natsu! Cậu có ngắm sao không đó? Nhìn đi đâu vậy?
Natsu: Hả? À! Có mà. Sao băng đẹp lắm.
Lucy: … Hết sao băng rồi mà.
Natsu: …
Lucy không biết tên Natsu này bị gì nữa. Cô tưởng cậu ta thích ngắm sao chứ. Tâm trí cứ để đâu đâu không. Ý! Sao mình nằm sát Natsu thế? Lucy từ từ ngồi dậy, xê ra xa. Lucy nghĩ: “Sao mình thân mật với người mới gặp vài lần như Natsu vậy nhỉ? Nhìn cậu ấy mình cũng cảm thấy có gì đó quen thuộc, thân thương lắm. Có gì đó… ui! đau đầu quá!” Lucy nhìn Natsu chằm chằm.
Natsu: Này Lucy. Có gì mà nhìn tớ ghê vậy?
Lucy: *giật mình* À! Không có gì.
Natsu: Uhm…
Lúc này không hiểu sau Natsu lại nhớ đến điều mà Mira nói. “Bộ cậu nghĩ Lucy sẽ vui khi mất hết ký ức về mình sao?” Thật sự… Natsu rất muốn Lucy nhớ lại. Giọng nói nho nhỏ kéo Natsu ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lucy: Uhm… Natsu nè…
Natsu: Uhm. Gì thế?
Lucy: Chúng ta… đã gặp nhau trước đây chưa nhỉ?
Natsu im lặng. Cậu không biết nên trả lời Lucy như thế nào. Nhìn gương mặt hoang mang, lo lắng đó của cô. Natsu rất muốn cho cô biết mọi chuyện. Nhưng… những giọt nước mắt kia sẽ lại một lần nữa tuông rơi.
Lucy: Sao cậu lại im lặng?
Lucy xích lại gần Natsu. Không mặt của cô kề sát cậu. Vài lọn tóc rũ xuống dụng vào vai Natsu. Lại gần Natsu, đầu Lucy lại đau. Kì này còn dữ hội hơn trước. Các hình ảnh không rõ ràng, mờ mờ ảo ảo cứ hiện hiện ẩn ẩn trong tâm trí cô.
“Lucy! Cùng đi làm nhiệm vụ nào!”
Ai đó? Người đó… là ai? Giọng nói rất quen thuộc… Cậu… là ai?
“Lucy! Tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu!”
Sao… cậu ấy lại muốn bảo vệ mình? Cậu ta là ai thế? Là ai? Là… ai?
Lucy ôm chặt đầu mình. Từng cơn đau nhức cứ liên tục ập đến. Các dòng ký ức mờ khiến tâm trí Lucy rối lắm. Có thứ gì đó chặn khiến cô không thể nhớ rõ mọi việc. “Cảm giác này… đau quá… rất đau… Những ký ức này… rất quan trọng với mình. Sao mình lại không thể nhớ? Ư! Đau đầu quá!” Nước mắt từ từ đọng lại trên mi mắt của Lucy. Chỉ chực trào ra.
Natsu: *hốt hoảng* Lucy! Cậu bị sao vậy?
Natsu vịnh thật chặt bờ vai đang không ngừng run rẩy của Lucy.
Lucy: *ngước nhìn Natsu bằng đôi mắt ngấn nước* Tớ… thật sự cũng không rõ. *lắc nhẹ đầu* Có gì đó… tớ đã lỡ quên mất… Tớ… tớ cảm giác nó rất quan trọng.
Nói đến đây nước mắt Lucy trào ra. Từng giọt… từng giọt như cứa sâu vào tim Natsu. Tại sao lại thế? Không phải Lucy sẽ vui vẻ hơn khi không nhớ những kí ức đau thương đó sao? Nhưng tại sao… cô ấy vẫn khóc? Natsu thật sự không thể hiểu nổi. Kéo Lucy vào lòng. Natsu ôm cô thật chặt. Lucy nằm gọn trong lòng Natsu. Cô ngơ ngác chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết tâm trạng đang hoảng loạn của mình như được vỗ về khiến Lucy cảm thấy bình tâm hơn. Cảm giác ấm áp quen thuộc này…
Natsu: *giọng hơi run* Lucy! Tớ xin cậu đừng khóc nữa. Cậu muốn tớ làm gì cũng được. Chỉ xin cậu đừng khóc nữa.
Những lời an ủi đó sao dỗi dịu dàng thế. Lucy cảm thấy vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Lucy: Sao… cậu lại tốt tới tớ đến thế? Chúng ta cũng chỉ mới quen biết nhau không lâu thôi mà.
Natsu im lặng trong một lúc. Cậu phải trả lời thế nào. Lucy là người quan trong nhất tới tớ! Lucy là người tớ yêu! Lucy là cô gái tớ không bao giờ muốn rời xa! Đó là những lời đang ghào thét trong lòng Natsu.
Natsu: Tớ… luôn quan tâm bạn bè của mình.
Từ bạn bè từ chính miệng nói ra khiến Natsu không thấy vui tí nào.
Lucy: *khẽ bối rối* À! Đúng rồi nhỉ. Cảm ơn cậu. - “Mình nghĩ nhiều quá rồi.”Lucy nghĩ
Natsu: uhm…
Lucy: À mà… tớ cảm thấy tốt hơn rồi. Natsu… cậu…
Lucy không biết nói thế nào. Natsu ôm như vầy hoài khiến cô ngại muốn chết.
Natsu hiểu ý Lucy nên cũng từ từ buông cô ra. Dù trong lòng chả muốn tí nào. Cậu nhìn gương mặt khẽ ửng hồng và đôi mắt vẫn còn ương ướt. Trời ạ! Thử thách cậu ư?
--------End chap 28--------
Không khí vào buổi đêm thành phố Magnolia se se lạnh. Bầu trời sao lấp lánh. Lucy với cảm giác thoải mái, vui vẻ đang bước chân sáo đến ngọn đồi sau hội quán Fairy Tail - nơi hẹn với bạn của Mira. Đến nơi, Lucy leo lên đỉnh đồi rồi ngồi phịch xuống đó. Những ngọn cỏ khẽ cọ vào da ngưa ngứa. Lucy ngửa cổ nhìn sao một chút cảm thấy hơi mỏi nên quyết định nằm phịch xuống. Cả bầu trời đầy sao đập vào tầm mắt như những bụi kim tuyến to có nhỏ có rải đầy trời. Tự ngắm sao một mình thì Lucy chợt nghe thấy tiếng sột soạt của cỏ. Ngoái đầu xuống nhìn thì thấy Natsu đang đi từ từ lại phía cô. Natsu đang cúi đầu đi thì cảm giác Lucy đang nhìn mình thì ngẩn đầu lên. Bốn mắt chạm nhau. Đầu Lucy tự nhiên nhức nhói, có gì đó mơ hồ vừa xẹt ngang qua. Cô khẽ vịnh nhẹ trán mình, xoa xoa nhẹ. Ơn đau đầu từ từ dịu lại.
Lucy: *nhìn Natsu, cười* Hi! Lần trước đã gặp cậu ở nhà bà Porlysia. Cậu cũng thích ngắm sao à Natsu? ^^
Natsu: Ừ. Sắp có sao băng chưa nhỉ?
Lucy: Sắp rồi. Cùng nằm xuống đây với tớ nè. Thoải mái lắm.
Lucy vỗ bộp bộp vào chỗ bên cạnh mình. Natsu đi tới ngằm cạnh Lucy. Nằm xuống rồi cậu mới thấy đây là điều không nên. Mùi hương của Lucy cứ tỏa khắp nơi. Khiến Natsu muốn… ngửi thêm. (Haina: *xỉu*) À hèm! Bềnh tễnh nào. Cậu khẽ xít xa Lucy một tẹo.
Lucy: *chộp lấy tay Natsu* Natsu! Sao băng kìa! Đẹp quá!
Cả người Lucy sát rạt vào Natsu. Ngực… ép hết vào người cậu. Máu nóng Natsu dồn lên đến não. Cậu chả có tâm trí ngắm sao hay ngắm trăng gì cả. Nhỡ cậu không đến thì sao? Nhỡ tên khác đến. Nhỡ Loke đến… Lucy cũng chả đề phòng thế này á. May mà mình đi.
Lucy: *lay lat tay Natsu* Natsu! Cậu có ngắm sao không đó? Nhìn đi đâu vậy?
Natsu: Hả? À! Có mà. Sao băng đẹp lắm.
Lucy: … Hết sao băng rồi mà.
Natsu: …
Lucy không biết tên Natsu này bị gì nữa. Cô tưởng cậu ta thích ngắm sao chứ. Tâm trí cứ để đâu đâu không. Ý! Sao mình nằm sát Natsu thế? Lucy từ từ ngồi dậy, xê ra xa. Lucy nghĩ: “Sao mình thân mật với người mới gặp vài lần như Natsu vậy nhỉ? Nhìn cậu ấy mình cũng cảm thấy có gì đó quen thuộc, thân thương lắm. Có gì đó… ui! đau đầu quá!” Lucy nhìn Natsu chằm chằm.
Natsu: Này Lucy. Có gì mà nhìn tớ ghê vậy?
Lucy: *giật mình* À! Không có gì.
Natsu: Uhm…
Lúc này không hiểu sau Natsu lại nhớ đến điều mà Mira nói. “Bộ cậu nghĩ Lucy sẽ vui khi mất hết ký ức về mình sao?” Thật sự… Natsu rất muốn Lucy nhớ lại. Giọng nói nho nhỏ kéo Natsu ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lucy: Uhm… Natsu nè…
Natsu: Uhm. Gì thế?
Lucy: Chúng ta… đã gặp nhau trước đây chưa nhỉ?
Natsu im lặng. Cậu không biết nên trả lời Lucy như thế nào. Nhìn gương mặt hoang mang, lo lắng đó của cô. Natsu rất muốn cho cô biết mọi chuyện. Nhưng… những giọt nước mắt kia sẽ lại một lần nữa tuông rơi.
Lucy: Sao cậu lại im lặng?
Lucy xích lại gần Natsu. Không mặt của cô kề sát cậu. Vài lọn tóc rũ xuống dụng vào vai Natsu. Lại gần Natsu, đầu Lucy lại đau. Kì này còn dữ hội hơn trước. Các hình ảnh không rõ ràng, mờ mờ ảo ảo cứ hiện hiện ẩn ẩn trong tâm trí cô.
“Lucy! Cùng đi làm nhiệm vụ nào!”
Ai đó? Người đó… là ai? Giọng nói rất quen thuộc… Cậu… là ai?
“Lucy! Tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu!”
Sao… cậu ấy lại muốn bảo vệ mình? Cậu ta là ai thế? Là ai? Là… ai?
Lucy ôm chặt đầu mình. Từng cơn đau nhức cứ liên tục ập đến. Các dòng ký ức mờ khiến tâm trí Lucy rối lắm. Có thứ gì đó chặn khiến cô không thể nhớ rõ mọi việc. “Cảm giác này… đau quá… rất đau… Những ký ức này… rất quan trọng với mình. Sao mình lại không thể nhớ? Ư! Đau đầu quá!” Nước mắt từ từ đọng lại trên mi mắt của Lucy. Chỉ chực trào ra.
Natsu: *hốt hoảng* Lucy! Cậu bị sao vậy?
Natsu vịnh thật chặt bờ vai đang không ngừng run rẩy của Lucy.
Lucy: *ngước nhìn Natsu bằng đôi mắt ngấn nước* Tớ… thật sự cũng không rõ. *lắc nhẹ đầu* Có gì đó… tớ đã lỡ quên mất… Tớ… tớ cảm giác nó rất quan trọng.
Nói đến đây nước mắt Lucy trào ra. Từng giọt… từng giọt như cứa sâu vào tim Natsu. Tại sao lại thế? Không phải Lucy sẽ vui vẻ hơn khi không nhớ những kí ức đau thương đó sao? Nhưng tại sao… cô ấy vẫn khóc? Natsu thật sự không thể hiểu nổi. Kéo Lucy vào lòng. Natsu ôm cô thật chặt. Lucy nằm gọn trong lòng Natsu. Cô ngơ ngác chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết tâm trạng đang hoảng loạn của mình như được vỗ về khiến Lucy cảm thấy bình tâm hơn. Cảm giác ấm áp quen thuộc này…
Natsu: *giọng hơi run* Lucy! Tớ xin cậu đừng khóc nữa. Cậu muốn tớ làm gì cũng được. Chỉ xin cậu đừng khóc nữa.
Những lời an ủi đó sao dỗi dịu dàng thế. Lucy cảm thấy vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Lucy: Sao… cậu lại tốt tới tớ đến thế? Chúng ta cũng chỉ mới quen biết nhau không lâu thôi mà.
Natsu im lặng trong một lúc. Cậu phải trả lời thế nào. Lucy là người quan trong nhất tới tớ! Lucy là người tớ yêu! Lucy là cô gái tớ không bao giờ muốn rời xa! Đó là những lời đang ghào thét trong lòng Natsu.
Natsu: Tớ… luôn quan tâm bạn bè của mình.
Từ bạn bè từ chính miệng nói ra khiến Natsu không thấy vui tí nào.
Lucy: *khẽ bối rối* À! Đúng rồi nhỉ. Cảm ơn cậu. - “Mình nghĩ nhiều quá rồi.”Lucy nghĩ
Natsu: uhm…
Lucy: À mà… tớ cảm thấy tốt hơn rồi. Natsu… cậu…
Lucy không biết nói thế nào. Natsu ôm như vầy hoài khiến cô ngại muốn chết.
Natsu hiểu ý Lucy nên cũng từ từ buông cô ra. Dù trong lòng chả muốn tí nào. Cậu nhìn gương mặt khẽ ửng hồng và đôi mắt vẫn còn ương ướt. Trời ạ! Thử thách cậu ư?
--------End chap 28--------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook