Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới
-
49: Dụ Chiêu 2
Đã chính mắt nhìn thấy người nhà mình được chôn cất mà giờ đây lại thấy xác họ không những bị đào lên, mà lại còn trở thành quỷ lệnh cho kẻ khác làm trò tàn động, tà đạo.
Đây là loại cảm giác gì?
Hư Vô mất đi sự điềm tĩnh vỗn có của mình, nàng cuồng nộ bay lên láo tới trên ngọn trăng hòng đưa huynh trưởng xuống.
Nhưng khi vừa mới tiếp cận được với khoảng cách chỉ còn một tấc tay, một đạo quyền giáng xuống hất Hư Vô trở lại mặt đất.
Nàng chuệnh choạng trên nền cẩm thạch xiêu vẹo, dùng Tách Bạch làm vật chống mình lấy lại thăng bằng.
Kẻ vừa ra sát chiêu chính là cái xác của đại huynh nàng, chỉ là một động tác bình thường nhưng chứa hàng vạn oán khí tà niệm, cơ hồ như làm bốc hơi được cả nửa số Tẩy Thanh Thủy cháy trong nội mạch của nàng.
Rồi hắn đưa tay lên trời, vẽ một tà hỏa ẩn lên không trung, gửi về phía vầng dị nguyệt.
Bốn vị Tử Quỷ Quan Môn đưa tay về những nơi đã bị lấy nội tạng, rút ra từ không trung những thanh bội kiếm đã nhuốm máu của chính mình, nhất loạt đưa về phía Hắc Trạch đang bất động như pho tượng.
Từ bốn lưỡi kiếm tuôn luồng kết giới mỏng như những tấm lụa đào vút tới phần ngực của con thú khổng lồ, moi ra một viên ngọc lớn.
Những tấm lụa rực cháy một thứ lửa xanh lục dị ác, khiến vật trong viên ngọc tỉnh dậy, oằn mình, gào thét, truyền đi một nguồn sóng âm chói tai.
Từ trán của Hắc Trạch bắn ra một luồng ác khí tỏa tán ra năm châu bốn bể.
Cường Bích khoái trá cười khanh khách
"Thất Thất...huynh tỉnh lại rồi" - Người con gái mới đôi mươi, nằm gục bên giường của vị lang quân trong lòng mới qua đời được ít lâu.
Chàng ta động đậy, ngơ ngác vực dậy, đôi mắt trắng đục tựa màn sương cuối đông.
Chàng hôn nàng, mãnh liệt và bất chấp.
Đến mức ở khắp chiếc cổ trắng ngần là đã nhuốm máu tanh chảy từ đôi môi đào căng mọng.
Lang quân của nàng tiếp tục vùi đầu vào vai nàng "gặm nhấm" tình yêu của chàng ta.
Cũng vừa lúc ấy, tất cả những tử thi không chỉ ở Quy Nhân và trên toàn bộ Nã Giới, từ thây mới cho đến thây cũ đều, oằn mình sống dậy.
Những cánh lổn nhổn đâm lên từ mặt đất, cái chỉ còn xương trắng, cái thì còn đang phân hủy phân nửa, thịt lóc dóc chảy xuống, cái hẵng còn đầy đặn.
Có những đứa trẻ vừa chết lưu thai cũng mọc nanh, cắn xé bụng mẹ mà chui ra.
Mắt chúng đỏ au, rỉ ra một hàng máu tươi tanh tưởi, nom không khác một con cá mắc cạn háu là bao.
Trong đầu bọn họ bây giờ chỉ còn là sự thống khổ, oán hận, cay nghiệt và vô định.
Người sống ở khắp nơi trong nhãn quang của những tử thi không khác những đuốc đèn mỹ lệ, mị hoặc, nhen nhóm lên chút khái niệm cơ bản về thế nào là ham muốn trong lòng chúng.
Thứ cảm giác mãnh liệt nhất của loài người.
Là đáp ứng được những lòng tham còn dang dở.
Là tình ái không hồi đáp
Là du͙ƈ vọиɠ, là đố kỵ
Là ghen tuông, là thống hận.
Chỉ gói gọn bằng sợi dây tơ nối giữa sinh thế và địa ngục quan.
Cường Bích bình thản nhìn xung quanh đám tân môn hạ của hắn, ôn nhu, dịu dàng bảo ban:
"Đoạt lấy mạng sống của kẻ đã làm ta thống khổ là tự ta giải quyết sự thống khổ của chính mình.
Các ngươi có nhớ những sự khước từ, những sự khinh miệt, những sự thất vọng, những tiếc nuối mà dương thế này đã dành cho các ngươi không? Chúng vẫn còn ở đây, nhởn nhơ như vậy, dương mắt nhìn các ngươi nằm dưới đất lạnh.
Các ngươi có thấy hận không?"
Đám quỷ nhân gào rú om sòm
"Làm sao mà quên được khi thất tình lục dục là trong bản ngã của các ngươi, là một phần của các ngươi? Nay ta cho các ngươi cơ hôi sống thêm một lần nữa để có thể gột rửa hết những tiếc nuối ấy.
Hãy gϊếŧ kẻ các ngươi muốn gϊếŧ, làm những việc mà ẩn sâu trong trái tim các ngươi vẫn muốn làm.
Những gì mà các ngươi nghĩ rằng nó đen tối nhất.
Nó đều chân thật và thiện lương nhất.
Đều là những bản ngã của nhân tính.
Hãy chỗi dậy đi." - Hắn đưa tay ra, mời gọi đám quỷ linh.
Một cái gật đầu ân cần cũng khiến bọn chúng rấy lên sự điên loạn còn manh nha vương vấn lại trên trần thế.
Quỷ linh này không chỉ đơn thuần là thuật hồi dương, tử thi phù pháp bình thường nữa.
Mà nó reo rắc vào trong đám người chết ấy tia viễn cảnh về những du͙ƈ vọиɠ thầm kín nhất của chúng không có bức ngăn nào có thể cấm cản.
Có thể gϊếŧ bất cứ ai, hại bất cứ thứ gì, làm bất cứ điều vô nhân tính gì.
Là những loại suy nghĩ mà ai cũng từng có một lần thoáng qua nghĩ về.
Rồi lại tự khinh miệt bản thân vì đã có những suy nghĩ như vậy.
Nhưng trong thế giới quan của đám quỷ linh bây giờ, đó là những việc nên làm.
Khung cảnh ở nơi uy nghiêm linh thiêng nhất của Hải Lâm Phủ từ rừng xanh đại ngàn sóng nước hữu tình trở thành một màn gió tanh mưa máu, du͙ƈ vọиɠ hoan hỷ, tử thi cuốn lấy người sống, hoặc tệ hơn là tự cuốn lấy hành sự.
Toán thì đuổi lấy bất kỳ người sống nào trong phạm vi gần để moi ruột xẻ bụng ăn tươi nuốt sống
Toán thì đè kẻ khác ra giao hoan giữa thanh thiên bạch nhật không màng đó là người sống hay đã chết
Toán lại tự làm thương chính mình trong bấn loạn, có kẻ vơ bừa một chiếc dao, xẻo đi từng phần của cơ thể rồi cho vào miệng nhâm nhi thưởng thức.
Kẻ nào tận mắt chứng kiến ngày hôm ấy sẽ vẫn còn cảm giác được sự ghê tởm bứ nghẹn đến tận não bộ.
Trách không thể móc mắt, bịt tai để không phải nhìn những sự dơ bẩn này.
Ngặt nỗi ai mà dính máu của đám quỷ linh này, ngay lập tức thần trí quay cuồng, mất đi nhân tính, trở thành một trong số hàng ngũ của chúng.
Khiến số lượng chẳng mấy chốc mà vô cùng khuynh đảo.
Những binh sĩ tráng kiệt còn sót lại của các thế gia khổ sở chống lại một đạo quỷ linh khát máu.
Dù đối phó với chúng không phải khó nhưng với sự xuất hiện theo cấp số nhân thì chẳng mấy bọn họ đã bị dồn vào một góc.
"Cường Bích! Huynh làm ra loại chuyện này không sợ trời phạt hay sao? Chúng sinh có tội tình gì mà huynh lại gieo thứ oán nghiệt này lên đầu họ cơ chứ???" - Thanh Danh phẫn uất lao lên nhưng toán quỷ linh đã kéo nhau lên như một đàn gián đen ngóm nhung nhúc vây quanh Cường Bích mà bảo vệ hắn.
"Thanh Danh.
Sao đến bây giờ đệ vẫn còn ngu ngơ vậy.
Sinh ra đã là một tội nghiệt.
Không được sống với chính mình lại là một tội nghiệt khác.
Đệ hơn ai khác phải hiểu rõ điều ấy nhất chứ? Hãy về bên ta, rồi đệ sẽ được sống là chính mình." - Hắn đưa tay về phía Thanh Danh, đám quỷ linh ngay lập tức rít lên lao về phía y như bầy chuột nhìn thấy một hũ gạo trắng thơm lành.
Nhưng Thanh Danh không trả lời lại hắn, chỉ khẩn trương bảo Hư Vô.
"Phải hủy đống kết giới kia mới cứu được Thanh Mộc Kết.
Tiểu Kết Kết nói với ta như vậy."
"Ta biết là như vậy.
Nhưng thực sự rất khó.
Ban nãy khi ở mật thất phong ấn chưa có ác linh mới chỉ mạnh khoảng nửa phần đã rất khó giải quyết.
Giờ đây được gia cố bằng quỷ quan phong ấn không thể đơn giản mà phá bỏ được." - Hư Vô trả lời, dù nàng cũng không cam lòng nhưng trước mắt chưa thể nghĩ ra được biện pháp gì nhanh chóng.
Chưa kể Cường Bích Tôn hết lượt này tới lượt khác dùng trường đao chọc ngoáy tấn công nửa đùa nửa thật khiến bọn họ phải tập trung cao độ mới có thể đánh lại được những chiêu thức kỳ lạ ấy.
Thanh Danh cũng phải công nhận sự chuyển biễn rõ rệt của nội lực và thân pháp của y.
Nếu cha y nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ rất vui mừng, vì đối với ông Cường Bích cũng như là chính con đẻ của mình, nhìn thấy y luôn chưa cố gắng hết sức khai phá đao tâm, chăm chỉ tu luyện là một điều khiến cố Tông Chủ rất tiếc nuối.
Nhưng xem ra nếu ở hoàn cảnh này, thì vui mừng là không thể nữa rồi.
Cường Bích Tôn vung một đao tạo thành một đường bán nguyệt trên không trung, vẽ ra một con hổ lửa khát máu, thần tốc lao đến phía đám người Hư Vô, Thanh Danh.
Đám quỷ linh như nhìn thấy chỉ dẫn, lao theo phía con hổ lửa không biết trời đất gì nữa.
Hư Vô ngay lập tức rút vật to lớn ở phía sau lưng ra.
Tấm vải gấm dệt từ bạch kim ngay lập tức hóa thành một chiếc bàn nâng đỡ hai cây đàn lớn ngang thân người.
Hai bàn tay tuy nhỏ nhắn nhưng nhấn xuống dây đàn một nguồn nội lực khủng khiếp, khuếch tán ra một thứ âm thanh lãnh khốc
Vong Tán Điệu - Phản âm khúc nhưng đã luyện đến gần tầng thứ 9, tầng cuối cùng.
Nơi nào âm thanh ấy đi qua, vạn vật băng kết tụ thành Bạch Kim sáng lấp lánh tuyệt mỹ.
Trong phút chốc trên điểu đài chỉ còn một cơn sóng kết từ tượng người tinh xảo vô cùng.
Cường Bích trường đao chặn ngay trước ngực, tựa như khối sắn lớn thu hết âm thanh về, ngăn cản tác dụng của Vong Tán.
Nhưng một phần của trường đao cũng đã hóa bạch kim do không thể bao chưa hết nguồn thần lực này.
"Kính Diện vương đao, chưa một lần nếm mùi nữ tử tôn quý.
Hôm nay được vinh hạnh phục vụ Hư Vô tiểu thư." - Cường Bích dũng mãnh cầm đao song phi về phía trước, vượt qua những cung đàn nhạc vũ lắt léo uyển chuyển dù thanh tao, như những sóng nước lăn tăn âm ỉ cả một trần hùng cường dưới vạn dặm sâu thẳm.
Nhưng đường đao của Kính Diện lại bạo liệt nhấn chìm những con sóng ấy xuống tận cùng của phẳng lặng rồi nhàn nhã kéo một vệt hỏa quang sát cổ đối phương.
"Hư Vô.
Ngay lúc này khi cô đang ở đây để ta trêu đùa với cô thì ngoài kia là con dân cô hết mực bảo vệ đang dòng dã khóc than hóa thành những con quái vật tự đồ sát lẫn nhau.
Rồi tất cả sẽ được gột rửa bằng huyết hải.
Thật là thống khoái phải không nào?"
"Thứ duy nhất cần gột rửa ở đây chính là cái miếng nhân cách đáng thương của ngươi thôi." - Hư Vô đơn thuần đáp lại, lần đầu tiên người ta mới nghe thấy phảng phất chút cợt nhả trong cách đối đáp của nàng ta.
Lời của nàng vừa dứt, một đạo hào quang từ đâu kéo tới đẩy lùi đám quỷ linh ở dưới chân điểu đài.
Tiếng rầm rập từ xa truyền tới kinh động cả đất trời, ánh kim quang lấp lánh khiến những đám mây kết từ những tiểu ác linh hoảng sợ mà tan biến, còn đám quỷ linh như bị một tia lửa đốt cháy trước mặt, mất phương hướng hét lên trong thống loạn.
Một đạo quân mặc kim bào thần tốc oai hùng, đổ ra từ bốn bể sơn lâm.
Mỗi bước chân tiến lên là đẩy lùi một đạo ác linh.
Chẳng mấy chốc đám ác linh sợ hãi rúm ró, kéo về phía Hắc Trạch lên tìm bậc "phụ mẫu" hòng được che chở".
Cường Bích tạm thời bị chính tay chân của mình làm vướng víu, không di chuyển cũng không nắm bắt được tình hình xung quanh, phát hộ hỏa, thiêu cháy cả một vùng xung quanh mà không để ý ở đó còn có những kẻ đang ra sức hộ thân bảo vệ chủ tử.
"Gì thế này? Đạo quân này từ đâu ra? Rõ ràng người của Nguyễn Thị khi tới đây đâu có nhiều như vậy? Cũng không có tin rằng sẽ có quân tiếp ứng.
Chẳng lẽ đã bị bọn chúng gϊếŧ bịt đầu mối rồi." - Tên Chủ Tướng phẫn nộ thét lên.
Nguyễn Võ nhếch mép cười khinh miệt.
Đương nhiên là các người không nhìn ra rồi, vì binh lính của ta trốn trong mấy đụm vàng bọn ta mang đến tặng cho tên thiếu gia đổ đốn của nhà các ngươi đó.
Màu giáp sáng chói của bọn họ ăn nhập vào với phần châu báu ngọc ngà phủ bên trên, thật khó để nhìn ra phía bên dưới đang ẩn chưa cả một đạo quân hùng hậu, ngùn ngụt nhuệ khí.
Mà trong đạo quân đó không chỉ có quân của Nguyễn Thị mà là liên minh của toàn bộ các thế gia bắc xứ khắp nơi đổ về hợp lại thành một.
Nhưng tất cả bị một thanh âm làm cho sững sờ.
Một tiếng đàn vút lên cao ngất
Trong nhạc tính có phong vũ
Trong thanh điệu có nhật dương
"Một lũ..." - Y chưa kịp nói hết câu, thì chiếc cờ tang trắng thêu chữ Tứ rơi xuống mặt y, nhuốm tro đen be bết xáƈ ŧɦịŧ.
Y ngẩng đầu lên mới nhận ra mình đang đứng dưới đỉnh trăng, còn tại thượng trên cao là một dáng nữ nhân vạt áo tung bay trước gió bế trên tay xác người đã lạnh tanh, ngực trống một khoảng sâu hoắm, rải lụa từ thanh kiếm trên tay y tung bay trên không trung, tan vào trong như ảo những con đom đóm đỏ rực ma quái, nhạt dần vào hư vô.
Dạ Nhục Ấn, quỷ ấn mà Cường Bích kỳ công dựng lên, ác ấn hùng mạnh nhất Nã Giới, có một không hai này, lại bị Hư Vô dễ dàng phá bỏ như vậy? Điệu đàn Hoán Nguyện này hắn đã được nghe một lần nhiều năm trước, vào lễ tang của cố Tông Chủ.
Chỉ là một điệu đàn cầu siêu bình thường, sao có thể gây ra sức công phá lớn đến như vậy.
Hư Vô nhận thấy mặt trăng dưới chân mình bắt đầu rung chuyển, nàng phi mình xuống dưới trở về bảo hộ bên cạnh Thanh Danh, vừa hay đã xuất hiện một kết giới bảo vệ kiến quỷ linh không xâm nhập được, là Sơn Nĩ Cường Thanh cộng hưởng từ tiếng đàn của Song Vân.
Một thoáng chốc ấy, thần trí Hư Vô đã rỗng tuếch, nàng không rõ chuyện gì vừa xảy ra, cũng không hiểu vì sao mình đang bế xác của đại huynh trên tay.
Chỉ nhớ mơ hồ có một giọng nói nam nhân bảo nàng hãy chơi khúc Hoán Nguyện bằng Song Vân.
Dù thành công hủy Dạ Nhục Ấn, nhưng trong một phút chốc đó, Hư Vô đã thực sự cảm thấy ...!hoảng sợ.
Vì nàng ta không ưa những thứ mơ hồ.
Nhìn Hư Vô lo âu, thở hổn hển, Thanh Danh hỏi:
"Hư Vô, người sao không? Vừa rồi giải được quỷ ấn là tốt rồi.
Nhưng mà ...!có chuyện gì xảy ra vậy?" - Y nhớ lại trong một phút ấy đôi mắt của Hư Vô như bị...tinh thể hóa, đến cả lòng trắng cũng biến thành hổ phách.
Nàng ta tỏa ra hơi băng lạnh ngắt, cứ thế mà vụt đi, để lại một ấn chú bảo vệ mấy người còn lại.
"Không có gì đâu...mọi người thế nào rồi."
"Còn sống."
"Chưa chết."
Khương Diệp và Phát Nghệ vẫn đứng sau lưng Hỏa Lang, thò đầu ra báo
Ba vị "quỷ sai" còn lại mất thăng bằng, mơ hồ như trọng lượng cơ thể của họ chỉ còn lại bằng một chiếc lông vũ, chao liệng xuống không trung.
Viên hắc ngọc rung chấn bảy lần, mỗi lần đều thoát ra một tiếng khóc ai oán khác nhau.
Sắc đen lịm dần rồi tắt hẳn, trả lại màu xanh lam thuần túy tinh khôi, bay về phía Thanh Danh.
Đám lính sai của Mạnh Thị tuy đông đảo vây hãn nhưng một phần bị biến thành ác linh, nhuệ khí giảm đi vài phần, vị Chủ Tướng tiếp quản đám cận vệ nhanh chóng thu người về bảo vệ Tông Chủ.
Nhưng đã có kẻ chùn bước lưỡng lự khi nhìn thấy đống thây giáp đỏ chân tay co quắp như một con chó bị thui trong lò.
Suy nghĩ rằng chính bản thân cũng không thoát khỏi số phận tương tự lan lên như một đàn kiến đen ập tới bao trùm tất cả.
"Các ngươi...Dám coi thường quân pháp, có nghe lời không thì bảo?" - Vị Chủ Tướng bắt đầu mất đi kiên nhẫn, quát tháo lính sai.
Nhưng chưa kịp mắng đến câu thứ hai, đám lính đã hét lên hàng loạt, toàn cơ thể vặn vẹo, bị bỏng rát, hoen ố rồi mục rữa rồi bùng bùng trở thành những cây đuốc sống.
"Làm người mà phế như bọn chúng thì nên làm Quỷ Linh thì hơn." - Cường Bích cười nhạt nói, rồi sai bọn chúng leo lên quỷ nguyệt bắt lấy Hư Vô.
Sơn Nĩ Cường Thanh chịu sự va chạm của quá nhiều ác linh, thần lực bị hao tổn nghiêm trọng, đến khi bọn hỏa quỷ linh xuất hiện thì quả đúng là giọt nước tràn ly, bị nứt toác vồi rỡ ra tan thành thành hàng triệu hạt phấn trắng xóa.
Nhưng đám hỏa quỷ linh lại không thể bước vào trong, và những tên còn lại cũng vậy.
Dưới bọn chúng là một đạo hình nhân bùa giấy bám dính cứng, cứ dần dần bồi lên thành cả một gò thành lũy nhỏ chôn chết đám xác người.
"Hehe.
Bùa này ta mới luyện ra sáng nay.
Không ngờ cũng khá hiệu nghiệm." - Khương Diệp cười lên thích thú.
Kết thủy ấn trên tay, đẩy ra một dòng linh khí truyền thêm thần lực vào đám đạo bùa nhỏ tin hin.
Chẳng mấy chốc chúng lớn vống như thổi, trở thành một đạo quân giấy to lớn như người thực, dù không thể đánh nhau nhưng cũng đủ làm vướng víu di chuyển của đám Quỷ Linh.
Tưởng chừng như thế trận đang nghiêng về phe Hư Vô thì có một biến động xảy ra.
Hắc Trạch trở mình như một con hổ đói nhàn nhã duỗi người, chuẩn bị thu về tư thế săn mồi.
Nhưng việc đi săn của nó lại hết sức nhàn nhã, chỉ đơn thuần nhấc bổng vầng dị nguyệt vẫn còn lơ lửng xác người lên, cắn làm đôi như con mèo tinh quái gặm đầu chú chuột béo vừa mới bắt được.
Những con mắt trên vầng trăng như rít lên, chuyện động điên đảo, nổ bôm bốp như những viên châu thạch mọng nước, bắn ra thứ máu tanh tưởi đặc quánh.
Vầng trăng sau khi bị cắn làm đôi lộ ra cấu tạo bên trong là khối thịt đặc lổn nhổn thi hài của trẻ con vẫn còn lẩm bẩm lời chúng nói cuối cùng trước khi chết như một oán niệm không thể nào tan.
Một quỷ nhi trận đồ nhưng được giấu đi hoàn hảo.
Từ trẻ con, nữ nhân đến thiếu niên trai tráng mất tích trong thời gian qua, không còn nghi ngờ gì nữa, đều ở đây cả rồi.
Cường Bích phẫn nộ quát tháo.
"Chưa cho ăn mà ngươi đã ăn? Không còn Thanh Mộc Kết rồi ngươi sẽ ra cái dạng chó gì chứ?"
Cường Bích vừa mới dứt mồm, thì y như rằng những gì hắn không muốn đã thành sự thật.
Cả phần da và lông của Hắc Trạch rụng xuống, thay thế bằng một lớp da vảy trơn nhẵn đen láy.
Khuôn mặt nội liễm uy nghiêm bị tiêu tán không còn chút thịt nào, để lộ ra một chiếc xương đầu trắng toát quần hàm dài ngoằng, lòng thòng những chiếc răng nanh dài ngắn khác nhau.
Chỉ còn thấy hai đốm lửa ma trơi sáng lập lòe xanh đỏ trong hốc mắt.
Từ trên đỉnh đầu của nó mọc ra những sợ lông tự mình uốn lượn rồi mọc miệng mọc mắt, hóa thành những con mãng xà nhỏ háu chiến, không ngừng rít lên sự đói khát.
Phần thân như bị kéo dài ra đến gấp hai gấp ba, trở thành một chiếc bụng rắn lốm đốm những con mắt với phần lông mi là những chiếc vảy của loài thủy quái kinh hùng nhất, mở chớp liên tục.
Tứ chi teo lại chỉ còn xương xẩu và nanh vuốt, vồ vập tất cả những gì còn sống trong tầm mắt.
Nơi chín chiếc đuôi mỹ lệ vừa tiêu tán mọc ra chín xúc tu mực khổng lồ nhầy nhụa một thứ dịch đỏ trong suốt.
Không có từ ngữ gì có thể miêu tả được sự gớm ghiếc này.
Đứng từ cách xa vạn dặm người ta cũng có thể thấy con quái vật sừng sững che ngợp cả Hải Lâm Phủ.
Thật ra Cường Bích Tôn dùng Thanh Mộc Kết một phần là để ổn định hình dáng của con thú này.
Khi nó mới xuất hiện trong huyết đồ đầu tiên, nó chỉ là sinh vật gớm ghiếc không khác một con bạch tuộc là mấy.
Và diện mạo như vậy không thuận lợi cho Cường Bích thực hiện ý đồ của hắn.
Thanh Mộc Kết được tạo ra từ cùng một linh phôi sinh ra Bạch Trạch Hồ Điểu, vậy nên mới có thể sử dụng như một cách để tái tạo lại lớp vỏ hoàn mỹ ấy.
"Xấu quá." - Hư Vô không nhịn được mà thốt lên khiến mọi người á khẩu trong một giây.
Chưa ai từng thấy nàng ta bình phẩm về thứ gì thẳng tay như vậy.
Vậy cũng đủ hiểu vật kia gân ấn tượng mạnh với Hư Vô đến nhường nào.
Từ phía tây một đạo quân hồng huyết giáp phi đến phá tan một góc toán hoàng kim giáp.
Đứng đầu là một kẻ tóc tai thướt tha nhàn nhã múa quạt, từng động tác kiều diễm đưa ra là một mạng người bị tước đi.
Lạc Ba thoát rồi sao?
Vậy Thượng Y đâu rồi? Phát Nghệ lo lắng.
Nhưng ngay lập tức sự lo lắng ấy của y tan biến khi nhìn thấy bóng nam nhân áo trắng được một đạo sĩ tử bào dìu xuống chỗ bọn họ.
"Thượng Y, huynh mới bị đả thương, trú tạm ở đây một lát." - Hoàng Kỳ ân cần căn dặn.
"Ê nhị cẩu.
Ngươi đừng ở đó chim chuột với người tình của ngươi được không."
"Không phải người tình!" - Cả Hoàng Kỳ và Thượng Y đồng loạt phủ nhận, mặt cả hai có chút bừng lên
"Thôi bà đây không cần biết.
Ngươi lết cái xác qua đây phụ ta một chút.
Mấy người Hư Vô Thanh Danh đều đang bận việc của họ rồi.
Đàn ông các ngươi mà dựa vào mỗi đứa con gái chân yếu tay mềm như ta bảo vệ đấy à.
Nhục vừa thôi chứ." - Khương Diệp chua chát cạnh khóe.
"Được rồi.
Khương tiểu thư bớt giận.
Bần đạo xin phép được phò tá." - Hoàng Kỳ rút Tam Thiết kiếm ra vẽ một trận đồ tử quang trên không trung, bắn ra một làn mưa giấy hoàng dính vào người đám quỷ linh.
Từ nền đất của chúng mọc lên những tảng đá đắp thành mộ ôm lấy toàn thân chỉ để hở mỗi đầu.
Hoàng Kỳ vút đi bay đến từng ngôi thạch mộ, Tam Thiết phát sáng cổ ngữ chạy dọc lưỡi kiếm.
Một đường kiếm sắc lẹm lướt qua cổ một con quỷ linh nhẹ như gió thoảng qua.
Ngay lập tức chiếc đầu rơi xuống đất lăn lông lốc rồi bùng cháy.
Rồi một thành một trăm, rồi cả nghìn chiếc đầu rực cháy trên vậy.
Nhưng đám quỷ linh dù đã chết không ít nhưng vẫn một mực liên tục túa ra như một đàn bọ khó mà giải quyết.
Lạc Ba nhanh chong phi người đến, giao đấu với Hoàng Kỳ.
Một quạt một kiếm vờn nhau như yến anh đuổi mắt, nhu cương mềm dẻo, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, một chút lơ là cũng có thể sảy chân mất mạng.
Mất đi sự giúp đỡ của Hoàng Kỳ, số lượng của Quỷ Linh lại tăng lên chóng mặt.
Nguyễn Võ kéo theo một đạo quân hoàng kim giáp chạy lên tuyến đầu phò trợ Khương Diệp.
Y triệu hồi một đàn giao long xám bạc đến bên các hình nhân giấy khổng lồ, hóa thành vũ khí cho bọn chúng sử dụng.
Đây là chiêu thức của các truyền qua các đời Đại Tổng Các Chủ khác nhau, đến Tông Chủ cũng không thể biết cách thực hiện.
"Hay lắm.
Đa tạ Nguyễn Võ huynh!" - Khương Diệp hớn hở, như hổ mọc thêm cánh, điều khiển hình nhân giấy thừa thắng xông lên.
"Không có gì nè!" - Nguyễn Võ đưa ngón cái lên nhoẻn miệng cười, suýt bị một quỷ linh đoạt mạng nhưng nhanh chóng phản ứng kịp thời.
Khương Diệp có một ý tưởng táo bạo.
Phải nói là hơi điên rồ.
Nàng ta ra lệnh cho các đại hình nhân chuyển hướng tấn công sang con ác thú mới thay áo kia.
Thử vận may của mình.
Nói về kích thước, các hình nhân cũng cao lớn gần bằng con thú kia, lại còn có vũ khí mạnh trong tay, hoàn toàn có cơ sở để thử.
Tuy nhiên Khương Diệp lập tức hối hận.
Toàn bộ vũ khí trên tay các hình nhân giấy bị các xúc tu quái đản nhanh chóng đoạt lấy rồi bị hóa thành vật tấn công lại chính chủ.
Cách hình nhân nhanh chóng quay đít bỏ chạy.
Đúng là chủ nào tớ đấy.
Biết mình biết ta.
Giao long vùng vẫy một lúc cũng mới có thể thoát ra, liều mình kết thành một kiếm trận đủ sức công phá cả một vùng, tự mình tấn công ác thú.
Nhưng đối với con quái vật này thì chỉ như gãi ngứa.
Nó há to miệng, ngoạm một đường, nuốt chửng đám giao long vào miệng rồi mút chùn chụt những con cố chui ra ngoài.
Hết sức ngon miệng.
Ở một góc, Thanh Danh ra sức bảo hộ hai thần ấn, đẩy lùi được số lượng lớn đám quỷ linh, nhưng y biết như này thôi là sẽ không đủ.
Con ác thú kia vẫn còn chưa thực sự động tay động chân vào làm gì, mới chỉ múa tay tạo ra một toán quỷ linh này thôi đã đủ khiến mọi thứ khó đối phó.
Thanh Mộc Kết bừng tỉnh, phá toang viên ngọc bao quanh mình ra.
Bên trong là một cậu bé xinh xắn kháu khỉnh, nhưng mặt mũi lại có vài phần nghiêm nghị.
Thanh Mộc Kết không nói không rằng, liền nắm chặt lấy tay tiểu Kết Kết rồi vỗ đầu an ủi trên tay Thanh Danh.
Có lẽ nếu nói quá thì từ cận thuở khai sinh lập địa, chưa bao giờ hai "đứa trẻ" này lại phải xa cách lâu đến vậy.
Tiểu Kết Kết nín khóc trong phút chốc rồi cả hai trao nhau một ánh mắt mà Thanh Danh mơ hồ cảm nhận được điều gì đó sắp ập đến.
Mộc Hoa Kết và Thanh Mộc Kết mặt đối mặt, hai bàn tay phải chắp vào nhau đưa ra trước ngực, tay còn lại mỗi bên vẽ một cung tròn nhỏ, tụ lại trên đỉnh đầu.
Hai cột sáng lam lục từ thăm thẳm trên cao rọi xuống quấn lấy nhau tạo thành một cầu trắng bao quanh Thanh Danh.
Con ác thú rít lên đầy khoái lạc.
Nó đã xác định được một miếng mồi ngon ở ngay trước mặt.
Quang trụ trong mắt ác thú giống như cột sáng trong đêm đối với con thiêu thân lạc lối.
Nó bất chấp tất cả, trườn mình đến phía Thanh Danh hòng đoạt được nguồn sức mạnh vĩ đại kia.
Cường Bích trong trận tử đấu với Hư Vô đã khựng lại một nhịp.
Trong một giây phút hắn không cảm nhận được linh kết giữa mình và con thú kia nữa.
Cũng vì vậy mà Hắc Lục Cầm đã có thể đả thương một đạo vào lưng hắn, khiến hắn gục xuống.
Hư Vô không để lỡ cơ hội này, hỏa tốc lao lên giáng một đạo Tách Bạch xuống.
Nhưng Kính Diện đã tự lao lên đỡ lại một kiếm này bảo vệ chủ tử.
Chiêu thức riêng của thanh trường đao này một mực đầy khí phách, hào khí rành mạch, đường đường chiêu thức của chính phái đạo môn chứ không hề hạ mạt như khi trên tay Cường Bích.
Khi con ác thú không ra thú kia tiếp cận được đến quang trụ, đột nhiên ánh sáng ấy lại tắt ngóm.
Hai thần ấn ngất lịm đi.
Thanh Danh hoảng sợ dưới chân con thú khổng lồ còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nó phẫn nộ rỉ máu từ nhưng mang mắt trên thân, tứa ra như mưa.
"Thanh Danh! Người mau nhảy xuống vực! Nhanh lên!" - Hư Vô hét lớn, kéo Thanh Danh khỏi một phen "hồn siêu phách lạc".
Y không nghĩ gì nhiều, thực sự chạy về phía đông, trầm mình nhảy xuống.
Cường Bích không tin vào mắt mình, chạy theo Thanh Danh, nhưng đã muộn.
Y rơi xuống trước mặt hắn, không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Hai tiếng "Thanh Danh" thất thanh vọng lại trong đá và sóng nước.
"Ta làm những điều này cũng là vì đệ đó Thanh Danh.
Sao đệ có thể như vậy bỏ ta đi trước.
Đệ phải sống để xem ta chà đạp lên những thứ đã làm đệ tổn thương chứ? Không phải đệ vẫn nói với ta đệ ghét nơi này? Ghét tên họ của chính mình? Đệ muốn làm một người bình thường, hỷ nộ ái ố bình thường hay sao? Sao đến lúc ta cho đệ cơ hội ấy thì đệ lại bỏ đi?" - Hắn ôm bụng cười khùng khục.
Tự hỏi rằng ông trời muốn tặng thứ hài kịch gì tiếp cho hắn.
Rồi ánh sáng trước mặt hắn như tắt dần.
Người bằng hữu duy nhất của hắn dã không còn trên trần thế này nữa, nhân gian này như tối sầm lại trước mắt.
Nhưng thật ra mọi thứ đang tối sầm theo nghĩa đen, bởi từ dưới vực thẳm, một con tàu lớn sáng lấp lánh ngoi, uy vũ oai hùng ngự bên cạnh mỏm đá.
Chiều cao của cánh buồm ấy cao bằng mười tòa tháp cộng lại.
Sức chứa lên tới cả trăm vạn người.
Mà đằng sau phải có đến năm sáu thiết giáp hạm giống như vậy Tại cột cờ cao nhất, một vị quân tử đu mình xuống, tấm áo đoạn hoa văn sông nước căng phồng trước gió giúp y nhẹ nhàng hạ mình xuống mũi thuyền rồi ập lên bờ như một cơn sóng, gột rửa tất cả những oán khí nơi y đi qua.
Từng quỷ linh dưới đường kiếm của y đều được đưa vào một giấc ngủ êm đềm rối hóa thành tro trắng bay xuống biển xanh.
Tro kim khúc của Giang Mặc Dương chính là hàm ý như vậy.
Chính là hành động trả cát bụi về với biển xanh, bồi đắp thêm cho phù sa đổ bể rồi sự sống từ nước lại hồi sinh.
Y đỡ Hư Vô dậy, nhoẻn miệng cười ấm áp tựa ánh ban mai sau cơn mưa rào:
Hư Vô.
Có ta đây rồi.
- Chính là nụ cười như vậy.
"Tiểu thư thứ lỗi cho Giang gia đến muộn.
Người chịu vất vả rồi."
"Ta không sao.
Mọi người bình an vô sự là tốt.
Mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch chứ?"
"Không chút sai sót.
Vẫn là Hư Vô liệu việc như thần."
---
Khi nhờ Mặc Dương làm ra đoàn thiết giáp hạm này, ngoài việc để chặn khả năng tiếp viện thì còn một mục đích khác.
"Huynh phải đi trước ta, cứu dân chúng lên thuyền rồi chia quân về các vùng để trấn giữ.
Trận đồ của Cường Bích Tôn dù ta chưa hiểu rõ nhưng không thể loại trừ khả năng ảnh hưởng của nó sẽ mở rộng khôn lường.
Nhưng kết quả khám nghiệm tử thi ở điện thần mẫu trên Hoàng liên cho thấy nó chỉ có tác dụng lên người chết và những người bị hẳn giáng ác chú lên người."
"Còn phía nam thì sao?" - Mặc Dương trầm mặc nhìn bản đồ, lo lắng hỏi.
"Ta đã phái Ôn Quýnh ngự thư điểu và dẫn theo Hỏa Lang Đoàn qua địa giới cũ của Cảnh Phương Châu để đón đầu và chặn hậu.
Cô ấy hiểu rõ về Đề Ngạn Phủ và Gia Định, chưa kể Cường Bích khá chủ quan nên đã dàn quân mỏng ở lại phía nam để tập trung lên tuyến trên, không khó để chúng ta chế ngự được địa bàn cốt lõi của địch" - Hư Vô đáp
"Ta hiểu rồi.
Người còn điều gì căn dặn nữa không?" - Mặc Dương thu lại những bản vẽ ngổn ngang trên bàn, cuộn lại thành từng ống rồi cất vào trong hòm.
"Còn một điều nữa.
Huynh nhất định phải dừng ở vùng hải lưu ta đã đánh dấu.
Không được chậm trễ." - nàng ta thấp giọng xuống, nhấn mạnh từng từ từng chữ.
"Muội yên tâm.
Ta trở về để lo liệu nốt việc còn lại." - Bóng nam tử rời xa khỏi thư phòng.
Chỉ còn tiếng thở dài thườn thượt của nữ nhân.
Mọi việc điều binh khiển tướng xông pha trận mạc nàng đều không còn nghĩ đến, vốn đã an bài cả rồi.
Nàng chỉ cầu hai bình yên cho người vừa quay lưng bước đi.
---
Vậy nên thiết giáp hạm dù phía trên là cả cả chục đạo quân, nhưng phần dưới khoang thuyền là hằng sa số người dân mà Mặc Dương đã cứu về.
Dù so với số người chết và quỷ linh thì không nhiều hơn là bao.
Thanh Danh đứng trên mạn thuyền.
Sóng nước dù bấp bênh nhưng chưa bao giờ y thấy vững vàng đến như vậy.
Y hít một hơi thật sâu, bình tâm lại.
Quang trụ một lần nữa xuất hiện.
Sáng chói hơn cả trăm lần.
Một lớp lục khởi bào từ đâu bay tới khoác lên mình Thanh Danh.
Khung cảnh xung quanh y mờ đần, chỉ còn một vùng nước mênh mông và một bóng cây cổ thụ xanh thẳm cao đến vô tận.
Ở dưới tán cây là một thiếu niên cười tươi như hoa, thong thả dùng Tàng Âm sáo thổi một bài đồng dao.
Thanh Danh bay lên không trung, linh quang bao quanh y biến thành bóng hình của một nam nhân cao lớn vận Lục Khởi Chiến Giáp, hai cầm hai thanh kiếm trong tư thế thần giả luyện kiếm, xung quanh lưỡi kiếm là hoa lá nở rộ, tung bay khắp trời.
Thần kiếm vút trong không khí, lướt qua đám người trần nhỏ bé trên điểu đài.
Quỷ linh nào được kiếm quang vút qua đều nằm xuống, quỷ linh từ người chết mọc thành những cây xanh khác nhau.
Chẳng mấy chốc nơi đây đã trở thành một vườn thượng uyển với đủ các loài hoa thơm cỏ lạ khác nhau.
Còn quỷ linh hóa từ người sống thì khựng lại, lấy lại được thần thức, vết thương dần lành lại, hồn sắc trở lại.
Con quái thú thích thú trườn về phía biển đông.
Trong mắt chỉ có duy nhất thiếu niên phát sáng khổng lồ kia.
"Tiểu tử ngu ngốc.
Đứng lại cho ta." - Cường Bích Tôn ngay lập tức ra lệnh trong linh thức.
"Đồ ngu.
Ngươi mà tiến gần đến đạo kiếm chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Nghe ta, ăn thêm cả đám thức ăn trên thuyền kia đi rồi làm gì thì làm."
Ác thú nhảy ùm xuống biển, sóng chiều dâng lên cuồn cuộn gần như có thể nhấn chìm cả Quy Nhân Thành.
Linh Quang thiếu niên ngay lập tức dùng Lục Khởi Giáo tạo thành một lá chắn ngăn lại dòng nước quái ác.
Nhưng điều tệ hơn, mục tiêu của con ác thú chính là những chiếc thuyền lớn ở phía sau kia.
Nhấc bổng cả một thiết giáp hạm khổng lồ, lắc lắc lên như đứa trẻ đoán xem hôm nay được mua quà vặt gì.
Vậy tất cả những gì Hư Vô sắp đặt chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo hay sao? Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa là có thật.
Mà cái vỏ dừa này lại hủy diệt được cả một Nã Giới hùng mạnh.
Hư Vô đứng chôn chân nhìn ra phía biển xa.
Đến cả Linh Quang Thiếu Niên cũng không bắt kịp tốc độ của con quái thú kia.
Các quyền cách nhau quá xa...
Nàng thất bại rồi.
Nhưng kéo nàng ra khỏi cảm giác ê chề ấy, là một bóng nam nhân ôm lấy nàng từ phía sau lưng.
Một dòng máu đỏ tươi chảy bên cạnh vai nàng.
"Hư Vô, cẩn thận..." - Giọng nói trầm ấm lịm dần đi theo thân nhiệt của đoạn lam bào hoa văn sông nước.
"Tên khốn này.
Làm vướng tay ông mày!" - Cường Bích tức giận mắng mỏ.
Thời điểm vừa rồi là thời điểm vàng để hạ được Hư Vô, nàng ta đã mất hết ý chí chiến đấu, chìm đắm vào trong suy nghĩ thất bại của mình.
Vậy mà tên kia từ đâu ra, làm hỏng đại sự.
Cường Bích tức giận, điều khiển Kính Diện, đâm sâu thêm một nhát vào cái xác đã lịm đi kia rồi xoáy sâu vào.
Nhưng một cái chớp mắt đã cái xác đã được rút ra khỏi đường đao, được Hư Vô trân quý ôm vào lòng.
Thay vào đó nàng đưa lưng phơi mình trước lưỡi đao quái ác của Kính Diện trong tay Cường Bích.
Vậy là chỉ còn Hư Vô ở đây, đơn phương độc mã cho hắn giải quyết.
"Hư Vô.
Cô làm hỏng quá nhiều việc của ta rồi.
Cô nên ngoan ngoãn mà chết đi." - Trường đao đưa xuống kết thần khí trải đường cho đưa xuống một đạo ảnh thần thú, gồm Kỳ Lân Diêm Thạch, Nghê Hắc Huyền và Tỳ Hưu Cánh Phượng.
Chỉ để gϊếŧ Hư Vô, hắn đã tung ra sát chiêu cuối cùng của Mạnh Thị.
Một lần dùng chiêu, người đó sẽ phải đánh đổi 20 năm tuổi thọ, 10 năm tu vi.
Vì vậy đây là là cấm thuật của Mạnh Thị.
Nhưng một tay Hư Vô, không đao kiếm, không pháp bảo, chặn lại sát chiêu này, biến cả một con đường thông thiên và và ba loài thành bạch kim rồi đồng loạt kế băng lạnh, tan vỡ trong không khí.
Chân Bạch Thần Kim
Thức thứ nhất
Bạch Hải
Hai mắt Hư Vô một bên chỉ còn hổ phách, một bên đã hóa thành một thứ đá quý trắng muốt sáng lấp lánh ánh ngũ sắc.
Nàng ta tiến tới trước mặt Cường Bích Tôn, xách cổ hắn lên.
Cường Bích sau khi sử dụng xong sát chiêu, hoàn toàn không còn chút sức lực nào, cũng mất hoàn toàn linh lực ảnh hưởng lên Ác Thú.
Lần này hắn đã đi quá xa.
"Hư Vô.
Cô thả ta xuống.
Có gì từ từ nói chuyện." - hắn run rẩy, vùng vẫy
Hư Vô lập tức đáp trả nguyện vọng của hắn.
Đáp hắn xuống, nhưng ngay khi chạm đất, hắn thấy mình đang ở trong một vũng nước trắng.
Đứng trên cao là Hư Vô nhìn xuống, gương mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nàng đưa một đường kiếm, tẩy thanh thủy từ trong người nàng bốc hơi ra ngoài, tụ vào lưỡi kiếm, tạo thành một màng nước mỏng quanh Tách Bạch.
Hư Vô chỉ mũi kiếm xuống chĩa vào mặt Cường Bích, nước từ lưỡi kiếm hóa thành một cơn mưa.
Mộ tia nước chạm xuống đất là một đóa bỉ ngạn vàng dòng vươn lên.
Chẳng mấy chốc cả một rừng bỉ ngạn lấp lánh phủ kín cả một khoảng, mọc trên cả người Cường Bích, khiến chút thần lực ít ỏi của hắn như bị phong bế.
Tay chân hắn tê bì, không còn cảm nhận được gì ngoài sự lạnh lẽo tàn khốc.
Ác thú cảm thấy như có điều gì đó không ổn, ôm đầu hoảng loạn, ném thiết giáp hạm xuống nước, vùng vẫy quằn quại trườn bò lại lên trên mặt đất.
Nó nằm rạp bên cạnh lân lư hương ở gần đám hình nhân giấy của Khương Diệp.
Phát Nghệ lúc này đã được Thượng Y chữa trị đang cùng Hỏa Lang chiến đấu cùng đám binh lính còn sót lại của Mạnh Thị.
Thấy tình thế nguy cấp liền cưỡi chó phi lên.
Nhưng cũng chính lúc này, một đạo tử bào vút lên trong không trung, dừng lại trước hàm con quái thú đang rít lên trong sợ hãi.
Một đạo tinh trận tím ngắt từ đâu xuất hiện giáng xuống trước vào mặt nó.
Xương sọ nứt toác ra làm đôi, hai con mắt thoát ra ngoài bốc hơi trong không khí.
Những con tiểu xà trên đầu nó rít lên thống thiết, những chiếc xúc tu vùng vẫy điên loạn cùng những con mắt khóc dòng trong nỗi đau đớn.
Ác thú đang thật sự dần tan biến.
Tan xương nát thịt.
Hồn phách chỉ còn lại một làn khói đen mơ màng cũng tan biến, không còn chút hiện diện.
Chỉ còn lất phất một ánh sáng trắng băng vút đến tận cuối chân trời.
Hoàng Kỳ ở trên đài cao, dáng hình nội liễm, ngời ngời đạo khí, tử bào chói lọi.
Tu chân giới sẽ mãi không quên được khoảnh khắc khi đó.
Một thiếu niên trẻ tuổi làm ra một việc vô tiền khoáng hậu.
Khương Diệp đứng dưới ngước nhìn lên cao rồi lại nhìn xuống bàn tay mình vẫn còn âm ỉ đau nhức, nhưng có lẽ cơn đau từ vết ác trớ này cũng sớm kết thúc thôi.
Toàn người cô là máu tươi tanh tưởi vô cùng, là khoảng cách vời vợi đối với thiếu niêu chói lọi kia.
Linh quang thiếu niên múa hai đạo hoa kiếm.
Tỏa ra ánh sáng thanh tẩy cả Nã giới rồi tan biến.
Trả lại Thanh Danh trở lại với chính mình.
Y gắng gượng đến bên Hư Vô đang nhìn chôn chân vào Cường Bích kinh mạch đứt đoạn, nội tức thần khí đều không còn gì.
Hắn cười trong điên loạn, tâm trí hoàn toàn sụp đổ.
"Sao huynh phải làm như vậy? Trước giờ đã có bao giờ ta không coi huynh là người thân nhất?" - Thanh Danh gục xuống trước mặt Cường Bích, nhìn hắn chìm đắm trong chính tiếng cười của bản thân.
Hai dòng nước mắt của y lăn xuống.
"Trước khi tiếp tục bước đi thì nên nhớ đến lý do lúc bắt đầu." - Hắn cười và hét vào mặt Thanh Danh một câu nói, hắn lặp đi lặp lại câu này trong sự khinh miệt của mọi người.
"Thật là một kẻ sáo rỗng." Bảo kiếm Tách Bạch lạnh ngắt kéo một đường.
---
Ôn Quýnh nhìn xung quanh chỉ còn lại một đống hoang tàn và 10 kẻ Thập Hỏa Linh Sát.
Chúng đã bị nàng ta gϊếŧ rồi sống lại đến cả trăm lần.
Biết bao nhiêu người đã hi sinh ở đây.
Có lẽ nàng cũng không thể trụ được nữa rồi.
Tầm nhìn mờ đi
"Tiểu thư.
Tiểu nữ phụ lòng người rồi...Sương Phi đồng hữu, ta phụ mọi người rồi" - nàng ta cười.
Lần đầu tiên nàng biết thế nào là nụ cười chua chát.
Nhưng trước mắt nàng, chỉ còn lại mười đám lửa đang lụi tàn dần vào không trung.
---
Khương Diệp lấy được một bàu nước đến lán dựng tạm ở Hải Lâm Phủ, nay chỉ còn là một đống hoang tàng ngổn ngang.
Chút lán dựng tạm này đều là Thanh Danh dùng mộc thuật dựng lên, dù nhỏ nhắn đơn sơ nhưng cũng khá thoải mái.
Những người sống sót đều đã thấm mệt, nhưng kẻ nào còn sức thì đều bận bịu thu gom lại tử thi, tìm một phần mộ để chôn cất cho những thứ "từng là người" này.
"Phát Nghệ.
Huynh đứng ngẩn người ra làm gì vậy.
Ta lấy nước về rồi đây" - Khương Diệp gọi với ra xa nơi bìa rừng xanh thẳm, Phát Nghệ đang đứng chôn chân như một pho tượng.
Nhìn vào khoảng không vô định.
"Không có gì.
Ta tưởng ta nhìn thấy ai đó thôi.
Ta về đây."
Y ngồi phịch xuống đất, đón lấy bầu nước Khương Diệp đưa tới.
Nghĩ đến bóng xanh mà y vừa nhìn thấy trong rừng.
Có lẽ lại là một oán hồn của Lê Lý vất vưởng lại ở đây.
Khương Diệp vươn vai, rồi nằm lên Hỏa Lang rất êm và ấm.
Ngủ thiếp từ lúc nào không hay.
Y cũng ngả mình xuống, mở Hắc Tản đã có phần gãy nát ra ở chế độ Bao Tán, che đi màn sương đêm bắt đầu rủ xuống.
Mấy ngày nay vất vả rồi.
Mai lại được ăn dưa hấu trở lại.
Mai bọn họ có thể trơt về Bất Ảnh Lán.
Dù hơi thủng rột, hơi nhỏ bé, nhưng đối với hai người một chó là quá đủ.
---
Một mùa xuân nữa lại tới, Nã Giới Trùng Phùng hỉ sự.
Chẳng hiểu vì sao năm nay bên cạnh những tán thường đào quen thuộc, một loài cây mới xuất hiện mang lại không khí tươi vui ấm áp lạ lường.
Những cánh hoa vàng óng dịu dàng e ấp trong nắng xuân khiến người ta cũng thấy bồi hồi rung cảm.
Hôm nay 28 tháng chạp, cũng là lúc Nã Giới có một vị tân Tiên Đốc lên nhậm chức.
Tại điểu đài của Hải Lâm Phủ, cầu hoa lam lục đã được trang trí khắp nơi.
Khách khứa cũng vừa mới kéo tới, khung cảnh huyên náo vô cùng.
Chẳng ai nghĩ rằng hai năm trước nơi đây dã từng là một nơi thác máu tuôn đổ.
Khương Diệp cùng Phát Nghệ cưỡi chó rẽ đám đông tìm chỗ ngồi.
Mừng rỡ khi thấy chỗ của mình được xếp cạnh một người thân quen, chính là tân Tông Chủ của Nguyễn Thị - Hư Vô Tôn.
Yến tiệc linh đình, người người hoan hỉ.
Thần Ấn đi xa một vòng cuối cùng vẫn trở về nơi nó vốn thuộc về.
Chúng vọng sở quy, người người cúi mình trước khoảnh khắc Thần Ấn tới tay vị công tử vận Lục Khởi Bào.
Tiếng trống báo hiệu đại lễ hoàn tất, nhạc vui hoan cất lên, mọi người bắt đầu dùng bữa thưởng rượu, ngắm đào mai e ấp.
Khương Diệp nhàn nhã bẻ từng miếng dưa để vào bát cơm trắng hôi hổi, nói một câu vu vơ:
"Hư Vô tông chủ, vì sao ngài là chủ tướng trận Hạ Cường mà không tự mình lãnh chức Tiên Đốc?"
"Vậy ta hỏi Khương Đạo Trưởng, ngươi là nhân vật trực tiếp vạch trần Cường Bích, được gọi là ánh sáng của sự thật, tại sao không nhận chức Tiên đốc?" - Hư Vô hòa hoãn đáp lại.
Đây là danh gọi mà bọn trẻ con hát đồng dao đã tặng cho Khương Diệp.
"Haha..
tông chủ khéo đùa.
Ta chỉ là một đạo sĩ quèn, không quen với việc ngồi trên chỉ tay năm ngón.
Huống hồ gì làm không tốt còn bị chửi rủa." - Khương Diệp trào phúng.
"Ta cũng không thích bị gò ép làm hài lòng cả thiên hạ." - Hư Vô không chút xúc cảm.
"Dù là vậy, người chấp nhận để Thanh Danh tông chủ nhận chức tiên đốc...!không thấy uất ức sao? Không phải người ấy...hơi đơn thuần sao?" - Khương Diệp chậm chậm thưởng thức một miếng dưa hấu với thịt kho, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng.
"Khương Diệp, người đề cử Thanh Danh tiên đốc là ngươi, đốc thúc người khác bỏ phiếu thuận cũng là ngươi.
Những lời vừa rồi, có phải mâu thuẫn không?" - Hư Vô nhìn thẳng vào mắt Khương Diệp, khiến nàng ta co rúm lại, quay mặt đi chỗ khác
"Hahahaha!!! Tông chủ nha, đúng là chính trực hơn người.
Thực tế mà nói, ta cảm thấy Thanh Danh, Người nhìn đời quá đơn giản.
Ấy chà, biết đâu lại là một điểm tốt." - Khương Diệp cười khan một tiếng.
"Tốt chỗ nào?" - Hư Vô mỉm cười nhẹ hỏi, thứ không nên xuất hiện trên gương mặt nàng ta
"Không nghe, không biết, không thấy.
Một người sẵn sàng cứu vớt chúng sinh.
Độc đường hướng về chính đạo, không màng người ta bình phẩm.
Nhiêu đó thôi là đủ ngồi trên ghế Tiên Đốc rồi, không phải sao?" - Khương Diệp hào hứng đáp lại.
Có đôi chút hơi hào hứng quá.
Hư Vô không nói gì, lặng lẽ uống tách bỉ ngạn trà hoa đã nguội lạnh.
Hết tập 1
---
Phỏng vấn diễn viên sau season 1
TG: Mọi người vất vả rồi! Chúng nên liên hoan thôi nhỉ? Không biết cả nhà muốn ăn gì nào?
Khương Diệp: Lẩu đi! Lẩu đi! Ta không đòi hỏi gì nhiều.
Lẩu Xiêm Thành cũng được.
Hư Vô: Còn bò né lần trước Khương Diệp nhắc ta chưa ăn thử, cũng muốn thử.
Phát Nghệ: Cháo lòng!
Thanh Danh:....
Hoàng Kỳ: Bún đậu mắm tôm nhưng không có mắm tôm.
*Tất cả mọi người trong khán phòng đền nhìn Hoàng Kỳ bằng ánh mắt khinh bỉ*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook