Na Tra Đồng Nhân Ký
-
Chương 26: Rạn nứt...
Rất nhanh theo lời chỉ dẫn của Đát Kỷ mà Thân Công Báo đã đến được khu rừng nằm dọc theo biên giới lãnh thổ Tây Kỳ...
Mặt trời đã xuống núi từ lâu nhưng may nhờ có ánh trăng soi sáng nên Thân Công Báo càng lúc càng tiến sâu vào bên trong...
Tuy nói là đi làm nhiệm vụ nhưng thật sự là hắn muốn tránh né sự gặp gỡ với Ngọc Thạch Tỳ Bà tinh...
Ngồi lặng thầm bên bờ sông, Thân Công Báo trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết...
Hắn từ ngày tỉnh lại thì ngoài việc nhớ được bản thân bị Khương Tử Nha đánh một chưởng trọng thương thì hoàn toàn không có một tí ký ức nào nữa...
Nhưng cho đến hiện tại hắn vẫn còn cái cảm giác tâm can đau nhói cứ như đã từng mất mát đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng...
Đôi mắt của Thân Công Báo vẫn đăm chiêu nhìn về mặt sông phẳng lặng đang hiện hữu hình ảnh phản chiếu của ánh trăng...
Từng cơn gió nhẹ thổi qua càng khiến cho tâm tình Thân Công Báo trở nên phức tạp..
Bỗng dưng từ đâu mây đen kéo đến đặc cả bầu trời, sấm chớp không ngừng vang lên tạo nên một khung cảnh vô cùng đáng sợ...
Thân Công Báo vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì bỗng dưng cách đó không xa hắn đã có thể thấy được một thứ tia sáng kì lạ đang lao thẳng đến chỗ mình.
Chỉ chậm một nhịp thôi thì Thân Công Báo đã suýt mất mạng rồi bởi vì thứ mang ánh sáng đó chính là một cây gây trắng vô cùng uy mãnh...
Nó dường như chỉ lao thẳng về một hướng và sẵn sàng phá vỡ bất kì thứ gì cản đường...
- "Đây ắt hẳn là thứ nương nương cần tìm!"
Thân Công Báo sau một vài giây nghĩ ngợi thì đã nhanh chóng lao theo
*****
Tại căn nhà tranh bên bờ sông có lẽ sắp xảy ra một cuộc huyết chiến đầy khốc liệt giữa Tam Thái Tử Ngao Bính và yêu quái Lôi Chấn Tử
Đến ngay cả Lý Dực cũng không thể tin được Lôi Chấn Tử lại có thể biến thân ngay vào lúc này...
Nhưng cho dù là ra dạng gì đi nữa thì y nhất quyết cũng sẽ không để giao tranh xảy ra trừ khi nó là trường hợp bất đắc dĩ
- "Quả nhiên là yêu quái mê hoặc, ta sẽ không để ngươi làm hại Lý Dực!"
Lôi Chấn Tử bị gọi là yêu quái thì càng phẫn nộ hơn, hắn trừng trừng nhìn Ngao Bính mà quát
- "Ngươi cũng là con rồng tinh biến hoá, khác gì ta đâu... ta cũng nhất định không để Dực Dực rơi vào tay ngươi!"
Nói rồi Lôi Chấn Tử nhanh chóng lao thẳng đến ngay chỗ Ngao Bính mà ra đòn tới tấp.
Có điều Ngao Bính dẫu sao cũng còn có chuỳ thủ làm binh khí nhưng còn Lôi Chấn Tử thì lại khác.
Có chăng là hắn dư được đôi cánh to lớn và cái mỏ quái dị còn nhìn chung thì chính là tay không tấc sắc, muốn đánh bại được Ngao Bính e là không thể...
- "Dừng lại! Ta nói các ngươi dừng lại có nghe không!!!"
Nhưng mặc cho Lý Dực không ngừng la hét thì hai kẻ đó vẫn cứ tiếp tục giao đấu đến cùng.
Lý Dực chưa bao giờ ước ao mình lại được làm Na Tra như bây giờ bởi vì ít ra Na Tra cũng có hai món pháp bảo để ngăn cản tình hình hiện tại...
Mãi một lúc sau Lôi Chấn Tử bị Ngao Bính giáng một chưởng vào lưng khiến hắn thổ huyết rơi từ trên cao xuống...
Lý Dực hớt hãi chạy đến đỡ lấy...
- "Lôi ca... Lôi ca..."
Ngao Bính mang một vẻ mặt không mấy hài lòng mà đáp xuống...
Nhìn Lý Dực ôm Lôi Chấn Tử vào lòng mà hắn cảm thấy vô cùng bức bối
- "Ta đã thắng, Lý Dực là của ta!"
Đôi cánh cùng cái mỏ chim cũng bỗng dưng biến mất ngay vào lúc rơi xuống...
Lôi Chấn Tử tuy thuơng thế nặng nhưng cũng cố gắng gượng người, nặng nhọc cất lời
- "Không... ta chưa thua... ta..."
Lời nói chưa dứt thì máu lại tuôn tràn khoé miệng trông vô cùng khổ sở...
Lý Dực cũng chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy tình cảnh này thì mắt lại cay cay, trong lòng thấp thỏm không yên...
Lôi Chấn Tử nắm chặt tay Lý Dực
- "Dực Dực, đệ yên tâm... ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng... "
Tâm can Lý Dực càng xót thương hơn nữa...
- "Ta không đáng để huynh phải làm như thế..."
Lôi Chấn Tử run run đưa tay lên chạm vào gương mặt xinh đẹp của Lý Dực mà thều thào
- "Đệ... là tâm can bảo bối của ta... chẳng phải ta đã nói sẽ bảo vệ đệ đến cùng sao?"
Lý Dực lệ trào rưng rưng... y thật sự không tin rằng trên cuộc đời này ngoài Thạch Cơ ra cũng vẫn còn một người vì y mà chấp nhận hi sinh cả tính mạng...
Bỗng dưng Ngao Bính chợt nhếch nhẹ môi cười... chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Dực mà khoát vai dịu dàng...
- "Không biết nên nói ngươi si tình hay ngu ngốc đây nữa?"
Lý Dực chợt quay phắt sang nhìn Ngao Bính với vẻ mặt không thể nào giận dữ hơn được nữa mà quát lớn...
- "Cái đồ con rồng tinh chết tiệt, rõ ràng là huynh nói sẽ nương tay sao bây giờ lại thành ra thế này hả?"
Ngao Bính bị mắng mà chỉ biết cúi đầu áy náy
- "Nếu ta không làm vậy thì làm sao biết được hắn thật sự là vì đệ cơ chứ?
Lý Dực nắm lấy vành tai của Ngao Bính mà véo mạnh
- "Phải rồi, hay rồi... Lôi Chấn Tử mà có mệnh hệ nào thì đừng trách đệ sẽ rút gân rồng của huynh!!"
Nói rồi Lý Dực nhìn lại sang hướng Lôi Chấn Tử đang còn ngu ngơ một mảng mà tỏ vẻ lo lắng
- "Lôi ca... huynh đã thấy sao rồi!"
Lôi Chấn Tử nhíu chặt mi tâm mà nhìn trừng trừng Lý Dực như muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cái gì mà nương tay?
Nhưng còn chưa kịp hiểu rõ sự tình thì bỗng dưng từ đâu có tiếng sấm vang lên dữ dội, gió thổi mạnh như muốn cuốn bay ngôi nhà này...
Ngao Bính là người đầu tiên phát hiện và có phản ứng vô cùng lo lắng...
- "Ta thân là thần cai quản Tây Thuỷ nơi đây vậy mà kẻ nào dám tự ý nổi sấm?"
Lý Dực bắt đầu có dự cảm không lành, tay ôm lấy cơ thể của Lôi Chấn Tử mà không ngừng tuôn mồ hôi lạnh...
- "Tiểu Dực, cho hắn uống cái này rồi cả hai ở yên đây! Ta ra ngoài xem thử!"
Nói rồi Ngao Bính đưa cho Lý Dực một viên ngọc nhỏ nhưng vô cùng lấp lánh sau đó mới khẩn trương chạy ra bên ngoài...
Hắn cũng vừa vặn nhìn thấy cây gậy kì lạ đó đang lơ lững trước nhà như đang trông ngóng hay đợi chờ điều gì đó nhưng khi Ngao Bính xuất hiện thì gậy trắng liền vụt thân bay hút vào rừng sâu...
- "Yêu quái! Đứng lại!"
Ngao Bính phi người đuổi theo ngay...
Kì lạ một chỗ nữa chính là khi gậy bay đi thì cũng là lúc không còn tiếng sấm, gió cũng thôi vần vũ trả lại đây một bầu trời đêm tĩnh lặng vốn có...
Lôi Chấn Tử sau khi uống viên ngọc châu của Ngao Bính đưa thì cũng chìm vào hôn mê...
Phải khó khăn lắm Lý Dực mới đưa được cơ thể to lớn của Lôi Chấn Tử lên giường... lau đi những giọt máu đỏ tươi mà lòng Lý Dực lại không khỏi xót xa...
- "Tất cả là do con rồng tinh đó hết!"
Sỡ dĩ Lý Dực bất mãn như vậy là do sự đa nghi của Ngao Bính hết cả...
Ban đầu khi biết được sự thật về thân phận của Lý Dực thì Ngao Bính đã không hề nghĩ ngợi mà tin ngay...
Mặc dù Lý Dực cũng đã chấp nhận "nạp" Ngao Bính vào dàn harem của mình nhưng hắn bỗng nổi tính đa nghi muốn thử lòng Lôi Chấn Tử
Hắn chỉ vì không tin rằng tình cảm của Lôi Chấn Tử dành cho Lý Dực mà đưa ra ý tưởng điên khùng này...
Hắn rõ là còn hứa sẽ không làm hại đến Lôi Chấn Tử ấy vậy mà bây giờ người ta bị thương nghiêm trọng như thế đấy...
Lặng lẽ nhìn ngắm gương mặt của Lôi Chấn Tử mà bỗng dưng y nhớ đến Thạch Cơ khôn xiết...
Nếu giờ này Thạch Cơ còn sống chắc chắn sẽ là đang giận dỗi y vì cái tội dám tuỳ tiện "nạp" thêm người...
Ngay vào lúc này, một giọt lệ tiếc thương cho cuộc tình tan vỡ lăn nhẹ trên gương mặt khả ái của Lý Dực...
Có phải định mệnh quá trớ trêu không khi mà trong suốt hai mươi bốn năm qua y chưa một lần yêu ai vậy mà vừa tìm được thì lại bị chia cách âm dương.
Dẫu biết rằng đây chỉ là một câu chuyện mang đầy tính huyền huyễn nhưng Lý Dực có thể đảm bảo cảm xúc của y là thật...
*********
Lại nói đến Tây Kỳ...
Hiện tại Khương Tử Nha không muốn bất cứ ai vào phòng nên phát lệnh cấm cho toàn phủ, ngay cả Tây Bá Hầu muốn vào cũng không được.
Cơ Phát từ sáng đến giờ vô cùng nhớ nhung nhưng năm lần bảy lượt đều bị Khương Tử Nha khước từ nên đâm ra buồn bực...
- "Nhị công tử!"
Na Tra đang từ từ tiến tới với một nỗi lo lắng thầm kín...
Cơ Phát nhìn thấy nụ cười của Na Tra cũng chẳng lấy làm hứng thú... nhưng vì phép lịch sự hắn đành gật đầu cười gượng...
Na Tra tự tiện đi đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống...
- "Nhị công tử sao lại có vẻ khó chịu? Phải chăng là do bị Khương Thừa Tướng cự tuyệt?"
Cơ Phát giật mình ngước mắt nhìn Na Tra mà nhíu mày...
- "Na Tra, đệ là con nít thì đừng có hỏi chuyện của người lớn..."
Thấy thái độ Cơ Phát không mấy thân thiện, Na Tra tưởng chừng sẽ rút lui nào ngờ y vẫn cố tiếp
Na Tra ngồi đó mà tỏ vẻ đồng cảm thở dài...
- "Nhị công tử quả thật là nặng tình với Khương thừa tướng đi, Na Tra đây cũng phải một phen ganh tị... nhưng có điều thật đáng tiếc..."
- "Đáng tiếc? Ý đệ là sao?"
Na Tra nhẹ đứng dậy, tay chắp sau lưng tỏ vẻ bí ẩn...
Song song đó là một nụ cười vô cùng đắc ý...
- "Đáng tiếc là mối tình của hai người không thể kéo dài... haizzz"
Cơ Phát tựa hồ như hiểu được một phần nào đó trong câu nói nên liền đó sắc diện thay đổi mà nhíu mày nhìn Na Tra...
- "Na Tra, đệ mau nói rõ hơn đi, tại sao ta và Nha Nha lại không thể kéo dài?"
Như đánh trúng được điểm yếu của Cơ Phát, Na Tra càng được nước mà châm thêm dầu vào lửa.
Chẳng biết ý định của y là gì nhưng qua lời nói và thái độ thì có thể xem là chẳng có gì tốt lành
- "Chuyện Khương thừa tướng nhận lệnh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn xây đài Phong Thần huynh có biết không?"
- "Dĩ nhiên ta biết, Nha Nha chuyện gì cũng kể cho ta nghe hết!"
- "Vậy Khương thừa tướng có nói với huynh chuyện mai này sau khi định bảng phong thần thì sẽ trở về Ngọc Hư cung tiếp tục tu luyện và mãi mãi không thể quay lại nơi đây?"
*******
Sáng hôm sau, Khương Tử Nha một mình lặng lẽ cưỡi ngựa đi đón Lý Dực mà không báo cho bất kì ai biết... ngay cả Cơ Phát y cũng không muốn đến nói lòi tạm biệt...
Không phải do Khương Tử Nha mờ ám hay chán ghét mà là do lần này trên đường đi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nếu Cơ Phát đi cùng thì e là mọi chuyện đã rối càng thêm rối...
Từ tờ mờ sáng thì Khương Tử Nha đã không thấy trong phòng nữa...
Có điều Khương Tử Nha đâu ngờ rằng mọi kế hoạch của mình đều có một người nhìn thấy rất rõ...
Trên suốt đoạn đường đi, Khương Tử Nha đã hoàn toàn bình an vô sự cho đến khi...
- "Sao lại phải đi lén lút như vậy chứ?..."
Bỗng dưng từ đâu hình bóng của Cơ Phát chặn ngang trước đầu ngựa, gương mặt trở nên băng lãnh đến tuyệt tình...
Khương Tử Nha trăm tính ngàn tính cũng tính không được đến chuyện này...
- "Phát nhi, sao... sao chàng lại ở đây?"
Khương Tử Nha sững sờ, nói cũng chẳng được tròn câu... sự hiện diện của Cơ Phát khiến y không thể ngờ được.
Cơ Phát đưa mắt đôi mắt ưng đầy sự tức giận sang nhìn Khương Tử Nha với một nỗi thất vọng nặng nề, hắn ban đầu đáng lý chỉ muốn gặp mặt Khương Tử Nha hỏi cho ra lẽ nhưng chưa gì thì y đã lẻn đi trước rồi...
- "Nói cho ta biết tại sao lại không đợi ta đi cùng? Ban đầu chẳng phải chúng ta đã bàn bạc trước rồi sao?"
Khương Tử Nha nghe câu chất vấn mà trong lòng thật sự là rất bất an...
Quả là chạy trời không khỏi nắng mà...
- "Phát nhi... ta thật sự rất muốn đi cùng chàng nhưng... nhưng..."
- "Nhưng thế nào? Có phải người muốn trốn tránh ta?"
- "Không đâu... chàng biết ta một lòng một dạ, ta sao có thể trốn tránh chứ... chỉ là... chỉ là thiên cơ bất khả lộ... nên ta..."
Cơ Phát chuyển hẳn thái độ từ giận dữ, uất ức cho đến cười vang lên ha hả đầy kì quái, hắn đến cùng là như thế nào đây chứ...
- "Ha ha ha ha... thiên cơ là không thể tiết lộ vậy chuyện người sẽ trở về Ngọc Hư Cung sau khi định bảng phong thần có phải là thiên cơ không!!!"
- "Sao... sao... sao chàng biết..."
- "Người còn định giấu ta đến bao giờ đây? Nếu ta không biết được sự thật này thì đến ngày đó có phải người sẽ nhẫn tâm rời bỏ ta có đúng không?"
- "Phát nhi... không phải... ta..."
- "Thôi được rồi... đừng nói nữa... ta không muốn nghe..."
Ngữ khí của Cơ Phát giảm dần theo tâm trạng của hắn ngay lúc này...
Nói rồi Cơ Phát lạnh lùng cất bước quay lưng như vừa vứt bỏ lại một thứ gì đó rất trân quý...
Khương Tử Nha một chút suy nghĩ cũng chẳng còn khi lâm vào tình thế ngay lúc này...
Đứng bất động một lúc thật lâu... bây giờ đây Khương Tử Nha mới có cảm giác chân mình đứng cũng không vững được nữa rồi nên cứ mặc cho nó buông lơi mà ngã khuỵ xuống nền cỏ khô
Một giọt lệ đau lòng cũng từ đó mà lăn xuống...
*****
Cả đêm qua Lý Dực nào có ngủ được, một phần vì lo lắng cho an nguy của Lôi Chấn Tử, một phần là bị Ngao Bính không ngừng "sủng nịch" nên bây giờ đây là một thể trạng không thể nào mệt mỏi hơn..
Lôi Chấn Tử uống xong viên đan dược của Ngao Bính có thể nói sắc diện đã phần nào được hồi phục nhưng sao đến giờ vẫn chưa tỉnh...
Cái giường nhỏ chì nằm vừa hai người nhưng hiện tại có đến ba vì cơ thể nhỏ bé của Lý Dực đang nằm an an ổn ổn thở đều...
Và điều quan trọng là cả hai chẳng có lấy một mảnh vải che thân ngoại trừ một tấm ngoại bào hờ hững đặt nơi tư mật...
Nắng đã bắt đầu lên cao, theo thói quen thì đáng lẽ ra bây giờ Lý Dực đã thức nhưng có lẽ do tối qua "lao động quá sức" nên bây giờ vẫn còn chưa tỉnh...
Mi mắt Ngao Bính khẽ lay, hắn chầm chậm hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương thơm hoa sen thoang thoảng từ cơ thể Lý Dực tiết ra...
Nó chính là thứ khiến hắn si mê và cũng là thứ khiến hắn cả đời này không quên được...
Nhẹ choàng tay đặt lên tấm lưng trần non mịn của Lý Dực mà cảm nhận, Ngao Bính bỗng dưng cảm thấy mình càng lúc càng lún sâu vào tiểu tử này...
Trước đây là Na Tra đã câu dẫn, bây giờ là Lý Dực còn vạn người mê hơn...
- "Ta yêu đệ thật đấy... "
Ngao Bính thì thầm thật khẽ bên tai Lý Dực vừa đủ cho hắn và cả người này nghe mà thôi...
Lý Dực cũng dần dần tỉnh lại sau trận mây mưa vụn trộm... à không... không vụng trộm tối qua...
Vô tình ánh mắt Lý Dực chạm ngay với sự dịu dàng nhu tình từ ánh mắt của Ngao Bính khiến y phải một phen ngượng ngùng mà cúi đầu lên lồng ngực hắn một lần nữa...
- "Bảo bối của ta... sáng hảo..."
- "À... ờ... hảo..."
Lý Dực cảm thấy tim đập mỗi lúc một nhanh khi nghe nghe được ngữ điệu quá đỗi quyến rũ của Ngao Bính, hai gò má cũng vì lẽ đó mà ửng đỏ...
Nhưng khi tầm nhìn dời ngang qua Lôi Chấn Tử bên cạnh thì lại bỗng dưng cảm thấy trong lòng có chút tội lỗi...
Cư nhiên người yêu nằm bên cạnh chưa biết sống chết mà còn có thể cùng nam nhân khác mây mưa trên chính chiếc giường này...
Đê tiện! Lý Dực tự mắng bản thân mình là một kẻ đê tiện!
Nhưng trách làm sao đây khi chính đại thần là kẻ "hướng đạo" cho y vào con đường đầy tội lỗi này. Vốn dĩ ngay từ đầu nó không hề thanh khiết như Lý Dực nghĩ ấy vậy mà sau khi thoát được thì lại tìm cách vào lại...
Ây.... tự ngược thì tự chịu thôi...
Bỗng dưng Lý Dực cảm thấy hổ thẹn mà không dám nhìn sang Lôi Chấn Tử nữa...
Ngao Bính có lẽ cũng hiểu được rất rõ chuyện này nên nhẹ đưa bàn tay vuốt mái tóc mềm của Lý Dực mà xoa xoa...
- "Đệ không cần lo, Gà Tinh lát nữa sẽ tỉnh thôi..."
Ngao Bính an ủi...
Lý Dực khẽ gật đầu rồi thở dài một hơi buồn bã...
Buổi sáng êm đềm cứ thế trôi qua, cho đến khi Lôi Chấn Tử tỉnh lại thì đã là chuyện của trưa hôm đó...
Lôi Chấn Tử ngay khi tỉnh dậy thì điều đầu tiên hắn làm chính là gọi tên Lý Dực và cố căng mắt tìm cho bằng được hình bóng y
Có điều Lý Dực đâu thì không thấy, chỉ có Ngao Bính đang ngồi thư thả uống trà gần đó mà thôi...
- "Ngươi..."- Lôi Chấn Tử nhíu mày
- "Ta làm sao?"
Ngao Bính bình thản nhướn mày đối Lôi Chấn Tử mà hỏi...
Đến khi Lý Dực nghe tiếng ồn ào bên ngoài thì hớt hãi chạy ra mới thấy được Lôi Chấn Tử đã tỉnh lại từ bao giờ
- "Lôi ca... huynh tỉnh rồi..."
Lý Dực vui mừng đi đến bên giường mà xem xét tình trạng của Lôi Chấn Tử...
- "Dực Dực... Dực Dực đệ không sao chứ... con Rồng Tinh đó có làm hại gì đến đệ không?"
Lôi Chấn Tử có vẻ khẩn trương ôm chặt Lý Dực vào lòng mà âu yếm...
Chỉ có Ngao Bính là mặt nổi đầy hắc tuyến mà gằn giọng
- "Con Gà Tinh kia, ngươi vừa gọi ta là gì?"
- "Rồng tinh chứ là gì!!!"
- "Ngươi!!!!!"
Ngay khi Lôi Chấn Tử vừa định trả lời thì Lý Dực may mắn đã kịp thời đứng ra giảng hoà
- "Thôi thôi đừng cãi nhau nữa, người một nhà cả mà..."
- "Dực Dực rốt cuộc mọi chuyện là sao? Hắn..."
Đúng thật là cho đến hiện tại thì Lôi Chấn Tử vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra
Lý Dực chỉ còn biết gượng cười rồi kể lại toàn bộ sự thật cho hắn nghe...
- "Thì ra chính con Rồng tinh này bày trò..."
Ngao Bính hết lần này đến lần khác bị gọi là Rồng tinh thì tức không chịu được mà phải đập bàn đứng lên phản kháng
- "Đồ con Gà tinh chết tiệt! Ngươi dám gọi lại lần nữa không?"
- "Rồng tinh!!! Rồng tinh..."
- "Ngươi"
- "Các ngươi có thôi ngay chưa? Cãi nhau không biết mệt à?"
Cho đến khi Lý Dực quát lớn lên như thế thì hai bên thuỷ hoả kia mới tạm ngưng đấu khẩu...
Bất quá chẳng biết sẽ được bao lâu nữa đây...
Lý Dực chỉ thầm cầu mong sớm ngày thảo phạt hôn quân để trở về với thế giới thực tại chứ ở lại cái nơi này không biết sẽ còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu người nữa đây...
- "Hôm nay Khương sư thúc sẽ đến đây đón chúng ta về Tây Kỳ, Lôi ca... huynh chuẩn bị hành lý đi...."
- "Nhưng mà... "- Lôi Chấn Tử phụng phịu
- "Đi đi..."
Ngao Bính mang một vẻ mặt đắc thắng mà nhìn Lôi Chấn Tử như đang muốn trêu tức hắn vậy...
- "Còn Ngao Bính ca thì nhớ việc ta dặn... mau mau tranh thủ làm cho xong... chúng ta sẽ hội ngộ tại Tây Kỳ..."
Ngao Bính dịu dàng nở một nụ cười ôn nhu như ngọc mà đối với Lý Dực...
Hắn kéo nhẹ cả cơ thể Lý Dực vào lòng mà nâng niu
- "Ta đã biết, nhưng có điều ta muốn hỏi đệ một chuyện..."
- "Chuyện gì??"
- "Giữa ta và Gà Tinh có phải đệ yêu ta nhiều hơn không?"
******
Cơ Phát sau khi quay lưng bước đi thì đã trở về lại phủ Tây Bá hầu mà nhốt mình trong phòng...
Mặc cho cha mẹ hắn có nói cỡ nào cũng chẳng hề có chút động tĩnh...
Quả thật lần này Cơ Phát thật sự rất đau...
Đau nhất chính là nơi con tim của hắn... nó vốn dĩ mang một tình yêu chân thành và mãnh liệt nhưng cũng từ đó mà khiến hắn như muốn chết đi sống lại...
Còn gì đau hơn khi bị chính người thân yêu của mình lừa dối cơ chứ...
Cơ Phát ôm bầu rượu mà dốc cạn hết một hơi....
Bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa...
Cơ Phát điên tiết, tiện tay vơ đại thức gì đó ném mạnh vào cửa rồi quát lớn
- "Đi đi!!! Đi hết đi!!!"
- "Nhị công tử... là đệ... Na Tra đây..."
Nghe được câu nói này thì Cơ Phá cũng chưa vội muốn mở cửa, hắn từ bên trong tiếp tục vọng ra
- "Ta muốn yên tĩnh, đệ đi đi!"
Bên ngoài bỗng dưng im bặt một vài giây nhưng sau đó liền có tiếng đáp
- "Đệ có cách khiến cho Khương thừa tướng mãi mãi không thể về núi và sẽ an an ổn ổn ở lại bên huynh..."
...
...
Mặt trời đã xuống núi từ lâu nhưng may nhờ có ánh trăng soi sáng nên Thân Công Báo càng lúc càng tiến sâu vào bên trong...
Tuy nói là đi làm nhiệm vụ nhưng thật sự là hắn muốn tránh né sự gặp gỡ với Ngọc Thạch Tỳ Bà tinh...
Ngồi lặng thầm bên bờ sông, Thân Công Báo trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết...
Hắn từ ngày tỉnh lại thì ngoài việc nhớ được bản thân bị Khương Tử Nha đánh một chưởng trọng thương thì hoàn toàn không có một tí ký ức nào nữa...
Nhưng cho đến hiện tại hắn vẫn còn cái cảm giác tâm can đau nhói cứ như đã từng mất mát đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng...
Đôi mắt của Thân Công Báo vẫn đăm chiêu nhìn về mặt sông phẳng lặng đang hiện hữu hình ảnh phản chiếu của ánh trăng...
Từng cơn gió nhẹ thổi qua càng khiến cho tâm tình Thân Công Báo trở nên phức tạp..
Bỗng dưng từ đâu mây đen kéo đến đặc cả bầu trời, sấm chớp không ngừng vang lên tạo nên một khung cảnh vô cùng đáng sợ...
Thân Công Báo vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì bỗng dưng cách đó không xa hắn đã có thể thấy được một thứ tia sáng kì lạ đang lao thẳng đến chỗ mình.
Chỉ chậm một nhịp thôi thì Thân Công Báo đã suýt mất mạng rồi bởi vì thứ mang ánh sáng đó chính là một cây gây trắng vô cùng uy mãnh...
Nó dường như chỉ lao thẳng về một hướng và sẵn sàng phá vỡ bất kì thứ gì cản đường...
- "Đây ắt hẳn là thứ nương nương cần tìm!"
Thân Công Báo sau một vài giây nghĩ ngợi thì đã nhanh chóng lao theo
*****
Tại căn nhà tranh bên bờ sông có lẽ sắp xảy ra một cuộc huyết chiến đầy khốc liệt giữa Tam Thái Tử Ngao Bính và yêu quái Lôi Chấn Tử
Đến ngay cả Lý Dực cũng không thể tin được Lôi Chấn Tử lại có thể biến thân ngay vào lúc này...
Nhưng cho dù là ra dạng gì đi nữa thì y nhất quyết cũng sẽ không để giao tranh xảy ra trừ khi nó là trường hợp bất đắc dĩ
- "Quả nhiên là yêu quái mê hoặc, ta sẽ không để ngươi làm hại Lý Dực!"
Lôi Chấn Tử bị gọi là yêu quái thì càng phẫn nộ hơn, hắn trừng trừng nhìn Ngao Bính mà quát
- "Ngươi cũng là con rồng tinh biến hoá, khác gì ta đâu... ta cũng nhất định không để Dực Dực rơi vào tay ngươi!"
Nói rồi Lôi Chấn Tử nhanh chóng lao thẳng đến ngay chỗ Ngao Bính mà ra đòn tới tấp.
Có điều Ngao Bính dẫu sao cũng còn có chuỳ thủ làm binh khí nhưng còn Lôi Chấn Tử thì lại khác.
Có chăng là hắn dư được đôi cánh to lớn và cái mỏ quái dị còn nhìn chung thì chính là tay không tấc sắc, muốn đánh bại được Ngao Bính e là không thể...
- "Dừng lại! Ta nói các ngươi dừng lại có nghe không!!!"
Nhưng mặc cho Lý Dực không ngừng la hét thì hai kẻ đó vẫn cứ tiếp tục giao đấu đến cùng.
Lý Dực chưa bao giờ ước ao mình lại được làm Na Tra như bây giờ bởi vì ít ra Na Tra cũng có hai món pháp bảo để ngăn cản tình hình hiện tại...
Mãi một lúc sau Lôi Chấn Tử bị Ngao Bính giáng một chưởng vào lưng khiến hắn thổ huyết rơi từ trên cao xuống...
Lý Dực hớt hãi chạy đến đỡ lấy...
- "Lôi ca... Lôi ca..."
Ngao Bính mang một vẻ mặt không mấy hài lòng mà đáp xuống...
Nhìn Lý Dực ôm Lôi Chấn Tử vào lòng mà hắn cảm thấy vô cùng bức bối
- "Ta đã thắng, Lý Dực là của ta!"
Đôi cánh cùng cái mỏ chim cũng bỗng dưng biến mất ngay vào lúc rơi xuống...
Lôi Chấn Tử tuy thuơng thế nặng nhưng cũng cố gắng gượng người, nặng nhọc cất lời
- "Không... ta chưa thua... ta..."
Lời nói chưa dứt thì máu lại tuôn tràn khoé miệng trông vô cùng khổ sở...
Lý Dực cũng chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy tình cảnh này thì mắt lại cay cay, trong lòng thấp thỏm không yên...
Lôi Chấn Tử nắm chặt tay Lý Dực
- "Dực Dực, đệ yên tâm... ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng... "
Tâm can Lý Dực càng xót thương hơn nữa...
- "Ta không đáng để huynh phải làm như thế..."
Lôi Chấn Tử run run đưa tay lên chạm vào gương mặt xinh đẹp của Lý Dực mà thều thào
- "Đệ... là tâm can bảo bối của ta... chẳng phải ta đã nói sẽ bảo vệ đệ đến cùng sao?"
Lý Dực lệ trào rưng rưng... y thật sự không tin rằng trên cuộc đời này ngoài Thạch Cơ ra cũng vẫn còn một người vì y mà chấp nhận hi sinh cả tính mạng...
Bỗng dưng Ngao Bính chợt nhếch nhẹ môi cười... chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Dực mà khoát vai dịu dàng...
- "Không biết nên nói ngươi si tình hay ngu ngốc đây nữa?"
Lý Dực chợt quay phắt sang nhìn Ngao Bính với vẻ mặt không thể nào giận dữ hơn được nữa mà quát lớn...
- "Cái đồ con rồng tinh chết tiệt, rõ ràng là huynh nói sẽ nương tay sao bây giờ lại thành ra thế này hả?"
Ngao Bính bị mắng mà chỉ biết cúi đầu áy náy
- "Nếu ta không làm vậy thì làm sao biết được hắn thật sự là vì đệ cơ chứ?
Lý Dực nắm lấy vành tai của Ngao Bính mà véo mạnh
- "Phải rồi, hay rồi... Lôi Chấn Tử mà có mệnh hệ nào thì đừng trách đệ sẽ rút gân rồng của huynh!!"
Nói rồi Lý Dực nhìn lại sang hướng Lôi Chấn Tử đang còn ngu ngơ một mảng mà tỏ vẻ lo lắng
- "Lôi ca... huynh đã thấy sao rồi!"
Lôi Chấn Tử nhíu chặt mi tâm mà nhìn trừng trừng Lý Dực như muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cái gì mà nương tay?
Nhưng còn chưa kịp hiểu rõ sự tình thì bỗng dưng từ đâu có tiếng sấm vang lên dữ dội, gió thổi mạnh như muốn cuốn bay ngôi nhà này...
Ngao Bính là người đầu tiên phát hiện và có phản ứng vô cùng lo lắng...
- "Ta thân là thần cai quản Tây Thuỷ nơi đây vậy mà kẻ nào dám tự ý nổi sấm?"
Lý Dực bắt đầu có dự cảm không lành, tay ôm lấy cơ thể của Lôi Chấn Tử mà không ngừng tuôn mồ hôi lạnh...
- "Tiểu Dực, cho hắn uống cái này rồi cả hai ở yên đây! Ta ra ngoài xem thử!"
Nói rồi Ngao Bính đưa cho Lý Dực một viên ngọc nhỏ nhưng vô cùng lấp lánh sau đó mới khẩn trương chạy ra bên ngoài...
Hắn cũng vừa vặn nhìn thấy cây gậy kì lạ đó đang lơ lững trước nhà như đang trông ngóng hay đợi chờ điều gì đó nhưng khi Ngao Bính xuất hiện thì gậy trắng liền vụt thân bay hút vào rừng sâu...
- "Yêu quái! Đứng lại!"
Ngao Bính phi người đuổi theo ngay...
Kì lạ một chỗ nữa chính là khi gậy bay đi thì cũng là lúc không còn tiếng sấm, gió cũng thôi vần vũ trả lại đây một bầu trời đêm tĩnh lặng vốn có...
Lôi Chấn Tử sau khi uống viên ngọc châu của Ngao Bính đưa thì cũng chìm vào hôn mê...
Phải khó khăn lắm Lý Dực mới đưa được cơ thể to lớn của Lôi Chấn Tử lên giường... lau đi những giọt máu đỏ tươi mà lòng Lý Dực lại không khỏi xót xa...
- "Tất cả là do con rồng tinh đó hết!"
Sỡ dĩ Lý Dực bất mãn như vậy là do sự đa nghi của Ngao Bính hết cả...
Ban đầu khi biết được sự thật về thân phận của Lý Dực thì Ngao Bính đã không hề nghĩ ngợi mà tin ngay...
Mặc dù Lý Dực cũng đã chấp nhận "nạp" Ngao Bính vào dàn harem của mình nhưng hắn bỗng nổi tính đa nghi muốn thử lòng Lôi Chấn Tử
Hắn chỉ vì không tin rằng tình cảm của Lôi Chấn Tử dành cho Lý Dực mà đưa ra ý tưởng điên khùng này...
Hắn rõ là còn hứa sẽ không làm hại đến Lôi Chấn Tử ấy vậy mà bây giờ người ta bị thương nghiêm trọng như thế đấy...
Lặng lẽ nhìn ngắm gương mặt của Lôi Chấn Tử mà bỗng dưng y nhớ đến Thạch Cơ khôn xiết...
Nếu giờ này Thạch Cơ còn sống chắc chắn sẽ là đang giận dỗi y vì cái tội dám tuỳ tiện "nạp" thêm người...
Ngay vào lúc này, một giọt lệ tiếc thương cho cuộc tình tan vỡ lăn nhẹ trên gương mặt khả ái của Lý Dực...
Có phải định mệnh quá trớ trêu không khi mà trong suốt hai mươi bốn năm qua y chưa một lần yêu ai vậy mà vừa tìm được thì lại bị chia cách âm dương.
Dẫu biết rằng đây chỉ là một câu chuyện mang đầy tính huyền huyễn nhưng Lý Dực có thể đảm bảo cảm xúc của y là thật...
*********
Lại nói đến Tây Kỳ...
Hiện tại Khương Tử Nha không muốn bất cứ ai vào phòng nên phát lệnh cấm cho toàn phủ, ngay cả Tây Bá Hầu muốn vào cũng không được.
Cơ Phát từ sáng đến giờ vô cùng nhớ nhung nhưng năm lần bảy lượt đều bị Khương Tử Nha khước từ nên đâm ra buồn bực...
- "Nhị công tử!"
Na Tra đang từ từ tiến tới với một nỗi lo lắng thầm kín...
Cơ Phát nhìn thấy nụ cười của Na Tra cũng chẳng lấy làm hứng thú... nhưng vì phép lịch sự hắn đành gật đầu cười gượng...
Na Tra tự tiện đi đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống...
- "Nhị công tử sao lại có vẻ khó chịu? Phải chăng là do bị Khương Thừa Tướng cự tuyệt?"
Cơ Phát giật mình ngước mắt nhìn Na Tra mà nhíu mày...
- "Na Tra, đệ là con nít thì đừng có hỏi chuyện của người lớn..."
Thấy thái độ Cơ Phát không mấy thân thiện, Na Tra tưởng chừng sẽ rút lui nào ngờ y vẫn cố tiếp
Na Tra ngồi đó mà tỏ vẻ đồng cảm thở dài...
- "Nhị công tử quả thật là nặng tình với Khương thừa tướng đi, Na Tra đây cũng phải một phen ganh tị... nhưng có điều thật đáng tiếc..."
- "Đáng tiếc? Ý đệ là sao?"
Na Tra nhẹ đứng dậy, tay chắp sau lưng tỏ vẻ bí ẩn...
Song song đó là một nụ cười vô cùng đắc ý...
- "Đáng tiếc là mối tình của hai người không thể kéo dài... haizzz"
Cơ Phát tựa hồ như hiểu được một phần nào đó trong câu nói nên liền đó sắc diện thay đổi mà nhíu mày nhìn Na Tra...
- "Na Tra, đệ mau nói rõ hơn đi, tại sao ta và Nha Nha lại không thể kéo dài?"
Như đánh trúng được điểm yếu của Cơ Phát, Na Tra càng được nước mà châm thêm dầu vào lửa.
Chẳng biết ý định của y là gì nhưng qua lời nói và thái độ thì có thể xem là chẳng có gì tốt lành
- "Chuyện Khương thừa tướng nhận lệnh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn xây đài Phong Thần huynh có biết không?"
- "Dĩ nhiên ta biết, Nha Nha chuyện gì cũng kể cho ta nghe hết!"
- "Vậy Khương thừa tướng có nói với huynh chuyện mai này sau khi định bảng phong thần thì sẽ trở về Ngọc Hư cung tiếp tục tu luyện và mãi mãi không thể quay lại nơi đây?"
*******
Sáng hôm sau, Khương Tử Nha một mình lặng lẽ cưỡi ngựa đi đón Lý Dực mà không báo cho bất kì ai biết... ngay cả Cơ Phát y cũng không muốn đến nói lòi tạm biệt...
Không phải do Khương Tử Nha mờ ám hay chán ghét mà là do lần này trên đường đi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nếu Cơ Phát đi cùng thì e là mọi chuyện đã rối càng thêm rối...
Từ tờ mờ sáng thì Khương Tử Nha đã không thấy trong phòng nữa...
Có điều Khương Tử Nha đâu ngờ rằng mọi kế hoạch của mình đều có một người nhìn thấy rất rõ...
Trên suốt đoạn đường đi, Khương Tử Nha đã hoàn toàn bình an vô sự cho đến khi...
- "Sao lại phải đi lén lút như vậy chứ?..."
Bỗng dưng từ đâu hình bóng của Cơ Phát chặn ngang trước đầu ngựa, gương mặt trở nên băng lãnh đến tuyệt tình...
Khương Tử Nha trăm tính ngàn tính cũng tính không được đến chuyện này...
- "Phát nhi, sao... sao chàng lại ở đây?"
Khương Tử Nha sững sờ, nói cũng chẳng được tròn câu... sự hiện diện của Cơ Phát khiến y không thể ngờ được.
Cơ Phát đưa mắt đôi mắt ưng đầy sự tức giận sang nhìn Khương Tử Nha với một nỗi thất vọng nặng nề, hắn ban đầu đáng lý chỉ muốn gặp mặt Khương Tử Nha hỏi cho ra lẽ nhưng chưa gì thì y đã lẻn đi trước rồi...
- "Nói cho ta biết tại sao lại không đợi ta đi cùng? Ban đầu chẳng phải chúng ta đã bàn bạc trước rồi sao?"
Khương Tử Nha nghe câu chất vấn mà trong lòng thật sự là rất bất an...
Quả là chạy trời không khỏi nắng mà...
- "Phát nhi... ta thật sự rất muốn đi cùng chàng nhưng... nhưng..."
- "Nhưng thế nào? Có phải người muốn trốn tránh ta?"
- "Không đâu... chàng biết ta một lòng một dạ, ta sao có thể trốn tránh chứ... chỉ là... chỉ là thiên cơ bất khả lộ... nên ta..."
Cơ Phát chuyển hẳn thái độ từ giận dữ, uất ức cho đến cười vang lên ha hả đầy kì quái, hắn đến cùng là như thế nào đây chứ...
- "Ha ha ha ha... thiên cơ là không thể tiết lộ vậy chuyện người sẽ trở về Ngọc Hư Cung sau khi định bảng phong thần có phải là thiên cơ không!!!"
- "Sao... sao... sao chàng biết..."
- "Người còn định giấu ta đến bao giờ đây? Nếu ta không biết được sự thật này thì đến ngày đó có phải người sẽ nhẫn tâm rời bỏ ta có đúng không?"
- "Phát nhi... không phải... ta..."
- "Thôi được rồi... đừng nói nữa... ta không muốn nghe..."
Ngữ khí của Cơ Phát giảm dần theo tâm trạng của hắn ngay lúc này...
Nói rồi Cơ Phát lạnh lùng cất bước quay lưng như vừa vứt bỏ lại một thứ gì đó rất trân quý...
Khương Tử Nha một chút suy nghĩ cũng chẳng còn khi lâm vào tình thế ngay lúc này...
Đứng bất động một lúc thật lâu... bây giờ đây Khương Tử Nha mới có cảm giác chân mình đứng cũng không vững được nữa rồi nên cứ mặc cho nó buông lơi mà ngã khuỵ xuống nền cỏ khô
Một giọt lệ đau lòng cũng từ đó mà lăn xuống...
*****
Cả đêm qua Lý Dực nào có ngủ được, một phần vì lo lắng cho an nguy của Lôi Chấn Tử, một phần là bị Ngao Bính không ngừng "sủng nịch" nên bây giờ đây là một thể trạng không thể nào mệt mỏi hơn..
Lôi Chấn Tử uống xong viên đan dược của Ngao Bính có thể nói sắc diện đã phần nào được hồi phục nhưng sao đến giờ vẫn chưa tỉnh...
Cái giường nhỏ chì nằm vừa hai người nhưng hiện tại có đến ba vì cơ thể nhỏ bé của Lý Dực đang nằm an an ổn ổn thở đều...
Và điều quan trọng là cả hai chẳng có lấy một mảnh vải che thân ngoại trừ một tấm ngoại bào hờ hững đặt nơi tư mật...
Nắng đã bắt đầu lên cao, theo thói quen thì đáng lẽ ra bây giờ Lý Dực đã thức nhưng có lẽ do tối qua "lao động quá sức" nên bây giờ vẫn còn chưa tỉnh...
Mi mắt Ngao Bính khẽ lay, hắn chầm chậm hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương thơm hoa sen thoang thoảng từ cơ thể Lý Dực tiết ra...
Nó chính là thứ khiến hắn si mê và cũng là thứ khiến hắn cả đời này không quên được...
Nhẹ choàng tay đặt lên tấm lưng trần non mịn của Lý Dực mà cảm nhận, Ngao Bính bỗng dưng cảm thấy mình càng lúc càng lún sâu vào tiểu tử này...
Trước đây là Na Tra đã câu dẫn, bây giờ là Lý Dực còn vạn người mê hơn...
- "Ta yêu đệ thật đấy... "
Ngao Bính thì thầm thật khẽ bên tai Lý Dực vừa đủ cho hắn và cả người này nghe mà thôi...
Lý Dực cũng dần dần tỉnh lại sau trận mây mưa vụn trộm... à không... không vụng trộm tối qua...
Vô tình ánh mắt Lý Dực chạm ngay với sự dịu dàng nhu tình từ ánh mắt của Ngao Bính khiến y phải một phen ngượng ngùng mà cúi đầu lên lồng ngực hắn một lần nữa...
- "Bảo bối của ta... sáng hảo..."
- "À... ờ... hảo..."
Lý Dực cảm thấy tim đập mỗi lúc một nhanh khi nghe nghe được ngữ điệu quá đỗi quyến rũ của Ngao Bính, hai gò má cũng vì lẽ đó mà ửng đỏ...
Nhưng khi tầm nhìn dời ngang qua Lôi Chấn Tử bên cạnh thì lại bỗng dưng cảm thấy trong lòng có chút tội lỗi...
Cư nhiên người yêu nằm bên cạnh chưa biết sống chết mà còn có thể cùng nam nhân khác mây mưa trên chính chiếc giường này...
Đê tiện! Lý Dực tự mắng bản thân mình là một kẻ đê tiện!
Nhưng trách làm sao đây khi chính đại thần là kẻ "hướng đạo" cho y vào con đường đầy tội lỗi này. Vốn dĩ ngay từ đầu nó không hề thanh khiết như Lý Dực nghĩ ấy vậy mà sau khi thoát được thì lại tìm cách vào lại...
Ây.... tự ngược thì tự chịu thôi...
Bỗng dưng Lý Dực cảm thấy hổ thẹn mà không dám nhìn sang Lôi Chấn Tử nữa...
Ngao Bính có lẽ cũng hiểu được rất rõ chuyện này nên nhẹ đưa bàn tay vuốt mái tóc mềm của Lý Dực mà xoa xoa...
- "Đệ không cần lo, Gà Tinh lát nữa sẽ tỉnh thôi..."
Ngao Bính an ủi...
Lý Dực khẽ gật đầu rồi thở dài một hơi buồn bã...
Buổi sáng êm đềm cứ thế trôi qua, cho đến khi Lôi Chấn Tử tỉnh lại thì đã là chuyện của trưa hôm đó...
Lôi Chấn Tử ngay khi tỉnh dậy thì điều đầu tiên hắn làm chính là gọi tên Lý Dực và cố căng mắt tìm cho bằng được hình bóng y
Có điều Lý Dực đâu thì không thấy, chỉ có Ngao Bính đang ngồi thư thả uống trà gần đó mà thôi...
- "Ngươi..."- Lôi Chấn Tử nhíu mày
- "Ta làm sao?"
Ngao Bính bình thản nhướn mày đối Lôi Chấn Tử mà hỏi...
Đến khi Lý Dực nghe tiếng ồn ào bên ngoài thì hớt hãi chạy ra mới thấy được Lôi Chấn Tử đã tỉnh lại từ bao giờ
- "Lôi ca... huynh tỉnh rồi..."
Lý Dực vui mừng đi đến bên giường mà xem xét tình trạng của Lôi Chấn Tử...
- "Dực Dực... Dực Dực đệ không sao chứ... con Rồng Tinh đó có làm hại gì đến đệ không?"
Lôi Chấn Tử có vẻ khẩn trương ôm chặt Lý Dực vào lòng mà âu yếm...
Chỉ có Ngao Bính là mặt nổi đầy hắc tuyến mà gằn giọng
- "Con Gà Tinh kia, ngươi vừa gọi ta là gì?"
- "Rồng tinh chứ là gì!!!"
- "Ngươi!!!!!"
Ngay khi Lôi Chấn Tử vừa định trả lời thì Lý Dực may mắn đã kịp thời đứng ra giảng hoà
- "Thôi thôi đừng cãi nhau nữa, người một nhà cả mà..."
- "Dực Dực rốt cuộc mọi chuyện là sao? Hắn..."
Đúng thật là cho đến hiện tại thì Lôi Chấn Tử vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra
Lý Dực chỉ còn biết gượng cười rồi kể lại toàn bộ sự thật cho hắn nghe...
- "Thì ra chính con Rồng tinh này bày trò..."
Ngao Bính hết lần này đến lần khác bị gọi là Rồng tinh thì tức không chịu được mà phải đập bàn đứng lên phản kháng
- "Đồ con Gà tinh chết tiệt! Ngươi dám gọi lại lần nữa không?"
- "Rồng tinh!!! Rồng tinh..."
- "Ngươi"
- "Các ngươi có thôi ngay chưa? Cãi nhau không biết mệt à?"
Cho đến khi Lý Dực quát lớn lên như thế thì hai bên thuỷ hoả kia mới tạm ngưng đấu khẩu...
Bất quá chẳng biết sẽ được bao lâu nữa đây...
Lý Dực chỉ thầm cầu mong sớm ngày thảo phạt hôn quân để trở về với thế giới thực tại chứ ở lại cái nơi này không biết sẽ còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu người nữa đây...
- "Hôm nay Khương sư thúc sẽ đến đây đón chúng ta về Tây Kỳ, Lôi ca... huynh chuẩn bị hành lý đi...."
- "Nhưng mà... "- Lôi Chấn Tử phụng phịu
- "Đi đi..."
Ngao Bính mang một vẻ mặt đắc thắng mà nhìn Lôi Chấn Tử như đang muốn trêu tức hắn vậy...
- "Còn Ngao Bính ca thì nhớ việc ta dặn... mau mau tranh thủ làm cho xong... chúng ta sẽ hội ngộ tại Tây Kỳ..."
Ngao Bính dịu dàng nở một nụ cười ôn nhu như ngọc mà đối với Lý Dực...
Hắn kéo nhẹ cả cơ thể Lý Dực vào lòng mà nâng niu
- "Ta đã biết, nhưng có điều ta muốn hỏi đệ một chuyện..."
- "Chuyện gì??"
- "Giữa ta và Gà Tinh có phải đệ yêu ta nhiều hơn không?"
******
Cơ Phát sau khi quay lưng bước đi thì đã trở về lại phủ Tây Bá hầu mà nhốt mình trong phòng...
Mặc cho cha mẹ hắn có nói cỡ nào cũng chẳng hề có chút động tĩnh...
Quả thật lần này Cơ Phát thật sự rất đau...
Đau nhất chính là nơi con tim của hắn... nó vốn dĩ mang một tình yêu chân thành và mãnh liệt nhưng cũng từ đó mà khiến hắn như muốn chết đi sống lại...
Còn gì đau hơn khi bị chính người thân yêu của mình lừa dối cơ chứ...
Cơ Phát ôm bầu rượu mà dốc cạn hết một hơi....
Bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa...
Cơ Phát điên tiết, tiện tay vơ đại thức gì đó ném mạnh vào cửa rồi quát lớn
- "Đi đi!!! Đi hết đi!!!"
- "Nhị công tử... là đệ... Na Tra đây..."
Nghe được câu nói này thì Cơ Phá cũng chưa vội muốn mở cửa, hắn từ bên trong tiếp tục vọng ra
- "Ta muốn yên tĩnh, đệ đi đi!"
Bên ngoài bỗng dưng im bặt một vài giây nhưng sau đó liền có tiếng đáp
- "Đệ có cách khiến cho Khương thừa tướng mãi mãi không thể về núi và sẽ an an ổn ổn ở lại bên huynh..."
...
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook