Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên
-
Chương 22: Qua cầu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thạch Thiên Cơ có câu: "Đời người là thứ phù du nhất, đảo mắt tóc xanh đã trắng đầu." Lời này đã đủ khái quát thế giời phàm nhân nhỏ bé.
Năm tháng trôi qua, dù thế giới bên trên có biến ảo khôn lường, thế giới phía dưới vẫn không đổi một tấc. Sách nhi đã đến tuổi vỡ giọng, mở mồm như con vịt quàng quạc, đường nét vẫn còn non nớt, nhưng đã có chút bóng dáng tiểu sinh tuấn tú. Uyển nhi cũng đã đến kỳ nở hoa, đứng giữa đám đông nổi bần bật. Đáng tiếc, hồi đó hai đứa cảm tình tốt như vậy, giờ thì thường xuyên ầm ĩ không nói, lắm khi cãi nhau mặt đỏ tía tai, không nhìn nhau vừa mắt.
Còn Thẩm công tử có cái hẹn ba năm với Nhan Cơ, khổ cực học hành, nỗ lực phấn đấu, cuối cùng năm thứ ba được đề tên bảng vàng, Hoàng thượng bổ nhiệm làm Trạng Nguyên, khoác áo gấm đỏ. Hàn lâm phủ ban thưởng nhất phẩm ngự yến, văn nhân thi sĩ tiêu sái phong lưu, nhưng tiệc tàn, trong lòng Thẩm công tử chỉ tâm niệm gốc đào xum xuê nơi kinh thành kia.
Một bầu rượu quế dưới trăng, chiết một cành đào. Thẩm công tử lòng mang thấp thỏm, chờ đợi cố nhân tương phùng
Nhưng cuối cùng, rượu cạn, hoa tàn, vẫn chẳng chờ được người muốn đợi.
Ta nói với Nhan cơ, ngươi đúng là có mắt như mù, Thẩm công tử nặng tình như vậy, ngươi lại làm chuyện bất nghĩa. Nhan Cơ khoát khoát tay, nói rằng đợi ba năm nữa, cô xem lại hắn xem.
Sau đó, Thẩm công tử như hắn dự liệu, cá chép vượt vũ môn, danh lợi thuận buồm xuôi gió. Hắn dời đến kinh thành được hai năm thì đưa người nhà lên theo, gồm cả muội muội năm tuổi. Mà ly kỳ là, muội muội này xinh như hoa như ngọc, một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng hễ là bài bạc, đổ xúc xắc hay mạt chược, chọi gà gì nàng đều tinh thông.
( Lão cha lên sàn )
Một ngày nọ Đại Tư Mã đem tiểu nhi tử sang nhà Thẩm công tử làm khách, nhân trò chyện hăng say cùng Thẩm công tử, liền nhi tử vào hậu viện chơi. Tiểu công tử Tư Mã lớn hơn Thẩm tiểu thư vài tuổi, ngày thường kháu kỉnh năng động, tính tình cũng táo bạo, một hồi làm các huynh đệ tỷ muội trong hậu viện sợ không dám nói câu nào. Chỉ có Thẩm tiểu thư gan lớn, cầm một đôi dế cho hắn xem, nói ngươi chọn một con đấu với ta, dế ai thắng thì người đó thắng, người thua làm trâu làm ngưạ cho người thắng mười năm. Tiểu công tử Tư Mã thấy đối phương chỉ là một tiểu cô nương, không do dự đồng ý, chọn con dế lớn hơn.
Kết quả là, Võ Trạng Nguyên tương lai chạy chân trời góc bể cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của Thẩm tiểu thư, đời này bị cầm tù đủ mười năm.
Thẩm tiểu thư trời sinh băng khiết thông minh, đại ca nàng đỗ đầu bảng nhưng lại như cục đá tảng.
Hoàng Thượng nhìn hắn càng ngày càng thuận mắt, không lâu bèn cho hắn là Phò mã. Nhưng Thẩm công tử cãi Thánh chỉ, thà chết không theo, kiên trì nói mình đã có hôn ước. Vì lí do ấy, Hoàng Thượng tuy không tiện phát tác nhưng không còn sủng ái hắn nữa. Chưa đến hai năm, hắn bị hạ liền bốn cấp, còn bị đày khỏi kinh thành đến vùng nhiễm ôn dịch trấn an bách tính. Thẩm công tử vốn mấy năm nay u u sầu sầu, thân thể không được tốt, chuyến đi này, chẳng ngạc nhiên cũng bị dính phải ôn dịch, chưa đến một tháng đã sắp quy tiên.
Thẩm công tử là Trạng Nguyên lang, mấy đám nhân vật như này đều là Vô Thường gia tự mình câu hồn. Một lần Phạm Vô Cứu và Hoa Tử Tiêu nói chuyện phiếm, có nhắc tới vị Trạng Nguyên lang họ Thẩm sắp gần đất xa trời, xuống âm phủ trình sổ thọ. Nghe được tin ấy ta vội vã sai người đi tìm Nhan Cơ. Lúc đó Nhan Cơ vừa vặn đang ở bụi cỏ gặm xương cốt cùng bọn trai bao tỳ bà tinh. Mấy năm nay hắn cứ thế chưa đặt chân vào kinh thành nửa bước, vừa nghe được tin, lại chạy như bay tới dương gian.
Trong lòng ta vẫn rất lo lắng hắn, nhưng vì bị cấm túc, chỉ có thể ở âm gian đợi tin. Nhưng chờ hơn mươi ngày, chỉ có tên quỷ tốt nghe ngóng được, trên dương gian có một vị Trạng Nguyên lang vốn là phải chết, nhưng mấy hôm nay không chỉ bệnh khỏi qua được một kiếp, mà còn sắp cưới công chúa, làm Phò mã, số này không phải tốt bình thường đâu.
Ta lập tức đi tìm Hắc Vô Thường, muốn hỏi hắn tình hình của Nhan Cơ. Nhưng khi đến Vô Thường phủ lại thấy một cô nương cũng đến cửa bái phỏng. Hai người đều đứng đợi Phạm Vô Cứu, mấy hồi đã bắt chuyện.
"Ta tới để tạ ơn." Nữ tử cười nhàn nhạt, "Mấy năm trước ta bị trúng mê hồn chú của hồ ly tinh, mãi đến mười ngày trước mới giải được. Tỷ muội tốt của ta kể mấy năm nay Vô Thường gia vẫn luôn bảo vệ ta, làm mọi việc theo ý của tên hồ ly kia nên mới lưu lại cho ta được một mạng, vậy nên mới muốn tự mình đến đây nói cảm ta."
"Ra là thế."
Ta gật đầu, trong ngực lại đầy lo lắng. Đây chính là cô nương mà Nhan Cơ dùng để uy hiếp Phạm Vô Cứu. Mê hồn chú của hắn chỉ có hắn mới có khả năng giải. Nửa tháng trước Thẩm công tử suýt nữa quy thiên, theo lý thuyết hắn không thể có thời gian trở về giải chú rồi lại biến đi được.
Mê hồn chú mất đi hiệu lựuc, chẳng lẽ là vì.. Đúng lúc tâm hoảng ý loạn, Phạm Vô Cứu tự mình ra đón khách.
Nữ tử cười càng đậm, mị hoặc lòng người: "Vô Thường gia, nhờ phúc của huynh, mê hồn thuật trên người ta đã được giải rồi."
"Vậy sao, thế là tốt rồi." Phạm Vô Cứu hiếm khi để lộ nét mặt dịu dàng, nhưng rất nhanh lại chuyển sang ta bên này, nhàn nhạt nói: "Đông Phương cô nương, cô đi theo ta vào đây, ta có việc muốn nói với cô."
"Tốt thôi." Ta gật đầu.
Phạm Vô Cứu lại quay sang nàng kia nói: "Hôm nay ta có chút việc, hôm khác sẽ đến thăm nàng." Rồi đưa ta vào phủ.
Vốn dĩ, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận tin dữ, từ đại môn đến tiền viện, tâm tình cực kỳ kém. Nhưng khi tiến vào sảnh chính, thứ đầu tiên đập vào mắt lại là cục lông trắng vàng vàng trên ghế, phía sau còn có mấy cái đuôi vàng ngoe nguẩy.
Ta lao tới, ngồi thụp xuống nhìn con cửu vĩ hồ trước mắt: "Nhan.. Nhan Cơ?"
Cửu vĩ hồ liếc mắt nhìn ta, duỗi người, rồi lại lười biếng cuộn lại thành cục ngủ.
Kỳ thực không chắc mười phần con thú này có phải Nhan Cơ không. Trong ấn tượng, nguyên thân yêu hồ của Nhan Cơ to hơn thứ này rất nhiều, con thú trước mắt như một con hồ ly mới sinh.
"Đây là Nhan Cơ sao?" Ta quay đầu nhìn Phạm Vô Cứu.
"Đúng thế. Hắn đem nội đan trăm năm cho người ta, vậy nên không chỉ bị biến vè nguyên hình mà còn thu nhỏ đi rất nhiều, đoán chừng mấy trăm năm nữa cũng chưa hóa thành hình người được." Phạm Vô Cứu lại gần, cũng ngồi thụp xuống trước hắn, dùng ngón tay chọc chọc bụng tiểu hồ ly. Lông cả người tiểu hồ ly dựng đứng, đỏ mắt trừng hắn, nhưng chỉ có thể gào ngao ngao, đúng là ủy khuất.
"Nhan công tử, cái này gọi là ác giả ác báo. Sau này bớt làm chuyện xấu, nghe không." Phạm Vô Cứu chọt bụng hắn.
Hồ ly lẳng lơ rốt cuộc bùng nổ, nhảy dựng lên, vồ lên người Phạm Vô Cứu, vừa gặm vừa cắn tay hắn. Có điều sức sát thương như con muỗi, cắn nửa ngày, Phạm Vô Cứu cũng chẳng phản ứng gì. Hắn chỉ có thể mất hứng trở về ghế, vểnh mông nhỏ, đuôi nhỏ về phía chúng ta.
Từ đó, Phạm Vô Cứu liền nhận nuôi con tiểu hồ ly, thi thoảng ta sẽ qua chơi đùa con thú nhỏ. Thời gian còn lại ở nhà trồng hoa, vẽ tranh, chờ Hoa Tử Tiêu về, cùng hắn làm đôi phu thê bình thường ấm áp.
Cứ như vậy ngày qua ngày, thời gian thấm thoát, chín năm chớp mắt trôi qua.
Trong chín năm này, Sách nhi cuối cùng cũng trưởng thành, tuổi trẻ đã được đề tên bảng vàng, làm Võ Thám hoa, nhận lệnh Thánh thượng bình định phản tặc, yên ổn biên cương. Năm kế Thánh thượng băng hà, Thái tử chín tuổi lên ngôi cửu ngũ, quân lâm thiên hạ. Sách nhi trở lại triều đình phò trợ tiểu Thiên tử bình trị thiên hạ. Sau đó Thái hoàng thái hậu để Uyển nhi gả cho nó, thành một đoạn giai thoại trai tài gái sắc.
Trong khi ấy ở một bên, Thẩm tiểu thư bám tiểu công tử Tư Mã đằng đẵng chín năm chưa buông, chưa tròn mười tuổi đã ân cần dạy bảo, bắt đối phương phải phục tùng mình. Tiểu công tử Tư Mã rất bất đắc dĩ với nàng, kiên quyết không nghe theo, nhưng xui thay phu thê Đại Tư Mã rất thích tiểu nha đầu này, liền đem hai đứa đính ước, cũng không uổng tiểu cô nương năm đó thịt nát xương tan không sợ, biến thành canh gà cũng không oán.
Đông qua xuân tới, còn thêm một ngày mưa tầm tã.
Mưa phùn se lạnh, gió tung tay áo. Phía bên bờ chẳng biết từ bao giờ đã đắp lên một gian nhà trúc nhỏ, trước nhà cây lá xum xuê. Lá rụng rợp Nại hà, ngước nhìn bờ sông, vặn dặm một mảng trắng xóa. Thuyền từ xa tiến lại, bóng thuyền đè bóng cây, chậm rãi tiến vào bờ.
Vài tên tùy tùng xuống thuyền, công tử áo đỏ che ô, nâng vạt áo bước xuống. Ta thoát cái thu ô, bước đến chui dưới tán ô của hắn. Hoa Tử Tiêu ngỡ ngàng, lập tức nở nụ cười: "Mị Mị, sao nàng cũng ở đây?"
Ta kéo tay hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Ta tới đón chàng."
Hoa Tử Tiêu xoay người xua đám tùy tùng và Ý Sinh, cùng ta thả bước chậm rãi bên bờ sông: "Nương tử hôm nay có vẻ khác lạ, chẳng hay có gì cần chỉ giáo?"
Ta nhịn không được trừng hắn: "Không cần khách sáo với ta, nhớ chàng đấy."
Ý cười trên mặt Hoa Tử Tiêu càng đậm. Hắn vỗ vỗ tay ta khoác trên tay hắn, dịu dàng nói: "Thực ra lúc nãy ở trên thuyền, ta cũng đang nhớ Mị Mị."
"Thật không.." Ta giả bộ lơ đãng nhìn sang nơi khác, nhưng thực ra không giấu nổi ý cười trên mặt. Ta cười một lúc lâu mới quay đầu, nghiêm túc nhìn sang hắn: "Tử Tiêu, có chuyện ta phải nhắc chàng một chút."
"Ừ."
"Chàng không biết thật hay giả vờ thế?"
Hoa Tử Tiêu ra vẻ mờ mịt trầm tư một lát: "Ta không biết."
"Qua năm là hết kỳ hạn mười năm, Sách nhi đã trưởng thành, kỳ hạn đầu thai của ta cũng sắp đến."
Thực sự đề tài này chẳng hề dễ mở miệng. Chín năm qua, ta và Tử Tiêu chưa ai từng nhắc đến chuyện này. Dù thời gian sắp hết, đến giờ hắn vẫn chưa mở miệng với ta. Có lẽ vậy nên khi ta nói ra những lời ấy, nụ cười trên miệng hắn dần tắt ngấm, giọng nói cũng trầm xuống: "Yên tâm, ta chưa quên."
Ta nhướn mi, hiếu kỳ nói: "Vậy chàng cũng biết cả thời gian ta đầu thai đúng không?"
"Vẫn chưa rõ lắm, dù sao đó cũng là chuyện một năm sau nữa." Hoa Tử Tiêu rũ mi, đốt ngón tay cầm cán dù trắng bệch, "Đến khi đó ta sẽ an bài cho nàng, nàng không phải phiền lòng gì cả. Trước khi đó, chúng ta vẫn như cũ, được không?"
Ta ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nhìn hắn: "Nhưng giờ ta lại muốn đi đầu thai luôn cơ, làm sao đây? Dù sao Sách nhi cũng trưởng thành rồi."
Hoa Tử Tiêu không phản ứng gì lớn, chỉ nhàn nhạt đáp: "Thời gian chưa đến, nàng chưa đi được."
"Không chịu đâu.." Ta cầm tay hắn, giả nai lắc lắc: "Tử Tiêu, Tử Tiêu, chàng thần thông quảng đại như thế, nhất định có cách cho ta đầu thai sớm mà, đúng không?"
Cuối cùng Hoa Tử Tiêu cũng dừng bước, quay người nhìn ta, lạnh nhạt đáp: "Chín năm nàng còn đợi được, đợi thêm một năm có gì khó sao."
Ta híp mắt, giận dỗi đáp: "Không đợi nổi."
Hắn lẳng lặng nhìn ta chăm chú, sắc mặt tái nhợt, hé môi một lát mới thốt ra một chữ: "Tốt thôi."
"Nè, chàng đúng là nhẫn tâm." Ta tủi thân thở hắt, ai oán nhìn hắn, "Đêm qua còn da thịt mặn nồng, giờ ta sắp đi, chàng còn chẳng muốn giữ.. Có phải chàng muốn ta biến đi sớm một chút, để đi tầm hoa vấn liễu phải không?"
Môi hắn cũng phát trắng bệch.
"Chín năm này, mỗi ngày ta chỉ hận không thể bẻ nửa thời gian thành hai. Mỗi ngày không dám ngủ, bởi vì qua một ngày, nàng sẽ ở bên ta ít thêm một ngày. Giờ nàng muốn đầu thai sớm, còn nói ta nhẫn tâm.. Nàng có tâm không vậy?"
"Đầu thai sớm thì sao?" Ta chớp mắt, thái độ ngang ngạnh bất chấp, trong ngực lại chật vật.
Ánh mắt Hoa Tử Tiêu lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Đầu thai chuyển thế, nàng hiểu mình nói gì không? Đừng nói nàng sống hết một kiếp rồi lại quay về tìm ta đoàn tụ. Sau này chuyển thế, chúng ta sẽ là người xa lạ, vĩnh viễn xa lạ."
Giọng hắn hờ hững, nhưng ta lại thiếu chút nữa phát khóc.
Ta lắc đầu, cố quên lời hắn nói, ngẩng đầu đáp: "Vậy nên, ta mới vừa quyết định. Hết mười năm này sẽ xuống địa ngục Vô Gian."
(Tức là Mị Mị cam chịu hình phạt cho tội không đầu thai đúng hạn.)
Hoa Tử Tiêu ngây sững.
".. Sao cơ?"
"Ta không biết mình sẽ ở lại nơi đó bao lâu, nhưng nhất định sẽ có ngày được thoát. Nhưng hiện tại cứ nên nói trước, chàng phải đáp ứng ta hai chuyện. Thứ nhất, khi ta ở trong địa ngục Vô Gian, không cho phép chàng tìm nữ nhân khác, phải đợi ta. Thứ hai, không cho phép chàng phản đối, nếu như hiện tại muốn thuyết phục vì tốt cho ta, để ta đi đầu thai, vậy thì để ta đi ngay bây giờ. Rõ chưa?"
Hoa Tử Tiêu im lặng nghe hết, hàng mi khe rung, ánh mắt nhìn ta như có tia nước lóe lên. Cuối cùng, hắn nói một câu: "Ta đi cùng nàng."
Vốn dĩ, chuyện mà ta và hắn nhắc đến là thứ kinh khủng và ghê rợn biết bao. Lột da đẽo xương, như ác mộng tái hiện, đôi bên biến thành xác rữa trong Huyết Trì, vậy nhưng, không có nửa điểm hối hận.
Chỉ cảm thấy hết thảy mọi chuyện trước mắt so với dĩ vãng càng đẹp hơn, hoa như cẩm tú, người tựa gió xuân.
*** *** ***
Lại rất nhanh, một năm nữa qua đi.
Bị đày xuống địa ngục Vô Gian không phải chuyện nhỏ, nếu chỉ là vi phạm pháp lệnh, sẽ bị đưa xuống mười tám tầng địa ngục, thả dầu nướng lửa một hồi lại được quay về. Nhìn chung, khắp lục giới vẫn chưa có kẻ yêu, quỷ, thần, ma nào tự nguyện xin được đời đời kiếp kiếp không siêu sinh cả. Thế nên, ta đặc biệt chuẩn bị đầy đủ khẩu cung, định đến gặp Diêm La vương báo cáo, tiện trần tình với Phong Đô đại đế luôn.
Từ khi cha đầu thai, Diêm La vương so với trước càng lao đầu vào công việc. Đại môn quỷ lớn quỷ bé xếp hàng chờ, hắn vẫn thản nhiên xử lý công vụ. Mắt thấy Hắc Vô Thường cùng đám quỷ sai đi ngang qua khúc rẽ, ta chờ đã phát chán, bèn cao hứng định bước đến chào hỏi. Không ngờ còn chưa tiến lại gần, chợt nghe hai tên câu hồn trào phúng nói: "Lúc nãy ngươi có thấy không, Đông Phương Mị thực sự định đi xuống địa ngục Vô Gian đấy, nghe nói là định xuống đó cùng phu quân nàng ta."
"Không phải nàng ta ở lại âm gian vì đệ đệ à, thế mà Hoa Tử Tiêu sửa lại thọ mệnh của đệ đệ, nàng ta mà cứ đơn giản tha thứ thôi sao? Đúng là đàn bà gả chồng theo chồng, gả chó theo chó."
"Đâu, chuyện đấy căn bản là nàng ta không biết. Hay cho một kẻ ngu ngơ, bị người ta bán còn giúp đếm tiền."
"Nếu thế thật, vậy thì cũng chẳng trách nàng ta. Trong mắt nàng, không, trong mắt đa số quỷ, Hoa Tử Tiêu luôn là một chính nhân quân tử mà. Chẳng qua ngẫm lại thì, hắn ở cõi âm lâu như vậy, làm sao mà có thể là chính nhân quân tử được. Ngươi xem, từ khi Đông Phương Mị xuống đây, hắn giết bao nhiêu người luôn. Bắt đầu từ Lãnh Dung, rồi cả Diệu gì gì nữa.."
"Chết cũng không tha, thảm nhất là Thang vương gia, si tình như thế, thai phu thê tam thế cùng Đông Phương Mị cũng chọn ra rồi, cuối cùng lại bị hắn ép cho đi đầu thai.. Giờ ta lạ thấy nghi nghi, chuyện Nhan công tử biến về súc sinh, cái chết của Bạch Vô Thường cùng hắn có.."
Lúc này, giọng Phạm Vô Cứu vang lên: "Hai ngươi ở đây nói nhảm gì thế, đi làm việc nhanh."
Nghe đến đó, máu trong não như lập tức tuôn xối, trong ngực như có ngụm khí không thể thở ra. Ta vịn cột hành lang, mắt quáng hoa, gần như đứng không nổi nữa.
Qua một chung trà, Diêm Vương gia mới sai người báo ta vào điện. Ta lắc đầu, cố gẳng giữ tỉnh táo, bước vào theo. Diêm Vương gia quả nhiên là bị lão cha đùn đẩy quá nhiều việc, nhìn thấy ta lập tức nở nụ cười: "Cơn gió nào đưa Đông Phương thiên kim đến đây vậy, cha cô bây giờ đúng là sống thư thái ghê."
"Ta.. Mười năm kỳ hạn sắp hết, ngày đầu thai cũng sắp đến. Ta vẫn không yên lòng gia đệ, muốn tìm Diêm Vương gia xem sổ sinh tử của Đông Phương Sách."
"Ra thế. Chờ đấy, đi tìm cho cô đây."
Động tác lão thần tốc, tựa như sợ ta sẽ nhắc đến người nào đó. Không tới lâu sau, trang ghi Đông Phương Sách trên sổ sinh tử được mở ra, quỷ tốt cung kính dâng hai tay.
Số ghi đã cũ, nhưng quả nhiên có dấu vết sửa chữa.
Ta lẩm bẩm: "Kỳ quái, Tử Tiêu nói với ta, mười năm này hắn đã sửa ngày chết của Sách nhi đến hai lần cơ mà, sao ở đây chỉ thấy một?"
"Hai lần? Hắn chỉ tìm ta sửa đúng một lần, hay là do Phong Đô đại đế.." Diêm La vương nói đến phân nửa, thấy sắc mặt ta, bỗng chốc ngưng bặt, sắc mặt cũng thay đổi, "Đông Phương Mị, chuyện này, chuyện này mình cô biết là đủ, ngàn vạn lần đừng bép xép nha.."
Không đợi lão nói hết, ta lao khỏi Diêm La điện.
Buổi tối, Hoa Tử Tiêu trở về. Ta giúp hắn cởi áo khoác, rồi lại bưng trà hầu nước, giúp hắn bóp vai: "Ngày giỗ Tất An năm nay, chàng và ta cùng đi thắp nén nhang cho hắn nhé."
Hoa Tử Tiêu nhấp ngụm trà, cũng không quay đầu: "Tốt thôi."
Ta ngồi bên người hắn, khẽ mân mê lọn tóc đen láy: "Mọi năm chúng ta vẫn đi đó thôi, chàng không thắc mắc tại sao năm nay tự dưng ta lại hỏi sao?"
"Vậy là vì sao?"
"Bởi vì trước đây chưa từng để ý nhìn nét mặt chàng khi thắp nhang. Giờ ta lại rất muốn biết một chuyện.." Tay ta ngừng lại, "Cái chết của Tất An, không cùng chàng liên quan chứ?"
Hoa Tử Tiêu gạn nắp chung trà, nở nụ cười: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi."
Ta cũng cười: "Ta ngay cả địa ngục Vô Gian còn không sợ, càng không biết sợ Nại hà. Nếu chàng gạt ta, biết chân tướng rồi, không chừng ta sẽ khổ sở cùng đường, làm ra chuyện giống Tất An đó."
Lúc này hắn mới đặt chén trà xuống, lẳng lặng nhìn ta: "Nàng muốn nói gì?"
Ta nghe thấy giọng mình lạnh xuống: "Nói cho ta biết, cái chết của Tất An có liên quan gì đến chàng không?"
Hoa Tử Tiêu không nói lời nào.
"Trả lời ta."
Ta nghe giọng mình run run, nhưng mặc cho có đợi bao lâu, hắn vẫn hệt như pho tượng đắp, đẹp đẽ nhưng cũng vô tình.
"Chàng nói đi."
Ta giằng tay hắn, bỗng chốc cảm giác cả người dọc sống lưng đến trong lòng đều lạnh thấu: "Vì sao chàng phải sửa thọ mệnh của Sách nhi? Chàng biết.. biết rằng nếu làm như vậy, ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho chàng, đúng không?"
Hoa Tử Tiêu giống như chết lặng, ngoại trừ tĩnh lặng nhìn ta, không nói câu nào.
"Còn cả Thiếu Khanh, Nhan Cơ, bọn hắn đều do chàng làm hại, có đúng không?"
Đèn lồng đỏ khẽ lay, khiến buồng sưởi hằn nét tựa bức tranh nồng mực. Mành thêu sau lưng Hoa Tử Tiêu cũng đung đưa, ám màu xanh lên lư đồng. Thế nhưng, mãi đến khi tiếng cô hồn hát ngoài song cửa dậy lên điệu trống, làm toàn bộ cánh hồng hoa trong sân viện rụng rơi, hắn cuối cùng mới mở miệng: "Nàng đã quyết định lưu lại, ta sẽ không để nàng đi."
Ta mất thật lâu mới hiểu ý trong lời hắn nói. Hơn nữa, càng ngẫm nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, càng thấy đối lập với bộ dáng không màng thế sự thường ngày của hắn, cảm giác lạnh lẽo trong lòng như trào tuôn thấu xương: ".. Chàng còn định hại chết bao nhiêu người nữa?"
"Để nàng ở lại, bao nhiêu cũng có thể." Hắn không chút do dự đáp.
Chung gối mười năm, ta biết rất nhiều chuyện của hắn. Thí dụ như tài học uyên bác, âm luật tinh thông, chuộng đốt nhang hương, yêu phẩm trà đạo, tửu lượng tốt nhưng không ham, sau viện trồng nhiều loài hoa thơm cỏ dại, cũng thích đắp bồn cảnh Mãn Thanh, khẩu vị rất nhạt, ăn uống không cầu kì, nhưng phẩm trà lại rất kĩ, để tâm vào lớp sơn bàn trà, ấm trà đỏ khảm hoa khắc chữ thảo, rất thích trà Lục An xanh, bút phát điêu luyện, chữ có nét giống Vương Hy Chi, tự thành một thể, một nữ quỷ U đô theo tranh chữ của hắn mà thêu lên gấm, làm đám quỷ quan lại phú quý tranh nhau lùng kiếm, nổi danh là "Tiêu tú", da hắn là màu trắng ngà, mũi cao cao, một thân trường sam đỏ, tiêu sái phong lưu, chẳng ai bì kịp. Chỉ là, vẫn chưa từng nghĩ tới, làm vợ mười năm, ta lại chưa từng hiểu được con người này.
Trong mắt ta, Hoa Tử Tiêu vẫn là một công tử tựa tiên nhân, hắn ôn hòa tao nhã, không màng thế sự, sở dĩ phải làm quỷ, là bởi phạm phải lỗi sai lớn nhất thiên giới.
"Ta đi trước."
Ta không khỏi sợ run người, lui về sau hai bước muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, cửa lớn đã bị một đạo sáng đỏ sậm chặn lại. Ta ngẩn người, vừa định chất vấn, hắn đã đem ta ôm ngang lên, đi về phòng ngủ. Ta đẩy tay hắn, hốt hoảng nói: "Chàng làm gì.. Thả ra, ta muốn ra ngoài!"
Bước chân hắn càng nhanh hơn, nhưng không đáp lại ta.
"Chuyện đã đến nước này, chàng còn muốn ta phải làm sao nữa? Ta chỉ định ra ngoài giải sầu, rất nhanh sẽ trở về."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã có chút loạn. Mười năm sắp hết, ta lại vừa xin Diêm La vương để xuống địa ngục Vô Gian, nếu không kịp thời hủy bỏ, ta sẽ thật sự vĩnh viễn cùng người này ở lại chốn âm tào địa phủ. Mắt thấy phòng ngủ của chúng ta càng gần, ta chưa từng bao giờ như giây phút này, nghĩ đến nó như quỷ môn quan, âm u đen kịt, sâu không thấy đáy. Loại sợ hãi ấy cùng sự lạnh lẽo của phản bội, giây khắc xua tán mọi tình nồng ý đượm, tẩy sạch mọi mơ hồ.
Ta nắm cổ áo hắn, khẩn cầu nói: "Để ta ra ngoài đi. Tới bây giờ ta cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chàng, chàng lấy cái gì ép ta đến nước này? Nhìn lại tình cảm phu thê nhiều năm như vậy, thả cho ta một con đường sống, để ta đi đầu thai."
Một khắc ấy, ta rõ ràng cảm nhận được tay Hoa Tử Tiêu khẽ run. Nhưng mặt hắn vẫn như cũ tĩnh lặng như mặt hồ, không một rung động. Hắn nghiêng vai đẩy cửa, ôm ta vào phòng, ném lên giường. Ta vừa vật vã ngồi dậy, hắn đã hóa thành một luồng khói xanh, rời khỏi phòng ngủ. Sau đó, hắn đẩy cửa sổ, một cái đầu lâu mỹ lệ hiện lên qua song cửa, dưới tán mai đỏ nhìn ta cười ưu thương: "Nếu bây giờ nàng rời đi, ta sợ sẽ không sống nổi nữa. Dù nàng hận ta, ta cũng phải ép nàng ở lại. Xin lỗi."
Đến lúc hoàng hôn, kẻ hầu theo lệnh hắn để ta dùng bữa, ta một mực không đụng. Sau đó hắn mang đồ ăn vào, tự mình đút ta, ta đem cả mâm chén bát toàn bộ đập vỡ. Hắn im lặng không lên tiếng rời đi. Trời xẩm tối, hắn trở về thoát y phục của ta, muốn cùng ta hoan ái, so với thường ngày ân cần hơn biết bao. Nhưng ta chẳng để tâm, dù hắn có lấy lòng đến đâu, vẫn ôm tay núp trong góc tường im lặng. Hắn ngồi bên đầu giường chừng nửa canh giờ, đột nhiên cúi người ngậm vành tai ta, như sóng trào vỡ đê, không màng tới ta phản kháng, vặn ta lại, chân hắn tách hai đầu gối ta, nửa cưỡng ép bắt ta vào khuôn khổ. Hắn dường như chẳng hề say sưa trong đó, ngoại trừ tiếng thở dốc khe khẽ, phần lớn thời gian đều ở bên tai ta lẩm bẩm "Xin lỗi", "Ta yêu nàng." Chuyện qua đi, ta cố nén nước mắt, dùng sức đánh hắn, hung hăng ngoặm cắn trên người hắn, cả đêm không chợp mắt.
Ta không hỏi hắn bao lâu sẽ thả ta tự do. Bởi trong lòng đã rõ, cánh cửa kia đến bây giờ cũng chưa từng khóa. Chỉ cần ta nguyện ý, lúc nào cũng có thể bước ra khỏi cửa nhà này, tùy thời có thể xa rời hắn. Nhưng tin tưởng và tình nghĩa phu thê nhiều năm qua, từ lâu đã biến thành xiềng xích vô hình, đem trái tim hoàn toàn khóa lại.
Cuối cùng, chính mắt nhìn mặt trời mọc rồi lặn, ta tính ngày đầu thai đã đến, sáng sớm liền lao khỏi phòng ngủ, như ngựa xổng cương chạy về Hồi Hồn phố, lao đến Diêm Vương điện. Diêm La gia đang chấm mực sửa sổ sinh tử, vừa thấy ta tay run một cái, một giọt mực to như đồng xu rơi xuống mặt giấy: "Đông Phương thiên kị, ấy nhầm, thiên kim, lại là trận gió nào..."
"Ta muốn đầu thai!" Ta chưa từng bao giờ vào toạc vấn đề như vậy.
Diêm La vương sửng sốt một khắc, quay đầu bất lực nhìn Đầu Trâu, rồi lại nhìn Mặt Ngựa, nuốt nước miếng một cái: "Đại tiểu thư của ta ơi, cô và Tử Tiêu đầu giường cãi cuối giường hoa, hôm qua còn định cùng nhau vào sinh ra tử, nay lại muốn vĩnh viễn không bao giờ gặp gỡ, hơi bị khó chiều quá đấy. Nhưng mà đầu thai không phải chuyện nhỏ đâu, nếu cô qua cầu rồi lại hối hận thì ta đúng là hết cách, dù sao lục đạo luân hồi cũng không phải Diêm La điện, mặc cho cô làm loạn. Một khi đầu thai, hai người sẽ gần như vĩnh viễn bỏ qua nhau, cô cứ suy nghĩ kĩ trước đi, nghĩ xong thì nói với ta."
Lão nhìn cả người ta đờ đẫn, cuối cùng hít một hơi đúng lên: "Mà thôi, ta hiểu cô, hôm nay là ngày cuối cùng, nếu cô không đầu thai, thì cũng phải ở lại địa phủ cùng Tử Tiêu chịu khổ. Lại đây, ta đưa cô ra ngoài một át, nói chuyện, gặp một người, cô nghĩ cẩn thận rồi quyết định."
Lão dẫn theo ba tùy tùng, đưa ta rời khỏi Diêm La điện, tản bộ trên con phố U đô tiêu điều xơ xác: "Cô và Tử Tiêu ân ái như thế, hẳn biết hắn không nhiễm khói bụi trần gian, con người rất trọng tình nghĩa."
"Ừm."
"Ngày trước khi hắn còn là tiên nhân, từng có một thê tử mỹ mạo như hoa tên Thanh Mị, cô đã từng nghe đến chưa."
Thanh Mị, cái tên này nghe quen thuộc dị thường, nhưng ta lắc đầu xoa trán mãi vẫn không nhớ được đã nghe qua ở đâu, nên chỉ đành đáp: "Ta có nghe qua hắn có một tiền thê luôn tâm tâm niệm niệm."
"Đó chính là Thanh Mị. Bởi từ khi ta quen biết hắn, hắn chưa từng tục huyền, cô là người duy nhất."
Nghe những lời ấy lòng ta vừa rung động vừa chua xót, ta nhìn áng mây xa xa không đáp thêm. Diêm La vương nói: "Khi đó phu thê bọn hắn ở tiên giới phạm tội, bị giáng xuống, Tử Tiêu cứu Thanh Mị, chính mình lại phải vào địa ngục Vô Gian. Thanh Mị tiến vào luân hồi không ngừng đầu thai, vĩnh viễn không thể cùng hắn bên nhau. Khi đó Cửu Thiên Huyền Nữ cảm động trước tấm si tình của Tử Tiêu, cầu tình với Thiên Đế cho hắn ít nhất được ở lúc Thanh Mị nhập luân hồi, được nhìn thê tử. Thiên Đế nói rằng tiết lộ mệnh số là tuyệt đối cấm, nhưng đồng ý để cho Thanh Mị mỗi kiếp trong tên mang một chữ "Mị", như vậy coi như là cho Tử Tiêu một gợi nhắc."
Nghe hắn nói càng nhiều, tim đập càng nhanh. Trong đầu có một suy đoán, nhưng nhiều năm qua vẫn luôn muốn nói mà chưa thể mở miệng. Giờ phút này, ta mở miệng, gần như muốn đem hết tất cả nói ra, nhưng Diêm La vương lại thở dài một tiếng nói: "Ta biết cô định nói gì. Chỉ tiếc cô cùng Thanh Mị ấy, xác thực không phải cùng một người. Thanh Mị mấy kiếp này đầu thai không dám nói là tốt, kiếp trước là con chim diều trên vách đá, kiếp này mới vừa nảy sinh ở cạnh ngôi miếu hoang, qua vài năm nữa sẽ thành một gốc ngô đồng thôi."
Như một tảng đá nặng chèn lên lồng ngực, hồi lâu ta không nói lên được một lời. Không lâu sau, chúng ta đi đến Quỷ Môn quan, tiếng Vong xuyên chảy róc rách, bờ bên kia có một căn phòng trúc dựng cạnh bãi sông, xung quanh cỏ lau bao phủ, mở song cửa buông cần là có thể câu cá. Ta nhìn phòng trúc đến thất thần, nhỏ giọng nói: "Tử Tiêu biết ta không phải nàng ấy, đúng không."
"Ban đầu hắn đã từng nghĩ cô là Thanh Mị, nhưng sau rồi ta cũng không rõ lắm. Cô vẫn phải tự hỏi hắn thôi."
Ta căng đầu nghĩ lại, xác định hắn từng nói cho ta biết, ta không phải thê tử của hắn. Nhưng câu hỏi ngu ngốc như vậy, ta sẽ không bao giờ hỏi lại. Diêm La vương nói cho ta chuyện này, cũng chỉ muốn để ta tiếp nhận sự thực, đó là dù cho ta có nguyện ý ở lại vì Tử Tiêu hay không, trong lòng hắn cũng luôn có một Thanh Mị. Dù cho ta và hắn có bao nhiêu ân ái, mối nhân duyên này bắt đầu, cũng bởi vì Thanh Mị. Lãnh Dung dù xuất thân từ thanh lâu, cũng có được một tấm chân tình chỉ nguyện có nhau duy nhất. Ở bên Dương Vân ta đã không biết tiến bộ, làm người thứ hai cam chịu không than. Dương Vân là người ta ngưỡng mộ từ nhỏ không nói, nhưng Tử Tiêu.. Ta thực sự đã cho đi rất nhiều ở hắn.
Nghĩ tới ấy, ta nhắm mắt, lặng lặng đợi cơn đau nhức trong ngực vơi khuất.
Diêm La vương ở bên tai ta thấp giọng: "Đông Phương thiên kim, nếu cô chưa nghĩ ra thì, thử nhìn ra phía xa kia một chút. Cô nhìn phía bên kia sông xem."
Ta mở mắt, chán chường đáp: " Nơi đó chẳng có gì cả, chỉ có một gian phòng trúc cô quạnh."
Diêm La vương cười đến âm hiểm, tay hướng về phía gian phòng trúc búng một cái, song cửa bị ngọn gió bật tung, hiện ra một tấm áo bào trắng treo bên trong. Ta kinh ngạc há miệng, tức khắc nhận ra đó là y phục mà người kia thích nhất, vô thức tiến thêm một bước.
"Con người không thể không biết ăn, tiên cũng có thể nếm được mùi vị." Ngón tay Diêm La vương vừa chuyển động, chỉ sang một hướng khác.
Ta theo động tác của lão nhìn lại, thấy trên cầu một đám nam nữ si tình, u hồn thê lương, còn có Thang Thiếu Khanh đang tựa bên thành cầu nhìn ta.
Diêm La vương nói: "Tiểu tử này từ quan mười ăm, vẫn luôn ở bên bờ sông bên kia, mỗi ngày cô đi qua đây, dù có mải nhìn Tử Tiêu, cũng có thể nhìn thấy hắn. Hôm nay là ngày cuối cùng mà hắn chờ cô, mặc kệ cô có định qua cầu hay không, tốt xấu gì cũng nên tiễn hắn một đoạn."
Ta chạy như bay lên cầu Nại hà, nhưng đứng trước mặt Thiếu Khanh lại ngừng chân. Hắn chắp tay với ta, mỉm cười: "Phu nhân, biệt lai vô dạng."
Ta bất động nhìn hắn thật lâu, cuối cùng chỉ cười nhẹ: "Tiểu vương gia lầu son gác tía như chàng, thế mà lại ở căn nhà tranh ấy được lâu như vậy, oán khí này sợ còn lớn hơn quỷ cả cõi âm cộng lại."
Thiếu Khanh có lẽ trăm lần cũng không ngờ ta lại nói như vậy, nhất thời ngơ ngẩn, rồi lại cúi đầu bật cười.
Ta và Thiếu Khanh cùng đến Diêm La điện một lượt, ký xuống trên khế ước đầu thai, lấy vân tay, rồi cùng nhau trở lại cầu Nại hà. Đến giờ ta mới biết Thang Vương Gia quả nhiên là số hưởng phúc, dù có ở trong phòng trúc, cũng chưa từng quên trước kia từng nói muốn cùng ta làm phu thê tam thế, đã sớm an bài thai ba đời từ lâu.
Trời hửng sáng, mưa phùn rơi nặng hạt. Nữ quỷ treo cổ tóc dài cầm đèn tú cầu, trôi nổi trong U đô; tên tham quan bị chặt đôi cứ bước một bước là trượt thành hai nửa; gian phòng nhỏ phía xa xa, có con quỷ mục nát đang khoác lên tấm da mỹ nhân, dựa gương trang điểm; quỷ không đầu cầm đèn mò khắp sông cái đầu không biết bất cẩn ném đi đâu: tân nương chết oan ôm hài tử thối rữa trong lòng khóc sướt mướt, khăn voan đỏ thẫm che mặt, chân đi hài thêu hoa; kẻ lái đò đội mũ nón, vặt tay người khác ăn như gặm chân gà.. Nơi âm gian sâu thẳm này sắp bắt đầu một ngày mới, ta theo Thiếu Khanh lên cầu Nại hà, quay đầu nhìn đám quần ma loạn cũ, nghe tiếng quỷ khóc thê lương, cuối cùng lại ở bên bờ Vong xuyên nhìn thấy bóng dáng màu đỏ quen thuộc.
Phảng phất như nước chảy dưới lòng sâu, gột đi mùi hương âm u nồng đậm.
Hoa Tử Tiêu chống tán ô, hồng bào như lửa, tóc dài tựa nước sơn, đôi mắt dưới bóng tán ô sâu thẳm dị thường. Bất luận ra sao những tân hồn mới chết cũng không đoán được, một công tử mỹ mạo như họa, thế nhưng lại là kẻ họa bì đáng ghê sợ nhất chốn âm tào địa phủ. Chỉ cần hắn tới gần, đến cả những ác quỷ cũng tự nhiên xa tránh. Hắn đứng yên một chỗ, chỉ có mưa phùn, cỏ lau theo gió thổi chập chờn. Nước mưa hắt trên vai hắn, trên tóc đen dài như lụa. Ánh mắt hắn nhìn ta, giống như mười năm qua.
Ta hít sâu một hơi, nắm tay Thiếu Khanh, trầm mặc quay người.
Nếu kiếp sau còn cơ hội, ta mong vĩnh viễn sẽ không nhớ tới chuyện đã phát sinh ở đời này, để ta cứ ngây ngốc chẳng hay chẳng rằng, để cho chính ta một cơ hội, để chàng lại gạt ta một lần.
Nhưng Tử Tiêu, duyên phận kiếp này của ta và chàng, đến đây chấm dứt.
Trăm năm cõi âm chỉ tựa một ngày, nước Vong xuyên cuồn cuồn chảy, hồng hoa mở ra lối hoàng tuyền.
Phía trước cầu Nại hà là đường đi đến kiếp sau, đảo mắt không thấy điểm kết. Trước khi uống canh Mạnh Bà, ta đã từng nghĩ, phải quay lại đầu cầu kia, nhìn lại bóng dáng dưới cầu ấy lần cuối, nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Ta và Thiếu Khanh uống canh, cuối cùng qua cầu.
Trên đá Tam Sinh, ta nhìn thấy kiếp trước.
Cảnh tượng hỗn loạn, trong đó một màn trăng lạnh như sương mù dày đặc, mở ra tất cả ký ức. Tiếng đàn bên cầu đá, bóng trăng khuyết dưới lòng sông, còn cả bóng dáng nhân hình của Vô Thường gia mắt đẫm lệ, thiếu đi âm khí khi lần đầu gặp mặt, thêm vài phần anh khí, gọi một tiếng, là cái tên một đời ấy của ta.
Mãi đến khi đã mấy kiếp qua đi, ta mới biết, sau khi ta rời khỏi, Hoa Tử Tiêu vẫn giống như trước, căn bản không từng định gặp lại thê tử của hắn. Chỉ là ở nơi cõi âm sâu thẳm nhất, bên bờ Vong xuyên, đèn lồng u ám treo hồng lâu. Đàn tranh cổ đặt bên song cửa, nhưng không một người tấu. Bộ xương trắng hếu cầm bút lông, dựa thành cửa ngồi, đơn độc vẽ tấm da hồng y mỹ nhân.
Thạch Thiên Cơ có câu: "Đời người là thứ phù du nhất, đảo mắt tóc xanh đã trắng đầu." Lời này đã đủ khái quát thế giời phàm nhân nhỏ bé.
Năm tháng trôi qua, dù thế giới bên trên có biến ảo khôn lường, thế giới phía dưới vẫn không đổi một tấc. Sách nhi đã đến tuổi vỡ giọng, mở mồm như con vịt quàng quạc, đường nét vẫn còn non nớt, nhưng đã có chút bóng dáng tiểu sinh tuấn tú. Uyển nhi cũng đã đến kỳ nở hoa, đứng giữa đám đông nổi bần bật. Đáng tiếc, hồi đó hai đứa cảm tình tốt như vậy, giờ thì thường xuyên ầm ĩ không nói, lắm khi cãi nhau mặt đỏ tía tai, không nhìn nhau vừa mắt.
Còn Thẩm công tử có cái hẹn ba năm với Nhan Cơ, khổ cực học hành, nỗ lực phấn đấu, cuối cùng năm thứ ba được đề tên bảng vàng, Hoàng thượng bổ nhiệm làm Trạng Nguyên, khoác áo gấm đỏ. Hàn lâm phủ ban thưởng nhất phẩm ngự yến, văn nhân thi sĩ tiêu sái phong lưu, nhưng tiệc tàn, trong lòng Thẩm công tử chỉ tâm niệm gốc đào xum xuê nơi kinh thành kia.
Một bầu rượu quế dưới trăng, chiết một cành đào. Thẩm công tử lòng mang thấp thỏm, chờ đợi cố nhân tương phùng
Nhưng cuối cùng, rượu cạn, hoa tàn, vẫn chẳng chờ được người muốn đợi.
Ta nói với Nhan cơ, ngươi đúng là có mắt như mù, Thẩm công tử nặng tình như vậy, ngươi lại làm chuyện bất nghĩa. Nhan Cơ khoát khoát tay, nói rằng đợi ba năm nữa, cô xem lại hắn xem.
Sau đó, Thẩm công tử như hắn dự liệu, cá chép vượt vũ môn, danh lợi thuận buồm xuôi gió. Hắn dời đến kinh thành được hai năm thì đưa người nhà lên theo, gồm cả muội muội năm tuổi. Mà ly kỳ là, muội muội này xinh như hoa như ngọc, một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng hễ là bài bạc, đổ xúc xắc hay mạt chược, chọi gà gì nàng đều tinh thông.
( Lão cha lên sàn )
Một ngày nọ Đại Tư Mã đem tiểu nhi tử sang nhà Thẩm công tử làm khách, nhân trò chyện hăng say cùng Thẩm công tử, liền nhi tử vào hậu viện chơi. Tiểu công tử Tư Mã lớn hơn Thẩm tiểu thư vài tuổi, ngày thường kháu kỉnh năng động, tính tình cũng táo bạo, một hồi làm các huynh đệ tỷ muội trong hậu viện sợ không dám nói câu nào. Chỉ có Thẩm tiểu thư gan lớn, cầm một đôi dế cho hắn xem, nói ngươi chọn một con đấu với ta, dế ai thắng thì người đó thắng, người thua làm trâu làm ngưạ cho người thắng mười năm. Tiểu công tử Tư Mã thấy đối phương chỉ là một tiểu cô nương, không do dự đồng ý, chọn con dế lớn hơn.
Kết quả là, Võ Trạng Nguyên tương lai chạy chân trời góc bể cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của Thẩm tiểu thư, đời này bị cầm tù đủ mười năm.
Thẩm tiểu thư trời sinh băng khiết thông minh, đại ca nàng đỗ đầu bảng nhưng lại như cục đá tảng.
Hoàng Thượng nhìn hắn càng ngày càng thuận mắt, không lâu bèn cho hắn là Phò mã. Nhưng Thẩm công tử cãi Thánh chỉ, thà chết không theo, kiên trì nói mình đã có hôn ước. Vì lí do ấy, Hoàng Thượng tuy không tiện phát tác nhưng không còn sủng ái hắn nữa. Chưa đến hai năm, hắn bị hạ liền bốn cấp, còn bị đày khỏi kinh thành đến vùng nhiễm ôn dịch trấn an bách tính. Thẩm công tử vốn mấy năm nay u u sầu sầu, thân thể không được tốt, chuyến đi này, chẳng ngạc nhiên cũng bị dính phải ôn dịch, chưa đến một tháng đã sắp quy tiên.
Thẩm công tử là Trạng Nguyên lang, mấy đám nhân vật như này đều là Vô Thường gia tự mình câu hồn. Một lần Phạm Vô Cứu và Hoa Tử Tiêu nói chuyện phiếm, có nhắc tới vị Trạng Nguyên lang họ Thẩm sắp gần đất xa trời, xuống âm phủ trình sổ thọ. Nghe được tin ấy ta vội vã sai người đi tìm Nhan Cơ. Lúc đó Nhan Cơ vừa vặn đang ở bụi cỏ gặm xương cốt cùng bọn trai bao tỳ bà tinh. Mấy năm nay hắn cứ thế chưa đặt chân vào kinh thành nửa bước, vừa nghe được tin, lại chạy như bay tới dương gian.
Trong lòng ta vẫn rất lo lắng hắn, nhưng vì bị cấm túc, chỉ có thể ở âm gian đợi tin. Nhưng chờ hơn mươi ngày, chỉ có tên quỷ tốt nghe ngóng được, trên dương gian có một vị Trạng Nguyên lang vốn là phải chết, nhưng mấy hôm nay không chỉ bệnh khỏi qua được một kiếp, mà còn sắp cưới công chúa, làm Phò mã, số này không phải tốt bình thường đâu.
Ta lập tức đi tìm Hắc Vô Thường, muốn hỏi hắn tình hình của Nhan Cơ. Nhưng khi đến Vô Thường phủ lại thấy một cô nương cũng đến cửa bái phỏng. Hai người đều đứng đợi Phạm Vô Cứu, mấy hồi đã bắt chuyện.
"Ta tới để tạ ơn." Nữ tử cười nhàn nhạt, "Mấy năm trước ta bị trúng mê hồn chú của hồ ly tinh, mãi đến mười ngày trước mới giải được. Tỷ muội tốt của ta kể mấy năm nay Vô Thường gia vẫn luôn bảo vệ ta, làm mọi việc theo ý của tên hồ ly kia nên mới lưu lại cho ta được một mạng, vậy nên mới muốn tự mình đến đây nói cảm ta."
"Ra là thế."
Ta gật đầu, trong ngực lại đầy lo lắng. Đây chính là cô nương mà Nhan Cơ dùng để uy hiếp Phạm Vô Cứu. Mê hồn chú của hắn chỉ có hắn mới có khả năng giải. Nửa tháng trước Thẩm công tử suýt nữa quy thiên, theo lý thuyết hắn không thể có thời gian trở về giải chú rồi lại biến đi được.
Mê hồn chú mất đi hiệu lựuc, chẳng lẽ là vì.. Đúng lúc tâm hoảng ý loạn, Phạm Vô Cứu tự mình ra đón khách.
Nữ tử cười càng đậm, mị hoặc lòng người: "Vô Thường gia, nhờ phúc của huynh, mê hồn thuật trên người ta đã được giải rồi."
"Vậy sao, thế là tốt rồi." Phạm Vô Cứu hiếm khi để lộ nét mặt dịu dàng, nhưng rất nhanh lại chuyển sang ta bên này, nhàn nhạt nói: "Đông Phương cô nương, cô đi theo ta vào đây, ta có việc muốn nói với cô."
"Tốt thôi." Ta gật đầu.
Phạm Vô Cứu lại quay sang nàng kia nói: "Hôm nay ta có chút việc, hôm khác sẽ đến thăm nàng." Rồi đưa ta vào phủ.
Vốn dĩ, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận tin dữ, từ đại môn đến tiền viện, tâm tình cực kỳ kém. Nhưng khi tiến vào sảnh chính, thứ đầu tiên đập vào mắt lại là cục lông trắng vàng vàng trên ghế, phía sau còn có mấy cái đuôi vàng ngoe nguẩy.
Ta lao tới, ngồi thụp xuống nhìn con cửu vĩ hồ trước mắt: "Nhan.. Nhan Cơ?"
Cửu vĩ hồ liếc mắt nhìn ta, duỗi người, rồi lại lười biếng cuộn lại thành cục ngủ.
Kỳ thực không chắc mười phần con thú này có phải Nhan Cơ không. Trong ấn tượng, nguyên thân yêu hồ của Nhan Cơ to hơn thứ này rất nhiều, con thú trước mắt như một con hồ ly mới sinh.
"Đây là Nhan Cơ sao?" Ta quay đầu nhìn Phạm Vô Cứu.
"Đúng thế. Hắn đem nội đan trăm năm cho người ta, vậy nên không chỉ bị biến vè nguyên hình mà còn thu nhỏ đi rất nhiều, đoán chừng mấy trăm năm nữa cũng chưa hóa thành hình người được." Phạm Vô Cứu lại gần, cũng ngồi thụp xuống trước hắn, dùng ngón tay chọc chọc bụng tiểu hồ ly. Lông cả người tiểu hồ ly dựng đứng, đỏ mắt trừng hắn, nhưng chỉ có thể gào ngao ngao, đúng là ủy khuất.
"Nhan công tử, cái này gọi là ác giả ác báo. Sau này bớt làm chuyện xấu, nghe không." Phạm Vô Cứu chọt bụng hắn.
Hồ ly lẳng lơ rốt cuộc bùng nổ, nhảy dựng lên, vồ lên người Phạm Vô Cứu, vừa gặm vừa cắn tay hắn. Có điều sức sát thương như con muỗi, cắn nửa ngày, Phạm Vô Cứu cũng chẳng phản ứng gì. Hắn chỉ có thể mất hứng trở về ghế, vểnh mông nhỏ, đuôi nhỏ về phía chúng ta.
Từ đó, Phạm Vô Cứu liền nhận nuôi con tiểu hồ ly, thi thoảng ta sẽ qua chơi đùa con thú nhỏ. Thời gian còn lại ở nhà trồng hoa, vẽ tranh, chờ Hoa Tử Tiêu về, cùng hắn làm đôi phu thê bình thường ấm áp.
Cứ như vậy ngày qua ngày, thời gian thấm thoát, chín năm chớp mắt trôi qua.
Trong chín năm này, Sách nhi cuối cùng cũng trưởng thành, tuổi trẻ đã được đề tên bảng vàng, làm Võ Thám hoa, nhận lệnh Thánh thượng bình định phản tặc, yên ổn biên cương. Năm kế Thánh thượng băng hà, Thái tử chín tuổi lên ngôi cửu ngũ, quân lâm thiên hạ. Sách nhi trở lại triều đình phò trợ tiểu Thiên tử bình trị thiên hạ. Sau đó Thái hoàng thái hậu để Uyển nhi gả cho nó, thành một đoạn giai thoại trai tài gái sắc.
Trong khi ấy ở một bên, Thẩm tiểu thư bám tiểu công tử Tư Mã đằng đẵng chín năm chưa buông, chưa tròn mười tuổi đã ân cần dạy bảo, bắt đối phương phải phục tùng mình. Tiểu công tử Tư Mã rất bất đắc dĩ với nàng, kiên quyết không nghe theo, nhưng xui thay phu thê Đại Tư Mã rất thích tiểu nha đầu này, liền đem hai đứa đính ước, cũng không uổng tiểu cô nương năm đó thịt nát xương tan không sợ, biến thành canh gà cũng không oán.
Đông qua xuân tới, còn thêm một ngày mưa tầm tã.
Mưa phùn se lạnh, gió tung tay áo. Phía bên bờ chẳng biết từ bao giờ đã đắp lên một gian nhà trúc nhỏ, trước nhà cây lá xum xuê. Lá rụng rợp Nại hà, ngước nhìn bờ sông, vặn dặm một mảng trắng xóa. Thuyền từ xa tiến lại, bóng thuyền đè bóng cây, chậm rãi tiến vào bờ.
Vài tên tùy tùng xuống thuyền, công tử áo đỏ che ô, nâng vạt áo bước xuống. Ta thoát cái thu ô, bước đến chui dưới tán ô của hắn. Hoa Tử Tiêu ngỡ ngàng, lập tức nở nụ cười: "Mị Mị, sao nàng cũng ở đây?"
Ta kéo tay hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Ta tới đón chàng."
Hoa Tử Tiêu xoay người xua đám tùy tùng và Ý Sinh, cùng ta thả bước chậm rãi bên bờ sông: "Nương tử hôm nay có vẻ khác lạ, chẳng hay có gì cần chỉ giáo?"
Ta nhịn không được trừng hắn: "Không cần khách sáo với ta, nhớ chàng đấy."
Ý cười trên mặt Hoa Tử Tiêu càng đậm. Hắn vỗ vỗ tay ta khoác trên tay hắn, dịu dàng nói: "Thực ra lúc nãy ở trên thuyền, ta cũng đang nhớ Mị Mị."
"Thật không.." Ta giả bộ lơ đãng nhìn sang nơi khác, nhưng thực ra không giấu nổi ý cười trên mặt. Ta cười một lúc lâu mới quay đầu, nghiêm túc nhìn sang hắn: "Tử Tiêu, có chuyện ta phải nhắc chàng một chút."
"Ừ."
"Chàng không biết thật hay giả vờ thế?"
Hoa Tử Tiêu ra vẻ mờ mịt trầm tư một lát: "Ta không biết."
"Qua năm là hết kỳ hạn mười năm, Sách nhi đã trưởng thành, kỳ hạn đầu thai của ta cũng sắp đến."
Thực sự đề tài này chẳng hề dễ mở miệng. Chín năm qua, ta và Tử Tiêu chưa ai từng nhắc đến chuyện này. Dù thời gian sắp hết, đến giờ hắn vẫn chưa mở miệng với ta. Có lẽ vậy nên khi ta nói ra những lời ấy, nụ cười trên miệng hắn dần tắt ngấm, giọng nói cũng trầm xuống: "Yên tâm, ta chưa quên."
Ta nhướn mi, hiếu kỳ nói: "Vậy chàng cũng biết cả thời gian ta đầu thai đúng không?"
"Vẫn chưa rõ lắm, dù sao đó cũng là chuyện một năm sau nữa." Hoa Tử Tiêu rũ mi, đốt ngón tay cầm cán dù trắng bệch, "Đến khi đó ta sẽ an bài cho nàng, nàng không phải phiền lòng gì cả. Trước khi đó, chúng ta vẫn như cũ, được không?"
Ta ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nhìn hắn: "Nhưng giờ ta lại muốn đi đầu thai luôn cơ, làm sao đây? Dù sao Sách nhi cũng trưởng thành rồi."
Hoa Tử Tiêu không phản ứng gì lớn, chỉ nhàn nhạt đáp: "Thời gian chưa đến, nàng chưa đi được."
"Không chịu đâu.." Ta cầm tay hắn, giả nai lắc lắc: "Tử Tiêu, Tử Tiêu, chàng thần thông quảng đại như thế, nhất định có cách cho ta đầu thai sớm mà, đúng không?"
Cuối cùng Hoa Tử Tiêu cũng dừng bước, quay người nhìn ta, lạnh nhạt đáp: "Chín năm nàng còn đợi được, đợi thêm một năm có gì khó sao."
Ta híp mắt, giận dỗi đáp: "Không đợi nổi."
Hắn lẳng lặng nhìn ta chăm chú, sắc mặt tái nhợt, hé môi một lát mới thốt ra một chữ: "Tốt thôi."
"Nè, chàng đúng là nhẫn tâm." Ta tủi thân thở hắt, ai oán nhìn hắn, "Đêm qua còn da thịt mặn nồng, giờ ta sắp đi, chàng còn chẳng muốn giữ.. Có phải chàng muốn ta biến đi sớm một chút, để đi tầm hoa vấn liễu phải không?"
Môi hắn cũng phát trắng bệch.
"Chín năm này, mỗi ngày ta chỉ hận không thể bẻ nửa thời gian thành hai. Mỗi ngày không dám ngủ, bởi vì qua một ngày, nàng sẽ ở bên ta ít thêm một ngày. Giờ nàng muốn đầu thai sớm, còn nói ta nhẫn tâm.. Nàng có tâm không vậy?"
"Đầu thai sớm thì sao?" Ta chớp mắt, thái độ ngang ngạnh bất chấp, trong ngực lại chật vật.
Ánh mắt Hoa Tử Tiêu lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Đầu thai chuyển thế, nàng hiểu mình nói gì không? Đừng nói nàng sống hết một kiếp rồi lại quay về tìm ta đoàn tụ. Sau này chuyển thế, chúng ta sẽ là người xa lạ, vĩnh viễn xa lạ."
Giọng hắn hờ hững, nhưng ta lại thiếu chút nữa phát khóc.
Ta lắc đầu, cố quên lời hắn nói, ngẩng đầu đáp: "Vậy nên, ta mới vừa quyết định. Hết mười năm này sẽ xuống địa ngục Vô Gian."
(Tức là Mị Mị cam chịu hình phạt cho tội không đầu thai đúng hạn.)
Hoa Tử Tiêu ngây sững.
".. Sao cơ?"
"Ta không biết mình sẽ ở lại nơi đó bao lâu, nhưng nhất định sẽ có ngày được thoát. Nhưng hiện tại cứ nên nói trước, chàng phải đáp ứng ta hai chuyện. Thứ nhất, khi ta ở trong địa ngục Vô Gian, không cho phép chàng tìm nữ nhân khác, phải đợi ta. Thứ hai, không cho phép chàng phản đối, nếu như hiện tại muốn thuyết phục vì tốt cho ta, để ta đi đầu thai, vậy thì để ta đi ngay bây giờ. Rõ chưa?"
Hoa Tử Tiêu im lặng nghe hết, hàng mi khe rung, ánh mắt nhìn ta như có tia nước lóe lên. Cuối cùng, hắn nói một câu: "Ta đi cùng nàng."
Vốn dĩ, chuyện mà ta và hắn nhắc đến là thứ kinh khủng và ghê rợn biết bao. Lột da đẽo xương, như ác mộng tái hiện, đôi bên biến thành xác rữa trong Huyết Trì, vậy nhưng, không có nửa điểm hối hận.
Chỉ cảm thấy hết thảy mọi chuyện trước mắt so với dĩ vãng càng đẹp hơn, hoa như cẩm tú, người tựa gió xuân.
*** *** ***
Lại rất nhanh, một năm nữa qua đi.
Bị đày xuống địa ngục Vô Gian không phải chuyện nhỏ, nếu chỉ là vi phạm pháp lệnh, sẽ bị đưa xuống mười tám tầng địa ngục, thả dầu nướng lửa một hồi lại được quay về. Nhìn chung, khắp lục giới vẫn chưa có kẻ yêu, quỷ, thần, ma nào tự nguyện xin được đời đời kiếp kiếp không siêu sinh cả. Thế nên, ta đặc biệt chuẩn bị đầy đủ khẩu cung, định đến gặp Diêm La vương báo cáo, tiện trần tình với Phong Đô đại đế luôn.
Từ khi cha đầu thai, Diêm La vương so với trước càng lao đầu vào công việc. Đại môn quỷ lớn quỷ bé xếp hàng chờ, hắn vẫn thản nhiên xử lý công vụ. Mắt thấy Hắc Vô Thường cùng đám quỷ sai đi ngang qua khúc rẽ, ta chờ đã phát chán, bèn cao hứng định bước đến chào hỏi. Không ngờ còn chưa tiến lại gần, chợt nghe hai tên câu hồn trào phúng nói: "Lúc nãy ngươi có thấy không, Đông Phương Mị thực sự định đi xuống địa ngục Vô Gian đấy, nghe nói là định xuống đó cùng phu quân nàng ta."
"Không phải nàng ta ở lại âm gian vì đệ đệ à, thế mà Hoa Tử Tiêu sửa lại thọ mệnh của đệ đệ, nàng ta mà cứ đơn giản tha thứ thôi sao? Đúng là đàn bà gả chồng theo chồng, gả chó theo chó."
"Đâu, chuyện đấy căn bản là nàng ta không biết. Hay cho một kẻ ngu ngơ, bị người ta bán còn giúp đếm tiền."
"Nếu thế thật, vậy thì cũng chẳng trách nàng ta. Trong mắt nàng, không, trong mắt đa số quỷ, Hoa Tử Tiêu luôn là một chính nhân quân tử mà. Chẳng qua ngẫm lại thì, hắn ở cõi âm lâu như vậy, làm sao mà có thể là chính nhân quân tử được. Ngươi xem, từ khi Đông Phương Mị xuống đây, hắn giết bao nhiêu người luôn. Bắt đầu từ Lãnh Dung, rồi cả Diệu gì gì nữa.."
"Chết cũng không tha, thảm nhất là Thang vương gia, si tình như thế, thai phu thê tam thế cùng Đông Phương Mị cũng chọn ra rồi, cuối cùng lại bị hắn ép cho đi đầu thai.. Giờ ta lạ thấy nghi nghi, chuyện Nhan công tử biến về súc sinh, cái chết của Bạch Vô Thường cùng hắn có.."
Lúc này, giọng Phạm Vô Cứu vang lên: "Hai ngươi ở đây nói nhảm gì thế, đi làm việc nhanh."
Nghe đến đó, máu trong não như lập tức tuôn xối, trong ngực như có ngụm khí không thể thở ra. Ta vịn cột hành lang, mắt quáng hoa, gần như đứng không nổi nữa.
Qua một chung trà, Diêm Vương gia mới sai người báo ta vào điện. Ta lắc đầu, cố gẳng giữ tỉnh táo, bước vào theo. Diêm Vương gia quả nhiên là bị lão cha đùn đẩy quá nhiều việc, nhìn thấy ta lập tức nở nụ cười: "Cơn gió nào đưa Đông Phương thiên kim đến đây vậy, cha cô bây giờ đúng là sống thư thái ghê."
"Ta.. Mười năm kỳ hạn sắp hết, ngày đầu thai cũng sắp đến. Ta vẫn không yên lòng gia đệ, muốn tìm Diêm Vương gia xem sổ sinh tử của Đông Phương Sách."
"Ra thế. Chờ đấy, đi tìm cho cô đây."
Động tác lão thần tốc, tựa như sợ ta sẽ nhắc đến người nào đó. Không tới lâu sau, trang ghi Đông Phương Sách trên sổ sinh tử được mở ra, quỷ tốt cung kính dâng hai tay.
Số ghi đã cũ, nhưng quả nhiên có dấu vết sửa chữa.
Ta lẩm bẩm: "Kỳ quái, Tử Tiêu nói với ta, mười năm này hắn đã sửa ngày chết của Sách nhi đến hai lần cơ mà, sao ở đây chỉ thấy một?"
"Hai lần? Hắn chỉ tìm ta sửa đúng một lần, hay là do Phong Đô đại đế.." Diêm La vương nói đến phân nửa, thấy sắc mặt ta, bỗng chốc ngưng bặt, sắc mặt cũng thay đổi, "Đông Phương Mị, chuyện này, chuyện này mình cô biết là đủ, ngàn vạn lần đừng bép xép nha.."
Không đợi lão nói hết, ta lao khỏi Diêm La điện.
Buổi tối, Hoa Tử Tiêu trở về. Ta giúp hắn cởi áo khoác, rồi lại bưng trà hầu nước, giúp hắn bóp vai: "Ngày giỗ Tất An năm nay, chàng và ta cùng đi thắp nén nhang cho hắn nhé."
Hoa Tử Tiêu nhấp ngụm trà, cũng không quay đầu: "Tốt thôi."
Ta ngồi bên người hắn, khẽ mân mê lọn tóc đen láy: "Mọi năm chúng ta vẫn đi đó thôi, chàng không thắc mắc tại sao năm nay tự dưng ta lại hỏi sao?"
"Vậy là vì sao?"
"Bởi vì trước đây chưa từng để ý nhìn nét mặt chàng khi thắp nhang. Giờ ta lại rất muốn biết một chuyện.." Tay ta ngừng lại, "Cái chết của Tất An, không cùng chàng liên quan chứ?"
Hoa Tử Tiêu gạn nắp chung trà, nở nụ cười: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi."
Ta cũng cười: "Ta ngay cả địa ngục Vô Gian còn không sợ, càng không biết sợ Nại hà. Nếu chàng gạt ta, biết chân tướng rồi, không chừng ta sẽ khổ sở cùng đường, làm ra chuyện giống Tất An đó."
Lúc này hắn mới đặt chén trà xuống, lẳng lặng nhìn ta: "Nàng muốn nói gì?"
Ta nghe thấy giọng mình lạnh xuống: "Nói cho ta biết, cái chết của Tất An có liên quan gì đến chàng không?"
Hoa Tử Tiêu không nói lời nào.
"Trả lời ta."
Ta nghe giọng mình run run, nhưng mặc cho có đợi bao lâu, hắn vẫn hệt như pho tượng đắp, đẹp đẽ nhưng cũng vô tình.
"Chàng nói đi."
Ta giằng tay hắn, bỗng chốc cảm giác cả người dọc sống lưng đến trong lòng đều lạnh thấu: "Vì sao chàng phải sửa thọ mệnh của Sách nhi? Chàng biết.. biết rằng nếu làm như vậy, ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho chàng, đúng không?"
Hoa Tử Tiêu giống như chết lặng, ngoại trừ tĩnh lặng nhìn ta, không nói câu nào.
"Còn cả Thiếu Khanh, Nhan Cơ, bọn hắn đều do chàng làm hại, có đúng không?"
Đèn lồng đỏ khẽ lay, khiến buồng sưởi hằn nét tựa bức tranh nồng mực. Mành thêu sau lưng Hoa Tử Tiêu cũng đung đưa, ám màu xanh lên lư đồng. Thế nhưng, mãi đến khi tiếng cô hồn hát ngoài song cửa dậy lên điệu trống, làm toàn bộ cánh hồng hoa trong sân viện rụng rơi, hắn cuối cùng mới mở miệng: "Nàng đã quyết định lưu lại, ta sẽ không để nàng đi."
Ta mất thật lâu mới hiểu ý trong lời hắn nói. Hơn nữa, càng ngẫm nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, càng thấy đối lập với bộ dáng không màng thế sự thường ngày của hắn, cảm giác lạnh lẽo trong lòng như trào tuôn thấu xương: ".. Chàng còn định hại chết bao nhiêu người nữa?"
"Để nàng ở lại, bao nhiêu cũng có thể." Hắn không chút do dự đáp.
Chung gối mười năm, ta biết rất nhiều chuyện của hắn. Thí dụ như tài học uyên bác, âm luật tinh thông, chuộng đốt nhang hương, yêu phẩm trà đạo, tửu lượng tốt nhưng không ham, sau viện trồng nhiều loài hoa thơm cỏ dại, cũng thích đắp bồn cảnh Mãn Thanh, khẩu vị rất nhạt, ăn uống không cầu kì, nhưng phẩm trà lại rất kĩ, để tâm vào lớp sơn bàn trà, ấm trà đỏ khảm hoa khắc chữ thảo, rất thích trà Lục An xanh, bút phát điêu luyện, chữ có nét giống Vương Hy Chi, tự thành một thể, một nữ quỷ U đô theo tranh chữ của hắn mà thêu lên gấm, làm đám quỷ quan lại phú quý tranh nhau lùng kiếm, nổi danh là "Tiêu tú", da hắn là màu trắng ngà, mũi cao cao, một thân trường sam đỏ, tiêu sái phong lưu, chẳng ai bì kịp. Chỉ là, vẫn chưa từng nghĩ tới, làm vợ mười năm, ta lại chưa từng hiểu được con người này.
Trong mắt ta, Hoa Tử Tiêu vẫn là một công tử tựa tiên nhân, hắn ôn hòa tao nhã, không màng thế sự, sở dĩ phải làm quỷ, là bởi phạm phải lỗi sai lớn nhất thiên giới.
"Ta đi trước."
Ta không khỏi sợ run người, lui về sau hai bước muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, cửa lớn đã bị một đạo sáng đỏ sậm chặn lại. Ta ngẩn người, vừa định chất vấn, hắn đã đem ta ôm ngang lên, đi về phòng ngủ. Ta đẩy tay hắn, hốt hoảng nói: "Chàng làm gì.. Thả ra, ta muốn ra ngoài!"
Bước chân hắn càng nhanh hơn, nhưng không đáp lại ta.
"Chuyện đã đến nước này, chàng còn muốn ta phải làm sao nữa? Ta chỉ định ra ngoài giải sầu, rất nhanh sẽ trở về."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã có chút loạn. Mười năm sắp hết, ta lại vừa xin Diêm La vương để xuống địa ngục Vô Gian, nếu không kịp thời hủy bỏ, ta sẽ thật sự vĩnh viễn cùng người này ở lại chốn âm tào địa phủ. Mắt thấy phòng ngủ của chúng ta càng gần, ta chưa từng bao giờ như giây phút này, nghĩ đến nó như quỷ môn quan, âm u đen kịt, sâu không thấy đáy. Loại sợ hãi ấy cùng sự lạnh lẽo của phản bội, giây khắc xua tán mọi tình nồng ý đượm, tẩy sạch mọi mơ hồ.
Ta nắm cổ áo hắn, khẩn cầu nói: "Để ta ra ngoài đi. Tới bây giờ ta cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chàng, chàng lấy cái gì ép ta đến nước này? Nhìn lại tình cảm phu thê nhiều năm như vậy, thả cho ta một con đường sống, để ta đi đầu thai."
Một khắc ấy, ta rõ ràng cảm nhận được tay Hoa Tử Tiêu khẽ run. Nhưng mặt hắn vẫn như cũ tĩnh lặng như mặt hồ, không một rung động. Hắn nghiêng vai đẩy cửa, ôm ta vào phòng, ném lên giường. Ta vừa vật vã ngồi dậy, hắn đã hóa thành một luồng khói xanh, rời khỏi phòng ngủ. Sau đó, hắn đẩy cửa sổ, một cái đầu lâu mỹ lệ hiện lên qua song cửa, dưới tán mai đỏ nhìn ta cười ưu thương: "Nếu bây giờ nàng rời đi, ta sợ sẽ không sống nổi nữa. Dù nàng hận ta, ta cũng phải ép nàng ở lại. Xin lỗi."
Đến lúc hoàng hôn, kẻ hầu theo lệnh hắn để ta dùng bữa, ta một mực không đụng. Sau đó hắn mang đồ ăn vào, tự mình đút ta, ta đem cả mâm chén bát toàn bộ đập vỡ. Hắn im lặng không lên tiếng rời đi. Trời xẩm tối, hắn trở về thoát y phục của ta, muốn cùng ta hoan ái, so với thường ngày ân cần hơn biết bao. Nhưng ta chẳng để tâm, dù hắn có lấy lòng đến đâu, vẫn ôm tay núp trong góc tường im lặng. Hắn ngồi bên đầu giường chừng nửa canh giờ, đột nhiên cúi người ngậm vành tai ta, như sóng trào vỡ đê, không màng tới ta phản kháng, vặn ta lại, chân hắn tách hai đầu gối ta, nửa cưỡng ép bắt ta vào khuôn khổ. Hắn dường như chẳng hề say sưa trong đó, ngoại trừ tiếng thở dốc khe khẽ, phần lớn thời gian đều ở bên tai ta lẩm bẩm "Xin lỗi", "Ta yêu nàng." Chuyện qua đi, ta cố nén nước mắt, dùng sức đánh hắn, hung hăng ngoặm cắn trên người hắn, cả đêm không chợp mắt.
Ta không hỏi hắn bao lâu sẽ thả ta tự do. Bởi trong lòng đã rõ, cánh cửa kia đến bây giờ cũng chưa từng khóa. Chỉ cần ta nguyện ý, lúc nào cũng có thể bước ra khỏi cửa nhà này, tùy thời có thể xa rời hắn. Nhưng tin tưởng và tình nghĩa phu thê nhiều năm qua, từ lâu đã biến thành xiềng xích vô hình, đem trái tim hoàn toàn khóa lại.
Cuối cùng, chính mắt nhìn mặt trời mọc rồi lặn, ta tính ngày đầu thai đã đến, sáng sớm liền lao khỏi phòng ngủ, như ngựa xổng cương chạy về Hồi Hồn phố, lao đến Diêm Vương điện. Diêm La gia đang chấm mực sửa sổ sinh tử, vừa thấy ta tay run một cái, một giọt mực to như đồng xu rơi xuống mặt giấy: "Đông Phương thiên kị, ấy nhầm, thiên kim, lại là trận gió nào..."
"Ta muốn đầu thai!" Ta chưa từng bao giờ vào toạc vấn đề như vậy.
Diêm La vương sửng sốt một khắc, quay đầu bất lực nhìn Đầu Trâu, rồi lại nhìn Mặt Ngựa, nuốt nước miếng một cái: "Đại tiểu thư của ta ơi, cô và Tử Tiêu đầu giường cãi cuối giường hoa, hôm qua còn định cùng nhau vào sinh ra tử, nay lại muốn vĩnh viễn không bao giờ gặp gỡ, hơi bị khó chiều quá đấy. Nhưng mà đầu thai không phải chuyện nhỏ đâu, nếu cô qua cầu rồi lại hối hận thì ta đúng là hết cách, dù sao lục đạo luân hồi cũng không phải Diêm La điện, mặc cho cô làm loạn. Một khi đầu thai, hai người sẽ gần như vĩnh viễn bỏ qua nhau, cô cứ suy nghĩ kĩ trước đi, nghĩ xong thì nói với ta."
Lão nhìn cả người ta đờ đẫn, cuối cùng hít một hơi đúng lên: "Mà thôi, ta hiểu cô, hôm nay là ngày cuối cùng, nếu cô không đầu thai, thì cũng phải ở lại địa phủ cùng Tử Tiêu chịu khổ. Lại đây, ta đưa cô ra ngoài một át, nói chuyện, gặp một người, cô nghĩ cẩn thận rồi quyết định."
Lão dẫn theo ba tùy tùng, đưa ta rời khỏi Diêm La điện, tản bộ trên con phố U đô tiêu điều xơ xác: "Cô và Tử Tiêu ân ái như thế, hẳn biết hắn không nhiễm khói bụi trần gian, con người rất trọng tình nghĩa."
"Ừm."
"Ngày trước khi hắn còn là tiên nhân, từng có một thê tử mỹ mạo như hoa tên Thanh Mị, cô đã từng nghe đến chưa."
Thanh Mị, cái tên này nghe quen thuộc dị thường, nhưng ta lắc đầu xoa trán mãi vẫn không nhớ được đã nghe qua ở đâu, nên chỉ đành đáp: "Ta có nghe qua hắn có một tiền thê luôn tâm tâm niệm niệm."
"Đó chính là Thanh Mị. Bởi từ khi ta quen biết hắn, hắn chưa từng tục huyền, cô là người duy nhất."
Nghe những lời ấy lòng ta vừa rung động vừa chua xót, ta nhìn áng mây xa xa không đáp thêm. Diêm La vương nói: "Khi đó phu thê bọn hắn ở tiên giới phạm tội, bị giáng xuống, Tử Tiêu cứu Thanh Mị, chính mình lại phải vào địa ngục Vô Gian. Thanh Mị tiến vào luân hồi không ngừng đầu thai, vĩnh viễn không thể cùng hắn bên nhau. Khi đó Cửu Thiên Huyền Nữ cảm động trước tấm si tình của Tử Tiêu, cầu tình với Thiên Đế cho hắn ít nhất được ở lúc Thanh Mị nhập luân hồi, được nhìn thê tử. Thiên Đế nói rằng tiết lộ mệnh số là tuyệt đối cấm, nhưng đồng ý để cho Thanh Mị mỗi kiếp trong tên mang một chữ "Mị", như vậy coi như là cho Tử Tiêu một gợi nhắc."
Nghe hắn nói càng nhiều, tim đập càng nhanh. Trong đầu có một suy đoán, nhưng nhiều năm qua vẫn luôn muốn nói mà chưa thể mở miệng. Giờ phút này, ta mở miệng, gần như muốn đem hết tất cả nói ra, nhưng Diêm La vương lại thở dài một tiếng nói: "Ta biết cô định nói gì. Chỉ tiếc cô cùng Thanh Mị ấy, xác thực không phải cùng một người. Thanh Mị mấy kiếp này đầu thai không dám nói là tốt, kiếp trước là con chim diều trên vách đá, kiếp này mới vừa nảy sinh ở cạnh ngôi miếu hoang, qua vài năm nữa sẽ thành một gốc ngô đồng thôi."
Như một tảng đá nặng chèn lên lồng ngực, hồi lâu ta không nói lên được một lời. Không lâu sau, chúng ta đi đến Quỷ Môn quan, tiếng Vong xuyên chảy róc rách, bờ bên kia có một căn phòng trúc dựng cạnh bãi sông, xung quanh cỏ lau bao phủ, mở song cửa buông cần là có thể câu cá. Ta nhìn phòng trúc đến thất thần, nhỏ giọng nói: "Tử Tiêu biết ta không phải nàng ấy, đúng không."
"Ban đầu hắn đã từng nghĩ cô là Thanh Mị, nhưng sau rồi ta cũng không rõ lắm. Cô vẫn phải tự hỏi hắn thôi."
Ta căng đầu nghĩ lại, xác định hắn từng nói cho ta biết, ta không phải thê tử của hắn. Nhưng câu hỏi ngu ngốc như vậy, ta sẽ không bao giờ hỏi lại. Diêm La vương nói cho ta chuyện này, cũng chỉ muốn để ta tiếp nhận sự thực, đó là dù cho ta có nguyện ý ở lại vì Tử Tiêu hay không, trong lòng hắn cũng luôn có một Thanh Mị. Dù cho ta và hắn có bao nhiêu ân ái, mối nhân duyên này bắt đầu, cũng bởi vì Thanh Mị. Lãnh Dung dù xuất thân từ thanh lâu, cũng có được một tấm chân tình chỉ nguyện có nhau duy nhất. Ở bên Dương Vân ta đã không biết tiến bộ, làm người thứ hai cam chịu không than. Dương Vân là người ta ngưỡng mộ từ nhỏ không nói, nhưng Tử Tiêu.. Ta thực sự đã cho đi rất nhiều ở hắn.
Nghĩ tới ấy, ta nhắm mắt, lặng lặng đợi cơn đau nhức trong ngực vơi khuất.
Diêm La vương ở bên tai ta thấp giọng: "Đông Phương thiên kim, nếu cô chưa nghĩ ra thì, thử nhìn ra phía xa kia một chút. Cô nhìn phía bên kia sông xem."
Ta mở mắt, chán chường đáp: " Nơi đó chẳng có gì cả, chỉ có một gian phòng trúc cô quạnh."
Diêm La vương cười đến âm hiểm, tay hướng về phía gian phòng trúc búng một cái, song cửa bị ngọn gió bật tung, hiện ra một tấm áo bào trắng treo bên trong. Ta kinh ngạc há miệng, tức khắc nhận ra đó là y phục mà người kia thích nhất, vô thức tiến thêm một bước.
"Con người không thể không biết ăn, tiên cũng có thể nếm được mùi vị." Ngón tay Diêm La vương vừa chuyển động, chỉ sang một hướng khác.
Ta theo động tác của lão nhìn lại, thấy trên cầu một đám nam nữ si tình, u hồn thê lương, còn có Thang Thiếu Khanh đang tựa bên thành cầu nhìn ta.
Diêm La vương nói: "Tiểu tử này từ quan mười ăm, vẫn luôn ở bên bờ sông bên kia, mỗi ngày cô đi qua đây, dù có mải nhìn Tử Tiêu, cũng có thể nhìn thấy hắn. Hôm nay là ngày cuối cùng mà hắn chờ cô, mặc kệ cô có định qua cầu hay không, tốt xấu gì cũng nên tiễn hắn một đoạn."
Ta chạy như bay lên cầu Nại hà, nhưng đứng trước mặt Thiếu Khanh lại ngừng chân. Hắn chắp tay với ta, mỉm cười: "Phu nhân, biệt lai vô dạng."
Ta bất động nhìn hắn thật lâu, cuối cùng chỉ cười nhẹ: "Tiểu vương gia lầu son gác tía như chàng, thế mà lại ở căn nhà tranh ấy được lâu như vậy, oán khí này sợ còn lớn hơn quỷ cả cõi âm cộng lại."
Thiếu Khanh có lẽ trăm lần cũng không ngờ ta lại nói như vậy, nhất thời ngơ ngẩn, rồi lại cúi đầu bật cười.
Ta và Thiếu Khanh cùng đến Diêm La điện một lượt, ký xuống trên khế ước đầu thai, lấy vân tay, rồi cùng nhau trở lại cầu Nại hà. Đến giờ ta mới biết Thang Vương Gia quả nhiên là số hưởng phúc, dù có ở trong phòng trúc, cũng chưa từng quên trước kia từng nói muốn cùng ta làm phu thê tam thế, đã sớm an bài thai ba đời từ lâu.
Trời hửng sáng, mưa phùn rơi nặng hạt. Nữ quỷ treo cổ tóc dài cầm đèn tú cầu, trôi nổi trong U đô; tên tham quan bị chặt đôi cứ bước một bước là trượt thành hai nửa; gian phòng nhỏ phía xa xa, có con quỷ mục nát đang khoác lên tấm da mỹ nhân, dựa gương trang điểm; quỷ không đầu cầm đèn mò khắp sông cái đầu không biết bất cẩn ném đi đâu: tân nương chết oan ôm hài tử thối rữa trong lòng khóc sướt mướt, khăn voan đỏ thẫm che mặt, chân đi hài thêu hoa; kẻ lái đò đội mũ nón, vặt tay người khác ăn như gặm chân gà.. Nơi âm gian sâu thẳm này sắp bắt đầu một ngày mới, ta theo Thiếu Khanh lên cầu Nại hà, quay đầu nhìn đám quần ma loạn cũ, nghe tiếng quỷ khóc thê lương, cuối cùng lại ở bên bờ Vong xuyên nhìn thấy bóng dáng màu đỏ quen thuộc.
Phảng phất như nước chảy dưới lòng sâu, gột đi mùi hương âm u nồng đậm.
Hoa Tử Tiêu chống tán ô, hồng bào như lửa, tóc dài tựa nước sơn, đôi mắt dưới bóng tán ô sâu thẳm dị thường. Bất luận ra sao những tân hồn mới chết cũng không đoán được, một công tử mỹ mạo như họa, thế nhưng lại là kẻ họa bì đáng ghê sợ nhất chốn âm tào địa phủ. Chỉ cần hắn tới gần, đến cả những ác quỷ cũng tự nhiên xa tránh. Hắn đứng yên một chỗ, chỉ có mưa phùn, cỏ lau theo gió thổi chập chờn. Nước mưa hắt trên vai hắn, trên tóc đen dài như lụa. Ánh mắt hắn nhìn ta, giống như mười năm qua.
Ta hít sâu một hơi, nắm tay Thiếu Khanh, trầm mặc quay người.
Nếu kiếp sau còn cơ hội, ta mong vĩnh viễn sẽ không nhớ tới chuyện đã phát sinh ở đời này, để ta cứ ngây ngốc chẳng hay chẳng rằng, để cho chính ta một cơ hội, để chàng lại gạt ta một lần.
Nhưng Tử Tiêu, duyên phận kiếp này của ta và chàng, đến đây chấm dứt.
Trăm năm cõi âm chỉ tựa một ngày, nước Vong xuyên cuồn cuồn chảy, hồng hoa mở ra lối hoàng tuyền.
Phía trước cầu Nại hà là đường đi đến kiếp sau, đảo mắt không thấy điểm kết. Trước khi uống canh Mạnh Bà, ta đã từng nghĩ, phải quay lại đầu cầu kia, nhìn lại bóng dáng dưới cầu ấy lần cuối, nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Ta và Thiếu Khanh uống canh, cuối cùng qua cầu.
Trên đá Tam Sinh, ta nhìn thấy kiếp trước.
Cảnh tượng hỗn loạn, trong đó một màn trăng lạnh như sương mù dày đặc, mở ra tất cả ký ức. Tiếng đàn bên cầu đá, bóng trăng khuyết dưới lòng sông, còn cả bóng dáng nhân hình của Vô Thường gia mắt đẫm lệ, thiếu đi âm khí khi lần đầu gặp mặt, thêm vài phần anh khí, gọi một tiếng, là cái tên một đời ấy của ta.
Mãi đến khi đã mấy kiếp qua đi, ta mới biết, sau khi ta rời khỏi, Hoa Tử Tiêu vẫn giống như trước, căn bản không từng định gặp lại thê tử của hắn. Chỉ là ở nơi cõi âm sâu thẳm nhất, bên bờ Vong xuyên, đèn lồng u ám treo hồng lâu. Đàn tranh cổ đặt bên song cửa, nhưng không một người tấu. Bộ xương trắng hếu cầm bút lông, dựa thành cửa ngồi, đơn độc vẽ tấm da hồng y mỹ nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook