Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên
-
Chương 4: Hoàn hồn (Nhất)
“Hóa ra là Tạ công tử, thất kính thất kính.”
Ta cười cười chắp tay hướng Bạch Vô Thường, trong lòng sớm đã long trời lở đất. Cũng không biết Vô Thường gia liệu đã biết đến kế hoạch của lão cha mình chưa. Ta suy nghĩ một lát, vẫn là quyết định hỏi chuyện an toàn một chút: “Tạ Tất An Tạ công tử, sao có cảm giác đã từng nghe qua cái tên này?”
“Cô nếu đã nghe qua tên ta, cũng chẳng có gì lạ.”
Đáp án ba phải như thế đâu có được, điều này càng khiến ta đứng ngồi không yên: “Phải phải, đại danh của Vô Thường gia đáng lý phải nghe qua, nhưng ta cảm thấy đặc biệt quen tai, dường như còn tại nơi khác nghe qua.”
Bạch Vô Thường đảo mắt nhìn ta, khẽ cau mày: “Ồ? Đó là nơi nào?”
Thật không hổ là âm soái, dám đấu trí với ta. Ta nghĩ nghĩ vẫn là quyết định lui một bước, cười khanh khách chỉ vào cửa lớn. “Nhất thời ta nghĩ không ra. Mời ngài đi trước.”
Bạch Vô Thường cầm lấy chiêu hồn bài, tựa tiếu phi tiếu đứng lên đi xuống lâu.
Theo y đi ra Đình Vân các, tôi cuối cùng cũng đứng trước mặt đường chiêm ngưỡng dáng vẻ phố Hồi Hồn. Hiên lâu đỏ sẫm trùng trùng điệp điệp, xung quanh treo đầy Thường Mãn U Đăng với họa tiết bảy mãng năm tranh (1). Đèn đuốc ánh vàng, ánh sáng lien tục kéo dài từ đầu phố này sang đầu phố khác. Nghe nói đây là khu phố náo nhiệt nhất U Đô, nhóm yêu quỷ trên đường đều cướp giật ồn ào, nhưng lại khác với sự ồn ào nhân gian, vì truyền khắp đầu đường cuối ngõ đều là tiếng nức nở hoặc khóc lóc của yêu quỷ.
Càng tệ hơn là, Bạch Vô Thường là âm soái nổi danh, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu quỷ cúi đầu khom lung chào hỏi, có tên vừa mới chết, cúi đầu một cái không cẩn thận làm đầu rớt xuống, thật dung là muốn lấy cái mạng nhỏ của ta.
Bạch Vô Thường hiển nhiên là không có lòng thong cảm, đứng một bên nhìn ta bị dọa đến thất hồn lạc phách cũng chỉ là nhàn nhạt cười.
Thực vật âm phủ cùng hoa cỏ dương gian cũng khác nhau, ngay cả hoa quế cũng mang theo ánh sáng u uất lạnh lẽo. Hoa nở nhiều, đóa này chồng đóa kia, hoa đem cả cành uốn xuống. Mùi hoa quế tôn lên dáng cười vô cùng âm khí của Bạch Vô Thường, khiến ta cảm thấy toàn thân lạnh buốt như bị phong thấp.
Đi được một đoạn, y dung cây khốc tang bổng chỉ chỉ vào cửa hàng đứng giữa phía đường cái đối diện: “Đó là nơi bán vàng mã, rằm tháng bảy sắp tới, trên từng nhà ở đều cần tiền vàng mã, gân đây chuyện làm ăn nơi này chật ních.”
Cành hoa quế theo gió thổi bị xe ngựa kéo bởi dị thú gào thét giẫm lên, cũng khiến đồng tiền trắng trước nơi bán vàng mã thổi đầy trên mặt đất, nhìn qua đã biết là điềm xấu. Nhưng mà khi sinh thời cũng vì tiền tài mà quấy người suýt biến thành quỷ, ta đối với ngọn nguồn chi tiêu vẫn rất có hứng thú:
“Cuộc sống ở đây chỉ dựa vào tiền vàng mã thôi à?”
“Đương nhiên không phải, chờ cô hoàn hồn, còn có cơ hội tìm một việc làm phù hợp với quỷ như cô. Ví dụ như quỷ sản phụ, là nữ quỷ vì sinh nở mà chết, hơn phân nửa đều làm bảo mẫu cho quỷ đồng tử (quỷ nhỏ); dã quỷ, kẻ chết ở vùng hoang vu dã ngoại, hơn phân nửa đều làm binh lính tuần tra hoặc thi nhân; cương thi, bởi vì phản ứng trì độn, đều làm việc khổ cực cứng nhắc… Tóm lại, kiểu chết sẽ quyết định tư chức âm phủ của cô.”
“Thủy quỷ thì sao?”
“Chỉ sợ phải đưa xuống mười tám tầng địa ngục trước, sau khi trở về mới có thể quyết định.”
“Cái gì!”
Da đầu ta đột nhiên run lên. Lập tức thấy trong mắt Bạch Vô Thường lóe lên ý cười, mới biết mình bị gạt. Vô Thường gia này đúng là người thông mình, nói chuyện với y ta phải đề phòng, bằng không bất cẩn một cái sẽ chết vì ngu. Ngược lại, nếu nói chuyện với Thiếu Khanh, không cần biết nói gì, ta đều cảm thấy bản thân mình quả thực thông minh tuyệt đỉnh không ai sánh bằng.
Kế tiếp, Bạch Vô Thường vô cùng nhiệt tình mà dẫn dắt ta đi tản bộ trên phố Hồi Hồn, đồng thời giới thiệu mấy quỷ lâu lớn lớn nhỏ nhỏ —
“Đây là nơi mua bán tay chân cung cấp cho yêu quỷ, cô muốn chém rớt hai đùi hay nối thêm hai đùi đều được Nhưng mà cảnh đầu người rơi như lá mùa thu không thích hợp để ngắm cho lắm.”
“Đây là tiệm cầm đồ Hồi Hồn, không những có thể cầm đồ dương gian, đồ của lục giới đều có thể để trong này. Nhưng người hai bàn tay trắng, biết cũng chẳng để làm gì.”
“Đổ phường (sòng bạc), bên trong máu thịt tứ tung, khí quan văng khắp nơi, kẻ nhát gan không thích hợp vào xem.”
“Tử Anh Phòng. Nơi nhận nuôi trẻ nhỏ, người đang sống dựa vào người khác không nên nhận nuôi.”
“Nơi bán yêu thú. Cô không mua nổi.”
“Đồ ăn ở tiệm cơm này có thể nói là tuyệt nhất U Đô, trở về trễ chút để nếm thử”… Đây đại khái là câu duy nhất nghe được của y ngày hôm nay.
Ta nhìn thoáng qua cái ‘quán cơm Minh phủ’ kia, thuận miệng nói: “Lưỡi Vô Thường gia dài như vậy, sợ là bày mười bàn ăn cũng không đủ ăn.”
Bạch Vô Thường dường như rất để ý nói đầu lưỡi của y, lần trước Thiếu Khanh gọi y là bạch lưỡi dài bị y nhìn rất âm dương quái khí dọa. Lúc này sắc mặt y lại càng biến, lại còn ra vẻ thoải mái giả vờ cười: “Đúng đúng, đồ ăn nếu không đủ, cho nên có thể sẽ ăn cô nương để lấp bụng.”
Đôi khi phản ứng quá nhanh cũng không phải chuyện tốt, trong đầu ta lập tức hiện ra cảnh y thè lưỡi dài lột da ăn thịt người, không khỏi sợ run cả người: “Ăn thế nào, cắn rồi ăn?”
“Ừ, cứ thế mà cắn rồi ăn.” Đôi mắt y mang theo ý cười lười nhác, đảo trên người ta. “Đây dù sao cũng là chuyện vui của nhân sinh, Đông Phương cô nương cần gì sợ hãi như thế.”
Ta run lên một cái, nhưng nhanh chóng liếc mắt cười nói: “Thì ra là thế, Vô Thường gia đúng là người am hiểu phong tình. Ngài nếu như không nói, ta còn tưởng ngài không hiểu chuyện chuyện đời.”
Bạch Vô Thường sửng sốt một chút, bỗng nghiêm mặt nói: “Đông Phương Mị, cô…” Mặt y có chút ửng hồng. “Cô là một cô nương, sao có thể nói ra chuyện này?”
Ta thè lưỡi: “Ngài không phải cũng nói sao, đây là chuyện vui lớn của đời người.”
Bạch Vô Thường đương nhiên không giấu được gương mặt đang đỏ lên kia, không đợi ta đuổi theo, phất tay áo đi nhanh về phía trước.
Nói thật, ta luôn luôn nghĩ “Việc vui vẻ” này đương nhiên chỉ có người và yêu mới làm được, tiên khẳng định không thể vui vẻ, quỷ sao, không có cách nào vui luôn — chết thì cũng chết rồi, thi thể cũng cứng hết rồi, sợ là muốn vui cũng vui không xong.
Giống như cái đầu đang bay đi bay lại kia, với thần hình đó, vui sao nổi? Vui như thế nào?
Nhưng mà, như thế thật khiến bên tai nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, ta thản nhiên đi theo sâu y, rất nhanh đã quay trở lại Hồi Hồn phố, gọi xe ngựa đi Tây thành.
So với Đông thành, Tây thành lớn hơn rất nhiều, bởi vậy bao nhiêu hoa lâu mày đỏ đỏ đen đen lục lam xanh tím cũng nhiều hơn. Nơi này cũng không ít dã quỷ mở quán hai bên đường, đều bán những thứ ở thế gian ta chưa bao giờ thấy qua. Đang muốn đi ngắm nhìn kĩ chút, lại thấy một đám người đi tới.
Đi đầu là một gã khoác da lông màu vàng, trên đầu là một cái nón viền có lớp lông cùng màu. Vành nón kéo xuống rất thấp, bởi vậy chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới gò má. Vóc dáng hắn thẳng đứng cao gầy, vừa nhìn là biết nam nhân, nhưng cằm nhọn mà không thô, làn da trắng, khỏe miệng đo đỏ khẽ nhếch, càng làm nổi bật mái tóc bạc rũ xuống, tựa như một bông hồng mai trong tuyết… Cộng thêm tư thái khi bước đi quyến rũ lả lướt, thật sự diễm lệ không hề giống nam nhân.
Theo sau hắn là một đám trai lẫn gái trẻ tuổi, có đôi chút phong thái lẳng lơ như hắn, nhưng dù sao cũng không đạt nổi phong tình kia.
Người này, cả quỷ cũng không giống, lại có chút giống yêu.
Ta nhìn theo hướng hắn đi, chỗ đó có một cổ lâu đỏ thẫm ẩn hiện sau một đống lụa trắng vàng bay bay, trên chiêu bài nạm vàng có đề tên: Vân Tiêu Cầm lâu.
Bạch Vô Thường nói: “Đây chính là Cầm lâu lớn nhất Tây thành, ở trong này có thể nghe được hoa khúc hoàn toàn khác với phong cách dân gian. Lại bởi vì người đàn tranh và cầm đều là ma quỷ chết oan, là nhạc khí mà họa bì quỷ và hồ ly tinh yêu nhất, ba loại quý này đều là khách quen của cầm lâu.”
Nam tử đội mũ kia đứng ở dưới lầu.
Hắn vươn ngón trỏ trắng nõn, nhẹ nhàng đẩy đẩy lông tơ trên vành nón, mái tóc dài màu bạc ẩn ẩn tỏa sáng. Động tác nho nhỏ này vậy mà hấp dẫn sự chủ ý của tất cả quỷ quái bên đường, nhưng hắn không coi ai ra gì tiếp tục giơ tay lên.
Một yêu nam nào đó đứng cạnh tiến vài bước lên phía trước, lớn tiếng nói với Cầm lâu:
“Mời mỹ nhân xuống lầu!”
Lần này ngay cả Bạch Vô Thường cũng quay sang nhìn.
Yêu nam lại nói: “Mời mỹ nhân của U Đô xuống lầu, chủ tử chúng ta muốn gặp ngươi!”
Nam tử tóc bạc kia dậm dậm đôi giày màu vàng, một tay ôm lấy cánh tay kia, xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng người, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt thập phần yêu khí hồ ly liếc nhìn Cầm lâu quét tới quét lui.
Đợi sau một lúc vẫn chưa nhận được câu trả lời, yêu nam bên cạnh nam tử tóc bạc lại lên tiếng khiêu khích: “Nghe đồn bên trong có mỹ nhân đệ nhất quỷ giới, thế sao hôm nay không dám lên tiếng? Sợ nhìn thấy chủ tử của chúng ta sẽ tự ti mà chết?”
Rất nhanh chóng, đầu óc ta bị cảnh tượng li kỳ này khuấy thành hồ dán: “Chuyện gì đây?”
“Đây là việc thường xuyên xảy ra, thấy nhiều sẽ thấy thường.” Bạch Vô Thường hất cằm về phía Cầm lâu. “Lâu chủ nơi này có ngoại hiệu ‘mỹ nhân U Đô’, bộ dáng dễ coi, luôn luôn có yêu quỷ tới khiêu khích so sánh. Con cửu vĩ hồ đuôi dài này cũng là một trong số đó.”
“Nam nhân cũng muốn so sánh sao?” Quan sát tên hồ ly lẳng lơ kia, ta có chút xấu hổ.
“Chỉ có yêu mới có thể làm chuyện không đâu này, quỷ tiên hơi đâu mà làm. Huống hồ tên cửu vĩ hồ ly kia là tiểu công tử của hồ yêu, nên so với yêu quái bình thường còn nhàn hơn.”
Lại nhìn tên hồ ly lẳng lơ kia, nếu không phải là nghiêng về bên trái thì cũng là nghiêng về bên phải, từ đầu tới cuối không hề đứng thẳng. Yêu quái quả nhiên âm khí ít hơn quỷ vài phần, nhưng lẳng lơ hơn nhiều.
Như vậy xem ra, hồ ly tinh tên Nhan Cơ kia cũng không thua loại này. Được lắm, Thiếu Khanh người thắng rồi, ba vị phu quân chuẩn kia của ta cuối cùng chỉ còn mình người.
Lúc này, người hầu của tên hồ ly tinh kia lại cười càng quỷ dị: “Mỹ nhân thực sự sợ hãi? Nếu thực sợ hãi thì không cần —“
Lời còn chưa dứt, một cái đầu lâu khô bị người ném ra từ lầu hai, nện trước mặt đám hồ ly. Bọn họ lập tức lùi lại né tránh, rồi lại đồng loạt nhất tề ngẩng lên nhìn.
Từ lầu hai, một nữ tử trẻ tuổi nhẹ nhàng bay múa ra từ sau tấm lụa trắng, ước chừng hơn hai mươi, khuôn mặt thực sự là xinh đẹp không còn lời nào để nói.
Ta mở to mắt mà nhìn: “Quả thật là một mỹ nhân.”
Bạch Vô Thường nói: “Đây là nha hoàn của mỹ nhân.”
“Cái gì? Chỉ là nha hoàn?” Vậy mỹ nhân khuynh thành kia còn trông như thế nào?
Nha hoàn khoanh tay lại, cả giận nói: “Hôm nay Cầm lâu không mở cửa, mắt các ngươi mù hết à? Chủ tử chúng ta có việc đi ra ngoài, trước rằm tháng bảy tuyệt không trở lại. Nếu muốn so đua thì xếp hàng trước…” Nói đến đây, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của hồ ly lẳng lơ kia.
Hồ ly lẳng lơ quả nhiên không bỏ cơ hội này, ngửa cằm nhọn lên, mị nhãn mà nhìn nàng.
Nha hoàn của mỹ nhân choáng váng tại chỗ, đỏ mặt lên nói thêm hai câu rồi bỏ chạy về sau tấm lụa trắng.
Ta bật cười một tiếng.
Cười lên, quỷ xung quanh cũng nở nụ cười. Hồ ly lẳng lơ như phát hiện ra điều gì đó, nghiêng đầu liếc ta một cái. Ta sửng sốt một chút, hàng mi dày như cánh bướm của hắn cũng hơi rung rung, mị nhãn mà nhìn ta.
Mẹ của ta ơi!
Nhất thời có cảm giác như bị sét đánh vào người, ta sợ run cả người quay sang chỗ khác: “Vô Thường gia, ta, chúng ta đi thăm nơi khác đi.”
Đi dạo nửa ngày, ta và Bạch Vô Thường mới trở lại phố Hồi Hồn. Vừa cảm thấy đói bụng, Bạch Vô Thường vậy mà tương đối săn sóc đưa ta vào quán cơm minh phủ kia. Có vẻ như sau chuyện cắn ăn một cô nương đã khiến y có chút cố kị với ta, một khí đã vậy, về sau nếu y có chỗ nào không an phận, ta liền nói việc thấp hèn này cho hắn chết vì xấu hổ.
Liếc nhìn Vô Thường và tiểu nhị hai đầu chọn đồ ăn, ta dường như ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, nhưng bởi vì quá mệt không thể nghĩ nhiều, liền tựa trên ghế rồi chỉnh cho bản thân thoải mái: “Hôm nay xem như chúng ta cũng đã dạo chơi hơn phân nửa quỷ giới phải không?”
“Không tới một phần.”
“Hả?”
“Tôi chỉ đưa cô tới những nơi phồn hoa nhất nhiều quỷ nhất, còn đầy rẫy những ngoại ô hoang vu đầy dã quỷ. Hơn nữa, U Đô là đế đô quỷ giới, cực đông quỷ giới còn có Đăng Thiên Thê, cực tây có Nghiệp Chướng Thai, gần dương gian còn có Vọng Hương Thai, ở các đô thành khách nhau, sợ là tới khi cô đầu thai cũng xem không xong.”
“Không ngờ người chết lại nhiều vậy, không biết so với phàm nhân thì bên nào nhiều hơn… Phải rồi, nói tới đầu thai, bao lâu nữa ta mới có thể đầu thai?”
“Hồn còn chưa hoàn đã muốn đầu thai, người cô chết nên óc cũng chết theo sao?”
Bị người khinh bỉ nhận xét trí tuệ là chuyện không thể chịu đựng nổi, ta nhướn mày, bắt đầu khiêu khích: “Ta dù sao cũng thích dương gian hơn. Dù sao người khó hiểu phong tình chuyên cắn cô nương như Vô Thường gia cũng khó có thể hiểu được.”
Bạch Vô Thường quả nhiên có chút mất tự nhiên: “Đông Phương Mị, cô nương như cô —“
“Vô Thường gia thẹn thùng thế làm gì, đây là chuyện thường tình của con người. Ta hỏi nhé, phu nhân của ngài chẳng lẽ không phải cô nương? Ngài chẳng lẽ chưa từng ăn qua nàng?” Nhớ lời cha già có nói, y từng thành thân.
“Đúng vậy.” Bạch Vô Thường đăm chiêu gật gật đầu, nhưng vẫn rất câu nệ.
Chẳng bao lâu, tiểu nhị bưng rượu và thức ăn nóng hầm hập đi qua, ta vừa thấy đồ ăn liền cảm thấy bụng mình đảo lộn, thiếu chút nữa thì nôn ngay tại chỗ: một mâm toàn là ngón tay ngón chân người, chiên dầu qua, bên cảnh còn có một hoa củ cải do đầu bếp tỉ mỉ cắt sửa; một mân khác chứa rau dưa tươi mới, bên trên là hai quả tim đỏ tươi; canh trong bát thì là máu đỏ, một đóng tròng mắt lăn qua lăn lại trong bát cùng với củ cải trắng vuông vuông thẳng thẳng; một mân khác thì toàn sủi cảo, nhưng sủi cảo nửa trong suốt lại tẩm máu tươi, xương sụn thịt tươi ở trong đó cũng không biết là từ đâu đến; đến ngay cả cái gọi là ‘rượu’, cũng là máu chảy đầm đìa…
Ta thở dốc vì kinh ngạc, che miệng, ngồi xổm trên đất mà nôn khan.
Bạch Vô Thường vỗ vỗ lưng ta: “Ta thấy Đông Phương cô nương cứ nói chuyện ‘ăn cô nương’ bên miệng, đoán rằng cô cũng muốn thử. Cô xem, trong mâm này còn có vài cô nương.”
Y vừa nói thế ta càng nôn mạnh hơn. Y cũng không khuyên ta nữa, tiếp tục ân cần vỗ vỗ lưng ta. Một lúc lâu, ta ngồi dậy muốn nói vài câu, nhưng vừa thấy đồ ăn, lại lần nữa cong lưng mà nôn.
“Cô yên tâm, đây đều là thịt của những kẻ tội ác tày trời, được đưa tới thẳng từ mười tám tầng địa ngục, tuyệt đối sạch sẽ. Huống chi đến âm phủ, quỷ không ăn thịt tươi sẽ bị quỷ khác chê cười. Nào, ta đưa cô đôi đũa.”
“Vô Thường gia, đại gia, tổ gia gia…” Ngón tay ta phát run tới khí lực chỉ chỉ mọi thứ cũng không có. “Đem mấy thứ này đi đi, ta sẽ không bao giờ nói tới chuyện ngài ăn cô nương, không bao giờ nói tới…”
…
Rốt cuộc cái đống huyết tinh kia cũng bị đem đi, ta tựa vào cửa sổ khắc hoa cạnh bàn mà cả người mềm nhũn. Bạch Vô Thường chỉ để lại một ly rượu huyết nóng hầm hầm, lại khôi phục bộ dáng sắc bén lạnh như băng.
Tên nam nhân có thù ắt báo này, thật sự rất không có khí độ!
Nhưng mà y không có nói dối. Ta quan sát xung quanh, cho dù không ăn thịt người, thì cũng ăn súc vật máu thịt còn tươi. Hóa ra mùi máu tương nồng đậm ban đầu là từ đó mà tới.
Đại khái là đầu bếp quán ăn này lâu không có nấu thịt chín, một lần nữa mang đồ chín lên thì còn khó nuốt hơn trước. Cuối cùng ta chỉ có thể cắn cải trắng ăn cà rốt như một con thỏ, hồi lâu cũng không dám quay đầu nhìn bốn phía, kẻo lại nôn trận nữa. Bởi vậy thẳng cho tới khi có người ngồi xuống bên ta, ta mới để ý chỗ này có người quen.
Thiếu Khanh ngồi cạnh ta, sắc mặt có chút khó coi: “Mị Nương, ta phải người điều tra một chuyện, nàng nghe xong chớ có kinh ngạc —- Tạ Tất An kỳ thực là tên quỷ treo cổ này.” Hắn nhìn thoáng qua Bạch Vô Thường phía trước.
Còn chưa hỏi hắn vì sao đột nhiên xuất hiện, đã bị lời hắn nói ra dọa phát hoảng. Vừa định ngăn hắn mở miệng nói tiếp, Bạch Vô Thường đã cất tiếng cười nhạo: “Toàn bộ âm phủ này người không biết tên thật của ta, chỉ có hai vợ chồng các ngươi.”
“Mị Nương, nàng có nghe không đó?” Thiếu Khanh dứt khoát không nhìn y. “Chẳng lẽ nàng thực sự muốn cùng loại người này…”
Ta che miệng hắn lại, kịp thời ngăn trở đại họa.
Trước khi thư mời được gửi tới Bạch Vô Thường, ta nhất định phải cùng cha già nói rõ việc từ hôn. Bằng không Vô Thường gia vì muốn ngăn cản hỉ sự hoang đường này, biết đâu làm không được nửa đêm hóa quỷ xử lý ta.
“Tiểu vương gia, ta đã sớm nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Đường đường là Thập Điện vương gia lại làm tiểu để cho một câu hồn âm soái, đổi lại là ta, cũng sẽ không cam lòng.”
Bạch Vô Thường cầm chén ngọc, uống một ngụm màu, khóe môi đỏ tươi, tươi cười cũng trở nên tà khí. Ta thấy bộ dáng kia của y, cảm thấy lời này có chút không ổn. Vừa đúng lúc ánh mắt y từ Thang Thiếu Khanh lên người ta, dùng khăn trắng lau sạch khóe miệng, bộ dáng thanh nhã thanh lãnh:
“Ngày sau nếu Tạ mỗ có chỗ nào thiếu sót, như là thiếu phong tình khi ăn cô nương…” Y dừng một chút, ý cười càng thêm sâu. “Còn mong nương tử vui lòng chỉ giáo.”
“Không dám, không dám.”
Ta trả lời rất nhanh, nhưng trong đầu trống rỗng chỉ có gió vù vù thồi qua.
Chú thích (1): Thường mãn đăng : theo 《 tây kinh tạp ký 》ghi chép, là chiếc đèn bằng đồng do thợ thủ công của Tây Hán chế tác, trang trí trên đèn có năm rồng bảy phượng, dựa trên nền hoa sen, củ sen, rất hoa lệ. Bởi đây có bối cảnh là ở âm phủ, cố tình đem Thường Mãn đăng biến đổi thành “Thường mãn u đăng “, long phượng vốn là biểu trưng của điềm lành, địa phủ đổi thành “Mãng Xà” cùng “Tranh”. Tranh là một loại dã thú trong《 sơn hải kinh 》 hình dạng giống xích báo, có năm đuôi dài và một sừng, phát ra thanh âm giống như tiếng vang khi đánh lên đá.
Ta cười cười chắp tay hướng Bạch Vô Thường, trong lòng sớm đã long trời lở đất. Cũng không biết Vô Thường gia liệu đã biết đến kế hoạch của lão cha mình chưa. Ta suy nghĩ một lát, vẫn là quyết định hỏi chuyện an toàn một chút: “Tạ Tất An Tạ công tử, sao có cảm giác đã từng nghe qua cái tên này?”
“Cô nếu đã nghe qua tên ta, cũng chẳng có gì lạ.”
Đáp án ba phải như thế đâu có được, điều này càng khiến ta đứng ngồi không yên: “Phải phải, đại danh của Vô Thường gia đáng lý phải nghe qua, nhưng ta cảm thấy đặc biệt quen tai, dường như còn tại nơi khác nghe qua.”
Bạch Vô Thường đảo mắt nhìn ta, khẽ cau mày: “Ồ? Đó là nơi nào?”
Thật không hổ là âm soái, dám đấu trí với ta. Ta nghĩ nghĩ vẫn là quyết định lui một bước, cười khanh khách chỉ vào cửa lớn. “Nhất thời ta nghĩ không ra. Mời ngài đi trước.”
Bạch Vô Thường cầm lấy chiêu hồn bài, tựa tiếu phi tiếu đứng lên đi xuống lâu.
Theo y đi ra Đình Vân các, tôi cuối cùng cũng đứng trước mặt đường chiêm ngưỡng dáng vẻ phố Hồi Hồn. Hiên lâu đỏ sẫm trùng trùng điệp điệp, xung quanh treo đầy Thường Mãn U Đăng với họa tiết bảy mãng năm tranh (1). Đèn đuốc ánh vàng, ánh sáng lien tục kéo dài từ đầu phố này sang đầu phố khác. Nghe nói đây là khu phố náo nhiệt nhất U Đô, nhóm yêu quỷ trên đường đều cướp giật ồn ào, nhưng lại khác với sự ồn ào nhân gian, vì truyền khắp đầu đường cuối ngõ đều là tiếng nức nở hoặc khóc lóc của yêu quỷ.
Càng tệ hơn là, Bạch Vô Thường là âm soái nổi danh, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu quỷ cúi đầu khom lung chào hỏi, có tên vừa mới chết, cúi đầu một cái không cẩn thận làm đầu rớt xuống, thật dung là muốn lấy cái mạng nhỏ của ta.
Bạch Vô Thường hiển nhiên là không có lòng thong cảm, đứng một bên nhìn ta bị dọa đến thất hồn lạc phách cũng chỉ là nhàn nhạt cười.
Thực vật âm phủ cùng hoa cỏ dương gian cũng khác nhau, ngay cả hoa quế cũng mang theo ánh sáng u uất lạnh lẽo. Hoa nở nhiều, đóa này chồng đóa kia, hoa đem cả cành uốn xuống. Mùi hoa quế tôn lên dáng cười vô cùng âm khí của Bạch Vô Thường, khiến ta cảm thấy toàn thân lạnh buốt như bị phong thấp.
Đi được một đoạn, y dung cây khốc tang bổng chỉ chỉ vào cửa hàng đứng giữa phía đường cái đối diện: “Đó là nơi bán vàng mã, rằm tháng bảy sắp tới, trên từng nhà ở đều cần tiền vàng mã, gân đây chuyện làm ăn nơi này chật ních.”
Cành hoa quế theo gió thổi bị xe ngựa kéo bởi dị thú gào thét giẫm lên, cũng khiến đồng tiền trắng trước nơi bán vàng mã thổi đầy trên mặt đất, nhìn qua đã biết là điềm xấu. Nhưng mà khi sinh thời cũng vì tiền tài mà quấy người suýt biến thành quỷ, ta đối với ngọn nguồn chi tiêu vẫn rất có hứng thú:
“Cuộc sống ở đây chỉ dựa vào tiền vàng mã thôi à?”
“Đương nhiên không phải, chờ cô hoàn hồn, còn có cơ hội tìm một việc làm phù hợp với quỷ như cô. Ví dụ như quỷ sản phụ, là nữ quỷ vì sinh nở mà chết, hơn phân nửa đều làm bảo mẫu cho quỷ đồng tử (quỷ nhỏ); dã quỷ, kẻ chết ở vùng hoang vu dã ngoại, hơn phân nửa đều làm binh lính tuần tra hoặc thi nhân; cương thi, bởi vì phản ứng trì độn, đều làm việc khổ cực cứng nhắc… Tóm lại, kiểu chết sẽ quyết định tư chức âm phủ của cô.”
“Thủy quỷ thì sao?”
“Chỉ sợ phải đưa xuống mười tám tầng địa ngục trước, sau khi trở về mới có thể quyết định.”
“Cái gì!”
Da đầu ta đột nhiên run lên. Lập tức thấy trong mắt Bạch Vô Thường lóe lên ý cười, mới biết mình bị gạt. Vô Thường gia này đúng là người thông mình, nói chuyện với y ta phải đề phòng, bằng không bất cẩn một cái sẽ chết vì ngu. Ngược lại, nếu nói chuyện với Thiếu Khanh, không cần biết nói gì, ta đều cảm thấy bản thân mình quả thực thông minh tuyệt đỉnh không ai sánh bằng.
Kế tiếp, Bạch Vô Thường vô cùng nhiệt tình mà dẫn dắt ta đi tản bộ trên phố Hồi Hồn, đồng thời giới thiệu mấy quỷ lâu lớn lớn nhỏ nhỏ —
“Đây là nơi mua bán tay chân cung cấp cho yêu quỷ, cô muốn chém rớt hai đùi hay nối thêm hai đùi đều được Nhưng mà cảnh đầu người rơi như lá mùa thu không thích hợp để ngắm cho lắm.”
“Đây là tiệm cầm đồ Hồi Hồn, không những có thể cầm đồ dương gian, đồ của lục giới đều có thể để trong này. Nhưng người hai bàn tay trắng, biết cũng chẳng để làm gì.”
“Đổ phường (sòng bạc), bên trong máu thịt tứ tung, khí quan văng khắp nơi, kẻ nhát gan không thích hợp vào xem.”
“Tử Anh Phòng. Nơi nhận nuôi trẻ nhỏ, người đang sống dựa vào người khác không nên nhận nuôi.”
“Nơi bán yêu thú. Cô không mua nổi.”
“Đồ ăn ở tiệm cơm này có thể nói là tuyệt nhất U Đô, trở về trễ chút để nếm thử”… Đây đại khái là câu duy nhất nghe được của y ngày hôm nay.
Ta nhìn thoáng qua cái ‘quán cơm Minh phủ’ kia, thuận miệng nói: “Lưỡi Vô Thường gia dài như vậy, sợ là bày mười bàn ăn cũng không đủ ăn.”
Bạch Vô Thường dường như rất để ý nói đầu lưỡi của y, lần trước Thiếu Khanh gọi y là bạch lưỡi dài bị y nhìn rất âm dương quái khí dọa. Lúc này sắc mặt y lại càng biến, lại còn ra vẻ thoải mái giả vờ cười: “Đúng đúng, đồ ăn nếu không đủ, cho nên có thể sẽ ăn cô nương để lấp bụng.”
Đôi khi phản ứng quá nhanh cũng không phải chuyện tốt, trong đầu ta lập tức hiện ra cảnh y thè lưỡi dài lột da ăn thịt người, không khỏi sợ run cả người: “Ăn thế nào, cắn rồi ăn?”
“Ừ, cứ thế mà cắn rồi ăn.” Đôi mắt y mang theo ý cười lười nhác, đảo trên người ta. “Đây dù sao cũng là chuyện vui của nhân sinh, Đông Phương cô nương cần gì sợ hãi như thế.”
Ta run lên một cái, nhưng nhanh chóng liếc mắt cười nói: “Thì ra là thế, Vô Thường gia đúng là người am hiểu phong tình. Ngài nếu như không nói, ta còn tưởng ngài không hiểu chuyện chuyện đời.”
Bạch Vô Thường sửng sốt một chút, bỗng nghiêm mặt nói: “Đông Phương Mị, cô…” Mặt y có chút ửng hồng. “Cô là một cô nương, sao có thể nói ra chuyện này?”
Ta thè lưỡi: “Ngài không phải cũng nói sao, đây là chuyện vui lớn của đời người.”
Bạch Vô Thường đương nhiên không giấu được gương mặt đang đỏ lên kia, không đợi ta đuổi theo, phất tay áo đi nhanh về phía trước.
Nói thật, ta luôn luôn nghĩ “Việc vui vẻ” này đương nhiên chỉ có người và yêu mới làm được, tiên khẳng định không thể vui vẻ, quỷ sao, không có cách nào vui luôn — chết thì cũng chết rồi, thi thể cũng cứng hết rồi, sợ là muốn vui cũng vui không xong.
Giống như cái đầu đang bay đi bay lại kia, với thần hình đó, vui sao nổi? Vui như thế nào?
Nhưng mà, như thế thật khiến bên tai nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, ta thản nhiên đi theo sâu y, rất nhanh đã quay trở lại Hồi Hồn phố, gọi xe ngựa đi Tây thành.
So với Đông thành, Tây thành lớn hơn rất nhiều, bởi vậy bao nhiêu hoa lâu mày đỏ đỏ đen đen lục lam xanh tím cũng nhiều hơn. Nơi này cũng không ít dã quỷ mở quán hai bên đường, đều bán những thứ ở thế gian ta chưa bao giờ thấy qua. Đang muốn đi ngắm nhìn kĩ chút, lại thấy một đám người đi tới.
Đi đầu là một gã khoác da lông màu vàng, trên đầu là một cái nón viền có lớp lông cùng màu. Vành nón kéo xuống rất thấp, bởi vậy chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới gò má. Vóc dáng hắn thẳng đứng cao gầy, vừa nhìn là biết nam nhân, nhưng cằm nhọn mà không thô, làn da trắng, khỏe miệng đo đỏ khẽ nhếch, càng làm nổi bật mái tóc bạc rũ xuống, tựa như một bông hồng mai trong tuyết… Cộng thêm tư thái khi bước đi quyến rũ lả lướt, thật sự diễm lệ không hề giống nam nhân.
Theo sau hắn là một đám trai lẫn gái trẻ tuổi, có đôi chút phong thái lẳng lơ như hắn, nhưng dù sao cũng không đạt nổi phong tình kia.
Người này, cả quỷ cũng không giống, lại có chút giống yêu.
Ta nhìn theo hướng hắn đi, chỗ đó có một cổ lâu đỏ thẫm ẩn hiện sau một đống lụa trắng vàng bay bay, trên chiêu bài nạm vàng có đề tên: Vân Tiêu Cầm lâu.
Bạch Vô Thường nói: “Đây chính là Cầm lâu lớn nhất Tây thành, ở trong này có thể nghe được hoa khúc hoàn toàn khác với phong cách dân gian. Lại bởi vì người đàn tranh và cầm đều là ma quỷ chết oan, là nhạc khí mà họa bì quỷ và hồ ly tinh yêu nhất, ba loại quý này đều là khách quen của cầm lâu.”
Nam tử đội mũ kia đứng ở dưới lầu.
Hắn vươn ngón trỏ trắng nõn, nhẹ nhàng đẩy đẩy lông tơ trên vành nón, mái tóc dài màu bạc ẩn ẩn tỏa sáng. Động tác nho nhỏ này vậy mà hấp dẫn sự chủ ý của tất cả quỷ quái bên đường, nhưng hắn không coi ai ra gì tiếp tục giơ tay lên.
Một yêu nam nào đó đứng cạnh tiến vài bước lên phía trước, lớn tiếng nói với Cầm lâu:
“Mời mỹ nhân xuống lầu!”
Lần này ngay cả Bạch Vô Thường cũng quay sang nhìn.
Yêu nam lại nói: “Mời mỹ nhân của U Đô xuống lầu, chủ tử chúng ta muốn gặp ngươi!”
Nam tử tóc bạc kia dậm dậm đôi giày màu vàng, một tay ôm lấy cánh tay kia, xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng người, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt thập phần yêu khí hồ ly liếc nhìn Cầm lâu quét tới quét lui.
Đợi sau một lúc vẫn chưa nhận được câu trả lời, yêu nam bên cạnh nam tử tóc bạc lại lên tiếng khiêu khích: “Nghe đồn bên trong có mỹ nhân đệ nhất quỷ giới, thế sao hôm nay không dám lên tiếng? Sợ nhìn thấy chủ tử của chúng ta sẽ tự ti mà chết?”
Rất nhanh chóng, đầu óc ta bị cảnh tượng li kỳ này khuấy thành hồ dán: “Chuyện gì đây?”
“Đây là việc thường xuyên xảy ra, thấy nhiều sẽ thấy thường.” Bạch Vô Thường hất cằm về phía Cầm lâu. “Lâu chủ nơi này có ngoại hiệu ‘mỹ nhân U Đô’, bộ dáng dễ coi, luôn luôn có yêu quỷ tới khiêu khích so sánh. Con cửu vĩ hồ đuôi dài này cũng là một trong số đó.”
“Nam nhân cũng muốn so sánh sao?” Quan sát tên hồ ly lẳng lơ kia, ta có chút xấu hổ.
“Chỉ có yêu mới có thể làm chuyện không đâu này, quỷ tiên hơi đâu mà làm. Huống hồ tên cửu vĩ hồ ly kia là tiểu công tử của hồ yêu, nên so với yêu quái bình thường còn nhàn hơn.”
Lại nhìn tên hồ ly lẳng lơ kia, nếu không phải là nghiêng về bên trái thì cũng là nghiêng về bên phải, từ đầu tới cuối không hề đứng thẳng. Yêu quái quả nhiên âm khí ít hơn quỷ vài phần, nhưng lẳng lơ hơn nhiều.
Như vậy xem ra, hồ ly tinh tên Nhan Cơ kia cũng không thua loại này. Được lắm, Thiếu Khanh người thắng rồi, ba vị phu quân chuẩn kia của ta cuối cùng chỉ còn mình người.
Lúc này, người hầu của tên hồ ly tinh kia lại cười càng quỷ dị: “Mỹ nhân thực sự sợ hãi? Nếu thực sợ hãi thì không cần —“
Lời còn chưa dứt, một cái đầu lâu khô bị người ném ra từ lầu hai, nện trước mặt đám hồ ly. Bọn họ lập tức lùi lại né tránh, rồi lại đồng loạt nhất tề ngẩng lên nhìn.
Từ lầu hai, một nữ tử trẻ tuổi nhẹ nhàng bay múa ra từ sau tấm lụa trắng, ước chừng hơn hai mươi, khuôn mặt thực sự là xinh đẹp không còn lời nào để nói.
Ta mở to mắt mà nhìn: “Quả thật là một mỹ nhân.”
Bạch Vô Thường nói: “Đây là nha hoàn của mỹ nhân.”
“Cái gì? Chỉ là nha hoàn?” Vậy mỹ nhân khuynh thành kia còn trông như thế nào?
Nha hoàn khoanh tay lại, cả giận nói: “Hôm nay Cầm lâu không mở cửa, mắt các ngươi mù hết à? Chủ tử chúng ta có việc đi ra ngoài, trước rằm tháng bảy tuyệt không trở lại. Nếu muốn so đua thì xếp hàng trước…” Nói đến đây, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của hồ ly lẳng lơ kia.
Hồ ly lẳng lơ quả nhiên không bỏ cơ hội này, ngửa cằm nhọn lên, mị nhãn mà nhìn nàng.
Nha hoàn của mỹ nhân choáng váng tại chỗ, đỏ mặt lên nói thêm hai câu rồi bỏ chạy về sau tấm lụa trắng.
Ta bật cười một tiếng.
Cười lên, quỷ xung quanh cũng nở nụ cười. Hồ ly lẳng lơ như phát hiện ra điều gì đó, nghiêng đầu liếc ta một cái. Ta sửng sốt một chút, hàng mi dày như cánh bướm của hắn cũng hơi rung rung, mị nhãn mà nhìn ta.
Mẹ của ta ơi!
Nhất thời có cảm giác như bị sét đánh vào người, ta sợ run cả người quay sang chỗ khác: “Vô Thường gia, ta, chúng ta đi thăm nơi khác đi.”
Đi dạo nửa ngày, ta và Bạch Vô Thường mới trở lại phố Hồi Hồn. Vừa cảm thấy đói bụng, Bạch Vô Thường vậy mà tương đối săn sóc đưa ta vào quán cơm minh phủ kia. Có vẻ như sau chuyện cắn ăn một cô nương đã khiến y có chút cố kị với ta, một khí đã vậy, về sau nếu y có chỗ nào không an phận, ta liền nói việc thấp hèn này cho hắn chết vì xấu hổ.
Liếc nhìn Vô Thường và tiểu nhị hai đầu chọn đồ ăn, ta dường như ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, nhưng bởi vì quá mệt không thể nghĩ nhiều, liền tựa trên ghế rồi chỉnh cho bản thân thoải mái: “Hôm nay xem như chúng ta cũng đã dạo chơi hơn phân nửa quỷ giới phải không?”
“Không tới một phần.”
“Hả?”
“Tôi chỉ đưa cô tới những nơi phồn hoa nhất nhiều quỷ nhất, còn đầy rẫy những ngoại ô hoang vu đầy dã quỷ. Hơn nữa, U Đô là đế đô quỷ giới, cực đông quỷ giới còn có Đăng Thiên Thê, cực tây có Nghiệp Chướng Thai, gần dương gian còn có Vọng Hương Thai, ở các đô thành khách nhau, sợ là tới khi cô đầu thai cũng xem không xong.”
“Không ngờ người chết lại nhiều vậy, không biết so với phàm nhân thì bên nào nhiều hơn… Phải rồi, nói tới đầu thai, bao lâu nữa ta mới có thể đầu thai?”
“Hồn còn chưa hoàn đã muốn đầu thai, người cô chết nên óc cũng chết theo sao?”
Bị người khinh bỉ nhận xét trí tuệ là chuyện không thể chịu đựng nổi, ta nhướn mày, bắt đầu khiêu khích: “Ta dù sao cũng thích dương gian hơn. Dù sao người khó hiểu phong tình chuyên cắn cô nương như Vô Thường gia cũng khó có thể hiểu được.”
Bạch Vô Thường quả nhiên có chút mất tự nhiên: “Đông Phương Mị, cô nương như cô —“
“Vô Thường gia thẹn thùng thế làm gì, đây là chuyện thường tình của con người. Ta hỏi nhé, phu nhân của ngài chẳng lẽ không phải cô nương? Ngài chẳng lẽ chưa từng ăn qua nàng?” Nhớ lời cha già có nói, y từng thành thân.
“Đúng vậy.” Bạch Vô Thường đăm chiêu gật gật đầu, nhưng vẫn rất câu nệ.
Chẳng bao lâu, tiểu nhị bưng rượu và thức ăn nóng hầm hập đi qua, ta vừa thấy đồ ăn liền cảm thấy bụng mình đảo lộn, thiếu chút nữa thì nôn ngay tại chỗ: một mâm toàn là ngón tay ngón chân người, chiên dầu qua, bên cảnh còn có một hoa củ cải do đầu bếp tỉ mỉ cắt sửa; một mân khác chứa rau dưa tươi mới, bên trên là hai quả tim đỏ tươi; canh trong bát thì là máu đỏ, một đóng tròng mắt lăn qua lăn lại trong bát cùng với củ cải trắng vuông vuông thẳng thẳng; một mân khác thì toàn sủi cảo, nhưng sủi cảo nửa trong suốt lại tẩm máu tươi, xương sụn thịt tươi ở trong đó cũng không biết là từ đâu đến; đến ngay cả cái gọi là ‘rượu’, cũng là máu chảy đầm đìa…
Ta thở dốc vì kinh ngạc, che miệng, ngồi xổm trên đất mà nôn khan.
Bạch Vô Thường vỗ vỗ lưng ta: “Ta thấy Đông Phương cô nương cứ nói chuyện ‘ăn cô nương’ bên miệng, đoán rằng cô cũng muốn thử. Cô xem, trong mâm này còn có vài cô nương.”
Y vừa nói thế ta càng nôn mạnh hơn. Y cũng không khuyên ta nữa, tiếp tục ân cần vỗ vỗ lưng ta. Một lúc lâu, ta ngồi dậy muốn nói vài câu, nhưng vừa thấy đồ ăn, lại lần nữa cong lưng mà nôn.
“Cô yên tâm, đây đều là thịt của những kẻ tội ác tày trời, được đưa tới thẳng từ mười tám tầng địa ngục, tuyệt đối sạch sẽ. Huống chi đến âm phủ, quỷ không ăn thịt tươi sẽ bị quỷ khác chê cười. Nào, ta đưa cô đôi đũa.”
“Vô Thường gia, đại gia, tổ gia gia…” Ngón tay ta phát run tới khí lực chỉ chỉ mọi thứ cũng không có. “Đem mấy thứ này đi đi, ta sẽ không bao giờ nói tới chuyện ngài ăn cô nương, không bao giờ nói tới…”
…
Rốt cuộc cái đống huyết tinh kia cũng bị đem đi, ta tựa vào cửa sổ khắc hoa cạnh bàn mà cả người mềm nhũn. Bạch Vô Thường chỉ để lại một ly rượu huyết nóng hầm hầm, lại khôi phục bộ dáng sắc bén lạnh như băng.
Tên nam nhân có thù ắt báo này, thật sự rất không có khí độ!
Nhưng mà y không có nói dối. Ta quan sát xung quanh, cho dù không ăn thịt người, thì cũng ăn súc vật máu thịt còn tươi. Hóa ra mùi máu tương nồng đậm ban đầu là từ đó mà tới.
Đại khái là đầu bếp quán ăn này lâu không có nấu thịt chín, một lần nữa mang đồ chín lên thì còn khó nuốt hơn trước. Cuối cùng ta chỉ có thể cắn cải trắng ăn cà rốt như một con thỏ, hồi lâu cũng không dám quay đầu nhìn bốn phía, kẻo lại nôn trận nữa. Bởi vậy thẳng cho tới khi có người ngồi xuống bên ta, ta mới để ý chỗ này có người quen.
Thiếu Khanh ngồi cạnh ta, sắc mặt có chút khó coi: “Mị Nương, ta phải người điều tra một chuyện, nàng nghe xong chớ có kinh ngạc —- Tạ Tất An kỳ thực là tên quỷ treo cổ này.” Hắn nhìn thoáng qua Bạch Vô Thường phía trước.
Còn chưa hỏi hắn vì sao đột nhiên xuất hiện, đã bị lời hắn nói ra dọa phát hoảng. Vừa định ngăn hắn mở miệng nói tiếp, Bạch Vô Thường đã cất tiếng cười nhạo: “Toàn bộ âm phủ này người không biết tên thật của ta, chỉ có hai vợ chồng các ngươi.”
“Mị Nương, nàng có nghe không đó?” Thiếu Khanh dứt khoát không nhìn y. “Chẳng lẽ nàng thực sự muốn cùng loại người này…”
Ta che miệng hắn lại, kịp thời ngăn trở đại họa.
Trước khi thư mời được gửi tới Bạch Vô Thường, ta nhất định phải cùng cha già nói rõ việc từ hôn. Bằng không Vô Thường gia vì muốn ngăn cản hỉ sự hoang đường này, biết đâu làm không được nửa đêm hóa quỷ xử lý ta.
“Tiểu vương gia, ta đã sớm nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Đường đường là Thập Điện vương gia lại làm tiểu để cho một câu hồn âm soái, đổi lại là ta, cũng sẽ không cam lòng.”
Bạch Vô Thường cầm chén ngọc, uống một ngụm màu, khóe môi đỏ tươi, tươi cười cũng trở nên tà khí. Ta thấy bộ dáng kia của y, cảm thấy lời này có chút không ổn. Vừa đúng lúc ánh mắt y từ Thang Thiếu Khanh lên người ta, dùng khăn trắng lau sạch khóe miệng, bộ dáng thanh nhã thanh lãnh:
“Ngày sau nếu Tạ mỗ có chỗ nào thiếu sót, như là thiếu phong tình khi ăn cô nương…” Y dừng một chút, ý cười càng thêm sâu. “Còn mong nương tử vui lòng chỉ giáo.”
“Không dám, không dám.”
Ta trả lời rất nhanh, nhưng trong đầu trống rỗng chỉ có gió vù vù thồi qua.
Chú thích (1): Thường mãn đăng : theo 《 tây kinh tạp ký 》ghi chép, là chiếc đèn bằng đồng do thợ thủ công của Tây Hán chế tác, trang trí trên đèn có năm rồng bảy phượng, dựa trên nền hoa sen, củ sen, rất hoa lệ. Bởi đây có bối cảnh là ở âm phủ, cố tình đem Thường Mãn đăng biến đổi thành “Thường mãn u đăng “, long phượng vốn là biểu trưng của điềm lành, địa phủ đổi thành “Mãng Xà” cùng “Tranh”. Tranh là một loại dã thú trong《 sơn hải kinh 》 hình dạng giống xích báo, có năm đuôi dài và một sừng, phát ra thanh âm giống như tiếng vang khi đánh lên đá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook