Nặc Tàng
-
Chương 11
“Đây là nhà của bằng hữu giáo chủ, chúng ta trụ lại đây.” Ngô Uyên nói, đi lên gõ cửa.
Tả Kiếm Minh cảm thấy kinh ngạc vì căn nhà giàu có này, hộ nhân gia này nhất định lai lịch không nhỏ. Xem viên đá lót đường này, cũng đều là chất liệu tuyệt đỉnh, kiến trúc trong phòng cũng phú lệ đường hoàng. Càng kỳ diệu hơn là, nơi này thế nhưng còn có người giang hồ.
Vừa vào không lâu, đã nghe tháy một tiếng cười hi hi truyền tới, sau đó một công tử tuấn mỹ phe phẩy quạt giấy đi tới hướng bọn họ.
Nhìn bộ dáng tiêu sái phong lưu của công tử đó, không phải là Vân Cẩm Nghị thì là ai?! Tả Kiếm Minh không kìm được cảm thấy quái dị, y thế nhưng lại gặp lại Vân Cẩm Nghị!
“Đã lâu như vậy rồi, ta còn cho rằng ngươi không đến nữa chứ?! Có phải là trên đường nhìn trúng cô nương nhà nào cho nên lưu lại không?” Vân Cẩm Nghị vừa đi tới liền không nghiêm chỉnh nói.
“Ngươi thật sự là phí lời.” Thẩm Lam không lạnh không nóng đáp lời.
“Nhìn cái mặt than ngàn năm của ngươi không lúc nào có thể thay đổi sao?” Vân Cẩm Nghị phẩy quạt, lúc này mới nhìn thấy người sau lưng Thẩm Lam, bất giác hai mắt phát sáng: “A! Ngươi không phải, không phải là Tả, Tả cái gì nhỉ?”
“Tả Kiếm Minh.” Tả Kiếm Minh cười nói: “Không ngờ đến đây lại gặp được Vân công tử, thật xảo ngộ.”
“Thật xảo ngộ! Tả huynh ta nhớ ngươi không phải là người của Phi Ngọc Đường sao, sao lại đi chung với Thẩm Lam?”
Một câu làm Tả Kiếm Minh nghẹn họng không nói nên lời, Vân Cẩm Nghị thấy biểu tình của y lập tức đổi giọng: “Được rồi chúng ta không nói cái này nữa, gặp lại Tả huynh cũng là duyên phận, lát nữa chúng ta tụ lại thế nào?”
Thấy Vân Cẩm Nghị chớp mắt với mình, Tả Kiếm Minh cũng không biết nên đáp thế nào, chỉ nghe Thẩm Lam nói: “Ngươi sao lại quen biết y?”
“Hồi giáo chủ, thuộc hạ gặp được Vân công tử trong một khách ***, liền quen biết y.”
Vân Cẩm Nghị nhanh chóng sáp lại, mặt mày hớn hở nói với Thẩm Lam: “Không phải sao, ngươi thấy ta và thuộc hạ mới thu nhận của ngươi có duyên phận không!”
Chỉ nghe từ trong miệng Thẩm Lam phun ra hai chữ: “Nghiệt duyên.” Nói xong ánh mắt đảo qua Tả Kiếm Minh: “Ngươi quên trước đây ta từng nói gì với ngươi sao? Một lát nữa nơi nào cũng không cho phép đi.”
Thẩm Lam nói xong thì đi thẳng, Tả Kiếm Minh ném một ánh mắt xin lỗi sang Vân Cẩm Nghị rồi vội đuổi theo.
Vân Cẩm Nghị ở sau cũng không thấy tức giận gì, phẩy quạt tự trở về.
“Thường Hỷ, một lát nữa tìm hát xướng đến đây cho thiếu gia ta, thiếu gia ta muốn nghe tiểu khúc.”
Tiểu tùy tùng lập tức vây quanh: “Thiếu gia, xướng hí cần nam hay là cần nữ a?”
Vân Cẩm Nghị dùng quạt gõ lên đầu hắn một cái: “Ngu xuẩn! Lanh lợi trước đây của ngươi đâu rồi? Tìm ai xinh đẹp thuận mắt về đây!”
Thường Hỷ ôm đầu ủy khuất muốn chết, nếu còn là trước đây, hắn đương nhiên biết thiếu gia muốn tìm dạng nào. Nhưng hiện tại tình huống không còn giống nữa không phải sao? Vị Quyền đại gia đó vừa xuất hiện, thiếu gia liền ngoan ngoãn phục tùng giống như đổi tính, ai biết lúc này y có phải thật sự muốn nghe tiểu khúc không?!
“Tìm người xinh đẹp thuận mắt về làm gì?”
Trước mắt Vân Cẩm Nghị đen đi, ngẩng đầu lên lập tức nhũn chân: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi không phải còn mười ngày nữa mới có thể trở về sao?!”
“Với cái bộ đức hạnh này của ngươi, ta đương nhiên phải sớm trở về.” Quyền Anh đen mặt, một tay xách y lên rồi mang đi.
Vân Cẩm Nghị hét lớn: “Ai ai! Buông tay buông tay, ta thật sự cái gì cũng không làm mà!”
Nhìn Quyền đại gia xách thiếu gia nhà mình lên từ từ đi mất, Thường Hỷ đứng tại chỗ bất giác phẩy tay với bóng lưng của họ: “Thiếu gia…”
Thẩm Lam vừa vào phòng liền nằm lên ghế thái sư, nói với thuộc hạ của mình: “Qua đây nhu nhu cho ta.”
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tả Kiếm Minh nghe vậy liền đi tới quỳ xuống, hai tay ấn lên góc trán Thẩm Lam.
Thẩm Lam thoải mái nhắm mắt lại.
“Giáo chủ, lát nữa có phải để cho thuộc hạ và Ngô tả sứ cùng ra ngoài?”
“Ngươi cũng muốn nhận thức hắn sao?”
“Ân, thuộc hạ càng muốn lấy giải dược về cho giáo chủ hơn.”
Lại xoa thêm một lúc, Thẩm Lam nhắm mắt mới phất tay: “Ngươi đi tìm Ngô Uyên đi.”
“Tạ giáo chủ!”
Tả Kiếm Minh đối với kinh thành không mấy quen thuộc, nhưng Ngô Uyên lại giống như quen thuộc vô cùng, mỗi ngóc ngách hắn đều nhận biết.
Bọn họ lần này đi chủ yếu là thăm dù xem tiền hữu sứ có phải thật sự ở trong nhà cũ tại kinh thành không.
Ngô Uyên dẫn y tới vùng gần ngoại ô phía đông kinh thành, trước mặt bọn họ là một đại đình viện, không thể nói là xa hoa, nhưng nhìn chung cũng là đại hộ gia đình hiếm có.
“Đây là?”
“Trương gia.” Ngô Uyên giải thích.
“Nhà cũ của hắn ở đây sao?”
“Không sai.”
Hai người cuối cùng canh chừng trên một cây đại thụ ngoài đình viện Trương gia, từ góc độ của họ, có thể quan sát mỗi một góc nhỏ trong nhà Trương gia.
Một canh giờ sau, Ngô Uyên nhìn thấy một nam tử bạch y tướng mạo phi thường tuấn mỹ đi vào trong viện.
Khi Tả Kiếm Minh nhìn thấy hắn liền vẻ mặt kinh ngạc, hắn sao lại xuất hiện ở đây?!
Ngô Uyên chú ý đến biểu tình của y: “Ngươi nhận thức nam tử đó?”
“Ta từng cứu hắn, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?”
Trên mặt Ngô Uyên cũng xẹt qua một chút kinh ngạc: “Hắn đương nhiên sẽ xuất hiện ở đây, vì hắn chính là tiền hữu sứ đó.”
“Là hắn?!” Tả Kiếm Minh giống như bị sét đánh trúng ngây ra.
Thì ra hắn chính là tiền hữu sứ của giáo chủ, đúng a, sao y lại chậm chạp như vậy? Khi y cứu hắn, hắn từng nói với y hắn bị Huyền Thiên giáo đuổi ra, hơn nữa, ngoại hình xinh đẹp và thần tình giữa chân mày đó người bình thường làm sao có được?
Ở cạnh giáo chủ nhiều năm, vì giáo chủ vào sinh ra tử, tuấn mỹ mà mị hoặc, hắn có tư cách nói từ ‘thích’ với giáo chủ.
Mà người như vậy, giáo chủ sao lại nhẫn tâm hạ sát thủ với hắn?
“Ngô Uyên, lưu lại tính mạng hắn.”
Ngô Uyên quái dị quay đầu nhìn y, không hiểu thần tình trên mặt y đang đại biểu cho điều gì.
“Có lưu lại tính mạng hắn hay không, không phải do ta nói là xong, mà phải xem quyết định của giáo chủ.”
“Chúng ta trở về phục mệnh với giáo chủ đi.” Nói xong, Tả Kiếm Minh nhảy xuống cây, Ngô Uyên theo sát sau lưng.
…….
“Xem ra hắn cố ý đợi chúng ta tới tìm hắn.” Nhận được tin, Thẩm Lam nói: “Nếu không, với năng lực của hắn, sẽ không ngu tới mức khoa trương xuất hiện trước mặt người khác.”
“Giáo chủ dự định xử lý thế nào?” Tả Kiếm Minh hỏi, thần tình trên mặt rất thản nhiên.
“Các ngươi không cần đi thám thính nữa, nếu ta đoán không sai, hắn chắc đã biết chúng ta đến kinh thành rồi, hơn nữa hắn rất nhanh sẽ chủ động đến tìm ta.”
Tả Kiếm Minh có chút kinh ngạc, không ngờ giáo chủ hiểu về người đó, đã hiểu rõ tới mức này rồi sao.
“Nếu giáo chủ không có chuyện khác, thuộc hạ liền cáo lui.”
“Trở lại, tối nay ngươi đâu cũng không cần đi, ta đau đầu ngươi phải lưu lại đây.”
“Vâng.”
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Thẩm Lam liền nhận được một phong thư, thư dùng tiễn bắn vào trong cửa sổ, đề tên ‘Trương Thành Ngọc’.
Thẩm Lam nhìn một cái rồi ném thư đi.
Tả Kiếm Minh vội hỏi: “Giáo chủ, có phải là thư của tiền hữu sứ?”
“Ân, hắn muốn ta đến Tân Khách lâu gặp mặt.”
“Giáo chủ có cần thuộc hạ theo cùng không?”
“Miễn đi, đêm nay ta một mình đi gặp hắn.”
“Vâng, thuộc hạ đã biết.”
Đến tối, Thẩm Lam quả nhiên một mình rời khỏi, Tả Kiếm Minh lưu lại trong Vân gia nỗ lực muốn xua tan bất an trong lòng.
Nếu Trương Thành Ngọc từng tận toàn lực bảo hộ giáo chủ, lại đối với giáo chủ mang lòng yêu thương, hắn sẽ không gây bất lợi gì cho giáo chủ nữa mới đúng. Càng huống hồ với năng lực của giáo chủ, cũng sẽ không dễ dàng bị người ta chi phối.
Nhưng một canh giờ trôi qua, Tả Kiếm Minh đã tới mức đứng ngồi không yên. Bất kể y có tự an ủi mình thế nào, sự thật y để một mình Thẩm Lam đi, mà y không ở bên cạnh bảo vệ hắn vẫn khiến y cảm thấy hoảng loạn. Cho dù Thẩm Lam võ công cao hơn y, y cũng vô pháp thuyết phục bản thân Thẩm Lam nhất định sẽ không chút thương tổn trở về.
Bất an trong lòng càng lúc càng lớn, cuối cùng, Tả Kiếm Minh đẩy cửa, lần đầu tiên không tuân theo mệnh lệnh của Thẩm Lam phi thân dung nhập vào bóng đêm.
Nam nhân mỹ lệ đứng trước cửa sổ, gió đêm thổi qua, mái tóc đen dài của hắn phất phơ tung bay, lộ ra nét mặt trắng nõn mỹ lệ.
Thẩm Lam nhìn cảnh quang này, nhẹ cười hai tiếng: “Tiền hữu sứ của ta quả nhiên là trầm ngư lạc nhạn, không ai có thể sánh được.”
Trương Thành Ngọc chậm rãi quay đầu lại: “Lời này của giáo chủ, đã khen mấy lần rồi.”
“Đừng gọi ta là giáo chủ nữa, vị trí của ngươi đã có người thay thế rồi.”
“Ha ha.” Trương Thành Ngọc cười lạnh: “Ngươi tùy tiện tìm một người đến thay thế ta sao? Trừ ta ra, còn có ai có thể đứng ở vị trí hữu sứ đó?”
Thẩm Lam ngồi bên bàn: “Đáng tiếc ngươi đây tự cao thái quá rồi, hữu sứ này của ta so với ngươi không kém chút nào.”
Trương Thành Ngọc cũng ngồi đối diện Thẩm Lam: “Người này là ai? Ta cũng thật muốn gặp thử.”
“Lần này ta đến không phải để nói về y, giải dược đâu?”
“Hừ, Thẩm Lam, đã lâu không gặp mặt, bây giờ ngươi vừa thấy ta, chỉ muốn đòi giải dược sao?”
“Trong lòng ngươi lẽ nào không tự rõ ràng sao? Nếu không phải ngươi cuối cùng hạ phệ tâm phấn với ta, thì sao có thể chờ mong ta đến tìm ngươi? Còn nữa, lời đồn về Băng Hổ Phách cũng là do ngươi truyền ra đúng không?”
Trương Thành Ngọc lúc này cuối cùng dở xuống bộ dáng văn nhã, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn nam nhân đối diện: “Vậy thì thế nào? Ta hỏi ngươi, nếu không phải cuối cùng ta thoát được, ngươi có phải thật sự sẽ vì nữ nhân đó mà hạ sát thủ với ta?”
Thẩm Lam ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Sẽ không.”
Trương Thành Ngọc hạ mắt, trong mắt có thống khổ cũng có một chút vui mừng: “Ngươi đối với ta, chung quy là có tình nghĩa.”
“Ta không giết thuộc hạ, đặc biệt là thuộc hạ từng vì ta vào sinh ra tử.”
Trương Thành Ngọc khẩn trương: “Ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Tại sao ngươi không thể tiếp nhận tâm ý của ta?!”
“Ta không thích nam nhân, ngươi có tốt hơn nữa cũng uổng công.”
Trương Thành Ngọc toàn thân cứng đờ, hắn cười khổ hai tiếng, thanh âm có chút thoát lực: “Nam nữ rốt cuộc có gì khác biệt? Ta tự nhận mình không kém hơn những nữ nhân đó, nhưng ngươi trước giờ không chịu tỉ mỉ nhìn ta.”
Thẩm Lam đứng lên, mặt đối mặt đứng trước mặt Trương Thành Ngọc. Trương Thành Ngọc lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, cặp mắt mở to ẩm ướt, long lanh đáng thương nhìn nam nhân đối diện.
Thẩm Lam vươn tay nâng cằm hắn, nhìn xuống dung nhan mỹ lệ đó.
“Lam…” Trương Thành Ngọc kìm lòng không đặng thấp giọng gọi, nhìn đôi môi mỏng đó dần đưa tới môi mình.
Khi đôi môi đó sắp dán vào mình, Thẩm Lam siết chặt vai đối phương, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Giao giải dược cho ta, sai lầm của ngươi ta cũng không truy cứu nữa, sau này ngươi chính là một người tự do.”
Trương Thành Ngọc đẩy hắn ra, tức giận toàn thân phát run: “Thẩm Lam, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy? Ta bầu bạn bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, hiện tại chỉ khát cầu chút cảm tình của ngươi ngươi cũng không chịu cho sao?”
“Ta nếu thật sự vô tình thì ngươi đã chết rồi, nếu đổi lại là người khác quấn lấy ta như vậy ta nhất định một chưởng đánh chết hắn.” Thẩm Lam tàn nhẫn nói ra.
“Ha, ha ha.” Trương Thành Ngọc cười như khóc: “Ngươi quả thật vô tình, một chút khả năng xoay chuyển cũng không lưu cho ta, uổng cho ta ở bên cạnh ngươi nhiều năm như thế, vì ngươi vào sinh ra tử, ngươi chỉ cho ta một thân tự do thì coi như báo đáp.”
“Bỏ đi, là ta tự mình đa tình, là ta tự chuốc khổ quấn lấy ngươi, ngươi không sai, ngươi chỉ là không thích nam nhân mà thôi.”
Trương Thành Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thẩm Lam: “Ngươi muốn giải dược của phệ tâm phấn, ta cho ngươi, giày vò ngươi lâu như vậy chỉ vì muốn báo thù sự tuyệt tình của ngươi mà thôi, cũng là vì để ngươi có thể tới tìm ta. Ngươi xem, đều là ta tự tìm, biết ngươi sẽ không tìm ta ta chỉ có thể dùng phương pháp này thôi.”
Thẩm Lam vẫn bình thản hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Ngươi quả nhiên hiểu ta.” Trương Thành Ngọc cười: “Ta cho ngươi giải dược của phệ tâm phấn, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, cả đời này tuyệt đối không thể lấy Uyển Nhi đó vào cửa.”
Thẩm Lam ngay cả một chút do dự cũng không có: “Ta đáp ứng ngươi.”
Trương Thành Ngọc đạt được bảo đảm, lúc này mới lấy trong áo ra một bình sứ: “Ngươi tốt nhất hiện tại liền uống nó, trong thiên hạ này ngươi sẽ không tìm được bình thứ hai đâu. Ngươi uống giải dược rồi thì có thể ly khai, từ nay về sau, ngươi và ta không còn vướng mắc, ai đi đường nấy.”
Thẩm Lam liếc nhìn hắn, cầm bình sứ mở nắp rồi đổ vào miệng.
“Sau này ngươi tự lo đi.” Nói xong, quay người đi ra khỏi phòng.
Đi thẳng xuống lầu, vừa muốn ra khỏi Tân Khách lâu, đột nhiên chân nhũn ra, nhất thời cảm thấy thể lực mất hết.
Chết tiệt! Thẩm Lam vừa thầm nói trong lòng, thắt lưng đã bị người ôm lấy, Trương Thành Ngọc từ sau lưng hắn lộ mặt ra.
“Trương Thành Ngọc, ngươi dám lừa ta?” Trên người tuy vô lực, nhưng thanh âm phát ra vẫn lạnh đến mức làm người ta đông cứng.
Trương Thành Ngọc vẻ mặt đầy ý cười, lập tức ôm lấy thắt lưng hắn quay trở lại căn phòng vừa nãy. Đặt Thẩm Lam lên giường, thỏa mãn nhìn biểu tình phẫn nộ của Thẩm Lam: “Giáo chủ, chỉ trách ngươi quá tự phụ, một lòng cho rằng ta sẽ không tổn thương ngươi, lại không nghĩ tới ta có thể dùng phương pháp khác đề bù đắp nguyện vọng của ta.”
“Ngươi cho ta uống xuân dược?” Biểu tình của Thẩm Lam rất trấn định, hắn đã có thể cảm thấy sự biến hóa trong cơ thể. Giống như có lửa đang thiêu đốt, dục vọng càng lúc càng cường liệt cuộn trào lên, mà cảm giác thoát lực vừa rồi đang dần biến mất. Hừ, người này hạ dược quả nhiên thật không giống việc người bình thường có thể làm ra.
Tả Kiếm Minh cảm thấy kinh ngạc vì căn nhà giàu có này, hộ nhân gia này nhất định lai lịch không nhỏ. Xem viên đá lót đường này, cũng đều là chất liệu tuyệt đỉnh, kiến trúc trong phòng cũng phú lệ đường hoàng. Càng kỳ diệu hơn là, nơi này thế nhưng còn có người giang hồ.
Vừa vào không lâu, đã nghe tháy một tiếng cười hi hi truyền tới, sau đó một công tử tuấn mỹ phe phẩy quạt giấy đi tới hướng bọn họ.
Nhìn bộ dáng tiêu sái phong lưu của công tử đó, không phải là Vân Cẩm Nghị thì là ai?! Tả Kiếm Minh không kìm được cảm thấy quái dị, y thế nhưng lại gặp lại Vân Cẩm Nghị!
“Đã lâu như vậy rồi, ta còn cho rằng ngươi không đến nữa chứ?! Có phải là trên đường nhìn trúng cô nương nhà nào cho nên lưu lại không?” Vân Cẩm Nghị vừa đi tới liền không nghiêm chỉnh nói.
“Ngươi thật sự là phí lời.” Thẩm Lam không lạnh không nóng đáp lời.
“Nhìn cái mặt than ngàn năm của ngươi không lúc nào có thể thay đổi sao?” Vân Cẩm Nghị phẩy quạt, lúc này mới nhìn thấy người sau lưng Thẩm Lam, bất giác hai mắt phát sáng: “A! Ngươi không phải, không phải là Tả, Tả cái gì nhỉ?”
“Tả Kiếm Minh.” Tả Kiếm Minh cười nói: “Không ngờ đến đây lại gặp được Vân công tử, thật xảo ngộ.”
“Thật xảo ngộ! Tả huynh ta nhớ ngươi không phải là người của Phi Ngọc Đường sao, sao lại đi chung với Thẩm Lam?”
Một câu làm Tả Kiếm Minh nghẹn họng không nói nên lời, Vân Cẩm Nghị thấy biểu tình của y lập tức đổi giọng: “Được rồi chúng ta không nói cái này nữa, gặp lại Tả huynh cũng là duyên phận, lát nữa chúng ta tụ lại thế nào?”
Thấy Vân Cẩm Nghị chớp mắt với mình, Tả Kiếm Minh cũng không biết nên đáp thế nào, chỉ nghe Thẩm Lam nói: “Ngươi sao lại quen biết y?”
“Hồi giáo chủ, thuộc hạ gặp được Vân công tử trong một khách ***, liền quen biết y.”
Vân Cẩm Nghị nhanh chóng sáp lại, mặt mày hớn hở nói với Thẩm Lam: “Không phải sao, ngươi thấy ta và thuộc hạ mới thu nhận của ngươi có duyên phận không!”
Chỉ nghe từ trong miệng Thẩm Lam phun ra hai chữ: “Nghiệt duyên.” Nói xong ánh mắt đảo qua Tả Kiếm Minh: “Ngươi quên trước đây ta từng nói gì với ngươi sao? Một lát nữa nơi nào cũng không cho phép đi.”
Thẩm Lam nói xong thì đi thẳng, Tả Kiếm Minh ném một ánh mắt xin lỗi sang Vân Cẩm Nghị rồi vội đuổi theo.
Vân Cẩm Nghị ở sau cũng không thấy tức giận gì, phẩy quạt tự trở về.
“Thường Hỷ, một lát nữa tìm hát xướng đến đây cho thiếu gia ta, thiếu gia ta muốn nghe tiểu khúc.”
Tiểu tùy tùng lập tức vây quanh: “Thiếu gia, xướng hí cần nam hay là cần nữ a?”
Vân Cẩm Nghị dùng quạt gõ lên đầu hắn một cái: “Ngu xuẩn! Lanh lợi trước đây của ngươi đâu rồi? Tìm ai xinh đẹp thuận mắt về đây!”
Thường Hỷ ôm đầu ủy khuất muốn chết, nếu còn là trước đây, hắn đương nhiên biết thiếu gia muốn tìm dạng nào. Nhưng hiện tại tình huống không còn giống nữa không phải sao? Vị Quyền đại gia đó vừa xuất hiện, thiếu gia liền ngoan ngoãn phục tùng giống như đổi tính, ai biết lúc này y có phải thật sự muốn nghe tiểu khúc không?!
“Tìm người xinh đẹp thuận mắt về làm gì?”
Trước mắt Vân Cẩm Nghị đen đi, ngẩng đầu lên lập tức nhũn chân: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi không phải còn mười ngày nữa mới có thể trở về sao?!”
“Với cái bộ đức hạnh này của ngươi, ta đương nhiên phải sớm trở về.” Quyền Anh đen mặt, một tay xách y lên rồi mang đi.
Vân Cẩm Nghị hét lớn: “Ai ai! Buông tay buông tay, ta thật sự cái gì cũng không làm mà!”
Nhìn Quyền đại gia xách thiếu gia nhà mình lên từ từ đi mất, Thường Hỷ đứng tại chỗ bất giác phẩy tay với bóng lưng của họ: “Thiếu gia…”
Thẩm Lam vừa vào phòng liền nằm lên ghế thái sư, nói với thuộc hạ của mình: “Qua đây nhu nhu cho ta.”
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tả Kiếm Minh nghe vậy liền đi tới quỳ xuống, hai tay ấn lên góc trán Thẩm Lam.
Thẩm Lam thoải mái nhắm mắt lại.
“Giáo chủ, lát nữa có phải để cho thuộc hạ và Ngô tả sứ cùng ra ngoài?”
“Ngươi cũng muốn nhận thức hắn sao?”
“Ân, thuộc hạ càng muốn lấy giải dược về cho giáo chủ hơn.”
Lại xoa thêm một lúc, Thẩm Lam nhắm mắt mới phất tay: “Ngươi đi tìm Ngô Uyên đi.”
“Tạ giáo chủ!”
Tả Kiếm Minh đối với kinh thành không mấy quen thuộc, nhưng Ngô Uyên lại giống như quen thuộc vô cùng, mỗi ngóc ngách hắn đều nhận biết.
Bọn họ lần này đi chủ yếu là thăm dù xem tiền hữu sứ có phải thật sự ở trong nhà cũ tại kinh thành không.
Ngô Uyên dẫn y tới vùng gần ngoại ô phía đông kinh thành, trước mặt bọn họ là một đại đình viện, không thể nói là xa hoa, nhưng nhìn chung cũng là đại hộ gia đình hiếm có.
“Đây là?”
“Trương gia.” Ngô Uyên giải thích.
“Nhà cũ của hắn ở đây sao?”
“Không sai.”
Hai người cuối cùng canh chừng trên một cây đại thụ ngoài đình viện Trương gia, từ góc độ của họ, có thể quan sát mỗi một góc nhỏ trong nhà Trương gia.
Một canh giờ sau, Ngô Uyên nhìn thấy một nam tử bạch y tướng mạo phi thường tuấn mỹ đi vào trong viện.
Khi Tả Kiếm Minh nhìn thấy hắn liền vẻ mặt kinh ngạc, hắn sao lại xuất hiện ở đây?!
Ngô Uyên chú ý đến biểu tình của y: “Ngươi nhận thức nam tử đó?”
“Ta từng cứu hắn, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?”
Trên mặt Ngô Uyên cũng xẹt qua một chút kinh ngạc: “Hắn đương nhiên sẽ xuất hiện ở đây, vì hắn chính là tiền hữu sứ đó.”
“Là hắn?!” Tả Kiếm Minh giống như bị sét đánh trúng ngây ra.
Thì ra hắn chính là tiền hữu sứ của giáo chủ, đúng a, sao y lại chậm chạp như vậy? Khi y cứu hắn, hắn từng nói với y hắn bị Huyền Thiên giáo đuổi ra, hơn nữa, ngoại hình xinh đẹp và thần tình giữa chân mày đó người bình thường làm sao có được?
Ở cạnh giáo chủ nhiều năm, vì giáo chủ vào sinh ra tử, tuấn mỹ mà mị hoặc, hắn có tư cách nói từ ‘thích’ với giáo chủ.
Mà người như vậy, giáo chủ sao lại nhẫn tâm hạ sát thủ với hắn?
“Ngô Uyên, lưu lại tính mạng hắn.”
Ngô Uyên quái dị quay đầu nhìn y, không hiểu thần tình trên mặt y đang đại biểu cho điều gì.
“Có lưu lại tính mạng hắn hay không, không phải do ta nói là xong, mà phải xem quyết định của giáo chủ.”
“Chúng ta trở về phục mệnh với giáo chủ đi.” Nói xong, Tả Kiếm Minh nhảy xuống cây, Ngô Uyên theo sát sau lưng.
…….
“Xem ra hắn cố ý đợi chúng ta tới tìm hắn.” Nhận được tin, Thẩm Lam nói: “Nếu không, với năng lực của hắn, sẽ không ngu tới mức khoa trương xuất hiện trước mặt người khác.”
“Giáo chủ dự định xử lý thế nào?” Tả Kiếm Minh hỏi, thần tình trên mặt rất thản nhiên.
“Các ngươi không cần đi thám thính nữa, nếu ta đoán không sai, hắn chắc đã biết chúng ta đến kinh thành rồi, hơn nữa hắn rất nhanh sẽ chủ động đến tìm ta.”
Tả Kiếm Minh có chút kinh ngạc, không ngờ giáo chủ hiểu về người đó, đã hiểu rõ tới mức này rồi sao.
“Nếu giáo chủ không có chuyện khác, thuộc hạ liền cáo lui.”
“Trở lại, tối nay ngươi đâu cũng không cần đi, ta đau đầu ngươi phải lưu lại đây.”
“Vâng.”
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Thẩm Lam liền nhận được một phong thư, thư dùng tiễn bắn vào trong cửa sổ, đề tên ‘Trương Thành Ngọc’.
Thẩm Lam nhìn một cái rồi ném thư đi.
Tả Kiếm Minh vội hỏi: “Giáo chủ, có phải là thư của tiền hữu sứ?”
“Ân, hắn muốn ta đến Tân Khách lâu gặp mặt.”
“Giáo chủ có cần thuộc hạ theo cùng không?”
“Miễn đi, đêm nay ta một mình đi gặp hắn.”
“Vâng, thuộc hạ đã biết.”
Đến tối, Thẩm Lam quả nhiên một mình rời khỏi, Tả Kiếm Minh lưu lại trong Vân gia nỗ lực muốn xua tan bất an trong lòng.
Nếu Trương Thành Ngọc từng tận toàn lực bảo hộ giáo chủ, lại đối với giáo chủ mang lòng yêu thương, hắn sẽ không gây bất lợi gì cho giáo chủ nữa mới đúng. Càng huống hồ với năng lực của giáo chủ, cũng sẽ không dễ dàng bị người ta chi phối.
Nhưng một canh giờ trôi qua, Tả Kiếm Minh đã tới mức đứng ngồi không yên. Bất kể y có tự an ủi mình thế nào, sự thật y để một mình Thẩm Lam đi, mà y không ở bên cạnh bảo vệ hắn vẫn khiến y cảm thấy hoảng loạn. Cho dù Thẩm Lam võ công cao hơn y, y cũng vô pháp thuyết phục bản thân Thẩm Lam nhất định sẽ không chút thương tổn trở về.
Bất an trong lòng càng lúc càng lớn, cuối cùng, Tả Kiếm Minh đẩy cửa, lần đầu tiên không tuân theo mệnh lệnh của Thẩm Lam phi thân dung nhập vào bóng đêm.
Nam nhân mỹ lệ đứng trước cửa sổ, gió đêm thổi qua, mái tóc đen dài của hắn phất phơ tung bay, lộ ra nét mặt trắng nõn mỹ lệ.
Thẩm Lam nhìn cảnh quang này, nhẹ cười hai tiếng: “Tiền hữu sứ của ta quả nhiên là trầm ngư lạc nhạn, không ai có thể sánh được.”
Trương Thành Ngọc chậm rãi quay đầu lại: “Lời này của giáo chủ, đã khen mấy lần rồi.”
“Đừng gọi ta là giáo chủ nữa, vị trí của ngươi đã có người thay thế rồi.”
“Ha ha.” Trương Thành Ngọc cười lạnh: “Ngươi tùy tiện tìm một người đến thay thế ta sao? Trừ ta ra, còn có ai có thể đứng ở vị trí hữu sứ đó?”
Thẩm Lam ngồi bên bàn: “Đáng tiếc ngươi đây tự cao thái quá rồi, hữu sứ này của ta so với ngươi không kém chút nào.”
Trương Thành Ngọc cũng ngồi đối diện Thẩm Lam: “Người này là ai? Ta cũng thật muốn gặp thử.”
“Lần này ta đến không phải để nói về y, giải dược đâu?”
“Hừ, Thẩm Lam, đã lâu không gặp mặt, bây giờ ngươi vừa thấy ta, chỉ muốn đòi giải dược sao?”
“Trong lòng ngươi lẽ nào không tự rõ ràng sao? Nếu không phải ngươi cuối cùng hạ phệ tâm phấn với ta, thì sao có thể chờ mong ta đến tìm ngươi? Còn nữa, lời đồn về Băng Hổ Phách cũng là do ngươi truyền ra đúng không?”
Trương Thành Ngọc lúc này cuối cùng dở xuống bộ dáng văn nhã, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn nam nhân đối diện: “Vậy thì thế nào? Ta hỏi ngươi, nếu không phải cuối cùng ta thoát được, ngươi có phải thật sự sẽ vì nữ nhân đó mà hạ sát thủ với ta?”
Thẩm Lam ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Sẽ không.”
Trương Thành Ngọc hạ mắt, trong mắt có thống khổ cũng có một chút vui mừng: “Ngươi đối với ta, chung quy là có tình nghĩa.”
“Ta không giết thuộc hạ, đặc biệt là thuộc hạ từng vì ta vào sinh ra tử.”
Trương Thành Ngọc khẩn trương: “Ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Tại sao ngươi không thể tiếp nhận tâm ý của ta?!”
“Ta không thích nam nhân, ngươi có tốt hơn nữa cũng uổng công.”
Trương Thành Ngọc toàn thân cứng đờ, hắn cười khổ hai tiếng, thanh âm có chút thoát lực: “Nam nữ rốt cuộc có gì khác biệt? Ta tự nhận mình không kém hơn những nữ nhân đó, nhưng ngươi trước giờ không chịu tỉ mỉ nhìn ta.”
Thẩm Lam đứng lên, mặt đối mặt đứng trước mặt Trương Thành Ngọc. Trương Thành Ngọc lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, cặp mắt mở to ẩm ướt, long lanh đáng thương nhìn nam nhân đối diện.
Thẩm Lam vươn tay nâng cằm hắn, nhìn xuống dung nhan mỹ lệ đó.
“Lam…” Trương Thành Ngọc kìm lòng không đặng thấp giọng gọi, nhìn đôi môi mỏng đó dần đưa tới môi mình.
Khi đôi môi đó sắp dán vào mình, Thẩm Lam siết chặt vai đối phương, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Giao giải dược cho ta, sai lầm của ngươi ta cũng không truy cứu nữa, sau này ngươi chính là một người tự do.”
Trương Thành Ngọc đẩy hắn ra, tức giận toàn thân phát run: “Thẩm Lam, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy? Ta bầu bạn bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, hiện tại chỉ khát cầu chút cảm tình của ngươi ngươi cũng không chịu cho sao?”
“Ta nếu thật sự vô tình thì ngươi đã chết rồi, nếu đổi lại là người khác quấn lấy ta như vậy ta nhất định một chưởng đánh chết hắn.” Thẩm Lam tàn nhẫn nói ra.
“Ha, ha ha.” Trương Thành Ngọc cười như khóc: “Ngươi quả thật vô tình, một chút khả năng xoay chuyển cũng không lưu cho ta, uổng cho ta ở bên cạnh ngươi nhiều năm như thế, vì ngươi vào sinh ra tử, ngươi chỉ cho ta một thân tự do thì coi như báo đáp.”
“Bỏ đi, là ta tự mình đa tình, là ta tự chuốc khổ quấn lấy ngươi, ngươi không sai, ngươi chỉ là không thích nam nhân mà thôi.”
Trương Thành Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thẩm Lam: “Ngươi muốn giải dược của phệ tâm phấn, ta cho ngươi, giày vò ngươi lâu như vậy chỉ vì muốn báo thù sự tuyệt tình của ngươi mà thôi, cũng là vì để ngươi có thể tới tìm ta. Ngươi xem, đều là ta tự tìm, biết ngươi sẽ không tìm ta ta chỉ có thể dùng phương pháp này thôi.”
Thẩm Lam vẫn bình thản hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Ngươi quả nhiên hiểu ta.” Trương Thành Ngọc cười: “Ta cho ngươi giải dược của phệ tâm phấn, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, cả đời này tuyệt đối không thể lấy Uyển Nhi đó vào cửa.”
Thẩm Lam ngay cả một chút do dự cũng không có: “Ta đáp ứng ngươi.”
Trương Thành Ngọc đạt được bảo đảm, lúc này mới lấy trong áo ra một bình sứ: “Ngươi tốt nhất hiện tại liền uống nó, trong thiên hạ này ngươi sẽ không tìm được bình thứ hai đâu. Ngươi uống giải dược rồi thì có thể ly khai, từ nay về sau, ngươi và ta không còn vướng mắc, ai đi đường nấy.”
Thẩm Lam liếc nhìn hắn, cầm bình sứ mở nắp rồi đổ vào miệng.
“Sau này ngươi tự lo đi.” Nói xong, quay người đi ra khỏi phòng.
Đi thẳng xuống lầu, vừa muốn ra khỏi Tân Khách lâu, đột nhiên chân nhũn ra, nhất thời cảm thấy thể lực mất hết.
Chết tiệt! Thẩm Lam vừa thầm nói trong lòng, thắt lưng đã bị người ôm lấy, Trương Thành Ngọc từ sau lưng hắn lộ mặt ra.
“Trương Thành Ngọc, ngươi dám lừa ta?” Trên người tuy vô lực, nhưng thanh âm phát ra vẫn lạnh đến mức làm người ta đông cứng.
Trương Thành Ngọc vẻ mặt đầy ý cười, lập tức ôm lấy thắt lưng hắn quay trở lại căn phòng vừa nãy. Đặt Thẩm Lam lên giường, thỏa mãn nhìn biểu tình phẫn nộ của Thẩm Lam: “Giáo chủ, chỉ trách ngươi quá tự phụ, một lòng cho rằng ta sẽ không tổn thương ngươi, lại không nghĩ tới ta có thể dùng phương pháp khác đề bù đắp nguyện vọng của ta.”
“Ngươi cho ta uống xuân dược?” Biểu tình của Thẩm Lam rất trấn định, hắn đã có thể cảm thấy sự biến hóa trong cơ thể. Giống như có lửa đang thiêu đốt, dục vọng càng lúc càng cường liệt cuộn trào lên, mà cảm giác thoát lực vừa rồi đang dần biến mất. Hừ, người này hạ dược quả nhiên thật không giống việc người bình thường có thể làm ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook