Na Tra Đồng Nhân Ký
Chương 11: Thân Công Báo là tiểu nhân!

Lãi Thái Ất chậm rãi vuốt hàm râu bạch kim của mình...

-"Sứ mệnh của Dương Tiễn là cùng chúng ta tiến vào Triều Ca giết chết Tô Đát Kỷ, phạt Trụ phục Chu. Dùng sức mạnh của Dương Tiễn giúp con rút ngắn thời gian mau chóng quay về!"

-"Ta không cần! Một mình ta cũng có thể giết Tô Đát Kỷ! Hơn nữa ta vốn dĩ không muốn giết Trụ Vương!"

Lý Dực vẫn cương quyết giữ vững lập trường của mình, nhất định phải đảo lộn mọi thứ để xem giữa y và Đại Thần ai hơn ai

Lão Thái Ất tặc lưỡi vài cái rồi lắc đầu nhìn Lý Dực

-"Nếu vậy e là con sẽ mãi mãi ở lại nơi đây rồi!"

Lý Dực vừa nghe liền nhíu chặt mi tâm, gương mặt lạnh lùng không tả nổi nhìn lão Thái Ất

Thấy vậy lão Thái Ất liền ghé sát tai Lý Dực thì thầm

-"Để ta tiết lộ cho con biết, chỉ cần con hoàn thành đúng diễn biến câu chuyện thì sẽ được trở về! Còn nếu con đảo lộn nó thì mãi mãi sẽ bị giam tại nơi đây!"

-"Nếu như lão nói thì ta cần phải hợp sức cùng bọn họ giết Trụ Vương mới có thể được trở về?"- Lý Dực cố khẳng định lại một lần nữa

-"Đúng vậy! Thay vì hao tâm tổn trí bày vẽ chi bằng cứ thuận theo những gì đã có từ trước, may ra còn có đường thoát thân..."

Lời của lão Thái Ất nghe cũng khá hợp lý, nhưng mục đích không như Lý Dực mong muốn. Ban đầu rõ ý định của y là thay đổi tất cả diễn biến nhưng xem ra với kế sách này của lão Thái Ất thì tốt nhất vẫn là nên làm theo những gì sử sách ghi lại.

Nhưng đâu đó trong đáy mắt Lý Dực vẫn loé lên tia nghi hoặc dành cho lão Thái Ất. Y có ngày hôm nay cũng là nhờ vào lão cùng chân ái Đại Thần của lão gây ra...

Vì thế nghi ngờ vẫn nên có đối với lão ấy...

-"Vậy thì lão có tính được chính xác là ngày nào ta có thể trở về không?"- Lý Dực nhíu mày

Ngay lúc này Dương Tiễn mang bình trà nóng từ bên trong bước ra, thái độ vui tươi hẳn... ngay cả hắn cũng chẳng hiểu vì sao mỗi ngày cứ lầm lì ít nói chẳng thèm nhếch môi. Ấy vậy mà hôm nay cứ mĩm chi cười suốt...

Nhìn thấy Lý Dực đang khoanh hai tay trước ngực cao ngạo, còn bên cạnh là lão Thái Ất khá khúm núm đang thì thầm...

Dương Tiễn nhìn Lý Dực cười hiền...

Nhưng đáp lại với cái nhìn đầy trìu mến và tình cảm của Dương Tiễn là ánh mắt sắc lạnh của Lý Dực như lưỡi dao đang tia đến Dương Tiễn khiến hắn rợn người

Lý Dực liếc xéo hắn một cái rõ bén rồi nhìn đến lão Thái Ất thúc giục lão nói tiếp....

-"Cái này... "- Lão Thái Ất có vẻ do dự

-"Lão còn không nói? Ta không đủ kiên nhẫn đâu!"- Lý Dực xắn tay áo hung hăng

Mồ hôi hột từ trên trán của lão Thái Ất không ngừng tuôn như mưa, biết phải nói sao cho y hiểu là ngay cả lão cũng không dám chắc nữa..

-"Cái này con nên hỏi Khương Thượng... ngày Trụ Vương chết thì đó con sẽ được trở về!"

Khương Thượng tức là Khương Tử Nha...

Nghĩ đến đây Lý Dực mới chợt nhớ ra rằng đúng thật cuộc chiến phạt Trụ này là do Khương Tử Nha dẫn đầu. Chính ông cũng có sứ mạng phong thần cho các vị dũng tướng..

Nếu muốn trở về thì Lý Dực phải nhanh chóng kéo quân tiến thẳng Triều Ca thực hiện mục đích. Chậm một ngày y cũng không thể đợi được.

-"Được, lần này nếu lão gạt ta nữa thì đừng trách!"- Lý Dực cung nắm đama hù doạ

Phải biết rằng lão Thái Ấy chẳng hề sợ những trò mèo của y gây ra nhưng bởi đâu đó trong lão có sự áy náy vì trò nghịch phá của Đại Thần hơn nữa Lý Dực cũng chịu khá nhiều thiệt thòi nên lúc nào lão cũng phải nhẹ giọng với y.

Là một tiên nhân được cả tam giới tôn kính thì lão Thái Ất cũng phải có tinh thần thép dữ lắm mới chịu nỗi được tính khí ngang tàn của Lý Dực và sự nghịch ngợm của Đại Thần.

-"À đúng rồi, có phải con đang tìm Mộc Tra?"- Lão Thái Ất đánh trống lãng

Bây giờ Lý Dực mới nhớ ra nhiệm vụ chính của mình, không nhờ lão nhắc nhở chắc y đã quên mất luôn rồi.

-"Lão biết huynh ấy ở đâu sao?"- Lý Dực nhíu mày

Bấy giờ đây lão Thái Ất mới được dịp cao ngạo hất hàm tự mãn, cuối cùng thì Lý Dực cũng đã có một lời tử tế với lão.

-"Tất nhiên là biết!"

-"Lão còn không mau chỉ? Còn đứng đó ra oai sao?"

Lý Dực vô cùng ngỗ nghịch nhưng biết sao được, chính lão đã gián tiếp bày ra những trò này mà. Đối với lão y không thể nào nhân nhượng được

Dương Tiễn đứng im lìm một chỗ nãy giờ không dám lên tiếng cũng bởi cái nhìn của y ban nãy. Hắn rất muốn đến bắt chuyện với y nhưng lại chẳng dám...

-"Ay... Na Tra... con có thể ăn nói dễ nghe một tí được không? Dẫu sao ta cũng là sư phụ của con, bất chấp thiên cơ mà đến đây báo tin...!"

Nhìn thái độ có chút bất mãn của lão Thái Ất mà Lý Dực càng thêm phẫn nộ

-"Đáng lý ra ta nên đem tóc lão đi cạo trọc cho biết chứ ở đó mà dễ nghe. Lão có biết từ ngày nhận thức được bản thân xuyên không là ta đã khổ sở thế nào không? Ta chỉ mới đến đây hơn nửa tháng mà đã bị ba tên khốn kiếp thao lộng, còn cả suýt nữa thì tên Thân Công Báo khốn kiếp kia cưỡng bức! Lão còn muốn ta phải như thế nào?"

Bao nhiêu bực tức dồn nén nay được Lý Dực trút ra hết, y không thể nhịn nỗi nữa. Những uỷ khuất mà y phải chịu một lần nói ra cho hết.

Lão Thái Ất thở dài một hơi rồi lắc đầu ngao ngán, ai bảo bản thân mình quá nhân từ nên ai cũng có thể hà hiếp lão cả. Ngay cả tiểu đồ đệ lão tâm đắc nhất cũng hung hăng muốn cạo trọc đầu lão.

Có lẽ chỉ còn mỗi Dương Tiễn là hiếu kính và nghe lời nhất.

-"Ta có ý kiến được không?"- Dương Tiễn đứng từ xa có vẻ khá bất mãn

Có vẻ Dương Tiễn cũng không nhịn nỗi thái độ ngang tàn của Lý Dực.

-"Ngươi muốn nói gì?"- Lý Dực nhíu mày nhìn hắn

Dương Tiễn từng bước đi đến gần chỗ hai người, đôi mắt hắn nhìn Lý Dực hừ lạnh một tiếng rồi mới chậm rãi nói

-"Ta không biết giữa sư phụ và ngươi xảy ra chuyện gì nhưng ngươi dẫu sao cũng là bậc hậu bối. Không thể vô lễ như thế được!"

Lão Thái Ất cảm động suýt rơi lệ, cuối cùng lão cũng còn sót lại một đồ đệ vô cùng xứng đáng. Đứng lên bảo vệ lão mặc dù vẫn bị lép vế dưới uy nghiêm của Lý Dực.

-"Dương Tiễn... ta đã không nhận nhầm đệ tử!"- Lão Thái Ất run run

Lý Dực giờ đây cảm thấy lời nói của Dương Tiễn cũng khá có lý, bản thân y đâu phải kẻ hỗn xược như thế nhưng thật sự ai trong hoàn cảnh của y mới hiểu được rằng y đã phải chịu bao nhiu uất ức chứ....

Nhưng nếu đã vậy thì y cũng nên một lần xuống nước, nhỏ nhẹ nói với lão. Dẫu sao lão cũng là bậc tiên thánh, phàm nhân như y không nên quá phận.

-"Được! Nếu ba mắt..."

-"Này! Ta có tên cho ngươi gọi đó!"

Dương Tiễn bất mãn khi bị gọi là ba mắt, vừa nghe Lý Dực nói vậy liền lập tức phản kháng.

-"Ta thích gọi như vậy đó! Sao hả?"- Lý Dực ngang ngược

-"Ngươi..."

Quả thực Dương Tiễn không giỏi trong việc cãi nhau nên không quá hai câu đã phải chấp nhận thua cuộc với Lý Dực

Hắn chỉ biết lại hừ lạnh một tiếng quay mặt sang chỗ khác... không thèm nhìn Lý Dực nữa..

-"Sư phụ, là Na Tra đã thất kính... xin sư phụ bỏ qua!"

Lý Dực không có cái tôi quá cao nên việc nhận lỗi là điều rất dễ, lão Thái Ất cũng vì thế mà phấn khởi hơn hẳn.

-"Ta biết con vì nóng giận nên mới như thế! Ta không trách con đâu!"

-"Vậy bây giờ sư phụ có thể chỉ dẫn chỗ của Mộc Tra chưa?"

-"Thôi được rồi, ta sẽ chỉ!"

*******

Theo lời lão Thái Ất thì hiện nay Mộc Tra đang bị nhốt trong một hang động nằm tại ngọn núi này. Vì thế muốn cứu được hắn cũng cần đến sự giúp sức của Dương Tiễn

-"Lão Thái Ất này thật bày vẽ, đã chỉ thì chỉ luôn địa điểm đi. Còn cái gì mà thiên cơ, thiên cơ... thật tức chết mà!"- Lý Dực vừa đi vừa lãi nhãi

Dương Tiễn đi bên cạnh cũng chỉ biết lắc đầu cười cười. Hắn không thể tin được bản thân lại vì kẻ ngỗ nghịch, ngang tàn này mà mất tự chủ như vậy. Cả ngày hôm nay hắn cứ cười mà có khi ngây ngô đến ngay cả hắn còn không nhận thức được.

-"Ba mắt, ta mệt quá..."

Lý Dực lười biếng nằm dài dưới một tán cây rộng, thở hổn hển...

-"Ngươi chỉ mới rời khỏi nhà có hai canh giờ thôi mà đã than mệt?"- Dương Tiễn có vẻ như ngạc nhiên với độ lười của Lý Dực

Y phục cũng thấm đẫm mồ hôi, cơ thể này nhỏ bé ốm yếu hơn y nghĩ nhiều... xem ra muốn đi tiếp cũng phải đợi đến khi đánh một giấc thật ngon đã.

-"Này, ngươi ngủ sao?"- Dương Tiễn bước đến khều khều

Lý Dực chỉ biết lấy vạt áo đắp lên mặt tránh nóng rồi thư thả nhắm mắt ngủ... chưa bao giờ y cảm thấy ngủ ngoài đường lại thích như thế.

-"Này..."- Dương Tiễn lại lay người y

-"Ba mắt! Ngươi có biết thế nào là phép lịch sự không? Ngươi không thấy ta đang ngủ sao?"

Lý Dực bất mãn kéo áo xuống nhăn nhó mắng vài câu rồi đắp lại ngủ tiếp.

Dương Tiễn hậm hực đứng lên bỏ sang chỗ khác ngồi, không thèm quan tâm tới con sâu lười đó nữa.

Mới rời khỏi nhà chưa được đầy hai canh giờ mà đã chịu không nỗi. Xem ra muốn tìm được người thì cũng phải mất mấy ngày. Đến lúc đó người cần tìm cũng khó mà bảo toàn tính mạng.

-"Ngươi đó, đi được vài bước đã than thở rồi... ai mà đợi ngươi đến cứu cũng xấu số lắm."- Dương Tiễn mỉa mai

Nhưng Lý Dực cũng chẳng thèm đáp lời lại, chỉ thư thả nằm đó mà hưởng thụ bóng mát của tán cây rộng cũng những cơn gió ban trưa.

Đợi gần một canh giờ sau Lý Dực mới thức dậy và điều đầu tiên y cảm nhận được là bao tử đang đánh trống khởi nghĩa.

Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Dương Tiễn đâu bỗng dưng Lý Dực cảm thấy có chút lo sợ.

Không phải lo sợ cho hắn mà là lo sợ cho bản thân y. Đang trong nơi rừng sâu thế này mà chỉ có một mình thì phải biết làm sao đây. Ngộ nhỡ đêm nay có mãnh thú thì tiêu luôn.

-"Ba mắt!"- Lý Dực đứng lên gọi lớn

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng vang vang dội ngược lại thôi, chẳng thấy Dương Tiễn xuất hiện

Cuối cùng Lý Dực cũng đành phải bước đi về phía trước, càng đi càng cố gọi lớn mong rằng Dương Tiễn có thể nghe được

-"Ba mắt, ngươi đang ở đâu?"- Lý Dực cố gân cổ để gọi thật to

Càng bước thì Lý Dực càng đi sâu hơn vào rừng, Thiên An sơn là vùng đất mang đầy linh khí, tất nhiên những con vật ở đây hấp thụ được nên đã biến thành nửa người, nửa yêu.

Miệng liên tục gọi tên Dương Tiễn nhưng tuyệt nhiên vẫn không có tiếng đáp lời. Mặt trời đã về chiều, chỉ còn khoảng một canh giờ nữa là ánh sáng sẽ tắt lịm đi. Còn lại mỗi Lý Dực với nơi rừng thiêng này.

-"Dám vào cấm địa của ta thì phải chết?"

-"Đừng! Đừng mà...!"

-"Grào......."

Trước mắt Lý Dực là một con báo đen đang hung hãn áp chế người nào đó.

Chỉ nhìn thấy người đó hay tay chấp bái lạy, sợ hãi không ngừng kêu than....

-"Yêu quái! Dừng tay... à không! Dừng chân lại!"

Nghe vậy báo đen không vội động thủ, nó chỉ chậm rãi từng bước đi đến bên gần Lý Dực, ánh mắt sắc bén của loài lang thú đang chằm chằm nhìn vào y

-"Ngươi là ai? khôn hồn thì rời khỏi đây! Nếu không đừng trách ta!"- Con báo uy nghiêm cất lời

Thật sự Lý Dực cũng chẳng mấy ngạc nhiên vì tại sao một con báo lại biết nói nhưng điều khiến Lý Dực phải suy nghĩ đó chính là con vật này sao trông quen quá.

Phải nhắc nhở một điều là trí nhớ của Lý Dực vô cùng đáng "nể".

-"Đáng lý ra ta sẽ rời đi ngay, nhưng nếu ngươi nói vậy ta càng muốn ở lại đây!"

Lý Dực sau khi biết được chướng ngại của mình không quá mạnh thì liền ra vẻ hống hách. Thói xấu này không biết có phải do ở lâu trong thân thể Na Tra nên bị ảnh hưởng không nữa.

Báo đen gầm lên một tiếng rồi lao thẳng đến chỗ Lý Dực, móng vuốt của nó sắc nhọn đang muốn đâm vào người y.

Xem ra lần này báo đen có vẻ không may bởi vì Lý Dực đã dự đoán trước được tình thế này nên nhanh nhẹn lách sang một bên né tránh. Đồng thời Hỗn Thiên Lăng vút cao lên trời rồi quấn chặt lấy thân thể của báo đen

Báo đen không ngừng giẫy dụa kịch liệt, nhưng càng cựa quậy thì nó lại càng xiết chặt hơn.

-"Vị đại ca đây, huynh không sao chứ?"- Lý Dực vội vàng chạy đến đỡ lấy người bị nạn

Nam nhân kia sợ hãi cứ ôm chặt lấy Lý Dực run rẫy, mặt áp vào vai y... bộ dáng như nữ nhân

-"Không sao rồi, không sao rồi... huynh đừng sợ a..."

-"Đa tạ, may nhờ có huynh.. nếu không ta đã bị con yêu quái đó ăn thịt mất rồi!"

-"À... à... ờ nhưng mà huynh có thể buông ta ra chưa? Nam nhân với nhau ôm ấp như thế có vẻ không hay cho lắm!"

Lý Dực cố thoát khỏi cái ôm càng lúc càng xiết chặt của người này nhưng dường như hắn không có ý định buông ra thì phải...

-"Ta còn sợ... còn rất sợ... để ta ôm một lát nữa được không?"

Bây giờ đây Lý Dực đành phải dùng lực đẩy thật mạnh để tách mình với người này... thật sự nơi đây không thể hiểu nổi là nơi quái quỷ nào nữa... càng lúc càng lộng hành...

Báo đen thấm mệt nên đã nằm bẹp xuống đất, le lưỡi thở hồng hộc..

Lý Dực ngạo mạn đi đến, một chân đạp lên mông con mãnh thú

-"Sao hả? Còn muốn ăn thịt nữa không?"

-"Không... không... xin tiên nhân tha mạng!"

Nam nhân kia cũng từ xa bước đến, nép sau lưng Lý Dực thì thầm

-"Hay là tha cho nó đi, dẫu sao nó cũng chỉ là loài thú... không suy nghĩ được quá nhiều như chúng ta!"

Lý Dực khẽ nhíu mày, một lượt dò xét từ trên xuống dưới người này. Y phục thì đơn giản, có vài chỗ chắp vá nhưng gương mặt cũng khá điển trai và có phần... quen mắt.

-"Thôi được!"

Lý Dực thu hồi Hỗn Thiên Lăng về bên mình, báo đen sợ hãi ư ử vài tiếng chạy biến vào trong rừng.

Xoay sang nam nhân kia, Lý Dực chợt rùng mình nhưng không biết lý do vì sao.

-"Ta một lần nữa xin đa tạ ơn cứu mạng của huynh!"

-"À... chuyện nhỏ thôi mà... huynh mau chóng trở về đi! Trời sắp tối rồi!"- Lý Dực tốt bụng nhắc nhở.

Rồi sau đó quay lưng rời đi, quả thật trời sắp tối, không mau tìm được Dương Tiễn thì chắc chắn đêm nay y sẽ phải khổ sở...

Đi được vài bước thì bao tử kêu réo liên hồi...

Nam nhân kia vô tình nghe được liền lên tiếng ngõ ý...

-"Nhà ta cũng gần đây, hay là tối nay huynh ở tạm đi! Sáng mai lên đường cũng chưa muộn!"

Đây đã là ngày thứ hai y rời khỏi nhà, nếu không mau chóng trở về e rằng Lý Tịnh sẽ lo lắng. Hơn nữa không chỉ riêng ông mà còn Kim Tra, Thạch Cơ nữa.

Nhưng bây giờ bụng đói như thế này muốn đi cũng chẳng được bao xa...

-"Suy nghĩ gì nữa? Mau đi!"

Nam nhân kia nhanh tay lẹ chân kéo Lý Dực đi, khác hẳng với bộ dáng e sợ lúc ban nãy..

******

Dương Tiễn vì lo khi tỉnh dậy Na Tra sẽ đói bụng nên đã đi xa một chút tìm gì đó cho y

Nơi đây là rừng xem ra chỉ có những con vật nhỏ như thỏ, gà rừng... nhưng muốn tìm và bắt được chúng thì không dễ.

Bỗng nhiên Dương Tiễn nhìn thấy được màn giao đấu kịch liệt giữa hai con vật.

Một con chó mực to lớn đang nhe nanh táp tới tấp, còn bên kia là một con cáo cũng to lớn không kém phía sau còn có hai cái đuôi đang thất thế lui về sau.

Dương Tiễn nhận ra đây chính là con chó đã rượt hắn chạy suốt một quãng đường dài vào ngày đầu tiên đến Thiên An sơn này.

Khi đó bởi vì chưa sử dụng được thiên nhãn nên còn khá yếu ớt... gần như là bị chó mực ức hiếp

Hai con ngang tài ngang sức nhưng cuối cùng rồi con cáo kia cũng là kẻ thua cuộc đành phải hy sinh oanh liệt dưới mõm chó.

Dương Tiễn sau khi coi xong phim đã quay đi chỗ khác, hắn không muộn đụng mặt với con chó này. Bởi hắn nhìn thấy được ở con chó này có một luồn chính khí rất mạnh.

-"Gấu gấu...."

Tiếng sủa không mấy oai vệ của chó mực đã khiến Dương Tiễn một phen hú vía.... hắn phải quay người lại theo hướng âm thanh phát ra...

Nhìn thấy dưới chân là cái xác của hồ ly còn bên cạnh là một con chó đen thui đang le cái lưỡi hồng hồng của mình ra mà thở...

-"Cho ta?"- Dương Tiễn nhìn con chó hỏi

Chỉ thấy chó mực quẫy đuôi lia lịa, thở mạnh hơn ban nãy có vẻ thích thú lắm. Hai tai cụp xuống làm bộ dáng đáng yêu.

-"Vậy ta không khách sáo đâu!"

Dương Tiễn hí hừng nắm đuôi con hồ yêu tung tăng bước đi, con chó mực kia cũng không đuổi theo.

Cứ nghĩ mình không cần tốn sức mà đã có thể mang thức ăn về, nhất định Na Tra sẽ thích lắm.

Nhưng đi chưa được bao lâu thì từ đâu xuất hiện thêm vài con hồ ly nữa, con nào cũng to lớn, đuôi thì có đến tận năm sáu cái

Một con trong số đó đứng dậy, hoá thành nhân dáng oai dũng cất lời...

-"Tên kia! Ngươi giết chết thập đệ của ta! Bây giờ ta sẽ giết chết ngươi!"

-"Này! Khoan đã!"- Dương Tiễn nhanh chóng ngăn lại

Đảo mắt một vòng nhìn lại bầy hồ ly, chúng chỉ có hơn mười con... hắn dư sức giải quyết nhưng điều hắn không muốn là giết hại chúng.

-"Hắn không phải do ta giết! Có một con chó đen mang đến cho ta thôi!"

-"Ngươi đừng xảo biện! Huynh đệ tỉ muội, xông lên. Trả thù cho thập đệ!"

Hồ ly kia vẫn ngoan cố cho rằng chính Dương Tiễn là kẻ sát thú. Giết chết đệ đệ của nó. Liên tục kích động những con khác xông vào tấn công.

Ngay lúc này đây cách đó không xa có một nam nhân thích thú nằm trên cây thích thú xem trò hay. Cái đuôi đầy lông của nam nhân cũng phe phẫy không ngừng...

-"Ha ha ba mắt ơi ba mắt, ai bảo hôm đó ngươi đạp trúng đuôi ta! Bây giờ ta xem ngươi làm sao giải quyết đây???"

******

Lý Dực sau khi theo người kia về nhà thì cũng đã được sự thiết đãi nồng hậu, có thịt nướng lại còn có rượu thơm

-"Chung này ta xin kính huynh vì đã cứu mạng ta!"- Người đó hưng phấn cầm ly lên

-"Ta... ta không biết uống..."- Lý Dực khéo léo từ chối

Y mà uống thì không biết bản thân mình sẽ ra sao, không chừng còn bị tên này làm bậy...

-"Không sao! Dùng trà thay rượu vậy!"

Nam nhân đó rót cho y quả thật là một chung trà nguội.

Vì thế Lý Dực cũng vui vẻ mà nhận lấy còn không ngần ngại mà ngửa cổ uống ực một hơi...

Cảm nhận đầu tiên là hương nhàn nhạt của trà nhưng trong đó lại có vị ngọt rất thanh... uống vào có cảm giác như rất sảng khoái.

-"Sao hả? Trà ngon chứ?"- Nam nhân kia âm hiểm cười

Lý Dực vui vẻ gật đầu, có vẻ như đây là loại trà đặc biệt nhất mà y đã từng uống. Vị thanh mát kéo dài nhưng sao...

Sao đến bụng thì nó lại ấm đến như thế? Thật lạ kì...

-"À phải rồi ta chưa biết tên của huynh!"- Nam nhân kia thích thú

-"Ta là Na Tra, con trai thứ ba của quan tổng trấn ải Trần Đường Lý Tịnh. Đang trên đường tìm nhị ca!"

Nhưng rồi khi nói xong y mới nhận thức được mình bắt đầu thèm hương vị của trà kia nên liền tay rót thêm một chung. Điều đó khiến nam nhân hài lòng

-"Uống từ từ thôi... không khéo lại say..."

Lý Dực thầm cười, trà thì làm sao mà say được chứ... tên này thật vui tính

Nhưng khoan đã... hình như.... có gì đó sai sai...

Gương mặt của nam nhân kia đang dần biến hoá hay do y hoa mắt?

-"Ngươi...."- Lý Dực sợ hãi đứng dậy

Lui về sau vài bước, Lý Dực loạng choạng đến mức đứng không vững... quả nhiên là uống trà cũng có thể say...

Nam nhân đó từng bước đi đến, vòng tay ôm lấy eo Lý Dực kéo sát cơ thể y vào lòng mình ra chiều tiếc nuối

-"Say rồi sao? Tửu lượng kém quá... nhưng bất quá... như vậy ta càng thích..."

Lý Dực cô trấn tĩnh, hai mắt bắt đầu mờ ảo dần... mọi thứ mơ hồ như đang nhoè đi... duy chỉ có gương mặt nam nhân kia là hiện rõ mồn một...

-"Thân.....".

-"Bây giờ mới nhìn ra ta có phải là quá muộn không?

Thì ra Thân Công Báo đã bày ra trò này để chiếm đoạt Lý Dực. Thật tiểu nhân bỉ ổi!

Đúng thật bây giờ y mới nhận ra con báo đen đó chính là linh thú của Thân Công Báo. Lần này là do y quá sơ suất rồi

Xem ra hôm nay tiểu cúc của y sẽ phải chịu thêm một sự sung sướng khác...

Thân Công Báo hoá thành nhân dáng tuấn mỹ của hắn, bế Lý Dực trước ngực cười ha hả vô cùng khoái chí, mang y đặt lên giường.

Y phục của hắn cũng dần dần trút ra hết...

-"Lần trước có Kim Tra cứu ngươi, ta xem lần này còn ai có thể cứu được ngươi!"

Lý Dực không đủ tỉnh táo để nhận thức thời cuộc nữa... nhưng y biết rằng bây giờ đây chỉ có một cách để ngăn chuyện này lại.

Thắt lưng Lý Dực rồi đến nội y cũng bị Thân Công Báo nhẹ nhàng cởi ra... đến cái tiết khố cũng bị hắn vứt sang một bên... cả cơ thể trắng như ngọc đang khẽ động đậy... cứ như miếng đậu hũ non ngon miệng.

-"Bình tĩnh đi... ta sẽ rất nhẹ nhàng..."

....

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương