Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 18: Hoa Yến (Nhị)

Cả Dương Vân và Lãnh Dung đều thoáng kinh ngạc.

Nếu Hoa Tử Tiêu muốn thành thân với một nữ tử thì nàng kia sao còn đi giành tình nhân với nữ nhân của Dương Vân?

Ta không biết nhiều về Hoa Tử Tiêu, thời gian ở âm phủ cũng không lâu, nhưng cũng nhịn không được mà nghĩ vậy. Hiển nhiên, ai nấy ở đây đều mang cảm xúc tương tự. Cho nên chúng quỷ đều không thể che giấu nổi kinh ngạc.

Phong Đô đại đế vuốt râu, phát hiện phản ứng của mọi người cũng không tỏ thái độ: “Con gái của lão ma bài Đông Phương, cũng có lý. Cô nương đó có ở đây không?”

Tạ Tất An tặng ta một nụ cười rất không có ý tốt, hất cằm về phía họ. Ta chỉ có thể nhịn xuống hành lễ với đại đế: “Tham kiến bệ hạ.”

Phong Đô đại đế nhìn tôi, thân hình hơi nghiêng về phía trước, nói với Hoa Tử Tiêu: “Nha đầu này đúng là quốc sắc thiên hương, khó trách khiến ngươi mê mẩn tới vậy.”

Hoa Tử Tiêu mỉm cười, không trả lời.

Phong Đô đại đế lại nói: “Đông Phương cô nương thấy hôn sự này thế nào.”

Ta theo bản năng nhìn qua Dương Vân. Hắn và Lãnh Dung lại đang nhìn ta. Có thể đoán nếu bây giờ ta trả lời ‘Ta cũng có ý với Hoa công tử, mong đại đế làm chủ’, vỏ kịch hai kẻ đồng mệnh uyên ương này sẽ mất đi mấy phần kinh thiên động địa, cũng đáp trả lại ác ý của Diệu Nhiễm. Nhưng hôn sự là chuyện lớn, không phải trò đùa, ta ở U Đô cũng chỉ vì đợi Sách Nhi trưởng thành, thà thanh liêm sớm rời đi còn hơn lưu lại nợ đào hoa. Người khác muốn đồn đại thì chỉ cần cười cho qua là được.

Ta nói: “Đa tạ Hoa công tử ưu ái, Hoa công tử là long phượng trong quỷ, tuấn tú lịch lãm, thành thân với ta thực có chút uổng phí. Huống chi ở nhà đã có ba vị phu quân hầu hạ không nổi, Hoa công tử đến nhất định sẽ chịu ủy khuất. Cho nên, ý tốt của công tử, tâm ta lĩnh.”

Vốn nghĩ nói thế thì Diệu Nhiễm vốn công kích ta không ngừng sẽ yên tĩnh lại, ai ngờ ánh mắt ả nhìn ta còn phức tạp hơn.

Phong Đô đại đế vuốt râu chậm lại, nhìn ta với Hoa Tử Tiêu, cười mập mờ: “Lang có ý, thiếp vô tình, Tử Tiêu, ngươi xem xem việc này nên làm sao cho phải.”

Phong Đô đại đế là quỷ giới chí tôn, ta luôn cho rằng ông ta mang hình tượng uy nghiêm lãnh khốc kiểu cách, ai ngờ tính tình lại thế này. Cơ mà giọng điều này… khiến ta có dự cảm không rõ.

Hoa Tử Tiêu cười nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ không miễn cưỡng. Nhưng tâm ý của ta với Đông Phương cô nương có thiên địa làm chứng, nếu cô nương có ý quay đầu, Tử Tiêu tùy thời chờ đợi tin vui.”

“Nghe xem nghe xem, Tử Tiêu à Tử Tiêu, ngươi đúng là quân tử. Song cô nương lại không thích quân tử.” Phong Đô đại đế khẽ than một tiếng, đảo mắt nhìn ta, “Đông Phương cô nương, trẫm và lão ma bài bạc cũng coi như giao tình mấy đời, nhìn hắn từ đại thiếu gia nhà thư hương thế gia biến thành lão già nợ nần hỏng bét ba lượng đều không có đời trước, lại biến thành con gà trong đĩa nơi hoàng cung đời này…. Trẫm thật thấy có lỗi với lão. Con gái lão mà trẫm không chăm sóc chu đáo, về tình về lý đều có chút không ổn.”

“Tạ ơn bệ hạ ưu ái.” Ta nghĩ nát óc không biết trọng điểm đại đế muốn nói là gì.

Phong Đô đại đế nói: “Ngươi đã không muốn gả cho Hoa Tử Tiêu, trẫm về sẽ thương lượng với thái hậu, cho ngươi danh phận trong hậu cung. Ngươi sớm giải tán ba vị phu quân trong nhà đi, đến bên người trẫm mà hưởng phúc.”

Hiện trường ngây như gà gỗ.

Một trận cuồng phong thổi tới. Ta tỏ vẻ bình tĩnh, thực tế tất tần tật những từ sóng to gió lớn đều không thể miêu tả chấn động trong lòng ta.

Trực giác ta quá đúng, Phong Đô đại đế già mà không đáng kính, xen vào chuyện người trẻ tuổi làm cái gì!

Hoa Tử Tiêu cũng có chút hoảng hốt: “Bệ hạ…”

Phong Đô đại đế phất tay với y: “Ngươi không hiểu nổi giao tình của trẫm với Đông Phương đâu, con gái lão trẫm nhất định phải chăm sóc ‘cẩn thận’. Đông Phương nha đầu, ngươi quyết định đi, làm phi tử của trẫm hay làm Hoa phu nhân.”

Hoa Tử Tiêu nhìn ta, mặc dù giống như bị Phong Đô đại đế cản trở, đôi mắt đen sâu lại ẩn chứa ý cười.

Ta biết rồi.

Tên Hoa Tử Tiêu này không chỉ có khuôn mặt đệ nhất U Đô, ôn nhuận hiếu lễ, còn giỏi bày Hồng Môn Yến. Hôn sự này sớm là đinh đóng vào gỗ rồi, y với Phong Đô đại đế một mặt trắng một mặt đen, cho ta bậc thềm đi xuống, từ cường thủ hào đoạt biến thành lương duyên trời ban.

Phong Đô đại đế ngắm nghía tràng hạt trong tay, bí hiểm vuốt râu: “Đông Phương nha đầu, ngươi thấy thế nào?”

“Tiểu nữ…” Ta hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhìn sang Hoa Tử Tiêu: “Hoa công tử cũng không tệ.”

Chung quanh im lặng, Phong Đô đại đế vừa lòng gật đầu: “Việc này định thế đi. Ba ngày sau cử hành hôn lễ.

Ông ta vừa dứt lời, tiếng đĩa rơi chén vỡ vang lên, Diệu Nhiễm cúi đầu, vẻ mặt không cam lòng xen lẫn phẫn hận rồi lao ra khỏi yến hội. Dương Vân và Lãnh Dung vẫn đứng ở chỗ cũ, có lẽ vì sự tình biến hóa còn khó hiểu hơn tâm hồn thiếu nữ. Bọn họ khó khăn lắm mới hồi phục trở lại, còn chưa kịp làm gì, Hoa Tử Tiêu đã nhân tiện nói: “Bệ hạ, Tử Tiêu còn có một thỉnh cầu.”

Phong Đô đại đế giả bộ không kiên nhẫn: “Lại có chuyện gì nữa.”

“Tử Tiêu thấy Dương vương và Lãnh cô nương cũng là một đôi có tình, trước kia bệ hạ không phải có ý an bài cho Dương vương đi tu tiên sao, không bằng để họ đi cùng.”

Phong Đô đại đế nhìn Dương Vân và Lãnh Dung, trầm tư một lát, nói: “Ý hay. Chuẩn.”





Sau khi tiệc tối kết thúc, có một số khách mời đã rời đi, Hoa Tử Tiêu dẫn theo một vài khách mời vào phòng trong ngắm tranh. Ta và Tạ Tất An xuyên qua hành lang gấp khúc để đi ra hậu viện gặp Phạm Vô Cứu, Tất An bỗng nhiên lên tiếng: “Hoa Tử Tiêu đúng là một nhân vật.

Ta nói: “Sao nói vậy?”

“Cầu một hôn sự chỉ mất thời gian một nén nhang, Dương vương và Lãnh Dung còn cứ thế bị y tiễn bước. Tiên quỷ bất dung, Dương vương đi tiên giới thì dù quan cao tới đâu cũng không thể như cá gặp nước giống quỷ giới được, huống chi vừa rồi ta còn nghe cách vách nói vốn chỉ định cho hắn làm tán tiên. Hoa Tử Tiêu nhìn qua ôn ôn nhu nhu khách khách khí khí, nhưng người không vừa mắt y sẽ không có được kết cục tốt đẹp.”

“Có phải làm quỷ quá lâu thì sẽ trở nên âm trầm không? Ta đã đồng ý hôn sự này huynh còn dọa ta, hình như không ổn lắm.”

“Nương tử lo nhiều rồi. Nàng cũng thành thân với ta, Thiếu Khanh và Nhan công tử đấy thôi, ngày vẫn qua ngày đó thôi. Xem tính Hoa Tử Tiêu chắc y sẽ không ép nàng động phòng đâu, nhưng có lẽ sẽ dùng cách mà nàng không tưởng tượng nổi. Đó là chuyện Khương thái công câu cá thôi.”

*Khương thái công câu cá chờ thời cơ là chuyện để chỉ việc hoặc người chờ thời cơ, kiên nhẫn mưu trí để làm việc lớn.

Không khí xấu hổ mấy ngày nay mà y nói ra quá mức thoải mái, ta lại có chút không tự nhiên: “Ta tự có chừng mực.”

Theo lý ta đã thành thân với họ, cũng nên làm nốt một chút nghĩa vụ của thê tử. Nhưng mà, thời cơ không có, mặc dù ở dưới cùng một mái hiên, quan hệ phu thê của chúng ta không hề có chút hoa đào hương phấn gì hết, ngược lại còn chính trực vô cùng. Tất An và ta một mực duy trì khoảng cách nhất định, Thiếu Khanh chỉ được cái miệng lợi hại nhưng không dám hành động, cái tên hồ ly lẳng lơ đoạn tụ kia thì không cần phải nói…

Ta thầm nghĩ bản thân mình quả nhiên có số vừa nghĩ Tào Tháo Tào Tháo tới, hồ ly lẳng lơ và Hắc Vô Thường đang ở hậu viện ngắm trăng. Có điều sắc mặt cả hai chẳng ai dễ coi cả, nhất là Nhan Cơ, cả đầu bạc trăng rực rỡ dưới trăng càng khiến da hắn có vẻ tái nhợt, đôi mắt nhìn Hắc Vô Thường vừa sáng vừa nguy hiểm, giống như một con hồ ly đang thực sự nổi giận:

“Ta không cởi mê hồn chú thì thế nào, có bản lĩnh thì ngươi tới mà giết ta.”

Phạm Vô Cứu cũng nổi giận, một thân hắc y khiến hắn như hóa thành tu la dưới trăng: “Nhan Cơ, ngươi đừng quá đáng quá! Đã không còn chuyện cần ta làm thì sao còn chưa chịu buông tha nàng? Ngươi còn có đạo đức quy củ không?”

“Nói đạo đức giảng quy củ với hồ ly? Ha ha ha ha…” Nhan Cơ ôm bụng bật cười, lông tơ trên đuôi trắng rung rung trong gió, “Ta không tha cho ả thì sao nào, không cho ngươi vui vẻ thì sao nào?”

Vốn Phạm Vô Cứu nổi nóng tới nơi rồi, nhưng mắt chợt híp lại như có điều suy nghĩ: “Ra thế, ngươi muốn độc chiếm ta.”

Nhan Cơ hơi  sửng sốt, lớn tiếng nói: “Thúi lắm!”

Phạm Vô Cứu giống như bắt được điểm yếu của đối phương, tiến lên một bước, khóe miệng cũng nhếch lên: “Nói muốn nô dịch ta, nhìn ta không vừa mắt chỉ là giả đúng không. Ta suýt thì quên ngươi đoạn tụ.”

“Ngươi…”

Tay Nhan Cơ run rẩy, đột nhiên giương tay đánh lên mặt Phạm Vô Cứu!

Nhưng động tác Phạm Vô Cứu nhanh vô cùng, bàn tay cầm xiềng xích nhanh chóng bắt được cổ tay Nhan Cơ, nắm chặt chế trụ: “Lấy nàng uy hiếp ta, ở chung với ta thật lâu, ngươi nghĩ cứ thế là như ý sao? Ta chưa phải chưa thấy qua đoạn tụ, nhưng vô sỉ như ngươi thì thật hiếm thấy. Thích nam tử không có nghĩa là ngươi phải biến thành nữ, tự cho bản thân rất đẹp, lại không biết một nam tử đứng trước một nam nhân khác lắc lắc mông đi lại ghê tởm cỡ nào. Nói cho ngươi biết, cho dù trên thế gian này không còn nữ tử, ta độc thân cả đời cũng không liếc mắt tới ngươi một lần.”

Nhan Cơ hiển nhiên bị mấy lời này làm cho tổn thương, hốc mắt đỏ lên: “Ngươi… Ngươi nói thêm một chữ ta sẽ ném ả xuống Nại Hà!”

“Ngươi ném đi. Ném rồi ta trực tiếp đánh vào ổ hồ ly của người, lột da đem chôn cùng nàng!”

Phạm Vô Cứu đẩy Nhan Cơ ra, hắn mất thăng bằng lập tức ngã xuống trước mặt ta. Ta vội đỡ lấy Nhan Cơ, hắn thấy ta và Tạ Tất An đều ở đó, nước mắt vẫn còn đọng trong mắt, nhưng vẫn cố che lại cổ tay bị xiềng xích đánh thương, hung tợn hét lên với Phạm Vô Cứu: “Ngươi cứ đợi đấy!”

Hắn xoay người chạy, nhanh như chớp.

Tạ Tất An nhìn hướng hắn rời đi, nói với Phạm Vô Cứu: “Phạm huynh, hình như huynh quá lời rồi. Cửu vĩ hồ không phân biệt nam nữ hay đoạn tụ đâu, đi lại đều là cái dáng đó.”

“Bạch Vô Thường độc miệng cũng nói ta quá lời, xem ra ta đúng thật là quá lời.” Quả nhiên Phạm Vô Cứu còn tức giận.

Hiếm khi thấy Tạ Tất An nghẹn lời, ta nói: “Ta cũng cảm thấy Nhan Cơ chỉ đang ham chơi, không có ác ý, ngài nói hắn như vậy, trong lòng hắn đương nhiên sẽ rất khó chịu. Huống chi y cũng đâu phải tự cho mình là đẹp, hắn vốn sinh ra đã đẹp rồi.”

Phạm Vô Cứu nói: “Đẹp có lợi gì? Tính cách thật khiến người ghét. Cô cho là ai đẹp mắt thì cũng ôn nhu như nước giống Hoa công tử?”

Hiếm thấy Hắc Vô Thường miệng vàng lời ngọc mở miệng nói nhiều như vậy, thế nhưng mở miệng ra lại khiến cả ta và Tạ Tất An đều câm miệng.



Hoa Tử Tiêu và Phong Đô đại đế làm việc thật nhanh, hôm sau Dương Vân và Lãnh Dung đã nhập luân hồi chuẩn bị ngày đầu thai.

Lãnh Dung ở âm phủ không có công lao, không thể cứ thế tiến lên thiên giới, Phong Đô đại đế liền vì họ mà an bài cho chuyển thế đầu thai thành phu thê, tích lũy công đức tới tuổi già thì tu thành tiên. Cho nên, họ vẫn phải trải qua trình tự uống canh qua cầu nhìn đá tam sinh. Tốt xấu gì ta và họ cũng là người quen cũ, mới sáng tinh mơ đã kéo Thiếu Khanh tiễn họ qua cầu.

Dương Vân đứng ở đầu cầu Nại Hà, một thân áo choàng đen, ấn ký màu tím giữa trán càng khiến đôi mắt thêm sâu, thêm đẹp. Thấy ta đi tới, hắn khẽ thở dài: “Mị Nuonng, ta biết ta có lỗi với nàng rất nhiều, nhưng sau này trong vòng luân hồi này, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Ân oán trước kia… cứ xóa hết đi.”

“Được.” Ta bình thản nhìn hắn và Lãnh Dung. “Chúc hai người trọn đời ân ái.”

Dương Vân cười cười, trong mắt Lãnh Dung lại có nước mắt “Đông Phương Mị, cám ơn ngươi. Thật sự cám ơn ngươi.”

Ta biết nàng thật lòng yêu Dương Vân, Dương Vân cũng thật lòng chờ đợi nàng.

Nhìn họ uống xong canh Mạnh Bà, ta nghĩ quá khứ hoang đường này cuối cùng cũng tìm được điểm kết rồi. Dương Vân vỗ vai Thiếu Khanh: “Chăm sóc Mị Nương cho tốt, càng phải cẩn thận phu quân mới của nàng, y rất khó đối phó.”

Thiếu Khanh run rẩy: “Phu quân mới?”

“Mị Nương, Thiếu Khanh, chúng ta tạm biệt tại đây.”

Dương Vân nắm tay Lãnh Dung đi qua cầu Nại Hà, Thiếu Khanh vẫn xoắn xuýt chuyện phu quân mới, hỏi đi hỏi lại. Ta tạm thời lấy cớ nhìn hai người kia đi rồi nói cũng không có tác dụng, cho tới khi họ ở bên kia cầu nhìn chuyện kiếp trước kiếp này trên đá tam sinh, Dương Vân chợt quay đầu, khuôn mặt trắng bệch nhìn ta: “Không, không phải như vậy…”

Hắn bỗng buông tay Lanh Dung ra, đi về phía ta —-

“Thanh Mị, Thanh Mị! Ta là Vân Tiêu!”

Nhưng chân còn chưa bước tới cầu Nại Hà, người đã bị quỷ sai ngăn lại. Dương Vân giãy dụa muốn thoát ra, nhưng hết bị kéo rồi lôi, ném ngã trên đất. Hắn vùng dậy, bất chấp đi tới chỗ ta, lại bị quỷ sai tóm lại. Rốt cuộc hắn cũng ngừng chống cự, vừa bị quỷ sai kéo đi, vừa gào khóc:

“Tất cả đều là lỗi của ta! Nếu nàng còn nhớ tới ta, nhất định phải tới tìm ta! Ta sẽ chờ nàng, dù bao nhiêu năm ta cũng sẽ —–“

Nhưng lời còn chưa dứt, người đã bị ném vào luân hồi.

Lãnh Dung và Thiếu Khanh thấy cảnh này đều trợn tròn mắt. Ta đương nhiên cũng trợn tròn mắt: “Chàng ấy… đang nói gì thế, nói với chúng ta à?”

Lãnh Dung cũng phát hiện có chỗ không đúng, nhưng canh đã uống cầu cũng đã qua, chỉ có thể theo ý quỷ sai đi vào luân hồi.

Đến khi phía bên kia cầu yên tĩnh trở lại, ta mới quay đầu hỏi Thiếu Khanh: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Hiển nhiên Thiếu Khanh không có hứng thú với Dương Vân: “Phu quân mới của nàng là sao hả?”

Thiếu Khanh rất bất mãn, nhưng không thể ngăn cản hôn sự Hoa Tử Tiêu định ra, giống như thiên hoàng lão tử cũng không có cách khiến người đã uống canh nhìn đá tam sinh lại lần nữa bước trên cầu Nại Hà.

Kỳ hạn ba ngày vừa hết, kiệu đỏ bên Hoa phủ cũng được nâng tới. Thiếu Khanh một khóc hai nháo ba thắt cổ bốn đầu thai rốt cuộc cũng bình tĩnh chút ít, cùng hai phu quân nhìn ta ngồi vào kiệu, vẻ mặt thì như thiên hạ sắp tận thế.

Có lẽ do đêm trước suy nghĩ quá nhiều, ngồi trong kiệu bị lắc qua lắc lại ta liền ngủ gật. Sau đó ta nằm mơ, một giấc mộng thật dài mà thật ngắn.

Trong mộng có đèn màu rực rỡ, cầu khói lượn lờ. Tại nơi mây nhạt trời thấp trăng sáng, một tiên nhân áo choàng trắng đang vẽ tranh, bút pháp thần kì họa ra một bức tranh thủy mặc đài mây nơi tiên giới. Người đó tóc đen như nước, da trắng như ngọc, giữa trán là tiên ấn màu tím, dáng vẻ thản nhiên ung dung, mờ ảo trong rừng đào ngàn dặm.

Ta đi qua chỗ người đó, nói lời gì đó không thể nghe rõ, y ngẩng đầu nhìn ta, thoáng ngạc nhiên rồi khẽ cười: “Lầu Đông Nguyệt, đài Hiên Viên có một vị Vân Tiêu tiên nhân, nhưng không phải đại tiên, cùng lắm chỉ là một tán tiên.”

Trong cơn nửa tỉnh nửa mộng, ta mơ màng cảm thấy người nọ là chốn quen biết cũ, cũng xa xôi như chuyện thở khai thiên lập địa, giống như không còn quan hệ với mình. Rõ ràng là một người không thể nhớ nổi mặt mũi, không hình dung nổi ngũ quan, nhưng lại nhớ rõ ánh mắt và nụ cười ung dung bình thản.

Đời ta chưa từng gặp tiên, nhưng ta có thể vỗ ngực đảm bảo người nọ là dáng vẻ tiên nhân trong lòng mình.

Kiệu ngừng gió thổi, không khí lạnh lẽo ùa vào, lúc này ta mới ý thức mình có một giấc mộng thật quái dị. Có lẽ mấy lời nói bậy của Dương Vân bên kia cầu quá khắc sâu trong ta, nhưng mơ thấy hắn biến thành tiên thì thật vớ vẩn.

Ta được người đỡ vào lễ đường. Mũ phượng hạt châu lung lay thoáng động, cảnh tượng trước mắt thoáng như ngày xưa.

Trong Hoa phủ chật ních quỷ khách, Hoa Tử Tiêu mặc hỉ bào đỏ thẫm đứng trong lễ đường, quay đầu nhìn ta.

Hình thức thế này đã làm quá nhiều rồi, lần này trừ việc địa điểm khác người càng nhiều, bái cao đường thì là Phong Đô đại đế thì cũng không có gì khác trước đây. Ta còn có chút rét run, thầm nghĩ nhanh nhanh mà kết thúc cái hôn lễ bị đại đế ép làm này, về sớm để trấn an con tim thủy tinh của Thiếu Khanh.

Nhưng lúc phu thê giao bái, dù cách rèm châu ta vẫn thấy ánh mắt Hoa Tử Tiêu không thể hiện cảm xúc. Nhưng thế giằng co này chỉ kéo dài một chốc đã bị Phong Đô đại đế xen ngang: “Mau uống chén rượu giao bôi rồi động phòng, trước mặt nhiều người còn mắt qua mày lại thì còn ra thể thống gì.”

Hoa Tử Tiêu nhịn không được cười khẽ thành tiếng, cùng ta uống rượu giao bôi, giữa bao tiếng reo hò đưa ta vào tân phòng.

Mây khói mộng cũ, nến phượng bình phong, nến đỏ lay động nơi tân phòng. Hoa Tử Tiêu đỡ ta ngồi lên giường, đích thân đi rót rượu.

Ta mệt mỏi tựa vào đầu giường, hoàn toàn không có vẻ xấu hổ dè dặt của lần đầu xuất giá: “Hoa công tử, hôn lễ này làm quá long trọng rồi, huynh muốn đùa cũng quá rồi.”

Hoa Tử Tiêu tháo trâm mỉm cười, bưng rượu tới trước mặt ta: “Đây đâu phải đang đùa.”

“Thế sao, chẳng lẽ huynh thực sự muốn thành thân với ta?” Dứt lời, ta cầm chén rượu y đưa, một hơi cạn sạch.

“Không có thật hay giả, chúng ta đã thành thân.” Hoa Tử Tiêu cũng uống cùng ta.

Ba chén rượu giao bôi đã xong, ta đắc ý vô cùng chìa ra ba ngón tay. “Huynh cũng biết, lần trước ta cưới luôn ba người đó. Huynh xem, giờ ta lại lấy huynh… huynh là đệ nhất mỹ nhân U Đô đó, ta thực không muốn làm người ghen ghét đâu.

“Nàng đâu ưới ta.” Hoa Tử Tiêu dùng cán vàng đẩy ngón tay ta, hất cằm ra hướng cửa sổ: “Đây là nhà ta, nàng và ta thành thân chỗ này, đương nhiên là nàng gả cho ta.”

“Thật không, nhưng mà… huynh chỉ xếp thứ tư thôi. Ta không hiểu nổi nữa, ta có tới ba vị phu quân rồi đấy, sao huynh còn muốn náo nhiệt nữa… Giai nhân U Đô, cũng đâu hiếm thấy lắm đâu.”

Im lặng một lát, trong mắt Hoa Tử Tiêu cũng có vài phần men say, y lấy cán vàng đẩy rèm châu trên mũ phượng ra, vén từ từ lên, nhìn ta hồi lâu: “Đông Phương cô nương.”

“…Sao chứ…” Ta có chút không được tự nhiên.

Khóe miệng y vẫn còn nét cười nhàn nhạt, cả người hướng tới chỗ ta. Ta lập tức lui về sau. Y lại tiến lên. Cứ thế ta bị ép tới không còn đường lui, cả người căng thẳng dò hỏi: “Sao?”

Hoa Tử Tiêu có vẻ tâm tình rất tốt, nghiêng đầu mỉm cười, cười tới mắt cũng cong lại: “Không phải lần đầu thành thân, sao khẩn trương tới thế?”

Y nói thế ta lại càng khẩn trương: “Không phải lần đầu thành thân, nhưng là lần đầu thành thân với huynh mà…”

Hoa Tử Tiêu có vẻ như say thật, không quá kín đáo như mọi ngày, cả nụ cười cũng dễ thấy hơn một chút, ôm lấy eo ta: “Vẫn thích nói mấy lời ngốc nghếch.” Đôi môi y bỗng phủ lên môi ta.

Ta sợ tới mức tim sắp nhảy ra ngoài, theo bản năng muốn chạy. Đáng tiếc tửu lượng không tốt, chỉ có thể phản kháng tượng trưng cho có, cứ thể mềm oặt ngã vào lòng ý. Môi y dán lên môi ta, giọng nói mơ hồ không rõ, nhưng nghe rất ôn nhu: “Không phải sợ, chúng ta từ từ sẽ tới, có được không?”

Ta tuyệt đối là đã say tới không biết trời trăng, thở dồn dập liên tục, cuối cùng suy yếu vô lực thốt lên: “Được…”

Sau đó, mặc cho tay y chậm rãi từ sau lưng vòng lên phía trước, đụng tới rất nhiều chỗ ngay cả mẫu thân ta cũng chưa đụng tới, ta chỉ khiếp sợ ôm chặt cổ y, hoàn toàn không nghĩ tới tiếp theo y muốn làm gì…





Một đêm trầm trầm mê mê trôi qua, ta mơ thấy rất nhiều giấc mộng cổ quái kinh ngạc. Lúc tỉnh lại, tay theo bản năng vén màn muốn đứng dậy thay quần áo đi tuần tra, nhưng lại đụng phải vách tường. Ta hơi sửng sốt một chút, lúc này mới ý thực được có một cánh tay khoác bên hông mình, dưới cổ mình cũng đang đặt một cánh tay khác, độ ấm nóng cháy phía sau làm ta cho rằng mình hoàn hồn trở lại dương gian mất rồi. Ta quay đầu, gương mặt phóng đại của Hoa Tử Tiêu gần trong gang tấc, tóc dài của cả hai như mây, quấn quýt trên gối.

Ta khẽ cử động thân mình, nhất thời sinh ra ảo giác máu cả người đều vọt tới dưới chân —- dưới chăn, ta và y đều không mặc gì, cả quần cũng không!!

Hoa Tử Tiêu ngủ rất thính, rất nhanh đã mở mắt, mắt lim dim nhìn ta, mơ mơ màng màng ôm ta lại gần: “Mị Mị…” Híp mắt hôn ta một cái, vùi đầu cọ cọ nơi cổ ta, cứ như là lẽ đương nhiên.

Tích tắc tiếp theo, cả người y cứng đờ, ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt có chút ngây ngẩn. Ta và y nhìn nhau, cũng há hốc mồm.

Y không dám cựa cánh tay đang bị cổ ta gối lên, cúi đầu nói: “Đông Phương cô nương, chúng ta…”

Đầu ta sớm đã rỗng tuếch, chỉ túm chăn kéo lên che mặt, túm luôn chăn trên người y, thoắt cái xoay người lấy chăn bọc thân lại, giọng buồn thiu: “Đứng lên mặc đồ đã.”

“Xin lỗi, hôm qua ta uống nhiều quá.”

“Không sao. Mặc y phục xong rồi ra ngoài đi.”

Ta cũng không biết mình buồn vì cái gì.

Hôn sự này tổ chức long trọng, chúng quỷ U Đô đều biết hai ta thành thân, chuyện mây mưa giữa phu thê cũng là bình thường, nhưng sao ta cứ có cảm giác sự trong sạch của bản thân bị quăng đi quá mức tùy tiện thế nhỉ?

Tiếng mặc y phục lạo xạo một lát mới ngừng lại. Chăn dưới thân như bị kéo mạnh một cái, ta quay đầu thấy Hoa Tử Tiêu đang nhìn máu đỏ trên giường. Ta lập tức dùng chăn che nó lại: “Nguyệt sự của ta tới.”

“Đông Phương cô nương, quỷ không có sinh dục, không có nguyệt sự.”

“Ta, ta có.”

Hoa Tử Tiêu nhìn ta không nói.

Lúc này ta xúc động tới mức muốn đào một cái động trên giường rồi nhảy vào. Trong nhà có tới ba vị phu quân mà còn chưa hành sự, Hoa Tử Tiêu nhất định thấy việc này vô cùng tức cười. Ta đang nhìn chằm chằm vách tường tự giận mình, hơi thở quen thuộc kia lại lần nữa bao phủ phía sau. Một bàn tay chui vào ổ chăn nắm lấy tay ta, người phía sau ôn nhu lên tiếng: “Nương tử, trước khi nàng chuyển thế, ta sẽ phụ trách.”

Thế này là thế nào?

Hai ngày trước ta và Hoa Tử Tiêu vẫn còn có qua có lại khách khách khí khí, nháy mắt đã thành tình cảnh này rồi. Càng kỳ quái là, y gọi ‘nương tử’ vô cùng thuận miệng, giống hệt như đã gọi tới ngàn vạn lần.

Ta không biết lý do Hoa Tử Tiêu thành thân với mình, nhưng ta cũng biết qua y có một vị thê tử ngày nhớ đêm mong. Giờ y nói muốn phụ trách, hoàn toàn chỉ là ý trên mặt chữ mà thôi. Có lẽ vì thế mà ta có chút không cam lòng. Vốn ta nghĩ lần đầu tiên phải cùng với Thiếu Khanh, vì dù Thiếu Khanh không phải người ta yêu nhất, nhưng vĩnh viễn không thương hại ta. Không được cũng phải cùng Vô Thường gia, dù sao cũng ở chung mấy ngày, ta cũng coi như biết y chút chút. Nhưng mà lại cùng Hoa Tử Tiêu… Y là một quỷ họa bì, ta thế mà ngủ cả tối với một bộ da, còn để y dính lên người ta…

Nghĩ tới đây thôi ta đã không nhịn được rùng mình.

“Ta muốn về nhà trước.” Ta đẩy y ra, mặc y phục ổn thỏa rồi xuống giường.

Ai biết vừa mới xuống đất, hai chân đã không còn là của mình, lập tức gục xuống. Hoa Tử Tiêu lập tức xuống giường, bế ngang ta lên đặt lại chỗ cũ, trong đáy mắt là ý cười không giấu được: “Nghỉ ngơi tốt rồi về. Nàng như thế sao có thể đi được.”

Ký ức đêm trước mờ mịt mà khắc sâu vô cùng, máu ta dồn hết lên mặt. Thật không muốn nhớ lại nữa, ta hoàn toàn vùi đầu vào trong chăn, hối hận tới xanh ruột.

Hoa Tử Tiêu nói: “Giờ còn khó chịu phải không, ta ra chuẩn bị bữa sáng cho nàng, nàng nghỉ ngơi một lát.”

Y ra ngoài rồi ta vẫn vùi mặt trong chăn, cho dù không thể hô hấp cũng không muốn nhìn thấy tân phòng hỗn loạn này.

Trước đó Tất An nói với ta, nếu thành thân với Hoa Tử Tiêu, y nhất định không miễn cưỡng ta, nhưng có thể có cách khác buộc ta vào khuôn khổ. Nhưng nghĩ lại tối qua, y làm cái gì? Gì cũng không làm!

Chúng ta cứ thế thuận lý thành chương xong hết rồi…

Khiến người không thoải mái nhất là, sau đêm đó ta nghỉ ngơi ở nhà y hai ngày. Trong hai ngày này, thái độ của y với ta cũng không khác trước khi thành thân mấy, trừ xưng hô ‘Đông Phương cô nương’ chuyển thành ‘nương tử’ ra, chuyện khác hình như càng thêm khách sáo, ngay cả ăn cơm cũng không ngồi cùng ta. Tựa như đêm động phong hoa chúc da thịt gần kề kia chỉ là ảo giác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương