"Hoàng Kỳ,
Cũng đã sáu tháng rồi ta chưa nhận lại được hồi âm của đệ.

Thư điểu nếu không lạc cũng tử mạng giữa đường, Thất Sơn quả là khác thường.

Chắc hẳn đệ luyện tập khổ cực lắm.

Thấy đệ quyết tâm tu tập rèn luyện như vậy ta rất vui.

Cảnh quan Bắc xứ cũng không có gì đổi khác là bao.

Tuần trước ta mới lên thăm phụ mẫu của đệ, cả hai vẫn rất khỏe.

Ta vẫn thường xuyên lên Liên Sơn Thành thăm họ, đệ không phải lo lắng nhiều, tiểu đệ của đệ lớn lên rất khôi ngô tuấn tú, có tố chất tốt.

Hai năm tựa như chớp mắt.

Đệ cứ an tâm, mọi chuyện ở đây có ta lo."
"Hoàng Kỳ,
Dạo này Sương Phi lên như diều gặp gió, ta rất bận bịu, chẳng mấy khi có thời gian ngồi xuống mà viết thư cho đệ.
Hôm nay ta đi ngang qua một chợ nhỏ cùng với tiểu An cháu gái ta, tiểu nữ ấy cũng đã bốn tuổi rồi, rất quấn ta.

Đột nhiên nó đòi ăn bún đậu.

Còn nhỏ vậy mà đã rất thích ăn mắm tôm, quả là hiếm gặp.

Tự dưng ta lại nhớ trước đây đệ sợ nhất là mắm tôm, còn hay bị ta châm chọc.

Ở trên Thất Sơn đệ vẫn ăn uống đầy đủ chứ.

Hôm nay Hoàng bá bá và bá mẫu nói với ta giờ tuổi đã cao, muốn có cháu bế, hỏi xem ta có thể giúp họ làm mối cho đệ hay không.

Nhưng người lại bặt vô âm tín, đệ giờ chắc hẳn cũng không phải Hoàng Kỳ của năm năm trước rồi, không biết giờ còn thích các cô nương lớn tuổi hơn không? Yên tâm, ta không nhắc điều này cho hai người họ biết đâu.

Nhớ ăn uống đầy đủ."
"Hoàng Kỳ,
Cũng đã 5 năm rồi.

Hôm nay ta được tham dự một đám cưới.

Tân lang, tân nương đều rất đẹp, tiệc bàn linh đình.

Tân nương đội hỷ miện hồng ngọc, dù không hẳn là màu sắc ta thích nhưng rất hợp với cô ấy.

Tân lang quả thực rất may mắn.

Hỷ sự lúc nào cũng vui phải không?
Đệ cũng nên về mà kiếm một cô nương thôi."
Tà áo xanh viền chỉ vàng ròng bay phảng phất trong gió, đôi mắt người thiếu nữ ấy đượm buồn ngước nhìn lên trời cao, một tiếng thở dài khẽ phả vào tinh không lạnh buốt.

Bàn tay lạnh ngắt đàn khúc Tiễn Duyên
"Tằng dữ nhĩ lê viên tung ca kiếm
Vũ phân phi nhất khúc khuynh thế nhân"

Dịch:
Từng cùng người nơi vườn lê hát khúc ca múa
Kiếm phiêu bồng một khúc khuynh thế nhân
---
Tiết trời Nã giới đã chập chững vào đông, những tia nắng cuối năm yếu ớt len lỏi qua tầng mây lững lờ.

Hư Vô ngồi cạnh Ngân phu nhân ở bàn đá trong vọng lâu chọn đồ trang trí Tết cho năm mới.
"A Khánh, con xem này, năm nay hay đừng trồng đào nữa, mua thử mai về xem, nương thấy rất phù hợp với phủ của chúng ta." - Phu nhân cười hiền hậu, đôi mắt hằn sâu dấu vết từng trải, đau thương.
"Nhưng có phần không hợp với truyền thống của Nguyễn thị cho lắm thì phải." - Hư Vô nhặt ra những tràng hạt xanh ngọc bích rồi với tay gọi gia nhân lại mang cất đi.
"Hầy...con bé này cứng nhắc quá.

Lâu lâu phải đổi mới đi chứ, đúng không A Võ?"
Nguyễn Võ đang đứng bên cạnh thơ thẩn nhìn đàn thư điểu phía xa xa, nghe thấy tên mình liền giật bắn người rồi gật gù: "Bẩm, phu nhân nói đúng ạ" dù chẳng hiểu nội dung gì.
"Con chỉ nói vậy thôi chứ như thế nào đều theo ý A Nương cả."
"Đúng rồi.

Cũng sắp tròn 10 năm kể từ ngày mất của cha con, ghế tông chủ đã để trống lâu rồi, nên để A Vương tiếp quản thì hơn.

Bây giờ ta cũng có cháu rồi, ta muốn lùi xa chính sự, an dưỡng tuổi già."
"Theo quy tắc lễ nhậm chức tông chủ thường rơi vào tiết Thanh Minh.

Ba tháng nữa liệu có hơi gấp gáp không ạ?
"Không sao không sao, Nguyễn thị chúng ta đâu thiếu sức người sức của.

Con cứ lo những việc ngoại các, mấy việc này cứ để ta với đại tẩu con lo.

Miễn là hôm đấy có mặt là được rồi."
"Dạ vâng."
Vừa lúc ấy, một con thư điểu lông vàng óng đậu trên vai Nguyễn Võ, bức thư ở chân nó khá nhỏ so với kích cỡ bình thường.

Nguyễn Võ từ tốn mở ra, đọc qua một lượt, nhíu mày quay sang hai người phụ nữ bên cạnh:
"Bẩm phu nhân, bẩm tiểu thư, Sương Phi vừa báo vùng Thành Nam vừa xuất hiện án mạng."
"Án mạng thôi, sao mà phải báo đến tận cho huynh?" - Hư Vô thắc mắc.
"Bẩm, có dấu hiệu của một trận quỷ."
Tràng hạt đá cẩm thạch tím ngắt trên tay Hư Vô bỗng đứt phựt, hạt bay ra tứ tung.
Sau Thất Sơn dị tượng, Tẩy Thanh Thủy hồ trong đại điện Thụy Khuê Thiên Hướng phủ bị cạn đến phân nửa, khiến tộc nhân Nguyễn thị hết sức lo lắng.

Tẩy Thanh Thủy vốn không phải thứ nước người nào muốn có thì có, chỉ may cho Nguyễn Thị là người khai phá ra hồ thần này, dùng nó để trấn an linh lực và thu hút tài vận, theo âm dương cân bằng, nước hồ sẽ tự bay về những nơi có oán khí để trung hoà thế trận.

Nhưng để hiện tượng ấy xảy ra phải là một chuyện hết sức nghiêm trọng, hàng trăm năm trước là lần thứ nhất, sự kiện ở Thất Sơn chính là lần thứ hai.

Hư Vô rất bất an, muốn điều tra nguyên nhân ngọn ngành, ngăn chặn các hiện tượng liên quan đến chuyện này, một phần bảo vệ sự bền vững của Nguyễn thị, hai chính là sự yên bình của Nã giới, thế nên Sương Phi ra đời.

Tuy nhiên sau đó lại chẳng có sự kiện nghiêm trọng nào xảy ra...!Cho tới ngày hôm nay.
Nội phủ tuy cũng bề bộn công việc nhưng xét về mức độ ưu tiên đều nằm sau chuyện này cho nên nhị tiểu thư đứng ngồi không yên, sốt sắng muốn tới thẳng hiện trường để điều tra.

Hư Vô cáo từ mẫu thân, xin hẹn lần tới về sẽ cùng mẫu thân chuẩn bị Tết.

Ngân phu nhân chỉ cười hiền đáp lại:
"Hứa cái gì mà hứa, con cứ đi làm việc của con đi, về trước đêm 30 là được."
"Nguyễn Võ, huynh ở lại chăm sóc phu nhân cho tốt."
Hư Vô một thân ngự điểu bay vào Thành Nam.


Đến cổng thành đã thấy bóng cô nương áo đỏ chờ sẵn, Hư Vô bất giác thấy xộn xạo trong lồng ngực, hai cây đàn phía sau lưng run lên bần bật báo hiệu sự bất an của chủ nhân.

Cô nương áo đỏ ấy hớn hở chạy lại:
"Tiểu thư! Á hứ hứ hứ (?) Không ngờ lại được đích thân nghênh đón tiểu thư ở đây, tiểu nữ thật quá đỗi vui mừng."
Cũng đã 4 năm rồi, nhưng giọng cười ấy vẫn không thay đổi dù chỉ một chút.

Hư Vô lấy tay vỗ vỗ vào lồng ngực tự trấn an bản thân.
"Lần này ta đến đây không muốn làm lớn chuyện, cứ im lặng mà hành sự, không cần báo cho ai cả.

Nếu ta không nhầm thì sự việc lần này xảy ra ở một khách điếm? Đó là nơi như thế nào?" - Hư Vô bước đi bên cạnh Ôn Quýnh hớn hở đáp lời
"Bẩm thưa tiểu thư, nơi xảy ra án là Lịch Nhãn khách điếm.

Nơi ấy là khách điếm lớn nhất trong thành, kẻ ra người vào chỉ có trâm anh thế tộc, thân phận không hề tầm thường, hàng ngày vẫn là nơi rất tốt để thu thập thông tin cho Sương Phi.

Vài ngày trước một tên tiểu nhị phát hiện ra thi thể ba nữ tử bị sát hại trong phòng là trận đồ vẽ bằng chu sa.

Sương Phi hội dù đã cố nhưng vẫn không tra ra lai lịch của nạn nhân.

Tiểu nữ vừa mới gửi thư tới phủ thì trong có một điều rất kì lạ xảy ra.

Nơi gây án hình thành một kết giới bất khả xâm phạm, cao thủ Sương Phi cố gắng thâm nhập đều bị đả thương thừa sống thiếu chết"
"Kết giới?"
"Còn một điều nữa.

Kết giới này...có phần giống với kết giới tại Thất Sơn năm xưa."
Tự dưng có một cảm giác bất an tựa một luồng điện chạy qua người Nguyễn tiểu thư khiến nữ tử ấy rùng mình.
"Dẫn ta đến Lịch Nhãn."
Phố phường Thành Nam người qua kẻ lại đông đúc, đặc biệt nơi đây đèn lồng chăng kín lối đi, sặc sỡ đủ loại màu sắc.

Người dân ở đây vận y phục dạng thức áo đối khâm, gắn kết bởi một nút cài, hoa văn trước cổ áo tạo thành một hình chữ nhật kiểu cách, rất bắt mắt.
Nếu nói Lịch Nhãn mới xảy ra thảm sát, chắc sẽ chẳng kẻ nào tin, hay nói đúng hơn là chẳng kẻ nào biết được thông tin này.

Nơi đây là một tòa nhà cao bảy tầng lầu, gồm hai màu chủ đạo là đỏ và đen, họa tiết nhìn từ xa có nét kiến trúc kiên cố tân thời của Gia Định bởi những chi tiết mạ kim loại bạc sáng chói, đèn đăng treo kín mít đủ các loại hình thù, màu sắc, được phân theo các tầng khác nhau, đứng từ xa đã có thể nghe thấy nhạc yến ca hoan rất vui tai.

Ôn Quýnh trước nay chỉ hoạt động ở địa bàn chính của Sương Phi nên cũng chưa tận mắt được diện kiến nơi này, nhìn thấy một nơi sầm uất tấp nập lại còn lộng lẫy như vậy liền tỏ vẻ phấn khích ra mặt, miệng cười toe toét, trái lại với Hư Vô đi phía sau vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.
Hư Vô cùng Ôn Quýnh vừa mới bước chân vào, từ phía trong đã có một nam nhân mặc y phục gấm đỏ khoác tấm lụa đen tuyền, có phần tương đồng với y phục của Ôn Quýnh đi tới đón tiếp.

Người này tướng mạo hiền hòa, toát lên vẻ tinh anh, đặc nhãn huyền tựa họa, long lanh khuê tú, giống đôi mắt của Ôn Quýnh cô nương.

Mặc dù vậy, nhìn qua tuy rằng ấn tượng tuy nhiên nếu nhìn lâu lại mang một cảm giác...bất an.

"Tại hạ bái kiến Nguyễn Nhị tiểu thư.

Tại hạ là Ôn Thịnh, chủ khách điếm này.

Quả thật vinh dự khi được nghênh đón người ở đây." - Ôn Thịnh cười mỉm, chắp tay cúi người.

Nhưng Hư Vô lại không thấy được thoải mái lăm.
Một chủ khách điếm nhưng lại biết Hư Vô tướng mạo ra sao, đặc biệt hôm nay tướng mạo Hư Vô nhìn rất tầm thường, chỉ độc mộc y phục không vàng bạc trang sức, tóc cài trâm gỗ, hai chiếc đàn được bọc vải nhìn qua chỉ giống bọc hàng sau lưng.

So với khách quan xung quanh, thua kém vài phần

"Không ngờ ngươi lại nhận ra được thân phận của ta.

Ta có lời khen cho ngươi.

Tuy nhiên vì một số lý do, mong ngươi đừng để lộ việc này ra xung quanh."
"Tại hạ sớm đã hiểu lý do vì sao người phải đích thân tới khách điếm hèn mọn ." - Vẫn là nụ cười bất biến, tuy nhiên ánh mắt hắn ánh ra một tia lạnh chết chóc.
"Ngươi có thể dẫn ta tới hiện trường được không?" - Hư Vô lãnh đạm nói
"Ban ngày bọn ta vẫn phải giữ cần câu cơm, tiểu thư cũng thấy đấy, bản thân ta cũng không muốn để chuyện này truyền ra ngoài, mong người chờ tới đêm nay, khi khách khứa đã nghỉ ngơi và ra về, khi ấy tại hạ mới có thể dẫn người tới hiện trường.

Mong người lượng thứ.

Không ấy chi bằng người cứ lên phòng nghỉ ngơi trước.

Đường xá xa xôi, chắc hẳn đã mệt rồi.

Tiểu nhị này sẽ dẫn người tới phòng ta đã chuẩn bị sẵn." - Hắn với tay nhẹ về phía sau lưng hai nữ tử, ngay tức khắc một tiểu nhị dáng hình thấp bé loắt choắt chạy đến cẩn thận kính chào hai vị khách.
Hư Vô gật đầu, ngầm tỏ vẻ đồng ý: "Vậy cảm phiền ngươi đêm nay dẫn ta tới hiện trường."
Tiểu nhị dẫn hai nữ nhân tới lầu thứ tư rồi vòng ra phía sau, nơi có một tấm cửa gỗ đen láy kì bí, đứng gác là một nam nhân áo đen, người ấy nói với Hư Vô:
"Xin mời tiểu thư chiếu lệnh bài lên đây" - Rồi đưa tay về tấm gương đồng ở bên cạnh.

Hư Vô cầm mộc bội soi lên gương, gương đồng in hình gia huy Nguyễn thị rồi phát quang lấp lánh, cánh cửa đen mở ra, cả ba người họ bước vào.

Thầm nghĩ hệ thống này thật quen thuộc, hình như đã từng thấy trong một chuyến thăm Gia Định.
Hóa ra sau cánh cửa là một tiểu phòng di chuyển lên xuống tự động.

Phòng lên và phòng xuống nằm ở hai đầu đối xứng của khách điếm.

Trước nay đều chưa thấy thứ gì như thế này khiến Ôn Quýnh không kìm được tò mò mà hỏi tên người làm:
"Thứ này vận hành như thế nào vậy?"
"Điều này tiểu nhân cũng không biết rõ lắm, tiểu nhân chỉ biết làm theo hướng dẫn của chủ nhân thôi, ngoài ra nếu hai vị muốn đi xuống thì hãy đi sang đầu bên kia của khách điếm, thang xuống có vợ của tiểu nhân túc trực.

Chỉ cần chọn lầu là có thể lập tức đi tới nơi."
Căn phòng chủ khách điếm chuẩn bị cho Hư Vô là toàn bộ lầu cao nhất, được đặt tên Vọng Thiên.

Vật dụng trong phòng đều được làm bằng vàng bạc đá quý, rèm châu gấm phủ, lấp lánh sắc màu.

Ôn Quýnh lần đầu được ở một căn phòng to rộng và cao đến vậy rất thích thú, thốt ra một câu rất vô tâm vô tính:
"May có người chết nên mới được ở nơi đẹp như thế này."
Hư Vô chỉ liếc nhìn một cái lạnh tanh khiến Ôn Quýnh phải ôm chặt miệng lại, tránh việc "tự hủy".
"Ôn Quýnh, ngươi có biết lai lịch của chủ khách điếm này không.

Sao hắn lại biết được hành tung của ta."
"Người này ngoài việc là một thương nhân thì không có gì đặc biệt trong giang hồ cả.

Được cái nhờ khách điếm này mà hắn có rất nhiều mối quan hệ với những kẻ quyền cao chức trọng.

Tuy nhiên tiểu thư đến đây, đến tiểu nữ còn không biết..."
"Kì lạ thật, không lẽ bên tin từ trong Sương Phi truyền ra, Ôn Quýnh, ngươi điều tra ngọn ngành cho ta.

Dù hắn không có vẻ gì nguy hại nhưng ta cảm thấy không an tâm." - Hư Vô khẽ gõ ngón trỏ xuống bàn gỗ, từng nhịp từng nhịp đều đều tựa dòng suy nghĩ đang chảy ở bên trong, không thể đứt đoạn.
Nửa đêm canh ba, Ôn Thịnh gõ cửa phòng Vọng Thiên sau đó cả ba người họ đi tới hiện trường.

Nơi xảy ra án là lầu thứ sáu.

Căn phòng nơi Hư Vô đang đứng có vẻ là một căn phòng nhỏ, thoạt nhìn không có dấu hiệu gì là vừa xảy ra thảm sát ở đây.

Ôn Thịnh phẩy tay, lớp không khí trên song cửa rung chuyển, cảnh tượng trước mắt tựa như một tấm họa đồ bị gỡ xuống, lộ ra sự thật phía sau.

Chẳng còn những khung cửa im lìm đơn thuần mà giờ tất cả đã vấy máu tươi, cửa gỗ xộc xệch mở toang để lộ ra cảnh tượng chẳng mấy đẹp đẽ bên trong.

Kết giới phát ra huyết quang đỏ phủ quanh phòng.


Đồ đạc bị vứt tứ tung, xác ba người con gái lơ lửng giữa không trung.

Hai người bên cạnh cổ tím bầm vết dây thừng, đầu lệch sang một bên, tay chân dang ra hình chữ đại, bụng chằng chịt vết rạch.

Riêng nữ tử ở giữa cổ họng bị rạch một đường, tuy vậy vết cắt xem chừng như rất nông, không có vết máu chảy ra, hai tròng mắt trống trơn sâu hoắm đen kịt.

Ôn Thịnh chỉ thở dài:
"Do kết giới này mà cũng không thể chuyển ba nữ nhân này ra ngoài, ta đành dùng ảo ảnh thuật che mắt thiên hạ." - Ôn Thịnh day day hai bên thái dương, nhìn hắn dù có vẻ rất khổ tâm nhưng cuối cùng lại vẫn lo chu toàn được mọi việc.
Hư Vô thầm nghĩ, ảo ảnh ấy nhìn rất thật, không hề có sơ hở, xem ra thân thủ người này không hề tồi, lại là một điểm đáng lưu tâm khác.

Tẩy Thanh thủy chảy trong huyết quản Nguyễn thị như bị hút vào kết giới khiến Hư Vô như bị một nam châm vô hình như lại, tay đưa lên chạm vào thứ hào quang đỏ rực kia.

Điều này khiến Ôn Quýnh rất sửng sốt, ngay lập tức ngăn tiểu thư lại: "Tiểu thư, người đang làm gì vậy???".

Tưởng chừng kết cục cũng sẽ không khác những kẻ còn lại nhưng điều bất ngờ khác lại xảy đến.

Quanh bàn tay Hư Vô bốc ra hơi nước tại thiết diện với huyết quang, xuyên qua một cách rất dễ dàng.

Tiến thử một bước, điều tương tự xảy ra, hiện tại cô đã đứng trọn trong căn phòng.

Huyết quang cô đặc lại thành một tấm kính đỏ, rồi vỡ vụn thành hàng trăm mảnh sau lưng Hư Vô.

Ôn Quýnh thử bước chân vào, không có chuyện gì xảy ra.

Cảnh tượng này gây sửng sốt cho cả ba người họ.

Tuy vậy, hiện giờ nét mặt của Hư Vô trở nên xanh xao, môi khô trắng bệch, thiếu sức sống.

Ôn Quýnh lo lắng hỏi:
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Ta không sao." - Hư Vô thều thào đáp lại.
"Người cứ ngồi xuống đây đã.

Đừng quá sức." - Ôn Quýnh nhất quyết dựng chiếc ghế còn đang lay lắt lên, nhấn Hư Vô ngồi xuống, nhưng kể cả dù Hư Vô có đang rất yếu so với bình thường thì Ôn Quýnh cũng chẳng tài nào kéo người này ra ghế được.
Ba thây còn đang bay lơ lửng bỗng từ từ rơi xuống, nằm xuống thềm gỗ lạnh ngắt.

Nguyễn tiểu thư nhìn sang chủ khách điếm nói:
"Ngươi lui xuống trước đi, từ đây cứ để ta lo."
"Vậy để tại hạ đi lấy gì cho người uống." - Ôn Thịnh chắp tay rồi lui ra sau.
Hư Vô nhìn một lượt xung quanh rồi lại nhìn về xác ba người thiếu nữ trước mặt, thở dài thành tiếng.

Nhìn tướng mạo có lẽ họ mới cập kề đôi mươi, vậy mà đã chết rất thảm.

Tuy nhiên ở đây lại chẳng có oán linh nào, hoặc cũng có thể năng lực cảm nhận oán linh của Hư Vô đang bị ảnh hưởng Tuy nhiên còn một điểm nữa đó chính là vị cô nương ở giữa, đã bị cướp mất linh đan.

Đan còn thì hồn còn, đan mất thì hồn cũng mất.

Ôn Quýnh sau một hồi khám xét cũng không tìm ra được gì thêm, tư trang trên người bọn họ đều đã biết mất, không thể tìm ra thân thế của cả ba.

Một đêm dài đằng đằng cũng trôi qua, mặt trời chiếu qua cửa khách phòng.

Hư Vô đưa cho Ôn Quýnh một bình ngọc và một túi càn khôn, dặn dò:
"Ngươi vẩy thứ nước này lên ba xác kia, rồi niệm thủy chú, xác sẽ được bảo quản không thối rữa rồi đặt cả ba vào túi càn khôn này.

Ta xuống có chuyện cần hỏi Ôn Thịnh trước."
"Tuân lệnh."
Hư Vô xuống tới khách sảnh nhưng chẳng thấy Ôn Quýnh đâu, quyết định gọi một bình bỉ ngạn trà.

Lấy hai cây đàn từ phía sau lưng cẩn thận lau từng sợi dây, kẽ hở.
Lúc này bước vào là một người phong thái đĩnh đạc đạo mạo, vận một bộ y phục màu tràm bên ngoài áo choàng gấm màu tím thêu hoa văn sông nước Liên Sơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương