Nại Hà
-
Chương 13
Sở Hà là ba ba tốt nhất của Đoàn Đoàn.
Là người tốt nhất với cô nhưng cũng xấu nhất với cô.
Tiểu Đoàn Tử nghển cổ, day day ngón tay mập mạp của mình, nhìn cô với ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Đôi mắt cậu nịnh nọt nhìn chăm chú, An Nại không biết phải nói sao, cô đành gật gật đầu,“Ừm” một tiếng, mắt Đoàn Đoàn lập tức sáng lên, nhanh chân nhào tới, ôm lấy cánh tay cô cọ cọ, nói một câu không đầu không đuôi “Còn con nữa.”
Ba ba của con là ba ba tốt nhất.
Còn con nữa……
An Nại nghĩ một chút rồi vươn tay bẹo hai cái má bánh bao của cu cậu nhẹ giọng nói:“Con cũng là bé cưng ngoan nhất phải không?”
“Dạ” Đoàn Đoàn dùng sức gật gật đầu, lại có chút xấu hổ xoa xoa mặt nhỏ giọng nói:“Cơ mà, ba ba nói…… con hơi ngốc chút xíu.” Lúc bé nói chỉ chút xíu thôi, ngón cái mập mạp tạo với ngón trỏ một khoảng bé xíu, tỏ vẻ chỉ chút chút thế thôi.
An Nại cảm thấy thật dễ thương, cúi người xoa xoa đầu cậu nói thật nghiêm túc:“Không đâu, con thông minh nhất.”
Lúc cô nói còn rất nghiêm túc, không phải chỉ an ủi đứa bé cho có lệ, Đoàn Đoàn nhìn mặt An Nại, vui đến mức muốn bay lên, bé rất thích mẹ mình.
An Nại nhìn đồng hồ treo tường trong thư phòng, cũng đã muộn lắm rồi, cô rút một quyển truyện trên giá sách ôm Đoàn Đoàn về phỏng ngủ, dù sao nếu để bé ngủ ở phòng cho khách, thế nào rồi chút nữa cậu lại mò sang giường cô ngủ thôi.
Cô mặc áo ngủ rộng thùng thình tựa lưng vào đầu giường lật từng trang trong tập truyện, dưới ánh sáng màu vàng nhạt từ chiếc đèn trùm treo trên tường, căn phòng ngủ mang đậm phong cách thanh lạnh cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.
Đoàn Đoàn ngồi trên giường ngoan ngoãn tự cởi quần áo sau đó thay bộ đồ ngủ bò sữa của cậu rồi dẫm lên chiếc giường mềm mại đặt mông nằm ngồi bên cạnh cô, bé ghé người sang xem tập tranh trong tay cô, hồi bé trước khi đi ngủ ba cô thường kể chuyện cổ tích cho cô nghe, thế nên An Nại đã chọn câu truyện cổ tích cô thích nghe nhất kể lại cho Đoàn Đoàn.
Chờ sau khi Đoàn Đoàn ngủ, An Nại tắt đèn ngủ rồi nằm xuống, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bé con cùng tiếng hít thở của cô rất nhẹ, cách một lớp chăn mỏng An Nại vươn tay ôm lấy Đoàn Đoàn.
Một đêm không mộng mị, hôm sau An Nại vẫn dậy thật sớm, cô ghé mắt nhìn Đoàn Đoàn nằm dài trên giường úp người cong mông ngủ rất ngoan, nhẹ tay nhẹ chân rời giường rửa mặt xong, chuẩn bị ra ngoài mua hai phần bữa sáng, vừa mới ra tới cửa cô lại không nhịn được mà quay lại bế cu cậu nằm thẳng người lại, mới đi ra khỏi phòng.
An Nại vừa đi vừa tóm mái tóc rối bời thành một túm rồi buộc cao lên, vừa mở cửa liền ngây ngẩn cả người, Sở Hà đang dựa vào cánh cửa đối diện nhà cô, trông vẻ mặt anh rất mệt mỏi, mắt hơi hơi nhắm lại, phía dưới mắt còn có quầng thâm đen xì.
Loáng thoáng nghe được tiếng mở cửa, Sở Hà vén mí mắt nặng trĩu, xuất hiện trong tầm mắt anh là An Nại mặc một chiếc áo ngắn tay hồng nhạt đơn giản và quần đùi ngắn, để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, tinh thần nhẹ nhàng thoải mái đứng phía bên kia. Trang phục của cô như vậy lại khiến Sở Hà hoảng hốt trong chớp mắt, giống như bọn họ đã trở lại 4 năm trước.
Khi đó gần tới lễ tốt nghiệp đại học, anh thường xuyên tụ tập cùng bạn bè mở tiệc liên hoan hoặc lễ cám ơn giáo sư, mỗi đêm trở về rất muộn còn uống say khướt không tìm thấy chìa khóa, lúc ấy anh chỉ cần đứng ngoài cửa đập đập vài cái, An Nại sẽ chạy xuống nhà mở cửa cho anh.
Khi đó cô luôn mặc áo màu hồng nhạt, toàn thân thật ấm áp mà mềm mại.
Sở Hà đã từng dạo qua forum của trường cao trung Tây đại, toàn bộ nam sinh của Tây đại đều đánh giá An Nại là cô gái lạnh lùng chỉ có thể nhìn chứ không thể đùa, cô giống như một con nhím nhỏ đem bản thân giấu thật kín trong lớp gai nhọn hoắt nguy hiểm, không ai gây sự với cô, cô sẽ im lặng đứng trong thế giới của mình, có người đến gây sự với cô, cô cũng sẽ không chút yếu thế hung hăng mà phản công lại.
Nhưng đứng trước mặt anh, An Nại không phải bọc mình như vậy nữa. Cô sẽ chuẩn bị cho anh một ly trà xanh thay thế cho cafe, cô sẽ làm bánh gato trong ngày sinh nhật của anh, tới gần ngày thi vào đại học anh sẽ bổ túc hóa học cho cô ở thư phòng, khi ấy anh sẽ ngồi viết luận văn, còn cô ngồi ở một bàn học khác làm bài tập anh giao, mỗi lúc anh sửa luận văn sửa tâm trạng lơ đễnh, ngẩng mặt lên sẽ luôn thấy An Nại đang nhìn mình, lúc ấy cô sẽ cúi đầu thật nhanh, cầm bút bi trong tay vẽ vài đường lên giấy xua đi sự ngại ngùng.
Sau đó anh sẽ ác ý đá văng ghế ngồi, đột kích kiểm tra bài thi của cô rồi phát hiện cô chẳng làm bài anh giao gì cả.
Lúc ấy chỉ còn là kỷ niệm…
Sở Hà đột nhiên nhớ tới hôm Hà Minh thất tình uống rượu gào khóc nói câu đó, anh không biết có phải An Nại đã thích anh từ lúc đó không, nhưng tình cảm của cô đối với anh có giấu cũng không nổi, và cũng chính anh đã một tay phá hủy mọi cơ hội giữa bọn họ, giờ đây cuối cùng chỉ còn lại Sở Đoàn Đoàn mà thôi.
Bị Sở Hà nhìn như vậy, An Nại có cảm giác bị anh nhìn sạch sẽ cả người, cô ho nhẹ một tiếng hỏi:“Anh tới đón Đoàn Đoàn?”
Thấy Sở Hà không nói gì, An Nại đành nói:“Thằng bé còn đang ngủ.”
“Không,” Sở Hà đứng thẳng người lên, nâng tay xoa xoa ấn đường, nói:“Anh tới đón em…..”
An Nại:“……”
“Đi mua bữa sáng.” Sở Hà chau mày, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của An Nại, có chút phiền muộn, nâng tay xốc lại mái tóc“Xoạt” một tiếng rồi nói thêm, vừa nói xong anh liền bước về phía cửa thang máy bấm nút đi xuống, An Nại đi theo phía sau anh vào trong thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại hình thành một không gian kín. An Nại đứng đằng trước Sở Hà, cô cứ có cảm giác một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của ai đó sau lưng như muốn xuyên thủng người cô, làn da tiếp xúc với không khí cũng nóng rực lên.
Sở Hà lái xe thật lâu xe mới đến nơi, An Nại nhìn con phố cùng con ngõ nhỏ quen thuộc cách đó không xa, đây là cửa hàng trước kia cô rất hay tới mua bánh bao và cháo, canh thịt dê ở cửa hàng này cũng rất ngon, cô xuống xe gọi ba phần canh thịt dê và bánh bao sau đó quay lại xe, Sở Hà ngổi ở ghế lái chính mắt nhắm mắt mở, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, An Nại vươn tay lay lay anh ý bảo anh ra ghế sau ngủ một chút.
Bị cô đánh thức, Sở Hà lấy lại tinh thần dương dương tự đắc nhếch cằm ý bảo cô ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ:“Nếu em đói cứ ăn trước đi.”
Không kiên trì ép anh nữa, An Nại ngồi lại ghế lái phụ mở một hộp bánh bao, tự gắp cho mình một chiếc bánh bao nhỏ, vừa cắn một cái nước mỡ nóng bỏng lập tức trào ra, cô bị bỏng lưỡi, đầu lưỡi có chút tê tê.
“Há miệng,” Sở Hà một tay mạnh mẽ đỡ cằm cô, cánh tay dài vươn ra ghế sau cầm một chai nước tinh khiết, An Nại định vươn tay lấy chai nước, Sở Hà trực tiếp gạt tay cô, sau đó anh mở nắp bình đem chai nước đến cạnh miệng cô, không ngờ tay cầm chai nước dùng lực hơi mạnh, nước liền trào từ trong bình ra, An Nại bị sặc nước xua xua tay liên tục:“Khụ khụ, anh có thù với tôi phải không?”
“……” Sở Hà nới lỏng bàn tay đang cầm chai nước, thế này mà bảo làm vậy con gái người ta sẽ tim đập thình thịch đấy à?
Khi hai người về đến nhà Đoàn Đoàn còn chưa tỉnh, trên đường đi An Nại đã ăn no rồi, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm nên không chờ Đoàn Đoàn ngủ dậy mà quyết định đi trước.
Sở Hà nhẫn nại kéo Đoàn Đoàn thức dậy, Tiểu Đoàn Tử không thấy mẹ ăn sáng cũng có chút không yên lòng, thật vất vả mới dụ cu cậu ăn xong, Sở Hà bế bé con xuống lầu lái xe đưa bé tới nhà trẻ, có thể thấy Đoàn Đoàn không kháng cự gì việc đi nhà trẻ, ngược lại thằng bé còn rất thích nhà trẻ.
Đoàn Đoàn vịn cửa kính xe, đột nhiên chau mày thở dài một cái.
“……” Sở Hà tay cầm vô lăng chợt run lên một chút,“Thiếu niên, con đang sầu chuyện gì?”
Đoàn Đoàn rầu rĩ không vui:“Ba không biết đâu.”
Sở Hà đỗ xe lại ôm con trai tiếp tục dỗ:“Con nói cho ba chẳng phải ba sẽ biết đấy à.”
Đoàn Đoàn trưng khuôn mặt nhỏ nhắn không vui:“Ngày mai mới được gặp mẹ.”
“Ừm” Sở Hà không thèm an ủi con trai, anh có chút vui khi người gặp họa, dù sao cu cậu dễ thương thế này cũng chỉ mình anh mới biết.
Đến cổng nhà trẻ, Đoàn Đoàn lại càng không vui, bé con gục đầu trên vai Sở Hà nhìn thấy một dì rất xinh một tay bế Tiểu Bánh Trôi, một tay kéo Tiểu Nguyên Tiêu đi vào, Tiểu Bánh Trôi còn lớn giọng gọi cậu:“Đoàn Đoàn, hôm nay mẹ tui đưa tui đi lớp! Đây là mẹ tui, mẹ tui đó! Mẹ tui thích tui nhất!”
Đoàn Đoàn nhìn thấy Tiểu Nguyên Tiêu mặt phụng phịu nắm tay mẹ mình, lặng lẽ chớp chớp mắt.
Đến cửa lớp, mẹ Tiểu Bánh Trôi còn ôm Tiểu Bánh Trôi thơm một cái, Đoàn Đoàn cảm thấy, Tiểu Bánh Trôi và ba ba Tiểu Nguyên Tiêu thích Tiểu Nguyên Tiêu, mẹ cậu ấy lại thích Tiểu Bánh Trôi, bé con ghé sát người vào ba mình hâm mộ nhìn Tiểu Bánh Trôi, Nại Nại còn chưa bao giờ thơm cậu kìa.
“Đoàn Đoàn,” Sở Hà gọi nhãi con một tiếng, không thấy cu cậu đáp lại, anh nhéo má cu con quay lại đây nhìn anh:“Sở Đoàn Đoàn, ba ba đi làm.”
“Dạ.” Đoàn Đoàn mơ màng gật gật đầu.
Sở Hà đang định đi, cô giáo Đoàn Đoàn chạy ra nói với anh buổi sáng có tiết Tiếng Anh, hỏi anh tên tiếng anh của Đoàn Đoàn.
Sở Hà chưa đặt tên tiếng anh Đoàn Đoàn, anh nghĩ ngợi mấy phút rồi đáp lại “Troy”[1] liền vội vã đi trước.
Sau khi kết thúc tiết Tiêng Anh, đám trẻ líu ríu tới vây quanh cậu hỏi:“Tên cậu nghĩa là thịt xiên sao, là thịt bò? Hay thịt dê?”
[1] Troy: phát âm gần giống chữ Xiên [串 – chuàn], chỗ này không chắc lắm tại nghe nó na ná í, ai biết thì giúp mình nhé ^^, bản raw chính xác tên Đoàn Đoàn tiếng anh là Troy luôn????
Đoàn Đoàn gục đầu lên bàn không thèm để ý đến đám trẻ xung quanh, Tiểu Bánh Trôi nhanh chóng kéo ghế lại ngồi chơi với cậu, hai bé con chụm đầu cùng nhau nói chuyện, kỳ thật chủ yếu là Tiểu Bánh Trôi nói Đoàn Đoàn nghe, Đoàn Đoàn có chút hâm mộ Tiểu Bánh Trôi, cu cậu ở nhà trẻ rất được đám bạn yêu quý, hơn nữa mẹ của Tiểu Bánh Trôi còn thơm Tiểu Bánh Trôi trước cửa lớp nữa.
Nếu cậu cũng nói nhiều được như vậy thì tốt biết mấy, sau khi Đoàn Đoàn nói suy nghĩ của mình cho Tiểu Bánh Trôi nghe, Tiểu Bánh Trôi đắc ý nói:“Đúng vậy, ba ba tui bảo tui nói rất nhiều á!”
Đoàn Đoàn gật gật đầu, chợt nghe cu cậu tiếp tục tự hào nói:“Ba tui còn bảo tui là hoa thân thiện[2] số một của nhà trẻ kìa.”
[2] Hoa thân thiện: ý bảo lắm mồm dễ nói chuyện ấy mà)
Đoàn Đoàn không biết hoa thân thiện là loại hoa gì, nhưng nghe tên cũng có vẻ lợi hại lắm đây, cậu nghĩ ngợi một chút rồi hỏi Tiểu Bánh Trôi:“Cậu làm gì mà mẹ lại thơm thế?”
“Mẹ cậu chưa thơm cậu lần nào sao?” Tiểu Bánh Trôi kinh ngạc nhìn cậu, sau một lúc lâu thì có chút đồng tình xoa xoa đầu cậu, nói:“Mẹ cậu không thích cậu à? không sao, ba tui cũng không thích tui, nhưng tui cũng không thích ba ba đâu.”
“Không có,” Đoàn Đoàn nghiêm túc phản bác.
Tiểu Bánh Trôi vỗ vai cậu:“Không sao, để tui dạy cậu nha, cậu biết khóc không? Ba ba nói mỗi lần tui khóc lại có sữa uống, nếu cậu đã khóc, là phải khóc thật to! Cậu xem tui này…… Oa a a a a”
“……” Đột nhiên Tiểu Bánh Trôi mở miệng khóc toáng lên khiến Đoàn Đoàn giật mình, cậu so sánh một chút, cảm thấy chắc hẳn là vì cậu khóc không khỏe bằng Tiểu Bánh Trôi đây mà.
Trong vòng một ngày, Đoàn Đoàn và Tiểu Bánh Trôi đã trở nên thân thiết hơn.
Đến buổi trưa Sở Hà tới đón Đoàn Đoàn ra ngoài ăn cơm, liền nhìn thấy bé mập anh vừa gặp sáng nay vẫy vẫy tay với Đoàn Đoàn, lớn giọng hét:“Bye~ Thịt Xiên”.
“Thịt Xiên?” Sở Hà vỗ mông Đoàn Đoàn, có chút khó hiểu hỏi bé “Nhãi đó đang gọi con à? Tên con là Thịt Xiên từ lúc nào?”
Đoàn Đoàn:“……”
Cậu cũng không cần ba ba nữa.
Là người tốt nhất với cô nhưng cũng xấu nhất với cô.
Tiểu Đoàn Tử nghển cổ, day day ngón tay mập mạp của mình, nhìn cô với ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Đôi mắt cậu nịnh nọt nhìn chăm chú, An Nại không biết phải nói sao, cô đành gật gật đầu,“Ừm” một tiếng, mắt Đoàn Đoàn lập tức sáng lên, nhanh chân nhào tới, ôm lấy cánh tay cô cọ cọ, nói một câu không đầu không đuôi “Còn con nữa.”
Ba ba của con là ba ba tốt nhất.
Còn con nữa……
An Nại nghĩ một chút rồi vươn tay bẹo hai cái má bánh bao của cu cậu nhẹ giọng nói:“Con cũng là bé cưng ngoan nhất phải không?”
“Dạ” Đoàn Đoàn dùng sức gật gật đầu, lại có chút xấu hổ xoa xoa mặt nhỏ giọng nói:“Cơ mà, ba ba nói…… con hơi ngốc chút xíu.” Lúc bé nói chỉ chút xíu thôi, ngón cái mập mạp tạo với ngón trỏ một khoảng bé xíu, tỏ vẻ chỉ chút chút thế thôi.
An Nại cảm thấy thật dễ thương, cúi người xoa xoa đầu cậu nói thật nghiêm túc:“Không đâu, con thông minh nhất.”
Lúc cô nói còn rất nghiêm túc, không phải chỉ an ủi đứa bé cho có lệ, Đoàn Đoàn nhìn mặt An Nại, vui đến mức muốn bay lên, bé rất thích mẹ mình.
An Nại nhìn đồng hồ treo tường trong thư phòng, cũng đã muộn lắm rồi, cô rút một quyển truyện trên giá sách ôm Đoàn Đoàn về phỏng ngủ, dù sao nếu để bé ngủ ở phòng cho khách, thế nào rồi chút nữa cậu lại mò sang giường cô ngủ thôi.
Cô mặc áo ngủ rộng thùng thình tựa lưng vào đầu giường lật từng trang trong tập truyện, dưới ánh sáng màu vàng nhạt từ chiếc đèn trùm treo trên tường, căn phòng ngủ mang đậm phong cách thanh lạnh cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.
Đoàn Đoàn ngồi trên giường ngoan ngoãn tự cởi quần áo sau đó thay bộ đồ ngủ bò sữa của cậu rồi dẫm lên chiếc giường mềm mại đặt mông nằm ngồi bên cạnh cô, bé ghé người sang xem tập tranh trong tay cô, hồi bé trước khi đi ngủ ba cô thường kể chuyện cổ tích cho cô nghe, thế nên An Nại đã chọn câu truyện cổ tích cô thích nghe nhất kể lại cho Đoàn Đoàn.
Chờ sau khi Đoàn Đoàn ngủ, An Nại tắt đèn ngủ rồi nằm xuống, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bé con cùng tiếng hít thở của cô rất nhẹ, cách một lớp chăn mỏng An Nại vươn tay ôm lấy Đoàn Đoàn.
Một đêm không mộng mị, hôm sau An Nại vẫn dậy thật sớm, cô ghé mắt nhìn Đoàn Đoàn nằm dài trên giường úp người cong mông ngủ rất ngoan, nhẹ tay nhẹ chân rời giường rửa mặt xong, chuẩn bị ra ngoài mua hai phần bữa sáng, vừa mới ra tới cửa cô lại không nhịn được mà quay lại bế cu cậu nằm thẳng người lại, mới đi ra khỏi phòng.
An Nại vừa đi vừa tóm mái tóc rối bời thành một túm rồi buộc cao lên, vừa mở cửa liền ngây ngẩn cả người, Sở Hà đang dựa vào cánh cửa đối diện nhà cô, trông vẻ mặt anh rất mệt mỏi, mắt hơi hơi nhắm lại, phía dưới mắt còn có quầng thâm đen xì.
Loáng thoáng nghe được tiếng mở cửa, Sở Hà vén mí mắt nặng trĩu, xuất hiện trong tầm mắt anh là An Nại mặc một chiếc áo ngắn tay hồng nhạt đơn giản và quần đùi ngắn, để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, tinh thần nhẹ nhàng thoải mái đứng phía bên kia. Trang phục của cô như vậy lại khiến Sở Hà hoảng hốt trong chớp mắt, giống như bọn họ đã trở lại 4 năm trước.
Khi đó gần tới lễ tốt nghiệp đại học, anh thường xuyên tụ tập cùng bạn bè mở tiệc liên hoan hoặc lễ cám ơn giáo sư, mỗi đêm trở về rất muộn còn uống say khướt không tìm thấy chìa khóa, lúc ấy anh chỉ cần đứng ngoài cửa đập đập vài cái, An Nại sẽ chạy xuống nhà mở cửa cho anh.
Khi đó cô luôn mặc áo màu hồng nhạt, toàn thân thật ấm áp mà mềm mại.
Sở Hà đã từng dạo qua forum của trường cao trung Tây đại, toàn bộ nam sinh của Tây đại đều đánh giá An Nại là cô gái lạnh lùng chỉ có thể nhìn chứ không thể đùa, cô giống như một con nhím nhỏ đem bản thân giấu thật kín trong lớp gai nhọn hoắt nguy hiểm, không ai gây sự với cô, cô sẽ im lặng đứng trong thế giới của mình, có người đến gây sự với cô, cô cũng sẽ không chút yếu thế hung hăng mà phản công lại.
Nhưng đứng trước mặt anh, An Nại không phải bọc mình như vậy nữa. Cô sẽ chuẩn bị cho anh một ly trà xanh thay thế cho cafe, cô sẽ làm bánh gato trong ngày sinh nhật của anh, tới gần ngày thi vào đại học anh sẽ bổ túc hóa học cho cô ở thư phòng, khi ấy anh sẽ ngồi viết luận văn, còn cô ngồi ở một bàn học khác làm bài tập anh giao, mỗi lúc anh sửa luận văn sửa tâm trạng lơ đễnh, ngẩng mặt lên sẽ luôn thấy An Nại đang nhìn mình, lúc ấy cô sẽ cúi đầu thật nhanh, cầm bút bi trong tay vẽ vài đường lên giấy xua đi sự ngại ngùng.
Sau đó anh sẽ ác ý đá văng ghế ngồi, đột kích kiểm tra bài thi của cô rồi phát hiện cô chẳng làm bài anh giao gì cả.
Lúc ấy chỉ còn là kỷ niệm…
Sở Hà đột nhiên nhớ tới hôm Hà Minh thất tình uống rượu gào khóc nói câu đó, anh không biết có phải An Nại đã thích anh từ lúc đó không, nhưng tình cảm của cô đối với anh có giấu cũng không nổi, và cũng chính anh đã một tay phá hủy mọi cơ hội giữa bọn họ, giờ đây cuối cùng chỉ còn lại Sở Đoàn Đoàn mà thôi.
Bị Sở Hà nhìn như vậy, An Nại có cảm giác bị anh nhìn sạch sẽ cả người, cô ho nhẹ một tiếng hỏi:“Anh tới đón Đoàn Đoàn?”
Thấy Sở Hà không nói gì, An Nại đành nói:“Thằng bé còn đang ngủ.”
“Không,” Sở Hà đứng thẳng người lên, nâng tay xoa xoa ấn đường, nói:“Anh tới đón em…..”
An Nại:“……”
“Đi mua bữa sáng.” Sở Hà chau mày, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của An Nại, có chút phiền muộn, nâng tay xốc lại mái tóc“Xoạt” một tiếng rồi nói thêm, vừa nói xong anh liền bước về phía cửa thang máy bấm nút đi xuống, An Nại đi theo phía sau anh vào trong thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại hình thành một không gian kín. An Nại đứng đằng trước Sở Hà, cô cứ có cảm giác một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của ai đó sau lưng như muốn xuyên thủng người cô, làn da tiếp xúc với không khí cũng nóng rực lên.
Sở Hà lái xe thật lâu xe mới đến nơi, An Nại nhìn con phố cùng con ngõ nhỏ quen thuộc cách đó không xa, đây là cửa hàng trước kia cô rất hay tới mua bánh bao và cháo, canh thịt dê ở cửa hàng này cũng rất ngon, cô xuống xe gọi ba phần canh thịt dê và bánh bao sau đó quay lại xe, Sở Hà ngổi ở ghế lái chính mắt nhắm mắt mở, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, An Nại vươn tay lay lay anh ý bảo anh ra ghế sau ngủ một chút.
Bị cô đánh thức, Sở Hà lấy lại tinh thần dương dương tự đắc nhếch cằm ý bảo cô ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ:“Nếu em đói cứ ăn trước đi.”
Không kiên trì ép anh nữa, An Nại ngồi lại ghế lái phụ mở một hộp bánh bao, tự gắp cho mình một chiếc bánh bao nhỏ, vừa cắn một cái nước mỡ nóng bỏng lập tức trào ra, cô bị bỏng lưỡi, đầu lưỡi có chút tê tê.
“Há miệng,” Sở Hà một tay mạnh mẽ đỡ cằm cô, cánh tay dài vươn ra ghế sau cầm một chai nước tinh khiết, An Nại định vươn tay lấy chai nước, Sở Hà trực tiếp gạt tay cô, sau đó anh mở nắp bình đem chai nước đến cạnh miệng cô, không ngờ tay cầm chai nước dùng lực hơi mạnh, nước liền trào từ trong bình ra, An Nại bị sặc nước xua xua tay liên tục:“Khụ khụ, anh có thù với tôi phải không?”
“……” Sở Hà nới lỏng bàn tay đang cầm chai nước, thế này mà bảo làm vậy con gái người ta sẽ tim đập thình thịch đấy à?
Khi hai người về đến nhà Đoàn Đoàn còn chưa tỉnh, trên đường đi An Nại đã ăn no rồi, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm nên không chờ Đoàn Đoàn ngủ dậy mà quyết định đi trước.
Sở Hà nhẫn nại kéo Đoàn Đoàn thức dậy, Tiểu Đoàn Tử không thấy mẹ ăn sáng cũng có chút không yên lòng, thật vất vả mới dụ cu cậu ăn xong, Sở Hà bế bé con xuống lầu lái xe đưa bé tới nhà trẻ, có thể thấy Đoàn Đoàn không kháng cự gì việc đi nhà trẻ, ngược lại thằng bé còn rất thích nhà trẻ.
Đoàn Đoàn vịn cửa kính xe, đột nhiên chau mày thở dài một cái.
“……” Sở Hà tay cầm vô lăng chợt run lên một chút,“Thiếu niên, con đang sầu chuyện gì?”
Đoàn Đoàn rầu rĩ không vui:“Ba không biết đâu.”
Sở Hà đỗ xe lại ôm con trai tiếp tục dỗ:“Con nói cho ba chẳng phải ba sẽ biết đấy à.”
Đoàn Đoàn trưng khuôn mặt nhỏ nhắn không vui:“Ngày mai mới được gặp mẹ.”
“Ừm” Sở Hà không thèm an ủi con trai, anh có chút vui khi người gặp họa, dù sao cu cậu dễ thương thế này cũng chỉ mình anh mới biết.
Đến cổng nhà trẻ, Đoàn Đoàn lại càng không vui, bé con gục đầu trên vai Sở Hà nhìn thấy một dì rất xinh một tay bế Tiểu Bánh Trôi, một tay kéo Tiểu Nguyên Tiêu đi vào, Tiểu Bánh Trôi còn lớn giọng gọi cậu:“Đoàn Đoàn, hôm nay mẹ tui đưa tui đi lớp! Đây là mẹ tui, mẹ tui đó! Mẹ tui thích tui nhất!”
Đoàn Đoàn nhìn thấy Tiểu Nguyên Tiêu mặt phụng phịu nắm tay mẹ mình, lặng lẽ chớp chớp mắt.
Đến cửa lớp, mẹ Tiểu Bánh Trôi còn ôm Tiểu Bánh Trôi thơm một cái, Đoàn Đoàn cảm thấy, Tiểu Bánh Trôi và ba ba Tiểu Nguyên Tiêu thích Tiểu Nguyên Tiêu, mẹ cậu ấy lại thích Tiểu Bánh Trôi, bé con ghé sát người vào ba mình hâm mộ nhìn Tiểu Bánh Trôi, Nại Nại còn chưa bao giờ thơm cậu kìa.
“Đoàn Đoàn,” Sở Hà gọi nhãi con một tiếng, không thấy cu cậu đáp lại, anh nhéo má cu con quay lại đây nhìn anh:“Sở Đoàn Đoàn, ba ba đi làm.”
“Dạ.” Đoàn Đoàn mơ màng gật gật đầu.
Sở Hà đang định đi, cô giáo Đoàn Đoàn chạy ra nói với anh buổi sáng có tiết Tiếng Anh, hỏi anh tên tiếng anh của Đoàn Đoàn.
Sở Hà chưa đặt tên tiếng anh Đoàn Đoàn, anh nghĩ ngợi mấy phút rồi đáp lại “Troy”[1] liền vội vã đi trước.
Sau khi kết thúc tiết Tiêng Anh, đám trẻ líu ríu tới vây quanh cậu hỏi:“Tên cậu nghĩa là thịt xiên sao, là thịt bò? Hay thịt dê?”
[1] Troy: phát âm gần giống chữ Xiên [串 – chuàn], chỗ này không chắc lắm tại nghe nó na ná í, ai biết thì giúp mình nhé ^^, bản raw chính xác tên Đoàn Đoàn tiếng anh là Troy luôn????
Đoàn Đoàn gục đầu lên bàn không thèm để ý đến đám trẻ xung quanh, Tiểu Bánh Trôi nhanh chóng kéo ghế lại ngồi chơi với cậu, hai bé con chụm đầu cùng nhau nói chuyện, kỳ thật chủ yếu là Tiểu Bánh Trôi nói Đoàn Đoàn nghe, Đoàn Đoàn có chút hâm mộ Tiểu Bánh Trôi, cu cậu ở nhà trẻ rất được đám bạn yêu quý, hơn nữa mẹ của Tiểu Bánh Trôi còn thơm Tiểu Bánh Trôi trước cửa lớp nữa.
Nếu cậu cũng nói nhiều được như vậy thì tốt biết mấy, sau khi Đoàn Đoàn nói suy nghĩ của mình cho Tiểu Bánh Trôi nghe, Tiểu Bánh Trôi đắc ý nói:“Đúng vậy, ba ba tui bảo tui nói rất nhiều á!”
Đoàn Đoàn gật gật đầu, chợt nghe cu cậu tiếp tục tự hào nói:“Ba tui còn bảo tui là hoa thân thiện[2] số một của nhà trẻ kìa.”
[2] Hoa thân thiện: ý bảo lắm mồm dễ nói chuyện ấy mà)
Đoàn Đoàn không biết hoa thân thiện là loại hoa gì, nhưng nghe tên cũng có vẻ lợi hại lắm đây, cậu nghĩ ngợi một chút rồi hỏi Tiểu Bánh Trôi:“Cậu làm gì mà mẹ lại thơm thế?”
“Mẹ cậu chưa thơm cậu lần nào sao?” Tiểu Bánh Trôi kinh ngạc nhìn cậu, sau một lúc lâu thì có chút đồng tình xoa xoa đầu cậu, nói:“Mẹ cậu không thích cậu à? không sao, ba tui cũng không thích tui, nhưng tui cũng không thích ba ba đâu.”
“Không có,” Đoàn Đoàn nghiêm túc phản bác.
Tiểu Bánh Trôi vỗ vai cậu:“Không sao, để tui dạy cậu nha, cậu biết khóc không? Ba ba nói mỗi lần tui khóc lại có sữa uống, nếu cậu đã khóc, là phải khóc thật to! Cậu xem tui này…… Oa a a a a”
“……” Đột nhiên Tiểu Bánh Trôi mở miệng khóc toáng lên khiến Đoàn Đoàn giật mình, cậu so sánh một chút, cảm thấy chắc hẳn là vì cậu khóc không khỏe bằng Tiểu Bánh Trôi đây mà.
Trong vòng một ngày, Đoàn Đoàn và Tiểu Bánh Trôi đã trở nên thân thiết hơn.
Đến buổi trưa Sở Hà tới đón Đoàn Đoàn ra ngoài ăn cơm, liền nhìn thấy bé mập anh vừa gặp sáng nay vẫy vẫy tay với Đoàn Đoàn, lớn giọng hét:“Bye~ Thịt Xiên”.
“Thịt Xiên?” Sở Hà vỗ mông Đoàn Đoàn, có chút khó hiểu hỏi bé “Nhãi đó đang gọi con à? Tên con là Thịt Xiên từ lúc nào?”
Đoàn Đoàn:“……”
Cậu cũng không cần ba ba nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook