Nặc Tàng
-
Chương 3
Tả Kiếm Minh vội kéo Liễu Dương về: “Vậy xin cáo biệt tại đây, cáo từ!”
Hai người leo lên ngựa, rời khỏi.
“Thật không ngờ phú thương Vân Cẩm Nghị lại có long dương chi hảo.” Liễu Dương vừa cưỡi ngựa vừa nói với Tả Kiếm Minh: “Kiếm Minh ngươi nói xem, tại sao có nhiều mỹ nữ nha vậy không thích, lại chọn thích nam nhân a?”
Lúc lâu không đạt được hồi đáp, Liễu Dương mới nhớ ra nàng đã chạm vào nỗi đau của sư đệ.
“Kiếm Minh…” Liễu Dương lo lắng nhìn y.
“Ta không sao, ta chỉ muốn sớm gặp lại người đó, trả lại những gì ta đã nợ, cho dù hắn muốn mạng của ta.”
Liễu Dương thở dài, sư đệ này, tại sao phải tự đi vào bế tắc rồi giày vò bản thân?
“Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi tìm được người đó.”
Ngày diễn ra võ lâm đại hội, rất nhiều nhân sĩ giang hồ tới đây, đại bang tiểu bang tụ tập đầy nghẹt.
Võ lâm minh chủ Thành Hựu Thiên tiến lên đài trước tiên nghiêm túc chào hỏi, rồi nói vài câu khách khí.
Khi hắn lấy Băng Hổ Phách tổ truyền mà hắn từng nói ra, tất cả mọi người ở đây đều không chuyển mắt nhìn chăm chăm vào thứ đó.
Trước đây người nào cho rằng Thành Hựu Thiên không lấy ra thứ tốt đẹp nào đều mở lớn miệng.
Đây thật sự là viên đá hổ phách thế gian khó gặp a!
Viên đá hổ phách to bằng bàn tay nam tử, dưới ánh dương quang chiếu xuống quanh thân nó tản phát ra tia sáng xanh lam trong suốt nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua. Còn chưa chạm vào, đã có thể cảm thụ được từng tia mát mẻ thấm vào lòng người.
Đây tuyệt đối không phải là một phiến hổ phách bình thường.
“Các vị, lần này Thành mỗ đem bảo vật tổ truyền Băng Hổ Phách ra làm phần thưởng, hôm nay người thắng sẽ có thể mang khối linh thạch trong truyền thuyết này đi. Khối hổ phách này linh ở điểm nào, chỉ có người đạt được nó mới có thể hiểu rõ. Thành mỗ tuyên bố, tỉ võ hiện tại bắt đầu.”
Một vài người lục tục thượng đài, Liễu Dương và Tả Kiếm Minh vẫn ổn định đứng dưới đài nhìn.
“Sư đệ, ngươi nói xem Băng Hổ Phách đó rốt cuộc là thứ gì? Một khối đá sao lại linh được?”
“Cái này không thể nói rõ. Trong thế gian thứ kỳ dị nào cũng có, chúng ta cũng không phải chưa từng gặp qua vài thứ linh dị, có lẽ Băng Hồ Phách này cũng là một trong số đó.” Liên tục có người thượng đài tỉ võ, lại liên tục có người từ trên đi xuống, lúc này lưu lại trên đài là một tráng hán hơn bốn mươi tuổi.
“Kiếm Minh, ngươi cảm thấy công phu của người đó thế nào?”
Tả Kiếm Minh nhìn nam nhân thân hình tráng kiện, nói: “Hắn thắng cũng chỉ thắng về mặt sức lực cơ thể, người khác đẩy không động nhấc không động. Nhưng công phu của hắn không thể xưng là hàng nhất lưu, rất nhiều chỗ đều hiện rõ sự vụng về, kẽ hở rất nhiều.”
“Sư thúc bảo chúng ta không cần xuất đầu, nhưng nhìn thấy Băng Hổ Phách đó ông nhất định rất thích, không bằng chúng ta đem nó về hiếu kính lão đầu thúi đó, thế nào?”
Tả Kiếm Minh suy nghĩ, sau đó thả người nhảy lên, đáp lên đài tỉ võ.
“Tại hạ Phi Ngọc Đường đệ tử Tả Kiếm Minh, nguyện so tài với tráng sĩ.” Nói rồi, rút kiếm ở thắt lưng ra.
Tráng hán vừa nhìn, cười nói: “Nguyên lai là Tả công tử, đã nghe đại danh của ngươi từ lâu, thất kính thất kính, còn phải thỉnh Tả công tử hạ thủ lưu tình mới đúng.”
Bắt đầu quá chiêu, không bao lâu, tráng hán đó đã ngã xuống mặt đài.
Dưới đài bắt đầu nghị luận rầm rộ.
“Vị đó chính là nhị đệ tử Tả Kiếm Minh của Phi Ngọc Đường, ngươi nhìn một thân công phu của y, thật rất tuyệt vời a, đặc biệt là khinh công còn được chân truyền của vị sư thúc đó.”
“Hơn nữa Tả công tử không chỉ tướng mạo đường đường, làm người cũng rất có tấm lòng hiệp nghĩa, tương lai nhất định là khối phong bài của võ lâm.”
Liễu Dương ở dưới nghe vậy, hưng phấn trong lòng khỏi phải nói, sư đệ của nàng, đương nhiên không phải tiểu nhân vật!
Tiếp đó có vài người thượng đài khiêu chiến, không ai ngoại lệ đều bại trận.
Sau mấy đợt, không còn ai nguyện ý thượng đài nữa.
Khi ai ai cũng đều cho rằng Tả Kiếm Minh sẽ đoạt được đệ nhất nắm trong tay Băng Hổ Phách, thì có bốn người khiêng một chiếc kiệu từ trên trời hạ xuống.
“Người của Huyền Thiên giáo cũng đến?!”
Khi kiệu chạm đất, đã có người kinh hô ra tiếng.
Tả Kiếm Minh nhìn mấy người nâng chiếc kiệu đó, không kìm được cảm thấy nghi hoặc. Đây chính là người của Huyền Thiên giáo sao? Lẽ nào bọn họ cũng nhắm vào Băng Hổ Phách?
Khi mọi người đều cảm thấy phi thường quái dị, người trong kiệu mở miệng nói: “Ngô Uyên.”
“Có thuộc hạ.” Nam tử đứng bên trái kiệu hồi đáp.
“Uyển Nhi muốn Băng Hổ Phách đó, ngươi đi lấy giúp nàng.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Nam tử tên Ngô Uyên nhảy lên đài tỉ võ.
Tả Kiếm Minh nhìn hắn, gương mặt cương nghị, thân hình cường tráng, toàn thân tản phát ra khí thế dọa người.
Có lẽ lần này y gặp được đối thủ rồi.
“Xin đắc tội.” Ngô Uyên nói ra ba chữ, cũng không đợi y phản ứng đã rút kiếm lao tới.
Công kích của đối phương nhanh chóng mạnh mẽ, nếu là người bình thường không xuất vài chiêu liền bị đâm trúng. Nhưng Tả Kiếm Minh không phải, y từ nhỏ vì thân thể linh hoạt mà được đặc biệt truyền thụ mật quyết khinh công, né sự công kích của một người đối với y mà nói không chút đáng kể.
Kiếm pháp của Ngô Uyên rất tinh luyện, người của Huyền Thiên giáo quả nhiên xuất thủ bất phàm. Thủ hạ còn như vậy, vậy võ công của giáo chủ sẽ thế nào đây?
Tả Kiếm Minh càng đánh càng hăng, muốn thử xem võ công của giáo chủ Huyền Thiên giáo, nên y liều mạng xuất toàn lực, một kiếm huy tới hầu kết đối phương.
“Mạo phạm rồi.” Tả Kiếm Minh thu kiếm.
Ngô Uyên vẫn mặt không biểu tình, gật đầu với y xong liền trở lại bên cạnh kiệu, sau đó quỳ một gối.
“Thuộc hạ vô năng, thỉnh giáo chủ trách phạt.”
Ba người còn lại đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tả Kiếm Minh trên đài tỉ võ.
Ngô Uyên là tả sứ của giáo chủ bọn họ, tả sứ và hữu sứ* là hai cánh tay trái phải của Huyền Thiên giáo bọn họ, trực tiếp nghe lệnh giáo chủ.
(*Nguyên văn ở đây là tả dực, hữu dực: dực là cánh, nhưng thấy nghe lạ quá, nên ta mạo muội dịch là tả sứ, hữu sứ cho nó hợp với truyện võ hiệp)
Người đánh bại được cả Ngô Uyên, nam tử đó rốt cuộc là ai?
“Đứng lên đi.”
Đột nhiên, rèm che của kiệu được vén lên, người bên trong thoáng chốc đã đứng trên đài tỉ võ.
“Huyền Thiên giáo, Thẩm Lam, hiệp sĩ xưng hô thế nào?”
“Phi Ngọc đường, Tả__” Lời phía sau lập tức nghẹn trong cổ họng, Tả Kiếm Minh không chút động đậy nhìn chăm chăm Thẩm Lam, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Giống như thời gian cũng đã dứng lại, hồi ức như thanh kiếm sắc bén, đâm vào lòng y ẩn ẩn phát đau.
Gương mặt yêu diễm của thiếu niên trong ký ức hiện tại đã lột xác biến thành gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc của nam tử thành niên, chỉ có ánh mắt đó, là vẫn sắc bén khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Thiếu niên đã không còn là thiếu niên đó, nhưng lại đồng dạng khiến Tả Kiếm Minh ngay khi nhìn thấy hắn liền không thể hô hấp.
Nguyên lai bộ dáng ngươi khi trưởng thành vẫn động nhân tâm phách như vậy… tâm bắt đầu co rút đau đớn, ngay cả hô hấp cũng trở thành nỗi đau, tại sao lúc đó ta lại kinh nhờn người mỹ lệ như ngươi?
Thẩm Lam thấy y không nói, cứ giống như bức tượng nhìn mình chăm chăm, thanh lãnh nói: “Tả gì?”
“Tả Kiếm Minh….”
“Tả công tử, đắc tội rồi.” Vừa nói xong, chưởng phong đã quét tới Tả Kiếm Minh.
“Kiếm Minh!” Liễu Dương ở phía dưới gấp rút la lên, mắt trân trân nhìn Tả Kiếm Minh bị trúng một chưởng.
Người dưới đài toàn bộ đều nhướng dài cổ, Tả Kiếm Minh đó bị sao vậy? Vừa rồi sao không chút động đậy đợi chịu chưởng?”
“Ngươi không tránh?” Thẩm Lam híp mắt lại, trong lòng dâng lên không vui, đối phương đang thăm dò chưởng lực của hắn lớn bao nhiêu sao? Hắn liền không chút do dự đá thêm một cước.
Liễu Dương lần này nói sao cũng ngồi không yên, phi thân lên trên đài đỡ người đã ngã xuống đất lên.
“Gia khỏa ngươi rốt cuộc đang làm gì? Tại sao không tránh cũng không trả đòn?!” Liễu Dương hét lớn, gấp gáp khẩn trương lau đi vết máu trên khóe miệng y.
Dựa vào thực lực của Thẩm Lam, một chưởng và một cước đó, người không có nội lực không chết cũng nửa tàn phế.
Lúc này nội tức của Tả Kiếm Minh đã hỗn loạn, Liễu Dương phí khí lực thật lớn mới dìu được y lên.
Thẩm Lam đi tới trước, Liễu Dương bảo hộ chặt chẽ cho Tả Kiếm Minh.
“Ngươi là cố ý muốn thua ta?”
Tả Kiếm Minh vừa định gian nan mở miệng, Thẩm Lam đã nói tiếp: “Ngươi tự mình muốn thua thì cứ thua, ta trước giờ không đồng tình với loại người như ngươi.”
Nói xong, hắn không nhìn Tả Kiếm Minh thêm nữa.
Võ lâm minh chủ cuối cùng giao Băng Hổ Phách cho Thẩm Lam, Thẩm Lam sau khi đạt được Băng Hổ Phách thì lập tức cùng tùy tùng của mình biến mất.
Trong khách ***, Liễu Dương đút Tả Kiếm Minh uống dược.
“Kiếm Minh, ngươi nói thật với ta, lúc đó tại sao ngươi không trả đòn còn muốn để giáo chủ đó đánh ngươi?”
“Sư tỷ.” Tả Kiếm Minh cuối cùng tỉnh khỏi thất thần, dùng thanh âm run rẩy nói: “Là hắn, ta gặp hắn rồi, là hắn.”
Liễu Dương nhìn biểu tình của y, tay bưng chén dược đột nhiên run rẩy một chút, không dám tin nhìn y: “Ngươi nói hắn, là, là người đó?”
“Đúng, là hắn.”
Liễu Dương nhăn mày, làm sao cũng cảm thấy không thể nào, Thẩm Lam đó nhìn thân hình phi thường cao to không nói, tướng mạo cũng dương cương anh tuấn. Tuy nói là tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng nhìn thế nào cũng không giống miêu tả ban đầu của Tả Kiếm Minh.
“Kiếm Minh, ngươi sẽ không có nhận lầm đi, hắn và người mà ngươi miêu tả cho ta trước đây hoàn toàn không giống.”
“Sư tỷ, đó chính là hắn. Hắn lúc đó mới mười sáu tuổi, còn chưa phát dục xong… bây giờ, hắn đã trưởng thành là một nam nhân chân chính rồi.” Thần tình của Tả Kiếm Minh có chút hốt hoảng: “Nhưng chỉ cần là hắn, ta liền sẽ nhận ra, hắn có thay đổi thế nào, đôi mắt cũng không thay đổi. Là ta, ta làm chuyện heo chó cũng không bằng với hắn, là ta nhân lúc người gặp nguy!”
Tả Kiếm Minh đột nhiên bắt đầu kịch liệt ho khan, dọa Liễu Dương vội vỗ lưng y: “Ngươi đừng nghĩ tới những chuyện này nữa, trước hết dưỡng thương cho tốt, ta lại cùng ngươi đi tìm hắn dập đầu nhận sai được không?”
Liễu Dương nói như vậy, nhưng trong tâm lý hoàn toàn không hy vọng, nam nhân như Thẩm Lam, sẽ dung thứ cho Tả Kiếm Minh sống trên đời sao?
Mỗi ngày vận công trị thương, lại thêm thang dược chữa trị bên trong, vết thương của Tả Kiếm Minh sau nửa tháng đã hồi phục gần hết.
Mà sau khi vết thương khỏi chuyện đầu tiên y muốn làm chính là nghe ngóng vị trí phân giáo của Huyền Thiên giáo tại Vân thành.
Nếu Thẩm Lam còn lưu lại Vân thành, y sẽ có thể gặp mặt hắn một lần.
Liễu Dương ngày ngày đi theo y nghe ngóng tới lui, cho dù mệt nàng cũng không nguyện ý bỏ lại y, nhìn y ngày ngày bị hổ thẹn giày vò không còn ra người.
Nhưng đã nghe ngóng vài ngày vẫn không có kết quả. Không ngờ Huyền Thiên giáo lại thần bí như vậy, mọi người chỉ nghe nói qua tên của Huyền Thiên giáo, nhưng đối với những mặt khác của Huyền Thiên giáo thì không biết chút gì.
Nhiều ngày trôi qua, ngay cả Tả Kiếm Minh cũng có phần vô lực, y rốt cuộc nên dùng phương pháp nào để tìm được Huyền Thiên giáo, tìm được Thẩm Lam?
Về phía Phi Ngọc Đường, sư thúc đã phái người gọi bọn họ trở về, sau khi võ lâm đại hội kết thúc, bọn họ đã lưu lại Vân thành khá lâu.
“Kiếm Minh, hay là chúng ta trước hết đừng tìm nữa, có lẽ Thẩm Lam đó sớm đã không còn ở Vân thành cũng không chừng. Chúng ta trở về Phi Ngọc Đường trước đi, sau đó lại từ từ nghe ngóng.”
Ban đêm, Tả Kiếm Minh không chút để tâm cắn màn thầu, nghe Liễu Dương nói, lặng yên không đáp.
“Kiếm Minh…”
“Ta biết rồi sư tỷ, sáng mai chúng ta trở về.”
Thổi tắt đèn, Tả Kiếm Minh nằm trên giường, nằm mãi vẫn không ngủ được.
Đã lướt qua hắn, nhưng vẫn không kịp nói tiếng xin lỗi, đây là trời cao đã định sao? Đã định y phải mắc nợ hắn cả đời, đã định điểm giao nhau duy nhất của hai người chính là lần mập hợp mất hết lương tri đó sao.
Thở dài, Tả Kiếm Minh chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong không khí hiện lên một tia ba động.
Tả Kiếm Minh đột ngột mở bừng mắt, bên ngoài có người!
Dùng nội tức thăm dò một chút, phát hiện bên ngoài có hai người đang dần đi xa, giống như một người trong số đó đang đuổi theo người còn lại.
Đứng lên mặc ngoại y, Tả Kiếm Minh đẩy cửa đuổi theo.
Trong phòng của Liễu Dương tĩnh mịch, nàng công lực không bằng y, tự nhiên không nghe thấy dị thường nhỏ nhặt vừa rồi.
Tốc độ của hai người đó cực cao, Tả Kiếm Minh một đường dùng khinh công lặng lẽ đuổi theo phía sau đại khái qua năm dặm đường.
Sau đó y dựa vào thân cây, nhìn hai người đó bắt đầu đánh nhau.
Hai người quá vài trăm chiêu, khí lực của một người rõ ràng không đủ, lộ ra kẽ hở càng lúc càng nhiều.
“Họ Trương kia, xem ta lấy mạng chó của ngươi!”
Hét lớn một tiếng, kiếm của người đó đâm vào ***g ngực của người đã ngã xuống đất.
Tả Kiếm Minh nhẹ phi thân nhảy qua, thoáng chốc dịch đến giữa hai người, đá bay kiếm trong tay người đó.
Hai người đồng thời ngây ra.
“Đao kiếm không có mắt, hai vị đại hiệp có oan cừu gì mà nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống?”
“Ngươi là ai? Quản chuyện người khác làm gì?” Kiếm bị đá bay, người đó có chút phẫn nộ.
“Tại hạ Phi Ngọc Đường Tả Kiếm Minh, ta không nhất định phải quản chuyện người khác, chỉ là ta sinh bình không nguyện thấy chuyện đả thương tính mạng người, nếu thấy thì nhất định phải ngăn cản.”
“Tả Kiếm Minh?” Người đó suy tư một chút: “Ta nghe qua tên của ngươi, tấm lòng hiệp nghĩa của ngươi ta cũng có nghe tới. Chỉ là chuyện hôm nay ngươi không thể quản tới, loại người như hắn không đáng để ngươi cứu!”
Nói rồi, nhảy qua Tả Kiếm Minh muốn trực tiếp bổ chưởng xuống.
Hai người leo lên ngựa, rời khỏi.
“Thật không ngờ phú thương Vân Cẩm Nghị lại có long dương chi hảo.” Liễu Dương vừa cưỡi ngựa vừa nói với Tả Kiếm Minh: “Kiếm Minh ngươi nói xem, tại sao có nhiều mỹ nữ nha vậy không thích, lại chọn thích nam nhân a?”
Lúc lâu không đạt được hồi đáp, Liễu Dương mới nhớ ra nàng đã chạm vào nỗi đau của sư đệ.
“Kiếm Minh…” Liễu Dương lo lắng nhìn y.
“Ta không sao, ta chỉ muốn sớm gặp lại người đó, trả lại những gì ta đã nợ, cho dù hắn muốn mạng của ta.”
Liễu Dương thở dài, sư đệ này, tại sao phải tự đi vào bế tắc rồi giày vò bản thân?
“Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi tìm được người đó.”
Ngày diễn ra võ lâm đại hội, rất nhiều nhân sĩ giang hồ tới đây, đại bang tiểu bang tụ tập đầy nghẹt.
Võ lâm minh chủ Thành Hựu Thiên tiến lên đài trước tiên nghiêm túc chào hỏi, rồi nói vài câu khách khí.
Khi hắn lấy Băng Hổ Phách tổ truyền mà hắn từng nói ra, tất cả mọi người ở đây đều không chuyển mắt nhìn chăm chăm vào thứ đó.
Trước đây người nào cho rằng Thành Hựu Thiên không lấy ra thứ tốt đẹp nào đều mở lớn miệng.
Đây thật sự là viên đá hổ phách thế gian khó gặp a!
Viên đá hổ phách to bằng bàn tay nam tử, dưới ánh dương quang chiếu xuống quanh thân nó tản phát ra tia sáng xanh lam trong suốt nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua. Còn chưa chạm vào, đã có thể cảm thụ được từng tia mát mẻ thấm vào lòng người.
Đây tuyệt đối không phải là một phiến hổ phách bình thường.
“Các vị, lần này Thành mỗ đem bảo vật tổ truyền Băng Hổ Phách ra làm phần thưởng, hôm nay người thắng sẽ có thể mang khối linh thạch trong truyền thuyết này đi. Khối hổ phách này linh ở điểm nào, chỉ có người đạt được nó mới có thể hiểu rõ. Thành mỗ tuyên bố, tỉ võ hiện tại bắt đầu.”
Một vài người lục tục thượng đài, Liễu Dương và Tả Kiếm Minh vẫn ổn định đứng dưới đài nhìn.
“Sư đệ, ngươi nói xem Băng Hổ Phách đó rốt cuộc là thứ gì? Một khối đá sao lại linh được?”
“Cái này không thể nói rõ. Trong thế gian thứ kỳ dị nào cũng có, chúng ta cũng không phải chưa từng gặp qua vài thứ linh dị, có lẽ Băng Hồ Phách này cũng là một trong số đó.” Liên tục có người thượng đài tỉ võ, lại liên tục có người từ trên đi xuống, lúc này lưu lại trên đài là một tráng hán hơn bốn mươi tuổi.
“Kiếm Minh, ngươi cảm thấy công phu của người đó thế nào?”
Tả Kiếm Minh nhìn nam nhân thân hình tráng kiện, nói: “Hắn thắng cũng chỉ thắng về mặt sức lực cơ thể, người khác đẩy không động nhấc không động. Nhưng công phu của hắn không thể xưng là hàng nhất lưu, rất nhiều chỗ đều hiện rõ sự vụng về, kẽ hở rất nhiều.”
“Sư thúc bảo chúng ta không cần xuất đầu, nhưng nhìn thấy Băng Hổ Phách đó ông nhất định rất thích, không bằng chúng ta đem nó về hiếu kính lão đầu thúi đó, thế nào?”
Tả Kiếm Minh suy nghĩ, sau đó thả người nhảy lên, đáp lên đài tỉ võ.
“Tại hạ Phi Ngọc Đường đệ tử Tả Kiếm Minh, nguyện so tài với tráng sĩ.” Nói rồi, rút kiếm ở thắt lưng ra.
Tráng hán vừa nhìn, cười nói: “Nguyên lai là Tả công tử, đã nghe đại danh của ngươi từ lâu, thất kính thất kính, còn phải thỉnh Tả công tử hạ thủ lưu tình mới đúng.”
Bắt đầu quá chiêu, không bao lâu, tráng hán đó đã ngã xuống mặt đài.
Dưới đài bắt đầu nghị luận rầm rộ.
“Vị đó chính là nhị đệ tử Tả Kiếm Minh của Phi Ngọc Đường, ngươi nhìn một thân công phu của y, thật rất tuyệt vời a, đặc biệt là khinh công còn được chân truyền của vị sư thúc đó.”
“Hơn nữa Tả công tử không chỉ tướng mạo đường đường, làm người cũng rất có tấm lòng hiệp nghĩa, tương lai nhất định là khối phong bài của võ lâm.”
Liễu Dương ở dưới nghe vậy, hưng phấn trong lòng khỏi phải nói, sư đệ của nàng, đương nhiên không phải tiểu nhân vật!
Tiếp đó có vài người thượng đài khiêu chiến, không ai ngoại lệ đều bại trận.
Sau mấy đợt, không còn ai nguyện ý thượng đài nữa.
Khi ai ai cũng đều cho rằng Tả Kiếm Minh sẽ đoạt được đệ nhất nắm trong tay Băng Hổ Phách, thì có bốn người khiêng một chiếc kiệu từ trên trời hạ xuống.
“Người của Huyền Thiên giáo cũng đến?!”
Khi kiệu chạm đất, đã có người kinh hô ra tiếng.
Tả Kiếm Minh nhìn mấy người nâng chiếc kiệu đó, không kìm được cảm thấy nghi hoặc. Đây chính là người của Huyền Thiên giáo sao? Lẽ nào bọn họ cũng nhắm vào Băng Hổ Phách?
Khi mọi người đều cảm thấy phi thường quái dị, người trong kiệu mở miệng nói: “Ngô Uyên.”
“Có thuộc hạ.” Nam tử đứng bên trái kiệu hồi đáp.
“Uyển Nhi muốn Băng Hổ Phách đó, ngươi đi lấy giúp nàng.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Nam tử tên Ngô Uyên nhảy lên đài tỉ võ.
Tả Kiếm Minh nhìn hắn, gương mặt cương nghị, thân hình cường tráng, toàn thân tản phát ra khí thế dọa người.
Có lẽ lần này y gặp được đối thủ rồi.
“Xin đắc tội.” Ngô Uyên nói ra ba chữ, cũng không đợi y phản ứng đã rút kiếm lao tới.
Công kích của đối phương nhanh chóng mạnh mẽ, nếu là người bình thường không xuất vài chiêu liền bị đâm trúng. Nhưng Tả Kiếm Minh không phải, y từ nhỏ vì thân thể linh hoạt mà được đặc biệt truyền thụ mật quyết khinh công, né sự công kích của một người đối với y mà nói không chút đáng kể.
Kiếm pháp của Ngô Uyên rất tinh luyện, người của Huyền Thiên giáo quả nhiên xuất thủ bất phàm. Thủ hạ còn như vậy, vậy võ công của giáo chủ sẽ thế nào đây?
Tả Kiếm Minh càng đánh càng hăng, muốn thử xem võ công của giáo chủ Huyền Thiên giáo, nên y liều mạng xuất toàn lực, một kiếm huy tới hầu kết đối phương.
“Mạo phạm rồi.” Tả Kiếm Minh thu kiếm.
Ngô Uyên vẫn mặt không biểu tình, gật đầu với y xong liền trở lại bên cạnh kiệu, sau đó quỳ một gối.
“Thuộc hạ vô năng, thỉnh giáo chủ trách phạt.”
Ba người còn lại đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tả Kiếm Minh trên đài tỉ võ.
Ngô Uyên là tả sứ của giáo chủ bọn họ, tả sứ và hữu sứ* là hai cánh tay trái phải của Huyền Thiên giáo bọn họ, trực tiếp nghe lệnh giáo chủ.
(*Nguyên văn ở đây là tả dực, hữu dực: dực là cánh, nhưng thấy nghe lạ quá, nên ta mạo muội dịch là tả sứ, hữu sứ cho nó hợp với truyện võ hiệp)
Người đánh bại được cả Ngô Uyên, nam tử đó rốt cuộc là ai?
“Đứng lên đi.”
Đột nhiên, rèm che của kiệu được vén lên, người bên trong thoáng chốc đã đứng trên đài tỉ võ.
“Huyền Thiên giáo, Thẩm Lam, hiệp sĩ xưng hô thế nào?”
“Phi Ngọc đường, Tả__” Lời phía sau lập tức nghẹn trong cổ họng, Tả Kiếm Minh không chút động đậy nhìn chăm chăm Thẩm Lam, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Giống như thời gian cũng đã dứng lại, hồi ức như thanh kiếm sắc bén, đâm vào lòng y ẩn ẩn phát đau.
Gương mặt yêu diễm của thiếu niên trong ký ức hiện tại đã lột xác biến thành gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc của nam tử thành niên, chỉ có ánh mắt đó, là vẫn sắc bén khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Thiếu niên đã không còn là thiếu niên đó, nhưng lại đồng dạng khiến Tả Kiếm Minh ngay khi nhìn thấy hắn liền không thể hô hấp.
Nguyên lai bộ dáng ngươi khi trưởng thành vẫn động nhân tâm phách như vậy… tâm bắt đầu co rút đau đớn, ngay cả hô hấp cũng trở thành nỗi đau, tại sao lúc đó ta lại kinh nhờn người mỹ lệ như ngươi?
Thẩm Lam thấy y không nói, cứ giống như bức tượng nhìn mình chăm chăm, thanh lãnh nói: “Tả gì?”
“Tả Kiếm Minh….”
“Tả công tử, đắc tội rồi.” Vừa nói xong, chưởng phong đã quét tới Tả Kiếm Minh.
“Kiếm Minh!” Liễu Dương ở phía dưới gấp rút la lên, mắt trân trân nhìn Tả Kiếm Minh bị trúng một chưởng.
Người dưới đài toàn bộ đều nhướng dài cổ, Tả Kiếm Minh đó bị sao vậy? Vừa rồi sao không chút động đậy đợi chịu chưởng?”
“Ngươi không tránh?” Thẩm Lam híp mắt lại, trong lòng dâng lên không vui, đối phương đang thăm dò chưởng lực của hắn lớn bao nhiêu sao? Hắn liền không chút do dự đá thêm một cước.
Liễu Dương lần này nói sao cũng ngồi không yên, phi thân lên trên đài đỡ người đã ngã xuống đất lên.
“Gia khỏa ngươi rốt cuộc đang làm gì? Tại sao không tránh cũng không trả đòn?!” Liễu Dương hét lớn, gấp gáp khẩn trương lau đi vết máu trên khóe miệng y.
Dựa vào thực lực của Thẩm Lam, một chưởng và một cước đó, người không có nội lực không chết cũng nửa tàn phế.
Lúc này nội tức của Tả Kiếm Minh đã hỗn loạn, Liễu Dương phí khí lực thật lớn mới dìu được y lên.
Thẩm Lam đi tới trước, Liễu Dương bảo hộ chặt chẽ cho Tả Kiếm Minh.
“Ngươi là cố ý muốn thua ta?”
Tả Kiếm Minh vừa định gian nan mở miệng, Thẩm Lam đã nói tiếp: “Ngươi tự mình muốn thua thì cứ thua, ta trước giờ không đồng tình với loại người như ngươi.”
Nói xong, hắn không nhìn Tả Kiếm Minh thêm nữa.
Võ lâm minh chủ cuối cùng giao Băng Hổ Phách cho Thẩm Lam, Thẩm Lam sau khi đạt được Băng Hổ Phách thì lập tức cùng tùy tùng của mình biến mất.
Trong khách ***, Liễu Dương đút Tả Kiếm Minh uống dược.
“Kiếm Minh, ngươi nói thật với ta, lúc đó tại sao ngươi không trả đòn còn muốn để giáo chủ đó đánh ngươi?”
“Sư tỷ.” Tả Kiếm Minh cuối cùng tỉnh khỏi thất thần, dùng thanh âm run rẩy nói: “Là hắn, ta gặp hắn rồi, là hắn.”
Liễu Dương nhìn biểu tình của y, tay bưng chén dược đột nhiên run rẩy một chút, không dám tin nhìn y: “Ngươi nói hắn, là, là người đó?”
“Đúng, là hắn.”
Liễu Dương nhăn mày, làm sao cũng cảm thấy không thể nào, Thẩm Lam đó nhìn thân hình phi thường cao to không nói, tướng mạo cũng dương cương anh tuấn. Tuy nói là tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng nhìn thế nào cũng không giống miêu tả ban đầu của Tả Kiếm Minh.
“Kiếm Minh, ngươi sẽ không có nhận lầm đi, hắn và người mà ngươi miêu tả cho ta trước đây hoàn toàn không giống.”
“Sư tỷ, đó chính là hắn. Hắn lúc đó mới mười sáu tuổi, còn chưa phát dục xong… bây giờ, hắn đã trưởng thành là một nam nhân chân chính rồi.” Thần tình của Tả Kiếm Minh có chút hốt hoảng: “Nhưng chỉ cần là hắn, ta liền sẽ nhận ra, hắn có thay đổi thế nào, đôi mắt cũng không thay đổi. Là ta, ta làm chuyện heo chó cũng không bằng với hắn, là ta nhân lúc người gặp nguy!”
Tả Kiếm Minh đột nhiên bắt đầu kịch liệt ho khan, dọa Liễu Dương vội vỗ lưng y: “Ngươi đừng nghĩ tới những chuyện này nữa, trước hết dưỡng thương cho tốt, ta lại cùng ngươi đi tìm hắn dập đầu nhận sai được không?”
Liễu Dương nói như vậy, nhưng trong tâm lý hoàn toàn không hy vọng, nam nhân như Thẩm Lam, sẽ dung thứ cho Tả Kiếm Minh sống trên đời sao?
Mỗi ngày vận công trị thương, lại thêm thang dược chữa trị bên trong, vết thương của Tả Kiếm Minh sau nửa tháng đã hồi phục gần hết.
Mà sau khi vết thương khỏi chuyện đầu tiên y muốn làm chính là nghe ngóng vị trí phân giáo của Huyền Thiên giáo tại Vân thành.
Nếu Thẩm Lam còn lưu lại Vân thành, y sẽ có thể gặp mặt hắn một lần.
Liễu Dương ngày ngày đi theo y nghe ngóng tới lui, cho dù mệt nàng cũng không nguyện ý bỏ lại y, nhìn y ngày ngày bị hổ thẹn giày vò không còn ra người.
Nhưng đã nghe ngóng vài ngày vẫn không có kết quả. Không ngờ Huyền Thiên giáo lại thần bí như vậy, mọi người chỉ nghe nói qua tên của Huyền Thiên giáo, nhưng đối với những mặt khác của Huyền Thiên giáo thì không biết chút gì.
Nhiều ngày trôi qua, ngay cả Tả Kiếm Minh cũng có phần vô lực, y rốt cuộc nên dùng phương pháp nào để tìm được Huyền Thiên giáo, tìm được Thẩm Lam?
Về phía Phi Ngọc Đường, sư thúc đã phái người gọi bọn họ trở về, sau khi võ lâm đại hội kết thúc, bọn họ đã lưu lại Vân thành khá lâu.
“Kiếm Minh, hay là chúng ta trước hết đừng tìm nữa, có lẽ Thẩm Lam đó sớm đã không còn ở Vân thành cũng không chừng. Chúng ta trở về Phi Ngọc Đường trước đi, sau đó lại từ từ nghe ngóng.”
Ban đêm, Tả Kiếm Minh không chút để tâm cắn màn thầu, nghe Liễu Dương nói, lặng yên không đáp.
“Kiếm Minh…”
“Ta biết rồi sư tỷ, sáng mai chúng ta trở về.”
Thổi tắt đèn, Tả Kiếm Minh nằm trên giường, nằm mãi vẫn không ngủ được.
Đã lướt qua hắn, nhưng vẫn không kịp nói tiếng xin lỗi, đây là trời cao đã định sao? Đã định y phải mắc nợ hắn cả đời, đã định điểm giao nhau duy nhất của hai người chính là lần mập hợp mất hết lương tri đó sao.
Thở dài, Tả Kiếm Minh chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong không khí hiện lên một tia ba động.
Tả Kiếm Minh đột ngột mở bừng mắt, bên ngoài có người!
Dùng nội tức thăm dò một chút, phát hiện bên ngoài có hai người đang dần đi xa, giống như một người trong số đó đang đuổi theo người còn lại.
Đứng lên mặc ngoại y, Tả Kiếm Minh đẩy cửa đuổi theo.
Trong phòng của Liễu Dương tĩnh mịch, nàng công lực không bằng y, tự nhiên không nghe thấy dị thường nhỏ nhặt vừa rồi.
Tốc độ của hai người đó cực cao, Tả Kiếm Minh một đường dùng khinh công lặng lẽ đuổi theo phía sau đại khái qua năm dặm đường.
Sau đó y dựa vào thân cây, nhìn hai người đó bắt đầu đánh nhau.
Hai người quá vài trăm chiêu, khí lực của một người rõ ràng không đủ, lộ ra kẽ hở càng lúc càng nhiều.
“Họ Trương kia, xem ta lấy mạng chó của ngươi!”
Hét lớn một tiếng, kiếm của người đó đâm vào ***g ngực của người đã ngã xuống đất.
Tả Kiếm Minh nhẹ phi thân nhảy qua, thoáng chốc dịch đến giữa hai người, đá bay kiếm trong tay người đó.
Hai người đồng thời ngây ra.
“Đao kiếm không có mắt, hai vị đại hiệp có oan cừu gì mà nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống?”
“Ngươi là ai? Quản chuyện người khác làm gì?” Kiếm bị đá bay, người đó có chút phẫn nộ.
“Tại hạ Phi Ngọc Đường Tả Kiếm Minh, ta không nhất định phải quản chuyện người khác, chỉ là ta sinh bình không nguyện thấy chuyện đả thương tính mạng người, nếu thấy thì nhất định phải ngăn cản.”
“Tả Kiếm Minh?” Người đó suy tư một chút: “Ta nghe qua tên của ngươi, tấm lòng hiệp nghĩa của ngươi ta cũng có nghe tới. Chỉ là chuyện hôm nay ngươi không thể quản tới, loại người như hắn không đáng để ngươi cứu!”
Nói rồi, nhảy qua Tả Kiếm Minh muốn trực tiếp bổ chưởng xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook